Edit Fic Joeji Nc 17 Cung Chieu Ta
- Hiện giờ công ty đang trên đà đi xuống, nếu cứ tiếp tục như vậy ta e...sẽ không còn trụ được lâu. Ta cũng đã già rồi, ByungHun thì hẳn là nó sẽ không chịu quản cái công ty này. Chỉ còn cách NaEun và ByungHun kết hôn, việc hợp tác với công ty lớn nhà họ Yoo sẽ mới có thể cứu vãn cái công ty này.ChanHee im lặng.-Ta biết con trai ta rất yêu thương cậu, nó sẽ không thể dễ dàng từ bỏ. Cậu có thể tự...ChanHee lúc này xoay lại.- Cháu biết nói ra lời này, bác sẽ nghĩ cháu là loại người không biết sĩ diện. Nhưng sao cũng được, thật sự cháu không thể xa ByungHun được, không thể một lần nào nữa...Cháu thực xin lỗi_ChanHee cúi đầu, rồi bước ra khỏi đó. Không mang theo tiền, ChanHee đành phải đi bộ một quảng đường về nhà. Nhưng chợt nhớ rằng bản thân đột nhiên mất tích một buổi chiều, L.Joe hẳn là đang đợi cậu đến sốt ruột. ChanHEE cố chạy thật nhanh về...Cuối cùng cũng về tới ký túc xá, ChanHee mở cửa bước vào...Phòng không có mở đèn. Căn phòng tối om, chỉ có những ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng ngoài trời chiếu vào cửa sổ. ChanHee thấy có gì đó hơi lạ. - ByungHun ! Anh đâu rồi ? Em về rồi._ChanHee đi vào.Chưa kịp mở đèn thì ChanHee mới phát hiện NaEun đang ngồi ở sofa nhìn cậu. - NaEun, em vào đây sao không bật đèn ? À mà hình như ByungHun đi ra ngoài chưa về ?_ChanHee bước tới gần. - ByungHun sẽ không về nữa đâu...- Hả ?_ChanHee khó hiểu với câu trả lời của NaEun. - ByungHun chết rồi._NaEun nói rồi nhoẽn miệng. - NaEun ! Em nói gì kì lạ vậy ?- Cũng tại anh mà tôi mới phải đâm ByungHun, cũng tại hồ ly tinh như anh mê hoặc ByungHun... Anh đã cướp ByungHun của tôi, anh có biết tôi hận anh đến tận xương tủy không ?_NaEun bắt đầu thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn ChanHee hận thù.- NaEun...em...em đã đâm ByungHun ?_ChanHee lùi lại. - Phải, tôi đã giết anh ấy và giờ là tới anh..._NaEun đứng dậy, cầm con dao vẫn còn dính máu trên đó. - Em đã giết ByungHun, tại sao chứ ? tại sao ? Em bị điên rồi hã._ChanHee thực sự như sắp vỡ òa, khi trên con dao của NaEun dính đầy máu tươi. - Tôi không điên, là bởi chính vì anh, anh đã hại chết ByungHun...Nếu không vì anh tôi sẽ không đâm ByungHun.NaEun cầm con dao xông tới, ChanHee may mắn né được. Nhưng NaEun không dễ gì chịu buông tha, lại cầm con dao hướng tới ChanHee mà đâm. ChanHee và NaEun giằng co, ChanHee đột nhiên lại thấy choáng váng. Nhất thời con dao làm một nhát sâu và dài trên tay của ChanHee, ChanHee vì đau mà lùi lại nhưng không may vấp phải gì đó ngã ra phía sau. ChanHee biết lần này không tránh khỏi, cố lùi về phía sau nhưng đụng tường. Lúc này quản giáo đi ngang nghe thấy tiếng giằng co nhìn vào thì thấy cảnh tượng này, lập tức chạy đi gọi bảo vệ.Nhưng bên trong NaEun không hề hay biết. Lại càng ngày càng tiến sát ChanHee.- Tôi xem anh còn trốn được đi đâu, tôi nhất định không để cả hai người hạnh phúc. Thứ không thuộc về tôi, thì sẽ không thuộc về ai._NaEun giơ con dao lên, nhìn ChanHee cười.ChanHee đành nhắm mắt chịu đựng điều diễn ra sắp tới.NaEun dùng sức giơ cao con dao rồi đâm xuống, chỉ còn một chút nữa...Nhưng rồi...