ZingTruyen.Store

Edit Hau Cung Nghi Tu Truyen

Cho dù lời của Tiết thị nói là thật hay giả, bên phía Mộ Dung Thế Lan cũng tạm thời không đụng dến cái thai của nàng, nàng đã có thể an tâm dưỡng thai.

Cái thai trong bụng Tiết thị còn chưa vững thì bên phía Lữ Doanh Phong đã được chín tháng, còn một tháng nữa sẽ lâm bồn, mẫu thân của Lữ Doanh Phong – Lữ Phu nhân đã vào đến kinh thành, chờ đợi Nội Vụ phủ sắp xếp.

"Thần phụ xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an Hân tần tiểu chủ. Cung chúc nương nương thiên tuế vạn phúc, tiểu chủ khang nhạc cát tường." Trên người Lữ Phu nhân đang mặc phục chế của Ngũ phẩm nghi nhân, bà hành lễ với Chu Nghi Tu và Lữ Doanh Phong.

"Lữ Phu nhân miễn lễ, ban tọa." Chu Nghi Tu cười nói.

Lữ Phu nhân kinh sợ, nói: "Đa tạ nương nương ân điển."

Đều nói nội viện Hoàng gia khí phái không giống bình thường, quả thật trăm nghe không bằng một thấy. Lữ Phu nhân ở Ích Châu cũng coi như là quen mặt tiếp xúc với tất cả mọi người. Nhưng hôm nay đến Tử Áo Thành mới biết, chẳng qua mình chỉ như là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Toàn thân của Chu Nghi Tu đầy khí phái, ai dám nói nàng là thứ xuất chứ, ung dung quý phái thế gian này quả thật hiếm có, nhưng lại không lấy uy thế áp người, lời nói lại vô cùng thân thiết. Lữ Phu nhân sợ có điều sơ sót về cấp bậc lễ nghĩa cho nên càng cẩn thận hơn.

"Lữ Phu nhân không cần phải gò bó, trước một tháng bản cung đã ra ý chỉ cho gọi Phu nhân nhập kinh, từ Ích Châu đến kinh sư ngàn dặm, nhất định đi xe ngựa rất mệt nhọc rồi." Chu Nghi Tu nói.

Lữ Phu nhân vội vàng đáp: "Nương nương quá lời rồi, thần phụ biết được tiểu chủ có hỉ cho nên cũng rất vui mừng, đi đường mệt mỏi có xá gì đâu. Cũng nhờ nương nương dầy đức, mới có thể cho thần phụ vào cung chiếu cố tiểu chủ."

Tướng mạo của Lữ Doanh Phong kế thừa của mẹ ước chừng được tám phần, mắt to môi nhỏ đều giống y như nhau, nhưng mà Lữ Phu nhân lớn tuổi, có phần tinh ranh già dặn hơn một chút. Chu Nghi Tu cười nói: "Bản cung cũng thích tính tình của Hân tần, Hoàng thượng cũng hay khen nàng ấy ngay thẳng, may là Phu nhân biết cách dạy dỗ con gái."

Vốn dĩ Lữ gia cũng không phải danh môn vọng tộc gì, dựa vào công lao của cha chú chinh chiến sa trường cho nên bây giờ mới có vị trí tham tướng. Lúc trước đưa Lữ Doanh Phong nhập kinh tham tuyển, trong nhà cũng không ôm hi vọng quá lớn, ai ngờ gió xuân lại thổi trúng người của nàng ta, vượt Long môn trở thành phi tần của thiên tử. Danh tiếng của Lữ gia ở quê cũng tăng gấp bội, may mà bản tính của người trong tộc cũng ngay thẳng phúc hậu, cũng chưa vì Lữ Doanh Phong nhập cung mà làm ra chuyện khác người gì.

Lữ Phu nhân khiêm tốn nói: "Nương nương khen sai rồi, kiến thức của thần phụ nông cạn, làm sao có thể dạy dỗ tiểu chủ điều gì, ít nhiều gì cũng do Hoàng thượng cùng nương nương dạy dỗ, mới cho tiểu chủ có thể diện và ân điển này."

"Lữ Phu nhân quá khiêm nhường rồi. Hân tần biết được Phu nhân sáng sớm hôm nay sẽ đến, cho nên rất mong ngóng, mẹ con lâu ngày không gặp, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, bản cung cũng không giữ người ở lại lâu, các người về Thúy Vi cung từ từ nói chuyện với nhau đi." Chu Nghi Tu cho người đưa hai mẹ con Hân tần ra ngoài.

