Edit Hoan Em Gai Cua Gian Than Truong Cau Lac Nguyet
*
Thời tiết cuối năm càng ngày càng lạnh, cả ngày trời đều có tuyết rơi, thời tiết lạnh lẽo này thật làm cho con người ta cảm thấy khó chịu.Lâm Uyển uể oải ngồi trên giường đến phát ngốc. Mỗi lần nàng nghĩ đến chuyện Lý Duy Nguyên hận mình, trái tim nàng lại đau nhói cũng không hứng thú quan tâm việc gì mẫu, mỗi ngày chỉ ngồi ngây ngốc trên giường cười cũng không muốn cười.Tống ma ma, Thanh Trúc cùng Tử Huyên nhìn thấy nàng buồn bã như vậy, bọn họ ra sức khuyên giải an ủi nàng nhưng đều không có tác dụng.Thậm chí bọn họ còn khuyến khích nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu nhưng nàng vẫn không đi. Nguyên một ngày nàng không đặt chân ra khỏi phòng chỉ ngồi u sầu trên giường.
Ngoài trừ lần ấy Thuần Vu Kỳ đến thăm nàng, thì sau đó hắn không bao giờ xuất hiện nữa. Trong lòng nàng biết rõ cái vị Triệu Kỳ Ngọc này luôn thích hắn, chỉ cần nhìn thấy hắn nàng ta sẽ suốt ngày bám lấy hắn không rời.Tuy bề ngoài hắn không tỏ thái độ gì nhưng trong nội tâm hắn rất không vui khi gặp mặt vị biểu muội này, cho nên mấy ngày qua hắn không đến đây là như vậy.Không đến cũng tốt, trong lòng Lâm Uyển thầm nghĩ, dù sao nàng cũng không biết phải đối mặt với Thuần Vu Kỳ như thế nào. Lúc ấy hắn không quan tâm ý nguyện của nàng một hai muốn nàng phải thành thân với hắn, sau đó nàng còn chết do trúng phải tên độc của hắn. Có thể nàng phải nên hận hắn nhưng từ khi biết hắn vì cái chết của Lý Lệnh Uyển mà không thành thân cùng ai. Cho dù có người đến mai mối hắn vẫn chỉ nói cả đời này hắn chỉ có một người thê tử đó chính là Lý Lệnh Uyển, ngoài nàng hắn sẽ không chấp nhận bất kì người nữ tử nào cả.Lâm Uyển lại còn nghe nói, năm đó Lý Duy Nguyên đã đâm hắn một đao tổn thương đến phổi, mấy năm qua mỗi lần trái gió trở trời hắn luôn bị ho khan trị mãi không khỏi.Cho dù Lâm Uyển có muốn hận hắn cũng không làm được. Mối quan hệ của ba người bọn họ lại rối rắm như vậy, mỗi lần nghĩ đến nàng chỉ muốn thở dài.Hiện giờ nàng vừa thở dài thì đột nhiên Thanh Trúc đã vội vén màn giường lên." Tiểu thư, biểu thiếu gia đang đứng ở bên ngoài, ngài ấy muốn gặp người."Lâm Uyển đưa mắt nhìn Thanh Trúc một lúc, vẻ mặt uể oải nói: " Ngươi đi nói với huynh ấy, hôm nay ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Nếu không có chuyện gì mời huynh ấy trở về cho."Thanh Trúc nghe xong, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lúc xưa mỗi lần tiểu thư nhìn thấy biểu thiếu gia, nhất định sẽ giống như thuốc cao da chó gỡ không ra. Nhưng vì sao hôm nay tiểu thư lại muốn đuổi biểu thiếu gia trở về?Lâm Uyển nhìn thấy Thanh Trúc đứng yên không nhúc nhích, nàng lại nhìn Thanh Trúc hỏi: " Ngươi làm saoThanh Trúc không dám nói gì liền xoay người rời đi. Bất quá nàng ta lại nhanh quay trở về: " Biểu thiếu gia đã đi rồi. Nhưng trước khi đi biểu thiếu gia bảo Huệ Phi nương nương nghe nói tiểu thư đã đến kinh thành, Huệ Phi muốn gặp mặt tiểu thư. Đúng lúc đêm trừ tịch trong cung có tổ chức yến tiệc, mời những đại nhân vào cung tham dự, nữ quyến cũng được theo cùng. Biểu thiếu gia nói, ngày ấy biểu thiếu gia muốn mang tiểu thư tiến cung, xin người hãy chuẩn bị trước ạ."Huệ Phi nương nương chính là mẫu thân của Tạ Uẩn, bà ta cũng mẫu thân của Triệu Kỳ Ngọc có chút giao tình. Nếu tính theo quan hệ thân thích Triệu Kỳ Ngọc còn phải kêu bà ta một tiếng a di.Bất quá mối quan hệ thân thích này thực sự rất xa cách, thật ra Huệ Phi nương nương cũng không