Edit Drop Tuong Mon Doc Hau Thien Son Tra Khach Trong Sinh Co Dai
[Edit: Alice]Thời tiết ấm áp hơn một chút khiến cho con người ta hết sức thoải mái. Sáng sớm, xe ngựa của Phùng An Ninh tới Thẩm trạch đón La Đàm cùng Thẩm Diệu. Phùng gia trước nay đều nhất mực cưng chiều Phùng An Ninh, hiện nay Phùng An Ninh cũng đã hoàn thành xong các khóa học ở Quảng Văn Đường, mỗi ngày ngồi ngây ngốc trong phủ liền không chịu được do vậy dứt khoát ngày ngày đều ra ngoài đi dạo. Chỉ là Định Kinh thành tuy lớn nhưng đi mãi cũng sẽ không còn gì thú vị. Nay có La Đàm đến làm Phùng An Ninh rất vui mừng, thập phần vui vẻ trở thành một người dẫn đường cho La Đàm, vì La Đàm tìm chút địa phương mới mẻ để thưởng nhạc.Bất quá Phùng An Ninh cũng có chút ấm ức trong lòng. La Đàm không hổ là cô nương La gia, cửa hàng trang sức cùng xiêm y nàng xem qua một cái liền quên, cả ngày lại một lòng một dạ hướng tới mấy món binh khí, nhìn thấy vũ khí là ánh mắt muốn tỏa sáng. Phùng An Ninh sao hiểu được những thứ này, kêu khổ không ngừng, sống chết muốn mang Thẩm Diệu đi cùng.Hôm nay Phùng An Ninh mặc váy hoa anh đào, áo choàng gấm đỏ nhạt, nhìn có vẻ cực kỳ tươi sáng. Mấy năm nay nhan sắc nàng ngày càng diễm lệ. Chỉ là một khi mở miệng nói chuyện liền khiến phần diễm lệ kia trở nên có chút kiêu căng. Nàng xốc mành xe lên, sốt ruột nói: "Ta chờ lâu muốn chết ngươi còn chưa lên!"Thế nhưng không ngờ người ở bên ngoài kia lại chính là Thẩm Khâu.Thẩm Khâu đưa Thẩm Diệu cùng La Đàm ra cửa, hắn biết ở Định Kinh thành Thẩm Diệu tựa hồ chỉ có Phùng An Ninh là bằng hữu. Trong ký ức của hắn cô nương kia có chút ương ngạnh, nào ngờ được sau khi mành xe nựa được xốc lên, bên trong lại là một cô nương linh lung diễm lệ.Cô nương kia nhìn thấy hắn, đầu co rụt lại, mới vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn liền lập tức hạ thấp thanh âm xuống, rụt rè nói: "Thẩm thiếu tướng."Thẩm Khâu liếc mắt nhìn Phùng An Ninh một cái, gật đầu chào hỏi. Đợi Thẩm Diệu cùng La Đàm lên xe ngựa, sau khi dặn dò các nàng nhớ chú ý an toàn liền rời đi. Bởi vì hôm nay Phùng An Ninh tương mời, Phùng gia mang theo không ít hộ vệ do vậy Thẩm Diệu cùng La Đàm cũng không mang thêm.Chờ Thẩm Khâu đi rồi, Phùng An Ninh vỗ vỗ ngực, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Cũng thật kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Khâu, Phùng An Ninh theo bản năng đều cảm thấy có chút sợ hãi. Tuy rằng Thẩm Khâu đối với nàng không tính là lạnh lùng sắc bén, nhưng sự uy nghiêm của Thiếu tướng quân cũng không phải chỉ là lời đồn đãi. Phùng An Ninh nghĩ lại bộ dạng của Thẩm Khâu lúc nãy, sau hai năm rèn luyện ở Tiểu Xuân Thành liền khiến Thẩm Khâu càng thêm thành thục kiên