Edit Duoi Nho That Ngot Nhan On
"......Em làm gì?"Cô cười tủm tỉm mà nhìn anh: " Anh cũng uống."Hứa Hành Niên có chút bất đắc dĩ, cô thế nhưng còn không quên nhắc nhở mình uống sữa bò.Tủ lạnh khí lạnh tràn ra bên ngoài, anh nhận thấy được tiểu cô nương làn da đã đông lạnh, vội vàng túm cô lui ra phía sau hai bước, sau đó đem cửa tủ lạnh đóng lại.Anh xoay người từ tủ kính mở ra, mới vừa rũ mắt xuống, Đường Ôn liền ngăn cản anh nói: " Em làm em làm cho."Cô nhận lấy cây kéo, nhẹ nhàng xé mở một góc hộp sữa, nghiêm túc mà dọc theo nét đứt ở hộp sữa mà cắt. Một cái khác cũng là như thế.Hứa Hành Niên khi còn nhỏ rất ít uống sữa bò, vô luận cái gì khẩu vị, anh đều không thích.Nhưng là Đường Ôn cũng không biết chuyện này.Anh tám tuổi năm ấy nghỉ hè, mẹ Hứa mang theo hai người đi tiểu thành trấn thăm bà ngoại. Khi đó bà ngoại ở tiểu khu, đường phố bên mở một cái siêu thị loại nhỏ, thường xuyên sẽ có một ít trẻ con tới nơi này mua đồ ăn.Siêu thị nhỏ cách vách có một bé trai mười hai tuổi, cái đầu rất cao, không sai biệt lắm
sắp đuổi kịp và vượt qua mẹ Hứa.Đường Ôn đặc biệt hâm mộ hắn, không chỉ có có thể dễ như trở bàn tay mà với đến kệ để hàng cao tầng của siêu thị, còn có thể trèo lên trên cây cao hái trái cây ăn, quả thực là quá giỏi.Này làm cho cô có một đoạn thời gian vẫn luôn cùng bé trai chơi, thường thường ném Hứa Hành Niên một người ở siêu thị, lưu lạc đến chơi game xếp hình Tetris một thời gian.Liền có một ngày anh buồn bực không vui, nhân cơ hội nhéo áo cô, giống tiểu chủ nhân, lệnh cưỡng chế cô chỗ nào cũng không được đi, cô nháy mắt, như tiểu gián điệp dường như để sát vào tai hắn, khẽ khàng mà nói: "Em rốt cuộc biết anh ấy vì cái gì cao như vậy.""?" Anh nghe được có điểm ngốc."Trải qua mấy ngày nay em quan sát, phát hiện anh ấy đặc biệt thích uống sữa bò." Tiểu cô nương hạ giọng, giống truyền lại cơ mật trọng đại. Nghĩ lại cô mấy ngày nay vẫn luôn đều "Dò xét tình hình địch"."Sữa bò?""Đúng vậy," cô nói, liền từ trên kệ để hàng lấy hai hộp sữa bò tới, đưa cho Hứa Hành Niên một hộp" Em trước kia còn vẫn luôn không tin, hiện tại cuối cùng tin.""Uống sữa bò thật sự sẽ cao." Cô nói.Anh nhìn trong tay hộp sữa, hơi hơi nhăn lại mày. Bởi vì anh từ nhỏ không thích uống sữa bò, cho nên mẹ Hứa chưa bao giờ mua, cho nên Đường Ôn trước nay cũng không biết.Cô đem ống hút cắm vào hộp, dùng mắt to sáng lấp lánh nhìn anh: " Anh mau uống nha... Em hy vọng chính mình có thể nhanh cao, như vậy liền không ai khi dễ em nữa."Dừng một chút, lại nheo lại mắt cười tới bồi thêm một câu: "Nếu Hành Niên ca ca lớn lên thật cao, liền có thể bảo hộ Ôn Ôn."
Khi đó cô cũng chỉ có bảy tuổi, ý tưởng đã ấu trĩ lại chân thật.
Nhưng là tám tuổi Hứa Hành Niên nghe được câu nói kia, hai lời chưa nói liền nhanh mà cắm ống hút, đem hộp sữa một hơi uống hết......
