ZingTruyen.Store

Edit Fic Joeji Nc 17 Cung Chieu Ta

★ Chap 36

Tan tầm L.Joe đến trường mẫu giáo để đón ByungChan. Rồi chở ByungChan sang nhà bà nội, lần này ByungChan không có la khóc nữa. [Au: ByungChan hiểu chuyện rồi *chậm nước mắt*].

Đến nơi L.Joe dẫn ByungChan vào nhà, nhân tiện để bế ByungHee một lát.

L.Joe bế ByungHee đang ngủ say, nhẹ nhàng hôn lên má bé. Cả tuần nay không có thời gian để gặp, L.Joe là rất nhớ...

"Appa rất nhớ Hee Hee..."

"con ngủ thật sự rất đáng yêu đó bé con."

"con cũng giống baba con nữa..."

"appa lại nhớ baba con rồi..."_thở dài.

Đặt Hee Hee lại nôi, rồi bước ra ngoài.

- Appa ! _ByungChan chạy theo sau lưng L.Joe.

- Wae ? Sao con còn chưa đi tắm ?

- Appa, ngày mai lại nhớ đón con về nhà nhe ! *cười tươi*

.

.

.

.

- Chào chủ tịch Lee, xin lỗi đã để ngài phải đợi.

- Không sao, Chủ tịch Kang. Mời ngồi.

Vị chủ tịch kia vừa ngồi xuống tỏ vẻ hài lòng.

- Chủ tịch Lee quả thật rất hiểu ý tôi, thì ra ngài đây cũng hứng thú với những chổ náo nhiệt này.

L.Joe chỉ cười nhẹ, vì vốn đây không phải sở thích của anh.

- Chúng ta có thể bắt đầu được chưa ? Việc ký hợp đồng...

- Khoan đã, ngài cần gì phải vội vậy.

L.Joe khó hiểu nhìn thư ký Hwang. Thư ký Hwang nghe vậy liền đi ra ngoài, không lâu sau quay trở lại. Đi theo sau là một vài nữ nhân ăn mặt "thoáng" bước vào, còn có sai người đem nhiều loại rượu tới.

- Đây là chủ tịch của chúng tôi chuẩn bị cho ngài, mong rằng ngài sẽ hài lòng._thư ký Hwang lên tiếng.

- Được, được ! Ngài chủ tịch đây thật sự làm tôi rất hài lòng._Ông ta xoay sang L.Joe mà cười nói, tỏ vẻ rất hứng thú.

L.Joe rốt cuộc cũng hiểu được. Thì ra thư ký Hwang đã nắm rõ được cái sở thích này của ông ta, mặc dù cô ta nói dối là anh chuẩn bị, nhưng điều đó cũng không đáng trách. Bởi vì nếu như cô ta không làm vậy, e rằng sẽ làm mất lòng ông ta. Việc ký hợp đồng chắc chắn sẽ không được suông sẽ.

Anh lẳng lặng, không nói gì.

Nhưng khi nhìn thấy ông ta đang ôm, còn sờ mó 2 nữ nhân, ăn mặt hở hang, trang điểm lòe loẹt. Ánh nhìn của anh về lão ta cũng thay đổi. Anh chỉ cảm thấy khinh thường.

"Lão già bệnh hoạn..."_L.Joe thầm nghĩ, rồi cầm ly rượu lên uống một hơi.

.

.

Sau đó lão ta còn bắt L.Joe và thư ký Kwang cùng uống rượu với mình. L.Joe vì nghĩ thư ký Hwang là nữ nhân, nên không để cô ta uống. Một mình uống hết ly này đến ly khác. Đến khi say khước...

Lão ta sau khi vui chơi đã đời xong, cuối cùng trước khi về mới chịu ký hợp đồng.

à thư ký cầm bảng hợp đồng trên tay, thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó xoay lại nhìn L.Joe đang say đến không biết trời trăng gì. [R: tỉnh lại cho chế -_-]

Thừa lúc này, trong đầu ã bắt đầu nãy ra một dự tính...

à đỡ L.Joe ra khỏi hộp đêm và gọi một chiếc taxi chạy thẳng tới nhà mình.

.

.

.

à đỡ L.Joe lên phòng ngủ. [Au: Quỹ cái ==' ]

Đặt anh nằm trên giường, cởi áo vest và tháo giày cho anh.

