ZingTruyen.Store

Edit Fanfic One Piece Lawlu Theo Duoi

"Ah!" Cùng với tiếng gào thét là âm thanh một thân cây lại ngã xuống. "Gomu gomu no!" Cây cối xung quanh đã ngã xuống thành một đống lớn, hình thành một khoảng hình tròn trống trãi ở trung tâm.

"Luffy-kun, cậu bình tĩnh một chút!"

"Tôi quá yếu, ngay cả một người mình muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được! A! Ace!" Luffy đã phát tiết như vậy được mấy tiếng. Miệng vết thương sớm đã nứt ra, băng vải trên người mang theo chút hồng hồng hoặc vài chỗ đã bị lỏng ra, trên mặt trên người toàn là đất.

Jinbei bên cạnh không đành lòng nhìn. "Nếu cậu nhất định phải phá hư cơ thể của chính mình, vậy thì cùng lão phu đánh một trận đi!"

Xa xa, Law nằm bên bờ biển hưởng thụ cảm giác thanh nhàn khó có được, nghe tiếng đánh nhau với âm thanh cây cối khi ngã xuống.

Mặt khác thuyền viên thì ở bên cạnh nhàn nhã nướng cá.

Vui vẻ cầm một con cá ăn, Bepo quay đầu nhìn ngọn nguồn âm thanh, cuối cùng không nhịn được: "Thuyền trưởng, để yên như vậy sẽ không có việc gì sao?"

"Có. Nếu cậu ta còn không quan tâm đến cơ thể phát tiết như vậy, miệng vết thương nhất định sẽ nứt ra."

"Cái này, ngươi..... không đi ngăn lại sao?"

"Ta?" Law cười cười, rất dứt khoác trả lời: "Không đi."

Không đúng, Bepo một mặt "Thuyền trưởng ngươi nhanh như vậy liền không thích người ta nữa", biểu tình có phần ngu ngơ, Law quay đầu tiếp tục ngủ.

So với việc cậu ấy nhắm mắt không hề có sinh khí nằm trên giường, ta càng thích nhìn bộ dáng hiện tại của cậu ấy hơn.

Ít nhất sẽ phẫn nộ, sẽ đau lòng, có thể đánh nhau, có thể nói chuyện, có thể khóc thút thít.

Tuy rằng thân thể sẽ không thể chịu nổi gánh nặng, nhưng mà ít nhất ta có thể xác định, ta đã thực sự đem cậu ấy cận kề cái chết kéo về. Bây giờ cậu cách chỗ anh không xa, sinh long hoạt hổ mà đánh nhau.

Tuy Luffy sẽ đau lòng, sẽ mệt mỏi, sẽ ảo não, nhưng ta tin rằng, cậu kế thừa ý chí của Ace, nhất định có thể vượt qua chuyện này, sẽ lại lần nữa dũng cảm tự tin mà đứng lên, lớn tiếng mà nói: "Tôi là người sẽ trở thành vua hải tặc!"

Hơn nữa, Jinbei ở bên cạnh cậu ấy, nên càng không cần phải lo.

Thời điểm gần chạng vạng, đột nhiên nghe được tiếng hò hét của Luffy từ trong rừng truyền đến: "Tôi còn có đồng đội! Nami! Robin! Sanji! Zoro! Usopp! Chopper! Franky! Brook!! Tôi nhớ bọn họ!"


Âm thanh kia khàn khàn lại chân thành tha thiết đến kiên định, cắt ngang không khí yên lặng, bầy chim kinh hoảng bay đi.

Nghe thấy âm thanh, Law đứng lên, vỗ vỗ cát trên người, mỉm cười với thuyền viên nói: "Đi chuẩn bị thức ăn đi, Luffy sắp về rồi."

Quả nhiên, chẳng qua bao lâu, Jinbei cõng Luffy quay trở về. Luffy nằm trên lưng Jinbei, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ lấm lem. Ngửi được mùi thịt nướng BBQ ở phía sau, đôi mắt đột nhiên bắt đầu sáng lên lấp lánh.

Law buồn cười nhìn vẻ mặt của cậu, đem cơ thể hư thoát vô lực của Luffy từ trên lưng Jinbei ôm xuống.

