ZingTruyen.Store

[Edit][Hi Trừng] Trạch Vu Quân Mất Ngủ, muốn Giang tông chủ ôm một cái mới được

17

phamquynhanh3011




Giang Trừng chìm người trong nước yên lặng tự ngẫm một hồi lâu mới chậm rãi bò lên mặc nội y vào, lấy ngoại bào treo trước cửa mặc vào, tức giận đánh mình một cái: Có cái gì quá mức đâu chứ, đều là hai đại nam nhân, cho dù mình chột dạ thì Lam Hi Thần cũng không như vậy! Hít sâu một hơi, Giang Trừng đẩy cửa ra muốn quay về phòng mình.

Giang Trừng rón ra rón rén bước qua ngưỡng cửa xoay người nhẹ nhàng khép cửa lại, hắn cẩn thận nhìn xung quanh một chút, rất tốt, người kia không có ở đây, khi đang cảm thấy lúng túng như này vẫn là không nên chạm mặt thì hơn.

Giang Trừng mang theo niềm vui nho nhỏ, chậm rãi xoay người, đột nhiên thấy gì đó suýt chút nữa thở không ra hơi, người phía sau nhướng mày đứng nghiêm một chỗ, trên mặt mang theo ý cười nhìn hắn----

"Lam Hi Thần? !"

Lam Hi Thần đứng yên ánh mắt đánh giá bộ y phục đơn giản của Giang Trừng, lại nhìn đến hai bên gò má Giang Trừng bị nhiệt độ làm hồng lên, hiếm khi thấy hắn không có vấn tóc mang theo chút bình dị, ánh mắt Lam Hi Thần thâm trầm đối diện với mi mắt ướt của Giang Trừng.

Giang Trừng bị ánh mắt mơ hồ mang theo tính xâm chiếm của Lam Hi Thần làm giật mình theo bản năng lùi về sau một bước, cả người vừa vặn tựa trên cửa phòng Lam Hi Thần, chỉ là hắn quên mất cửa phòng vừa nãy căn bản không có đóng kĩ.

Cánh cửa bị Giang Trừng dựa vào tạo lực làm cửa bị đẩy ra, Giang Trừng cũng theo đó mà ngã ra phía sau, tròng mắt của hắn trừng lớn tiếng kinh ngạc trong cổ họng còn chưa kịp thốt ra liền có cảm giác mình bị người kéo lại, lúc bản thân đứng vững lại liền thấy sau thắt lưng có một cánh tay mạnh mẽ chống đỡ.

Hắn ngước mắt lên, đáy mắt kinh ngạc chưa hết liền đối diện Lam Hi Thần mang theo vẻ mặt có chút bất đắc dĩ với một chút giễu cợt: "Giang Trừng?" Giang Trừng chớp mắt mấy cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện liền bị tiểu nhị đem nước lên cắt ngang: "Chuyện đó. . . ?"

Hai người giật mình lùi về sau một bước, tách ra một chút, Lam Hi Thần giả vờ ho khan một cái nhìn về phía tiểu nhị: "Chuyện gì?"

Tiểu nhị cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn vô cùng cung kính nói: "Ngài không phải cũng tắm rửa sao?"

Lam Hi Thần phản ứng lại, khẽ gật đầu giơ tay lên vừa định chỉ phòng của mình lại đột nhiên bị Giang Trừng mạnh mẽ đập xuống: "Y không tắm rửa ở phòng này!"

Lam Hi Thần xoa mu bàn tay bị đánh, vừa nãy Giang Trừng ra tay không một chút lưu tình, trong lòng bất đắc dĩ khẽ liếc qua Giang Trừng.

Giang Trừng nhận thấy ánh mắt tiểu nhị không hiểu gì với tầm mắt mờ mịt của Lam Hi Thần, hắn khựng lại chốc lát, vừa nãy thật sự không suy nghĩ, chẳng qua hắn cảm thấy hắn vừa ở trong phòng Lam Hi Thần tắm xong, phỏng chừng hơi nước trong kia còn chưa tan hết Lam Hi Thần liền vào vào tắm. . .Cảm giác hơi kỳ quái mà thôi. . .

Trong đầu Giang Trừng nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên vỗ hai bàn tay vào nhau tạo ra âm thanh vang lên: "Trong phòng này ta vừa mới dùng qua bên trong vẫn còn ẩm ướt, nếu lỡ cả phòng đều không khô ráo thì phải nghỉ ngơi như thế nào? Không bằng Lam huynh qua phòng của ta tắm, như vậy cho công bằng, thế nào?"

