Edit Hoan Sau Khi Mang Thai Con Cua Giao Thao Lop Ben Canh
Chương 10
Diệp Khâm vốn định nói “Cậu muốn thế nào cũng được”, nhưng nhìn thấy ánh mắt cậu dường như đang hỏi ý kiến cậu thì lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở lại trong bụng, đổi thành: “Nhà tớ nhiều phòng, nếu không cậu ở lại một đêm đi.”Dì giúp việc đã dọn dẹp sẵn một gian phòng cho khách, bên cạnh phòng của Diệp Khâm.Đây là lần đầu tiên Trình Phi Trì qua đêm ở Diệp gia.Ở phòng khách dưới lầu trò chuyện một lát với Diệp Cẩm Tường, cậu bưng sữa bò nóng lên lầu, quen cửa quen nẻo tìm được phòng Diệp Khâm, giơ tay gõ nhẹ ba cái.Diệp Khâm ngày thường ngủ sớm. Lúc này cậu vừa gấp sao vừa ngủ gà ngủ gật, cọ tới cọ lui xuống giường mở cửa, thấy người đứng ở cửa thì ngốc lăng một lát mới nhớ tới cái gì đó, gãi gãi tóc: “Cậu còn chưa ngủ à.”Trình Phi Trì không tiến vào, để sữa bò đặt lên cái tủ gần cửa: “Dì bảo cậu uống xong thì ngủ, cẩn thận nóng.”Diệp Khâm bĩu môi: “Bây giờ không muốn uống... Cậu uống giúp tớ đi.”Trình Phi Trì nghĩ một chút, lại cầm lấy cái ly ở bên miệng thổi thổi, dùng mu bàn tay thử độ ấm, đưa về phái cái tay không giữ cánh cửa của Diệp Khâm: “Uống đi, bây giờ không nóng đâu.”Vừa nãy còn ghét bỏ không muốn uống, Diệp Khâm ma xui quỷ khiến nhận lấy cái ly, cúi đầu nhấp hai ngụm. Hơi nóng bốc lên còn mang theo hương vị tin tức tố dễ ngửi trên người Trình Phi Trì.Không biết có phải vì bộ dáng mệt rã rời này của cậu hay không, Trình Phi Trì chỉ cảm thấy Diệp Khâm trước mắt ngoan ngoãn cực kỳ. Muốn giơ tay chạm vào mái tóc mềm mại của cậu nhưng lúc sắp chạm đến thì dừng lại, tay dừng ở giữa không trung một lúc rồi thu về.Diệp Khâm vùi đầu uống sữa không chú ý đến động tĩnh bên cạnh. Uống xong thì đưa ly trả cho Trình Phi Trì, liếm liếm vết sữa trên môi: “Uống xong rồi, giờ cậu có thể đi báo cáo kết quả công tác cho mẹ tớ.”Trình Phi Trì nhận cái ly, đứng tại chỗ không nhúc nhích, yên lặng nhìn cậu.Diệp Khâm giương mắt đối diện với con ngươi trầm tĩnh kia, trái tim chợt nhảy lên một nhịp. Cậu cho rằng Trình Phi Trì muốn ở lại phòng ngủ của mình, lúc nãy mẹ yêu La Thu Lăng cũng có đề cập muốn cho bọn họ hai đứa ngủ cùng một phòng, là cậu cự tuyệt đề nghị này.“Tớ buồn ngủ quá.” Diệp Khâm đang hoảng loạn đánh đòn phủ đầu, giả vờ ngáp một cái, “Muộn rồi... ”“Ừ” một từ cũng không hỏi, Trình Phi Trì mở miệng nói: “Hôm nay cảm ơn cậu đã đưa dù cho tớ.”Nhắc tới cái này, Diệp Khâm có chút chột dạ. Lại nói, đến đưa dù cho người ta vậy mà cuối cùng khiến người ta cả người đều dính nước với bùn.Diệp Khâm không chút tự tin: “Cảm ơn, cảm ơn cái gì chứ... Cũng cảm ơn cậu... lại đưa tớ về nhà.”Rõ ràng là chỉ là một cuộc đối thoại khách khí, không biết vì sao vô thức khiến lòng cậu mềm nhũn.Chuông cảnh báo trong lòng Diệp Khâm vang lên, không đợi Trình Phi Trì nói xong đã vội vàng đóng cửa lại.“Tớ ở cách vách có việc gì thì gọi tớ.”Trình Phi Trì tay mắt lanh lẹ đè lại ván cửa, chỉ để lại một khe cửa hẹp.“Về sau tớ sẽ không.” Cậu nói.Diệp Khâm chớp chớp mắt, nghe không hiểu.Trình Phi Trì nhìn khuôn mặt ngốc lăng của cậu, bỗng nhiên cười: “Lá thư kia chắc là do học sinh dạy kèm của tớ nhân lúc tớ không chú ý để vào, không phải là tớ muốn nhận. Về sau tớ cũng sẽ không nhận, cho dù có là của ai đi nữa, đều sẽ không nhận.” Tạm dừng một lát lát, lại nói thêm: “Trừ cậu ra.”