Edit Hoan Chim Khach Dap Canh Minh Loan
Editor: Frenalis
Trong phòng khách phía đông bắc, Trình Uyển cũng đang cùng Giang Bảo Thường tâm sự chuyện riêng.Trình Uyển nắm chặt tay Giang Bảo Thường, cười nói: "Bệ hạ đưa đến Liêu Đông loại súng bắn ba phát liên tục kia, sức sát thương thật là kinh người, quân Kim bị chúng ta đánh cho không còn sức phản kháng, lương thảo lại khan hiếm, xem ra không trụ nổi mùa đông này, phải phái sứ giả cầu hòa.""Nghe nói súng bắn ba phát liên tục là người bên cạnh muội cải tiến ra, nhân vật lợi hại như vậy có thể cho ta mượn dùng không?"Giang Bảo Thường gật đầu nói: "Là Thuần Vu Cẩm và Châu Nhi liên thủ nghiên cứu ra, ta đang có ý định thả hai người họ ra ngoài rèn luyện, nhị tẩu nếu không chê, cứ mang họ về Liêu Đông đi.""Đều là nữ nhi?" Ánh mắt Trình Uyển sáng lên, niềm vui vốn có tám chín phần hóa thành trọn vẹn, vỗ tay cười nói: "Muội yên tâm, có ta ở đây không ai dám ức hiếp các nàng."Trình Uyển ngừng lại một lát, nói: "Bảo Thường muội muội, ta mạn phép hỏi một câu, có phải muội đang giận dỗi với bệ hạ không?"Vẻ mặt Giang Bảo Thường có chút không tự nhiên, nhưng nàng coi Trình Uyển như một người tỷ tỷ dễ gần đáng kính, thành thật nói: "Vâng, ta cũng không giấu nhị tẩu, để vạch trần bộ mặt thật của Tam hoàng tử, ta đã diễn kịch với hắn ta, làm rất nhiều chuyện thân mật..."Trình Uyển nhíu mày, đập bàn nói: "Bệ hạ dám ghét bỏ muội sao?""Không, không phải." Giang Bảo Thường vội vàng lắc đầu, "Tử Ẩn không hề ghét bỏ ta, ngược lại chàng khăng khăng lập ta làm hậu, vì thế không tiếc đối đầu với những đại thần mưu trí kia. Nhưng chàng càng tốt với ta, trả giá càng nhiều, lòng ta càng bất an..."Nàng hạ giọng, khẽ nói với Trình Uyển: "Ta xuất thân thấp kém, lại vì những lời nói và hành động bên cạnh Tam hoàng tử mà chịu đủ lời chỉ trích, vốn không thích hợp làm Hoàng hậu. Cho nên, ta vẫn luôn chờ đợi ngày Tử Ẩn biết khó mà lui, chờ chàng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, buông bỏ chấp niệm, ta cũng có thể rời khỏi hoàng cung, đổi một nơi khác bắt đầu lại."Trình Uyển nghẹn lời nhìn trân trối, một lúc sau mới nói: "Muội... muội dễ dàng có được, cũng dễ dàng buông bỏ như vậy, quả thật khiến người ta bội phục, nhưng, muội đã nghĩ đến cảm xúc của bệ hạ chưa? Muội đối với đệ ấy không có chút nào không nỡ sao?"Vẻ mặt Giang Bảo Thường thoáng hiện nét hổ thẹn, cắn môi nói: "Ta... ta không biết..."
