Edit Dm Trieu Hoan Nguoi Choi Kien Thiet Dai Nguy
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng Tin Mộ Dung Quang bị ám sát trên đường đi được truyền về Định Sơn vào ba ngày sau đó. Nghe tin này, Mộ Dung Liêu lập tức gọi Mộ Dung Phong đến, trực tiếp hỏi hắn thực hư."Thái tử trên đường về thành gặp phải mai phục. Nó nói đã tìm thấy trên người phục binh một bức thư con viết cho bộ Đoạn, nghi ngờ cuộc ám sát này là con và bộ Đoàn câu kết, có thật không?"Mộ Dung Phong nghe vậy kinh hãi, suýt chút nữa cho rằng chính mình đã cung cấp thông tin sai, khiến Đoạn thị tự ý hành động.Nhưng sau đó lại cảm thấy không thể, liền vội vàng phủ nhận: "Tuyệt đối không có chuyện này. Con quả thật có chút giao tình với thế tử bộ Đoạn, nhưng đó là giao tình kết được khi ba bộ đồng minh tác chiến bốn năm trước. Phụ vương người cũng biết chuyện này mà. Con luôn kính trọng đức độ rộng lượng của vương huynh, làm sao có thể làm ra hành vi hèn hạ như vậy, xin phụ vương minh xét.""Ừ, ta cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ." Im lặng một lúc, Mộ Dung Liêu từ từ phân tích: "Là thích khách lại mang theo thư bên mình, quá mức cố ý, giống như cố tình gài bẫy.""Phụ vương nói rất đúng." Mộ Dung Phong phụ họa, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.Thực ra, hắn càng nghi ngờ đây là một màn kịch do Mộ Dung Quang tự biên tự diễn, nhưng vừa rồi hắn đã nói kính trọng đức hạnh của huynh trưởng, lúc này cũng không tiện chủ động đưa ra nghi vấn, chỉ đành nén sự uất ức.Mộ Dung Liêu chú ý đến thần sắc của thứ tử, thấy vẻ kinh ngạc và nhẫn nhịn của hắn không giống giả vờ, liền gạt bỏ nghi ngờ đối với hắn.Đồng thời, trong lòng hắn trầm tư, lấy danh nghĩa của Mộ Dung Phong và Đoạn thị để ám sát thái tử, nếu cuộc ám sát thành công, ai sẽ là người hưởng lợi?Trong khoảnh khắc, Mộ Dung Liêu đưa ra kết luận.Tình hình hiện tại, nếu mình thực sự trúng kế này, chắc chắn sẽ trừng phạt nặng thứ tử, ghi hận bộ Đoạn, đến lúc đó hai bộ trở thành kẻ thù, mình rút quân về thành cố thủ, người hưởng lợi lớn nhất không nghi ngờ gì chính là Bộ Kinh Vân.Nhưng Bộ Kinh Vân không thể biết được mối liên hệ giữa Mộ Dung Phong và bộ Đoạn, càng không thể làm giả thư tín của hắn. Hơn nữa từ quận Đông Hà đi lên phía bắc Định Sơn, hoặc là vượt sông, hoặc là đi vòng qua Miên Khẩu, hai cửa ải đều có trọng binh canh giữ, phục binh hơn trăm người muốn lặng lẽ đi qua, gần như là không thể.Mà một khi loại trừ nghi ngờ của người Ngụy, người có khả năng thực hiện kế hoạch này nhất chính là láng giềng gần của họ, bộ Vũ Văn.Nghĩ đến đây, Mộ Dung Liêu khẽ nheo mắt.Hắn luôn biết dã tâm của Vũ Văn Anh Thạc muốn thôn tính các bộ lạc Đông Hồ và thống nhất phía bắc. Thậm chí trong số thuộc hạ của bản thân cũng có người ngấm ngầm câu kết với bộ Vũ Văn. Nếu việc này là do Vũ Văn Anh Thạc phái người làm, thì mọi thứ đều có thể giải thích thông suốt.Xem ra, dù mình có hành sự khiêm tốn đến đâu, việc bộ Mộ Dung đi xuống phía nam mở rộng lãnh địa, lớn mạnh thế lực, vẫn khiến một số người đỏ mắt, không thể ngồi yên."Phụ vương, có cần con phái người đi điều tra thân phận của đội phục binh đó không?" Mộ Dung Phong càng nghĩ càng thấy đây là Mộ Dung Quang cố ý hãm hại