Edit Hoa Oanh Sa Nguyet
SA NGUYỆT
CHAPTER 01
Thường Hoa Sâm là một anh chàng đẹp trai rất bình thường, Nếu bạn quan sát theo tiêu chuẩn của anh ấy, bạn sẽ thấy rằng một người như vậy hẳn đã từng xuất hiện trong cuộc đời bạn.Anh ấy học rất giỏi, thời học sinh không chú trọng cách ăn mặc, hơi quê mùa và luộm thuộm, lúc nào cũng cầm trên tay mấy cuốn sách quái đản trông có vẻ học thuật. Vào buổi họp lớp vài năm sau, bạn sẽ mơ hồ nhận ra đường nét quen thuộc trên gương mặt điển trai, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ nhưng mạng theo sự xa cách của năm tháng.Thường Hoa Sâm luôn tóm tắt cuộc sống quá khứ của mình như vậy.Sau khi tốt nghiệp đại học, Thường Hoa Sâm xách ba lô lên, đăng ký vào một nhóm đồng bạn du lịch và bắt tay vào hành trình điên rồ cuối cùng của tuổi trẻ.Có hai người đồng hành, chỉ có một người quen biết Thường Hoa Sâm, khi Đường Cửu Châu lôi kéo người anh em tốt của mình đi theo trong chuyến hành trình này, Thường Hoa Sâm cảm thấy có chút cô đơn, Đường Cửu Châu mỉm cười giới thiệu đối phương với dáng vẻ có phần kiêu ngạo, sự tương phản khiến anh càng thêm cô đơn."Em trai yêu quý của em, La Nhất Châu! Nó nhỏ hơn cả hai chúng ta, nhưng chắc chắn là đáng tin cậy hơn bọn mình!" Đường Cửu Châu lấy ra một gói đồ ăn vặt trong túi của La Nhất Châu và mở ra ăn. Người kia chỉ vô ích khua khua tay lấy ra cho mình một miếng, phần còn lại bị Đường Cửu Châu ôm trong tay bảo vệ cũng không ai lấy được."Tên tôi là Thường Hoa Sâm, thời gian một tháng tới xin chỉ giáo nhiều hơn nhé!" Mặc dù xấu hổ, Thường Hoa Sâm vẫn chào y với một nụ cười ấm áp, nhưng có một sợi chỉ đang căng trong tâm trí anh."La Nhất Châu, anh Thường, anh lớn hơn em, cứ gọi em là Nhất Châu." La Nhất Châu là người đã từng học trong trường quân đội, cả người toát ra vẻ đoan chính, nụ cười mang theo khí chất ngay thẳng. Thường Hoa Sâm thoáng an tâm, chỉ đưa tay ra nắm nhẹ rồi thu lại."Thường Hoa Sâm, điểm đến của chúng ta trong chuyến đi lần này là ở đâu?" Đường Cửu Châu đang ăn khoai tây chiên và cuộn tròn trên giường tàu xe lửa, thò đầu ra và vỗ vào cầu thang của giường dưới.Cả Thường Hoa Sâm và La Nhất Châu ở bên dưới đều ngẩng đầu nhìn người thanh niên trên miệng dính dầu, thở dài một hơi, "Đường đường là một người đẹp trai, lại không có bộ dáng đó chút nào, trông như một con khỉ."Nhìn thấy La Nhất Châu trước tiên lấy khăn giấy ra lau miệng cho Đường Cửu Châu, Thường Hoa Sâm lúng túng di chuyển mông và đáp: "Lhasa.""Chà! Thường Hoa Sâm, giàu có! Tiền đi Lhasa của ba chúng ta là anh trả?" Vốn là do Thường Hoa Sâm tổ chức, lúc đó Thường Hoa Sâm nghĩ rằng chỉ có mỗi Đường Cửu Châu sẵn sàng đi cùng mình, còn hào phóng hứa sẽ trả tiền vé. Làm sao anh biết được Đường Cửu Châu lại không phúc hậu, tiền trảm hậu tấu mà kéo một người khác vào trong nhóm.Thường Hoa Sâm cảm thấy đau đớn khi nghĩ đến chiếc vé mà mình đã trả."Vé xe, vé xe thôi!"Sau khi Thường Hoa Sâm nói xong, đau khổ co người trên giường, sau đó La Nhất Châu hỏi: "A? Đường Cửu Châu, không phải em đã đưa tiền vé cho anh sao?""