thật tình muốn nhìn thấy Triệu Kỳ Ngọc. Nhưng Huệ Phi chỉ muốn dùng Triệu Ngọc Kỳ này tạo mối quan hệ tốt với Thuần Vu Kỳ mà thôi.Theo như thời gian trong cốt truyện, hiện tại đã đến giai đoạn các vị hoàng tử vì ngôi vị thái tử mà tranh đấu gây cấn. Nếu như trong cốt truyện Thuần Vu Kỳ sẽ về phe Tạ Uẩn, còn Lý Duy Nguyên lại đứng về phe Đại Hoàng TửHiện giờ Tạ Uẩn đã không còn sự giúp sức của Hoàng Cực Hội, e rằng tình hình của hắn ta sẽ không còn giống như trong truyện. Dưới tình huống này, tất nhiên Huệ Phi và Tạ Uẩn đang cố gắng lấy lòng Thuần Vu Kỳ. Nhưng đối với buổi yến hội lần này nàng cũng không muốn tham gia, bỗng nhiên nàng lại nhớ một việc.Vừa rồi Thanh Trúc từng nói trong đêm trừ tịch cũng có những đại thần khác tham gia. Vốn dĩ Thuần Vu Kỳ là tả tướng đương nhiên hắn phải đi. Có thể Lý Duy Nguyên cũng sẽ đi?Ngày ấy khi nhìn thấy Lý Duy Nguyên ở chùa Thừa Ân, bởi vì khoảng cách quá xa nàng không tài nào nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, trong bảy năm qua hắn đã thay đổi như thế nào. Tóm lại nàng vẫn muốn gặp mặt hắn một lần nữa.Nghĩ đến đây, Lâm Uyển cảm thấy tâm trạng u buồn nhiều ngày qua có chút phấn khởi hơn. Vì thế nàng liền gật đầu nói với Thanh Trúc: " Ngươi đi báo với biểu thiếu gia một tiếng, bảo rằng ta sẽ đi."Trong đêm trừ tịch ngày hôm đó hoàng cung cũng sẽ tổ chức một nghi lễ hiến tế vì để cầu nguyện thần linh cho quốc thái dân an.Cuối cùng ngày ấy cũng đến, Lâm Uyển vừa dùng bữa sáng xong liền có nha hoàn đến đây thông báo, hầu gia đứng chờ biểu tiểu thư ở đại sảnh, xin mời tiểu thư mau đến đó.Lâm Uyển đứng lên nhận lấy lò sưởi nhỏ trong tay Thanh Trúc, rồi bước ra ngoài. Nàng đã ở Vĩnh Hoan Hầu Phủ nửa tháng, nhưng chưa bao giờ rời khỏi phòng đây là lần đầu tiên nàng bước ra ngoài.
Tiểu nha hoàn đi phía trước dẫn đường, Lâm Uyển chậm rãi đi ở phía sau, đưa mắt nhìn ngắm xung quanh.
Hai ngày trước tuyết rơi rất nhiều, trên mặt đất còn đọng lại vài vũng nước. Tuy rằng hôm nay không có tuyết nhưng sắc trời vẫn âm u dường như trời lại sắp đổ tuyết.
Chờ sau khi nàng đến nơi liền nhìn thấy Thuần Vu Kỳ một thân đỏ rực, bên eo đeo ngọc bội, chắp tay sau lưng thẫn thờ nhìn ngắm cây hồng mai bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút cô đơn.
Không biết hắn đang suy tư chuyện gì, bỗng nhiên lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Kỳ thật hắn đang nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Lý Lệnh Uyển, nàng ngồi bên trong Thuỷ Các quay đầu nhìn hắn.
Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, vạn vật không thể sánh bằng vẻ đẹp của nàng. Khi ấy nàng còn tỏ vẻ thanh tao trò chuyện cùng hắn, chỉ cần nhớ đến chuyện đó cũng làm cho hắn cảm thấy buồn cười.
Nha hoàn tiến đến thông báo biểu tiểu thư đã đến, lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn Lâm Uyển.
Hắn nhìn thấy nàng mặc áo lụa màu tím nhạt, váy dài vàng nhạt, bởi vì trời lạnh nàng còn choàng một áo lông đỏ thắm, dáng vẻ xinh đẹp đứng trước cửa đại sảnh, dung nhan kiều diễm giống hoa đào.
Thuần Vu Kỳ có chút bất ngờ, vừa rồi trong nháy mắt hắn nhìn thấy khí chất của nàng thật giống với Lý Lệnh Uyển.
Nhưng ngay sau đó hắn lại thầm nghĩ, có lẽ bản thân lại suy nghĩ quá nhiều? Đây chính là biểu muội mà hắn đã quen biết từ nhỏ, làm sao có thể là Lý Lệnh Uyển?
Hắn cười nhạt lắc đầu, nhận lấy áo choàng trong tay Trường Thanh khoác lên người đi đến trước mặt Lâm Uyển, mỉm cười ôn hoà, nói: " Muội đã khỏe hơn chưa?"
