Edit Dm Trieu Hoan Nguoi Choi Kien Thiet Dai Nguy
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng Sau khi chuyện Thanh Châu được quyết định, mọi người liền tản đi để lo việc của mình. Bộ Kinh Vân nán lại một lúc, hỏi Khương Thư có nên để quân khởi nghĩa chấp nhận lời khuyên hàng của Tây Nam Vương không."Điều đó còn tùy thuộc vào thành ý của Tây Nam Vương." Giọng điệu của Khương Thư nhàn nhạt, "Nếu hắn không có thành ý, chỉ lấy một vài chức vụ hư danh mà muốn bình loạn Lăng Châu, thì cứ để Đoạn Anh Hùng không cần để tâm, tiếp tục làm phản. Nếu chức quan hắn hứa hẹn vẫn ổn, lại có thực quyền, thì hãy lệnh cho Đoạn Anh Hùng viết một bức thư đầu hàng với lời lẽ khẩn thiết, xin đầu hàng triều đình."Bộ Kinh Vân do dự một chút, hỏi: "Nếu Tây Nam Vương giở trò lừa bịp thì sao?"Khương Thư lắc đầu: "Dã tâm của hắn quá lớn, muốn nuốt chửng Khất Hoạt Quân, cũng không xem thử mình có đủ bản lĩnh hay không."Bộ Kinh Vân nghe vậy, biết trong lòng y đã có tính toán từ trước, nên không hỏi thêm nữa.Sau khi Bộ Kinh Vân đi, trong sảnh đột nhiên trở nên trống trải và yên tĩnh.Tử Minh dọn dẹp các bàn và ấm trà ở hai bên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã qua lại của hắn.Khương Thư ngồi xuống trước bàn, ánh mắt chuyển sang chậu cây ở góc bàn, chậu hoa mai đỏ với những hạt châu vàng lấp lánh bây giờ đã nở rộ hoàn toàn.Y cầm công văn lên, khẽ vuốt ve cành mai, những hạt châu vàng trên đó lập tức lung lay, lấp lánh dưới ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ, giống như những con bướm vàng đang vỗ cánh.*Tin tức xuất chinh đã nhanh chóng lan truyền khắp quân doanh lớn sau khi Bộ Kinh Vân trở về phủ châu và triệu tập tất cả các quan võ để họp.Vào buổi trưa cùng ngày, trong phòng ăn quân doanh, những người chơi tụ tập tại phòng ăn dành riêng cho Phi Ưng Đội vừa ăn cơm vừa hào hứng bàn tán về chuyện này."Chưa đầy hai tháng, lại phải đánh nhau nữa rồi, người ta thì không nhận được nhiệm vụ chiến đấu, còn chúng ta thì nhiệm vụ chiến đấu quá dày đặc, tuy thăng cấp dễ, nhưng cũng thật sự rất mệt," Khúc Lộc vừa húp bún khoai tây vừa than vãn.Kỷ Tu ở đối diện nói: "Lần này đi đánh Thanh Châu, không phải rất sảng khoái sao, đi đánh trận tiện thể còn có thể du lịch, ngoài đời làm gì có thời gian rảnh rỗi như vậy.""Hình như cũng đúng, Thanh Châu giáp biển đúng không? Vậy thì có khi còn được ăn hải sản vài ngày để đổi khẩu vị.""Mang theo ít miến đậu xanh đi, đến lúc đó bảo Nguỵ đầu bếp làm một bữa tiệc hải sản nướng."Trương Phi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu: "Đệt, ý tưởng này tuyệt thật, ngoài đời ta bị dị ứng hải sản, lần này cuối cùng cũng có thể ăn cho đã rồi, hì hì!""Xùy, bị mấy người nói, ta lại thèm hàu nướng tỏi rồi!""Đi đánh trận, Long Đặc Áo chắc chắn là vui nhất, hắn lại có lý do để tạm ngừng cập nhật nữa rồi.""Không phải chứ, vẫn còn người theo dõi tiểu thuyết của hắn à? Đại Vương ngừng cập nhật này, con chó ta nuôi trong nông trại QQ còn siêng hơn hắn.""Này, ta nghe thấy đấy nhé!" Long Đặc Áo đang ngồi ở bàn khác đột nhiên quay lại, "Nói nữa, cẩn thận ta bảo Tiểu Ba đánh ngươi đấy!""Nghe lão đại nói, lần này Tạ mỹ nhân cũng đi." Ở khu ăn riêng dành cho quan võ, Hoắc Vân Thiên vừa ăn cơm thịt dê hầm vừa nói.Lăng Ba Ba kinh ngạc: "Thật hay giả đấy, Thù ca nỡ lòng nào để