ZingTruyen.Store

[Edit] Gả Cho Anh Trai Ma Bệnh Của Nam Chính - Ngũ Đóa Ma Cô

Chương 2: Bọn hắn sẽ là hai người thân mật nhất

tieulinhlinh44

 "Nhưng mà..." Ngay sau đó hắn chuyển giọng, dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn nàng nói: "Nếu như ngươi không an phận, thì cũng đừng trách ta không khách khí!"

Một câu này nói ra khỏi miệng, sắc mặt hắn khẽ biến, cả người lập tức ho kịch liệt lần nữa!

Lời vừa nãy nói ra có bao nhiêu hung ác, lúc này lại ho bấy nhiêu lợi hại. Bầu không khí nghiêm khắc giữ cũng chẳng được bao lâu, trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

"Ra vẻ hung ác chẳng quá ba giây." Vu Hàn Chu ở trong lòng mắng một tiếng, nhưng ngoài miệng lại không có chế nhạo nam nhân đáng thương này, lấy ra cái cốc hắn đang cầm ở trong tay, đi đến bên cạnh bàn rót một chén nước, quay lại đặt bên miệng hắn.

Nàng sợ hắn ho không cầm được cái cốc, sẽ làm đổ nước ra người.

Nhưng khi Hạ Văn Chương thấy một đoạn cổ tay trắng nõn của nàng xích lại gần, cả kinh cả ngửa người ra sau, Vu Hàn Chu thuận tiện cười nói: "Ta đút nước cho ngươi uống, ngươi làm sao vậy?"

Nhìn dáng vẻ tránh còn không kịp của hắn, giống như nàng là hồng thủy mãnh thú*cũng không bằng.

(*Hồng thuỷ mãnh thú:  nước lũ và thú dữ, ám chỉ những tai họa rất ghê gớm)

Hạ Văn Chương không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Vừa nãy hắn mới dọa nàng, bây giờ nàng lại không để ý hiềm khích lúc trước đút nước cho hắn uống.

"Ta tự mình cầm." Hắn cố nén tiếng ho, tay run rẩy tiếp nhận cốc nước, cực kỳ cẩn thận không đụng tới ngón tay của nàng. Sau khi nhận lấy, hắn ngẩng đầu lên vội vàng uống hết, dường như muốn mau mau đè xuống tiếng ho của mình.

Uống một chén nước xuống, hắn không còn ho khan nữa .

Nhìn thiếu nữ đang đứng trước mặt mình, hắn không còn dám dọa nàng nữa. Thân thể này của hắn, cái gì cũng phải kiêng kị. Khi dọa dẫm người khác, tâm tình của mình khó tránh khỏi sẽ dao động, sẽ khiến thân thể khó chịu.

Với lại, hắn cũng không tiện lại dọa nàng nữa.

Đợi đến khi hơi thở bình phục lại, hắn giương mắt nhìn về phía nàng nói: "Sau này không cần ngươi chăm sóc ta, đây là chuyện của hạ nhân làm."

Mặc dù hai người thành thân, chính là vợ chồng, nhưng Hạ Văn Chương cũng không nghĩ sẽ cùng nàng làm phu thê thật sự. Trong lòng của hắn hiểu rõ, chính hắn sống không được bao lâu nữa, sao lại có thể làm hại một đóa hoa mềm mại yếu đuối được?

Mặc kệ nàng vì cái gì mà lại gả cho hắn, dù sao cũng là một người đáng thương. Hắn sẽ không đụng chạm nàng, sau này hai người tương kính như tân*, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo toàn trong sạch của nàng. Đợi đến hắn đi rồi, nàng tái giá, người cùng nàng tái giá kiểu gì cũng sẽ trân trọng nàng hơn chút.

(*Tương kính như tân: Tôn trọng như thuở ban đầu)

Vu Hàn Chu không có ý kiến gì, gật đầu nói: "Được."

Nàng vô cùng mừng rỡ và thoải mái.

Hạ Văn Chương cảm thấy nàng có chút quá phối hợp với hắn rồi. Nhưng mặc kệ như thế nào, dù sao thì nàng phối hợp một chút so với náo lên còn hơn. Ngày đại hôm như ngày hôm nay, tân khách ngồi đầy ngoài sân, nàng an phận một chút thật sự là không còn gì tốt hơn nữa.

Ở trong lòng hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hỏi nàng: "Có đói bụng không? Để ta gọi người mang lên vài thứ?"

Vu Hàn Chu đang rất đói bụng, đành thành thật một chút mà gật đầu: "Ừm."