"Nương nương, Giang Thái y đến rồi."

Chu Nghi Tu nhíu mày, nói: "Hắn vẫn còn để lời nói của bản cung nhớ trong đầu, cách ngày liền đến báo tin, gọi hắn vào đi."

"Vi thần ra mắt Hoàng hậu nương nương, nương nương kim an."

"Đứng lên đi." Chu Nghi Tu đối với băng đảng của Mộ Dung Thế Lan đều thản nhiên, nhất là hai huynh đệ Giang Thành Giang Thận này, kiếp trước còn không được chết tử tế, càng không thể nào có thể để hắn vào mắt, nói: "Thai tượng của Tiết Quý nhân có ổn không?"

"Hồi nương nương, thể chất của Tiết Quý nhân suy yếu, cái thai này lớn sợ sẽ không ổn."

Thật ra hắn cũng rất thành thật, sớm nói rõ ngọn ngành. Ban đầu khi Văn Thế Thanh bắt mạch cho Tiết thị cũng có nói qua cho Chu Nghi Tu biết ẩn tình, bởi vậy khi nghe Giang Thành nói, nàng cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Chuyện này ngươi nói với Tiết Quý nhân như thế nào?"

Giang Thành nói: "Vi thần không dám kinh động Tiết Quý nhân, sự tình trọng đại cho nên vi thần đến bẩm báo với Hoàng hậu nương nương trước."

"Nếu đã như vậy, ngươi phụ trách chăm sóc cho Tiết Quý nhân nên dụng tâm hơn, cần phải cam đoan Long thai bình an vô sự." Tình cảm của Chu Nghi Tu đối với Tiết thị cũng chỉ lướt qua, nói: "Ngươi là người do Mộ Dung Dung hoa tiến cử, nếu có sơ xuất gì, chỉ sợ Mộ Dung Dung hoa cũng không thoát được tội."

"Vi thần sẽ dốc hết sức, cam đoan Long thai bình an ra đời." Giang Thành hiểu được lời nói của Chu Nghi Tu, biết được nên làm như thế nào.

Tháng hai nhị long ngẩng đầu, hôm nay dân gian tổ chức hội chùa, quan phu tế thần, trong cung cũng không ngoại lệ. Ngự yến cũng có "Lư đả cổn", "Xuân bính" làm điểm tâm, nhân bên trong được làm khéo léo, hậu phi ai cũng đều thích.

Sáng sớm hôm sau, Chu Nghi Tu ở Chiêu Dương điện chờ chúng phi đến thỉnh an.

Ngoại trừ Lữ Doanh Phong bụng đã lớn, Tiết thị mang thai chưa đến ba tháng. Chu Nghi Tu miễn hai người này đến thỉnh an, còn lại vẫn như cũ. Quét mắt một vòng, lại phát hiện Mộ Dung Thế Lan vẫn chưa đến.

Chu Nghi Tu không khỏi có chút tức giận, chuyện này đã nói rất nhiều lần, Mộ Dung Thế Lan lại tai trái nghe xong đã lọt sang tai phải đi ra bên ngoài, nàng ta nghĩ rằng nàng sẽ không sử dụng cung quy để trách phạt sao? Đang sắp nổi giận, thì thấy Tụng Chi đi vào, nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, tiểu chủ của nô tỳ không khỏe, hôm nay không đến được, mong nương nương thứ tội."

"Mộ Dung Dung hoa sao lại không khỏe?" Chu Nghi Tu nói, hôm qua còn thấy nàng ta ăn một đĩa thịt cua. Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, đời này lại quên mất, lúc này Mộ Dung Thế Lan vẫn chưa dùng Hoan Nghi hương, không chừng lại có...

Tức thì liền nói: "Thái y nói thế nào?"

"Hồi nương nương, vẫn chưa mời Thái y, tiểu chủ lệnh nô tỳ đến thưa với nương nương trước, sau đó mới đi mời." Trong tiếng nói của Tụng Chi có một chút sốt ruột, nàng ta đối với Mộ Dung Thế Lan vẫn có tình nghĩa chủ tớ.

"Vậy ngươi đi mời Thái y trước đi, có tin gì thì hãy nói với bản cung." Chu Nghi Tu phất tay, Tụng Chi vội vàng rời khỏi.

