ZingTruyen.Store

(EDIT) GẢ VÀO QUỐC CÔNG PHỦ - NGUYỆT MINH CHÂU

Chương 50- Tết Trung thu

BatThapTu

Ngày rằm tháng Tám là Tết Trung Thu, Quốc Công phủ cũng theo lệ tổ chức gia yến Trung Thu hàng năm.

Mặc dù đại phòng xảy ra một số chuyện phiền lòng, nhưng bữa gia yến này vẫn phải tổ chức như thường lệ.

Theo ý của lão phu nhân, đêm Trung Thu sẽ bày mấy bàn tiệc ở Cẩm Thúy viên, các chủ tử trong phủ đều tụ tập ở vườn uống rượu ngắm trăng.

Ngày hôm đó khi mặt trời ngả về tây, trên bàn ở chính phòng của Thu Thủy viện chất đầy châu báu ngọc thạch do cung đình ban thưởng, mấy nha hoàn phục vụ trong viện cũng đã thay y phục mới tinh.

Ngọc Thoa được một cây trâm ngọc, đây cũng là vật do cung đình ban thưởng trước đây, Thế tử gia đã tặng cho Liễu di nương.

Vì gần đây cô ta làm việc hiệu quả, sau này lại là người của Hạ Tấn Bình, Liễu di nương liền đặc biệt ban thưởng cho cô.

Được vinh dự và vinh quang lớn lao này, nghĩ đến sau khi Hạ Tấn Bình ra khỏi nhà lao, mình sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nửa chủ tử của phủ này, Ngọc Thoa ngẩng cao cằm, ánh mắt kiêu ngạo khinh thường, Ngọc Phiến và mấy nha hoàn khác đều thi nhau nịnh bợ cô ta.

"Ngọc Thoa tỷ tỷ, hôm qua ta đi phòng thuốc tìm người, nghe nói Chu tẩu tử mấy ngày nay không đi làm, cũng không có tin tức gì, Dương nương tử quản sự còn hỏi ta có thấy cô ta không." Ngọc Phiến thỉnh thoảng thấy Chu tẩu tử lén lút tìm Ngọc Thoa, tưởng rằng họ có quan hệ họ hàng gì đó, liền kể tin này cho cô ta biết.

Ngọc Thoa nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, "Thật sao?"

Ngọc Phiến vội vàng gật đầu, "Thật đó, ta đặc biệt đến phòng Chu tẩu tử ở xem, cửa phòng khóa, bên trong không có ai."

Ngọc Thoa suy nghĩ một lúc, nhớ lại mấy ngày nay Chu tẩu tử quả thật không đến tìm mình, không khỏi có chút bất an.

Sai mấy nha hoàn đi làm việc của mình, cô ta liền vội vàng đến chính phòng.

Lúc này, Liễu di nương vừa mới trang điểm xong.

Hôm nay bà ta đặc biệt mặc một bộ váy gấm Tứ Xuyên màu hồng cánh sen, trên đầu cài trâm phượng vàng, trên cổ tay đeo một đôi vòng ngọc đỏ tươi, trên đó có hình rồng phượng quấn quýt sống động như thật.

Ngọc Thoa nhìn một cái, không ngừng tán thưởng: "Di nương trang điểm thế này, dung mạo khuynh quốc khuynh thành thế này, khí chất cao quý sang trọng thế này, đừng nói đại phu nhân không bằng, theo nô tỳ nghĩ, mấy vị phu nhân khác trong phủ cũng đều bị di nương lấn át."

Liễu di nương vuốt ve cây trâm phượng trên đầu, khóe môi nở một nụ cười lạnh.

Hôm nay là gia yến của Quốc Công phủ, cũng là ngày trọng đại Thế tử gia hưu Giang thị.

Trong dịp như vậy bà ta đương nhiên phải cố gắng trang điểm một phen, để lão phu nhân và phu nhân mấy phòng khác biết, ngoài xuất thân kém Giang thị một chút, bất kể dung mạo hay khí chất, bà ta đều hơn hẳn Giang thị rất nhiều, sau này bà ta xứng đáng là Thế tử phu nhân.

Gia yến định vào buổi tối, bây giờ thời gian còn hơi sớm, Liễu di nương soi gương sửa sang tóc mai, Ngọc Thoa nhớ lại chuyện vừa rồi, liền ghé tai nói với bà ta: "Di nương, có một chuyện quan trọng, Chu tẩu tử mấy ngày nay không đi làm ở phòng thuốc, không biết đi đâu rồi."