vợ hắn ra ngoài chịu khổ?""Lời này của ngươi nghe sao mà kỳ lạ thế?" Ninh Thành Lôi liếc xéo hắn một cái, "Tạ Tòng sự lần này đi theo quân đội xuất chinh, chắc là vai trò như quân sư, để đưa ra kiến nghị cho lão đại thôi.""Không phải, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua chuyện bát quái kia sao?""Ta biết chứ, là Thù ca và hắn là một đôi chứ gì, đó chẳng phải là một đám người trên mạng ship CP sao, ngươi còn tin là thật à?""Ta nghe nói, hình như họ thật sự là một đôi." Hoắc Vân Thiên nói: "Ngươi xem bây giờ Tạ mỹ nhân đã mua nhà ở Mật Dương, còn thỉnh thoảng ở lại phủ Thứ sử, người xưa coi trọng lễ nghi phép tắc như vậy, hắn làm như vậy rõ ràng là có vấn đề mà!"Thượng Quan Phi Đao nhướn mày: "Đệt, vậy sau này chúng ta chẳng phải sẽ có một nam hoàng hậu sao?"Lam Long: "Ái chà, cái này cũng quá kỳ quái, trò chơi không thể chơi như vậy được!"Hoắc Vân Thiên dừng lại một chút, nói: "Nhưng nếu là Tạ mỹ nhân, hình như cũng không phải là không thể chấp nhận được."Lam Long nhớ lại những bức ảnh thần thánh được lan truyền trên diễn đàn, gãi đầu nói: "Ừm... nếu là Tạ mỹ nhân, hình như, quả thực có thể hiểu được..."*Là một cựu binh có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Bộ Kinh Vân hiểu rõ đạo lý binh quý thần tốc trong việc cứu viện. Sau khi Khương Thư ra lệnh, hắn liền tích cực điều động vật tư trong quận, tập hợp quân đội, dưới sự phối hợp hết lòng của các quan lại phủ, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã chuẩn bị xong tất cả lương thảo quân trang cần thiết cho một vạn đại quân xuất chinh Thanh Châu.Cũng chỉ có quan chức quan phủ ở Hưng quận đủ đoàn kết, kho phủ có đủ lượng lương thực vật tư, mới có thể chuẩn bị quân nhu một cách khẩn cấp và nhanh chóng như vậy, đổi sang bất kỳ nơi nào khác, đều khó mà làm được.Mọi việc đều tiến triển thuận lợi, nhưng vào đêm trước khi đại quân xuất phát, Khương Thư ngồi trước bàn đọc công văn lại lòng dạ bồn chồn, đứng ngồi không yên.Thực ra, cảm giác này đã kéo dài suốt ba ngày. Từ khoảnh khắc Tạ Âm quyết định theo đại quân đến Thanh Châu, lòng y chưa từng được bình yên.Mấy ngày nay, Tạ Âm hoặc là bận rộn bàn giao công việc, hoặc là ở nhà dọn đồ đi đường, gần như chưa nói với y được vài câu.Mặc dù biết sáng mai mình chắc chắn sẽ tiễn đại quân ra khỏi thành, đến lúc đó có gì muốn nói thì dặn dò cũng chưa muộn, nhưng trong lòng lại luôn bị một thứ gì đó bế tắc, như thể có cả một bầu tâm sự chưa thổ lộ với đối phương.Nhưng cụ thể phải nói gì, bản thân Khương Thư cũng không thể hiểu được.Y chỉ biết nỗi bất an và lo lắng mơ hồ này của mình đến từ sự luyến tiếc khi bạn bè rời đi. Đây là lẽ thường tình, vì vậy y vẫn luôn cố ý kìm nén nỗi sầu muộn trong lòng.Tuy nhiên lúc này, cảm xúc này lại không thể kiểm soát mà dâng trào, cuộn trào lên.Có nên đến Tạ phủ một chuyến không?Nhưng ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống. Đến thăm vào lúc này thực sự quá đột ngột, hơn nữa với giờ giấc sinh hoạt của Tạ Âm, lúc này hẳn đã nghỉ ngơi rồi.Cứ như vậy, với tâm trạng rối rắm và bất an, y lật xem những công văn đã chất đống, nhưng trong mắt lại không thể đọc được một chữ nào.Cho đến khi có tiếng gõ cửa, thị vệ bên ngoài thông báo, nói quản sự Từ Hải của Tạ phủ đến cầu kiến.Khương Thư sững sờ một chút, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.Sau