"Nương nương, Mộ Dung Dung hoa này cả ngày thần sắc đều bình thường, sao lại đột nhiên bị bệnh được chứ, hay là thức dậy muộn cho nên sai người đến nói như vậy với nương nương, để tránh khỏi bị trách phạt." Miêu thị lại sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn nói.

"Lời này của Ninh Quý tần là có ý gì đây, làm gì có ai lại nguyền rủa chính mình bị bệnh?" Hà Quý nhân bất bình thay Mộ Dung Thế Lan nói, "Dung hoa được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu coi trọng, sao lại phải bày trò như vậy?"

"Xời, ta quên mất Hà Quý nhân cùng Mộ Dung Dung hoa là tỷ muội. Nghe nói Dung hoa thường thưởng đồ vật cho Quý nhân, cho nên liền vội vàng nói tốt thay người ta."

"Quý tần, ngươi..."

Chu Nghi Tu không có kiêng nhẫn nghe hai người này cãi nhau, lớn tiếng quát: "Hoàng thượng ghét nhất phi tần tranh cãi, cãi nhau khắc khẩu, các ngươi một người là chủ một cung, một người thân là Quý nhân phải nên biết thân phận của mình, đừng học thói chanh chua giống như đàn bà ngoài chợ, chẳng ra thể thống gì. Lần sau nếu bản cung còn nghe được, mỗi người các ngươi hồi cung bế môn một tháng, sao chép Nữ giới, rèn luyện lại đức hạnh của nữ tử đi."

"Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần thiếp biết tội." Miêu thị cùng Hà thị cuối đầu nhận sai.

Chu Nghi Tu tức giận đảo mắt qua các nàng, nói: "Hôm nay tới đây thôi, tất cả mọi người quỳ..." Không đợi chữ "An" được nói ra miệng, Xảo Tâm của An Hạc cư tiến vào, quỳ xuống đất thở phì phò nói: "Nương nương, tiểu chủ của nô tỳ sinh rồi."

"Mau, bãi giá Thúy Vi cung." Chu Nghi Tu vội vàng ngồi trên Phượng liễn đến chỗ của Lữ Doanh Phong, bên trong vô cùng đông người.

Đám thị tì đi qua đi lại, nào là chậu nước, nào là vải gạt, nào là kéo, từng đợt từng đợt từ trong phòng ra ngoài, không bao lâu Huyền Lăng cũng đến, Đế hậu ngồi ngoài cửa, tay vịn ghế chờ đợi Lữ Doanh Phong sinh ra đứa nhỏ.

Lữ Phu nhân đang ở bên trong cùng với con gái của mình, nhìn Lữ Doanh Phong đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch còn kiên trì chịu đựng không dám kêu lên, nhịn không được đau lòng. Giờ phút này bà thật mong muốn Lữ Doanh Phong không vào Hoàng thành này, chỉ gả cho một nhà bình thường, cũng tốt hơn hiện tại, đau cũng không thể kêu lên.

"Sinh, sinh..." Bà đỡ vội vàng ôm đứa nhỏ lên, dùng nước ấm lau sạch sẽ rồi quấn trong tả lót ôm ra ngoài, chúc mừng Huyền Lăng: "Chúc mừng Hoàng thượng, tiểu chủ đã sinh được một Đế cơ."

"Đế cơ..." Sự vui mừng chờ đợi của Huyền Lăng đang lên cao đột nhiên mất hứng, hắn thật sự hi vọng có thể sinh thêm được một Hoàng tử, hiện tại lại là Đế cơ, không khỏi có chút thất vọng.

Huyền Lăng đỡ lấy tả lót nhìn nhìn, trẻ con mới sinh nên cả người đỏ rực, nhiều nếp nhăn. Trong lòng của hắn đối với đứa con gái này cũng không coi trọng, dù sao Vĩnh Thái cũng rất khôn khéo và lạnh lợi, so với con khỉ da hồng trước mặt lanh lợi hơn nhiều.

Chu Nghi Tu thấy Huyền Lăng không phải thật sự vui mừng, trong lòng hiểu rõ hắn hi vọng sinh thêm một Hoàng tử đã muốn điên rồi, chỉ có thể trấn an, nói: "Đế cơ cũng tốt. Hoàng thượng, hiện tại người có hai trai hai gái, có đôi có cặp rồi. Vừa tròn lại sinh ra trong tháng hai, người mau đặt tên cho Đế cơ mới được đó."