..." Đường Cửu Châu nhanh chóng rụt đầu vào giường, hai người ở giường tầng dưới nhất thời không nhìn thấy góc áo của hắn.Thường Hoa Sâm nghiến răng nghiến lợi, âm thanh như thể từ trong âm phủ bay lên: "Đường Cửu Châu, thì ra cậu còn buôn bán kiếm lời!"Bọn họ dọc đường đùa vui ầm ĩ, đã ngồi tàu trong ba ngày, cuối cùng xuống tàu với cái lưng đau nhức."Này, Thường Hoa Sâm, tại sao lại là Nội Mông?" Đường Cửu Châu đeo balo lên lưng và hỏi, chỉ vào biển báo phía trên đầu, tay kéo vali.Thường Hoa Sâm nói mà không cần nhìn lên, "Chuyển tiếp ở Nội Mông sẽ rẻ hơn.""...Bủn xỉn!"La Nhất Châu suýt chút nữa là không cản được trận này, may mà thể trạng của y đã vững chắc cản cho Đường Cửu Châu khỏi Thường Hoa Sâm xuất thân từ đội bóng rổ của trường. Khi La Nhất Châu buông Thường Hoa Sâm ra còn khen ngợi: "Anh Thường, anh có thể chất rất tốt. Một đấm này của anh nhất định có thể đấm gãy mũi Châu Châu.""...? La Nhất Châu, em lễ phép chút được không?"Đường Cửu Châu bước ra từ sau cây cột, tố cáo La Nhất Châu không tử tế, Thường Hoa Sâm đơn giản là phớt lờ hắn, chỉ nói: "Tối nay, chúng ta sẽ ở Nội Mông. Tôi đã đặt một nhà dân bản xứ. Khó có cơ hội chúng ta được ở Nội Mông vài ngày. Tôi đã đặt vé chuyển tiếp vào ba ngày sau."Tổ hợp Thập Châu không đưa tiền, không góp lực, lại càng không dùng não, yên lặng theo sát Thường Hoa Sâm ra khỏi ga xe lửa và lên xe buýt đi đến nhà dân.Lúc ba người về đến chỗ trọ cũng đã gần mười giờ tối, bà chủ chỗ trọ đang ngồi trong phòng khách cầm quạt hương bồ xem tivi thì nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi trong sân nhỏ.Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, các thanh niên cũng không ngờ trong thành phố lại có một khoảng sân đơn sơ như vậy, bà chủ nhìn thấy họ thì mỉm cười chào hỏi, liếc nhìn vali trong tay họ rồi hét lên về phía căn nhà. Thường Hoa Sâm nghe tiếng bước chân dồn dập nhanh nhẹn từ bên trong, sau đó anh nhìn thấy chàng thiếu niên tên Tôn Oánh Hạo.Nhiều năm sau, Thường Hoa Sâm vẫn còn nhớ rất rõ bóng dáng thiếu niên vụt khỏi phòng sau, trên thân thể mảnh mai phủ một chiếc áo trắng, lớp vải mềm mại hoàn toàn làm lộ ra dáng người của cậu, khác hẳn với những thiếu niên anh từng thấy. Quá mức nhỏ bé và yếu ớt, thậm chí như suy dinh dưỡng.Tuy nhiên gương mặt kia lại mang theo một nụ cười, sự cứng cỏi như một ngôi sao ánh lên trong đôi mắt to của cậu.Trong đêm, Tôn Oánh Hạo giống như một tiểu tinh linh được triệu hồi, ngã vào trong lòng Thường Hoa Sâm, từ đó trở đi, đảo hư vô của Thường Hoa Sâm cuối cùng đã có một tiểu tinh linh thuộc về anh đến trú ngụ."Hạo