Liễu di nương có chút sững sốt, nụ cười trên mặt biến mất, lông mày đột nhiên nhíu lại.

"Có chuyện như vậy sao? Trước khi cô ta đi, có gặp ngươi không?"

Ngọc Thoa trong lòng tính toán ngày tháng, nói: "Bảy tám ngày trước nô tỳ đưa cho cô ta một gói thuốc, dặn cô ta dùng hết thuốc rồi đến tìm nô tỳ, từ đó đến nay chưa gặp riêng cô ta."

Một dự cảm không lành vô cớ dâng lên trong lòng, mí mắt Liễu di nương đột nhiên giật giật.

"Ngươi đi hỏi thăm thêm, xem có phải Trung Thu đến rồi, cô ta đi thăm họ hàng bạn bè không..."

Lời còn chưa dứt, Hạ Tri Nghiễn vén rèm bước nhanh vào.

"Ai đi thăm họ hàng bạn bè rồi?" Ông ta vừa nghe được vài lời, liền thuận theo lời bà ta hỏi một câu.

Liễu di nương không lộ vẻ gì, lén đưa mắt ra hiệu cho Ngọc Thoa, ý bảo cô ta hãy đợi sau bữa tiệc tối rồi hãy đi hỏi thăm chuyện của Chu tẩu tử. Ngọc Thoa hiểu ý, cúi đầu hành lễ rồi từ từ lui ra ngoài.

Liễu di nương cười cười, nói: "Là Chu tẩu tử ở phòng thuốc, cô ta thường xuyên sắc thuốc cho viện, tận tâm tận lực rất vất vả. Không phải Trung thu đến rồi sao, thiếp sai Ngọc Thoa mang chút tiền thưởng đến cho cô ta, ai ngờ lại không thấy người đâu."

Hạ Tri Nghiễn tùy tiện hỏi một câu, cũng không để tâm, chỉ thở dài: "Vẫn là nàng có lòng tốt và chu đáo, ngay cả một người hầu cũng để trong lòng. Mặc kệ cô ta đi đâu, cứ đưa tiền thưởng đến là được."

Liễu di nương cười gượng không nói gì, thấy ông ta vẫn mặc bộ áo bào thường ngày, liền nói: "Thế tử gia, thiếp hầu ngài thay y phục nhé."

Hạ Tri Nghiễn gật đầu, cúi đầu nhìn bà ta đang cụp mắt cúi người thay y phục cho mình, nghĩ đến việc mình đã viết sẵn thư hưu thê, không khỏi cười lạnh: "Lan Âm, đêm Trung thu hôm nay, nàng ngồi cùng ta, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ lấy thư hưu thê ra hưu Giang thị ngay tại chỗ, ai ngăn cản ta cũng vô ích! Chỉ cần Giang thị còn muốn giữ thể diện, thì không thể ở lại phủ nữa, đến lúc đó bà ta không đi cũng phải đi!"

Vừa nghĩ đến vị trí chính thê cuối cùng cũng sắp đến tay, Liễu di nương vuốt cây trâm phượng trên tóc, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Bà ta cong môi cười, dịu dàng nói: "Thế tử gia đối xử với thiếp tốt như vậy, Lan Âm không biết lấy gì báo đáp, thiếp chỉ cầu mong Tấn Bình sau khi từ nhà lao trở về, có thể chuyên tâm học hành, sớm ngày thành danh, không phụ lòng dạy dỗ của Thế tử gia."

