ZingTruyen.Store

Edit Du Chau Tap Hop Doan Van Cua De Do Thap Tam Thai Bao Xiii

Buổi tối, khách đến công viên trò chơi mặc dù không nhiều nhưng tất cả  trò chơi vẫn đang vận hành, âm nhạc tiếp nối, các loại ánh đèn màu sắc trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt náo nhiệt, nhưng ngẩng đầu lên, chính là bầu trời màu mực lam, sâu không thấy đáy, trong không khí màn đêm đặc thù phảng phất mùi sương mù bùn đất.

Cá Voi ngửa đầu hít sâu một hơi, nghe thấy Mèo nhỏ gọi mình mới cúi đầu xuống.

 “Trên trời có cái gì sao?"

Cá Voi không trả lời cậu, trực tiếp hỏi muốn chơi trò gì.

Công viên trò chơi rất nhỏ cũng rất cổ, tựa hồ lưu giữ bầu không khí kỳ diệu lãng mạn, nhưng thật sự không có gì để chơi vui hết, chỉ trông đẹp mắt mà thôi. Nhưng tự do khó mà có được thì ngây ngốc ở chỗ này cũng tốt. 

 “Chúng ta ngồi đu quay đi?"

Mèo nhỏ nhìn xung quanh, chỉ chỉ phía trước. Cá Voi thuận theo ngón tay cậu nhìn sang, đu quay thoạt nhìn không cao, chiếu sáng lấp lánh trong màn đêm giống như đồ chơi của tiểu hài tử.

“Cái thứ đồ chơi này sẽ không nửa đường bất chợt dừng lại đi?"

Mèo nhỏ lườm Cá Voi một cái, lôi kéo đối phương cùng đi.

“Về sau anh khẳng định sẽ phải treo dây, leo cao bò thấp, trước tiên luyện lá gan một chút.”

“Đây không phải vấn đề gan to."

Mặc dù không phục, Cá Voi vẫn đi theo Mèo nhỏ.

Nhân viên ở đây tựa hồ thờ ơ với người tới, nhìn hai nam nhân cùng nhau ngồi đu quay cũng không cảm thấy kinh ngạc, lưu loát mở cửa cabin cho bọn họ.

Mèo nhỏ chui vào ngồi xuống, Cá Voi suy nghĩ một chút liền an toàn ngồi đối diện cậu. Nhưng mà cabin vừa mới bắt đầu lên cao, Cá Voi liền không nhịn được dán sát vào Mèo nhỏ bên kia.

Mèo nhỏ cười, kéo sát bờ vai hắn, còn nghĩa khí vỗ vỗ.

“Đừng sợ a, ca ca bảo hộ cậu!"

“Em vì muốn nói câu này mới chơi trò này sao?" Cá Voi nghi ngờ nhìn cậu.

“Em là người như vậy sao?! Cáp treo anh không chơi được, chơi trò ngồi trong chén trà (*) thì anh nói không tốt cho cổ choáng đầu, khó mà được đến sân chơi, vé vào cửa cũng không rẻ, cũng không thể chỉ gắp thú bông đi?"

(*) Trò chơi chén trà hay thấy trong công viên giải trí: người chơi ngồi trong 1 khoang thiết kế giống như tách trà, sau khi khởi động thì nó di chuyển loạn xạ, người chơi phải bám víu chắc chắn mới không bị trượt vào đáy tách trà.

“Được được, em nói đều đúng.”

Cá Voi nói xong, thuận thế tựa đầu trên vai Mèo nhỏ, ra vẻ y như chim non nép vào người. Nhưng mà chú chim này cũng không hề nhỏ, trên vai bé Mèo cảm thấy nặng nề, lại không nhúc nhích, sợ khẽ động vai thì nhiệt độ sẽ biến mất. Cá Voi đưa tay chụp lên bàn tay Mèo nhỏ đang đặt trên đùi, cùng cậu mười ngón đan chặt. Mèo nhỏ cho là Cá Voi sợ hãi liền nắm chặt tay hắn.

Đu quay càng lên càng cao, hai người nhất thời không nói chuyện. Tiếng âm nhạc phía dưới khiến người ta hoảng hốt, ánh đèn đủ màu sắc bên dưới chiếu rọi lên không, tựa như cực quang sơ hiện. Đêm hè, gió nhẹ bờ biển cũng lộ ra một chút lành lạnh, gió đang yếu ớt cổ động bên tai, thân ở trong không gian hư ảo, nhưng trên người lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người khác, trong màn ma huyễn này tồn tại cảm ngày càng mãnh liệt. Khoảnh khắc lên đến điểm cao nhất, cabin đột nhiên ngừng lại, hai người đều theo phản xạ mà kinh ngạc một chút.