Huyền Lăng nghe xong thì khóe miệng tươi cười, nói: "Hoàng hậu là đích mẫu, do nàng quyết định đi, phong hào ấn theo lệ đến ngày trăng tròn trẫm sẽ ban." Nói xong liền khởi giá rời khỏi.

Chu Nghi Tu ôm đứa nhỏ đi vô phòng, Lữ Doanh Phong mệt mỏi đã ngủ, Lữ Phu nhân nôn nóng muốn gặp ngoại tôn nữ, Chu Nghi Tu đem đứa nhỏ giao cho nhũ mẫu nói: "Để cho Lữ Phu nhân nhìn xem."

"Đa tạ ân điển của nương nương." Lữ Phu nhân kích động đến tay phát run lên, cẩn thận liếc mắt nhìn đứa nhỏ trong tã lót một cái, xem như đã gặp qua ngoại tôn nữ. Dù sao ngày sau dù có muốn tạm biệt cũng không có cơ hội.

Chu Nghi Tu nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, nhân tiện nói: "Lữ Phu nhân vất vả rồi, hãy lui xuống nghỉ ngơi đi, sau đó sẽ có người đưa Phu nhân rời cung." Phi tần sau khi sinh, mẹ đẻ cũng không thể ở lâu, phải tức khắc rời cung. Gia pháp của tổ tông, phòng ngừa phát sinh biến cố.

Lữ Phu nhân cho dù không muốn cũng không dám khinh suất, thưa dạ tạ ơn liền tức thì đi theo cung nhân.

Chu Nghi Tu nhìn thấy đứa nhỏ mới sinh, nhỏ xíu, so với Vĩnh Thái lúc mới sinh khỏe mạnh hơn nhiều, rốt cuộc vẫn là sinh đủ tháng hơn. Chẳng qua cả đời này nàng cũng không thể có Hoàng đích nữ, chỉ có thể là Hoàng thứ nữ. Quan sát một chút, phân phó Xảo Tâm: "Ngươi hãy chăm sóc tiểu chủ ngươi cho tốt, muộn một chút bản cung sẽ đến thăm muội ấy."

Chu Nghi Tu về đến Chiêu Dương điện, Tiễn Thu nói: "Nương nương, Cát Vân đường phái người đi Nghi Nguyên điện rồi."

"Mộ Dung Thế Lan bị sao vậy?" Chu Nghi Tu hỏi, chẳng lẽ thực sự có thai sao?

"Nói là vẫn nôn, Thái y đều bị giữ lại không cho đi. Nương nương, người nói có phải nàng ta có rồi không?" Tiễn Thu nói.

Chu Nghi Tu trầm giọng nói: "Nhìn như vậy hơn phân nữa là có rồi, nàng ta nhận được ân sủng nhiều nhất, lúc này mà có thì đã muộn rồi."

Tiễn Thu nói: "Nếu thực sự sinh hạ Hoàng tử, bộ dáng kiêu ngạo chắc sẽ không để ai vào mắt, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả Đại Hoàng tử cũng phải..."

Chu Nghi Tu trừng mắt nhìn Tiễn Thu một cái, Tiễn Thu tự biết lỡ lời, nói: "Nô tỳ lỡ lời, xin nương nương thứ tội."

"Mặc cho ai cũng không thể vượt qua được Dư Phong đâu, nó là đích trưởng tử của Hoàng thượng, thân phận quý trọng, ai có thể so sánh được? Ngươi nhớ kỹ, đừng nói những lời này nữa." Chu Nghi Tu nói.

"Nô tỳ nhớ kỹ. Nương nương, chúng ta phải làm sao bây giờ? Để yên cho Mộ Dung Dung hoa sinh đứa nhỏ kia ra hay sao?"

Chu Nghi Tu dựa vào ghế, nói: "Chuyện còn chưa rõ, ngươi sốt ruột cái gì, là nam hay nữ còn chưa biết mà. Bản cung sẽ dò xét xem ý tứ của Hoàng thượng thế nào rồi nói sau."

Lúc này Mộ Dung Thế Lan mừng rỡ vô cùng, rốt cục nàng cũng có Long thai rồi. Mắt nhìn thấy tiền đồ tốt đẹp trước mắt, Huyền Lăng mới ra khỏi An Hạc cư đã bị Cát Vân đường thỉnh đến, Giang Thận bắt mạch cho Mộ Dung Thế Lan, nhìn thấy Huyền Lăng đến, mọi người trong phòng đều thỉnh an.