"Ah, là mũ lông xù xù." Luffy rất tự nhiên ôm lấy cổ Law. Là hương vị cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc trong lúc ngủ mơ, cùng với bộ dáng mũ lông xù xù đã nhìn thấy nhiều lần trong lúc mơ hồ.

"Là Law." Law sửa lại cách xưng hô của mình cho Luffy, dùng một cái khăn lông lau sạch sẽ bụi đất trên mặt Luffy. "Miệng vết thương có nứt ra không?" Thấy Luffy theo bản năng ỷ lại vào mình mà cảm thấy rất vừa lòng.

"Ah, không biết nữa." Rõ ràng không chú tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nướng đồ ăn.

"Bepo, đem thịt đã nướng chín tới đây." Sau đó nhìn Luffy ngồi trên người mình: "Hoạt bát trở lại rồi sao?"

"L(a)w? Um. Tôi có thể tự mình ăn thịt." Quả nhiên là bộ dạng trong trí nhớ của mình, anh nhếch miệng cười.

Đem Luffy đặt trên mặt đất, rồi dọn thức ăn đến trước mặt cậu, Law để dạ dày vương Luffy tùy tiện ăn. Dù sao, người nướng BBQ cũng không phải là mình, ha ha! Mà tụi Bepo bên kia nướng thịt vui vẻ vô cùng.

Đem thịt đã nướng chín đưa cho Jinbei ngồi ở một bên: "Luffy, có vẻ đã nghĩ thông."

"Lão phu cũng không nói thêm đạo lý gì đặc biệt."

"Đồng đội, đối với tên kia hẳn là sự ràng buộc sâu nhất!" Chỉ cần nghe thấy, liền có thể biết được sự quan trọng của đồng đội đối với cậu. Bởi vì trong tiếng hò hét có thể nghe được sự chấp nhất, hi vọng, vướng bận cùng với thiết tha chân thành.

Monkey D. Luffy, ta cũng muốn trở thành ràng buộc của cậu.

Đến tối, đám người Jinbei, Law, Bepo, Jean Bart ngồi trên bờ cát uống rượu.

"Để Luffy-kun một mình không có chuyện gì sao?"

"Ừm, thay thuốc cho cậu ta là được, hẳn là ngủ rồi, ban ngày lăn lộn như vậy mà."

"Ừm, cuối cùng cũng không phụ phó thác của Ace lão đệ." Cho tới bây giờ, giọng điệu của Jinbei mới có cảm giác nhẹ nhõm.

"Ừm."

"Cái này, chúng ta khi nào khởi hành, thuyền trưởng?"

"Luffy cũng đi cùng chúng ta sao?"

Law vẫn luôn tự hỏi một vấn đề: "Các ngươi xem, làm sao ta có thể cùng Luffy ở bên nhau?"

Quả nhiên, vấn đề nan giải, uống xong rượu, liền bắt đầu xuất hiện đề tài phiền não.

"Lão phu cảm thấy, cậu nên nói chuyện này với Luffy, xem ý của cậu ta."

"Không được. Quá dài dòng."

"Thuyền trưởng, ta cảm thấy, ngươi nên giống loài gấu chúng ta, trực tiếp một chút, dùng hành động nói chuyện."

"Không được. Quá thú tính."

"Ta cảm thấy yêu là làm được."

"Quan điểm của ngươi với Bepo có gì khác nhau sao?"

"Ta cảm thấy, ngươi nên trói chặt cậu ấy, cho đến khi cậu ấy không thể rời khỏi ngươi, yêu ngươi mới thôi." Cuối cùng, Jean Bart nói.

"Cái này, không thể được!" Mọi người nhất trí trả lời, quan điểm cái gì, là người yêu, không phải phạm nhân, còn trói lại.

Ai ngờ, Law lộ ra biểu tình có thể suy xét.

Mọi người: .....

Khi Law trở về phòng, phát hiện Luffy không có ở trong, chăn trên giường bị xốc lên, mặt lạnh như băng, người nên ngủ đã sớm rời đi ra ngoài.

Law ra khỏi phòng, cũng không kinh động mọi người. Cứ tưởng rằng Luffy yên lặng được một chút, theo trực giác Law cảm thấy Luffy chắc là đang ở chỗ nào cao gần đó.

Quả nhiên, xuyên qua rừng cây, bước vào biên giới, Law vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một mình Luffy ngồi trên tường thành.