mình, trong lòng không khỏi oán giận.May mắn là phụ vương đủ tin tưởng hắn, nếu không lần này hắn chỉ có thể nuốt xuống phần thiệt thòi này, hứng chịu một trận quát mắng.Hắn có ý muốn đòi lại công bằng, vạch trần lời nói dối của Mộ Dung Quang. Nhưng Mộ Dung Liêu lại lắc đầu: "Chuyện đã qua ba ngày, bây giờ con đi, nhìn thấy cũng chỉ là một đống xác thối rữa bị dã thú cắn xé, không điều tra ra được gì."Mộ Dung Phong nhíu mày, không lên tiếng.Nhận ra sự không cam lòng của hắn, Mộ Dung Liêu an ủi: "Địch trong tối ta ngoài sáng, chuyện này khó tìm ra kết quả, chỉ có thể trước tiên phái một đội quân trở về đô thành, tăng cường phòng bị, còn việc thái tử hiểu lầm con, ta sẽ viết thư giải thích với nó."Mộ Dung Phong hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn giận trong lòng nói: "Tạ ơn phụ vương đã lo lắng.""Hiện tại, chúng ta vẫn nên lấy cục diện phía nam làm trọng." Mộ Dung Liêu trầm giọng nói, rồi chuyển chủ đề: "Theo tin trinh sát báo về, quân Ngụy gần đây đang điều động lương thảo từ nhiều nơi, có lẽ chuẩn bị tấn công Miên Khẩu."Mộ Dung Phong chắp tay: "Con xin dẫn binh phòng thủ."Mộ Dung Liêu khẽ nhíu mày, lắc đầu: "Bộ Kinh Vân mưu mô xảo quyệt, vẫn là ta tự mình dẫn binh đến Trung Đôn đối phó, con cứ ở lại Định Sơn, để phòng quân Ngụy vượt sông tấn công bất ngờ."Mộ Dung Phong khựng lại, sau đó gật đầu đáp vâng.*Vì sự kiện bị ám sát, Mộ Dung Quang trên đường về thành luôn lo sợ, sợ lại bị bộ Đoàn thị Tiên Bi mai phục tấn công bất ngờ, suốt đường đi ngay cả xe ngựa cũng ít khi xuống. Chờ đến khi đội ngũ đến thành Đại Đồng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.Không lâu sau, Mộ Dung Liêu phái Quảng Vũ tướng quân dẫn năm nghìn binh sĩ về thành canh giữ, khiến Mộ Dung Quang tạm thời yên tâm. Tuy nhiên, cùng lúc đó, bức thư được gửi đến lại cho thấy cách xử lý của Mộ Dung Liêu đối với chuyện này khiến hắn vô cùng bất mãn.Nói rằng chuyện ám sát quá đáng ngờ, khuyên hắn suy nghĩ kỹ, nên tin tưởng Mộ Dung Phong hơn. Trong mắt Mộ Dung Quang, đây chính là sự thiên vị trắng trợn của phụ thân đối với đệ đệ.Trong lòng hắn có oán hận, nhưng vì hình tượng đoan chính nhân hậu đã giả vờ bấy lâu, nên đành phải giả vờ rộng lượng, trong thư hồi âm cho phụ thân, bày tỏ sự tin tưởng và thấu hiểu đối với đệ đệ. Điều này càng khiến hắn bất mãn hơn."Ta đã sớm nói, phụ vương sủng ái hắn ta, sẽ không tin chuyện này là do hắn chủ mưu." Vì Tạ Âm là người cùng hắn trải qua sự kiện ám sát, Mộ Dung Quang nhận được thư liền tìm đến đối phương tâm sự ngay lập tức, trút bỏ những bất mãn đã tích tụ bấy lâu."Nhưng điện hạ nói chuyện này với Thiền Vu, ít nhất trong một khoảng thời gian tới, Nhị điện hạ sẽ phải kiềm chế.""Hiện tại thì kiềm chế, sau này thì sao?" Khuôn mặt trắng bệch, thanh tú của Mộ Dung Quang vì ghen tị và bất an mà có chút méo mó, "Rõ ràng bằng chứng đã bày ra trước mắt, nhưng phụ vương lại làm ngơ, không trừ khử hắn, chẳng lẽ phải để ta sống mãi dưới sự đe dọa của hắn?""