Hạ Thế tử phất tay, nói: "Nàng đừng lo lắng, Tấn Bình dù không thi cử công danh, cũng không thiếu một chức quan được phong. Sau này ta kế thừa tước vị của phụ thân, Tấn Bình sẽ là Thế tử, mọi thứ tốt đẹp trong phủ đều là của hắn, cần gì phải khổ công học hành!"

~~~~~

Trăng tròn còn chưa mọc, Cẩm Thúy viên đã giăng đèn kết hoa khắp nơi, chiếu sáng cả khu vườn rộng lớn như ban ngày.

Gia yến Trung thu được tổ chức tại Thấu Thạch trai trong vườn. Sau khi lão phu nhân cùng các con dâu thắp hương tế trăng ở Cảnh Phúc Đường, liền cùng các cháu trai, cháu dâu, nha hoàn, người hầu di chuyển vào trong Thấu Thạch trai.

Trong Thấu Thạch trai đã bày bàn, lão phu nhân ngồi ở vị trí trên cùng, bên cạnh là chỗ trống của Quốc Công gia.

Bên trái phía dưới lần lượt ngồi Thế tử gia Hạ Tri Nghiễn, Nhị lão gia Hạ Tri Lâm, Tam lão gia Hạ Tri Thừa. Vì Tứ lão gia Hạ Tri Chu đang ở ngoài cầm quân chưa về phủ, nên có một chỗ trống. Đối diện lần lượt ngồi Giang thị, Tần thị, Tạ thị và Thôi thị.

Bên cạnh còn có một bàn khác, ngồi các cháu trai, cháu gái như Hạ Tấn Viễn, Hạ Tấn Duệ, Hạ Tấn Hành, Hạ Tấn Xuyên, Hạ Gia Nguyệt, Hạ Gia Thư và Hạ Gia Vân. Các cháu dâu như Khương Ức An, Ôn thị, Tiêu thị cũng đã ngồi vào vị trí theo thứ tự.

Lão phu nhân nhìn quanh bàn bên cạnh, thấy bàn đoàn viên lớn đó gần như đã đầy, nhưng vẫn còn một chỗ trống.

Người chưa đến là Hạ Tấn Bình, hiện đang bị giam trong nhà lao. Ngày đoàn viên của cả gia đình, không muốn nhắc đến những chuyện phiền phức của đại phòng, lão phu nhân thờ ơ thu lại ánh mắt, giả vờ như không nhìn thấy.

Vì Quốc Công gia đã ở trong cung bàn việc mấy ngày liền, trong cung cũng có yến tiệc Trung thu, đợi một lúc lâu vẫn không thấy ông về, lão phu nhân liền nói với Tạ thị: "Chuẩn bị khai tiệc đi."

Tạ thị gật đầu, liền như trước, sai người ghép bàn lớn với bàn bên cạnh lại, các cháu trai, cháu dâu đều quây quần quanh bàn, cùng nhau ăn tiệc đoàn viên.

Người hầu nhanh chóng sắp xếp lại chén đĩa, di chuyển ghế ngồi. Khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Giang thị vô thức nhìn về phía sau.

Theo quy tắc của Quốc Công phủ, thiếp thất phải đứng hầu chính thê dùng bữa, Liễu di nương lúc này đang đứng cách bà không xa không gần.

Phát hiện ánh mắt của bà, Liễu di nương đối mắt với bà, từ từ cong môi cười, nụ cười ẩn chứa sự khiêu khích.

Giang thị nhìn bà ta một lúc, lông mày hơi nhíu lại, không nói gì, thần sắc bình tĩnh thu lại ánh mắt.

Nhận thấy Giang thị dường như hoàn toàn không để tâm, nụ cười trên môi Liễu di nương cứng lại, hằn học siết chặt chiếc khăn trong tay.

Đúng lúc này, Hạ Tri Nghiễn sải bước đến bên cạnh bà ta.

Ông ta hắng giọng ho vài tiếng, nắm tay Liễu di nương, lớn tiếng nói với bà ta: "Đều là người một nhà, nói gì đến tôn ti trật tự, đến đây cùng ngồi đi."

Lời này tuy nói với Liễu di nương, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ.

Bàn tiệc nhất thời im lặng, ánh mắt kinh ngạc đồng loạt nhìn về phía Hạ Tri Nghiễn, ngay cả ánh mắt lão phu nhân nhìn ông ta cũng có chút ngạc nhiên.

Trong số con cháu của Quốc Công phủ, chỉ có Hạ Tri Nghiễn nạp thiếp, trong phòng Hạ Tấn Bình có vài nha hoàn thông phòng, điều này đã rất quá đáng. Điều khiến người trong phủ không ngờ tới là Hạ Tri Nghiễn lại dám phá vỡ quy tắc ngay trước mặt mọi người, để Liễu di nương ngồi cùng ông ta ở vị trí chủ tọa.

