[EDIT|ĐM] TRIỆU HOÁN NGƯỜI CHƠI, KIẾN THIẾT ĐẠI NGUỴ (C200-Hết)
Chương 223: Khoa khảo
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Khi mùa đông vừa đến, kỳ thi tuyển quan đã được chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng bắt đầu.
Tổng cộng có một ngàn hai trăm sáu mươi sáu người báo danh tham gia kỳ thi này, trong đó Mật Dương có sáu trăm năm mươi sáu và Tốn Dương có sáu trăm mười.
Để cung cấp môi trường phòng thi thoải mái và yên tĩnh cho thí sinh, hai khu học xá của quận học Mật Dương đã dọn phòng học trước một tuần để bố trí phòng thi, còn Tốn Dương thì trực tiếp mượn Thái học trước đây làm địa điểm thi.
Ngày thi, ánh dương ban mai ấm áp.
Mang theo chút căng thẳng, Du Chân thông qua cổng kiểm tra và bước vào Sĩ Quán.
Ngay khi hắn đang có chút mơ hồ nhìn ngã rẽ phía trước, một thiếu niên mặc áo đỏ đi tới hỏi: "Lang quân ở phòng thi số mấy?"
Du Chân nhìn thẻ dự thi của mình, đáp: "Phòng thi số chín."
Thiếu niên chỉ vào con đường bên trái: "Ngươi đi dọc theo hành lang này vào trong, phòng thi số chín nằm ở tầng một của dãy nhà bên phải ngã rẽ thứ ba, nếu không rõ đường có thể hỏi các tình nguyện viên mặc trang phục như ta."
Thiếu niên vừa nói vừa chỉ vào ba chữ "Tình nguyện viên" được thêu trên ngực áo của mình.
Du Chân lịch sự nói lời "đa tạ".
Sau đó, theo sự hướng dẫn của tình nguyện viên, hắn nhanh chóng tìm thấy phòng thi của mình và tìm được chỗ ngồi theo danh sách dán trên tường.
Ngồi xuống ghế, Du Chân nhìn quanh.
Vì hai bên đều có cửa sổ kính trong suốt, căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Trên bảng đen phía trước viết thời gian thi và các lưu ý, bên cạnh bục giảng có đặt một chiếc đồng hồ quả lắc.
Sống ở Mật Dương nửa tháng, Du Chân đã học được cách xem giờ bằng đồng hồ cơ học.
Chưa nói đến những nơi khác, khu đọc sách của thư các có đặt một chiếc đồng hồ quả lắc cơ học cỡ lớn, nhiều người không mua được hoặc không giành được đồng hồ cơ học mà lại tò mò về vật này thì sẽ đến thư các để xem.
Du Chân nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ một lúc, nhận ra hiện tại là tám giờ năm phút.
Theo thời gian thi được ghi trên bảng đen, sau hai mươi lăm phút nữa, kỳ thi sẽ chính thức bắt đầu.
Lần đầu tiên tham gia một kỳ thi quy mô lớn như vậy, Du Chân không khỏi lo lắng.
Hắn tuy xuất thân từ thế gia, nhưng không phải đích hệ đại tộc mà là tử đệ bàng chi, gia cảnh không hề giàu có.
Lần này, để ủng hộ hắn tham gia kỳ thi, mẫu thân hắn đã bán đi không ít trang sức vàng bạc mới gom đủ lộ phí từ Nghi Châu đến Mật Dương. Nếu không thi đậu, chẳng những tiền tài uổng phí, mà còn phụ lòng mong đợi của mẫu than.
Vì vậy, sau khi đến Mật Dương, Du Chân cũng coi như đã nghiêm túc chăm chỉ học tập.
Trong khi các sĩ tử ngoại tỉnh khác bị sự phồn hoa của Mật Dương mê hoặc, đi khắp nơi du ngoạn thưởng ngoạn, thì hắn hoặc là đọc sách ở thư các, hoặc là nghe giảng ở lớp phụ đạo để tiếp thu kiến thức, ngoài ăn uống ngủ nghỉ, thời gian còn lại đều dành cho việc học.
Nói đến lớp phụ đạo này, hắn gặp được cũng là do may mắn.
