ZingTruyen.Store

Edit Hoan Du Than Dong Hanh

Muốn yêu nhau tới thiên hoang địa lão, dù chỉ có một đời ngắn ngủi.
  

1.

Bướm vàng và bướm đen lặng lẽ đứng ở đầu giường, thỉnh thoảng vỗ cánh.

Điều hòa trong phòng chạy liên tục suốt đêm, nhiệt độ được duy trì ở mức 26 độ thoải mái dễ chịu.

Khi đồng hồ báo thức vang lên, Trương Triết Hạn đang trùm chăn kín đầu bất đắc dĩ kêu rên một tiếng.

Anh duỗi tay muốn tìm điện thoại ấn tắt nhưng mò mẫm hồi lâu đến mép điện thoại cũng không sờ trúng.

Bướm đen thấy vậy vỗ cánh đậu vào cánh tay lộ ra ngoài chăn của anh, hai cái râu nhích tới nhích lui, giống như đang thúc giục anh mau chóng rời giường.

Đợi đến khi tiếng chuông báo thức rốt cuộc dừng lại, Trương Triết Hạn mới cau mày mở mắt ra, uể oải xốc chăn.

Bướm vàng đậu xuống điện thoại.

   

"Ting ting."

Một tin nhắn Wechat lập tức gửi đến.

Trương Triết Hạn rì rầm quay đầu, nheo mắt đưa tay lấy điện thoại.

"Bà xã, anh dậy chưa?"

Quả nhiên là tin nhắn của Cung Tuấn.

Anh vừa dụi mắt ngồi dậy vừa bấm gọi video.

Nghe thấy tiếng trò chuyện bướm vàng lập tức bay tới đầu vai Trương Triết Hạn, hướng về phía ống kính bắt đầu điên cuồng vỗ cánh.

Quả nhiên, Cung Tuấn vừa xuất hiện ở đầu bên kia đã nhìn thấy một con bướm đặc biệt chói mắt.

Vì vậy hắn cười hỏi, "Tối qua anh lại ngủ không ngon à?"

Trương Triết Hạn chống cằm ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn bướm vàng trên vai đáp, "Sao nó cứ thích mách lẻo với em thế?"

"Bởi vì nhiệm vụ lần này của nó chính là thay em chăm sóc anh."
  

2.

Họ từ bức tường cao đó nhảy xuống.

Lúc mở mắt ra lần nữa, tuy cả hai đều đã mất đi sức mạnh của thiên thần nhưng vẫn giữ được toàn bộ ký ức và tuổi tác của mình lúc đó.

Điều này có nghĩa là họ không cần phải trải qua cuộc sống tuổi thơ để tìm thấy nhau và yêu nhau lần nữa.

Toàn bộ thần lực của họ được phong ấn vào đôi cánh sau lưng, hóa thành hai con bướm, một vàng một đen.

Mà hành vi đọa thần điên cuồng của hai vị thiên thần cũng một lần nữa chọc giận người lãnh đạo trực tiếp.

Mặc dù tạo hóa cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên thần triệt để trở thành nhân loại, nhưng nó vẫn nhúng tay như một cách phát tiết cảm xúc, trực tiếp ném Cung Tuấn và Trương Triết Hạn tới một nơi hoang vắng không người.

   

"Đồ hẹp hòi." Cung Tuấn đứng dậy trước, sau đó đưa tay cho Trương Triết Hạn, vừa mắng tạo hóa vừa kéo anh dậy ôm người vào trong ngực, "Thật sự quá phận."

Trương Triết Hạn lại không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào người hắn.

"Trương Triết Hạn? Sao anh không nói chuyện? Có phải bị đau ở đâu không?" Cung Tuấn vội lùi lại nửa bước, kéo Trương Triết Hạn bắt đầu kiểm tra từ đầu đến chân.

"Không, anh không đau, không phải."

Thấy vẻ mặt lo lắng của hắn Trương Triết Hạn mới vội vàng lắc đầu, trong giọng nói lại mang theo tiếng nghẹn ngào dày đặc.

Một lần nữa trở thành con người Cung Tuấn thấy mắt anh đỏ lên bỗng luống cuống tay chân, "Anh đừng khóc, không phải chúng ta đã trở về rồi sao?"

Lời này của hắn vừa nói ra đã trực tiếp ấn mở van tuyến lệ của Trương Triết Hạn.