Edit tại app TYT (user Frenalis) và wpad Frenalis."Ta thừa nhận lòng vua khó đoán, nhưng muội hoàn toàn không tin tấm chân tình của bệ hạ, không tin đệ ấy có thể trước sau như một mà yêu quý tôn trọng muội, cũng khó trách đệ ấy tức giận."Trình Uyển sờ lên gò má ửng hồng của Giang Bảo Thường, khẽ thở dài: "Hơn nữa, muội ngoài miệng nói được tiêu sái, trong lòng lại chưa chắc đã buông bỏ được đệ ấy. Không nói đến chuyện khác, muội có đành lòng để nữ nhân khác leo lên long sàng, đành lòng để đệ ấy cùng họ ân ái sinh con đẻ cái sao?"Trong đầu Giang Bảo Thường hiện lên lồng ngực rắn chắc của Lục Hằng, những vết sẹo gồ ghề và đôi mắt sâu thẳm khi động tình, bên tai vang vọng tiếng thở dốc khàn khàn và tiếng nấc nghẹn ngào, ngực nàng như bị ai đó đâm một nhát, đau đến nhíu chặt mày.Không, nàng không đành lòng."Nhị tẩu, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ." Giang Bảo Thường ngẩng đầu nhìn vào mắt Trình Uyển, trên nét mặt lộ ra vài phần yếu đuối hiếm thấy, "Ta quả thật không thể buông bỏ chàng, nhưng ta lại sợ chàng thay lòng đổi dạ, sợ hãi mình nghĩ sai sẽ hỏng hết, rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn.""Bảo Thường muội muội, hoa nở nên hái thì cứ hái, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết bệ hạ có thay lòng đổi dạ hay không." Trình Uyển kéo Giang Bảo Thường vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Muội không thể vì sợ hãi những chuyện còn chưa xảy ra, mà tự tay xóa bỏ tình cảm trước đây của hai người."Giọng Trình Uyển trở nên thương cảm: "Ta và A Thành lúc mới tân hôn, cũng thường xuyên lo lắng chàng có mới nới cũ, thay lòng đổi dạ, nhưng ta không ngờ chàng lại chết vào lúc yêu ta nhất, mà ta thậm chí còn chưa kịp từ biệt chàng."Toàn thân Giang Bảo Thường chấn động, ôm chặt lấy Trình Uyển khẽ nói: "Nhị tẩu, thực xin lỗi, ta không nên gợi lại chuyện đau lòng của tẩu.""Không sao." Trình Uyển lau nước mắt, cười nói, "Bảo Thường muội muội, muội là người thông minh, thông minh hơn tất cả những người ta từng gặp, nhưng người thông minh càng dễ phòng bị người khác, càng khó trao đi chân tình. Ta không phải đang cầu xin cho bệ hạ, chỉ là không hy vọng muội phải hối hận về quyết định của mình."Giang Bảo Thường tựa vào lòng Trình Uyển suy nghĩ hồi lâu, nói: "Đa tạ nhị tẩu đã chỉ điểm, ta sẽ về suy nghĩ kỹ lại."Nàng ngược lại nhắc nhở Trình Uyển: "Nhị tẩu khuyên ta trân trọng người trước mắt, vậy nhị tẩu thì sao? Tẩu đừng nói với ta là tẩu không nhận ra tâm tư của Vân Sinh đối với tẩu"Trình Uyển nhíu mày: "Ta chỉ coi hắn là đệ đệ. Huống chi hắn tuổi còn nhỏ, chưa chín chắn, đợi lớn thêm chút nữa sẽ nhận ra ý nghĩ của mình buồn cười đến mức nào.""Ta thấy Vân Sinh si tình thật lòng, không dễ dàng từ bỏ như vậy, vả lại, hắn cũng không còn nhỏ nữa, là tẩu đang tự lừa