nghị, tuy rằng vẫn là đại ca ấm áp, nhưng ở trong mắt người ngoài lại có uy nghiêm không giảm.La Đàm hỏi Phùng An Ninh: "Ai? Sao mặt ngươi lại đỏ rồi?"Phùng An Ninh sửng sốt, ngay sau đó sờ sờ gương mặt chính mình, quả thực là có chút nóng. Nàng vờ phẩy phẩy cây quạt, nói: "Trong xe ngựa này thật bí bách nóng nực."La Đàm không nghi ngờ, nói: "Ngươi mặc quần áo cũng quá dày." Nghĩ một chút lại nói: "An Bình, ngươi vì sao lại sợ Khâu biểu ca a?""Tại sao ta phải sợ hắn?" Vừa nghe La Đàm nói lời này, Phùng An Ninh liền vội vàng phản bác."Bộ dạng vừa rồi của ngươi chính là đang sợ hãi." La Đàm nói: "Cái này có gì phải mất mặt? Bất quá Khâu biểu ca là người tốt, chỉ là người bên ngoài lại nghĩ hắn là người hung dữ. Ngươi đây còn sợ Khâu biểu ca, chờ ngươi thấy Táp biểu ca của ta mới biết được đâu là hắc diện thần."Phùng An Ninh cường điệu: "Ta không có sợ hắn!"La Đàm nói: "Hảo hảo hảo, được rồi, ngươi không sợ."Thẩm Diệu bàng quang nhìn Phùng An Ninh tức giận hai má đỏ ửng, trong lòng đột nhiên vừa động.Kiếp trước vì đứng nhầm phe khiến Phùng lão gia cũng bị liên lụy, vì bảo toàn Phùng An Ninh liền phải đem nàng gả cho tứ biểu ca. Ai biết được biểu ca kia bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối rữa, sau khi Phùng gia suy tàn, hắn liền ở bên ngoài dưỡng ngoại thất cùng nhi tử. Tính tình Phùng An Ninh cao ngạo sao có thể chịu được ủy khuất này? Nàng liền dùng kéo cùng kia ngoại thất đồng quy vu tận.Kiếp này lại bởi vì Thẩm Diệu trọng sinh liền có chút thay đổi, thế lực bên trong hoàng thất Minh Tề hiện giờ đều ngang nhau, Phùng lão gia cũng chưa gia nhập vào phe nào, nhưng cũng không thể hoàn toàn đảm bảo kết cục kiếp trước sẽ không phát sinh.Thẩm Diệu đối với Phùng gia không có cảm giác gì, nhưng Phùng An Ninh luôn làm nàng nghĩ đến Uyển Du, đều là người đáng thương bị gia tộc liên lụy."Ngươi nhìn ta làm gì?" Phùng An Ninh thấy Thẩm Diệu không biết đang suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm nàng, còn tưởng rằng Thẩm Diệu đối với lời La Đàm nói canh cánh trong lòng. Tức muốn hộc máu nói: "Ngươi cũng cảm thấy ta sợ đại ca ngươi?"La Đàm cười trộm, Thẩm Diệu hoàn hồn, lắc đầu: "Không có, chỉ là cảm thấy cái váy này của ngươi có chút độc đáo."Phàm là nữ tử đều thích được khen ngợi, Phùng An Ninh đang muốn giận chó đánh mèo nhưng lại bị lời này của Thẩm Diệu làm cho hạ hỏa. Liền đắc ý nói: "Hiển nhiên là vậy, hoa văn này đều là do nương ta nhờ người tìm hồi lâu mới có được!"Thẩm Diệu rũ mắt, trong lòng hơi thở dài, thôi, người với người đều là dựa vào duyên phận, không thể nóng vội được, có một số việc từ từ mới tốt....Không thể không nói, ba người cùng nhau đi dạo liền mệt hơn so với lúc đi