Thôi thị thấy vậy, lén lút nhếch môi với Tạ thị, dùng khẩu hình không tiếng nói: "Đại huynh cũng quá đáng rồi phải không?"

Tạ thị cười lạnh không nói gì, quay đầu nhìn phu quân Hạ Tri Thừa, Tam lão gia mặt mày xanh mét, há miệng muốn nói, bị bà ta trừng mắt một cái, đành phải ngậm miệng lại.

Là đệ đệ cùng sanh mẫu với Hạ Tri Nghiễn, Nhị lão gia Hạ Tri Lâm im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng nhắc nhở ông ta: "Đại huynh, điều này không hợp quy tắc."

Hạ Tri Nghiễn không vui trừng mắt nhìn ông ta, "Ngươi câm miệng, ở đây đâu có phần ngươi nói?"

Nhị lão gia gượng gạo mím môi, không nói thêm gì nữa.

Mọi người thần sắc khác nhau, nhưng không ai nói thêm gì.

Liễu di nương cong môi một cách vừa phải, mỉm cười nhìn Giang thị, trong mắt ẩn chứa sự khinh miệt đắc ý.

Bà ta hạ giọng nói: "Phu nhân, thiếp thật ngại quá."

Giang thị thờ ơ liếc bà ta một cái, liền như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu đáng ghê tởm, lập tức ghét bỏ thu lại ánh mắt, cũng hạ giọng nói với bà ta: "Ngươi mặt dày như vậy, đây không phải là điều ngươi muốn sao? Có gì mà ngại."

Liễu di nương bị lời nói của Giang thị làm cho nghẹn lại, không tự nhiên vuốt vài sợi tóc mai bên thái dương.

Bà ta mặc một bộ y phục màu đỏ tươi, rất bắt mắt. Hiện tại Hạ Tri Nghiễn nghênh ngang đưa bà ta đến ngồi bên cạnh, rõ ràng là đối xử với bà ta như chính thê.

Đây là chuyện của đại phòng, Nhị lão gia không dám khuyên nữa, Tam lão gia thì không tiện khuyên nữa, thế là các cháu trai, cháu dâu trong tiệc đồng loạt nhìn về phía lão phu nhân, chờ bà lên tiếng.

Khương Ức An cũng chống cằm nhìn lão phu nhân, hứng thú xem bà rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Tuy nhiên, đợi một lúc, lão phu nhân xoay chuỗi hạt Phật trên cổ tay, không đồng ý cũng không phản đối, mà nhìn về phía trăng tròn ẩn hiện ở phía đông, nói với Tạ thị: "Đi chọn bánh quả ngon đến, đặt lên bàn cho hợp cảnh."

Tạ thị đáp vâng một tiếng, sai người hầu mang bánh quả đến.

Bánh quả được mang lên, lão phu nhân đứng dậy nhận từ tay người hầu, đặt bánh quả lên bàn.

Thần sắc của bà vẫn rất bình tĩnh, dường như hoàn toàn không để tâm đến việc Liễu di nương ngồi ở vị trí chính thất, còn Khương Ức An cũng chỉ nhìn lão phu nhân vài lần đầy ẩn ý, rồi không biểu cảm thu lại ánh mắt, còn lấy một miếng bánh quả cho vào miệng cắn vài miếng, thưởng thức một cách ngon lành.

Hạ Tri Nghiễn nghi ngờ nhìn hai bà cháu.

Nếu là trước đây, hai quả pháo lớn nhỏ này sẽ bùng nổ ngay lập tức, hôm nay ông ta đã làm Giang thị mất mặt như vậy, sao cả hai người đều không có động tĩnh gì?

Hạ Tri Nghiễn suy nghĩ một chút, đột nhiên vén vạt áo đứng dậy, đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Giang thị.

Ông ta cười lạnh, không kiên nhẫn nói: "Liễu thị thân thể yếu ớt không chịu được gió lạnh, ở đây không có gió, bà ngồi sang bên cạnh đi, ta và Liễu thị ngồi ở đây."

Nghe lời ông ta nói, không chỉ lão phu nhân từ từ đặt bánh trung thu trong tay xuống, ngay cả những người hầu đang bưng thức ăn cũng kinh ngạc hoặc không thể tin được mà dừng bước, nhìn về phía Hạ Thế tử và Giang thị.

Trong tiệc vốn đã im lặng, bỗng chốc tĩnh lặng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Tri Nghiễn vỗ mạnh vài cái lên bàn, lạnh lùng nhìn Giang thị, nói: "Bảo bà đi thì bà đi nhanh lên, lời của bổn Thế tử bà không nghe thấy, bị điếc rồi sao?"