dối mình không chịu đối mặt với thực tế." Giang Bảo Thường cười thở dài, "Xem ra, đây chính là câu ngạn ngữ thường nói 'thầy thuốc khó tự chữa bệnh, độ người khó độ mình'."Trình Uyển giật mình, không khỏi cười khổ.Hoàng hôn hôm đó, Giang Bảo Thường cùng Trình Uyển và những người khác cáo biệt, rồi lên xe ngựa cùng các nha hoàn.Lục Hằng không nói một lời mà nhảy lên xe, đuổi phu xe sang một bên, kéo dây cương khẽ "tách" một tiếng.Xe ngựa lảo đảo xóc nảy, lòng Giang Bảo Thường cũng theo đó mà hoảng loạn.Lục Hằng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vẫn không chịu nói chuyện với Giang Bảo Thường. Nhưng hắn một đường đưa nàng về Tiêu Phòng cung, một mình đứng dưới hành lang, ngửa đầu nhìn chiếc đèn lồng lung lay trong gió lạnh, ngẩn người hồi lâu.Giang Bảo Thường hé mở một khe cửa sổ, lặng lẽ nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Hằng, cùng hắn chịu đựng gió lạnh hồi lâu.*****Sáng hôm sau, Trần Khánh bẩm báo với Lục Hằng: "Hoàng hậu nương nương bị cảm lạnh, sốt cao không hạ, đến thuốc cũng không uống nổi, bệ hạ có muốn qua xem..."Lời còn chưa dứt, Lục Hằng đã bỏ lại quyển sổ con trong tay, sải bước chạy về phía Tiêu Phòng cung.Lục Hằng âm thầm mong đợi Giang Bảo Thường đang giả bệnh, mong đợi đây là nàng đang cho hắn một bậc thang để xuống, mong đợi nàng có thể giải thích hợp lý cho những hành động trước đây.Rốt cuộc thân thể nàng luôn luôn khỏe mạnh, mùa đông năm nay cũng không tính là quá lạnh, Tiêu Phòng cung từ sớm đến tối đốt lò sưởi than vàng mà hắn còn tiếc dùng, thật sự không có lý do gì để sinh bệnh.Nhưng nàng thế nhưng lại thật sự bị bệnh.Lục Hằng bước vào Tiêu Phòng cung, nhìn thấy Giang Bảo Thường mặt mày đỏ ửng vì sốt, đôi mắt nhắm nghiền ngủ không yên giấc.Hắn ngồi xuống mép giường đỡ nàng dậy, nắm chặt đôi bàn tay lạnh băng, nói với Bạch Chỉ: "Đem thuốc cho ta."Bạch Chỉ bưng chén thuốc lên, Lục Hằng hớp một ngụm thuốc đắng đến thấu tim, cũng không tránh người, rất tự nhiên cúi đầu miệng đối miệng đút cho Giang Bảo Thường.Giang Bảo Thường giãy giụa trong lòng Lục Hằng một cách kháng cự, nhưng bị hắn ôm chặt đến không thể động đậy, không thể không nuốt xuống thứ nước thuốc đắng ngắt ấy.Nàng mơ màng mở mắt nhìn hắn một cái, lẩm bẩm gọi: "Tử Ẩn..."Cách xưng hô vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy dễ dàng gợi ra nước mắt của Lục Hằng.Lục Hằng giấu đôi mắt ướt át vào mái tóc đen như mây, khàn giọng nói: "Các ngươi lui xuống hết đi, ta sẽ chăm sóc nàng."Các cung nhân lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.Lục Hằng kiên nhẫn đút từng ngụm thuốc cho Giang Bảo Thường, tự tay bưng chậu nước ấm, nhúng khăn vải chuẩn bị lau người cho nàng.Hắn kéo chăn ra, cởi bỏ chiếc áo trong đẫm mồ hôi, bàn tay cách lớp yếm màu hồng nhạt khẽ chạm vào vòng eo mềm mại, ánh mắt hắn dời lên, nhìn thấy một mặt dây chuyền hình lá đào trên cần cổ trắng ngần.Nàng đeo ngọc bội hắn tặng bên mình, ngay cả khi ngủ cũng chưa từng tháo ra.Ngực Lục Hằng căng đầy một cảm giác thỏa mãn chưa từng có, như muốn nứt ra. Hắn vuốt ve gương mặt nóng bỏng vì sốt của Giang Bảo Thường, cúi đầu vùi vào cổ nàng, ngửi lấy làn da thơm tho như ngọc thạch, nghẹn ngào hôn lên.Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------
Trong phòng khách phía đông bắc, Trình Uyển cũng đang cùng Giang Bảo Thường tâm sự chuyện riêng.Trình Uyển nắm chặt tay Giang Bảo Thường, cười nói: "Bệ hạ đưa đến Liêu Đông loại súng bắn ba phát liên tục kia, sức sát thương thật là kinh người, quân Kim bị chúng ta đánh cho không còn sức phản kháng, lương thảo lại khan hiếm, xem ra không trụ nổi mùa đông này, phải phái sứ giả cầu hòa.""Nghe nói súng bắn ba phát liên tục là người bên cạnh muội cải tiến ra, nhân vật lợi hại như vậy có thể cho ta mượn dùng không?"Giang Bảo Thường gật đầu nói: "Là Thuần Vu Cẩm và Châu Nhi liên thủ nghiên cứu ra, ta đang có ý định thả hai người họ ra ngoài rèn luyện, nhị tẩu nếu không chê, cứ mang họ về Liêu Đông đi.""Đều là nữ nhi?" Ánh mắt Trình Uyển sáng lên, niềm vui vốn có tám chín phần hóa thành trọn vẹn, vỗ tay cười nói: "Muội yên tâm, có ta ở đây không ai dám ức hiếp các nàng."Trình Uyển ngừng lại một lát, nói: "Bảo Thường muội muội, ta mạn phép hỏi một câu, có phải muội đang giận dỗi với bệ hạ không?"Vẻ mặt Giang Bảo Thường có chút không tự nhiên, nhưng nàng coi Trình Uyển như một người tỷ tỷ dễ gần đáng kính, thành thật nói: "Vâng, ta cũng không giấu nhị tẩu, để vạch trần bộ mặt thật của Tam hoàng tử, ta đã diễn kịch với hắn ta, làm rất nhiều chuyện thân mật..."Trình Uyển nhíu mày, đập bàn nói: "Bệ hạ dám ghét bỏ muội sao?""Không, không phải." Giang Bảo Thường vội vàng lắc đầu, "Tử Ẩn không hề ghét bỏ ta, ngược lại chàng khăng khăng lập ta làm hậu, vì thế không tiếc đối đầu với những đại thần mưu trí kia. Nhưng chàng càng tốt với ta, trả giá càng nhiều, lòng ta càng bất an..."Nàng hạ giọng, khẽ nói với Trình Uyển: "Ta xuất thân thấp kém, lại vì những lời nói và hành động bên cạnh Tam hoàng tử mà chịu đủ lời chỉ trích, vốn không thích hợp làm Hoàng hậu. Cho nên, ta vẫn luôn chờ đợi ngày Tử Ẩn biết khó mà lui, chờ chàng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, buông bỏ chấp niệm, ta cũng có thể rời khỏi hoàng cung, đổi một nơi khác bắt đầu lại."Trình Uyển nghẹn lời nhìn trân trối, một lúc sau mới nói: "Muội... muội dễ dàng có được, cũng dễ dàng buông bỏ như vậy, quả thật khiến người ta bội phục, nhưng, muội đã nghĩ đến cảm xúc của bệ hạ chưa? Muội đối với đệ ấy không có chút nào không nỡ sao?"Vẻ mặt Giang Bảo Thường thoáng hiện nét hổ thẹn, cắn môi nói: "Ta... ta không biết..."