Đột nhiên không có thanh âm máy móc vận hành, không có gió lưu động, không khí bốn phía giống như đọng lại, thời gian giống như ngừng trôi. Giờ khắc này Cá Voi cảm thấy bình tĩnh đến mức không hiểu nổi, đu quay trong công viên trò chơi, bầu không khí kỳ huyễn nảy sinh, cho nên ở trên này phát sinh chuyện gì cũng không khiến người cảm thấy ngoài ý muốn. Đột nhiên nhớ tới mấy năm nay, thời gian giống như nước chảy, bắt không được dừng không được, từng bước bị đẩy đi, ban đầu còn luôn nghĩ đến chu toàn, về sau cũng lười nghĩ, nghĩ cũng không cách nào thay đổi được cảnh ngộ, đành đi đến đâu tính đến đấy, nhưng may mắn đi đến lúc này, vẫn có Mèo nhỏ ở bên.

Ở bên nhau. Nhân sinh lên xuống đều bởi vì một người, nhìn qua một vòng phong cảnh, cũng không cảm thấy đẹp chỗ nào. Cuộc đời vẫn nên phải thực sự trải nghiệm.

“Chúng ta sẽ không xui xẻo đến mức thật sự ngừng ở chỗ này đi?!” Mèo nhỏ có chút khẩn trương, kỳ thực cậu ngược lại không quá để tâm nhưng nghĩ đến Cá Voi có thể sẽ không thoải mái, cho nên trong lòng không khỏi sốt ruột.

Cá Voi đưa tay ôm lấy Mèo nhỏ, học theo ngữ khí vừa rồi của cậu.

“Đừng sợ a! Ca ca bảo hộ em!"

Mèo nhỏ kinh ngạc nhìn Cá Voi.

“Cái này vốn dĩ đều sẽ ngừng ở chỗ cao nhất để em hảo hảo thưởng thức phong cảnh. Vừa rồi ở dưới liền thấy, em một lòng muốn gài bẫy anh nên mới không để ý.”

“Ai gài bẫy anh!" 

Mèo nhỏ nghe xong, trong lòng âm thầm bội phục năng lực quan sát của Cá Voi, trái tim cũng bình ổn trở lại. Nhất thời không có việc gì để làm, liền thăm dò nhìn cảnh sắc dưới mặt đất.

Cá Voi không nhìn phía dưới, một là không thích chỗ cao, hai là phong cảnh dù đẹp hơn nữa cũng không thú vị bằng nhìn Mèo nhỏ. Thấy bé Mèo nghiêm túc nhìn các loại trò chơi dưới đu quay, trong mắt mơ hồ phản chiếu lấp lánh, lông mi tựa hồ điểm xuyết vì sao óng ánh, dưới ánh đèn hôn ám càng khiến Mèo nhỏ trắng hơn, tựa như búp bê trong tủ kính cảm thấy mọi chuyện đều mới lạ. Nhưng oa nhi này là chân thực, dù cho không nói chuyện, biểu lộ trên khuôn mặt cũng biến đổi sau ba giây, nhìn Cá Voi không tự chủ liền cười.

“Thật sự đẹp như vậy?" Cá Voi nhéo mặt Mèo nhỏ một chút, để lực chú ý của cậu trở lại trên người mình.

"Cái xe kem kia thật là đẹp.” Mèo nhỏ chỉ chỉ phía dưới.

Cá Voi vươn tay khoác lên bả vai cậu, sau đó mới cẩn thận nhìn xuống dưới. Quả thật, xa xa có một xe kem giống như hộp châu báu xinh đẹp, đặc biệt loá mắt. Thói quen thích đồ vật lấp lánh này thật sự không đổi được, Cá Voi nghĩ thầm.

“Lúc xuống sẽ mua cho em.”

Mèo nhỏ lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Em trước tiên hôn anh một cái. An ủi anh một chút.”

“Không hề cảm thấy anh sợ hãi a.” Mèo nhỏ bĩu môi.

“Bình thường không sợ em cũng hôn anh.”

“Chỗ này không có camera đi?” Mèo nhỏ nhìn xung quanh một chút.

“Trừ phi người ngoài hành tinh đến Trái Đất."

Mèo nhỏ bật cười, cả người nằm sấp trên thân Cá Voi làm bộ cong môi lên, để Cá Voi hôn cậu một cái, đang muốn ngồi thẳng dậy, Cá Voi liền đè lại lưng cậu, nghiêm túc hôn cậu, khẽ cắn bờ môi phấn nộn.