Giang Trừng cảm thấy mình quả thật là một thiên tài!

Tiểu nhị đặt thùng nước xuống, trên mặt mang theo biểu cảm không thể hiểu được: "Mỗi gian phòng ở nhà trọ là như này, bên trong là bồn tắm, bên ngoài là giường, phân chia rõ ràng có chỗ nào mà không thiết kế phòng như vậy chứ?

Giang Trừng trong lòng hơi tức giận sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc bén đặt trên người tiểu nhị, sao nói nhiều vậy chứ? Tiểu nhị theo bản năng lập tức ngậm miệng , tầm mắt chuyển qua nam nhân mỉm cười bên cạnh.

Lúc Giang Trừng nói ra câu đầu tiên Lam Hi Thần liền biết trong lòng người này đang ngại ngùng chuyện gì, thầm bật cười, Giang Trừng sao lại ngây thơ như thế? Nhìn Giang Trừng có chút căng thẳng, ánh mắt hơi híp lại, ừm. . . hình như chưa từng nghe nói bên cạnh Giang Trừng có người nào, vậy người này còn rất ngây thơ. . .

Nhận thấy ánh mắt cầu cứu của tiểu nhị, Lam Hi Thần sâu sắc thở dài, thuận thế chỉ ra sau người Giang Trừng: " Được rồi, ngươi về phòng trước đi, đừng để bị cảm lạnh." Ra hiệu cho tiểu nhị đưa nước vào, Lam Hi Thần xoay người đem người đuổi về phòng , nhẹ nhàng đẩy đi: "Lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi." Nói xong Lam Hi Thần liền đóng cửa phòng chặt.

Nhìn thân ảnh Lam Hi Thần mơ hồ ở cửa từ từ biến mất, Giang Trừng hít sâu một hơi, ngây ra rồi xoay người nhảy lên giường cuốn mình cuốn vào trong chăn: "Đêm nay ta nhất định có bệnh."

Hắn chậm rãi nhìn xung quanh phòng, ánh mắt chậm rãi bỗng nhiên dừng lại trên một cái khe nhỏ trên cửa sổ, Giang Trừng đột nhiên có ý định to gan: Không bằng, chạy trốn đi!

Giang Trừng vén chăn mang giày bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, không có người, rất tốt! Một chân vừa bước lên bệ cửa sổ Giang Trừng lại chần chờ, vậy hắn lấy lí do gì chạy đây? Chờ chút! Tại sao hắn phải chạy? !

Giang Trừng nhăn mặt, nghiêm túc nhìn đường phía bên dưới. Một lát sau Giang Trừng thả lỏng người, vừa định rút chân lại --

"Giang Trừng?"

Lam Hi Thần vừa tắm xong, đẩy cửa phòng Giang Trừng ra, đi vào trong vài bước liền nhìn thấy Giang Trừng một mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại nhìn xuống dưới, một chân còn đang giẫm lên bệ cửa sổ như vậy, như thể muốn nhảy xuống bất cứ lúc nào.

Giang Trừng đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt Lam Hi Thần giống với lúc nhìn thấy hắn lén lén lút lút từ trong phòng y đi ra , nhíu mày híp mắt, Giang Trừng có tật giật mình nhanh chóng thu chân lại, chậm rãi lùi xa cửa sổ: "Ta chỉ là. . ."

Lam Hi Thần dường như không thèm để ý, mỉm cười quay về phía Giang Trừng nói: "Tối nay ta cũng chỉ có thể để Giang tông chủ oan ức ở chung một gian phòng với ta thôi."

Hả? Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, cái gì?

Lam Hi Thần đột nhiên thở dài: "Dù sao Giang tông chủ cũng tự mình nói đó, ngươi làm phòng ta rối tinh rối mù rồi."

Ta từng nói vậy sao? Giang Trừng cau mày, chớp mắt mấy cái một mặt ngờ vực nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần thật lòng gật đầu.

Giang Trừng cũng lười nói thêm, ngược lại Lam Hi Thần vốn dĩ phải nhờ có hắn mới ngủ được, cũng không phải lần đầu tiên, không đáng nói.