Điện hạ đã trở về Đại Đồng, trong thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm. Thiền Vu sáng suốt, chỉ cần điện hạ có thể nhân cơ hội này lập công lớn, thu phục lòng dân, cho dù Nhị điện hạ có được sủng ái đến đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí trữ quân của điện hạ." Tạ Âm dùng ngữ khí như đã suy nghĩ kỹ lưỡng để khuyên nhủ, "Về việc báo thù, điện hạ tuyệt đối không được vội vàng ra tay. Đặc biệt không được để thân tín tham gia vào kế hoạch. Nếu không một khi kế hoạch bại lộ, tất sẽ bị Thiền Vu nghi ngờ."Thần sắc Mộ Dung Quang hơi cứng lại, đột nhiên như được khai sáng điều gì đó, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng: "Ý của ngươi là, phải mượn tay người khác?"Khóe môi Tạ Âm thẳng tắp, bình tĩnh nói: "Nếu có thể mượn tay người khác, tự nhiên là ổn thỏa nhất."Mộ Dung Quang gật đầu, rồi đứng dậy, vẻ mặt trầm tư đi lại trong điện.Tạ Âm cúi đầu, bưng chén trà lên uống một ngụm, trong phòng im lặng.Một lúc sau, Mộ Dung Quang phá vỡ sự im lặng: "Hắn có thể mượn sức của Đoạn thị, ta cũng có thể mượn binh của bộ Vũ Văn."Tạ Âm ngước mắt nhìn nửa khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của hắn, đưa ra lời khuyên: "E rằng không ổn, bộ Vũ Văn vốn mạnh mẽ, đến lúc đó chỉ sợ mời thần dễ, tiễn thần khó.""Ngươi nói không sai, nhưng người mà ta muốn liên hệ không phải là thủ lĩnh bộ Vũ Văn." Mộ Dung Quang quay người lại nhìn hắn, vẻ mặt thản nhiên, như thể đã có ý nghĩ này từ lâu, chỉ đến lúc này mới nói ra, "Tả đại tướng Vũ Văn Thấu là cháu trai của Vũ Văn Anh Thạc, còn mẫu thân ta là muội muội ruột của hắn, nếu nhờ hắn ra tay, xét về quan hệ họ hàng, hẳn là sẽ tuân thủ lời hứa."Tạ Âm đứng yên, như đang cân nhắc lợi hại của kế này, im lặng một lúc lâu, hắn ngẩng đầu nói: "Nếu có mối quan hệ này, quả thật có thể thử."Tiếp xúc với ánh mắt bình thản ẩn chứa sự khẳng định của hắn, Mộ Dung Quang đột nhiên có sự tự tin lớn lao vào ý tưởng của mình.Khi đã có kế hoạch đại khái, hắn lập tức thoát khỏi sự lo lắng về an nguy tính mạng của bản thân, lại khôi phục vẻ ngoài văn nhã giả tạo, ngồi về chỗ cũ, mỉm cười lễ độ: "Lời nói trước đó của Tạ xá nhân rất có lý, ta quả thật nên nhân cơ hội này nhanh chóng thu phục lòng dân, cụ thể nên bắt đầu từ đâu, mong Tạ xá nhân chỉ giáo."*"Đại Thiền Vu Hung Nô Hô Diên Du đột ngột qua đời, thứ tử Cốc Lễ Vương cùng thê tử là Chuyên Cừ Yên Thị muốn cướp ngôi, bị Tả Hiền Vương Hô Diên Man Man liên kết với các tả hữu đại tướng chém giết."Khương Thư mở bức mật thư có đóng dấu của Ngọa Long Các, thông tin đầu tiên mà y nhìn thấy chính là tin tức chấn động này.Y muốn biết thêm chi tiết về cuộc nội loạn trong vương đình Hung Nô. Nhưng Ngọa Long Các mới thành lập, nhân viên thu thập thông tin không nhiều. Hơn nữa kể từ khi Doãn Vân Ảnh rời đi, bên Hung Nô thiếu đi mật thám có thể thăm dò tin tức mật cấp cao, nên hiện tại chỉ có thể biết được những tin tức chung chung như vậy.Thế lực Hung Nô đã chiếm cứ phương bắc từ lâu, cắm rễ rất sâu. Lần này Hung Nô vương qua đời, chắc chắn sẽ gây ra chấn động lớn cho cục diện phương bắc. Hiện tại, hai nơi chịu ảnh hưởng lớn nhất, một là ở Ung Châu, một là ở Hy Châu.Vì vương đình nội loạn mà không có thời gian lo đến địa bàn Ung Châu, Tuân Lăng liền nhân cơ hội dẫn năm vạn đại quân đi lên phía bắc thu phục đất đai đã mất, một đường như thế chẻ tre, cơ hồ không có gì trở ngại.