- MẤY NGƯỜI LÀM GÌ VẬY HÃ ??? THẢ TÔI RA, THẢ TÔI RA, TÔI SẼ GIẾT CÁC NGƯỜI, BỎ RA AAA_NaEun thét lên, khi bảo vệ xông vào kéo NaEun giữ lại. ChanHee lúc này mới từ từ mở mắt ra...Nhưng là vẫn ngồi yên đó."ByungHun ? ByungHun chết rồi sao ? Là thật sao ? Không thể nào..."_ChanHee lắc đầu liên tục.Vị quản giáo thấy tay ChanHee bị vết thương sâu dài, đang tuôn máu liên tục. - ChanHee, em đang bị thương cần đi bệnh viện gấp, thầy sẽ nhờ người đưa em vào.ChanHee không nói không rằng, đứng dậy chạy đi. Với vết thương đang tuôn máu, ChanHee chạy trên đường. Là đi tìm L.Joe...nhưng biết đâu mà tìm ?"Là em đã hại anh...""Anh ơi...""Rốt cuộc là cô ta đã giấu anh ở đâu ?...""Anh đang ở đâu ?.."ChanHee vừa chạy vừa khóc. Mọi người đi đường ai cũng nhìn...ChanHee thực không tin L.Joe đã chết, nhưng không hiểu vì cái gì nước mắt của ChanHee không ngừng chảy. Trong lòng lại quặn thắt một trận đau điếng... Hoa mắt...Bước chân của ChanHee ngày càng loạng choạng.Rồi một mảng tối đen đỗ ập xuống....ChanHee tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà, cậu cảm nhận được một mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Lại là bệnh viện...- ChanHee ! ChanHee cố gắng mở to mắt nhìn người bên cạnh. Là ByungHun ? Có phải đang nằm mơ không ? ChanHee thấy mắt hơi mờ mờ, cố dụi dụi để nhìn rõ hơn...- Đừng dụi nữa, mắt em sẽ đỏ đấy ! Là anh, ông xã em đây._L.Joe cười nhìn ChanHee.ChanHee lập tức ôm L.Joe thật chặt, khóc nức nở.- Sao lại khóc ?-........................- Ngoan nào, em đừng khóc ! - ByungHun, em đã rất đau...- Anh biết !_L.Joe ôm chặt cậu lại.- NaEun đến tìm em, cô ta nói anh đã chết, chính là cô ta giết anh...rồi cô ta đâm loạn cả lên, cô ta nói sẽ không để chúng ta yên, cô ta còn cầm con dao dính đầy máu, em còn tưởng cả đời này sẽ mãi không gặp được anh nữa...L.Joe nghe những lời ChanHee nói, lại càng thấy đau lòng...Đêm qua là ChanHee đã chạy đi tìm anh, rồi ngất đi trên đường. - ByungHun anh có bị sao không ?_ChanHee nhớ đến NaEun đã nói là đâm ByungHun, với lại ByungHun cũng đang mặt đồ bệnh nhân.- Không sao, không có sâu lắm...suýt chút là mất mạng thôi. [Au: troll =)))]ChanHee vạch áo L.Joe lên xem, quả thật nơi đó đã được may lại và băng bó.- Anh đau lắm ?_ChanHee đưa tay sờ nhẹ vào chổ vết thương của L.Joe.- Anh không sao ! Lo cho em trước đi._L.Joe cười, đưa tay xoa xoa bụng ChanHee. - Hả ?_ChanHee nhìn L.Joe khó hiểu. [R: Hình như là...=))) có bấy bì]- Sau này ta sẽ cưng chiều em thật nhiều, không để em một mình nữa..._L.Joe hôn lên trán ChanHee.ChanHee không hiểu hành động của ByungHun là có ý gì ? Nhất là đột nhiên xoa bụng mình. - Em có biết tại sao em ngất trên đường không ? ChanHee mới chợt nhớ, dạo này bản thân thường cảm thấy choáng váng, mệt mỏi. Rồi ChanHee lắc đầu.- Em mang thai. [R: Biết ngay mà =)))]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store