Hạ Văn Chương nâng cao thanh âm, gọi: "Người đâu."

Hạ nhân tiến đến, Hạ Văn Chương dặn dò bọn họ: "Lấy chút đồ ăn tới."

Thật ra dựa theo quá trình hôn lễ, tân nương tử lúc này sẽ không thể ăn gì cả, tân lang cũng không nên ngồi ở bên trong hỉ phòng. Nhưng tình trạng thân thể này của Hạ Văn Chương, thì cần gì phải để ý tới những điều này đâu?

Hiện giờ hắn còn sống còn có thể cưới một người vợ, là sự an ủi lớn nhất của hầu phu nhân. Tất cả tục lễ? Bà vung tay lên, cái nào có thể miễn thì đều miễn đi.

Mà bản thân Hạ Văn Chương không muốn cửa hôn sự này. Không biết tiểu thư An gia nghĩ cái gì, nhất định phải gả cho một cây non bệnh tật như hắn đây hắn. Thật ra là, hắn không muốn gây tai họa cho người khác. Nhưng hầu phu nhân lại có cách nhìn khác hẳn, trưởng tử đã mười chín tuổi, theo như lão đại phu nói, khả năng đây là một năm cuối cùng của hắn, bà rất muốn cưới cho hắn cưới một người vợ, để hắn lập gia đình.

Cho dù có chết, thì cũng là ở trên đời này hắn đã chu chu toàn toàn mới qua đời. Sau này giúp hắn nhận một đứa bé làm con thừa tự, cũng coi như là hắn có vợ có con. Khổ nỗi là, Hạ Văn Chương một mực không nguyện ý, mà hầu phu nhân nhìn trúng rất nhiều người, nhưng người bà để ý lại không có nguyện ý gả tới đây, cho nên mới kéo dài đến bây giờ.

Thật vất vả mới có một tiểu thư An gia muốn gả, hầu phu nhân giống như một con sói cái nhìn chằm chằm con mồi, cắn một cái rồi kéo vào trong hang.

Không bao lâu sau, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, bọn hạ nhân nối đuôi nhau đi vào, rón rén đặt đồ ăn trong tay nhanh chóng bày đầy cái bàn. Tất cả hạ nhân còn lại đều lui ra, chỉ để hai nha hoàn nhìn già dặn ở lại, chờ hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm.

Tự nhiên Hạ Văn Chương cảm thấy đói, mà hắn ăn cái gì, khi nào ăn, đều rất chú trọng. Bởi vậy hắn nhìn về phía Vu Hàn Chu, hỏi: "Nha hoàn của hồi môn của ngươi đâu?"

Ý hắn là hắn không ăn, cũng không cần người hầu hạ. Nếu như nàng muốn có người hầu hạ, chỉ dùng nha hoàn hồi môn của mình, vậy để lại hai nha hoàn này làm gì?

"Không cần hầu hạ." Vu Hàn Chu nhìn về phía hai người đứng bên cạnh bàn, phất phất tay: "Lui ra đi."

Hai nha hoàn nhìn Hạ Văn Chương một chút, thấy Hạ Văn Chương gật đầu thì phúc thân, lui xuống.

Hầu phu nhân đã phân phó, ai cũng không cho phép chọc đại thiếu phu nhân tức giận, bọn họ đều là người thông minh. Vậy là chỉ cần Vu Hàn Chu phân phó cái gì, các nàng đều nghe. Lại đê mi thuận nhãn*, một bộ dáng cực kì nhu thuận.

(*Đê mi thuận nhãn [低眉顺眼]: cụp mắt ưng thuận; dáng vẻ dễ bảo, ngoan ngoãn)

Từ đáy lòng Vu Hàn Chu cảm thấy, cửa hôn sự này thật sự là không sai.

Nàng đứng dậy, cũng không cần người hầu hạ, thậm chí không cần ngồi ở trước bàn trang điểm, hai cánh tay trắng như tuyết ở trên đầu loay hoay mấy lần, đã tháo mũ phượng ra, một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại như thác nước rủ xuống.

Nàng cầm lấy cây trâm, tiện tay búi một cái, lộ ra một gương mặt trắng nõn tinh xảo.

Hạ Văn Chương hơi mở to hai mắt. Lúc hắn thấy nàng đứng lên, hắn nghĩ rằng phải gọi nha hoàn vào đem của nàng mũ phượng tháo xuống, mới dùng cơm được. Không nghĩ tới, còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở, đã nhìn thấy kiểu tháo mũ phượng bằng tay này.