Đối phương ôm mặt bắt đầu khóc nức nở.

Thấy anh như vậy, Cung Tuấn càng hốt hoảng.

Hỏng bét! Trước kia không có thần lực mình làm thế nào để dỗ người ta vậy? A? Phải làm sao bây giờ?

Hắn hoảng loạn bước lại gần anh, không biết làm sao đành phải ôm người vừa an ủi vừa hôn, "Lúc nãy trước khi anh nhảy xuống cùng em còn rất đẹp trai, sao tự nhiên lại biến thành cái túi khóc rồi. Không khóc không khóc, chúng ta vẫn bình yên vô sự. Anh xem, em vẫn còn nhớ anh này, đúng không?"

Trương Triết Hạn nghẹn ngào đáp lại một câu, "... Em ngậm miệng."

Cung Tuấn gãi đầu, chỉ có thể nhìn anh khóc thoải mái một trận, sau đó ngoan ngoãn đưa tay áo mình cho người ta lau nước mắt.
  
 
3.

Một lúc sau, Trương Triết Hạn mới hít mũi bình tĩnh lại.

"Anh còn muốn khóc nữa không? Không sao." Cung Tuấn cúi đầu nhỏ giọng nói với anh, "Tay áo bên này cũng cho anh dùng."

Trương Triết Hạn lau mặt một cái, lúc này mới cảm thấy vừa rồi mình không kiềm chế được cảm xúc làm ra chuyện có chút mất mặt, lập tức quay lưng lại không nhìn hắn nữa.

Bực mình! Đáng ghét! Đã sống không biết bao nhiêu năm, sao có thể khóc oa oa như trẻ con vậy chứ.

Anh buồn bực nhéo lòng bàn tay mình, cảm thấy lần "trùng phùng" này chẳng hoàn mỹ chút nào.

Biết thế khi nãy mình chịu đựng thêm một chút có lẽ đã không khóc òa lên.

   

Cung Tuấn lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.

Người này chắc chắn lại thẹn thùng.

Hắn mỉm cười lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng đi tới ôm Trương Triết Hạn từ phía sau, dùng bàn tay mang theo nhiệt độ bình thường dịu dàng phủ lên tay anh.

"Tuyết rơi kìa."

Trương Triết Hạn nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sương mù phía trên.

Bông tuyết rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay vươn ra của anh rồi từ từ tan thành giọt nước.

Bọn họ đều có hơi ấm.

   

"Lần này em lại đắp một người tuyết tặng anh, nhưng không có cách nào giữ nó mãi được." Cung Tuấn hôn vành tai anh, dịu dàng nói.

"Không sao." Trương Triết Hạn hít sâu một hơi, sau đó phun hết những cảm xúc hỗn loạn đó ra, "Không sao cả."

Cung Tuấn xoay Trương Triết Hạn lại, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, thuận tay giúp anh vén tóc ra sau tai, "Vậy đừng khóc, chúng ta về nhà."

Trương Triết Hạn chăm chú nhìn đôi mắt Cung Tuấn, thầm nghĩ: Mặc dù không còn nhìn thấy ngàn vạn ngôi sao trong mắt thiên thần, nhưng may mắn, từ nay về sau trong mắt em ấy chỉ có mình.

Anh gật đầu, trên mặt tràn ra nụ cười dịu dàng nhất, "Được."
  
  
4.

"May mà lúc anh đi tìm em vẫn nhớ mang điện thoại, nếu không bây giờ sẽ hoàn toàn bó tay. Cũng không biết cánh nhỏ đi đâu, sao chưa trở lại."

Khi nãy Trương Triết Hạn sờ được điện thoại trong túi cũng không quá phấn khích.

"Nếu Từ Tấn và Tiểu Việt cũng học dùng điện thoại nói không chừng hai đứa sẽ trở thành thanh niên nghiện net và thiếu niên nghiện net." Trương Triết Hạn đã khôi phục tất cả ký ức vừa đi vừa than thở.

Cung Tuấn ở bên cạnh cười phá lên.

Hắn nhìn tay mình và Trương Triết Hạn đan chặt vào nhau, đột nhiên cảm thấy đời này chưa bao giờ có một khắc nào thoải mái như hiện tại.

Từ nay về sau, họ thật sự chỉ là hai người bình thường, muốn tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường.

Nhưng đột nhiên hắn càng thêm chờ mong mỗi ngày trong tương lai.

