ZingTruyen.Store

Edit Hidao Gia Cung La That



"Lam Hi Thần! Đời này chuyện xấu gì ta không......!

"A Dao!"

Trong miếu Quan Âm bị Sóc Nguyệt xuyên tim, Kim Quang Dao hòa vào máu và nước mắt nói ra mấy chữ liền bị một người đánh gãy.

Người tới mặc y phục trắng văn mây, trên đầu có đai buộc trán, khuôn mặt lộ ra vẻ giận dữ chưa từng thấy khiến Kim Quang Dao ngây ngốc.

Người này đúng là Lam Hoán, Lam Hoán đến từ 33 năm sau. Hắn vội vàng đỡ lấy Kim Quang Dao, đưa Y ra xa một chút, lại dùng linh lực mạnh mẽ hất văng Sóc Nguyệt.

"Ngoan, nuốt xuống đi." Một viên đan dược cầm máu được nhét vào trong miệng Kim Quang Dao, đối diện với ánh mắt không thể tin tưởng của Y, Lam Hoán trong lòng đau xót, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, Nhị ca ở đây."

"Ngươi là ai?!" Người đầu tiên lên tiếng không phải Lam Hi Thần mà là Ngụy Vô Tiện, hắn tựa hồ rất không hài lòng đối với người cứu lấy kẻ "tội ác tày trời" trong mắt hắn.

"Ta còn có thể là ai." Lam Hoán khẽ giọng cười, "Tất nhiên là chân chính Cô Tô Lam thị Tông chủ hiện tại, Lam Hi Thần"

"Nói bậy." Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần, "Huynh trưởng tuyệt đối sẽ không dung thứ cho loại người xấu xa này."

"A? Tuyệt đối không dung thứ?" Lam Hoán tựa hồ nghe được chuyện cười gì đó, "Vong Cơ, từ nhỏ mẫu thân đã dặn ta chiếu cố ngươi, xem ra là ta săn sóc bảo hộ ngươi tốt quá, khiến ngươi đều đã quên họ của Tư Truy là gì, cũng khiến ngươi quên người thân của Cảnh Nghi rốt cuộc chết như thế nào."

"Huynh trưởng!" Lam Vong Cơ cả kinh, người trước mắt này biết bí mật của Lam gia, như vậy liền không nhất định là giả mạo.

Trong lúc nhất thời mọi người đều cách xa hai tên Lam Hi Thần, trừ bỏ Kim Quang Dao bị ép nằm trong lòng Lam Hoán.

"Tô tông chủ, phiền ngươi giúp ta đem cánh tay của A Dao lại đây."

"Ngươi muốn làm gì?" Kim Quang Dao vô thức run lên một chút.

"Đương nhiên là giúp đệ nối lại, chậm trễ hơn nữa sợ sẽ lưu lại bệnh tật." Lam Hoán liếc nhìn chính mình ở quá khứ đang giống như chưa hoàn hồn vì đã đâm ra một kiếm, "A Dao, đệ cảm thấy Nhị ca thật sự sẽ đả thương đệ sao?"

"Vân Bình lần đầu gặp mặt là đệ cứu Nhị ca thoát khỏi nước lửa, sau đó trùng kiến Vân Thâm cũng là đệ tìm mọi cách vì Nhị ca gom góp tiền tài. Đừng nói Nhị ca, cho dù là chiếc giường mấy năm nay Vong Cơ nằm cũng có một phần của đệ. Huống hồ sau khi Vong Cơ vì Ngụy Vô Tiện đả thương 33 vị trưởng lão Lam gia liền đắm chìm vào quá khứ giống như cái xác không hồn, nhiều năm như vậy chỉ có đệ ở bên cạnh Nhị ca, Nhị ca cho dù có chết cũng sẽ không tổn thương đệ một sợi tóc."

"......"

"......."

Những câu từ bóng gió làm sắc mặt Lam thị song bích trở nên khó coi, những lời này chỉ thiếu mức đem mấy chữ "vong ân phụ nghĩa" viết lên trên mặt bọn họ.

"Vị công tử này không bằng lấy gương mặt thật ra gặp mọi người." Lam Hi Thần trầm trầm sắc mặt, bất luận người này là ai, hắn cũng đều biết quá nhiều chuyện không thể nói của Lam gia.

"Nên lấy gương mặt thật gặp mọi người tuyệt đối không phải tại hạ." Cánh tay được nối lại, Lam Hoán nhìn người trong lồng ngực nhắm hai mắt nhịn đau, trái tim giống như đang bị ai đó bóp chặt.