khi phản ứng lại, y vội vàng đứng dậy mở cửa phòng, sau đó đối diện với khuôn mặt trắng trẻo phúc hậu của Từ quản sự.Từ Hải mỉm cười hành lễ: "Xin lỗi đã làm phiền vào đêm khuya, mong sứ quân đừng trách."Tính ra Khương Thư cũng đã một thời gian không gặp mặt hắn, lúc này thấy hắn xuất hiện ở hành lang, không hiểu sao cảm thấy vô cùng thân thiết, giọng nói ôn hòa hỏi: "Từ quản sự đến đây, có việc gì vậy?"Nghe vậy, trên mặt Từ Hải hiện lên một nụ cười lúng túng, do dự một lúc, mới hạ giọng nói: "Lang quân nhà ta, say rượu rồi, la hét đòi gặp phu nhân.""..."Khương Thư nhất thời không nói nên lời.Vừa bất lực trước "phu nhân" trong miệng hắn, lại vừa băn khoăn về Tạ Âm, người uống một ly đã say, tại sao lại còn uống rượu vào đêm trước khi đại quân xuất phát.Nhưng không thể phủ nhận, khi biết tin này, trong lòng y lập tức dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ.Y gật đầu, thẳng thắn nói với Từ Hải: "Chờ một lát, ta đi thay y phục, rồi theo ngươi đến Tạ phủ."Từ Hải liên tục đáp lời, im lặng đứng đợi ở cửa.Chi Đào vừa mang nước nóng đến để rửa mặt, vào phòng thấy Khương Thư thay chiếc áo khoác mùa đông bằng lụa tơ tằm mới may, băn khoăn hỏi: "Lang quân muốn ra ngoài sao?""Ừ, có việc đến Tạ phủ một chuyến, không biết khi nào sẽ về, ngươi không cần đợi ta, nghỉ ngơi sớm đi."Chi Đào quay đầu nhìn Từ Hải, đại khái cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền đặt đồ xuống, lấy áo choàng ra khoác lên cho Khương Thư.Thay áo dày, cầm lò sưởi ấm cầm tay, Khương Thư bước ra cửa trong cơn gió lạnh buốt của màn đêm.*Tạ phủ cách phủ châu không xa, ngay trên đường Quảng Diên, đi xe ngựa khoảng mười phút là tới.Đến nơi, người đánh xe kéo xe ngựa đến chuồng ngựa ở cửa sau, Khương Thư thì dẫn theo hai thị vệ theo Từ Hải vào Tạ phủ từ cửa chính.Ngày Tạ Âm dọn vào phủ mới, y đã từng đến đây một lần, tặng một vài món quà tân gia, còn ăn một bữa tiệc, nên không quá xa lạ với tiền viện. Nhưng một khi vào đến hậu viện, y liền không phân biệt được đường, chỉ có thể để người dẫn đường.Đi theo bước chân của Từ Hải qua hành lang gỗ dài, tiếng bước chân của bốn người như tiếng trống gõ, vang vọng trong không khí.Gió đêm thổi qua hành lang, làm lay động những ngọn đèn ở hai bên.Không lâu sau, rẽ vào một đình viện yên tĩnh, Khương Thư liếc thấy những chiếc lá cây sơn trà đang lấp lánh dưới ánh đèn bên ngoài, đột nhiên cảm thấy một chút căng thẳng.Để làm dịu nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, y hỏi Từ Hải: "Tạ huynh đêm nay tại sao lại uống rượu?""Có lẽ là không nỡ rời xa Mật Dương." Từ Hải khẽ cảm thán, "Ba ngày nay, ta thấy vẻ mặt của lang quân luôn u uất không vui."Khương Thư khẽ thở dài, gật đầu.Trong lúc trò chuyện, họ đã đi đến trước nửa cánh cửa phòng đang mở.Khương Thư nhìn vào trong cửa, chỉ thấy một nam tử mặc y phục trắng tinh đang ôm một con mèo mướp ngồi thẫn thờ trước bàn đối diện với cửa phòng. Trên bàn không phải là công văn, cũng không phải bút mực giấy nghiên, mà là cây trâm hoa mẫu đơn trắng kia.Nghe thấy động tĩnh, Tạ Âm ngước mắt lên, ánh mắt chạm phải người đứng ở cửa.Khương Thư nhận ra, khoảnh khắc nhìn thấy mình, cổ của đối phương dường như trở nên cứng đờ.Y khẽ mấp máy môi, chuẩn bị mở lời gọi "Tạ huynh", giây tiếp theo lại nghe thấy đối phương