   

Họ nắm tay đi dọc theo đường lớn một đoạn, cuối cùng điện thoại đã có tín hiệu trở lại.

Hai con bướm nhỏ vẫn không biết đã chạy đi đâu, mà hai vị mất đi thần lực không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cầu cứu Lâm Thâm gần đây thường trú ở nhân gian.

"Cái gì mà không biết mình đang ở đâu? Cái gì gọi là lần này thật sự biến thành con người? Hai người đang đùa tôi đúng không?"

Giọng của thiên thần ở đầu dây bên kia nghe có vẻ đặc biệt nóng nảy.

"Chúng tôi đùa cậu làm gì? Không, thật sự biến thành con người... Cậu không tin thì tự đến mà xem. Với lại chúng tôi cũng thử định vị nhưng làm thế nào cũng không hiển thị được. Cho nên đừng nói là tự đi ra, muốn gọi xe cũng không được." Cung Tuấn lúng túng giải thích vào micro.

"Tôi phục rồi." Lâm Thâm thở dài, "Chờ chút tôi định vị hai người rồi tới ngay đây."

   

Tận mắt nhìn thấy thiên thần quen biết hoàn toàn biến thành nhân loại quả thực khiến Lâm Thâm càng thêm tò mò.

Y đập cánh, vòng quanh Cung Tuấn và Trương Triết Hạn nhìn vài vòng, vẻ mặt vẫn không thể tin được.

"Thật sự đơn giản như vậy có thể hoàn toàn biến thành con người?"

Cung Tuấn bất đắc dĩ gật đầu, "Đã giải thích với cậu rất nhiều lần, thật sự chỉ cần nội tâm kiên định là được."

Lâm Thâm khoanh tay, nheo mắt nhìn sang Trương Triết Hạn, "Tôi vẫn muốn nghe anh ấy giải thích cho tôi."

"Cậu có bệnh." Cung Tuấn không có thần lực, đánh cũng đánh không lại Lâm Thâm, chỉ có thể dựa vào miệng mắng người.

Trương Triết Hạn ở một bên cười nói, "Đúng là như vậy, Cung Tuấn không lừa cậu."

"Được rồi."

   

Chờ Lâm Thâm búng tay lần nữa ba người họ đã đứng trong phòng khách nhà Trương Triết Hạn.

Thấy hai người họ vừa trở về đã ngồi bịch xuống sofa, dáng vẻ mệt mỏi muốn chết, Lâm Thâm mỉm cười tò mò hỏi, "Nhưng, hai người thật sự không lưu luyến chút nào sao?"

Cung Tuấn lắc đầu, "Hỏi nhiều như vậy, cậu cũng thử một lần cho biết."

Lâm Thâm dựa vào tường nhún vai, "Vậy cũng phải chờ một chút, ít nhất chờ anh ấy tỉnh..."

Vừa nghĩ đến Hoàng Vệ Bình ở nhà, y liền không muốn ở lại thêm nữa.

"Anh ấy còn đang chờ tôi."

Lâm Thâm lại nhìn Cung Tuấn và Trương Triết Hạn, nói với họ sau này cần gì thì cứ tìm tôi, sau đó bùm một cái biến mất.

   

"Này, em nói xem liệu cậu ấy có làm vậy không?" Trương Triết Hạn dựa vào vai Cung Tuấn tò mò hỏi.

"Ai mà biết được." Cung Tuấn vòng tay qua eo anh, "Đó cũng là chuyện rất lâu về sau, chúng ta không quản được. Bây giờ em chỉ muốn đi tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

"Cùng tắm?" Trương Triết Hạn ngẩng đầu cười tiến đến bên môi hắn.

Cung Tuấn thuận thế hôn lên, "Đương nhiên."
  
  
5.

Sau khi cuộc sống của bọn họ dần ổn định, hai con bướm mới bất ngờ xuất hiện trong nhà Trương Triết Hạn vào một buổi sáng sớm.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đang ở trên giường hôn hôn dính dính, suýt nữa bị chúng dọa cho hét toáng lên.

Vì thế những đôi cánh nhỏ tội thêm một bậc, bị Trương Triết Hạn kéo vào phòng khách phê bình giáo dục.

"Lúc trước chạy đi đâu vậy? Ném chủ nhân của tụi mày ở rừng núi hoang vắng đi chơi một mình? Giờ mới biết đường về?" Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm cánh nhỏ của mình, tức giận hỏi.

