Edit Dong Nhan Thien Thu Yen Kieu Yeu Ta Goi Ten Ta
Tóm lược:- Nói Yến lang nghe A Kiều muốn gì nào.- A...A Kiều... - Thẩm Kiều yếu ớt rên rỉ - A Kiều muốn một ngón tay nữa...Hoặc là,Thẩm Kiều tự xưng là "A Kiều" khi lăn giường.—----------------------------------------------------Có thể mọi người chưa biết, Yến Vô Sư khá coi trọng những cái tên. Có một thỏa thuận âm thầm phù hợp với nhiều quan điểm của hắn rằng tên rất quan trọng, và tầm quan trọng càng lớn khi Yến Vô Sư thích cái tên đó. Điều này có vẻ khó tin, nhưng sự thực là thế, qua việc hắn đã đổi tên của mình và chán ghét những danh hiệu mà hắn cho là không phù hợp. Vì vậy, có rất nhiều cái tên mà hắn được gọi cũng như nhiều cái tên mà hắn gọi người khác - chủ yếu là với thái độ khinh thường, mang ý nghĩa không hay.Cho đến khi Thẩm Kiều xuất hiện, đột nhiên, Yến Vô Sư muốn được gọi tên, được yêu mến gọi tên để vật thể nơi ngực trái của hắn run lên, với một cảm giác mà người ta gọi là "mong muốn" .Yến Vô Sư chẳng phải một nam nhân nhã nhặn, điều đó ai cũng biết và tất nhiên lão bà nhà hắn lại càng rõ hơn ai hết. Không có gì ngạc nhiên khi Yến Vô Sư có nhiều danh hiệu đến vậy."Yến tông chủ" là một cách gọi trang trọng, và là cách xưng hô lịch sự mà Yến Vô Sư cho rằng nghe sẽ càng hay hơn khi Thẩm Kiều đang căng thẳng vì bị Yến Vô Sư đè vào một cánh cửa không khóa. Tên đầy đủ của hắn đảo qua lưỡi y nghe giống như một lời ru nhẹ nhàng, nhưng tất nhiên, vẫn phụ thuộc vào giọng điệu và tâm trạng của y, mặc dù nó không bao giờ khiến Yến Vô Sư cười dù chỉ một cái. Khi Thẩm Kiều gọi hắn là "Yến lang" với một chút tức giận vụn vặt, hay một sự thích thú yên lặng, một sự e dè, một tiếng hét thất thanh khi Yến Vô Sư liên tục lạm dụng khoái cảm của mình và tiếng rên rỉ yếu ớt do bị kích thích quá mức.Cái tên đó có vị ngon khó tả khi Yến Vô Sư nhấm nuốt nó từ môi Thẩm Kiều.Đổi lại, hắn gọi ái nhân của hắn bằng "A Kiều", bằng một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Trong khi hắn tự xưng với những cái tên khác nhau: "bản tọa", hoặc "vi phu", chỉ để xem Thẩm Kiều sẽ mang vẻ mặt xinh đẹp nào đáp lại.Việc đặt tên như vậy là chuyện bình thường khi chính Yến Vô Sư là người thực hiện. Chẳng có gì để ngạc nhiên với gò má ửng hồng và đôi mắt quyến rũ của Thẩm Kiều khi Yến Vô Sư nhếch miệng bắt nạt lão bà nhà hắn. Tuy nhiên, khi chính Thẩm Kiều, một người tu Đạo đi đặt tên cho hắn và tự đặt tên cho mình lại là một điều hấp dẫn khác biệt.Bắt đầu từ một buổi xế chiều sau nhiều tháng xa cách.Yến Vô Sư đợi Thẩm Kiều đến Hoán Nguyệt Tông như đã hẹn, sau khi y đã xử lý xong các vấn đề của một ngôi làng cách tông môn không xa. Mặc dù Yến Vô Sư rất muốn tới đưa lão bà về nhà ngay lập tức, nhưng y biết Thẩm Kiều sẽ không chấp nhận để công việc của y bị gián đoạn.Vì thế, Yến Vô Sư đành khoác một kiện áo đơn bạc, ngồi chờ ngay trước bàn, nơi hắn cùng Thẩm Kiều chơi cờ vây mỗi khi không bận làm chuyện hôn nhân. Hắn chán chường, hai ngón tay kẹp lấy một quân cờ đen, khuôn ngực lấp ló sau lớp áo mỏng không giấu nổi vóc dáng đẹp như thần của hắn. Hắn khẽ hất vài sợi tóc trắng che khuất khuôn mặt mình, khóe môi nhẹ cong lên thành một nụ cười nhếch miệng, hoàn toàn khác hẳn với sự háo hức đang sôi sục bên trong.Khi cánh cửa mở ra mà không có tiếng chào (Yến Vô Sư đã giao hẹn với Thẩm Kiều rằng y không cần phải gõ cửa và chào hỏi rườm rà, nhất là khi bây giờ hai đã thành thân), Yến Vô Sư nhanh chóng đứng dậy, vòng tay ôm chầm lấy thân hình nhỏ nhắn đầy nhớ thương ấy của mình, không nói câu nào. Một tiếng hừ nhẹ ngạc nhiên theo sau âm thanh quân cờ rơi xuống sàn, tiếng quần áo sột soạt và tiếp đó chỉ là tiếng thở yên lặng.Yến Vô Sư không nói gì, vùi mặt vào mái tóc nâu mượt mà thoang thoảng mùi hoa đầu xuân, hít hà mùi hương, lại mím môi đặt lên đỉnh đầu đối phương một nụ hôn nhè nhẹ. Thẩm Kiều vòng tay ôm lấy cơ thể hắn đáp lại, mặt đối phương khẽ cọ cọ vào cổ y.- Vi phu nhớ A Kiều. - Hắn thì thầm - Ngươi cũng nhớ ta rồi phải không?Hắn xoa nhẹ đầu Thẩm Kiều trước khi đặt lòng bàn tay xuống gáy, tách người ra để thể nhìn ngắm dung nhan tuyệt đẹp ấy.Hắn mong đợi Thẩm Kiều nhíu mày lắc đầu, mong đợi đối phương nói với hắn: "Đừng nói linh tinh" trước khi hoàn toàn tách ra và kiếm một chủ đề khác để hỏi về những ngày qua của hắn đến nhường nào.Thay vào đó, Thẩm Kiều chỉ hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn. Yến Vô Sư nhận ra ánh mắt ấy - ánh mắt của bản thân phản chiếu nơi nhãn châu đen láy của Thẩm Kiều. Đó là ánh mắt đầy khao khát, nhẹ nhõm, ngưỡng mộ và thèm muốn.