hai người. Bởi vì Phùng An Ninh thích dạo ở cửa hàng trang sức cùng váy vóc, La Đàm lại muốn đi nhìn những thứ binh khí linh tinh, từ thành đông dạo đến thành tây, thành nam dạo đến thành bắc. La Đàm cùng Phùng An Ninh không ngừng đấu võ mồm khiến Thẩm Diệu thật đau đầu, hai người ồn ào nhốn nháo một trận cuối cùng lại không hẹn mà cùng nhau nhắm vào nàng, nói Thẩm Diệu "Tuổi còn trẻ lại giống như một lão thái bà" "Thật là so với hòa thượng trong chùa còn muốn buồn chán hơn", cuối cùng Thẩm Diệu đành dứt khoát không để ý tới hai người này.Một ngày này thật hết sức náo nhiệt, ba tiểu cô nương dạo khắp Định Kinh thành, đồ vật mua được muốn chất đầy xe ngựa. Phùng An Ninh lại thực hào phóng, phàm là Thẩm Diệu cùng La Đàm nhìn trúng cái gì, liền vung bàn tay lên: "Mua!" Nếu không có Thẩm Diệu ngăn cản, chỉ sợ Phùng An Ninh muốn đem toàn bộ cửa hàng trang sức đều dọn về phủ.Các nàng ăn uống chơi đùa đến thời điểm mặt trời sắp lặn mới tính đến việc hồi phủ. Thẩm Diệu vốn định ngồi xe ngựa Phùng gia trở về. Nào ngờ mới vừa lên xe ngựa, Phùng An Ninh lại sờ sờ túi tiền trên người, trên mặt xuất hiện chút nôn nóng: "Trâm mắt mèo ta vừa mới mua bây giờ lại không thấy"Cả ngày dạo các cửa hàng trang sức, Phùng An Ninh vừa lòng nhất là cây trâm mắt mèo, mắt mèo kia có màu xanh ngọc lại trong suốt hiếm thấy, thập phần đẹp mắt, thời điểm dùng cơm ở tửu lầu Phùng An Ninh đã lấy ra khoe.Thẩm Diệu nói: "Ngươi tìm lại xem, mới vừa rồi còn cầm ở trong tay sao bây giờ lại không thấy?"Phùng An Ninh sờ túi tiền, hỏi mấy nha hoàn bên người nhưng kết quả đều là không thấy. La Đàm hỏi: "Hay là rơi ở tửu lầu?"Phùng An Ninh nói: "Ta không biết.""Chi bằng quay trở lại tìm xem." Thẩm Diệu nói: "Ngươi vừa mới đi, nếu là rơi ở đó người của tửu lầu hẳn là sẽ nhặt được. Ta đi cùng ngươi."Phùng An Ninh nói: "Ta tự đi là được, nếu không tìm được cũng thôi, ta cũng không phải tiếc chút bạc kia, chỉ là khó có thể gặp được vật yêu thích như vậy."La Đàm cũng muốn á khẩu, Phùng An Ninh quả thật vung tay hào phóng, tuy rằng Phùng gia rất phú quý nhưng cũng không đến mức có thể tiêu xài hoang phí như vậy, chẳng qua Phùng lão gia quá mức yêu thương cái nữ nhi Phùng An Ninh này. Do vậy khiến cho Phùng An Ninh trở nên không biết quý trọng tiền bạc. [Edit: Alice from Wattpad]"Ta mang theo vài hộ vệ lên đó." Phùng An Ninh nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ nhanh chóng quay lại."Thẩm Diệu gật đầu. Phùng An Ninh mang theo hơn phân nửa hộ vệ đi, ước chừng là muốn phô trương thanh thế để ngăn chặn kẻ nào có ý đồ muốn giấu diếm đồ vật của nàng làm của riêng.Phùng An Ninh đi rồi liền chỉ còn lại hai người La Đàm cùng Thẩm Diệu, bên ngoài còn có bốn hộ vệ. La Đàm nhìn sắc trời: "Chờ Phùng Anh Ninh quay lại, chúng ta hồi phủ thì trời cũng đã tối rồi." Nàng lười biếng duỗi eo, nói: "Hôm nay thật là mệt, ngày mai ta muốn lười biếng một chút, đừng ai làm phiền ta."Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe một hộ vệ bên ngoài nói: "Thẩm tiểu thư, La tiểu thư, thuộc hạ vừa mới nhặt được cây trâm của tiểu thư.""Gì?" La Đàm sửng sốt. Xốc mành xe lên, quả nhiên thấy một hộ vệ Phùng phủ đang cầm cây trâm mắt mèo của Phùng An NinhLa Đàm nhíu mày: "An Bình cũng quá lỗ mãng hấp tấp, đồ vật rơi trên mặt đất cũng không biết."Hộ vệ kia tiến gần tới xe ngựa, La Đàm duỗi tay muốn tiếp nhận cây trâm, nhưng La Đàm vừa mới chạm tới cây trâm đột nhiên bị hộ vệ kia túm lấy tay kéo ra ngoài!Một hộ vệ khác chợt nhảy lên xe ngựa hất phu xe xuống dưới, hung mãnh quất ngựa khiến ngựa cất vó chạy loạn!Tất thảy phát sinh quá nhanh khiến hai hộ vệ còn lại của Phùng gia không phản ứng kịp, chờ khi hoàn hồn lại thì Thẩm Diệu cùng xe ngựa kia đã chạy xa hơn mười mét!May mắn là La Đàm vẫn còn ở trên xe ngựa, thời điểm bị hộ vệ kia lôi kéo La Đàm phản ứng cực nhanh, mạnh mẽ nắm chặt xe ngựa, ngã ngửa người về phía sau.Trên đường vốn dĩ có không ít bá tánh, đều bị xe ngựa chạy loạn này dọa đến sợ ngây người, tất cả đều không hiểu được là xe ngựa nhà ai lại kiêu ngạo như vậy. Xe ngựa kia chạy cực nhanh, Thẩm Diệu cùng La Đàm ở trong xe ngựa cũng bị đảo đến đông tây không phân biệt được.Thời điểm mấu chốt, La Đàm giữ chặt tay Thẩm Diệu, nói: "Tiểu biểu muội đừng sợ, chúng ta cùng nhảy khỏi xe ngựa, bên ngoài nhiều người như vậy bọn họ cũng phải kiêng kị vài phần!"Thẩm Diệu trong lòng ấm áp, nhưng lại nói: "Không còn kịp rồi, ngươi nhìn bên ngoài."La Đàm nhìn ra bên ngoài liền sợ ngây người, đường phố quen thuộc vừa nãy đã không còn thấy, ngược lại bây giờ xe ngựa đang đi trên con đường nhỏ vắng vẻ, rốt cuộc nàng không biết được đây là đâu. La Đàm trong lòng nảy sinh tuyệt vọng, nơi này hoang tàn vắng vẻ, dù có liều mạng nhảy khỏi xe cũng sẽ không thoát được."Đừng lo lắng, bọn họ hẳn là nhắm vào ta, đến lúc đó ngươi giả bộ bất tỉnh hoặc là nghĩ biện pháp chạy thoát, bọn họ cũng sẽ không đối phó ngươi." Thẩm Diệu nói."Ta sao có thể bỏ mặc ngươi mà chạy trốn?" La Đàm bắt lấy tay Thẩm Diệu: "Ngươi lúc trước ở Tiểu Xuân Thành cứu La gia, ta sẽ không bỏ mặc ngươi, muốn chết thì cùng chết!"Thẩm Diệu có chút dở khóc dở cười, nàng thấp giọng nói với La Đàm: "Nhớ kỹ, nếu ngươi chạy được liền nghĩ biện pháp báo tin đến phủ Duệ Vương."La Đàm nghe xong liền ngẩn ngơ, hồ nghi nhìn về phía Thẩm Diệu: "Ngươi như thế nào lại có quan hệ với Duệ Vương...""