Du Chân sớm đã nghe nói tiêu chuẩn tuyển quan của Ngụy Vương rất kỳ lạ. Hắn không tự tin, bèn nghe theo lời khuyên của đồng hương đến cổng quận học nghiên cứu các đề thi tốt nghiệp các khóa trước của quận học, kết quả lại tình cờ gặp được học sinh quận học đang phát tờ rơi tuyên truyền lớp phụ đạo thi quan chức.
Theo lời học sinh đó, lớp phụ đạo này của họ là do lão sư trong quận học đích thân giảng dạy, hoàn toàn khác với những lớp ngắn hạn tuyên bố "cấp tốc vài ngày" trôi nổi bên ngoài.
Các lớp phụ đạo bên ngoài tham vọng hão huyền, chỉ biết moi tiền, căn bản không dạy được kiến thức hữu ích nào, còn lớp phụ đạo của quận học dạy những kiến thức cơ bản, vừa rẻ vừa hiệu quả.
Lúc đó, Du Chân vừa xem xong đề thi tốt nghiệp các khóa trước của quận học, phát hiện quả thật có nhiều thứ mình không hiểu, lại nghe nói đề thi tuyển quan đều do sư giả của quận học cùng nhau ra, hắn liền ôm tâm lý thử vận may, nhận tờ rơi báo danh tham gia lớp phụ đạo.
Cũng may nhờ Ngụy Vương đã sắp xếp chỗ ở cho mọi thí sinh từ ngoại tỉnh đến, hắn mới tiết kiệm được tiền thuê khách điếm để đăng ký lớp phụ đạo này.
Sau này nghe nói quan phủ đã bắt giữ một nhóm "sư giả dạy thêm" không chính quy, có không ít sĩ tử ngoại tỉnh đã bị họ lừa, không chỉ mất tiền mà còn lãng phí rất nhiều thời gian vào những khóa học vô bổ, Du Chân không khỏi thấy may mắn vì mình đã gặp đúng người, nếu không kỳ thi này sẽ rất khó khăn.
Suy nghĩ vẩn vơ, lại trôi qua mười phút, phòng học cơ bản đã kín chỗ.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông, tiếng chuông trầm hùng trang nghiêm vang lên từng hồi, khiến các thí sinh lo lắng, nhao nhao hỏi xung quanh có chuyện gì xảy ra.
May mắn thay, không lâu sau, hai nam nhân đeo băng tay "Giám thị" màu xanh lam bước vào mang theo đề thi, giải thích tiếng chuông là lời nhắc còn một khắc trước khi thi, nhắc nhở thí sinh nhanh chóng vào phòng học.
Giám thị vừa nói xong, liền xé niêm phong túi đề thi và bắt đầu phát bài thi.
Sau khi mọi người đều nhận được đề thi, một giám thị khác đọc quy chế phòng thi và các lưu ý khi làm bài.
Nhìn thấy các câu hỏi trắc nghiệm ở trang đầu tiên của bài thi, Du Chân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà hắn đã đi học lớp phụ đạo, nếu không giờ này chắc chắn đã bối rối rồi.
Các câu hỏi trong bài thi này tuy khác với đề thi tốt nghiệp của quận học, nhưng loại câu hỏi lại tương tự.
Trong thời gian này, Du Chân đã làm rất nhiều bài tập về nhà mà sư giả lớp phụ đạo giao. Dù có một số câu hắn không thể nghĩ ra đáp án ngay lập tức, nhưng cũng không đến nỗi quá mù tịt, ít nhiều vẫn có thể trả lời được.
So với những người chưa từng đi học lớp phụ đạo, hắn có thể nói là đã vượt lên trước họ một đoạn dài.
Với tâm lý này, tâm trạng lo lắng bấy lâu của Du Chân cuối cùng cũng ổn định, vừa mài mực, vừa nhẩm đọc mấy câu đầu, suy nghĩ nên chọn đáp án nào.
Không lâu sau, tiếng chuông báo hiệu kỳ thi chính thức bắt đầu vang lên, hắn cầm bút lông chấm mực, bình tĩnh viết đáp án.
*
Trong kỳ thi tuyển quan lần này, người được hưởng lợi nhiều nhất không ai khác chính là nhóm người chơi đã từng học ở quận học nhưng chưa thi đậu quan chức.