Đó là ánh mắt mà Yến Vô Sư luôn dành cho Thẩm Kiều.Lão bà nhà hắn nhìn hắn chằm chằm, không có bất kỳ biểu hiện nào khác biệt. Ánh mắt y nhìn Yến Vô Sư như thể muốn nói y thực sự nhớ hắn, vô cùng nhớ hắn. Y mạnh dạn và thỏa mãn nhìn hắn, nhẹ giọng trả lời.- Ừm, ta cũng nhớ ngươi.Yến Vô Sư không hề xấu hổ, chớp mắt một cái, cười toe toét theo từng nhịp đập của trái tim. Hắn cười, những ngón tay hơi run run ghì chặt lấy vòng eo thon gọn của lão bà nhà mình. Hắn hôn lên trán y với vẻ tự tin kiên định mặc dù ngữ khí có chút dao động vì quá vui mừng.- A Kiều của ta thật táo bạo nha. - Hắn nắm lấy tay đối phương, nhẹ hôn từng đầu ngón tay. - Bản tọa tự hỏi liệu có phải mình rời xa A Kiều quá lâu nên A Kiều mới tự tin đến thế này không? Hửm? Ta có nên rời đi một hai năm, hay là mười năm không?Hắn trêu chọc, nhẹ nhàng cắn lên làn da mềm mại của y.Thẩm Kiều hơi giận, hất tay hắn ra, má ửng lên một màu hồng xinh xắn, quay người đóng cửa, khóa lại. - Không biết xấu hổ. - Y lẩm bẩm, dừng lại một lúc lâu, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Yến Vô Sư, nói thật nhanh. - A Kiều chỉ đơn giản là nhớ Yến lang.Hơi thở của Yến Vô Sư bất giác trở nên dồn dập, hắn ngay lập tức tóm lấy cổ tay người đối diện.- A Kiều...làm sao?Khuôn mặt nhỏ gầy thường ngày của Thẩm Kiều nhanh chóng lẩn trốn, đến nỗi chỉ cần liếc qua ngực trần của hắn cũng đủ khiến mặt y đỏ bừng bừng hơn.- Ta...ta nói là ta nhớ...- Ngươi tự xưng là A Kiều.Thẩm Kiều đỏ mặt, không dám nhìn thẳng hắn. Tựa như một thiếu nữ mới lớn, bờ môi y bất giác hơi chu lên, ánh mắt ghim chặt xuống sàn nhà. Yến Vô Sư muốn bắt nạt y, muốn ôm y, hôn y, yêu y, chiếm đoạt y.Hắn muốn được chiều chuộng với sự ngoan ngoãn hiếm hoi lắm mới có ở Thẩm Kiều.- A Kiều~- Ta đây. - Thẩm Kiều ngượng chín người. - Yến lang không thích sao?Yến Vô Sư kéo mặt đôi phương lại gần cho đến khi môi hắn chạm lên mặt y.- Cái này sao? A Kiều nói cái gì, Yến lang đều thích. - Hắn thơm chụt chụt gò má hồng của y, thừa nhận. - Ta muốn A Kiều cho ta mọi thứ. Đầu lưỡi hắn dò ra liếm liếm khóe miệng Thẩm Kiều, sượt qua hai hàm răng, thưởng thức từng hương vị tinh tế. Hắn vô cùng thích bộ dạng Thẩm Kiều đã run rẩy, vô cùng hưởng thụ cách lão bà nhà hắn quàng tay qua vai mình, ngón tay bám chặt vào chiếc áo choàng mỏng gần như tuột khỏi cơ thể Yến Vô Sư.Một tay hắn nắm lấy cằm Thẩm Kiều, siết chặt lấy như thể bản thân Thẩm Kiều không nhiệt tình hôn lại.Thẩm Kiều rên rỉ, nước bọt y không nuốt kịp sau nụ hôn của Yến Vô Sư trườn dài trên cằm nhỏ. Hai đùi siết chặt vào nhau trước khi bàn tay của Yến Vô Sư với đến ôm lấy cặp mông màu mận chín của y, kéo y sáp lại gần mình, hạ thể hai người nghiến chặt lấy nhau. - Hmm!Hô hấp của Thẩm Kiều ngưng trệ, bị Yến Vô Sư nuốt hết, nụ hôn lộn xộn của hắn càng thâm nhập sâu trong khoang miệng Thẩm Kiều càng trở nên thèm khát. Cọ xát dưới hạ thân tạo ra từng đợt khoái cảm đánh thẳng tới dây thần kinh hai người, y phục của Yến Vô Sư càng mỏng, chiều dài lớn và cứng của hắn càng cường đại.Hắn bật cười khi lưỡi Thẩm Kiều chạm vào hàm dưới của mình, bóp mông đối phương, Thẩm Kiều rên lên một tiếng khe khẽ, vỗ nhẹ mấy cái vào lưng hắn.Yến Vô Sư nhả môi Thẩm Kiều ra, kéo theo sợi chỉ bạc dụ hoặc vấn vít trên đầu lưỡi hai người. Hắn thôi cọ xát hạ thân y với quần của mình, lặng lẽ hôn lên chóp mũi, gò má Thẩm Kiều, đợi đối phương hồi phục nhịp thở.- A Kiều. Hắn thì thầm bên tai y, thanh âm khàn khàn, trầm ấm, cảm nhận được thân thể Thẩm Kiều run lên khi giọng nói quét qua tai. Điều này khiến hắn thích thú cười còn y thì lắc đầu nguầy nguậy. Yến Vô Sư không chút lưu tình nhìn Thẩm Kiều, lui về sau vài bước, âu yếm nhìn đối phương.- Vậy, A Kiều của ta rốt cuộc bị làm sao thế này?Thẩm Kiều thở hổn hển, chậm rãi cởi từng lớp y phục của mình, cho đến khi chỉ còn lại một kiện lý y mỏng tang duy nhất, phơi bày ra trước mắt Yến Vô Sư một thân hình mảnh mai, càng câu mất hồn phách của hắn. Làn da trắng nõn đã vài tháng rồi không lưu lại dấu vết nào, như thể những cuộc chiến ngoài kia chỉ hôn y thay vì để lại trên người y vài vết sẹo.Yến Vô Sư biết lão bà nhà hắn lúc nào cũng xinh đẹp, y càng say rượu lại càng đẹp hơn. Hắn không ngừng muốn chiếm đoạt lấy cơ thể y và nhận ra Thẩm Kiều thực sự kiều diễm hơn bất kỳ tiên nhân nào. - Sao Yến lang phải hỏi cái này?Yến Vô Sư tặc lưỡi, trong mắt mang theo ý cười có chút xấu xa. - Sao A Kiều nhất quyết không chịu trả lời?Phải mất một thời gian dài Thẩm Kiều mới chịu gọi hắn là "Yến lang" bên ngoài phòng ngủ, càng phải mất nhiều thời gian hơn nữa để y không còn thấy ngại khi cởi y phục trước mặt Yến Vô Sư. Y bắt đầu cởi mở hơn một chút với Yến Vô Sư sau khi hai người thành thân, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều tự xưng bằng cái tên vốn là tất cả chân tình mà Yến Vô Sư dành cho y - vậy hắn làm sao nỡ bắt nạt lão bà nhà hắn được đây?