Đừng hỏi nhiều như vậy." Thẩm Diệu nói: "Việc này rất trọng đại, việc của Duệ Vương không thể nói với người khác, ta tin tưởng mới nói cho ngươi."La Đàm gật đầu, lại lắc đầu: "Không được, ta sẽ không để ngươi ở lại."Thẩm Diệu đang muốn nói thêm gì đó thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại, hai nàng theo quán tính bị va vào thành xe. Ngay sau đó mành xe ngựa mành bị xốc lên, một người tiến vào kéo Thẩm Diệu ra ngoài.La Đàm ôm chặt đùi Thẩm Diệu: "Tiểu biểu muội!". Nàng lôi kéo khiến người nọ thập phần tức giận, vung một chân đạp vào La Đàm.La Đàm dù tập võ quanh năm nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương, bị đạp như vậy lập tức liền từ trong xe ngựa ngã văng ra ngoài. "Đông" một tiếng, Thẩm Diệu nghe thấy liền cả kinh trong lòng.Hộ vệ còn lại thúc giục: "Động tác nhanh lên, đừng để bị phát hiện."Bọn họ trực tiếp chém đứt xe ngựa, một người bịt miệng và trói tay chân Thẩm Diệu, đánh nàng hôn mê sau đó ném lên lưng ngựa, La Đàm nhìn thấy trong lòng nóng như lửa đốt, ánh mắt nàng đột nhiên thoáng nhìn thấy vật rơi ra từ bên trong xe ngựa, là một thanh đoản đao mà hôm nay nàng vừa mua được. Nàng không chút suy nghĩ, nắm lấy đoản đao đâm đến người trước mặt.Nhưng người kia lại là người biết võ, đem La Đàm đánh ngã xuống mặt đất, chợt ánh mắt La Đàm ngưng trọng: "Binh gia..."Đây không phải hộ vệ bình thường, những chiêu thức kia rõ ràng là đặc trưng của người trong quân đội!Tên hộ vệ kia nghe được, trong mắt liền lộ ra hung quang, đoạt đoản đao trong tay La Đàm rồi đâm nàng một nhát.La Đàm che eo chậm rãi ngã xuống.Tên còn lại thúc giục: "Đừng chậm chạp nữa, đi mau!" Sau đó hai gã nhanh chóng lên ngựa rồi biến mất ở trong hẻm nhỏ.Trong con hẻm nhỏ chỉ còn sót lại một xe ngựa bị chém tan tác cùng La Đàm đang nằm sấp trên mặt đất, váy áo màu vàng cam dần dần nhiễm đỏ...."Bang" một cái tát, Phùng An Ninh cho hai hộ vệ một bạt tai.Hai cái hộ vệ lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: "Thuộc hạ hộ chủ bất lợi, thỉnh tiểu thư trách phạt!""Trách phạt?" Phùng An Ninh giận quá hóa cười: "Muốn ta trách phạt các ngươi như thế nào? Trượng tễ rồi bán đi? Trách phạt các ngươi có ích lợi gì? Thẩm Diệu cùng La Đàm có thể trở về?"Hai hộ vệ đều không dám hé răng. Bọn họ cũng đã đuổi theo xe ngựa kia nhưng đối phương lại tựa hồ đã có chuẩn bị mà đến, đều đi vào những hẻm nhỏ khiến bọn họ nhanh chóng để mất dấu.Phùng An Ninh cảm thấy muốn điên rồi. Nàng chỉ là đi vào tửu lâu một chút khi quay lại liền không thấy xe ngựa đâu, chỉ thấy người chung quanh đều vây ở một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ, sau khi phái nha hoàn đi nghe ngóng mới biết có người đã cướp xe ngựa của nàng. [Edit: Alice from Wattpad]Mà trong xe