Đồng thời, Hình Tang lại dựa vào uy tín đã tích lũy trong các tướng sĩ Hung Nô, nhân cơ hội thu phục được vài đội tàn quân Hung Nô vốn thuộc thế lực Cốc Lễ Vương bị Tả Hiền Vương đánh bại và một số ít nô lệ Yết Hồ, chỉ trong vòng một tháng đã kéo lên một vạn đại quân, với tốc độ cực kỳ nhanh chóng quay đầu về phía tây, đánh chiếm quận Bồi Lâm của Hy Châu, chiếm đất tự xưng là Bồi Lâm Thái thú và Quán Quân tướng quân.Hình Tang phản bội Hung Nô là điều nằm trong dự liệu của Khương Thư. Tuy nhiên, hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy lập nên thế lực và địa bàn của riêng mình, vẫn khiến y cảm thấy kính nể.Quả nhiên nhân vật chính vẫn là nhân vật chính, sẽ không vì biến động của cốt truyện mà ảnh hưởng đến thực lực xưng vương xưng bá của hắn.Dựa trên hành động hiện tại của Hình Tang mà phân tích, mục tiêu của hắn vẫn còn ở phía tây. Vậy sau này khi thế lực lớn mạnh, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với tộc Đê đang chiếm cứ Hy Châu.Mặc dù thế lực của Hình Tang lớn mạnh không phải là chuyện đáng mừng, nhưng tộc Đê cũng không dễ chọc, nếu hai bên đụng độ, tiêu hao binh lực lẫn nhau, đối với y mà nói, cũng không phải là chuyện xấu.Trong lòng Khương Thư tính toán, dời mắt tiếp tục đọc.Tưởng rằng tin tức Hung Nô vương qua đời đã đủ kinh ngạc, không ngờ bên dưới còn có chuyện hoang đường hơn.Kể từ đầu xuân năm nay, tộc Đê đã đưa đại quân xuống phía nam Giang Châu, phát binh tấn công các quận như Nhật Diên, Tình Chi. Giang Châu Thứ sử Vương Từ tự tin đầy mình, nhiều lần dẫn quân ra nghênh chiến, nhiều lần bại trận, nhưng lại không hề bận tâm, cũng chưa từng nghĩ đến việc cầu cứu. Cho đến khi quận Vĩnh Ngô, nơi đặt châu phủ, bị công chiếm, hắn cuối cùng mới sợ hãi, bỏ lại các quận thủ huyện lệnh ở phía đông nam Giang Châu đang khổ sở chống cự, bản thân thì hoảng loạn chạy về phía nam, trốn đến Hoàng Châu.Đọc xong tin tức này, Khương Thư không biết nên nói gì cho phải.Vương Từ bỏ đi như vậy chẳng khác nào dâng Giang Châu cho người Đê, đối với quốc gia và bách tính đều có thể coi là một tội nhân lớn.Tuy nhiên, xét đến xuất thân từ gia tộc Vương thị Định Sơn, hắn e rằng cũng chẳng bận tâm đến việc mang tiếng xấu này, là đệ đệ ruột của Xa Kỵ tướng quân Vương Dịch, cho dù làm ra chuyện vô trách nhiệm như vậy, cũng sẽ không bị triều đình kết tội.Khương Thư hơi cạn lời lắc đầu, rồi tiếp tục đọc xuống.Vì có chuyện hoang đường của Giang Châu Thứ sử ở phía trước, khi nhìn thấy cuộc tranh đấu của triều đình bên kia, y đã không còn cảm thấy kinh ngạc.Kể từ khi Đoạn Anh Hùng dẫn Khất Hoạt Quân rời khỏi Lăng Châu, Tây Nam Vương Bùi Tân liền lấy tội danh dẹp loạn bất thành mà bãi chức Lăng Châu Thứ sử của Tô Miên, đồng thời ra chiếu tự phong mình là Lăng Châu, Hoài Châu nhị châu mục.Tô Miên nhờ sự che chở của Khổng thị mà hoành hành nhiều năm, làm sao có thể chịu được sự nhục nhã này. Dù sao hắn cũng đã bị Tây Nam Vương nhắm đến, có chấp nhận lệnh của triều đình hay không thì đều là đường chết, dứt khoát tự mình ôm binh lực, bất ngờ đánh chiếm Tây Nam Quốc đang trống rỗng binh lực, cát cứ xưng vương ở vùng Lăng Châu.Tây Nam Vương vì vậy mà vừa tức vừa vội, tuyên bố sẽ đích thân dẫn đại quân quét sạch phản tặc.Nhưng trên thực tế, theo thông tin mà gián điệp thu thập được, hành động này của Tây Nam Vương thực chất là "túy ông chi ý bất tại tửu*".