Giang thị không nói gì, mà vô thức nhìn con dâu.

Trước bữa tiệc tối nay, con dâu từng nói với bà, bất kể chuyện gì xảy ra trong bữa tiệc, đều nhìn sắc mặt nàng mà hành động.

Lời của con dâu, bà đương nhiên đều ghi nhớ trong lòng.

Khương Ức An ngẩng đầu nhìn Giang thị, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà yên tâm ngồi, sau đó đặt miếng bánh quả đã cắn vài miếng trong tay vào đĩa, vỗ tay đứng dậy.

Nàng liếc nhìn Hạ Thế tử và Liễu di nương, bình tĩnh cười hỏi: "Phụ thân, chỗ ngồi tránh gió có rất nhiều, sao người lại bắt mẫu thân dời chỗ? Hôm nay là ngày đoàn viên của cả nhà, phụ thân làm mẫu thân mất mặt trước mọi người như vậy, rốt cuộc muốn gì?"

Hạ Tri Nghiễn phất tay áo, gầm lên: "Ta làm bà ta mất mặt lúc nào? Mọi người vừa rồi đều thấy rồi, Giang thị thân là chính thê của ta, lòng dạ hẹp hòi không dung nạp thiếp thất Liễu thị của ta, ngay cả một chỗ ngồi cũng không chịu nhường cho nàng! Hôm nay trước mặt mọi người, ta nói thẳng, Giang thị không hiền thục, ghen tuông, ta muốn hưu bà ta!"

Nói xong, trong mắt ông ta đầy vẻ đắc ý và khinh thường, lạnh lùng liếc nhìn Giang thị.

Tuy nhiên, ông ta vốn nghĩ Giang thị nghe những lời này sẽ sợ hãi mất hồn, ai ngờ bà chỉ ung dung uống một ngụm trà, thần sắc vô cùng bình tĩnh, không hề có chút dao động nào.

Hạ Tri Nghiễn bỗng nhiên có chút hoảng hốt, lại quát: "Giang thị, bà không nghe lời ta nói sao? Hôm nay ta sẽ đưa cho bà một phong thư hưu thê, từ nay về sau, bà không còn là chính thê của Hạ Tri Nghiễn ta nữa, trong phủ này cũng không còn chỗ của bà, bà chỉ có thể rời khỏi Quốc Công phủ, rồi tìm nơi khác mà đi!"

Cả sảnh đường im lặng, trong tình cảnh này, các nha hoàn, người hầu không dám thở mạnh một tiếng, Tạ thị, Thôi thị càng không nói một lời.

Tam lão gia Hạ Tri Thừa không nhịn được phất tay áo đứng dậy, khuyên nhủ: "Đại huynh, đại tẩu đâu có phạm lỗi gì, sao huynh có thể bốc đồng như vậy? Hưu thê là chuyện lớn, chi bằng huynh bình tĩnh lại một chút, vài ngày nữa rồi nói!"

Hạ Tri Nghiễn cười lạnh: "Ngươi không cần khuyên ta, chuyện này ta tự có tính toán!"

Tam lão gia còn muốn khuyên nữa, Tạ thị trừng mắt nhìn ông ta, kéo tay áo, bắt ông ta ngồi xuống.

Nhị lão gia Hạ Tri Lâm há miệng muốn khuyên vài câu, nhưng có lẽ vì vừa mở miệng đã bị huynh trưởng trách mắng, biết mình khuyên can vô ích, nên không nói thêm gì nữa.

Lão phu nhân liếc nhìn Hạ Tri Nghiễn, lông mày thưa thớt hơi hạ xuống, không nặng không nhẹ trách một câu: "Ngươi say rồi sao? Sao lại nói năng lung tung ở đây?"

Hạ Tri Nghiễn gầm lên: "Ta còn chưa uống rượu, sao có thể say, ta đã hạ quyết tâm rồi, hôm nay nhất định phải hưu Giang thị, mẫu thân không cần ngăn cản ta!"

Lão phu nhân nghe vậy lông mày hơi nhíu lại, mặt không biểu cảm nhìn ông ta một cái.

"Ngươi đã có chủ ý, ta cũng không quản được ngươi, nhưng dù sao cũng là phu thê một kiếp, sao có thể không nghĩ đến tình nghĩa như vậy? Ít nhất cũng đợi phụ thân ngươi về, báo cho ông ấy một tiếng."

Không nhắc đến Quốc Công gia thì thôi, vừa nghe bà nhắc đến Quốc Công gia, sợ phụ thân về sẽ sinh chuyện ngoài ý muốn, Hạ Tri Nghiễn liền lập tức sai người đến Thu Thủy viện lấy thư hưu thê.

Giang thị cười lạnh cắn chặt môi, tuy tự nhủ bị ông ta hưu cũng chẳng sao, nhưng vẫn tức giận đến mức toàn thân hơi run rẩy.