- Yến lang hỏi quá nhiều.- Ta không có quyền được biết sao?Thẩm Kiều thở dài.- ... Lão bà nhà ngươi không nói dối ngươi, ta thực sự rất nhớ ngươi.Yến Vô Sư cười khúc khích, không hề để ý rằng đôi má của y đã đỏ bừng hết cả.- Vậy nên ngươi quyết định tự xưng như vậy? A Kiều biết điều này sẽ ảnh hưởng thế nào đến vi phu không?Hắn trêu chọc, bước sang một bên để Thẩm Kiều đi về phía bàn. Yến Vô Sư thò tay vỗ mông y một cái (và đương nhiên Thẩm Kiều nhìn hắn với ánh mắt xen chút tức giận). - A Kiều ới A Kiều ~ - Yến Vô Sư hừ một tiếng - Ngươi thực sự đang câu dẫn ta.Thẩm Kiều không để ý tới lời này của hắn, nhưng hai tai y đỏ lựng khi hắn với tay nắm lấy phát quan trên tóc mình. Các ngón tay của Yến Vô Sư thuần thục rút trâm gỗ xuống, giúp y thả tóc.- Chúng ta đã lâu ngày không gặp, điều đầu tiên mà A Kiều làm chính là câu dẫn vi phu. Thật không biết xấu hổ.Nghe hắn cười, Thẩm Kiều phồng má, xấu hổ. - Vậy thì ta sẽ không tự xưng như vậy nữa...- Ấy không, ta chưa bao giờ nói rằng ta muốn ngươi dừng lại, đúng chứ?- Vậy sao ngươi hỏi nhiều thế?Yến Vô Sư cúi xuống thì thầm vào tai y, những ngón tay vuốt ve mái tóc mượt mà.- Bởi vì cách A Kiều quyến rũ ta...như vậy, rất đáng yêu.Thẩm Kiều:- Ngươi...Yến Vô Sư đột ngột kéo Thẩm Kiều xuống ngồi lên đùi mình trước bàn. Hắn bắt đầu gặm vành tai Thẩm Kiều, lòng bàn tay phải luồn vào lớp lý y mỏng tang của Thẩm Kiều mơn trớn đầu ngực y. Tay trái của hắn với lấy quân cờ vây, cắn mạnh hơn khi tiếng rên rỉ nhẹ nhàng trượt ra khỏi miệng Thẩm Kiều.- Ta muốn A Kiều tiếp tục tự xưng như vậy. Hắn thì thầm, ngón tay vân vê đầu ngực nhỏ, kéo nhẹ, hạ môi đánh dấu vài nốt ô mai cổ xuống cần cổ Thẩm Kiều. - Y...Yến lang. Thẩm Kiều thở hổn hển. Ngực Yến Vô Sư dán lên lưng Thẩm Kiều. Hắn lấy một quân cờ trắng, nhét vào lòng bàn tay y đang bấu chặt vào thành bàn.Hắn hôn nhẹ lên cổ y, mút mạnh làn da cho đến khi chúng đỏ lên từng nốt. Tay còn lại trườn từ ngực Thẩm Kiều xuống bụng và sau đó là mệnh căn trần trụi. Thân thể Thẩm Kiều co rụt lại, mông y cọ vào hung khí cứng ngắc của Yến Vô Sư. Yến Vô Sư ôm Thẩm Kiều, lười biếng vuốt ve. Thẩm Kiều lắp bắp, cố gắng ngăn Yến Vô Sư lại.- Yến lang, đợi đã, ta...trên giường...Yến Vô Sư siết chặt mệnh căn của y, khiến Thẩm Kiều nhỏ giọng rên rỉ. - Ngay trước mặt ta tự xưng A Kiều, thể nào? Không phải ta đã nói với A Kiều rằng hãy tiếp tục tự xưng như thế sao? - N...Nhưng...- Ngươi câu dẫn ta, xong không thèm chịu trách nhiệm?Yến Vô Sư tặc lưỡi trong khi Thẩm Kiều cố gắng giãy giụa.- Ta... cái này...A Kiều... - Giọng Thẩm Kiều càng lúc càng lí nhí - A Kiều chỉ muốn... trên, trên giường...Hung khí của Yến Vô Sư càng cứng thêm vài phần.- Nhưng A Kiều ngoan của ta. - Hắn mạnh mẽ ấn Thẩm Kiều quỳ xuống, bắt y bò ra bàn - Ta đang muốn thao ngươi trên chiếc bàn này.Mặt Thẩm Kiều càng đỏ dữ dội, muốn mở miệng nói gì đó, lại bị hung khí cách một lớp y phục của Yến Vô Sư mài vào khe mông - ngay trên cửa động vốn đã mấp máy mời gọi của y.- Y...Yến lang, không...không phải như thế này!- Ta sẽ thao A Kiều trên giường sau.Hắn vén y phục của Thẩm Kiều lên, kéo quần xuống, không ngần ngại cúi xuống cắn một cái vào mông Thẩm Kiều, khiến đối phương nhăn mặt, vươn tay từ phía sau nắm lấy tóc của Yến Vô Sư, há miệng rên rỉ.- Yến lang...ư...ư...Thẩm Kiều rên lên đầy gợi cảm khi Yến Vô Sư liếm một đường dài trên cửa động của y. Hắn hôn loạn lên lối vào, liếm mút như thể bị bỏ đói, như thể không biết được mùi vị lão bà nhà hắn như thế nào. Thẩm Kiều cắn chặt môi tỳ cánh tay lên bàn, gạt bàn cờ vây sang một bên, vùi đầu vào vào cánh tay.Ngón tay cái của Yến Vô Sư lẻn vào, kéo mạnh cửa động của Thẩm Kiều, khiến y nhất thời không thở nổi. Cơn đau nơi lối vào khép chặt sau thời gian dài không thác loạn khiến y theo bản năng nhăn mặt, nhắm tịt mắt lại, rồi ngay lập tức mở ra, hét một tiếng, mi mắt run lên khi lưỡi của Yến Vô Sư lao vào bên trong và bắt đầu đè y ra ăn sạch.Nó truyền cho y những tia lửa khoái cảm. Hô hấp dần trở nên gấp gáp, tiếng rên rỉ khe khẽ đến mức hắn nghe thấy như có như không.