ngựa kia còn có Thẩm Diệu cùng La Đàm!Nhìn hai hộ vệ cùng cây trâm dính đầy bụi bặm trên mặt đất, Phùng An Ninh dù ngày thường vô tâm vô phế nhưng cũng biết rõ ràng, việc hôm nay là do có kẻ sắp đặt! Có người trà trộn vào hộ vệ Phùng gia, chính là vì muốn cướp đi Thẩm Diệu cùng La Đàm.Thẩm Diệu cùng La Đàm là ai chứ, một người là đích nữ nhà Thẩm Tín, người còn lại là chất nữ của La Tuyết Nhạn, dù là ai cũng có chút tên tuổi ở Định Kinh thành. Có người lại dám nghĩ kế trên đầu các nàng, đối phương đã chịu mạo hiểm lớn như vậy e rằng hai người Thẩm Diệu lành ít dữ nhiều.Tưởng tượng đến đây, cả người Phùng An Ninh đều run rẩy. Là nàng mời Thẩm Diệu cùng La Đàm đi dạo Định Kinh, là hộ vệ của nàng, là nàng muốn quay trở lại tửu lầu. Nếu nàng không quay về tìm cây trâm kia thì sẽ có thêm nhiều hộ vệ để phòng thủ. Nếu nàng để Thẩm Diệu mang theo một ít hộ vệ Thẩm phủ thì sẽ không thành ra thế này, nếu nàng không mời Thẩm Diệu, căn bản là sẽ không phát sinh sự tình hôm nay!Là nàng, đều là nàng sai!Thân mình Phùng An Ninh lung lay sắp đổ, nha hoàn bên người thấy thế hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, nói: "Tiểu thư đừng tự trách mình, lão gia cùng phu nhân nhìn thấy cũng sẽ đau lòng."Phùng An Ninh lắc đầu, cười thảm nói: "Cha mẹ ta đau lòng vậy còn Thẩm phu nhân cùng Thẩm tướng quân sẽ như thế nào? Cho dù muốn giết ta để bồi thường cũng không sai." Nàng bụm mặt, không thèm để ý đến thân phận mà thất thanh khóc rống lên."Sao lại thế này? Kiều Kiều đâu? Đàm biểu muội đâu?" Bên ngoài tửu lâu vang lên giọng nam tử trầm thấp. Phùng An Ninh thấy Thẩm Khâu sải bước đi tới, đi phía sau hắn là một đoàn tiểu binh, khí thế hơn người khiến người trong tửu lầu nhịn không được đều rụt rụt đầu.Thẩm Khâu hôm nay hạ triều sớm, ai biết được còn chưa hồi phủ đã nghe thủ hạ báo, nói Thẩm Diệu và La Đàm hôm nay cùng Phùng An Ninh đi ra ngoài lại xảy ra chuyện. Thẩm Tín cùng La Tuyết Nhạn còn chưa hồi phủ nên không biết tin tức này.Khi Thẩm Khâu đến tửu lâu lại nhìn thấy bộ dáng khóc rống bi thảm của Phùng An Ninh, trong lòng Thẩm Khâu dâng lên dự cảm bất thường.Hắn sải bước đi đến trước mặt Phùng An Ninh, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"Phùng An Ninh sửng sốt, Thẩm Khâu trước mặt nàng có thân hình cao lớn, trong đôi mắt hắn lại đầy vẻ nôn nóng khiến nàng đột nhiên nói không nên lời.Nàng sắc mặt đắng chát, gian nan mở miệng nói: "Sau khi dạo xong các cửa hàng ta muốn quay lại tửu lâu để lấy chút đồ vật liền để Thẩm Diệu cùng La Đàm ở xe ngựa chờ...nào ngờ có gian tế trà trộn vào đám hộ vệ Phùng phủ, bọn hắn cướp xe ngựa, cũng cướp đi Thẩm Diệu cùng La Đàm. Ta đã nhờ phụ thân phái người âm thầm điều tra, chỉ là..." Phùng An Ninh cố nén nước mắt: "Thực xin lỗi, đều là ta sai."Thẩm Khâu nhìn cũng không nhìn Phùng An Ninh một cái nhưng mọi người xung quanh lại nghe rõ tiếng rắc rắc giòn tan vang lên từ nắm đấm đang nắm chặt kia của hắn.Hắn thở sâu, thanh âm lại thập phần bình tĩnh, phân phó Mạc Kình: "Đi báo quan, hạ lệnh phong tỏa toàn thành, có thể xuất động Thẩm gia quân để tìm người, lấy lệnh bài của ta truyền lệnh xuống lùng bắt toàn thành, Thẩm gia ban thưởng vạn lượng hoàng kim cho ai có thể tìm được người!"Vạn lượng hoàng kim! Người xung quanh hít vào một ngụm.Phùng An Ninh nghe được cũng sửng sốt nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần, trong lòng càng tự trách cùng khó chịu.Mạc Kình sắc mặt nghiêm nghị, xoay người lĩnh mệnh mà đi. Phùng An Ninh nói: "Tuy rằng báo quan có thể giới nghiêm kinh thành nhưng sẽ mang đến những lời đồn đãi tổn hại đến thanh danh của Thẩm Diệu cùng La Đàm."Phùng An Ninh là nữ tử tất nhiên cũng hiểu rõ thanh danh của nữ tử quan trọng đến nhường nào. Thẩm Diệu cùng La Đàm bị kẻ xấu bắt đi, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài ắt sẽ có những kẻ phỏng đoán ác ý. Thẩm gia ở Định Kinh cũng không thiếu đối thủ, có khả năng sẽ bị người lợi dụng.Thẩm Khâu nói: "Thanh danh không so được với tính mạng. Nếu các nàng thật sự bị hao tổn thanh danh, Thẩm gia sẽ dưỡng các nàng cả đời? Cũng không phải không nuôi nổi."Hắn xoay người đi ra ngoài, Phùng An Ninh nói: "Thực xin lỗi, việc hôm nay đều do ta liên lụy, ngày khác ta chắc chắn tới cửa xin lỗi.""Việc này cùng ngươi không có quan hệ," thanh âm của Thẩm Khâu nghe không ra hỉ nộ: "Những kẻ đó biết thân phận của các nàng mà còn động thủ tức là đã có chuẩn bị mà đến, cho dù không phải ngươi thì cũng sẽ có cơ hội khác để bọn họ xuống tay."Phùng An Ninh trong lòng thoáng an ủi, không đợi nàng nói chuyện, liền nghe được giọng Thẩm Khâu nhàn nhạt truyền đến."Bất quá thực xin lỗi, ta nhìn thấy ngươi lại khó tránh khỏi giận chó đánh mèo, cho nên Phùng tiểu thư tạm thời tốt nhất đừng nên tới cửa."Nói rồi hắn sải bước rời đi, để lại Phùng An Ninh một mình ngơ ngác đứng trong sảnh.Bên ngoài, A Trí hỏi Thẩm Khâu: "Thiếu gia trực tiếp điều động Thẩm gia quân, không có hỏi qua ý kiến của phu nhân cùng lão gia?""Hỏi cái rắm!" Thẩm Khâu mắng: "Bây giờ còn nghĩ đông nghĩ tây cái gì. Những người đó dám mạo hiểm có nghĩa Kiều Kiều cùng Đàm biểu muội đang thật sự gặp nguy hiểm. Chờ đến khi ta bắt được những kẻ đó, phi phi con mẹ nó, ta sẽ giết chết hết bọn chúng!" Hắn xoay người lên ngựa: "Đi Kinh Triệu Doãn, dù có phải đem Định Kinh thành đào lên ba thước cũng phải tìm ra người!" [Edit: Alice from Wattpad]Chuyện tiểu thư Thẩm gia cùng