Đang nhịn đi nhịn lại suýt không nhịn được, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai bà.

"Mẫu thân, người đừng vội, con có lời muốn nói."

Giang thị quay đầu, thấy con dâu bình tĩnh khoanh tay đứng bên cạnh bà, cơn giận trong lòng vô thức tan đi rất nhiều, cả người cũng trở nên trầm tĩnh.

Bà hít một hơi thật sâu, khinh miệt liếc nhìn Hạ Tri Nghiễn và Liễu di nương, kéo ghế bên cạnh ra, ngẩng cao đầu ngồi xuống.

Thái độ phớt lờ mình của Giang thị, quả thật còn quá đáng hơn cả việc xông lên đánh người, Hạ Tri Nghiễn lập tức tức giận không kìm được, nói: "Giang thị, bà đứng dậy cho ta, bổn Thế tử muốn hưu bà, bà còn ngồi đó làm gì......"

"Khoan đã!" Khương Ức An giơ tay ngắt lời ông ta, cười lạnh nói, "Phụ thân cảm thấy, di nương hiền thục dịu dàng, người đẹp lòng thiện, mọi mặt đều tốt hơn mẫu thân, phải không?"

Hạ Tri Nghiễn phất tay áo, hừ một tiếng: "Vô nghĩa, ai mà không nhìn ra, Liễu thị có điểm nào không mạnh hơn Giang thị!"

Khương Ức An cười như không cười gật đầu, đột nhiên quay bước đi đến trước mặt lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, tôn tức mấy ngày trước đã bắt được một độc phụ, hiện đang bị giam trong viện, vốn nghĩ hôm nay là ngày đoàn viên của cả nhà, trước tiên hãy ém chuyện này xuống, đợi qua lễ rồi nói. Nhưng vì công đa không nhịn được, vậy thì nhân lúc mọi người hôm nay đều ở đây, xin tổ mẫu cho phép con đưa người lên thẩm vấn."

Lão phu nhân kinh ngạc nhìn nàng một cái, động môi định từ chối, Khương Ức An không đợi bà nói đã phất tay, sai người đưa Chu tẩu tử từ Tĩnh Tư viện đến.

Lão phu nhân vốn không muốn nàng lại gây thêm chuyện, nhưng nàng phản ứng cực nhanh, đã sai người đi đưa người đến, liền nhíu mày ngậm miệng không nói gì.

Tuy nhiên, lúc này, Liễu di nương đột nhiên nhớ đến chuyện Chu tẩu tử mất tích, vẻ mặt vốn đắc ý bỗng nhiên hơi thay đổi.

"Thế tử gia, Đại thiếu phu nhân rốt cuộc muốn làm gì?" Bà ta kéo vạt áo của Hạ Tri Nghiễn, hạ giọng hỏi.

Thấy bà ta có vẻ hơi lo lắng bất an, Hạ Thế tử an ủi: "Chẳng qua là tiểu Khương thị đó cố làm ra vẻ huyền bí thôi, không cần lo lắng, ta muốn xem nó rốt cuộc muốn giở trò gì!"

Chu tẩu tử bị giam trong khách viện ở Tĩnh Tư viện ba ngày, khi được Hương Thảo cùng hai nha hoàn áp giải đến trước đài ngắm trăng ở Thấu Thạch Trai, nhìn thấy lão phu nhân, các phu nhân đều ở đây, lập tức sợ đến tái mặt, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.

Đợi nhìn rõ quả nhiên là cô ta, máu trên mặt Liễu di nương "xoẹt" một cái gần như bị rút hết, Ngọc Thoa cũng cứng đờ tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.

Khương Ức An khoanh tay, chậm rãi bước đến trước mặt Chu tẩu tử, khẽ liếc nhìn cô ta.

Ánh mắt mỉm cười đó lại khiến Chu tẩu tử cảm thấy da đầu tê dại, cả người run lên bần bật.

Thôi thị đánh giá phụ nhân tóc tai bù xù đang quỳ dưới đất một lúc, đột nhiên nhận ra cô ta, nói: "Đây không phải là Chu tẩu tử ở phòng thuốc sao?"

Lời vừa dứt, mọi người cũng đều nhìn kỹ Chu tẩu tử vài lần, có mấy nha hoàn thường xuyên đến phòng thuốc cũng nhận ra cô ta, lác đác vang lên vài tiếng nói.

"Đúng vậy, là Chu tẩu tử."

"Độc phụ mà đại thiếu phu nhân nói chính là cô ta? Cô ta đã phạm lỗi gì?"

Giang thị cũng không rõ con dâu đang định làm gì, nghi ngờ nhìn Chu tẩu tử, rồi lại nhìn Khương Ức An, Hạ Gia Nguyệt bên cạnh lại khẽ kéo tay bà, nói nhỏ: "Mẫu thân cứ bình tĩnh, đại tẩu tự có sắp xếp."