- Y...Yến lang...Y thở hổn hển, đầu lưỡi hắn tàn sát bên trong y đến phát đau. Yến Vô Sư thong thả đẩy mạnh từng nhịp, lại nói cho Thẩm Kiều nghe rằng hắn đang muốn bôi trơn cho y bằng nước bọt của chính mình.Không có gì ngoài tiếng y phục sột soạt của Thẩm Kiều, tiếng mút mát chụt chụt từ Yến Vô Sư. Âm thanh cộng hưởng trong các bức tường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ mở toang, rơi đầy xuống người Thẩm Kiều đang dán trên bàn càng lằm gò má y thêm ửng đỏ vì xấu hổ và sung sướng. Thẩm Kiều muốn nói gì đó, nhưng thốt ra chỉ là tiếng rên rỉ vì khoái cảm Yến Vô Sư mang lại đang liên tục tra tấn tới tận từng tế bào y.Y trầm mê kêu lên- Ư...ư...Hức~! C...Chỗ đó...Yến Vô Sư đột ngột rút ra, ngón tay gõ gõ vào cửa động cơ khát đỏ ửng.- Chỗ đó sao, A Kiều?Thẩm Kiều nắm chặt tay vào tóc của Yến Vô Sư khiến hắn khẽ gầm lên vì cơn đau bùng phát (điều đó làm cho hung khí của hắn đột nhiên đau nhói). Y thất vọng vì sự sung sướng đột ngột dừng lại, đưa vẻ mặt phụng phịu lên nhìn phu quân nhà mình.- S...Sao...Sao ngươi lại dừng lại?Yến Vô Sư nhẹ nhàng gỡ tay Thẩm Kiều ra, sửa lại mái tóc bị y kéo rối tung. Sau đó hắn ngồi thẳng lưng, giữ chặt gáy Thẩm Kiều, khoá y ở nguyên vị trí. Má Thẩm Kiều dán lên mặt bàn, ánh mắt mơ màng nhìn về phía vị phu quân đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm như một con thú săn mồi đói bụng.- Ta muốn A Kiều cầu xin.Thẩm Kiều không kìm được, nức nở một tiếng, bạch trọc bắt đầu rỉ ra từ đầu mệnh căn của chính mình. Yến Vô Sư dùng ngón trỏ gõ nhẹ vài cái lên cửa động nhỏ, xoa xoa phần nước bọt còn sót lại trên da thịt trước khi chọc ghẹo lối vào bằng cách đẩy đầu ngón tay vào bên trong. - A Kiều thật bất công. Ngươi muốn được vi phu thao, nhưng lại không chịu phát ra những âm thanh ngọt ngào điềm mỹ. Yến Vô Sư phồng má, có vẻ khó chịu.- A Kiều ngoan của ta phải nói cho vi phu biết ngươi muốn thế nào, kẻo ta lại tâm phiền ý loạn ~Đôi mắt của Thẩm Kiều bắt đầu ngân ngấn nước vì cảm giác nhức nhối dễ chịu và khát khao mà từ lâu y đã biết mình không bao giờ có thể thoát ra được. Yến Vô Sư xấu xa cười thầm khi thấy y run rẩy vì nhu cầu. Hắn biết rõ rằng Thẩm Kiều có thể vô cùng lịch sự và thuần khiết trên đường phố, nhưng cũng rất câu nhân, dâm đãng trên khăn trải giường.Bỏ qua màn dạo đầu chắc chắn sẽ khiến y khóc lớn mất.Vậy nên, Yến Vô Sư thúc giục y bằng một giọng khàn khàn mà hắn biết sẽ khiến lão bà nhà hắn mất sạch kiên nhẫn. - Cầu xin vi phu đi, nếu không ta sẽ không làm ngươi dễ chịu nữa. Cầu xin ta, A Kiều, vi phu cho ngươi.Ngón tay hắn không đẩy thêm nữa nhưng lại cố ý cong nó lại khiến Thẩm Kiều càng thêm nức nở. Ngay lúc này, Thẩm Kiều không muốn bản thân cứ vô tri để mặc hắn giày vò mãi như vậy. Nơi tư mật bị trêu đùa khiến y trở nên nhạy cảm và tuyệt vọng đến mức nào. Một giọt nước mắt long lanh rơi xuống, tất cả ngại ngùng y đều ném hết ra sau đầu, run rẩy, thút thit cầu xin.- Yến lang... Yến lang làm ơn... - Ánh mắt đối phương tối sầm đáp lại ánh mắt cầu khẩn của y. - Làm cho A Kiều thoải mái đi.Yến Vô Sư gầm gừ một tiếng và đẩy hết ngón tay của mình vào, khiến Thẩm Kiều cong người đẹp đẽ, phát ra tiếng rên rỉ cuồng vọng. - A~ Yến lang...!Giọng của y đã chuyển sang quãng cao hơn, một âm thanh quen thuộc Yến Vô Sư thích nghe vô cùng. Hắn chọt thêm một ngón tay vào, trêu chọc nơi tư mật chỉ để bắt nạt lão bà, bắt y cầu xin hắn thêm một lần. Thậm chí hắn còn phóng một tia linh lực liên tục chọc vào bộ phận nhạy cảm nhất trong y - và đúng như dự đoán, nước mắt của Thẩm Kiều càng rơi xuống nhanh chóng.Thẩm Kiều há miệng thở dốc, từng âm thanh vụn vặt chậm rãi thoát ra. Cái này khiến Yến Vô Sư yên tâm mấy phần, một khi hắn đem chính mình đẩy vào trong động nhỏ ấm áp ấy, Thẩm Kiều nhất định sẽ lại hét lên.Nhìn vạt áo mỏng của lão bà hờ hững rũ trên vai, trong khi y đang ngoan ngoãn tiếp nhận ngón tay dài xâm nhập khiến tim hắn nhộn lên vài nhịp, muốn chiều chuộng y ngay lập tức. Hắn thấy cơ thể càng nóng hừng hực, chỉ muốn bỏ dở việc chuẩn bị. Thế nhưng, hắn muốn lão bà nhà hắn được sung sướng thỏa mãn với khoái cảm, đành kìm nén bản thân bất chấp nỗi đau nín nhịn.Hắn chẹp chẹp miệng, cảm nhận dư vị còn sót lại của lão bà, lại thì thầm gạ gẫm đối phương.