Để chiếu cố các sĩ tử từ ngoại tỉnh đến, đề thi lần này tương đối đơn giản hơn so với đề thi tốt nghiệp. Đối với người chơi mà nói, tương đương với việc hạ thấp độ khó nhập môn của chức nghiệp quan lại.
Là một người hiện đại, chỉ cần thư pháp tạm ổn, có thể nhận biết và viết chữ phồn thể thì bài thi này kiểu gì cũng có thể điền đầy.
Điểm khó duy nhất là những câu hỏi liên quan đến thơ phú kinh nghĩa, nhưng tỷ lệ điểm của những câu hỏi này có hạn, xét tổng thể, tham gia kỳ thi tổng hợp tuyển quan này vẫn dễ hơn nhiều so với kỳ thi tốt nghiệp phân khoa của quận học.
Trong ngày, sau khi kỳ thi kết thúc, các bài thi được niêm phong và tập trung tại quận học Mật Dương để thống nhất chấm bài.
Giữa tháng mười một, kết quả và thứ hạng kỳ thi được công bố trên bảng thông báo ở cả hai địa điểm.
Tổng cộng có một ngàn hai trăm sáu mươi lăm thí sinh hoàn thành bài thi và nộp bài, chỉ có một trăm hai mươi người đạt tiêu chuẩn, tỷ lệ đỗ chưa đến mười phần trăm.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Bảy ngày sau, một trăm hai mươi thí sinh đạt tiêu chuẩn đều tập trung tại Mật Dương để tham gia vòng phỏng vấn với chủ khảo.
Đề thi phỏng vấn do bốn vị chủ khảo quyết định, chủ yếu kiểm tra luận về chính trị và văn tài. Các quan khảo sẽ dựa vào khả năng ứng biến tại chỗ của thí sinh để đưa ra xếp hạng cuối cùng.
Thực ra, những thí sinh đã vượt qua kỳ thi này, chỉ cần không có khiếm khuyết lớn, đều có thể được bổ nhiệm vào các chức vụ trong quan phủ. Vòng phỏng vấn do chủ khảo chủ trì này chẳng qua chỉ là để chọn ra hai mươi người xuất sắc nhất để tập trung bồi dưỡng mà thôi.
Toàn bộ kỳ thi, từ lúc thi viết bắt đầu cho đến khi có kết quả phỏng vấn, kéo dài trọn vẹn một tháng rưỡi.
Khi một trăm hai mươi thí sinh đó biết được thứ hạng cuối cùng của mình thì đã là giữa tháng mười hai.
Vào ngày bảng tổng kết được dán, Khương Thư cùng các chủ khảo đã gặp gỡ hai mươi sĩ tử đứng đầu.
Phải nói là mấy vị chủ khảo này có con mắt nhìn người.
Sau hai vòng kiểm tra, những người còn lại nhìn qua đều có vài phần dáng dấp của những quan chức cấp cao tương lai, tư thế đoan chính, vững vàng, đứng trong đại điện mà không hề run sợ.
Theo Khương Thư được biết, trong số hai mươi người này có mười một người là quan lại tiền triều, bảy người là danh sĩ tài tử từ ngoại tỉnh đến và hai người là người chơi.
Hai người chơi này có thể đi đến bước này, chắc chắn là người thực sự có tài.
Chỉ riêng thái độ điềm tĩnh khi đối diện với "Thủ lĩnh trận doanh" của họ, Khương Thư đoán rằng hai người này trong thực tế cũng là người có địa vị nhất định.
Lại Bộ đã sắp xếp chức vụ cho hai mươi sĩ tử này. Sau khi Khương Thư động viên và khích lệ những thuộc hạ tương lai này, các quan lại của Lại Bộ liền công bố chức vụ và nơi nhậm chức của họ. Trong đó mười người đứng đầu đều được giữ lại làm việc tại Mật Dương, những người còn lại dù bị điều đi nơi khác nhưng cũng sẽ không quá xa, đều nằm trong phạm vi ba quận lân cận.
Sau khi các sĩ tử rời đi, Khương Thư quay sang mấy vị chủ khảo, nói: "Cảm ơn chư vị tiên sinh đã vất vả."