Chính là hôn nhau đến dễ chịu, cabin đột nhiên một lần nữa khởi động, Mèo nhỏ không có ngồi dậy, vô thức ôm chặt Cá Voi, mặt chôn vào cổ Cá Voi. Cá Voi nhất thời cảm thấy cậu thật đáng yêu, ôm eo cậu không buông tay. Sau khi cabin ổn định, Mèo nhỏ liền tránh thoát cái ôm của Cá Voi, nhưng hai người quấn cùng một chỗ trao đổi hương vị lẫn nhau, liền cảm giác khó bỏ khó rời, đầu Mèo nhỏ một mực cọ lên mặt Cá Voi, bị Cá Voi đè lại, hôn lên thái dương cậu. Hai người dính dấp lộn xộn đến khi xuống đất mới nỡ tách ra, đoan trang ngồi thẳng dậy.

Từ chỗ đu quay, Mèo nhỏ liền chạy về phía xe kem, Cá Voi ở phía sau bước nhanh đuổi theo. Mèo nhỏ đến trước sạp kem, tiền không đưa, chỉ nghiêm túc chọn hương vị, Cá Voi đi tới cũng không cần hỏi, trực tiếp thanh toán tiền, ăn ý đến thiên y vô phùng.

Tiễn xong khách hàng cuối cùng là bọn họ, sạp kem bày đủ mọi màu sắc liền tắt đèn. Hai người đi về phía cổng nhạc viên, tất cả âm nhạc đều ngừng lại, đu quay ngựa gỗ, chén trà đã đứng im, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, tựa như bị ma pháp đình chỉ thời gian. Du khách thưa thớt đi trong mờ tối giống như trong mộng, không cần phân biệt phương hướng, chỉ tiến về phía có ánh sáng.

Mèo nhỏ một bên dùng thìa xúc kem, bước chân liền chậm lại, Cá Voi thả chậm cước bộ, bảo trì cùng một tốc độ với cậu, một bên nhìn cậu ăn. Mèo nhỏ xúc một thìa kem đầy, đầu tiên tự mình ngậm thìa ăn một nửa, cố ý để lại nửa thìa đưa tới trước mặt Cá Voi, Cá Voi nhìn thìa kem đặc sệt, vô thức quay đầu trốn. Mèo nhỏ ghét bỏ nhìn hắn, bất mãn quệt miệng hừ một tiếng, liền muốn thu tay lại, Cá Voi một đường bắt lại tay cậu, liền ăn thìa kem màu lam hoà tan trong tay cậu.

"Em cmn chọn cái màu gì vậy? Cái này là vị gì?!" Cá Voi một bên lè lưỡi, một bên nói.

Mèo nhỏ haha cười không ngừng.

"Em cũng không biết, thấy đẹp mắt."

"Cái này cũng mấy chục đồng đấy, có ngon hay không em cũng đã cho anh ăn rồi." Cá Voi thật thà nói.

"Ban đầu ăn giống kem đánh răng, hẳn là vị kem đánh răng a."

Mèo nhỏ nói xong, Cá Voi liền bị cậu triệt để khuất phục.

Nhìn Mèo nhỏ mang theo biểu lộ nghi hoặc ăn hai miếng, Cá Voi lấy lại kem trong tay cậu, tiện tay ném vào thùng rác.

"A! Sao lại ném đi?"

"Lạnh như băng, ăn nhiều đau bụng."

Mèo nhỏ liếm liếm môi, lộ ra dáng vẻ thỏa mãn lại nghe lời, ngốc nghếch như tiểu hài tử.

Cá Voi nhịn không được lôi kéo cánh tay Mèo nhỏ, kéo cậu đến bên cạnh mình, Mèo nhỏ mất cân bằng dựa trên thân Cá Voi thuận thế đụng hắn một chút, Cá Voi cũng đụng lại Mèo nhỏ một chút, một giây sau liền dựa sang, nghiêng đầu vụng trộm cắn một cái lên cổ Mèo nhỏ.

"Kêu anh ăn nước bọt của em, trở về sẽ để em ăn của anh." Cá Voi cười nói.

Mèo nhỏ nghe xong, vành tai đỏ lên.

"Không ngon thì có thể bỏ đi không?"

(Ủa nước bọt của ngta thì vứt kiểu gì bé Mèo ơi)

"Không thể!"

Hai người một bên làm càn nói hươu nói vượn một bên đi ra cổng công viên trò chơi.

Cá Voi quay đầu nhìn một chút, an tĩnh bốn phía, chỉ còn đu quay cùng cổng vòm công viên vẫn lấp lóe ánh đèn như cũ, là dáng vẻ lười biếng nói ngủ ngon. Đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác ấm áp thỏa mãn.

Những tháng ngày bình thường này, một khoảnh khắc hạnh phúc, công viên trò chơi góp vào trong ký ức. Thời điểm cần thiết, nguyện đu quay khởi động, đừng sợ, nếu như ngửa mặt nhìn lên là bóng tối, vậy hãy cúi đầu nhìn kỹ mỗi một thời khắc hạnh phúc xán lạn.

Sinh nhật vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store