Mà con bướm vàng của Cung Tuấn thì nịnh nọt bay vòng quanh Trương Triết Hạn muốn anh đừng tức giận.

"Đi đi đi, không được lượn lờ quanh vợ tao." Cung Tuấn lại ở một bên phá đám cánh của mình.

Bướm đen vỗ cánh bay một hồi, thấy chủ nhân của mình không hề có ý định nguôi giận chút nào, bỗng nghiêng đầu một cái bay đi mất.

Bướm vàng thấy vậy cũng mặc kệ Trương Triết Hạn có tức giận hay không, vội vàng đuổi theo nó.

"Nhìn xem. Đều do cánh của em chiều hư." Trương Triết Hạn quay đầu phê bình Cung Tuấn, "Đây là thái độ gì hả?"

Thật tình không biết hiện giờ chính mình cũng là một trong những người được chiều hư.

Cung Tuấn rất xấu hổ sờ sờ chóp mũi, lặng lẽ ra hiệu với hai con bướm, sau đó mới đi dỗ người ta, "Anh đừng giận mà, cũng đừng để ý hai đứa nó, anh chưa thu dọn hành lý đúng không, để em giúp anh."

"Hừ."

   

Mấy ngày nay trường đại học nơi Trương Triết Hạn làm việc đang có hoạt động giao lưu ở thành phố khác, còn Cung Tuấn cũng bởi vì công việc người mẫu mới tìm được mà không thể phân thân đi công tác với anh, lúc này mới đưa hai đôi cánh nhỏ đến bên cạnh anh.

"Anh không cần tụi nó chăm sóc, rất kỳ quái." Trương Triết Hạn buồn ngủ ngáp một cái, không vui bĩu môi, "Anh chỉ muốn trở về đón lễ tình nhân."

Cung Tuấn vô cùng khó hiểu, "Hả? Không phải tháng trước chúng ta cũng bên nhau sao? Quà cũng tặng rồi?"

Trương Triết Hạn ậm ừ mấy tiếng, "Nhưng ngày mai là Valentine Trắng."

Cung Tuấn có chút mê mang, còn có chút khó hiểu.

Sao mới có 5 năm không ở nhân gian, ở đâu ra nhiều ngày lễ tình nhân kỳ lạ như vậy?

    

Trương Triết Hạn ôm gối đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn cười giải thích, "Thật ra vẫn luôn có, chỉ là hồi đại học anh không đề cập với em thôi."

Anh nghĩ nghĩ, cười đến càng vui vẻ hơn, "Cái này cũng biểu thị trước khi gặp anh, em chưa từng cặp kè với ai khác, hehe."

Cung Tuấn buồn cười nhìn anh, "Thầy Trương, trọng điểm của anh thật kỳ lạ."

Trương Triết Hạn cười rộ lên vừa nhìn giờ trên màn hình vẻ mặt lại ngay lập tức suy sụp.

"Anh không muốn họp! Anh không muốn đi làm!"

Cung Tuấn lại gần màn hình hỏi, "Vậy anh có muốn để cánh nhỏ đi họp thay không?"

"Không được. Chẳng phải chúng ta đã thống nhất không sử dụng sức mạnh của chúng sao?" Trương Triết Hạn lập tức trở nên nghiêm túc.

"Em chỉ trêu anh thôi." Cung Tuấn cười ha ha vài tiếng, "Mau đi đánh răng rửa mặt, đừng tới trễ."
  
  
6.

Cả ngày Trương Triết Hạn đều tâm hồn treo ngược cành cây.

Ngoại trừ không muốn nghe một đám lão già trên bục lải nhải cái gì có với không có, anh càng để ý câu nói đùa sáng nay của Cung Tuấn.

Cũng không phải anh sợ bạn trai mình không thể tự chủ, ngược lại, ngay từ đầu người đưa ra đề nghị này là Cung Tuấn.

Buổi tối ngày đám cánh nhỏ trở về, hai người nằm trên giường nói chuyện rất lâu, cuối cùng nhất trí sẽ coi tụi nó như thú cưng trong nhà.

Nhưng Trương Triết Hạn vẫn cảm thấy có chỗ kỳ lạ.

Nhất là lý do tại sao những đôi cánh nhỏ lại đột nhiên xuất hiện.