Hạo, mang hành lý vào cho khách, tiện thể đưa họ lên phòng." Bà chủ nhẹ nhàng xoa đầu con trai, cậu bé gật đầu và đưa tay về phía mấy người vẫn còn đứng ở cửa.Có lẽ còn mệt, hoặc là ngạc nhiên, họ không đưa hành lý, Tôn Oánh Hạo nghiêng đầu nhìn ba người đang đứng ngây ngốc ở cửa, đột nhiên bước tới nắm lấy hành lý của Thường Hoa Sâm ở gần nhất, nói: "Quý khách đi bên này, đưa các anh về phòng!"Sau đó, Thường Hoa Sâm mới phản ứng lại, nhìn theo bóng người đã tiến về phía trước.Đường Cửu Châu và La Nhất Châu vẫn còn đang ở phía sau kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên trước mặt, mái tóc dài buộc nửa như con gái, không thể phân biệt được nam nữ."Các anh dự định ở bốn ngày sao? Các anh từ đâu tới?" Tôn Oánh Hạo dẫn mấy người vào phòng xong cũng không rời đi ngay, thay vào đó tìm một ít đồ dùng cho bọn họ, tò mò hỏi."Hàng Châu, bọn anh đi Lhasa, đến Nội Mông chơi mấy ngày để chờ đổi xe." Đường Cửu Châu hoàn toàn không có sức chống cự đối với người đẹp, lập tức giải thích. Đôi tay đang thu dọn của La Nhất Châu dừng lại, nhìn lên Tôn Oánh Hạo đang dựa vào cửa, thiếu niên dường như nhận thấy tầm mắt, quay đầu lại đối mắt với La Nhất Châu, nhưng hai bên không nói một lời nào."Em tên gì?"Thường Hoa Sâm thật sự không kiềm chế được mà hỏi ra, Tôn Oánh Hạo lúc này mới nhìn lại Thường Hoa Sâm, đôi mắt to và quyến rũ đó nhìn Thường Hoa Sâm hồi lâu không trả lời, sau đó mới cười nói: "Ngày anh đi, em sẽ nói với anh, ngủ ngon."Nói xong, cậu đóng cửa cho bọn họ rồi chạy đi.Thường Hoa Sâm nhìn cửa phòng hồi lâu không lên tiếng, Đường Cửu Châu trợn mắt nhìn bóng dáng cường tráng đứng giữa phòng, quay đầu nói với La Nhất Châu: "Nhìn thấy không, đây là một tên mọt sách chưa từng yêu bao giờ."La Nhất Châu cười nhẹ, thu dọn hành lý cho Đường Cửu Châu: "Đồ vật có giá trị khóa trong vali trước đi, em giúp anh lấy quần áo trong mấy ngày ra rồi.""Ô ô ô, không hổ là em! La giáo quan!" Đường Cửu Châu nằm ở trên giường cười không kiêng nể, lười nhúc nhích một ngón tay, cuối cùng mới phát hiện Thường Hoa Sâm đã khôi phục tỉnh táo lại, nhìn mình chằm chằm, không khỏi tự hỏi: "Anh làm sao vậy, sao nhìn em chằm chằm? Em biết em đẹp. Đừng nhìn em nữa!""Chênh lệch của thế giới.""..."Sự thật đã chứng minh, một thanh niên đánh bóng rổ cường tráng có điểm thi đại học 610, chắc chắn đánh thắng được người chơi trò chơi trinh thám 647 điểm.Ngày hôm sau xuống lầu, họ đã thấy bữa sáng được nấu xong, đứa con trai xinh đẹp quá mức của bà chủ cũng đang ngồi ở bàn, bĩu môi chờ đám người, thấy bọn họ đi xuống, cậu không nhịn được nói: "Xuống nhanh, em chết đói rồi!"