- Nói vi phu nghe A Kiều muốn gì? - Hắn cúi xuống cơ thể Thẩm Kiều, đánh dấu từng nốt mận chín lên tấm lưng trần nhẵn nhụi của y - A Kiều muốn gì, Yến lang sẽ cho. Thẩm Kiều bấu chặt lấy ngón tay của Yến Vô Sư (hành động khiến Yến Vô Sư tưởng tượng y đang siết chặt lấy mệnh căn của hắn), khiến Yến Vô Sư biết rằng sớm muộn gì hắn cũng phải lột sạch người này ra làm một trận cho thật thống khoái.- Nói Yến lang nghe A Kiều muốn gì nào.- A...A Kiều... - Thẩm Kiều yếu ớt rên rỉ - A Kiều muốn một ngón tay nữa...Yến Vô Sư cười tủm tỉm, cho thêm một ngón tay khác vào, lập tức dùng lực. Thẩm Kiều khóc nấc một tiếng rồi chôn mặt xuống bàn. Yến Vô Sư nắm tóc y, kéo dậy, phơi bày những thanh âm thuần túy mà Thẩm Kiều cố gắng giấu đi.- Trước đó ta đã nói gì?Yến Vô Sư hỏi thẳng thừng, hàm răng cắn sâu vào da thịt Thẩm Kiều, hai ngón tay cắm sâu vào bên trong mật động chặt khít kia. Thẩm Kiều nuốt nước bọt, ngửa đầu, cần cổ nổi rõ từng dấu hôn đỏ bừng, đầu tóc rối tung, đến khuôn mặt cũng ửng lên một màu gấc chín.Không một lời đáp lại ngoài tiếng thở dồn dập, Yến Vô Sư đẩy ngón tay thứ ba vào, đâm tất cả thật sâu vào nội bích đối phương.Thẩm Kiều hét lên, hai tay khua loạn, neo chặt mình trên bàn, nức nở.- Y...Yến lang muốn nghe A Kiều!Yến Vô Sư liên tục đưa ngón tay vào, cào cấu nhẹ sâu trong thành vách - quen thuộc cơ thể y một cách hoàn hảo, thành thục đến mức tự hào.- Sao A Kiều lại cứng đầu như vậy? Đến rên một tiếng cho vi phu nghe cũng không chịu? Chẳng lẽ A Kiều muốn bản tọa khiến ngươi đã tới đỉnh không thể thỏa mãn, cả người đều tàn tạ mà mãi cũng chẳng làm xong sao?Thẩm Kiều lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. - Không! A Kiều chỉ...aaa...A Kiều không thể lớn tiếng, h...họ sẽ nghe thấy...Y mếu máo trả lời. Yến Vô Sư cười nhạo một tiếng, khóe miệng cong lên, hôn lên lưng Thẩm Kiều, chạy dọc tới vành tai ửng đỏ không ngừng run rẩy của đối phương. - Bọn họ đều đã biết A Kiều vì ta mà thét chói cả tai. Bọn họ cũng biết lúc bản tọa thao ngươi, thanh âm của A Kiều nghe sẽ như thế nào rồi.Ngón tay hắn tăng tốc đưa đẩy khiến Thẩm Kiều rên rỉ lớn hơn khi khoái cảm dâng lên càng lúc càng cao - đe dọa y phải thả lỏng người ra. - Ư...ư...Yến lang! A Kiều sẽ bắn mất! Không...ha...rút...rút ra...Yến Vô Sư vặn ngón tay, đùi Thẩm Kiều càng thêm run rẩy.- A Kiều không cần phải im lặng. Để bọn họ nghe thấy ngươi. Để ta nghe ngươi rên rỉ. Ngươi không thương vi phu hay sao, hửm? Hắn tìm được điểm nhạy cảm nhất trong y, phóng ra một tia linh lực mạnh mẽ. - Hét lớn lên cho ta!Cơn khoái lạc đột ngột bức Thẩm Kiều hét lên một tiếng thật dài đứt quãng, hai mắt khẽ run, thân thể co rút, gắt gao bám chặt lấy thành bàn. Thần trí y trống rỗng trong giây lát, miệng huyệt cắn chặt lấy ngón tay đối phương. Từng dòng nhiệt lưu nóng hổi phóng thẳng lên lớp y phục. Lạc thú đánh chiếm từng tế bào khiến câu nói của y cũng không thể thốt lên hoàn chỉnh.- Y...Yến lang...hah...Y thở hổn hển vì những ngón tay của Yến Vô Sư kéo dài cơn cực khoái, khiến y vặn vẹo, bám chặt bàn hơn cho đến khi những ngón tay của hắn dừng lại, rút ra. Ngón tay hắn vừa rời khỏi, tay kia buông tha cho tóc của Thẩm Kiều, y liền ngã xuống bàn, thở dồn dập hồi phục hô hấp.Yến Vô Sư xoay người lão bà hắn lại, để y nằm ngửa. Nước bọt từ khóe môi Thẩm Kiều lăn dài xuống cằm. Gương mặt ửng lên một màu hồng mềm mại, ánh mắt tan rã, nhìn vào hư không. Vài sợi tóc bám trên gò má đẫm nước mắt và nước bọt đang khô. Y thực sự rất mê người, Yến Vô Sư chỉ dùng ngón tay cũng có thể làm lão bà nhà hắn biến thành như vậy, khiến hắn cảm thấy vô cùng tự hào và thỏa mãn.- A Kiều, còn ổn không?Thẩm Kiều khẽ gật đầu, quay đầu lại hoàn toàn đối mặt với hắn, khẽ mỉm cười, cố gắng lau nước bọt đang vương trên miệng. - Ưm... A Kiều nghĩ rằng không sao đâu.Yến Vô Sư cười cười, tự cởi y phục.- Ngươi nói bản tọa nên dừng lại ở đây thôi sao? Hắn nhướng mày, chậm rãi để chiếc áo mỏng rơi xuống sàn. Thẩm Kiều nhìn hắn với ánh mắt mơ màng. Yến Vô Sư nhếch miệng, hắn biết Thẩm Kiều đã nhìn thấy hung khí cứng ngắc hơi rỉ ra chút bạch trọc của hắn, đỏ rực giận dữ và đang chờ được xoa dịu bởi mật động mê hồn đó của Thẩm Kiều.- A Kiều không nói thế...Thẩm Kiều lí nhí và khép đùi lại, cảm thấy bản thân lại một lần nữa bị kích thích trước thần sắc cường ngạnh của phu quân mình. Khuôn ngực Yến Vô Sư lấp lánh những giọt mồ hôi chảy xuống từ cơ bụng, đẹp đến từng đường nét. Hai đùi săn chắc chạm vào đầu gối Thẩm Kiều (đôi chân của y đã mềm nhũn vô lực từ lâu), bàn tay to lớn cạy mở hai đùi Thẩm Kiều ra.