"À, ngươi..." Hắn muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì mới không lộ vẻ thất lễ. Đang do dự, đã thấy Vu Hàn Chu thẳng tắp đi tới bàn. Dừng một chút, hắn ngậm miệng lại, cũng đi qua ngồi xuống.

Cho dù hắn không ăn, nhưng cùng nàng ngồi với nhau mới không thất lễ.

Vu Hàn Chu cầm lấy đũa, thấy hắn bất động, lại hỏi: "Ngươi không ăn sao?"

"Ta không ăn." Hạ Văn Chương lắc đầu.

Đã vậy Vu Hàn Chu không có hỏi nhiều nữa, tự mình cầm lấy đũa ra dùng cơm.

Vừa rồi mặc dù ăn một chút táo đỏ với lạc, nhưng dù sao cũng không phải đồ ăn chân chính, ăn nhiều một chút cũng chẳng no gì, còn càng ăn càng đói.

Nàng vẫn dùng cơm cực kỳ ngon lành, Hạ Văn Chương ngồi ở một bên nhìn nàng ăn, thần sắc dần dần bắt đầu ngơ ngẩn.

Hắn chưa bao giờ trải qua điều này, nhìn người khác ở trước mặt mình dùng cơm, không chút câu nệ nào, không chút khách khí nào.

Hắn không phải là không cùng người nhà cùng nhau dùng cơm bao giờ. Mà là ngồi cùng bàn lúc ăn cơm, người hầu hạ hắn luôn luôn chiếu cố hắn cẩn thận, đến mức hắn chỉ nhìn thấy trước mặt là chén dĩa. Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, cũng chỉ nhìn thấy phụ thân, mẫu thân, đệ đệ có hạ nhân hầu hạ ăn cơm.

Lúc này, ở bàn chỉ có hai người bọn hắn, nàng ở trước mặt hắn không nhăn nhó chút nào, muốn ăn món nào, thì gắp món ấy. Nếu thích ăn thì gắp nhiều thêm mấy đũa. Ăn ngon, nàng nhíu nhíu mày. Không thích, nàng sẽ vặn lông mày một chút.

Trong lòng Hạ Văn Chương bỗng nhiên thoảng qua cảm giác khác thường. Ngay lúc đó, hắn hiểu được vì sao mẫu thân lại chấp nhất* cưới vợ bằng được cho hắn.

(*Chấp nhất: giữ khăng khăng một mực quan điểm theo cái định sẵn, không chịu thay đổi)

Người bên gối, người bên cạnh, nội nhân*.

(*Nội nhân ở đây là chỉ người vợ [người vợ luôn ở trong nhà] )

Hai người bọn hắn, sớm chiều chung đụng, trên đời này không có người thân mật hơn so với bọn hắn. Ít nhất, người khác sẽ không thấy được một màn nàng ăn như vậy.

Phát hiện ra chính mình đang chằm chằm nàng một hồi lâu, Hạ Văn Chương vội vàng thu mắt lại. Trong lòng âm thầm khuyên bảo, bọn hắn không phải vợ chồng thật sự, hắn không thể nghĩ như vậy với nàng.

Ngược lại Vu Hàn Chu biết được hắn đang nhìn nàng. Người như nàng, người khác chỉ cần ánh mắt hơi sâu một chút, nàng đều nhạy cảm biết được, huống chi là Hạ Văn Chương nhìn chằm chằm nàng thật lâu?

Nhưng mà, cảm thấy hắn không có ác ý, nàng cũng kệ cho hắn nhìn. Dù nói thế nào, hiện tại bọn hắn là vợ chồng, nàng cũng không thể nói với hắn: "Ngươi đừng nhìn ta."

Sau này sớm chiều chung đụng, không thể thiếu những thời điểm như vậy, vẫn là nàng nên mau chóng thích ứng được thói quen này.

Năng lực thích ứng của Vu Hàn Chu rất mạnh, hiện tại nàng đã đặt chính mình thay vào nhân vật Hạ đại thiếu phu nhân. Sau khi ăn xong, nàng cất giọng gọi hạ nhân đi vào, thu dọn cơm canh thừa trên bàn.

Lại phân phó nói: "Múc nước đến đây, ta muốn tắm rửa."

Hạ nhân lập tức lĩnh mệnh lui ra.

Thật ra nước đã sớm chuẩn bị cho nàng trước khi ăn cơm, để nàng gỡ trâm vòng, thay y phục, rửa mặt.