Đại khái là nhìn ra chênh lệch tuổi tác của mấy người này và bản thân không quá lớn, trong giọng nói có một chút suồng sã.Phối với gương mặt ấy, thật sự là rất ngây thơ, Thường Hoa Sâm và Đường Cửu Châu hiếm khi thoải mái với một thiếu niên xa lạ thế này, trong khi La Nhất Châu trước giờ vẫn luôn dịu dàng và bao dung.Bà chủ bước ra khỏi phòng bếp, trên tay cầm cái thìa: "Tôn Oánh Hạo! Ai dạy con vô lễ như vậy!"Thường Hoa Sâm nuốt bữa sáng vào miệng, trong cổ họng thầm ghi nhớ tên cậu bé: "Tôn Oánh Hạo, ánh sao trong suốt, trăng sáng giữa trời, thật là một cái tên đẹp."Tôn Oánh Hạo nhanh chóng thay đổi sắc mặt: "Xin lỗi!""Mau ăn xong rồi đi học, hôm nay về nhà sớm một chút." Bà chủ trở lại giọng điệu nhẹ nhàng, nói xong còn dùng sức sờ đầu đứa nhỏ rồi đi ra ngoài."Đi học?" Đường Cửu Châu ngậm miếng bánh quẩy trong miệng, thốt ra nghi hoặc như một tên ngốc.Tôn Oánh Hạo cười khúc khích, "Em học lớp 11, em chưa đến kỳ nghỉ.""Cũng sắp đến rồi!"Đường Cửu Châu luôn có cảm tình tốt với đứa trẻ trước mặt, cậu nhóc không hề có rào cản đối với những khách, cười rạng rỡ nói: "Ừm, em cũng mong được nghỉ sớm!"Bốn người bọn họ đơn giản ăn sáng xong rồi đi ra ngoài, ban đầu đây là một trạm dừng chân tạm thời, không ai có điểm đến, vì vậy Thường Hoa Sâm cùng hai người kia ngầm hộ tống thiếu niên đến trường.Đứng trước cổng trường là một vài đứa trẻ dáng vẻ lưu manh, chúng quay đầu lại nhìn Tôn Oánh Hạo, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, nụ cười của Tôn Oánh Hạo từ từ cứng lại để lấy lòng, bước chân chậm rãi như treo nghìn cân.Đường Cửu Châu lúc này nhạy cảm hơn những người khác, hắn đưa tay ra, nắm lấy cổ tay gầy guộc của Tôn Oánh Hạo kéo người giấu về phía sau, quay đầu lại hỏi: "Em quen không?"Đó có lẽ là một điểm khuất trong tầm nhìn của đối phương, nụ cười cứng ngắc của Tôn Oánh Hạo dần dần dịu đi, nhẹ nhàng nói: "Ừm, đàn anh của em."Đường Cửu Châu nhìn những người đó, bên kia trao đổi nội bộ một hồi rồi rời đi, Đường Cửu Châu chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không xoắn xuýt quá lâu rồi buông tay Tôn Oánh Hạo và nói: "Vào lớp đi, chúc em học vui vẻ."Tôn Oánh Hạo thò đầu ra nhìn thấy những người phía bên kia đã biến mất nên hớn hở đáp: "Cảm ơn anh, em đi đây!" Sau đó, cậu xách theo chiếc cặp trên tay và lao vào trường nhanh như chớp.Thường Hoa Sâm đờ đẫn hỏi: "Tại sao em ấy lại cảm ơn cậu?"Đường Cửu Châu nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của bạn mình, không khỏi buồn nôn: "Một con gấu to đùng như anh mà còn dám thích giống loài quý hiếm linh khí bức người này, bỏ đi anh!"La Nhất Châu bật cười, Đường Cửu Châu tức giận kéo tay La Nhất Châu bước đi trước, để lại Thường Hoa Sâm với chiếc máy ảnh mà anh cẩn thận mang theo khi đi du lịch, nhìn vào cổng trường tối om và suy nghĩ điều gì.Một lúc sau, khi không còn thấy bóng dáng của Đường Cửu Châu và La Nhất Châu nữa, Thường Hoa Sâm mới giơ tay chụp ảnh tấm bảng của trường, sau đó lấy sổ ra viết một dòng chữ: "Trường học của ánh trăng, tối quá."