Thôi Lan vuốt râu thở dài: "Lần này đến Mật Dương chủ trì kỳ thi quan chức, lão phu cũng được mở mang tầm mắt, học hỏi nhiều điều... Tuy nhiên, một kỳ thi phức tạp như thế này chỉ nên thỉnh thoảng tổ chức, không thể coi là tiêu chuẩn để đánh giá hiền sĩ."
Khương Thư nghe vậy, hơi nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thôi Công đích thân chủ trì toàn bộ kỳ thi, hẳn phải biết, chế độ khoa cử này không những không phức tạp, mà còn trung chính và giản tiện hơn so với chế độ tiến cử cũ chứ."
"Khoa cử chỉ có thể tiến hành trong phạm vi nhỏ, bắt sĩ tử thiên hạ đổ về một nơi để thi, huy động lớn, thực sự là tiêu hao dân lực."
"Điều này có gì khó, cứ ra đề và tổ chức thi ở các địa phương là được, trước tiên chọn ra hiền tài ở quận huyện, rồi tập hợp hiền tài vào kinh thành hội thi, chẳng phải đơn giản và rõ ràng hơn sao?"
Thôi Lan trầm ngâm một lát, khẽ lắc đầu: "Trình độ thí sinh các nơi không đồng đều, làm sao có thể nói là trung chính?"
"Vậy thì hãy mở trường học." Khương Thư cười nhạt, giọng điệu thản nhiên nói, "Mở trường học ở các địa phương, giáo trình do quận học Mật Dương đưa vào, sư giả do trung ương phái đi. Nếu dạy cùng một nội dung, dù trình độ sư giả có khác biệt, chỉ cần không quá chênh lệch, học sinh được dạy cũng sẽ không khác nhau quá nhiều, xét tổng thể vẫn là công bằng."
Cùng với từng ý tưởng y bình tĩnh nói ra, Thôi Lan cùng với Ân Thận và Tạ Kiểu ở bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi của đối phương, mấy người đều cảm thấy một ý niệm kinh hãi đột nhiên choán đầy lòng.
Thanh niên trước mắt đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu, điều y muốn cải cách không chỉ là chế độ tuyển chọn quan chức, mà là toàn bộ quy tắc giai tầng của đất nước!
Thực ra, Khương Thư còn nhiều kế hoạch giấu trong lòng chưa nói.
Y dự định trước tiên mở châu học ở các châu, rồi đến quận học, huyện học và thậm chí là hương học. Sẽ có một ngày, nội dung và tư tưởng giáo dục kiểu mới sẽ theo sự thành lập của các trường học mà lan rộng khắp cả nước.
Thậm chí, y còn muốn thành lập các trường chuyên đào tạo tinh hoa chuyên ngành ở các nơi, như viện Y học, viện Công học, viện Nông học, viện Thương học. Bởi vì chỉ có nhân tài chuyên môn theo kịp, khoa học công nghệ mới có thể tiếp tục phát triển.
Tất nhiên, hiện tại, lý tưởng này còn rất xa vời, nhưng y tin rằng chỉ cần kiên trì thực hiện tjif cuối cùng sẽ có ngày đạt được mục tiêu.
"Quận thú Yến Kiệu và Đoan Môn đã chuẩn bị khai giảng quận học mới, chế độ mới này có thể thi hành hay không, nhiều nhất hai năm là sẽ thấy rõ."
Nói đến đây, giọng điệu Khương Thư đột nhiên trở nên trịnh trọng hơn nhiều, "Mấy vị đều là rường cột quốc gia, nếu chế độ khoa cử có thể áp dụng, khi đó sẽ phải nhờ mấy vị đảm đương trọng trách."
Ngón tay Thôi Lan nắm chặt, tâm trạng dao động.
Những lời mà thanh niên nói ra, không có câu nào là không có ý đồ.
Y nhắc đến quận Yến Kiệu đang chuẩn bị mở quận học mới, là vì Thôi Minh Quận thú Yến Kiệu chính là cháu nội của ông, lời nói này của đối phương có thể coi là một lời ám chỉ quá rõ ràng.
Đây là một sự lôi kéo, cũng là một lời hứa rõ ràng, chỉ cần ông dẫn dắt Thôi thị đứng về phía y, sau này Ngụy Vương xưng đế, cũng sẽ trọng dụng Thôi thị.