- Ồ?Yến Vô Sư trêu chọc, xé toạc lớp lý y lỏng lẻo trên người Thẩm Kiều, lộ ra thân thể tiêm gầy đã sớm ửng lên như tôm luộc, luồn tay xuống tóm lấy đùi non của y, nhấc lên. Thẩm Kiều vừa hồi phục thần trí được một phen chấn kinh, cố gắng ngồi dậy ngăn Yến Vô Sư gác hai chân mình lên đôi vai rộng của hắn. - A Kiều chưa sẵn sàng...Yến lang, ngươi nói...giường!Thẩm Kiều luống cuống thốt lên, đầu lưỡi như díu lại. Trước khi y có thể nói hết câu, Yến Vô Sư đã nghiêng người ngậm lấy bờ môi mỏng ấy, cơ thể đẩy về phía trước để sức nặng của hắn lần nữa đè Thẩm Kiều xuống bàn.Cùng lúc đó, hung khí cứng ngắc của hắn không hề báo trước đã chui tọt vào mật động nhạy cảm của Thẩm Kiều. Cơn đau sung sướng dội thẳng lên đại não khi bị xâm nhập và lưng gầy đập mạnh xuống bàn khiến Thẩm Kiều bật khóc. - Hức...Hmm...!Thẩm Kiều thút thít, mút nhẹ môi Yến Vô Sư, đôi mắt trợn hẳn lên vì cảm giác trống rỗng trong giây lát rồi ngay lập tức được lấp đầy. Kích thước của Yến Vô Sư không dễ thích ứng. Thường ngày, Yến Vô Sư luôn dùng bốn đầu ngón tay, thậm chí là bốn ngón tay, nhưng lúc này đây, kiên nhẫn của Yến Vô Sư đã triệt để cạn kiệt.Nhả môi ra để nghe tiếng kêu của Thẩm Kiều, Yến Vô Sư cũng kéo toàn bộ chiều dài của hắn ra.- Yến lang, chậm một chút... chậm lại cho A Kiều...Hắn lại dùng sức thúc mạnh một cái. - Aahh ~!Chiếc bàn rung lên vì sức đẩy của hắn, chẳng mấy chốc đã bắt đầu phát ra tiếng kẽo kẹt theo từng nhịp thao lộng không ngừng của Yến Vô Sư.Thẩm Kiều cong eo, hai tay ráo riết tìm điểm tựa, chiếc bàn đung đưa có nguy cơ vỡ không đáng tin cậy lắm. Ngược lại, y đành nắm chặt tay, chịu đựng những cú đâm liên tiếp của Yến Vô Sư, chiều dài hung khí càn quét không chút lưu tình, làm bầm tím thành vách bên trong y. - Nóng quá! - Yến Vô Sư trầm giọng rên rỉ, ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt đẫm của Thẩm Kiều - A Kiều thật nóng!Tay hắn ôm chặt lấy đùi đối phương, tiếp tục thúc nhanh dữ dội, cả người có chút run rẩy vì cảm giác dễ chịu từ bên trong y bóp chặt lấy mệnh căn của mình.- A...a...a...!Mỗi cú thúc sâu, môi Thẩm Kiều đều phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng. Tiếng rên rỉ của y, tiếng Yến Vô Sư thì thầm, âm thanh va chạm da thịt cuồng bạo quyện lại vào nhau, thiêu đốt không khí trong gian phòng nhỏ.- Yến...Yến lang... Thẩm Kiều kêu rên rỉ, Yến Vô Sư liếm liếm khóe môi y. - A Kiều...Hắn thở hổn hển, thì thầm gọi. Dù tầm mắt Thẩm Kiều đã có chút mơ hồ cũng có thể nhìn thấy phu quân nhà mình đang cố gắng nhẫn nhịn đến mức nào. Y tức thì có chút áy náy, nhận ra rằng chính phu quân mới là người cho y nhiều khoái cảm nhất. Đối phương mất đi kiên nhẫn cũng là điều dễ hiểu.Thẩm Kiều cũng muốn Yến Vô Sư thoải mái.Y không muốn trở thành người duy nhất có cơ thể run rẩy vì những cơn chấn động thú vị, không muốn trở thành người duy nhất có ngón chân cong lên trong không trung, cũng không muốn là người duy nhất khóc vì hưởng thụ cảm giác lạc thú mãnh liệt tiêu hồn.Thấy Yến Vô Sư nhắm mắt lại, dùng sức thúc mạnh hơn, một lần nữa tìm thấy điểm mẫn cảm của Thẩm Kiều khiến y quằn quại trên bàn.Y khóc thút thít, lại không dám nhắm mắt lại, nhìn thấy khuôn mặt mê mẩn của Yến Vô Sư đang nhăn lại vì sung sướng.Thế rồi, Thẩm Kiều bắt đầu rên rỉ trong những thanh âm nức nở.- Yến lang thật tốt với A Kiều... - Hai tay y vươn tới tìm kiếm tay của Yến Vô Sư, nắm lấy, đan các ngón tay vào nhau - A Kiều...ư...ư...! Yến lang của A Kiều...a...bên trong thích quá. Yến Vô Sư tròn mẳt ngạc nhiên, đồng tử mở lớn nhìn y. Nhịp tim y đập nhanh dồn dập. Hắn cắm đầu đâm thật sâu vào Thẩm Kiều không theo nhịp độ nào, càn quét nơi thành vách khiến mọi hô hấp của Thẩm Kiều bị mạnh mẽ tống ra khỏi phổi.- A...A Kiều, A Kiều muốn nhiều hơn nữa! Làm ơn, cho A Kiều nhiều hơn nữa!Ngay cả khi nói càng lúc càng khó, y vẫn tiếp tục thúc giục phu quân mình. Y kích thích Yến Vô Sư cùng hứng thú của hắn theo cách chỉ mình y biết, trao cơ thể của y cho đối phương, để mặc hắn thao lộng dọc theo những điều ngọt ngào và những lời cầu xin vô liêm sỉ mà Thẩm Kiều hiếm khi thốt lên cho hắn.Giờ phút này, cũng chẳng còn cái gì phải giấu giếm nữa, vì tất cả những gì Thẩm Kiều muốn chính là nhìn thấy khuôn mặt thỏa mãn của Yến Vô Sư khi hắn phóng thích bên trong mình.Y siết chặt hai bàn tay hai người vào nhau, mật động cũng cắn chặt lấy hung khí của đối phương, khiến Yến Vô Sư thấp giọng rên rỉ. - Chết tiệt, A Kiều... miệng ngươi. Yến Vô Sư oán giận nói trong hơi thở, mắt dán chặt vào khuôn mặt phóng đãng của đối phương, khuôn miệng ấy đang lặp đi lặp lại những lời mà hắn thề là chỉ có thể nghe được ở trong tưởng tượng.Mà Thẩm Kiều lại ôn nhu cười cười, như thể y không phải bị hung hăng thao lộng. Y cười như thể đang được chậm rãi yêu thương. Y thoạt nhìn trông quá quyến rũ, quá xinh đẹp, và Yến Vô Sư càng muốn chiếm hữu y.Điều này khiến Yến Vô Sư phát điên lên. Hắn bắt đầu cắm cổ thao lộng như một con thú hoang đói khát, làm cho môi của Thẩm Kiều mở lớn, thốt ra vô số tiếng rên la dâm đãng cùng hô hấp dồn dập. Yến Vô Sư đã phải trải qua tất cả những đêm dài mất ngủ, cô độc, phải chịu đựng sự trống vắng, thiếu đi cái nóng ấm quen thuộc bên dưới. Hông hắn đập mạnh vào cặp mông đỏ ửng của Thẩm Kiều, phát ra từng âm thanh vang dội.Chiếc bàn bắt đầu nứt ra! Thẩm Kiều vừa thút thít vừa thắt chặt mật động, bao lấy chiều dài của đối phương, cố gắng kìm lại tiếng hét lớn. Điều đó càng khiến Yến Vô Sư thúc sâu vào cơ thể y nhiều hơn, tận hưởng sự chặt chẽ đến tiêu hồn, mời gọi hắn tới nới lỏng - một sự ngoan ngoãn phục tùng y chỉ dành riêng cho hắn.- A Kiều, A Kiều, A Kiều ngoan của ta.Hắn bắt đầu gầm nhẹ gọi tên y. Ruột gan y thắt lại với một cảm giác quen thuộc về một lần thăng hoa sắp tới, mông y loạng choạng khi hắn đâm tới đâm tới, cho đến khi khoái cảm vỡ tung, chìm sâu vào tận xương tủy. Hắn nghe thấy tiếng hét thất thanh của Thẩm Kiều: "Yến lang!" khi đối phương phóng thích lên người hắn, cùng lúc đó hạt giống của Yến Vô Sư cũng lấp đầy bên trong y.Chiếc bàn không báo trước vỡ tan tành, cả hai ngã xuống sàn đá lạnh. Yến Vô Sư bị cuốn vào niềm hưng phấn đến nỗi hắn không để ý đến một sự thật rằng hắn đang thao lão bà mình (người bị đập đầu xuống sàn) trên một tấm gỗ vỡ và một bàn cờ vây có nguy cơ bị vỡ!Khoái cảm đang diễn ra khiến cơ thể y quá mức mẫn cảm, Thẩm Kiều nhìn thấy sao bay đầy đầu trong cơn đau không lường trước được rồi nhanh chóng chết lặng. Y phải cầu xin, vì tấm lưng gầy đã không chống đỡ nổi nữa, không thể bắt kịp theo hô hấp của chính mình. - Y...Yến lang, A Kiều đã tới rồi... - Lời cầu xin của y tưởng chừng chỉ như tiếng thì thầm nho nhỏ, cố gắng xin đối phương chậm lại. - A Kiều...A...A Kiều cần thở...Y nghẹn ngào kêu lên, mà Yến Vô Sư vẫn tiếp tục xâm nhập bên trong mật động (vô tình phóng ra linh lực) mà không hề bỏ qua điểm mẫn cảm khiến Thẩm Kiều nhanh chóng ngất đi.Cực khoái của Yến Vô Sư đã qua đi nhưng hắn vẫn tiếp tục đâm vào bên trong không ngừng nghỉ, cho đến khi hắn chuyển mình nhanh chóng phóng thích thêm lần nữa, rên rỉ và khen ngợi lão bà đã hết mực chiều chuộng phu quân. Chờ hắn tỉnh táo lại, mới nhận ra rằng Thẩm Kiều đã thực sự bất tỉnh, Yến Vô Sư cười đầy thích thú.Yến Vô Sư lộn xộn hôn y. Thẩm Kiều mơ hồ theo bản năng hôn đáp lại, để mặc đối phương đùa giỡn lưỡi nhỏ của mình như hắn muốn, trong khi hung khí của hắn vẫn đang đâm vào mặc dù tốc độ hiện giờ rất chậm. Sự xâm nhập của hắn nhẹ nhàng hơn vừa nãy, thúc vào rút ra tưởng chừng như đang dỗ dành đối phương, khiến y vặn vẹo bên dưới mình. - A Kiều, dậy đi. Yến Vô Sư thì thầm. Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của đối phương, nhẹ nhàng hôn khắp người y.- A Kiều?Thẩm Kiều run run mi tâm, chớp mắt tỉnh lại, xấu hổ nhận ra mình đã ngất đi trong giây lát. Khuôn mặt y càng thêm bỏng rát trước sự soi mói của đối phương.Y không để ý tới khuôn mặt mê người cùng ánh mắt khiêu gợi của phu quân mình, thay vào đó, y chú tâm với cơn đau đang chạy dọc sống lưng, phát hiện ra mình đang nằm trên một địa hình không chút thoải mái. Yến Vô Sư hạ chân y xuống, chỉ cười tà khi ánh mắt trách cứ của Thẩm Kiều ghim chặt vào hắn.- Ngươi... - giọng y có chút khàn - ....Ngươi làm vỡ bàn!Yến Vô Sư nhìn những mảnh vỡ vụn bên dưới hai người, nhún vai, trên mặt nở một nụ cười ranh mãnh. - Không, là chúng ta đã làm vỡ bàn.Thẩm Kiều nhìn hắn một cái, vẻ mặt mỏi mệt xen chút buồn cười, lại dời đi tầm mắt, trầm giọng nói: - A Kiều đã nói với ngươi rằng chúng ta nên làm chuyện đó trên giường rồi.Yến Vô Sư không những không áy náy, ngược lại vẻ mặt vui mừng, đột nhiên nâng eo Thẩm Kiều lên.- Yến Vô Sư!Thẩm Kiều sợ hãi hét lên một tiếng, hai chân vòng qua eo Yến Vô Sư, tay ôm cổ hắn. Hắn vờ như không nghe thấy gì. Bạch trọc của Yến Vô Sư nhỏ giọt xuống sàn, phần còn lại được giữ bên trong bởi Yến Vô Sư vẫn chưa rút ra.