-tbc-
CHAPTER 01
Thường Hoa Sâm là một anh chàng đẹp trai rất bình thường, Nếu bạn quan sát theo tiêu chuẩn của anh ấy, bạn sẽ thấy rằng một người như vậy hẳn đã từng xuất hiện trong cuộc đời bạn.Anh ấy học rất giỏi, thời học sinh không chú trọng cách ăn mặc, hơi quê mùa và luộm thuộm, lúc nào cũng cầm trên tay mấy cuốn sách quái đản trông có vẻ học thuật. Vào buổi họp lớp vài năm sau, bạn sẽ mơ hồ nhận ra đường nét quen thuộc trên gương mặt điển trai, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ nhưng mạng theo sự xa cách của năm tháng.Thường Hoa Sâm luôn tóm tắt cuộc sống quá khứ của mình như vậy.Sau khi tốt nghiệp đại học, Thường Hoa Sâm xách ba lô lên, đăng ký vào một nhóm đồng bạn du lịch và bắt tay vào hành trình điên rồ cuối cùng của tuổi trẻ.Có hai người đồng hành, chỉ có một người quen biết Thường Hoa Sâm, khi Đường Cửu Châu lôi kéo người anh em tốt của mình đi theo trong chuyến hành trình này, Thường Hoa Sâm cảm thấy có chút cô đơn, Đường Cửu Châu mỉm cười giới thiệu đối phương với dáng vẻ có phần kiêu ngạo, sự tương phản khiến anh càng thêm cô đơn."Em trai yêu quý của em, La Nhất Châu! Nó nhỏ hơn cả hai chúng ta, nhưng chắc chắn là đáng tin cậy hơn bọn mình!" Đường Cửu Châu lấy ra một gói đồ ăn vặt trong túi của La Nhất Châu và mở ra ăn. Người kia chỉ vô ích khua khua tay lấy ra cho mình một miếng, phần còn lại bị Đường Cửu Châu ôm trong tay bảo vệ cũng không ai lấy được."Tên tôi là Thường Hoa Sâm, thời gian một tháng tới xin chỉ giáo nhiều hơn nhé!" Mặc dù xấu hổ, Thường Hoa Sâm vẫn chào y với một nụ cười ấm áp, nhưng có một sợi chỉ đang căng trong tâm trí anh."La Nhất Châu, anh Thường, anh lớn hơn em, cứ gọi em là Nhất Châu." La Nhất Châu là người đã từng học trong trường quân đội, cả người toát ra vẻ đoan chính, nụ cười mang theo khí chất ngay thẳng. Thường Hoa Sâm thoáng an tâm, chỉ đưa tay ra nắm nhẹ rồi thu lại."Thường Hoa Sâm, điểm đến của chúng ta trong chuyến đi lần này là ở đâu?" Đường Cửu Châu đang ăn khoai tây chiên và cuộn tròn trên giường tàu xe lửa, thò đầu ra và vỗ vào cầu thang của giường dưới.Cả Thường Hoa Sâm và La Nhất Châu ở bên dưới đều ngẩng đầu nhìn người thanh niên trên miệng dính dầu, thở dài một hơi, "Đường đường là một người đẹp trai, lại không có bộ dáng đó chút nào, trông như một con khỉ."Nhìn thấy La Nhất Châu trước tiên lấy khăn giấy ra lau miệng cho Đường Cửu Châu, Thường Hoa Sâm lúng túng di chuyển mông và đáp: "Lhasa.""Chà! Thường Hoa Sâm, giàu có! Tiền đi Lhasa của ba chúng ta là anh trả?" Vốn là do Thường Hoa Sâm tổ chức, lúc đó Thường Hoa Sâm nghĩ rằng chỉ có mỗi Đường Cửu Châu sẵn sàng đi cùng mình, còn hào phóng hứa sẽ trả tiền vé. Làm sao anh biết được Đường Cửu Châu lại không phúc hậu, tiền trảm hậu tấu mà kéo một người khác vào trong nhóm.Thường Hoa Sâm cảm thấy đau đớn khi nghĩ đến chiếc vé mà mình đã trả."Vé xe, vé xe thôi!"Sau khi Thường Hoa Sâm nói xong, đau khổ co người trên giường, sau đó La Nhất Châu hỏi: "A? Đường Cửu Châu, không phải em đã đưa tiền vé cho anh sao?""