"A Dao." Lam Hoán nhẹ nhàng nói, "Thực xin lỗi, Nhị ca vô dụng không thể bảo vệ đệ, mới khiến đệ bị tên hàng giả kia sỉ nhục ở Phương Phỉ điện, còn làm ra việc hoang đường sửa chữa cấm chế khiến đệ có nhà không thể về."

"Nhị ca?!" Kim Quang Dao cố nén cơn đau bỗng nhiên trừng to đôi mắt, trong lúc nhất thời Y cũng có chút không phân biệt được người này là thật hay giả.

Nhưng nếu hôm nay chết tại nơi đây, mặc dù người trước mắt là giả, Kim Quang Dao cũng nguyện ý đâm lao phải theo lao phạm sai lầm đến cùng.

Chỉ cần cắn chặt thân phận của người này, có lẽ không phải không có cơ hội lật ngược thế cờ, Kim Quang Dao ổn định thân hình, nhìn về phía một cái khác Lam Hi Thần, "Ngươi đến tột cùng là người phương nào, dám giả mạo Nhị ca ta!"

"A, A Dao......" Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo làm Lam Hi Thần không khỏi lui về phía sau một bước, sau đó cười khổ một tiếng, "Kim tông chủ, ngươi cùng ta nhiều năm ngủ chung một giường, ngươi làm sao không biết ai thật ai giả, hà tất như thế......"

Tuy nói chưa hết ý nhưng Kim Quang Dao đã hiểu rõ, Y đơn giản cảm thấy mình tự chỉ đạo tự diễn kịch, lắc đầu tự giễu bản thân đúng là tự mình đa tình.

"Đúng vậy, là ta hồ đồ, ta sớm nên thông suốt mới phải." Kim Quang Dao dừng một chút lại tiếp tục nói, "Nhị ca ta thân là Lam thị tông chủ, tuyệt đối không phải người không trọng lễ nghĩa, làm sao có thể không màng đến Kim Lam chi giao xông vào tẩm điện của Tiên đốc?"

"Nhớ lại năm đó Xạ Nhật chi chinh, Nhị ca ta thuyết phục bách gia vì đó là lợi ích của thiên hạ. Nếu Nhị ca thật sự không thể dung thứ, hắn sao có thể âm thầm chứa chấp tên Ngụy Vô Tiện phạm phải 3000 nợ máu ở Bất Dạ Thiên? Xem thường sự an nguy của bách gia lẫn thiên hạ?"

"Nghĩ kỹ thì chỉ có kẻ giả mạo mới làm ra sự tình này." Nói xong Kim Quang Dao hướng mắt nhìn Lam Hoán, "Huynh cảm thấy thế nào? Nhị ca."

"A Dao nói rất đúng." Lam Hoán đột nhiên chua xót, chính mình cũng đã từng là một kẻ ngu xuẩn như vậy, "Đệ xem Vong Cơ cũng không phản đối."

Bị hạ định thân thuật cùng cấm ngôn thuật Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện: "......"

Đáng chết, Nhiếp Hoài Tang siết chặt nắm tay, trên mặt vẫn là bộ dáng hỏi một không biết ba, "Hi Thần ca ca mới vừa nói về nhà không được là ý gì? Nhà Tam ca rõ ràng ở Kim Lân Đài, cái gì là sửa đổi cấm chế?"

Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Nhiếp Hoài Tang nói chắc chắn làm mọi người nghi ngờ thân phận của Lam Hoán hắn.

"Đây là việc riêng của ta cùng A Dao" Lam Hoán có chút hứng thú nhìn Nhiếp Hoài Tang, "Không cần Nhiếp tông chủ nhọc lòng."

"Hừ." Giờ phút này Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ an ủi Kim Lăng đang gắt gao ôm lấy cánh tay mình, nói: "Việc khác Giang Trừng ta không thèm để ý, nhưng Kim Quang Dao mang tội "sáu giết", càng là kẻ thù giết phụ thân của Kim Lăng, chẳng lẽ Lam tông chủ còn muốn che chở tội nhân!"

Nghe vậy Kim Quang Dao thân mình cương lại, Y có chút sợ hãi cái này Lam Hoán bên người cũng sẽ giết mình.

"A Dao chớ sợ." Lam Hoán thở dài, "Tuy nói Nhị ca bị người khác giam cầm, nhưng chuyện bên ngoài không phải không biết."