*câu này có nghĩa là một người nói hay làm việc gì đó mà mục đích thật sự không phải điều đang thể hiện ra ngoài, mà ẩn giấu một dụng ý khác.—Hắn giả vờ muốn đích thân dẫn đại quân tấn công Lăng Châu, thực chất là muốn nhân cơ hội này trừ khử Hoài Dương Vương, một mối họa lớn này.Hơn một tháng trước, tàn dư Khổng thị đã bị Tuân Lăng tiêu diệt, nhưng Hoài Dương Vương vẫn đóng quân ở cửa Hoa Châu không rút, điều này khiến cho Tây Nam Vương, người coi Hoài Châu là địa bàn của mình, sao có thể dung thứ.Thế là, hắn cùng các mưu sĩ dưới trướng bàn ra một kế "bắt rùa trong chum", cố ý rầm rộ xuất binh tấn công Lăng Châu, tạo ra ảo giác đô thành trống rỗng, nhưng thực ra đã sớm phái quân mai phục bên trong và bên ngoài thành Hành Xuyên. Một khi Hoài Dương Vương dẫn quân vào trú đóng đô thành, sẽ lấy danh nghĩa thảo phạt nghịch tặc mà tấn công quân đội của Hoài Dương Vương.Hiện tại kế hoạch này chưa được thực hiện, nhưng Khương Thư nhìn thấy mưu kế của Tây Nam Vương, đã có thể đoán trước được cục diện hỗn loạn sau đó ở phía nam."Hỗn loạn một chút cũng tốt, triều đình tự lo thân, mới là cơ hội để ta đoạt Thanh Châu."Nói đến tình hình Thanh Châu, cuối bức mật thư chỉ có một dòng thông tin ngắn gọn— "Thái tử Mộ Dung Tiên Bi Mộ Dung Quang bị phục kích, kẻ chủ mưu sau màn là Tạ Thất Huyền."Điều này cũng dễ hiểu, dù sao ngoài Tuân Châu, Thanh Châu là nơi có nhiều người chơi nhất, bất cứ tin tức nào có thể lấy được trên bề mặt, diễn đàn đã sớm truyền đi khắp nơi rồi.Đối với tin tức về Thanh Châu này, Ngọa Long Các giống như chỉ ghi lại theo thông lệ, có lẽ Doãn Vân Ảnh cho rằng y đã sớm biết tất cả kế hoạch của Tạ Âm.Mà trên thực tế, sau khi biết tin Tạ Âm âm mưu ám sát thái tử rồi gài bẫy Mộ Dung Phong và bộ Đoạn thị Tiên Bi, Khương Thư quả thật có thể đại khái suy luận ra kế hoạch tiếp theo của đối phương.Kế hoạch này có thể nói là được thiết kế riêng nhắm vào điểm yếu của từng người trong gia đình Mộ Dung Liêu. Nếu tiến triển thuận lợi, ba bộ Tiên Bi chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn.Khương Thư mỗi khi suy diễn những biến động của cục diện Thanh Châu và phương bắc, đều không khỏi cảm thán. Y không thể ngờ rằng, những đặc điểm tính cách của ba phụ tử Mộ Dung đã được y viết ra ban đầu để Bộ Kinh Vân đối phó với Mộ Dung Tiên Bi, lại có thể bị Tạ Âm lợi dụng triệt để đến vậy.Giờ đây nhìn lại, Mộ Dung Liêu không phải là không có khuyết điểm, khuyết điểm của hắn chính là "trọng dụng nhân tài".Đây vốn nên là ưu điểm của hắn, nhưng tiếc là hắn đã tin nhầm Tạ Âm, tin lầm rằng người mà hắn mang về chỉ là một sĩ tử phương nam xuất thân cao quý, ốm yếu bệnh tật, quá tự tin cho rằng với tuổi tác và kinh nghiệm của mình có thể dễ dàng điều khiển những người trẻ tuổi này trong lòng bàn tay.Nhưng điều này cũng bình thường, vẻ ngoài tinh tế như ngọc trắng không tì vết của Tạ Âm trời sinh đã có thể khiến người khác nảy sinh thiện cảm gần gũi. Nếu hắn lại cố tình giả vờ một chút, với dáng vẻ của một mỹ nhân bệnh nhược mà phô bày một chút gia thế và kiến thức uyên bác của mình, ít ai có thể không rơi vào bẫy của hắn.Khương Thư nghĩ đến