Hai con bướm không trả lời đàng hoàng, Cung Tuấn cũng không truy hỏi, giống như lại đang có bí mật gì giấu anh.

Loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.

   

Buổi tối trở về khách sạn, vừa cởi giày Trương Triết Hạn đã nhào lên giường, Cung Tuấn bên kia cũng gửi cho anh mấy tin nhắn.

"Em tan làm rồi, có muốn gọi video một lúc không? Nếu mệt quá thì đi tắm rồi ngủ sớm nhé!"

Trương Triết Hạn nằm sấp trên gối, mở bàn phím nhưng chậm chạp không có động tác. Người bên kia thấy anh vẫn đang nhập lại chậm chạp không trả lời, bối rối gửi tới một dấu hỏi.

Trong lòng Trương Triết Hạn không thoải mái, lại không rõ nguyên nhân cụ thể, đành phải hờn dỗi đặt điện thoại xuống, thở dài.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh không muốn nói chuyện với Cung Tuấn.

Lần đầu tiên sau từng ấy năm.

   

Trương Triết Hạn cũng không biết mình đã nằm sấp như vậy ngủ bao lâu.

Lâu đến anh đã ở trong mơ hồi tưởng hết một lần thời gian trước kia, mới đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa gấp gáp.

Anh giật mình tỉnh dậy, ngây người vài giây, ý thức được mình vẫn đang ở khách sạn chứ không phải ở nhà, lúc này mới xuống giường, chậm rãi hỏi, "Ai vậy?"

Giọng nói ở ngoài cửa đặc biệt quen thuộc: "Mở cửa."

Trương Triết Hạn mở cửa, bị Cung Tuấn đang đứng bên ngoài vịn tường thở hồng hộc làm cho giật nảy mình.

"Em... sao em tới được đây?"

Cung Tuấn ngẩng đầu, vẻ mặt hung dữ như muốn ăn thịt người.

Trương Triết Hạn cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ: "Hả?"

Cung Tuấn đen mặt đi vào, đóng cửa rầm một tiếng, đẩy Trương Triết Hạn vào góc tường.
 
 
7.

Kỳ thật trước khi chìm vào giấc ngủ Trương Triết Hạn cũng mơ màng ý thức được: mình quá nhạy cảm.

Nếu xin lỗi Cung Tuấn trước chắc sẽ không bị đánh đòn đâu nhỉ? Anh nghĩ.

"Anh sai rồi!" anh lập tức đưa tay ngăn trở Cung Tuấn đang nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói, "Không phải anh cố ý nghi ngờ em muốn dùng thần lực của cánh nhỏ. Anh chỉ sợ hãi thôi. Anh rất sợ một ngày nào đó em lại biến mất ngay trước mắt anh."

Rõ ràng Cung Tuấn có chút sững sờ: "Cái gì? "

Trương Triết Hạn thấy hắn thật sự không hiểu, lúc này mới phản ứng lại, "Ờ... không phải em tức giận vì chuyện đó sao?"

Ngọn lửa vô hình trên đỉnh đầu Cung Tuấn càng cháy càng lớn.

"Em cũng không biết anh nghĩ như vậy, nhưng tại sao em lại tức giận vì chuyện này? Anh sợ chẳng lẽ em không sợ sao?" Cung Tuấn tới gần anh, đè tay Trương Triết Hạn lên tường, "Anh không trả lời tin nhắn là muốn em sốt ruột chết đúng không? Điện thoại không tiếp, gọi video cũng không được. Anh có biết đổi vé máy bay phiền phức thế nào không? Anh là đồ ngốc sao? Hả? Trương Triết Hạn?"

"Đổi... đổi vé máy bay?" Trương Triết Hạn chớp mắt, hoàn toàn không hiểu.

Cung Tuấn thở dài, rốt cuộc buông tay anh ra, xoa huyệt thái dương lui về sau nửa bước giải thích, "Hôm nay anh nói muốn cùng em đón lễ tình nhân nên em đã đặt vé tối mai bay... Vốn định cho anh niềm vui bất ngờ."

Trương Triết Hạn hoàn toàn chết lặng.

Thì ra mình thật sự là một đứa ngốc.

Trương Triết Hạn thật cẩn thận nhìn sắc mặt Cung Tuấn, thấy hắn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.

"Xin lỗi." anh đưa tay chạm vào tóc Cung Tuấn, thấy đối phương không né tránh mới an tâm một chút.