..." Đường Cửu Châu nhanh chóng rụt đầu vào giường, hai người ở giường tầng dưới nhất thời không nhìn thấy góc áo của hắn.Thường Hoa Sâm nghiến răng nghiến lợi, âm thanh như thể từ trong âm phủ bay lên: "Đường Cửu Châu, thì ra cậu còn buôn bán kiếm lời!"Bọn họ dọc đường đùa vui ầm ĩ, đã ngồi tàu trong ba ngày, cuối cùng xuống tàu với cái lưng đau nhức."Này, Thường Hoa Sâm, tại sao lại là Nội Mông?" Đường Cửu Châu đeo balo lên lưng và hỏi, chỉ vào biển báo phía trên đầu, tay kéo vali.Thường Hoa Sâm nói mà không cần nhìn lên, "Chuyển tiếp ở Nội Mông sẽ rẻ hơn.""...Bủn xỉn!"La Nhất Châu suýt chút nữa là không cản được trận này, may mà thể trạng của y đã vững chắc cản cho Đường Cửu Châu khỏi Thường Hoa Sâm xuất thân từ đội bóng rổ của trường. Khi La Nhất Châu buông Thường Hoa Sâm ra còn khen ngợi: "Anh Thường, anh có thể chất rất tốt. Một đấm này của anh nhất định có thể đấm gãy mũi Châu Châu.""...? La Nhất Châu, em lễ phép chút được không?"Đường Cửu Châu bước ra từ sau cây cột, tố cáo La Nhất Châu không tử tế, Thường Hoa Sâm đơn giản là phớt lờ hắn, chỉ nói: "Tối nay, chúng ta sẽ ở Nội Mông. Tôi đã đặt một nhà dân bản xứ. Khó có cơ hội chúng ta được ở Nội Mông vài ngày. Tôi đã đặt vé chuyển tiếp vào ba ngày sau."Tổ hợp Thập Châu không đưa tiền, không góp lực, lại càng không dùng não, yên lặng theo sát Thường Hoa Sâm ra khỏi ga xe lửa và lên xe buýt đi đến nhà dân.Lúc ba người về đến chỗ trọ cũng đã gần mười giờ tối, bà chủ chỗ trọ đang ngồi trong phòng khách cầm quạt hương bồ xem tivi thì nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi trong sân nhỏ.Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, các thanh niên cũng không ngờ trong thành phố lại có một khoảng sân đơn sơ như vậy, bà chủ nhìn thấy họ thì mỉm cười chào hỏi, liếc nhìn vali trong tay họ rồi hét lên về phía căn nhà. Thường Hoa Sâm nghe tiếng bước chân dồn dập nhanh nhẹn từ bên trong, sau đó anh nhìn thấy chàng thiếu niên tên Tôn Oánh Hạo.Nhiều năm sau, Thường Hoa Sâm vẫn còn nhớ rất rõ bóng dáng thiếu niên vụt khỏi phòng sau, trên thân thể mảnh mai phủ một chiếc áo trắng, lớp vải mềm mại hoàn toàn làm lộ ra dáng người của cậu, khác hẳn với những thiếu niên anh từng thấy. Quá mức nhỏ bé và yếu ớt, thậm chí như suy dinh dưỡng.Tuy nhiên gương mặt kia lại mang theo một nụ cười, sự cứng cỏi như một ngôi sao ánh lên trong đôi mắt to của cậu.Trong đêm, Tôn Oánh Hạo giống như một tiểu tinh linh được triệu hồi, ngã vào trong lòng Thường Hoa Sâm, từ đó trở đi, đảo hư vô của Thường Hoa Sâm cuối cùng đã có một tiểu tinh linh thuộc về anh đến trú ngụ."Hạo Hạo, mang hành lý vào cho khách, tiện thể