Huyền Lăng nói: "Vội vả như vậy mời trẫm đến đây là có chuyện gì rồi?"

"Hoàng thượng, hãy đến Giang Thái y nói với người đi." Mộ Dung Thế Lan xấu hổ nói.

Huyền Lăng nhìn về phía Giang Thận, Giang Thận khom người bẩm: "Chúc mừng Hoàng thượng, tiểu chủ đã có Long thai được hai tháng."

"Thật sao?" Huyền Lăng hỏi lại.

"Vi thần không dám nói bậy."

Mộ Dung Thế Lan phát giác trên gương mặt của Huyền Lăng không phải vui sướng, nghi hoặc nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có thai, người không vui sao?"

Huyền Lăng giật mình, thần thái khôi phục lại bình thường nói: "Đương nhiên trẫm vui rồi, nhất thời vui mừng không biết nên như thế nào cho phải thôi." Nói xong ôm lấy Mô Dung Thế Lan, nhìn Lý Trường nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, Mộ Dung Dung hoa có thai tấn Quý tần, phong hào là "Hoa*", đợi thai nhi ổn định sẽ làm lễ sách phong."

*Hoa (华): sáng sủa, rực rỡ.

"Đa tạ Hoàng thượng!" Mộ Dung Thế Lan nghe được Huyền Lăng nói như vậy, trong lòng vui sướng không thôi. Ấn lệ sách phong Quý tần, một là có tư lịch thâm hậu, hai là phải sinh được Hoàng tử mới có thể hưởng vinh quang này, nàng vào cung cũng chỉ mới hai năm, Huyền Lăng đã tấn nàng làm Quý tần rồi, có thể thấy được Huyền Lăng đối với nàng không giống người khác, tình ý giữa hai người có thể thấy được.

Huyền Lăng đặt Mộ Dung Thế Lan trên giường, nói: "Ái phi nghỉ ngơi đi, trẫm còn có việc triều chính phải xử lý, buổi tối sẽ đến thăm nàng."

"Cung tiễn Hoàng thượng!" Nhìn theo Huyền Lăng rời khỏi, Tụng Chi chúc mừng Mộ Dung Thế Lan, nói: "Chúc mừng tiểu chủ, à không đúng, phải gọi là nương nương rồi. Hoàng thượng quả nhiên yêu mến nương nương, mới có thai liền tấn Quý tần, đây là vinh quang vô hạn đó ạ."

Ở ngôi Quý tần đã có thể gọi là "Nương nương", Mộ Dung Thế Lan đã sớm trông mong có thể thoát khỏi cái xưng hô "Tiểu chủ" kia rồi, nghe được Tụng Chi nói lười này, đuôi lông mày ở khóe mắt đều vô cùng đắc ý.

Tin tức Mộ Dung Thế Lan có thai dường như có cánh, đã bay khắp lục cung.

Lữ Doanh Phong vừa mới sinh xong liền bị ném qua một bên, trong lòng vô cùng khó chịu. Nàng liều chết sinh ra một Đế cơ, Huyền Lăng còn không tấn vị cho nàng, đựa vào cái gì mà Mộ Dung Thế Lan vừa mới mang thai đã được tấn Quý tần. Trong lòng Lữ Doanh Phong dường như có một tảng đá lớn, ngay cả chén thuốc bổ thân cũng uống không nổi.

Ngoại trừ Lữ Doanh Phong, còn có một người thần kinh vừa mới được thả lỏng lại phải kéo căng lần nữa. Tiết Quý nhân biết Mộ Dung Thế Lan có thai giống như chim sợ cành cong. Hoa Quý tần có con của mình, con của nàng có cũng được mà không có cũng không sao.

Hoa Quý tần bụng dạ hẹp hòi kia có thể tha thứ cho đứa con này của nàng không. Tiết Quý nhân đứng ngồi không yên, thai nhi trong bụng cũng không yên ổn, quậy đến nàng ngủ không được, mấy ngày thì liền gầy thành bộ xương, tiều tụy vô cùng.

Chu Nghi Tu đâu có tâm tư quan tâm Tiết thị tính toán gì, nàng suy nghĩ xem có nên ra tay với đứa con trong bụng Mộ Dung Thế Lan hay không, hoảng hốt nhớ rõ đó là một nam thai, nếu sinh hạ chỉ sợ ngụy hại đối với Dư Phong, còn không bằng gϊếŧ nó từ trong bụng.

Ai nấy trong lục cung đều có tâm tư, lại là một đêm không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store