Cung Tuấn ngước mắt nhìn anh, thấp giọng nói, "Anh có biết vừa rồi em lo lắng thế nào không? Em thật sự sẽ phát điên, em không muốn lại không tìm thấy anh... em không chịu nổi."

Hắn đã từng bị đánh cắp 5 năm thời gian, cho nên sau này cho dù là năm phút, năm giây cũng không được.

"Đời này em không thể không có anh."

"Anh biết, anh biết."

Trương Triết Hạn cẩn thận vòng tay lên cổ Cung Tuấn, dựa vào trong ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đối phương cuối cùng đã bình tĩnh lại, khẽ nói một câu thật xin lỗi.

Hóa ra dù thực sự trở thành người bình thường, họ vẫn sẽ lo lắng không biết có mất nhau lần nữa hay không, có lại chia xa hay không.

Họ vẫn yêu nhau tha thiết, dù không còn sự sống vĩnh cửu.

"Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, anh hứa."
  
  
8.

Sau khi Cung Tuấn hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn cúi đầu ôm lấy khuôn mặt Trương Triết Hạn, "Bây giờ anh giải thích cho em một chút cái gì gọi là cảm thấy em sẽ dùng thần lực của cánh nhỏ?"

Trương Triết Hạn vội vàng giả ngu, "Anh nói cái gì nhỉ?"

"Anh có nói không?" Cung Tuấn ôm anh vác lên vai, vừa đi về phía giường ngủ vừa bóp mông anh.

"Cung Tuấn! Em làm gì vậy?" Trương Triết Hạn vừa tức vừa xấu hổ, giãy giụa trên vai hắn.

Nhưng thực tế đã chứng minh, cho dù hai thiên thần đồng thời mất đi thần lực, cũng chỉ có một người luôn bị "bắt nạt."

Cung Tuấn đặt anh lên giường, đè ép tay chân của anh hỏi, "Anh thật sự muốn biết à?"

"Chẳng lẽ em thật sự dùng?" Trương Triết Hạn trợn tròn mắt khó tin nhìn hắn.

"Không, em chỉ nhờ tụi nó làm chút chuyện thôi." Cung Tuấn lắc đầu, "Tốt nhất anh đừng hỏi nữa, điều bất ngờ của em sẽ thật sự bị anh phá hỏng mất."

Hắn giận dỗi cúi người cắn yết hầu của Trương Triết Hạn, cắn đến anh bắt đầu vặn vẹo trên giường.

"Em đừng... đừng cắn." Trương Triết Hạn thở hổn hển đẩy đầu hắn ra.

Cung Tuấn ừm một tiếng, buông anh ra ngã người nằm xuống bên cạnh.

Lúc này, hai cánh nhỏ cả đêm không thấy bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, chào hỏi bọn họ.

Trương Triết Hạn trông thấy vội vàng ngồi dậy muốn gọi cánh nhỏ của mình tới.

Cung Tuấn vẫn nằm im lặng như cũ, dáng vẻ hoàn toàn bỏ cuộc.

"Sao em không cản anh?" Trương Triết Hạn quay lại nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi.

Cung Tuấn xoay người nằm úp sấp trên chăn, "Hừ hừ."

Ngực Trương Triết Hạn mềm nhũn, "Được rồi được rồi, anh không hỏi nữa."

   

Anh giống như con mèo rúc vào trong ngực Cung Tuấn, sau đó ủi ủi cằm đối phương.

"Anh làm gì?" Cung Tuấn rũ mắt nhìn anh.

Trương Triết Hạn ngẩng đầu nói, "Khuya rồi."

Cung Tuấn thờ ơ, "Cho nên?"

"Sắp đến lễ tình nhân..."

Cung Tuấn nhắm mắt lại không muốn nhìn anh, nhưng vẫn giơ tay kéo người vào trong ngực, "Anh thật sự rất thích chọc em."

"Cho nên anh đang dỗ em đây còn gì." anh chu môi ôm chặt lấy Cung Tuấn, "Lễ tình nhân vui vẻ."

"Ừm, lễ tình nhân vui vẻ." Cung Tuấn mở mắt, hôn lên khóe môi anh.

Trương Triết Hạn cười làm sâu sắc nụ hôn này, ôm Cung Tuấn lăn vào trong chăn.
 
  
9.