biểu tiểu thư ở Định Kinh thành bị kẻ xấu bắt đi, không lâu sau liền truyền khắp toàn bộ Định Kinh. Sự thật khó giấu diếm, hơn nữa thời điểm Thẩm Diệu bị bắt đi xung quanh còn có bá tánh nhìn vào, cũng có người biết thân phận của Phùng An Ninh. Thứ hai là Kinh Triệu Doãn, quân giữ thành, nha môn quan phủ, Thẩm gia quân, hộ vệ Phùng gia toàn bộ đều xuất động, động tĩnh lớn như vậy nếu muốn không biết cũng khó.Ai cũng biết Thẩm Tín đau lòng nữ nhi, nhưng cái phương pháp tìm người này cơ hồ muốn đem toàn bộ Định Kinh thành lật tung lên khiến không ít người bị dọa sợ. La Tuyết Nhạn cùng Thẩm Tín sau khi hạ triều biết được tin tức này liền tự mình dẫn nhân mã đến từng nhà tìm kiếm....Tạ Cảnh Hành từ bên ngoài trở về, vừa đến Duệ Vương phủ, liền thấy Quý Vũ Thư cùng Cao Dương đang chờ ở trong phủ. Này hai người ngày thường đều ở tiệm cầm đồ Phong Tiên, bởi vì Cao Dương thân phận mẫn cảm nên hai người thường sẽ không đồng thời đến Duệ Vương phủ.Tạ Cảnh Hành ngoài ý muốn nhìn hai người kia, đem đồ vật trong tay giao cho Thiết Y, Bạch Hổ nhìn thấy hắn tiến vào liền vui mừng bổ nhào đến bên giày của Tạ Cảnh Hành, thân mật cắn ống quần hắn.Tạ Cảnh Hành ôm Bạch Hổ lên, hỏi: "Chuyện gì?"Cao Dương nhìn thoáng qua Quý Vũ Thư, Quý Vũ Thư nhìn chằm chằm Bạch Hổ, nhìn trong chốc lát xong liền hạ quyết tâm nói: "Có chuyện muốn nói cho ngươi.""Chuyện gì?" Tạ Cảnh Hành hôm nay đã ra khỏi thành một chuyến, bây giờ liền không biết Định Kinh đã xảy ra chuyện gì."Định Kinh dạo này trị an không tốt lắm, có chút rối loạn." Quý Vũ Thư vò đầu bứt tai, nói gần nói xa, nói: "Hôm nay có tiểu thư đi dạo trong thành, ai ngờ trong đám hộ vệ lại có kẻ gian trà trộn vào liền trực tiếp cướp đi xe ngựa cùng hai tiểu thư nhà quan gia ở trong xe. Đến bây giờ cũng chưa tìm ra người."Tạ Cảnh Hành nhìn chằm chằm Quý Vũ Thư.Quý Vũ Thư bị ánh mắt kia làm cho sợ hãi, run run rẩy rẩy nói: "Ta cùng Cao Dương muốn nhắc nhở ngươi, mỹ mạo của ngươi so với cô nương kia cũng không kém, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận."Tạ Cảnh Hành bình tĩnh mở miệng: "Quý Vũ Thư.""Người kia ngươi cũng có biết, chính là Thẩm Ngũ tiểu thư!" Quý Vũ Thư mở miệng, bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, trốn phía sau lưng Cao Dương.Trong phòng bỗng yên tĩnh."Người đâu?" Quý Vũ Thư mờ mịt nhìn sân trống rỗng, chỉ có Bạch Hổ bị người tiện tay ném xuống đất, đau ngao ngao kêu to."Ngươi có phải ngốc hay không?" Cao Dương mắt lạnh nhìn hắn."Thông minh hơn ngươi là được." Quý Vũ Thư nói lại.Cùng lúc đó, trong thành nổ ra một tin tức, đã tìm được La Đàm rồi.Mạc Kình nói: "La tiểu thư sắp không được."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store