Mọi người hầu như đã nhận ra Chu tẩu tử, Khương Ức An cong môi cười, nhìn Liễu di nương, hỏi: "Di nương cũng nhận ra Chu tẩu tử ở phòng thuốc này chứ?"

Trong mắt Liễu di nương lóe lên vài tia hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng nói: "Sao ta lại quen cô ta? Không quen."

Khương Ức An liếc nhìn bà ta vài lần, khóe môi nở nụ cười lạnh.

"Di nương cứ khăng khăng không quen Chu tẩu tử, chẳng lẽ đã quên, những năm nay, người thường xuyên sai nha hoàn Ngọc Thoa của mình đưa thuốc cho Chu tẩu tử, để bà ta bỏ độc vào thuốc của đại phu nhân suốt bốn năm sao?"

Lời vừa dứt, giống như một gáo nước lạnh dội vào chảo dầu nóng, trong Thấu Thạch Trai yên tĩnh không một tiếng động, lập tức vang lên một trận xôn xao.

Thôi thị là người đầu tiên không ngồi yên được mà nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi lớn: "Đại chất tử nói gì? Liễu di nương sai Chu tẩu tử hạ độc đại tẩu?"

Khương Ức An cười lạnh vài tiếng, nói dứt khoát: "Hoàn toàn là sự thật, không hề nói dối."

Thôi thị kinh ngạc trợn tròn mắt, vẫn có chút không dám tin.

"Đại chất tử, đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, ngươi nói những lời này, có bằng chứng không?"

Khương Ức An nhướng mày, trầm ngâm nhìn bà ta, "Tứ thẩm đừng vội, bằng chứng đương nhiên là có."

Lời nàng vừa dứt, Hương Thảo liền đặt những dược liệu và mấy phong bạc nặng trịch tìm được trong phòng Chu tẩu tử lên bàn.

Khương Ức An chậm rãi bước đến trước mặt Chu tẩu tử, nói: "Nói đi, hãy khai rõ từng việc ngươi đã làm những năm nay, để mọi người thấy rõ, ai mới là độc phụ thật sự."

Mấy chữ cuối cùng cố ý nhấn mạnh giọng điệu, Liễu di nương lập tức cắn chặt môi, tròng mắt hoảng loạn run rẩy.

Chu tẩu tử nuốt nước bọt, cúi đầu xuống đất, kể rành mạch: "Bốn năm trước, khi đại thiếu gia vừa gặp chuyện, đại phu nhân lo lắng đến mức tái phát bệnh, ba ngày hai bữa phải uống thuốc, thuốc đó đa số là do ta sắc. Có một lần, Ngọc Thoa cô nương tìm đến ta, đưa cho ta hai mươi lượng bạc, còn đưa cho ta một gói củ cải dại, củ cải dại này chính là thương lục, có tác dụng tương khắc với nhân sâm trong thuốc của phu nhân, dùng nhiều còn có độc. Ngọc Thoa nói với ta, bảo ta mỗi lần sắc thuốc cho đại phu nhân thì bỏ vào một ít, đừng để người khác phát hiện..."

Chu tẩu tử nói đến cuối, Giang thị đã không kìm được tức giận run rẩy khắp người, chỉ vào Hạ thế tử lớn tiếng quát: "Hạ Tri Nghiên, ông thiên vị dung túng độc phụ này hại ta, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, ta xem ông còn muốn bao che cho bà ta thế nào!"

Nghe lời tố cáo của Chu tẩu tử, Hạ Tri Nghiễn đã như bị sét đánh mất hồn, thất thần ngồi ngây ra trên ghế, ngây người nhìn Giang thị một cái, rồi lại chậm rãi quay đầu đi, mơ hồ nhìn Liễu di nương bên cạnh.

Liễu di nương lấy khăn che mặt, khóc nói: "Thế tử gia, ngài đừng tin lời của tiểu Khương thị và Chu tẩu tử, đây đều là bọn họ thông đồng hại thiếp!"

Hạ Tri Nghiễn suy nghĩ hồi lâu, môi khó khăn động đậy, hỏi: "Nhân chứng vật chứng đều có, bọn họ vì sao phải tốn công sức lớn như vậy để hại nàng?"

Liễu di nương đột nhiên im bặt, không biết nói gì, liền cúi đầu, che mặt tiếp tục khóc.

Khương Ức An vẫy tay, Hương Thảo chỉ huy nha hoàn trói Ngọc Thoa lại, đề phòng cô ta bỏ trốn.

"Nếu di nương cảm thấy mình bị oan, thì cứ giao cho quan phủ điều tra đi."