"Sáu giết, xin hỏi Giang tông chủ, Kim Tử Hiên chính là phu quân Giang cô nương?" Lam Hoán nói.

"Tất nhiên."

"Thân là tỷ phu, không phải càng thích hợp đi hơn A Dao sao? Tự của Kim Lăng là do Ngụy Vô Tiện đặt, tiệc đầy tháng còn cho thúc thúc đi, chẳng lẽ trong lòng các ngươi cảm thấy Kim Tử Hiên không xứng làm phụ thân Kim Lăng?" Bốn chữ con trai kỹ nữ là vùng cấm của Kim Quang Dao, nếu Giang Trừng phạm vào, Lam hộ thê cuồng ma Hoán không âm dương quái khí trở về liền không phải Lam Hoán. "Cũng phải, rốt cuộc Giang cô nương dưới tình huống Kim Tử Hiên thây cốt chưa lạnh bỏ rơi Kim Lăng thế Ngụy Vô Tiện chắn kiếm mà chết, này cũng không thể là A Dao đẩy người đi lên chắn kiếm đi?"

(Hộ thê cuồng ma: Nói chung là đội v lên đầu bất chấp đúng sai.)

"Nếu hắn không nói cho Kim Tử Hiên! Ta làm sao có thể thất thủ giết Kim Tử Hiên!"

Hóa ra là Ngụy Vô Tiện giải khai cấm ngôn, Lam Hoán buồn cười nói, "Ngươi đến Kim Tử Hiên còn có thể giết, huống chi Kim Quang Dao đối với các ngươi vốn không quan trọng gì! Hắn nên chết sao! Ngụy Vô Tiện ta nói cho ngươi biết, nếu năm đó người chết là A Dao, ngươi hãy thử xem ta có thể đuổi tận giết tuyệt ngươi hay không, có thể giận chó đánh mèo diệt môn Giang gia hay không. Mất khống chế? Chẳng lẽ chỉ ngươi biết mất khống chế, ta sẽ không sao!"

Đuổi tận giết tuyệt? Diệt môn? Đầu óc Kim Quang Dao trong nháy mắt giống như bắn pháo hoa, Nhị ca này sợ là đã bị đoạt xá, nghĩ vậy Kim Quang Dao liền nhỏ giọng gọi một tiếng, "Thành Mỹ?"

"......" Thành Mỹ, Thành Mỹ, trong lòng đệ chỉ có tên Tiết Dương kia thôi có đúng không, Lam Hoán kìm nén khó chịu trong lòng, chờ lúc lừa được tiểu hồ ly này lên giường nhất định phải giáo huấn một phen, nhất định phải nhổ sạch lông đuôi của nó.
"Kim Lăng, ta hỏi ngươi, nếu năm đó người chết chính là tiểu thúc thúc ngươi, ngươi có vì hắn báo thù không."

"Sẽ!" Buột miệng thốt ra làm Kim Lăng tỉnh táo lại, đúng vậy, vô luận là Kim Tử Hiên hay Kim Quang Dao chết cũng đều là người nhà của hắn, Ngụy Vô Tiện giết người nhà của hắn, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

"Quả nhiên là cá mè một lứa, năng lực đổi trắng thay đen tại hạ bội phục, nhưng ngươi đừng quên, không có Kim Tử Hiên Kim Quang Dao vẫn như cũ sáu giết."

Ngụy Vô Tiện trên người tỏa ra hắc khí, Lam Hoán vốn lười cùng những người này giải thích sáu giết, cho dù muốn nói cũng phải nói trước mặt bách gia, nhưng Lam Hoán rốt cuộc có ý xấu riêng.

"Đâu ra sáu giết, Kim Quang Thiện chết vì thượng mã phong, Ôn Nhược Hàn chết lập được công lớn, Tiết Dương chết trên tay Vong Cơ, Kim Như Tùng chết vì bị ám sát, đến nỗi giết huynh." Lam Hoán lạnh mắt đối diện với ánh mắt Lam Hi Thần, "Nhiếp Minh Quyết đáng chết ngươi không biết sao."

(Thượng mã phong: Chết do h quá nhiều.)

"Kia dù sao cũng là Đại ca." Lam Hi Thần né tránh cái nhìn của Lam Hoán, "Đại ca đao linh phát tác, không phải muốn giết A Dao."