Mấy tháng sau, khi còn một ngày nữa là đến sinh nhật của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn bỗng nhiên thần thần bí bí bảo anh thu dọn chút hành lý đơn giản.

"Để làm gì?" Trương Triết Hạn nằm trên sofa xem điện thoại, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.

"Có bất ngờ." Cung Tuấn cười nháy mắt với anh.

Hai con bướm một trái một phải đậu trên vai Cung Tuấn nhìn cũng đặc biệt vui vẻ.

"Nhanh đi nhanh đi."

Lúc này Trương Triết Hạn mới nhớ tới chuyện lễ tình nhân, vì thế nửa nghi hoặc nửa tò mò đi thu dọn đồ đạc.

   

Họ đáp máy bay đến một thành phố ở phía nam, sau đó chuyển sang tàu cao tốc, rồi bắt taxi, cuối cùng đến trước một tòa nhà kiểu phương Tây cổ kính.

"Đây là bất ngờ gì?" Trương Triết Hạn tháo kính râm xuống, ngơ ngác nhìn Cung Tuấn vẫn đang cười rất vui vẻ.

Cung Tuấn nắm lấy tay anh, vừa đi về phía sân vừa nói, "Sinh nhật của anh vào tháng 5, em không có cách nào để nó nhanh chóng nở hoa, cho nên chỉ có thể dẫn anh đến xem trước một xíu. Đến mùa thu, chúng ta làm lại lần nữa."

Trương Triết Hạn càng mờ mịt: "Hoa gì?"

"Không phải rừng hoa quế trong trường đã biến mất từ ​​lâu rồi sao?" Cung Tuấn giải thích.

"Nhưng hoa quế ở đâu chẳng có?" Trương Triết Hạn bị hắn lôi kéo, vẫn chưa hiểu đối phương muốn làm gì.

Cung Tuấn quay đầu cười, "Anh nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao."

Hai con bướm ở phía trước dẫn đường, cuối cùng bay vòng vào khu vườn nhỏ phía sau tòa nhà.

Bên cạnh ao nước nhỏ, những gốc hoa quế sát bên nhau không có dáng vẻ hoặc tạo hình gì khiến người khác nhìn vào sẽ cảm thấy rất đặc biệt.

Nhưng Trương Triết Hạn đã ngay lập tức hiểu ý của Cung Tuấn.

Anh ngơ ngác nhìn rừng hoa quế này, trầm mặc không nói nhưng hai mắt đã đỏ hoe.

Gió chiều thổi tới, trong rừng vang lên tiếng chim hót. Ánh hoàng hôn buông xuống sâu trong rừng hoa quế, mạ một lớp viền vàng cho cành cây.

Đây không chỉ là bất ngờ, còn là tình yêu mạnh mẽ nhất.

   

"Chúng nó đã cùng nhau tìm kiếm bao lâu?" Trương Triết Hạn nghe thấy giọng mình hơi khàn khàn.

Cung Tuấn nắm tay anh mười ngón đan nhau, "Từ thời khắc chúng ta lần nữa trở thành người bình thường."

Trương Triết Hạn cảm thấy sau khi trở thành con người lần nữa, mình giống như một cái túi nước mắt, rất dễ khóc.

Anh hít mũi một cái, thật sự không kìm được nước mắt.

   

Một rừng hoa quế không thể bình thường hơn, nhưng lại giống hệt rừng hoa quế nơi họ hôn nhau lần đầu khi còn là sinh viên đại học.

Đó là ký ức trân quý mà Trương Triết Hạn vĩnh viễn không muốn mất đi, cũng là hồi ức đẹp nhất Cung Tuấn muốn khắc sâu trong lòng đến hết cuộc đời.

   

"Bất ngờ này thế nào?" Cung Tuấn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Trương Triết Hạn, lại hôn lên má anh.

Trương Triết Hạn vừa rơi nước mắt, vừa cố gắng cười trả lời hắn, biểu cảm đặc biệt đáng yêu, "Đẹp lắm, anh rất thích, nhưng lần sau không được như vậy nữa."

Cung Tuấn mỉm cười ừ một tiếng, sau đó hôn lên môi Trương Triết Hạn dưới tán cây hoa quế.

Giống hệt năm đó.
   
  
10.

Muốn yêu nhau tới thiên hoang địa lão, dù chỉ có một đời ngắn ngủi cũng muốn cho cả thế giới biết rằng tôi rất yêu người.

 
HOÀN ❤💙

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store