Ân Thận cũng có suy nghĩ tương tự.
Nói ra cũng thật trùng hợp, Quận thú Đoan Môn ngoài là huynh đệ ruột của Ngụy Vương, còn là Đại nữ tế* của ông, mà Thôi Minh Quận thú Yến Kiệu lại là Nhị nữ tế của ông.
*nữ tế: con rể
Nghĩ đến điểm này, Ân Thận không khỏi ngước nhìn Khương Thư, có chút nghi ngờ liệu đối phương có phải vì nhìn trúng mối quan hệ thông gia này, nên mới mời mình làm chủ khảo của kỳ thi lần này hay không, dù sao mọi chuyện quá đỗi trùng hợp.
Trong chốc lát, căn phòng im lặng như tờ.
Cả hai người, bao gồm cả Tạ Kiểu đang im lặng, đều xuất thân từ cao môn. Trong lòng họ đều biết rằng, chế độ khoa cử tuyển chọn quan chức mà Ngụy Vương muốn thúc đẩy, thực sự là bất lợi đối với giai tầng sĩ tộc.
Đúng là hiện tại, hầu hết những người có thể đọc sách đều là sĩ tộc, trong thời gian ngắn có lẽ không thấy sự khác biệt nào, nhưng còn sau này thì sao?
Khi trường học ngày càng được mở rộng, từng thế hệ hàn môn thứ tộc bước vào quan trường, sẽ có một ngày, tấm kính vô hình nhưng cứng rắn ngăn cách giữa sĩ tộc và thứ tộc sẽ bị phá vỡ, khi đó, liệu danh dự của thế gia còn có thể tồn tại được không?
Nghĩ đến đây, mấy người đều tê dại cả người, cảm thấy cực kỳ bất an.
Tuy nhiên, dù biết điều này, họ cũng không thể thay đổi được gì.
Tình hình thiên hạ bây giờ đã rõ ràng. Thế lực Ngụy Vương hùng mạnh bá chủ phương bắc, họ từ chối lời mời của Ngụy Vương, sẽ có rất nhiều người khác muốn leo lên, họ thì có thể nhận được lợi ích gì?
Không nhận được gì cả, thậm chí có thể không đợi được đến sự phồn vinh của thế hệ sau, gia tộc đã suy tàn.
Vì không thể bảo vệ trọn vẹn lợi ích của sĩ tộc thì chỉ còn cách cầu mong bảo toàn sự giàu sang của gia đình mình.
Những người có mặt ở đây đều từng là quan lại của tiền triều, đã chứng kiến quá nhiều sự hưng suy vinh nhục. Gia tộc Khổng thị từng quyền khuynh triều chính, chẳng phải cũng trong một sớm một chiều mà trở thành tội nhân sao?
Khi đất nước sụp đổ, có bao nhiêu công hầu cao quan mất đi tước vị của mình?
Bàn về cách để duy trì sự phồn vinh của gia tộc, quan trọng nhất vẫn là đầu cơ.
Thế gia chính trị tất nhiên phải chấp nhận sự che chở của chính quyền, chỉ cần nắm bắt được cơ hội, chính xác đi theo người nắm quyền lực thì sao phải sợ không thể khiến gia tộc trường tồn?
Hiểu rõ điều này, ba người đồng loạt giấu đi ánh mắt thận trọng, thần sắc trở nên ôn hòa, trấn tĩnh.
Thôi Lan vuốt râu trả lời: "Nếu chế độ khoa cử có thể áp dụng, chúng ta tự sẽ dốc sức ủng hộ Ngụy Vương hành sự."
*
Nhìn mấy người rời đi, nụ cười trên mặt Khương Thư từ từ tắt.
Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, y nhìn đại điện trống trải trước mắt, cảm thấy có chút lạnh lẽo và cô đơn.
Rất lâu sau, y thở dài, mệt mỏi xoa xoa giữa hai lông mày.
Lúc này, Tử Minh đẩy cửa bước vào, mang theo lò sưởi.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng gió lạnh ùa vào, Khương Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài trắng xóa, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Tuyết rơi rồi sao?"