- Ngươi...Ngươi muốn cái gì!?Yến Vô Sư không tốn công sức đặt y xuống giường, như thể Thẩm Kiều thực sự không nặng chút nào, đè hai lòng bàn tay của mình vào hai bên mạn sườn y, nở nụ cười như sói.- Vi phu đáp ứng yêu cầu của A Kiều. Không phải A Kiều đã cầu xin vi phu thao ngươi trên giường sao ~? Yến Vô Sư rút ra, chỉ chỉ về phía y, ngay lập tức lần nữa đâm vào. - Y...Yến lang...A Kiều đã không...Đợi đã!Yến Vô Sư không chờ đợi, Thẩm Kiều hét lên tới nỗi cổ họng phát đau.----------------------------------------------------------Miệng Thẩm Kiều mở lớn từ lâu, mắt trợn ngược, móng tay y ghim vào lưng Yến Vô Sư. - Y...Yến lang... - Y rên rỉ - A Kiều không thể...Không thể nữa...Yến Vô Sư cắt lời y bằng nụ hôn nóng, lại quay sang liếm liếm vành tai của y. - Một lần nữa, A Kiều. - Hắn thì thầm - Một lần nữa thôi, cho ta. Hắn tàn nhẫn thúc mạnh hông mình, đem mệnh căn đâm sâu vào mật động ngậm nước còn đang nhỏ giọt của lão bà đáng thương nhà hắn. Hạt giống của hắn nhiều như thế, sớm đã thấm ướt sũng cả khăn trải giường phía dưới hai người.Thẩm Kiều không thể làm gì khác ngoài việc khóc thút thít, bị kích thích quá độ vì phóng thích quá nhiều. Trước đó Yến Vô Sư đã bắt y quỳ gối, rồi lại đu ở một bên hắn. Từ cửa sổ bên kia, bất cứ ai đi qua đều có thể dễ dàng nhìn thấy y bị suồng sã thao lộng. Hắn thậm chí còn bắt y cưỡi lên người mình, hai tay nắm lấy mông y mà nhún lên nhún xuống.Màn đêm đã buông xuống từ mấy canh giờ trước. Thẩm Kiều không thể nhúc nhích nổi nữa, cũng không thể phản kháng nổi, lần nữa nằm xuống dưới thân phu quân mình. Y yếu ớt tiếp nhận tất cả những gì hắn đem lại, ngay cả khi hắn lao vào không ngừng từ niềm hạnh phúc đau đớn đang đe dọa chiếm sạch tâm trí y.Y chỉ đơn giản là rên lên những âm thanh vụn vặt, bật ra một tiếng kêu mong manh khiến Yến Vô Sư cắn môi y. - A Kiều thật tốt với ta. A Kiều của ta rất mạnh mẽ. Yến lang hứa lần này là lần cuối cùng, chỉ một lần nữa thôi. A Kiều có thể tỉnh lại không? Hắn thì thầm vào tai Thẩm Kiều, khi cao trào của Thẩm Kiều đến gần hơn, y nói với Yến Vô Sư:- A...A Kiều có thể, vì Yến lang...Và rồi một lần nữa y lại ngất đi, Yến Vô Sư không trách y, chỉ nằm xuống bên cạnh, và ngủ quên đi ngay sau đó.-------------------------------------------------------Vào sáng hôm sau, Biên Duyên Mai mới trở về sau một chuyến đi xa, muốn đến diện kiến sư tôn mình một chút. Khi y đến nơi, bắt gặp rất nhiều khuôn mặt đỏ như củ cải đường của đám gia nhân và các môn đệ. Bọn họ đều né tránh những ánh mắt hiểu ý của nhau, thậm chí tranh nhau cúi đầu trước Biên Duyên Mai.Một vài người trong số họ đang cầm những mảnh gỗ vỡ và một bàn cờ vây cũng đã vỡ. Biên Duyên Mai cau mày, ngay lập tức đi đến phòng của Yến Vô Sư để báo cho hắn biết y đã về và có chuyện muốn báo cáo.Y bị Ngọc Sinh Yên túm cổ tay, chặn lại ngang đường.- Sư đệ? - Y hỏi. - Có gì không đúng sao? Nhìn đến khuôn mặt đỏ ửng lên vì hối hận và xấu hổ của Ngọc Sinh Yên, giống hệt của đám gia nhân vừa gặp, lại còn thêm phần vô cùng đau khổ khiến Biên Duyên Mai phải lo lắng hỏi.- Làm sao vậy?- Sư huynh không nên đến chỗ sư tôn bây giờ.Biên Duyên Mai nhướng mày.- Hở?Ngọc Sinh Yên ai oán nhìn y.- Ta thật sự không nghe thấy gì hết. Ta thực sự không biết rằng Thẩm đạo trưởng thậm chí còn tự xưng như vậy trên giường của sư tôn. Ta thực sự không có! Sư huynh, ta phải làm gì đây!? Hai người họ đã bắt đầu làm như thế suốt từ hôm qua tới giờ! Ta cứ nghĩ rằng họ sẽ dừng lại khi sư tôn yêu cầu gia nhân dọn dẹp cái bàn bị hỏng. Họ đã làm vỡ một cái bàn rồi! Nhưng ta đã nhầm! Sư tôn thật tàn nhẫn, Thẩm đạo trưởng thật đáng sợ!Biên Duyên Mai đè bàn tay lên vai sư đệ mình, trấn an hắn.- Sinh Yên, từ từ đã. Ý ngươi là sao?Ngọc Sinh Yên gào khóc, bổ nhào vào người sư huynh mình, y vội vàng đỡ lấy hắn. - Thẩm đạo trưởng tự xưng là A Kiều trong lúc lăn giường với sư tôn!Biên Duyên Mai hối hận khi vừa muốn đánh gãy lưng Ngọc Sinh Yên vì tội nói nhảm.Và có lẽ trời cao cũng muốn chế giễu họ, đúng lúc này hai người lại nghe thấy Thẩm Kiều khóc tới tê tâm liệt phế như thể y đang bị Yến Vô Sư hành hạ. - A......A ~! Yến lang ~! A Kiều thực sự không thể...không thể nữa! L...Làm ơn, đừng mà! Hức...ư...ư...~! - A Kiều có thể mà, ngươi có thể chịu đựng lâu hơn vì Yến lang của ngươi~Biên Duyên Mai ước rằng mình vĩnh viễn không cần quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store