đây, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Thực ra mình cũng vậy sao?Ban đầu, y cũng từng biết rõ ràng Tạ Âm tiếp cận mình là để chữa bệnh. Nhưng sau đó, không biết từ lúc nào, y đã vô thức dâng ra tấm lòng chân thành để kết giao với đối phương. Cho đến tận bây giờ, những gì Tạ Âm nói, dù là đi theo y lập công danh sự nghiệp, hay là những lời tỏ tình, y đều chưa từng có chút nghi ngờ nào.Một khi đặt mình vào vị trí của Mộ Dung Liêu, Khương Thư đột nhiên cảm thấy sợ hãi.Nếu nói bản thân mình cũng là một trong những người bị lừa, tất cả những chuyện trong quá khứ đều là diễn kịch, Tạ Âm từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi mục đích của hắn, việc đi theo mình chỉ là vì gia tộc của hắn...Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu Khương Thư. Y vội vàng lắc đầu, không thể nào, Tạ Âm đã vì y mà làm đến mức này, y sao có thể nghi ngờ tấm lòng chân thành của đối phương như thế.Ngay sau đó y bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua với đối phương, không khỏi cười tự giễu.Nói trắng ra, chính khoảng cách quá xa đã sinh ra cảm giác thiếu an toàn. Nếu Tạ Âm lúc này ở ngay bên cạnh y, có thể đưa tay ra chạm tới, y sẽ không bao giờ nảy sinh những lo lắng và tạp niệm này.Khương Thư cầm mật thư lên, đặt trên ngọn nến, đốt cháy.Nhìn tờ giấy bốc cháy, dần dần hóa thành tro tàn, y khẽ thở dài, lẩm bẩm một câu: "Mau kết thúc đi."*Phía bắc thành, Ngọa Long Các.Trạch viện vừa mua hiện đang trong quá trình sửa sang, làm mới. Khiến cho chủ các Doãn Vân Ảnh tạm thời chỉ có thể ở trong phòng ngủ của mình để giao phó công việc cho thuộc hạ.Hắn cẩn thận nhìn nữ tử trước mặt một lúc, nói: "Khuôn mặt của thân thể này của ngươi không tồi, nhưng vóc dáng quá trưởng thành, thiếu đi sự mảnh mai, thanh thoát của một thiếu nữ, có lẽ không phải là kiểu mà Hô Diên Man Man thích."Cơ Vô Ưu lộ vẻ lo lắng: "À, vậy ta lại phải đổi một thân thể khác?""Cũng không cần, chỉ cần nắm bắt đúng khí chất là được, vóc dáng có thể dùng trang phục che giấu." Doãn Vân Ảnh vừa nói vừa lấy một tập tài liệu đưa cho nàng, "Những kinh nghiệm và sở thích của Hô Diên Man Man đều ở trên đó, ngươi tự mình xem mà tìm hiểu, nghĩ cách tiếp cận hắn.""Được.""Ngoài ra, chú ý bảo vệ sự an toàn của bản thân. Nếu trong quá trình diễn xuất xuất hiện hiện tượng tâm lý không thoải mái, hãy kịp thời rút lui, nhiệm vụ không quan trọng đến vậy.""Lão sư yên tâm, tim ta mạnh lắm." Cơ Vô Ưu nắm tay lại nói.Doãn Vân Ảnh gật đầu, cuối cùng lại bổ sung: "Đúng rồi, có một điểm ta quên viết vào. Trong lòng Hô Diên Man Man có một bạch nguyệt quang tên là Ảnh Nhi. Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, ngươi có thể đổi một cái tên khác, Dĩnh Nhi*, Tiểu Ảnh đều được, tóm lại là có thể gây sự chú ý của hắn là được."*Dĩnh và Ảnh đều đọc là yǐngCơ Vô Ưu đầu tiên là cười tủm tỉm đáp "Được", sau đó như đột nhiên nhận ra điều gì, đôi mắt chớp chớp hỏi: "Khoan đã, Ảnh Nhi này sẽ không phải là lão sư diễn đấy chứ?"Doãn Vân Ảnh không trả lời, chỉ mỉm cười với thái độ mập mờ.Thế là Cơ Vô Ưu không khỏi nở một nụ cười hưng phấn: "Lão sư yên tâm, Doãn lão sư, ta sẽ thay lão sư yêu hắn thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store