Dưới ánh trăng, trên tường thành, một mình Luffy vẳng lặng ngồi. Cậu cúi đầu, chân vẫn luôn duy trì một tư thế. Tựa như rơi vào hồi ức của bản thân.

Bản thân quấn lấy Ace đòi mang mình đi ra ngoài chơi, một mình mình đấu với Ace, cùng ăn thật nhiều cơm, cùng đánh nhau, cùng tắm rửa, cùng ngủ, cùng trưởng thành, sau đó từng người trở thành hải tặc, bắt đầu cuộc mạo hiểm của chính mình. Trong trí nhớ, núi Colubo, làng Fusha ở biển Đông, quán rượu nhỏ.....


Những hình ảnh bình dị ban đầu, tại một khoảnh khắc, phảng phất trở nên lập lòe, lộng lẫy đoạt người, hai mắt đau đớn.

Khung cảnh nối tiếp khung cảnh, liên tiếp không tiếng động tạo thành thước phim đen trắng, kéo dài vô hạn mà hiện ra.

Law leo lên, cách một khoảng cách, không phát ra tiếng động ngồi cùng Luffy.

Phía sau là mặt biển mênh mông tĩnh lặng vô bờ, đáy mắt là thành thị đen nhánh vốn đã chìm vào giấc ngủ.

Ở mảnh đất không nổi gió, ban đêm tịch mịch, thời gian cũng phảng phất như đang ngưng đọng. Đen mịch là tiêu chí duy nhất cảm giác được thời gian tồn tại. Tối như vậy, lại làm người thong thả đến mức không cảm giác được điểm dừng.

Không biết ngồi bao lâu, trời cũng hơi trở nên sáng. Sao mai cũng bắt đầu mọc lên ở vị trí Thiên môn.

Tựa hồ cảm giác được gì đó, Luffy đột nhiên đứng lên, hướng về phía ánh sao mai, dùng hết sức lực toàn thân hô lên: "Ace! Ace! Ace! Ace! Ace....."

Luffy vẫn không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này. Âm thanh vang dội, tựa như tiếng chuông lớn nổ vang rạng sáng yên tĩnh, làm thành thị say ngủ bừng tỉnh.

Đột nhiên Law nhớ lại một truyền thuyết, truyền thuyết kể rằng, ở thời điểm sao mai dâng lên mỗi rạng sáng, Thiên môn sẽ mở ra, sau đó chỉ cần người hướng về phía ánh sao cầu nguyện, Ngọc Đế cùng Vương Mẫu nương nương trên trời sẽ nghe thấy nguyện vọng của người, sau đó những nguyện vọng mà người khẩn cầu sẽ được thực hiện.

Luffy gọi một cái tên, từng tiếng dung nhập vào sinh mệnh chính mình, Ace.

Ace, nếu anh ở trên trời, anh có thể nghe thấy âm thanh của em không?

Ace, em sẽ kế thừa ý chí của anh, cùng anh nhìn ngắm thế giới này.

Ace, em sẽ trở thành vua hải tặc.

Ace.....

Ace!!!!

Thời điểm gọi một tiếng Ace cuối cùng bị mặt trời dâng lên nuốt trọn, Law đi đến trước mặt Luffy, gắt gao ôm chặt tên nhóc lệ rơi đầy mặt vào lòng. Hôn lên người trong lòng ngực. Những hương vị đắng chát đó chậm rãi biến mất ở trong miệng, cuối cùng biến thành vị ngọt nhè nhẹ.

Luffy, tất cả đều sẽ tốt lên thôi. Hoan nghênh cậu, cuối cùng đã trở lại!

----------
Đôi lời của editor:

T edit từ bản convert Trung (T cũng k tìm được bản gốc nữa) nên có hơi khó phân biệt tên của nhân vật vì...

Law = La
Luffy = Lộ Phi
Jinbei = Cực Bình
...
Mà lúc đó Luffy gọi Law là A Liệt nên t cũng k bít phải edit s nên sẽ để L(a)w kiểu như một cách gọi sai tên của ảnh nha m.n. T sẽ k để là Torao vì về s Luffy mới gọi v.

Torao = Đặc kéo nam (▪︎ _ ▪︎|||)

Nếu m.n có ý tưởng hay hơn vui lòng góp ý thêm dưới phần cmt.
Thank you~♡

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store