Edit tại app TYT (user Frenalis) và wpad Frenalis."Ta thừa nhận lòng vua khó đoán, nhưng muội hoàn toàn không tin tấm chân tình của bệ hạ, không tin đệ ấy có thể trước sau như một mà yêu quý tôn trọng muội, cũng khó trách đệ ấy tức giận."Trình Uyển sờ lên gò má ửng hồng của Giang Bảo Thường, khẽ thở dài: "Hơn nữa, muội ngoài miệng nói được tiêu sái, trong lòng lại chưa chắc đã buông bỏ được đệ ấy. Không nói đến chuyện khác, muội có đành lòng để nữ nhân khác leo lên long sàng, đành lòng để đệ ấy cùng họ ân ái sinh con đẻ cái sao?"Trong đầu Giang Bảo Thường hiện lên lồng ngực rắn chắc của Lục Hằng, những vết sẹo gồ ghề và đôi mắt sâu thẳm khi động tình, bên tai vang vọng tiếng thở dốc khàn khàn và tiếng nấc nghẹn ngào, ngực nàng như bị ai đó đâm một nhát, đau đến nhíu chặt mày.Không, nàng không đành lòng."Nhị tẩu, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ." Giang Bảo Thường ngẩng đầu nhìn vào mắt Trình Uyển, trên nét mặt lộ ra vài phần yếu đuối hiếm thấy, "Ta quả thật không thể buông bỏ chàng, nhưng ta lại sợ chàng thay lòng đổi dạ, sợ hãi mình nghĩ sai sẽ hỏng hết, rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn.""Bảo Thường muội muội, hoa nở nên hái thì cứ hái, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết bệ hạ có thay lòng đổi dạ hay không." Trình Uyển kéo Giang Bảo Thường vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Muội không thể vì sợ hãi những chuyện còn chưa xảy ra, mà tự tay xóa bỏ tình cảm trước đây của hai người."Giọng Trình Uyển trở nên thương cảm: "Ta và A Thành lúc mới tân hôn, cũng thường xuyên lo lắng chàng có mới nới cũ, thay lòng đổi dạ, nhưng ta không ngờ chàng lại chết vào lúc yêu ta nhất, mà ta thậm chí còn chưa kịp từ biệt chàng."Toàn thân Giang Bảo Thường chấn động, ôm chặt lấy Trình Uyển khẽ nói: "Nhị tẩu, thực xin lỗi, ta không nên gợi lại chuyện đau lòng của tẩu.""Không sao." Trình Uyển lau nước mắt, cười nói, "Bảo Thường muội muội, muội là người thông minh, thông minh hơn tất cả những người ta từng gặp, nhưng người thông minh càng dễ phòng bị người khác, càng khó trao đi chân tình. Ta không phải đang cầu xin cho bệ hạ, chỉ là không hy vọng muội phải hối hận về quyết định của mình."Giang Bảo Thường tựa vào lòng Trình Uyển suy nghĩ hồi lâu, nói: "Đa tạ nhị tẩu đã chỉ điểm, ta sẽ về suy nghĩ kỹ lại."Nàng ngược lại nhắc nhở Trình Uyển: "Nhị tẩu khuyên ta trân trọng người trước mắt, vậy nhị tẩu thì sao? Tẩu đừng nói với ta là tẩu không nhận ra tâm tư của Vân Sinh đối với tẩu"Trình Uyển nhíu mày: "Ta chỉ coi hắn là đệ đệ. Huống chi hắn tuổi còn nhỏ, chưa chín chắn, đợi lớn thêm chút nữa sẽ nhận ra ý nghĩ của mình buồn cười đến mức nào.""Ta thấy Vân Sinh si tình thật lòng, không dễ dàng từ bỏ như vậy, vả lại, hắn cũng không còn nhỏ nữa, là tẩu đang tự lừa dối mình không chịu đối mặt với thực tế." Giang Bảo Thường cười thở dài, "Xem ra, đây chính là câu ngạn ngữ thường nói 'thầy thuốc khó tự chữa bệnh, độ người khó độ mình'."Trình Uyển giật mình, không khỏi cười khổ.Hoàng hôn hôm đó, Giang Bảo Thường cùng Trình Uyển