Nhưng mà hầu phu nhân đã nói, không cho phép khiến đại thiếu phu nhân không cao hứng, cho nên nàng muốn ăn cơm trước, vậy thì để nàng ăn cơm trước.

Đại thiếu phu nhân cao hứng mới là một chuyện khẩn yếu*.

(*Khẩn yếu: cần thiết và quan trọng)

Thời điểm Vu Hàn Chu tắm rửa, mới đến canh giờ Hạ Văn Chương ăn cơm, hắn dùng cơm ở ngay gian ngoài.

Chờ Vu Hàn Chu tắm rửa xong đi ra ngoài, hắn đã dùng gần hết rồi, Vu Hàn Chu nâng mắt nhìn qua, thì thấy hắn ăn cơm với đồ ăn thật sự là cực kỳ thanh đạm.

Trong lòng nàng âm thầm líu lưỡi, người này cũng quá khổ, một chút vị nặng đều ăn không được.

Thật sự là dạ dày Hạ Văn Chương vô cùng mảnh mai, chỉ có thể ăn chay nhạt. Mà không chỉ dạ dày hắn mảnh mai, toàn thân trên dưới của hắn, không có chỗ nào là không mảnh mai.

Từ trong bụng mẹ hắn đã suy yếu lâu ngày, khi sinh ra thân thể không tốt chút nào, yếu ớt đến kinh khủng. Trong phủ nuôi một vị lão tiên sinh giàu kinh nghiệm, chuyên môn chăm sóc hắn. Nhưng cho dù cố gắng bao nhiêu, hắn cũng là ba ngày thì hai ngày bệnh một trận.

Thời tiết lúc lạnh lúc nóng, buổi tối đi ngủ chăn không đắp kín, hắn liền bị bệnh. Ăn nhiều một ngụm, ăn ít một ngụm, ăn đồ hơi cứng, cũng muốn bệnh một trận. Bị động vật nhỏ xông ra va phải mình, bị kinh ngạc, lại muốn bệnh một trận. Đọc sách chậm, thiếu khốn, còn muốn bệnh một trận nữa.

Tóm lại, toàn thân trên dưới của hắn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, thường ngày đều là bệnh .

Vu Hàn Chu rất đồng tình với hắn. Dưới cái nhìn của nàng, thân thể không khỏe mạnh, thật sự là chuyện buồn khổ nhất. Khác cũng còn tốt, nghèo khó, xấu xí, trí lực bình thường, những cái này đều có thể cứu chữa được. Chỉ cần có một thân thể khỏe mạnh, muốn cái gì, đều có thể dùng sức lấy.

Chỉ có thân thể không rắn chắc, thực tế nó khiến người ta ít đi rất nhiều niềm vui cùng khả năng.

Hạ Văn Chương thấy nàng ra, không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu. Ngược lại là nha hoàn hỏi: "Đại thiếu phu nhân có muốn dùng trà không ạ?"

"Không cần." Vu Hàn Chu nói.

Nha hoàn hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm dọn dẹp chén dĩa. Tính chút thời gian, qua hai khắc đồng hồ, liền lấy ra một chút thuốc, cho Hạ Văn Chương ăn. Sau đó hỏi qua ý kiến Hạ Văn Chươn rồi lui xuống.

Lúc này sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi. Giường chiếu đã sớm trải ổn thỏa, Hạ Văn Chương dẫn đầu đi đến bên giường.

Vu Hàn Chu cũng buồn ngủ, ngáp một cái, đi theo phía sau hắn.

Không đề phòng, lúc đi đến bên giường, hắn bỗng nhiên dừng lại, quay người nói với nàng: Khăn của ngươi, để nha hoàn cầm đi giặt."

Động tác ngáp của Vu Hàn Chu dừng lại, che lại miệng đang mở ra, nhìn hắn nháy nháy mắt, mới nói: "Nha."

Nàng nhớ lại, trước đó nàng vụng trộm ăn táo đỏ với lạc, đem hạt táo cùng vỏ lạc dùng khăn gói hết lại, giấu ở nơi không đáng chú ý. Vốn muốn tìm cơ hội lấy đi, thế nhưng về sau nàng lại quên mất .

Bọn nha hoàn cố kỵ mặt mũi của nàng, một chữ cũng không dám nhắc tới, Hạ Văn Chương lại không kiêng kỵ điều gì, nhớ lại, liền nói với nàng một tiếng.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hầu phu nhân: ? ? ? Ngu như thế nhất định không phải con trai ta! 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store