"Vâng ạ, vừa nãy, tuyết đột nhiên rơi xuống." Tử Minh đóng cửa lại, phủi đi những bông tuyết trên người.
Khương Thư đứng dậy đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, quả nhiên bên ngoài đầy tuyết trắng xóa.
Hoa tuyết bay lất phất, bao trùm lấy căn nhà.
Y ngước nhìn bầu trời, không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên y nhìn thấy tuyết ở đây.
Mơ hồ nhớ rằng đó là lúc đang trên đường đưa huynh trưởng về phủ, ngồi trên xe bò, bên ngoài tuyết đang rơi.
Đêm đó, y còn cùng với Tạ Âm ăn lẩu sườn cừu, uống rượu, ngắm cảnh tuyết.
Nhớ lại những điều này, Khương Thư không khỏi khẽ nhếch môi, quay đầu hỏi: "A Trạch đã tan học chưa?"
Tử Minh nhìn đồng hồ quả lắc, nói: "Sắp đến giờ rồi."
"Vậy chuẩn bị xe cho ta." Hiếm hoi hôm nay rảnh rỗi, Khương Thư chuẩn bị đến Sĩ Quán đón cháu trai tan học.
*
Buổi tối, bầu trời trong làn tuyết bay lất phất hiện lên màu xám xanh tĩnh mịch.
Thiếu niên ngồi lên xe ngựa đầy bất ngờ, mắt mở to nhìn thanh niên đối diện: "Sao hôm nay thúc phụ lại đích thân đến đây?"
"Ta thấy tuyết rơi lớn, lo con bị lạnh." Khương Thư vừa nói vừa lấy lò sưởi tay từ dưới tay áo ra đưa cho cậu, rồi lại đưa một chiếc chăn len qua.
"Đa tạ thúc phụ, con không lạnh đâu, chiếc lò sưởi này thúc phụ cứ dùng đi." Khương Trạch ngoan ngoãn nói, chỉ nhận lấy chiếc chăn len đắp lên đầu gối.
"Thật sự không lạnh?"
Thiếu niên lắc đầu: "Không lạnh."
"Thôi được rồi." Khương Thư lại cầm lò sưởi tay về, thầm nghĩ xem ra người trẻ tuổi quả nhiên chịu lạnh tốt hơn.
Mặc dù tuổi cơ thể của y hiện tại cũng chỉ mới ngoài hai mươi mà thôi.
"Gần đây ở trường có tốt không?"
"Vâng, bạn học hòa thuận, bài vở thuận lợi." Khương Trạch trả lời trước, dừng lại một chút rồi mặt hơi đỏ nói: "Hai hôm trước con thi thử cuối kỳ, hôm nay đã có kết quả, con được hạng nhất."
"Ồ?" Khương Thư nhướng mày, thấy cháu trai vừa muốn được khen ngợi lại vừa có vẻ ngại ngùng, liền cười nói: "Thi tốt lắm, có thể đạt hạng nhất, A Trạch chắc chắn đã rất nỗ lực trong học tập, con có muốn phần thưởng gì không?"
Khương Trạch mím môi suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ở chợ tây có một nhà hàng Tây Vực, nghe nói món ăn rất đặc biệt, nhưng con chưa bao giờ đi ăn."
Nghe thấy mấy chữ "nhà hàng Tây Vực", Khương Thư lập tức nhận ra, đó là nhà hàng y từng hẹn Tạ Âm sẽ cùng đi ăn.
"A Trạch muốn đi ăn món Tây Vực đó sao?"
"Vâng." Thiếu niên dùng sức gật đầu.
Bị ánh mắt mong đợi của cháu trai nhìn chằm chằm, Khương Thư không thể không đồng ý.
Tuy có lỗi với Tạ huynh một chút, nhưng cháu trai thi được hạng nhất cũng không dễ dàng gì, chỉ một nguyện vọng này nhất định phải thỏa mãn.
Hôm nay, cứ coi như là đi nếm thử trước thay cho Tạ huynh vậy.
"A Bằng, đi chợ tây."
"Vâng."
Gió lạnh lướt qua bầu trời, chiếc xe ngựa từ từ khởi hành.
Tiếng xe ngựa lộc cộc, dần dần biến mất trong màn tuyết trắng bay lượn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store