và những người khác cáo biệt, rồi lên xe ngựa cùng các nha hoàn.Lục Hằng không nói một lời mà nhảy lên xe, đuổi phu xe sang một bên, kéo dây cương khẽ "tách" một tiếng.Xe ngựa lảo đảo xóc nảy, lòng Giang Bảo Thường cũng theo đó mà hoảng loạn.Lục Hằng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vẫn không chịu nói chuyện với Giang Bảo Thường. Nhưng hắn một đường đưa nàng về Tiêu Phòng cung, một mình đứng dưới hành lang, ngửa đầu nhìn chiếc đèn lồng lung lay trong gió lạnh, ngẩn người hồi lâu.Giang Bảo Thường hé mở một khe cửa sổ, lặng lẽ nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Hằng, cùng hắn chịu đựng gió lạnh hồi lâu.*****Sáng hôm sau, Trần Khánh bẩm báo với Lục Hằng: "Hoàng hậu nương nương bị cảm lạnh, sốt cao không hạ, đến thuốc cũng không uống nổi, bệ hạ có muốn qua xem..."Lời còn chưa dứt, Lục Hằng đã bỏ lại quyển sổ con trong tay, sải bước chạy về phía Tiêu Phòng cung.Lục Hằng âm thầm mong đợi Giang Bảo Thường đang giả bệnh, mong đợi đây là nàng đang cho hắn một bậc thang để xuống, mong đợi nàng có thể giải thích hợp lý cho những hành động trước đây.Rốt cuộc thân thể nàng luôn luôn khỏe mạnh, mùa đông năm nay cũng không tính là quá lạnh, Tiêu Phòng cung từ sớm đến tối đốt lò sưởi than vàng mà hắn còn tiếc dùng, thật sự không có lý do gì để sinh bệnh.Nhưng nàng thế nhưng lại thật sự bị bệnh.Lục Hằng bước vào Tiêu Phòng cung, nhìn thấy Giang Bảo Thường mặt mày đỏ ửng vì sốt, đôi mắt nhắm nghiền ngủ không yên giấc.Hắn ngồi xuống mép giường đỡ nàng dậy, nắm chặt đôi bàn tay lạnh băng, nói với Bạch Chỉ: "Đem thuốc cho ta."Bạch Chỉ bưng chén thuốc lên, Lục Hằng hớp một ngụm thuốc đắng đến thấu tim, cũng không tránh người, rất tự nhiên cúi đầu miệng đối miệng đút cho Giang Bảo Thường.Giang Bảo Thường giãy giụa trong lòng Lục Hằng một cách kháng cự, nhưng bị hắn ôm chặt đến không thể động đậy, không thể không nuốt xuống thứ nước thuốc đắng ngắt ấy.Nàng mơ màng mở mắt nhìn hắn một cái, lẩm bẩm gọi: "Tử Ẩn..."Cách xưng hô vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy dễ dàng gợi ra nước mắt của Lục Hằng.Lục Hằng giấu đôi mắt ướt át vào mái tóc đen như mây, khàn giọng nói: "Các ngươi lui xuống hết đi, ta sẽ chăm sóc nàng."Các cung nhân lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.Lục Hằng kiên nhẫn đút từng ngụm thuốc cho Giang Bảo Thường, tự tay bưng chậu nước ấm, nhúng khăn vải chuẩn bị lau người cho nàng.Hắn kéo chăn ra, cởi bỏ chiếc áo trong đẫm mồ hôi, bàn tay cách lớp yếm màu hồng nhạt khẽ chạm vào vòng eo mềm mại, ánh mắt hắn dời lên, nhìn thấy một mặt dây chuyền hình lá đào trên cần cổ trắng ngần.Nàng đeo ngọc bội hắn tặng bên mình, ngay cả khi ngủ cũng chưa từng tháo ra.Ngực Lục Hằng căng đầy một cảm giác thỏa mãn chưa từng có, như muốn nứt ra. Hắn vuốt ve gương mặt nóng bỏng vì sốt của Giang Bảo Thường, cúi đầu vùi vào cổ nàng, ngửi lấy làn da thơm tho như ngọc thạch, nghẹn ngào hôn lên.Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và app TYT (user Frenalis).
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store