Từ đây anh xé rớt không biết bao nhãn sữa bò, mãi cho đến hôm nay ——
Lò vi sóng "Đinh" một tiếng mà lôi trở lại Hứa Hành Niên đang xuất thần suy nghĩ, anh nâng lên tay nhéo nhéo ấn đường mệt mỏi, bất động thanh sắc mà áp xuống đáy mắt ý cười.
Nguyên lai từ như vậy sớm đã bắt đầu, anh liền không tiền đồ như vậy.
Lấy ra sữa bò, hai người lại lần nữa đi vào phòng khách. Phim truyền hình diễn tới tiểu cao trào, Đường Ôn nhanh chóng bị tình tiết hấp dẫn, chạy chậm đến trên sô pha, nhặt lên quả táo vừa rồi tiếp tục ăn.
Hứa Hành Niên đem hộp sữa bò uống xong ném vào thùng rác, ngắt mấy quả nho, đặt ở trong miệng, tầm mắt rơi xuống người cô đang xem phim truyền hình.
Nhìn trong chốc lát, anh quay đầu đi, ánh mắt dừng ở đường cong gương mặt ôn hoà của cô.
Đường Ôn rõ ràng bị phim truyền hình hấp dẫn, hàm răng cắn xuống dưới một miếng táo, mút ở bên miệng chậm chạp không có nuốt vào.
Anh ngồi càng gần chút, nhìn chằm chằm miệng cô cắn quả táo nhìn trong chốc lát, trầm giọng hỏi: "Nữ chính nhìn thấy Hoàng Thượng sao?"
"Còn không có đâu," tiểu cô nương lúc này mới đem miếng táo nuốt vào trong miệng, nhai hai lần sau đó, lầu bầu nói: "Bất quá nữ chính quá lợi hại, thế nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra quỷ kế độc ác của phi tử kia."
"Còn trở tay đem nàng đánh trả lại ha ha ha."
Một ngụm nuốt xuống, cô tiếp tục nói tiếp: "Quả nhiên cuối cùng có thể được hoàng đế sủng ái đều là nữ tử xinh đẹp, em cảm thấy em nếu là sinh ở thâm cung, đều sống không quá......"
Cô vừa vặn nghiêng đầu đi, dừng một chút, "Hai tập" hai chữ bị giữ lại ở trong cổ họng.
Hứa Hành Niên nhìn cô, môi mỏng mím lại, nhìn chằm chằm đôi mắt cô hàm chứa một sợi ánh sáng nhạt, như là vật dễ cháy trong bóng tối.
Hai người khoảng cách rất gần, gần đến mức chỉ cần anh lại gần thấp một chút cúi đầu, là có thể chạm được lông mày và lông mi của cô.
Đường Ôn tim đập không khỏi gấp gáp, chóp mũi trừ bỏ mùi của quả táo đang cắn dở, còn tràn đầy mùi hương sữa bò trên người anh truyền đến, không cản được hô hấp cứng lại.
"Ngọt sao?" Anh chỉ chính là vị của quả táo.
Cô như là bị mê hoặc, không tự giác mà liếm môi dưới, khẽ gật đầu.
Anh biểu tình mềm mại, đột nhiên nhẹ cúi xuống, lòng bàn tay ấm áp nâng bàn tay cô lên, tiến đến quả táo cắn một ngụm.
Tinh tế nhấm nháp một chút, anh vừa lòng gật gật đầu: "Xác thật không tồi."
"Ân..." Đường Ôn vành tai nóng lên, điều chỉnh một chút hô hấp, lại lần nữa đem tầm mắt đặt ở TV, nghiêm trang mà ngồi ngay ngắn lên.
Nhưng lần này, như thế nào đều nhìn không được.
Hứa Hành Niên từ ánh mắt của cô nhìn ra được sự hoảng loạn, cong cong môi, thu hồi tầm mắt đứng dậy, giơ tay xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Đi ngủ sớm một chút."
Chờ anh đi rồi, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dưới đáy lòng lặng lẽ chửi thầm: Này như thế nào ngủ được......
Vừa rồi anh cúi người, kia trong nháy mắt, cô còn tưởng rằng anh muốn hôn mình......
Khẩn trương mà cả trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store