"Tốt! Quả thực rất tốt! Nhiếp Minh Quyết là vợ ngươi sao! Các ngươi hai kẻ một kẻ nói mất khống chế, một kẻ nói đao linh, thật xứng danh Lam thị song bích!" Lam Hoán thiếu chút nữa tức chết, "Đao linh, đao linh là có thể sỉ nhục mẫu thân người khác, có thể đá người khác xuống Đài cao? Vậy tại sao không thấy hắn đi chém Kim Quang Thiện!"

Lam Hoán lại nói "Nếu không phải năm đó ta thả một mạt thần hồn vào trong cơ thể A Dao, A Dao lăn xuống nhất định sẽ chết."

"Vì thế ta cũng trọng thương, mới cho kẻ xấu có cơ hội đánh lén ám toán." Lam Hoán tự trách, "Cũng may hiện giờ cuối cùng ta cũng thoát được, hết thảy còn kịp."

Kim Quang Dao: ? Cảm thấy không đúng chỗ nào

Không có khả năng, sao lại như thế? Lam Hi Thần không khỏi lui một bước suýt nữa không đứng vững.

"Giết vợ đâu." Lam Vong Cơ lúc này cũng phá cấm ngôn, hắn tuyệt đối không thể để Kim Quang Dao chạy thoát, bằng không dư lại chính là quang minh chính đại bao vây tiễu trừ Ngụy Vô Tiện. "Giết vợ loạn luân như thế nào giảo biện?"

"Đúng vậy." Kim Quang Dao nói, "Trọng thương 33 vị trưởng lão cứu đi Ngụy Vô Tiện, lại âm thầm che giấu Ôn thị dư nghiệt như thế nào giảo biện?"

Ngụy Vô Tiện Lam Vong Cơ hai người đồng thời cả giận hét, "Kim Quang Dao!"

Chỉ đáng tiếc lời còn chưa nói xong lại bị cấm ngôn, Lam Hoán tiến lên phía trước một bước nói, "Từ khi nào kẻ hèn ti tiện cũng có thể vu hãm Tiên đốc."

"Giết vợ, Tần Tố rõ ràng là tự sát, ở đâu ra giết vợ." Lam Hoán câu lên khóe môi, "Nhưng mà nói đến cùng, A Dao cưới vợ xác thật do ta có lỗi."

Kim Quang Dao: ?

"Nếu không phải ta bội tình bạc nghĩa, A Dao sao lại cưới vợ." Sự thật chứng minh dự cảm xấu của Kim Quang Dao là sự thật, Lam Hoán nhìn hai mắt Kim Quang Dao trợn to, đáy mắt cũng càng thêm dịu dàng, "A Dao đệ còn nhớ rõ vây sơn đêm săn lần đó?"

"Lần đó đệ và huynh bị một con yêu thú công kích, sau đó đã xảy ra quan hệ, nhưng không ngờ xong việc huynh lại quên mất đoạn ký ức kia." Lam Hoán thở dài, "Lúc trước trên đường trở về, đệ còn nói với ta toàn thân đệ rất đau nhức, do ta không suy nghĩ lại."

Kim Quang Dao: Không phải bởi vì ngã rơi xuống vách núi sao?

Lam Hoán tiến đến bên tai Kim Quang Dao nhẹ giọng nói, "Phía sau của A Dao mới thật đúng là giữa mày điểm huyết, Hoán rất là thích."

!

Nếu vừa rồi chỉ có một chút nghi hoặc, hiện tại Kim Quang Dao xác thật trăm phần trăm tin tưởng tên khốn trước mắt nhất định là lưu manh, hơn nữa Y cũng biết rằng trên xương cụt mình có một nốt ruồi đỏ.

Chẳng lẽ mình thật sự cùng hắn phát sinh quan hệ? Nghĩ đến đây sắc mặt Kim Quang Dao lập tức đỏ lên.

Không đỏ không sao, nhưng một khi đã đỏ lên, Lam Hi Thần cả người lâm vào khiếp sợ, chẳng lẽ lần đó thật sự....?! Khó trách khi ấy tỉnh lại toàn thân sảng khoái.

"Nói cho cùng nếu không phải Nhiếp Minh Quyết đá một chân, ta cũng không thể nhớ tới việc này." Lam Hoán tiếp tục nói bậy nói bạ, "May mà lúc ấy A Dao không mang thai, bằng không đứa bé cũng bị đá mất"

Kim Quang Dao: Ta không sinh được, cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store