Mấy ngày nay hắn chưa từng đi đến thăm nàng, bây giờ lại nói những lời khách sáo này, nếu là trước kia vị biểu muội này sẽ nháo loạn với hắn một trận. Nhưng hiện nay nàng lại không hành động như vậy.
Hắn cho rằng nàng đã trưởng thành, cho nên tính tình cũng thay đổi không ít, trầm ổn hơn rất nhiều đây cũng là một chuyện tốt, vì vậy hắn không hề có chút hoài nghi nào.
Lâm Uyển nghe hắn nói như vậy, nàng cúi đầu trả lời: " Đa tạ biểu ca quan tâm. Muội đã khỏe hơn rồi."
Thời điểm nàng cúi đầu lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn. Thuần Vu Kỳ không hiểu vì điều gì, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy rung động. Cái cảm giác này xuất hiện vào lần đầu tiên hắn gặp mặt Lý Lệnh Uyển.
Hắn lại âm thầm đánh giá Lâm Uyển một lúc. Thiếu nữ cúi đầu không thể nhìn rõ biểu tình lúc này của nàng là gì. Nàng đang ôm trong tay một lò sưởi nhỏ lô ra một đoạn cổ tay trắng tựa như tuyết.
Thuần Vu Kỳ thoáng nhìn qua nơi cổ tay trái của nàng có đeo một vòng tay bạc tinh xảo. Có loại trang sức nào mà hắn chưa từng thấy qua, nhưng kiểu dáng của chiếc vòng tay này hắn chưa bao giờ nhìn thấy? Vật liệu của nó rất đặc biệt, hình dạng cũng khá kỳ lạ...
" Biểu muội vòng tay này của muội thật thú vị, trước kia ta chưa từng nhìn thấy muội đeo nó." Hắn nhàn nhạt nói.
Trong lòng hằn cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn biết rõ vị biểu muội này trước kia rất thích đeo trang sức bằng vàng đặc biệt không thích những đồ vật làm từ bạc, vì nàng cảm thấy chúng không quý phái, vì sao bây giờ nàng lại đeo một chiếc vòng tay bằng bạc lại có kiểu dáng đặc biệt như vậy.
Lâm Uyển có chút chột dạ nhưng cũng không thể hiện ra mặt, nàng đưa tay sờ lên chiếc vòng tay bạc, cười nói: " Trong một lần ngẫu nhiên dạo phố muội nhìn thấy nó, kiểu dáng của nó khá độc đáo vì cảm thấy nó thú vị nên mua thôi. Vốn dĩ muội có rất nhiều loại trang sức biểu ca chưa từng thấy qua cũng là chuyện bình thường."
Thuần Vu Kỳ nghe nàng nói như vậy, cũng không hỏi gì nữa, hắn nhìn sắc trời bên ngoài sau đó lại nói: " Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên tiến cung thôi."
Lâm Uyển gật đầu không đáp lời, nàng và Thuần Vu Kỳ cùng nhau bước ra khỏi cửa phủ. Bất quá nàng lại toát một tầng mồ hôi lạnh.
Chỉ chút nữa thôi nàng đã bị Thuần Vu Kỳ nhìn thấy sơ hở. Nàng quên mất hắn là một người tâm tư kín đáo rất dễ nhìn thấu mọi việc, sau này trước mặt hắn nàng phải cẩn thận hơn không thể để hắn nghi ngờ nữa.
Hiện tại nàng mang tâm trạng mong chờ, có thể sau khi tiến cung nàng sẽ gặp được Lý Duy Nguyên, phải không? Liệu hắn có nhận ra nàng?
Lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi, một mặt nàng cảm thấy khả năng Lý Duy Nguyên nhận ra nàng không cao. Bởi vì tướng mạo hiện giờ của nàng không giống như Lý Lệnh Uyển, làm sao hắn có thể nhận ra?
Hơn nữa hắn đã biết rõ mọi chuyện, trong lòng hắn lại hận nàng như vậy, nếu một khi hắn nhận ra nàng thì hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào? Thực sự nàng cũng không dám nghĩ đến.
Mặt khác, nàng lại hy vọng hắn có thể nhận ra nàng. Bất luận diện mạo nàng có thay đổi ra sao, chỉ cần hắn nhìn thoáng qua liền nhận ra nàng là ai, cho dù có phải chết trong tay hắn cũng cam tâm tình nguyện.
------//--//-------
* Tác giả có lời muốn nói: Ban đầu ta muốn viết thêm một chương nữa kể về quá trình Uyển Uyển gặp lại Nguyên ca. Nhưng gần đây ta làm việc quá mệt mỏi phải nghỉ ngơi thôi, mỗi đêm đều ngủ đủ giấc. Cho nên xin lỗi mọi người, chương sau sẽ là chương Uyển Uyển gặp mặt Nguyên ca. Sau đó ta sẽ viết tiếp chương mới để Triệu Kỳ Ngọc trở về đúng thân phận của mình, Uyển Uyển trở về bên cạnh Nguyên ca nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store