đưa họ lên phòng." Bà chủ nhẹ nhàng xoa đầu con trai, cậu bé gật đầu và đưa tay về phía mấy người vẫn còn đứng ở cửa.Có lẽ còn mệt, hoặc là ngạc nhiên, họ không đưa hành lý, Tôn Oánh Hạo nghiêng đầu nhìn ba người đang đứng ngây ngốc ở cửa, đột nhiên bước tới nắm lấy hành lý của Thường Hoa Sâm ở gần nhất, nói: "Quý khách đi bên này, đưa các anh về phòng!"Sau đó, Thường Hoa Sâm mới phản ứng lại, nhìn theo bóng người đã tiến về phía trước.Đường Cửu Châu và La Nhất Châu vẫn còn đang ở phía sau kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên trước mặt, mái tóc dài buộc nửa như con gái, không thể phân biệt được nam nữ."Các anh dự định ở bốn ngày sao? Các anh từ đâu tới?" Tôn Oánh Hạo dẫn mấy người vào phòng xong cũng không rời đi ngay, thay vào đó tìm một ít đồ dùng cho bọn họ, tò mò hỏi."Hàng Châu, bọn anh đi Lhasa, đến Nội Mông chơi mấy ngày để chờ đổi xe." Đường Cửu Châu hoàn toàn không có sức chống cự đối với người đẹp, lập tức giải thích. Đôi tay đang thu dọn của La Nhất Châu dừng lại, nhìn lên Tôn Oánh Hạo đang dựa vào cửa, thiếu niên dường như nhận thấy tầm mắt, quay đầu lại đối mắt với La Nhất Châu, nhưng hai bên không nói một lời nào."Em tên gì?"Thường Hoa Sâm thật sự không kiềm chế được mà hỏi ra, Tôn Oánh Hạo lúc này mới nhìn lại Thường Hoa Sâm, đôi mắt to và quyến rũ đó nhìn Thường Hoa Sâm hồi lâu không trả lời, sau đó mới cười nói: "Ngày anh đi, em sẽ nói với anh, ngủ ngon."Nói xong, cậu đóng cửa cho bọn họ rồi chạy đi.Thường Hoa Sâm nhìn cửa phòng hồi lâu không lên tiếng, Đường Cửu Châu trợn mắt nhìn bóng dáng cường tráng đứng giữa phòng, quay đầu nói với La Nhất Châu: "Nhìn thấy không, đây là một tên mọt sách chưa từng yêu bao giờ."La Nhất Châu cười nhẹ, thu dọn hành lý cho Đường Cửu Châu: "Đồ vật có giá trị khóa trong vali trước đi, em giúp anh lấy quần áo trong mấy ngày ra rồi.""Ô ô ô, không hổ là em! La giáo quan!" Đường Cửu Châu nằm ở trên giường cười không kiêng nể, lười nhúc nhích một ngón tay, cuối cùng mới phát hiện Thường Hoa Sâm đã khôi phục tỉnh táo lại, nhìn mình chằm chằm, không khỏi tự hỏi: "Anh làm sao vậy, sao nhìn em chằm chằm? Em biết em đẹp. Đừng nhìn em nữa!""Chênh lệch của thế giới.""..."Sự thật đã chứng minh, một thanh niên đánh bóng rổ cường tráng có điểm thi đại học 610, chắc chắn đánh thắng được người chơi trò chơi trinh thám 647 điểm.Ngày hôm sau xuống lầu, họ đã thấy bữa sáng được nấu xong, đứa con trai xinh đẹp quá mức của bà chủ cũng đang ngồi ở bàn, bĩu môi chờ đám người, thấy bọn họ đi xuống, cậu không nhịn được nói: "Xuống nhanh, em chết đói rồi!"