à đang cặm cụi tháo đến chiếc cà vát, thì bị L.Joe ôm vào người. [R: bình tĩnh nha mem =)) ]

Rồi đặt dưới thân.

à cười thầm mãn nguyện.

Bắt đầu đưa tay cởi mấy nút áo của L.Joe

L.Joe mơ hồ, cũng thô bạo cởi áo của ã ra.

Giây phút ã mong chờ sắp đến.

Nhưng rồi...

L.Joe đột nhiên buông ã ra.

Bỏ mặt ã mà nằm lăn ra giường ngủ tiếp.

"ChanHee...ChanHee a~...em đâu rồi.."

"Lee Channie~ anh nhớ em..."

L.Joe nữa mê nữa tỉnh, gọi tên ChanHee suốt.

Khiến ã lúc này tức đến nghiến răng nghiến lợi. [R: nhục chưa con =))) ]

_______________

P/s: Làm tốt lắm con trai :v =))
_______________

★ Chap 37

Sáng hôm sau...

L.Joe ngồi dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Xoa xoa thái dương.

L.Joe lúc này bỗng mở to mắt.

"Đây là đâu ?"

Anh cố ngẫm lại, nhưng không tài nào nhớ nổi. Đêm qua sau khi uống rượu xong, bản thân đã làm gì nữa...Tại sao anh lại ngủ ở chổ này ?

Đột nhiên một vòng tay từ đằng sau ôm cổ anh.

Anh bất giác xoay lại.

- Thư ký Hwang, cô đang làm cái quái gì vậy ?_L.Joe gỡ phắt tay ã ra.

- Tôi...tôi...

- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ? Tại sao tôi lại ở đây ?

Mắt ã rưng rưng, rồi 2 dòng lệ lăn dài trên má.

- Đêm qua ngài say khước, tôi đỡ ngài ra khỏi hộp đêm. Không biết nhà ngài ở đâu, đành gọi taxi về đây. Nhưng khi vừa về tới, ngài đột nhiên khóa cửa phòng lại, quăng tôi lên giường, xé nát toàn bộ những thứ trên người tôi... [R: Quỹ cái -_- ]

L.Joe sững người. Lúc này mới giở hé chăn ra.

Rồi anh bóp trán, thở dài...

- Đây là lần đầu của tôi, là cả đời con gái của tôi... đều bị ngài chà đạp._Ã ôm mặt khóc.

- Tôi xin lỗi, vì tôi say quá... tôi...tôi không biết là lại làm ra sự tình này, thật tình là tôi không nhớ mình đã làm gì nữa...

- Ngài không nhớ cũng không sao, nhưng còn tôi...làm sao tôi có thể quên được những chuyện đó ?

- Tôi sẽ đền bù, cô có thể ra giá.

- Ngài xem tôi là gì ? Là đĩ điếm à ?

- Tôi, tôi không có ý đó. Nhưng ngoài tiền ra, tôi không biết phải bù đắp cho cô cái gì nữa...

- Tôi không cần tiền của ngài. Thực sự tôi...yêu ngài, từ lâu rồi.

- Cô...cô nói gì ?_L.Joe khó hiểu.

- Tôi yêu ngài...Lee ByungHun ! Cái tôi cần là...ở bên cạnh ngài, được ngài thương yêu, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ rồi.

- Thư ký Hwang ! cô nói gì vậy ? Làm sao có thể ? Cô...cô có thể nói là noona của tôi, nhưng cô cũng đã biết là tôi có vợ rồi mà._L.Joe chau mày.

- Tôi không cần phải bắt anh cho tôi danh phận, chỉ cần...anh cho tôi được ở bên anh._Ã vòng tay ôm L.Joe

L.Joe lập tức đẩy ã ra.

- Xin cô dừng lại mấy cái hành động này lại ! Vợ tôi còn đang nằm trong bệnh viện, tôi không thể vì vậy mà phản bội em ấy._L.Joe thanh âm có chút tức giận.

- Chứ chẳng phải chúng ta đã lên giường rồi sao ? Đó không phải là phản bội sao ?

- Đây là sự việc xảy ra ngoài ý muốn, tôi cũng đã nói là sẽ chịu đền bù cho cô rồi. Còn nhận hay không nhận thì tùy cô thôi. Nhưng tôi muốn nhắc lại ! Người tôi yêu, chỉ duy nhất ChanHee ! Xin cô hiểu cho._L.Joe mặc quần áo lại, rồi rời khỏi.