Nghe lời này của Khương Ức An, mồ hôi lạnh của Liễu di nương gần như thấm ướt vạt áo, mặt đầy kinh hoàng.

Nếu bị đưa đến quan phủ, những bằng chứng xác thực này, chắc chắn sẽ khiến bà ta bị kết án nặng, phải ngồi tù.

Bà ta đột nhiên quỳ xuống đất, nắm lấy vạt áo của Hạ Tri Nghiễn, nói nhỏ: "Thế tử gia, xin ngài cứu thiếp, ngàn vạn lần đừng đưa thiếp đến quan phủ, Tấn Bình đã bị bọn họ hại rồi, thiếp không thể bị bọn họ tính kế nữa! Ngài cứu thiếp lần này, sau này thiếp nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt, hầu hạ phu nhân, làm tròn bổn phận của thiếp thất."

Hạ Tri Nghiên cúi đầu nhìn bà ta, lẩm bẩm nói: "Nàng nói cho ta một câu thật lòng, nàng có thật sự muốn hại chết Giang thị không?"

Liễu di nương không nói gì, chỉ khẽ nức nở.

Hạ Tri Nghiễn nhìn Liễu di nương, bà ta quỳ dưới đất, khóc lóc nhìn ông ta, đôi mắt đã đỏ hoe, rồi lại nhìn Giang thị, bà cười lạnh nhìn ông, đôi mắt gần như phun ra lửa giận.

Nhìn quanh những người trong Thấu Thạch Trai, mẫu thân, em trai, em dâu, con cái đều nhìn về phía ông, nha hoàn bà tử trong phủ cũng nhìn về phía này, nhiều đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, gần như đặt ông ta lên lò lửa nướng, ông ta há miệng, nhất thời không biết phải bảo vệ Liễu thị thế nào.

Ông ta thất thần vô lực ngã ngồi xuống ghế.

Chung chăn chung gối nhiều năm như vậy, ông ta không tin Liễu thị sẽ làm ra chuyện này, nhưng những bằng chứng này bày ra ở đây, khiến ông ta không thể không tin.

Liễu di nương đột nhiên khóc lớn, quỳ gối vài bước ôm lấy chân ông ta, nói: "Thế tử gia, năm đó ngài đã hứa với thiếp thế nào? Ngài muốn bảo vệ thiếp cả đời, bây giờ thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ, nhìn vào công lao nuôi dưỡng nhi tử cho ngài, dù không có công cũng có khổ lao, ngài phạt thiếp thế nào cũng được, ngàn vạn lần đừng đưa thiếp đến quan phủ."

Nghĩ đến lời thề năm xưa, nghĩ đến tình nghĩa của họ, nghĩ đến con trai của họ vẫn còn bị giam trong đại lao, Hạ Tri Nghiễn trấn tĩnh lại, kéo tay bà ta đứng dậy, nói nhỏ bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Đừng khóc nữa, Giang thị dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nàng chỉ là nhất thời phạm chút lỗi, ta tự sẽ nghĩ cách bảo vệ nàng."

Liễu di nương thở phào nhẹ nhõm, lau khô nước mắt, Hạ Tri Nghiễn cũng lau mặt trấn tĩnh lại.

Chuyện này cũng không phải không có cách xoay chuyển, chỉ cần kéo dài một chút, đến lúc đó tìm cơ hội để Chu thị thay đổi lời khai, hoặc để nha hoàn nhận tội, tự nhiên có thể cứu Liễu thị.

"Những gì các ngươi điều tra rốt cuộc là thật hay giả, vẫn chưa nói rõ được, không thể kết luận. Hơn nữa, đây đều là chuyện nhà, làm lớn chuyện ra ngoài cũng không hay, hôm nay đến đây thôi, giải tán đi."

Ai ngờ lời ông ta vừa dứt, bên ngoài Thấu Thạch Trai yên tĩnh không một tiếng động, vang lên tiếng bước chân trầm ổn và mạnh mẽ.

Bóng dáng cao lớn uy nghi của Quốc Công gia xuất hiện trong Thấu Thạch Trai.

Ông chậm rãi quét mắt nhìn quanh sân một vòng, ánh mắt lướt qua những người đang quỳ dưới đất, dừng lại trên mặt Hạ Tri Nghiễn.

Thấy phụ thân đột nhiên xuất hiện, Hạ Tri Nghiên lập tức kinh hãi thất sắc, "Phụ thân? Sao người lại về rồi?"

Quốc Công gia sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, sải bước đi tới, vén áo đá một cước vào khoeo chân ông ta!

"Đồ hỗn xược!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store