*Không giống như Diệp Khâm thật nhàn hạ, Trình Phi Trì rất bận rộn. Hôm trước còn tìm thêm công việc làm cậu đêm ở cửa hàng tiện lợi. Thời gian ăn tối thì tới Diệp gia xem Diệp Khâm rồi đi làm luôn mãi cho tới rạng sáng. Trời sáng thì lại đi làm gia sư.Dưới tình huống như vậy nhưng cuối năm cậu vẫn dành thời gian đưa Diệp Khâm đi bệnh viện làm kiểm tra thai sản.Hai người nhìn ngang nhìn dọc đều giống như chưa thành niên. Lúc vào phòng khám bệnh có rất nhiều ánh mắt kinh ngạc. Lúc vào phòng khám bệnh, bác sĩ cũng đẩy đẩy mắt kính, đánh giá hai người bọn họ nửa ngày.Các hạng mục kiểm tra đều tốt, bác sĩ uyển chuyển nói hôm nay ở hội trường bên cạnh có mở một buổi tọa đàm dành cho ba mẹ, hỏi họ có muốn đi xem thử không. Diệp Khâm cảm thấy về nhà lên mạng xem cũng được. Hơn nữa Trình Phi Trì còn bận rộn như vậy. Cậu vừa muốn cự tuyệt thì nghe thấy Trình Phi Trì hỏi bác sĩ thời gian buổi tọa đàm, hóa ra là thật sự muốn đi nghe.Lúc đi vào hội trường, động tĩnh hai người bị mọi người bên trong chú ý làm Diệp Khâm xấu hổ không dám ngẩng đầu, ngồi ở phía sau khom lưng không dám ngẩng mặt lên.Thế nhưng Trình Phi Trì lại lắng nghe rất nghiêm túc, còn thường lấy di động ra ghi chú. Vóc dáng cậu cao lại ngồi ở hàng cuối cùng càng khiến người ta chú ý. Chuyên gia ở phía trước giảng bài đưa ra vấn đề muốn khán giả dưới khán đài trả lời, cậu cũng không né nên quả nhiên bị gọi tên:“Chàng trai ngồi ở sau cùng, mặc áo khoác đen, đúng, chính là cậu, lên làm mẫu giùm tôi một lát.”Toàn bộ quá trình Diệp Khâm đều ngủ gà ngủ gật, bây giờ cùng Trình Phi Trì đứng lên. Cậu như lọt vào trong sương mù còn không biết rõ chuyện gì xảy ra, Trình Phi Trì vòng tay ra phía sau, từ phía sau lưng ôm eo cậu.Đã hơn bốn tháng, bụng đã lộ ra nhưng cậu mặc quần áo mùa đông nên nhìn không rõ.Cảm nhận được một đôi bàn tay to ở hai bên eo xoa nắn lên xuống. Mặt Diệp Khâm nóng bừng lên, bị chạm ngứa cũng không dám cười, sống lưng cứng ngắc đứng ở đó, thiếu chút nữa quên cả thở.Tùy ý Trình Phi Trì xoa nhẹ nửa ngày, Diệp Khâm nghiêng đầu dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được hỏi: “Được, được không vậy?”Trình Phi Trì khom người ghé vào bên cổ Diệp Khâm, cằm tựa vào bờ vai cậu, ở bên tai nói: “Đừng nhúc nhích, giáo sư đang nhìn đấy.”Diệp Khâm hoài nghi cậu gạt người nhưng lại ngượng ngùng không dám nhìn phản ứng của người khác. Cậu dựa vào trong lòng ngực Trình Phi Trì, chân mềm đến nỗi đứng cũng không vững.Trong thời gian mang thai, Omega đối với tin tức tố của Alpha vô cùng mẫn cảm. Ngày thường hai người dưới mí mắt của các vị trưởng bối tôn trọng nhau như khách, tay cũng chưa từng nắm.Lúc này ngực dán vào phía sau lưng, cánh tay vòng qua eo, khoảng cách gần đến đáng sợ. Dù cho cách đến mấy lớp quần áo, thì vẫn có thể cảm nhận được tin tức tố nồng nặc hun đến váng đầu hoa mắt, nhũn muốn té xỉu.Sau khi bị xoa xoa một lúc, Diệp Khâm thật sự không chịu nổi nữa, lặng lẽ kéo vạt áo Trình Phi Trì, thì thầm như muỗi kêu: “Bảo, bảo bảo nó,... Nó...”Trình Phi Trì lại dựa vào sát thêm một chút, khí nóng phun vào vành tai cậu: “Bảo bảo làm sao vậy, không thoải mái sao?”Tiếng nói trầm thấp xoay quanh phóng đại vào màng nhĩ Diệp Khâm, khiến cả người cậu giật mình một cái.Cậu cảm thấy còn cứ như vậy thì có khả năng sẽ làm xấu mặt trước tất cả mọi người, đôi mắt nhắm nghiền, nói: “Bảo bảo nói nó muốn về nhà!”
-----------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:CFC: Không nghĩ sẽ đến nông nỗi tôi phải dùng tin tức tố câu dẫn vợ. YQ: Còn không trở về nhà thì sẽ phải ở trước mặt nhiều người như vậy ướt quần... Bảo bảo hỗ trợ một chút! Bảo bảo: ???
----------------------------------------------Lí do tại sao hôm nay tui đăng truyện trễ là bởi vì... Tui mới nằm cả ngày đọc xong cuốn Cám ơn em vẫn cười của Dịch Tu La. Hay lắm luôn. 😊❤️
Cơ mà vẫn hơi tiếc cho Mạnh Hổ, cậu chẳng có lỗi gì hết, chỉ là chậm một bước...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store