Còn một mình ã trong căn phòng...

"Lee ByungHun ! anh nghĩ anh có thể dễ dàng dứt bỏ tôi như vậy sao ? Hãy chờ xem...Tôi nhất định sẽ làm anh phải quay lại với tôi."_Ã cười lớn.

.

.

.

.

Công ty...

L.Joe đang làm việc thì ã thư ký Kwang bước vào. Trên tay cũng cầm theo một tách cafe nóng như thường ngày.

L.Joe thấy ã, liền lên tiếng.

- Lần sau cô không cần phải đem vào đây.

- Không muốn thấy mặt tôi sao ?_Ã bước tới gần L.Joe.

Sau đó choàng tay ôm cổ anh.

- Cô làm cái quái gì vậy ? Có biết đây là công ty không ? Nếu như có ai đi ngang qua nhìn thấy thì sao hã ?_L.Joe gạt phắt tay ã ra, tức giận quát.

- Lee ByungHun ! định trở mặt sao ? Anh đừng quên anh đã làm gì tôi...

- Cần bao nhiêu thì cô cứ nói.

- Tôi đã nói là tôi không cần tiền của anh. Tôi chỉ muốn ở bên anh thôi...

- Xin lỗi, mời cô ra ngoài cho.

- Đuổi tôi sao ? Được...đừng hối hận nhé. Nếu như khi vợ anh tỉnh dậy, tôi đem chuyện này nói với cậu ta, thì sẽ thể nào ?...Nói anh hãm hiếp tôi, cậu ta sẽ phản ứng thế nào ? Sẽ còn tin anh?

- Cô...cô..._L.Joe tức gận không biết nói gì.

- Tôi chờ ngày vợ anh tỉnh lại, Bye !_Ã mỉm cười rồi bước ra ngoài.

Cùng lúc này điện thoại trong túi của L.Joe reo lên.

- Yeoboseyo !

- ByungHun a~ ChanHee tỉnh lại rồi._Giọng của Lee phu nhân đầu dây bên kia.

- Thật sao ? Con lập tức tới ngay !

L.Joe dập máy. Lập tức đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.

Trên đường đi tới bệnh viện.

Trong lòng L.Joe không khỏi vui vẻ, nhưng rồi anh nhớ lại lời của ã thư ký Hwang. Lúc này lại có phần lo lắng...

.

.

.

Bệnh viện...

L.Joe đi đến phòng của ChanHee. Mở cửa bước vào nhìn xung quanh. Không thấy ChanHee đâu.

- Lee ByungHun !

Anh xoay người lại.

Đột nhiên một thân người nhỏ nhắn quen thuộc, ôm chầm lấy anh.

- Tại sao bây giờ anh mới lết xác đến hã ? Em cứ tưởng khi mở mắt ra người đầu tiên em thấy sẽ là anh chứ !_ChanHee dụi dụi đầu vào ngực của L.Joe.

- Yah Yah ! Em mới tỉnh dậy, sức khỏe còn yếu. Không nên đi lại, rõ chưa._L.Joe bế bỗng ChanHee bước tới giường.

Anh đặt ChanHee ngồi trên giường.

Sau đó cúi người hôn lên môi đối phương. Rồi ôm ChanHee vào lòng.

- Anh rất nhớ em...

ChanHee mĩm cười.

- Nghe mẹ nói em chỉ hôn mê mới hơn 1 tuần thôi mà.

- Yah ! đối với em thì như một cái chợp mắt. Còn đối với anh hơn cả tuần nay như là 1 tháng luôn đó. Em có biết không ?

- Làm sao em biết được. Cũng có thể trong lúc em nằm viện, anh ra ngoài tìm nữ nhân khác. Có khi lại lên giường.

L.Joe bất động, sau đó như một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang. Bộ dạng lúng túng.

- Em đùa thôi mà. Xem anh kìa, làm gì căng thẳng vậy ??

- ChanHee này...

- Hở ?

- Nếu lỡ như anh làm chuyện có lỗi với em ?

- Chuyện gì ?

- Đại loại như em vừa nói.

- À...Nhưng tại sao anh lại hỏi vậy ?

- Anh chỉ hỏi vậy thôi, em trả lời đi.

- Chúng ta sẽ ly dị.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store