Đại khái là nhìn ra chênh lệch tuổi tác của mấy người này và bản thân không quá lớn, trong giọng nói có một chút suồng sã.Phối với gương mặt ấy, thật sự là rất ngây thơ, Thường Hoa Sâm và Đường Cửu Châu hiếm khi thoải mái với một thiếu niên xa lạ thế này, trong khi La Nhất Châu trước giờ vẫn luôn dịu dàng và bao dung.Bà chủ bước ra khỏi phòng bếp, trên tay cầm cái thìa: "Tôn Oánh Hạo! Ai dạy con vô lễ như vậy!"Thường Hoa Sâm nuốt bữa sáng vào miệng, trong cổ họng thầm ghi nhớ tên cậu bé: "Tôn Oánh Hạo, ánh sao trong suốt, trăng sáng giữa trời, thật là một cái tên đẹp."Tôn Oánh Hạo nhanh chóng thay đổi sắc mặt: "Xin lỗi!""Mau ăn xong rồi đi học, hôm nay về nhà sớm một chút." Bà chủ trở lại giọng điệu nhẹ nhàng, nói xong còn dùng sức sờ đầu đứa nhỏ rồi đi ra ngoài."Đi học?" Đường Cửu Châu ngậm miếng bánh quẩy trong miệng, thốt ra nghi hoặc như một tên ngốc.Tôn Oánh Hạo cười khúc khích, "Em học lớp 11, em chưa đến kỳ nghỉ.""Cũng sắp đến rồi!"Đường Cửu Châu luôn có cảm tình tốt với đứa trẻ trước mặt, cậu nhóc không hề có rào cản đối với những khách, cười rạng rỡ nói: "Ừm, em cũng mong được nghỉ sớm!"Bốn người bọn họ đơn giản ăn sáng xong rồi đi ra ngoài, ban đầu đây là một trạm dừng chân tạm thời, không ai có điểm đến, vì vậy Thường Hoa Sâm cùng hai người kia ngầm hộ tống thiếu niên đến trường.Đứng trước cổng trường là một vài đứa trẻ dáng vẻ lưu manh, chúng quay đầu lại nhìn Tôn Oánh Hạo, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, nụ cười của Tôn Oánh Hạo từ từ cứng lại để lấy lòng, bước chân chậm rãi như treo nghìn cân.Đường Cửu Châu lúc này nhạy cảm hơn những người khác, hắn đưa tay ra, nắm lấy cổ tay gầy guộc của Tôn Oánh Hạo kéo người giấu về phía sau, quay đầu lại hỏi: "Em quen không?"Đó có lẽ là một điểm khuất trong tầm nhìn của đối phương, nụ cười cứng ngắc của Tôn Oánh Hạo dần dần dịu đi, nhẹ nhàng nói: "Ừm, đàn anh của em."Đường Cửu Châu nhìn những người đó, bên kia trao đổi nội bộ một hồi rồi rời đi, Đường Cửu Châu chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không xoắn xuýt quá lâu rồi buông tay Tôn Oánh Hạo và nói: "Vào lớp đi, chúc em học vui vẻ."Tôn Oánh Hạo thò đầu ra nhìn thấy những người phía bên kia đã biến mất nên hớn hở đáp: "Cảm ơn anh, em đi đây!" Sau đó, cậu xách theo chiếc cặp trên tay và lao vào trường nhanh như chớp.Thường Hoa Sâm đờ đẫn hỏi: "Tại sao em ấy lại cảm ơn cậu?"Đường Cửu Châu nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của bạn mình, không khỏi buồn nôn: "Một con gấu to đùng như anh mà còn dám thích giống loài quý hiếm linh khí bức người này, bỏ đi anh!"La Nhất Châu bật cười, Đường Cửu Châu tức giận kéo tay La Nhất Châu bước đi trước, để lại Thường Hoa Sâm với chiếc máy ảnh mà anh cẩn thận mang theo khi đi du lịch, nhìn vào cổng trường tối om và suy nghĩ điều gì.Một lúc sau, khi không còn thấy bóng dáng của Đường Cửu Châu và La Nhất Châu nữa, Thường Hoa Sâm mới giơ tay chụp ảnh tấm bảng của trường, sau đó lấy sổ ra viết một dòng chữ: "Trường học của ánh trăng, tối quá."
-tbc-
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store