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng ngầm đồng ý, khóe môi cong lên, nhớ tới chuyện gì bắt đầu nghiêm túc nói: "Giang Trừng, ban nãy ngươi nhảy xuống sông có phát hiện chuyện gì không?"

Giang Trừng cũng tiến vào vấn đề chính: " Tuy có người bị rơi xuống sông, xung quanh một người nhảy xuống cứu cũng không có."

"Phải.." Lam Hi Thần trầm mặt xuống: "Sau khi ngươi nhảy xuống ta đã quan sát kỹ một phen, người nơi này vô cùng bình tĩnh, bình thường đã có điểm không đúng. . ."

"Có phải cảm giác như đang mô phỏng theo khung cảnh nào đó không?" Giang Trừng trầm mặt chốc lát, hỏi.

"Không sai," Lam Hi Thần cảm thấy giống như có một chút cảm giác vụt qua rồi nhanh chóng biến mất: "Nơi này là địa phận Nhiếp gia, ngày mai chúng ta tới Nhiếp gia thăm dò một phen."

Giang Trừng gật đầu, chần chờ nói: "Nơi này là địa phận Nhiếp gia, vậy tại sao chỉ có một mình ngươi tiêu diệt tà túy, Nhiếp gia không phái người tới để giải quyết sao?

Lam Hi Thần: "Hả?"

Giang Trừng nhếch chân mày lên, mở miệng nói: "Hơn nữa cái trấn này nhiều người như vậy, tại sao không có ai trúng chiêu ? Chẳng lẽ người bị mất ngủ chỉ có một mình ngươi?"

Lam Hi Thần đột nhiên trợn to mắt, đúng vậy, nếu tà túy mạnh như vậy, chắc chắn là đã làm hại không ít người, vậy tại sao chỗ hắn ẩn thân một người chúng chiêu cũng không có chứ?

Nhìn Lam Hi Thần rơi vào trầm tư, Giang Trừng cũng không có ý định quấy rầy y, Giang Trừng yên tĩnh ngồi bên bàn, hai tay nâng cằm mình, chậm rãi ngáp một cái, buồn ngủ quá đi. . .

.

Lúc Lam Hi Thần lấy lại tinh thần, đêm đã khuya. Y rũ mắt nhìn Giang Trừng đối diện không có tiếng động, Lam Hi Thần còn hiếu kỳ nghe thấy tiếng hít thở của Giang Trừng nhẹ nhàng đều đặn.

Lam Hi Thần bật cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ Giang Trừng: "Lên giường, đi ngủ đi."

Giang Trừng đột nhiên bị người ta đánh thức, cũng mơ mơ màng màng nhìn Lam Hi Thần liền đi về phía giường, lúc đứng bên giường hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Lam Hi Thần: "Ta muốn ngủ. . ."

"Ngươi nằm trong ngủ ." Lam Hi Thần không hề liếc mắt nhìn hắn một cái mà trực tiếp quyết định. Đùa sao, phải đem Giang Trừng kẹp giữa y với tường mới có thể xem như yên ổn qua đêm nay, y thật sự không muốn nửa đêm tỉnh giấc không tìm thấy người lại phải ôm người đem tới giường.

Giang Trừng yên lặng nhìn Lam Hi Thần mặt nghiêm túc một chút lựa chọn cũng không cho, hắn trầm giọng đáp một tiếng: "Ồ". Dưới tầm giám sát của Lam Hi Thần ngoan ngoãn lăn vào trong, mới vừa nằm xuống liền dùng chăn cuộn mình lại, một chút chăn cũng không muốn để cho người xấu!

Lam Hi Thần trầm mặc nhìn một cái mền nhộng với bản thân ở đây chỉ có gối giường, thở dài sâu sắc, đêm nay lại bị miệng hổ đoạt giấc một đêm.

.

---------

Lời tác giả:

Được rồi được rồi, tiến vào đề tài chính! Tiểu Giang đã biết rõ tâm tư của mình rồi, xin hỏi khi nào tiểu Lam mới có thể hiểu! Ngươi như thế này chỉ có lưu lại tâm ý cũng không thể hiểu bản thân đã bế tắc đến mức tự giam mình có biết hay không! !

Ta nhìn cái bản soạn của chính mình, ta tự đóng! Ta, có thể muốn viết rất lâu. . . Dựa vào việc ta dông dài như vậy xem, khả năng sáu mươi, bảy mươi chương? Ta, thực sự đã đào cho mình một cái hố to a. . .

---------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store