lạnh lùng lên tiếng: "Đến làm gì?"Câu hỏi này khiến y bối rối.Khương Thư ngạc nhiên trước thái độ này của hắn, thầm nghĩ Từ Hải không phải nói hắn la hét đòi gặp phu nhân sao, sao bây giờ mình đến rồi, hắn lại nói chuyện lạnh nhạt như vậy?"Từ Hải nói huynh say rượu rồi, nên ta đến xem thử." Hắn bước qua ngưỡng cửa vào phòng, thành thật trả lời."Dù có say, cũng không cần phải đặc biệt đến chăm sóc."Khương Thư càng thêm băn khoăn, hỏi: "Tạ huynh, huynh tỉnh rượu rồi à?""Hừ, quả nhiên là hoà ly rồi, xưng hô cũng trở nên xa cách, khách sáo rồi." Tạ Âm cười lạnh một tiếng, quay mặt đi, làm ra vẻ không muốn nhìn thấy y, nói: "Thôi vậy, sau này em và ta mỗi người tự an phận, không cần qua lại nữa."Vừa nói, hắn đặt con mèo xuống đất, rồi đứng dậy đi đến cửa, giơ tay về phía Khương Thư nói: "Xin mời về cho."Khương Thư đối diện với hắn, cẩn thận quan sát đôi mắt của hắn, đôi mắt vốn đen kịt sâu thẳm thường ngày bây giờ lại toát ra một sự thuần nhiên bướng bỉnh, nhuốm chút men say mông lung và ửng đỏ.Quả nhiên là say rồi.Đến nước này, Khương Thư đã sớm từ bỏ việc xoay chuyển logic luân lý cứng nhắc của Tạ Âm sau khi say rượu, chỉ có đi theo cốt truyện của hắn mới có thể an ủi được người này.Chỉ là không biết tại sao, cốt truyện này đột nhiên lại tiến triển đến hoà ly rồi, có phải là vì sống riêng không?Khương Thư quay đầu nhìn Từ Hải bên cạnh cửa.Từ Hải nở một nụ cười lúng túng, tỏ ý rằng mình cũng bó tay.Khương Thư cũng cảm thấy bất đắc dĩ, thăm dò hỏi: "Vậy ta về nhé?"Vừa dứt lời, Tạ Âm liền đưa tay đóng nửa cánh cửa lại, tiện thể đóng luôn cả Từ Hải ở ngoài.Khương Thư nhướn mày nhìn hắn."Bên ngoài trời lạnh." Tạ Âm điềm nhiên giải thích một câu, giọng điệu vẫn toát ra sự lạnh lùng không thể phản bác, nhưng sự lạnh lùng đó lại giống như một sự che giấu giả tạo được cố tình thể hiện, mỏng manh như băng và đầy bất an.Hắn quay người trở lại bàn, ngồi xuống, như thể lơ đãng mà đẩy tấm đệm ngồi khác trên thảm ra phía đối diện, sau khi ngồi yên lại đột nhiên ngước mắt lên: "Sao còn ở đây?"Chỉ qua hành động che mắt này của hắn, Khương Thư liền biết hắn là không muốn mình đi, cũng lười vạch trần hành vi nói một đằng làm một nẻo của hắn, đi đến bên bàn viết có tấm đệm mềm, ngồi đối diện với hắn.Không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng.Hai người đối mặt nhau qua bàn một lúc, Tạ Âm thu lại ánh mắt, tránh sự chú ý của y: "Đều là người sắp lấy vợ rồi, nên chú ý đến lễ tiết."Khương Thư nhìn hắn hỏi: "Ta muốn lấy vợ lúc nào?""Không cần giấu giếm, ta đã biết tất cả rồi.""Cái gì?"Tạ Âm cúi xuống, trên khuôn mặt lộ ra sự cô đơn khó tả: "Trước đây là ta đã hiểu lầm em, bây giờ ta đã biết em đối với ta không có tình cảm, sẽ không trói buộc em nữa. Mọi chuyện đã qua, chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra. Đứa bé em cũng không cần lo, ta sẽ tự mình nuôi nấng nó khôn lớn, Tạ thị của ta là dòng dõi danh giá, sẽ không để một đứa trẻ phải chịu thiệt."Khương Thư sững sờ.Có quá nhiều điểm để phản bác, y nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, sững sờ một lúc lâu mới hỏi ra một câu: "Đứa bé?"Tạ Âm liếc mắt sang: "Tiểu Thất."Con mèo con đang nằm trên tấm thảm hợp tác kêu một tiếng.Khương Thư: "..."Ồ, hóa ra là đứa con lông lá này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store