[EDIT|ĐM] TRIỆU HOÁN NGƯỜI CHƠI, KIẾN THIẾT ĐẠI NGUỴ (C200-Hết)
Chương 218: Thư các
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Chu Mặc vẫn chưa biết những thứ mà hắn mang đến sẽ mang lại những thay đổi lớn đến mức nào cho cục diện. Sau khi rời khỏi chính đường, hắn được một tiểu lại của quan phủ dẫn đến thư các.
Thư các Mật Dương mới chính thức mở cửa vào năm ngày trước.
Là thư các mới, nhiều mặt vẫn chưa đạt đến mức độ hoàn thiện, việc truyền bá ra ngoài vẫn chưa đủ rộng. Mặc dù vậy nhưng khi nghe nói tầng một của thư các mở cửa miễn phí thì vẫn có không ít bách tính trong thành đến tham quan. Đặc biệt là số lượng người chơi chiếm đa số.
Đối với người chơi, môi trường kiến trúc bên trong thư các cổ kính yên tĩnh, bên ngoài còn có một khu vườn nhỏ và các cửa hàng bán văn phòng phẩm, đồ lưu niệm. Đây tuyệt đối là một nơi tốt để chụp ảnh, check-in, giải trí.
Chu Mặc dù đã đến Mật Dương hai ngày, cũng đã nghe nói không ít lời đồn về thư các, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bước vào bên trong.
Lần đầu bước vào cổng vườn của thư các, nhìn thấy bóng dáng những thường dân áo vải mộc mạc qua lại tấp nập xung quanh, hắn thực sự có chút kinh ngạc.
Theo quan niệm của hắn, dù thư các này có mở cửa cho bất kỳ ai, nhưng thường dân sẽ không biết chữ, đáng lý ra sẽ không tới đây.
Rất nhanh sau đó hắn liền hiểu ra vì sao những người dân này lại ở đây.
Bên cạnh kiến trúc chủ đạo treo tấm biển "Thư các Mật Dương" có hai tòa lầu lục giác. Lầu bên trái đối diện họ có một quán ăn, thứ được bán ở đó dường như là các món đồ ăn nhẹ có thể cầm tay, rất được nhóm người trẻ tuổi qua đường yêu thích.
Lầu bên phải đối diện họ là một quán đồ uống. Trước cửa hàng có một hàng dài người chờ đến lượt.
Bên trái và bên phải quán đồ uống còn có hai cửa hàng khác, cũng bán đồ ăn. Chu Mặc loáng thoáng thấy trên lá cờ phấp phới ngoài cửa có in chữ "Đồ ngọt-Bánh" và "Cơm hộp hồ lô", trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn.
Sống ở Mật Dương hai ngày, Chu Mặc đã sớm biết ẩm thực của thành trì này phát triển đến mức nào. Nhưng hắn không ngờ được rằng ngay cả trong khuôn viên thư các cũng có nhiều quán hàng ăn uống như vậy.
Một mặt hắn cảm thấy thiết kế như vậy thật tiện lợi. Mặt khác hắn lại cảm thấy khí tức khói lửa này thực sự làm nhục một nơi thanh tịnh như thư các. Nhất thời hắn cũng không biết mình nên có biểu hiện như thế nào.
Vị tiểu lại dẫn đường cho hắn tên là Hoàng Tụng, thấy Chu Mặc thỉnh thoảng lại nhìn về hai tòa lâu, liền ân cần hỏi: "Lang quân có muốn mua một chút đồ ăn không? Ở đây có một quán lẩu hương vị rất ngon, các lão sư và học trò của học quán bên cạnh thường xuyên tới đây."
Chu Mặc không quen ăn uống bên ngoài, hơn nữa còn là ở chỗ đông người qua lại thế này.
Hắn lắc đầu nói: "Đừng chậm trễ thời gian, làm việc chính trước đã."
Hoàng Tụng thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị thì cũng không khuyên gì nhiều, lập tức dẫn hắn bước lên bậc thang của tòa kiến trúc chính, đi vào cửa lớn của thư các.
So với cái nóng bức khó chịu bên ngoài, bên trong kiến trúc lại mát mẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Tầng một của thư viện rộng lớn và yên tĩnh, được ngăn thành nhiều khu vực bằng những dãy sách.
Nhìn thấy những dãy sách khâu chỉ được xếp gọn gàng ngay ngắn trên những giá sách cao, Chu Mặc không khỏi ngạc nhiên.
Trong suy nghĩ của hắn, sách giấy vẫn còn ở dạng cuốn, những cuốn sách được đóng thành tập bằng cách khâu chỉ này rất hiếm thấy.
Hắn chỉ tình cờ mua được một cuốn sách truyền đến từ Mật Dương từ tay một thương nhân, giá cả khá đắt. Không ngờ trong thư các này lại chỉ toàn là sách được đóng khâu chỉ như vậy.
Hắn bước nhanh đến trước một giá sách, tùy tiện rút một cuốn sách mở ra xem, phát hiện đây là cuốn hiếu kinh được khắc in. Kiểu chữ in sạch sẽ gọn gàng, lật trang đọc vừa thoải mái vừa tiện lợi.
Gấp cuốn sách lại, Chu Mặc mới thấy hàng bên cạnh đều là những cuốn hiếu kinh giống hệt nhau, phía dưới ghi chú giá bán, năm mươi tiền một cuốn. Giá này đối với người giàu thì không đắt nhưng đối với thường dân mà nói thì cũng không phải là rẻ.
Hoàng Tụng giới thiệu: "Người làm của nhà in có hạn, thông thường chỉ chọn những cuốn sách có đối tượng người đọc rộng nhất để làm bản in rời, in ra vài trăm cuốn, đưa lên kệ bán. Những cuốn có đối tượng hẹp hơn thì làm bản chép tinh xảo đặt ở khu vực đọc, chỉ cho mượn chứ không bán."
Chu Mặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, có chút luyến tiếc đặt cuốn hiếu kinh trong tay trở lại.
Mặc dù nội dung của những cuốn sách trên giá này tương đối phổ biến, không quý hiếm bằng những điển tịch trong Bí thư tỉnh nhưng không thể phủ nhận rằng trong mắt một người yêu sách, nơi này có thể coi là thiên đường.
Ngay cả khi không làm gì cả, chỉ đi dạo giữa những giá sách chất đầy sách này, trong lòng cũng sẽ không ngừng dâng lên cảm giác thỏa mãn tràn đầy.
Chu Mặc không kìm được mà đi dạo quanh các dãy giá sách, thỉnh thoảng lại rút một cuốn sách ra xem nội dung bên trong.
Hắn phát hiện trong thư các còn phân loại sách theo kinh, sư, tử, tập. Phân loại rất chi tiết, còn có cả giá sách chuyên về báo chí, tạp sự. Việc tìm kiếm rất dễ dàng. Đánh giá của hắn về nơi này lại tăng thêm một bậc.
Điểm thiếu sót suy nhất là số lượng sách trong thư các hiện tại còn hơi ít.
Đi chưa được bao lâu thì những giá sách phía sau đã trống không, bên cạnh dựng tấm biển "Cần quyên góp sách", khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.
Đi vào sâu bên trong nữa chính là khu vực đọc.
Khu vực đọc đều dựa vào cửa sổ. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ kính hình ô vuông, rải rác trên bàn ghế và sàn nhà bằng gỗ, mang lại cảm giác yên bình và thoải mái.
Chu Mặc thấy có không ít văn sĩ tụ tập ở khu vực đọc, hầu hết đều đang cậm cụi viết lách gì đó, bèn hỏi: "Họ đang viết gì vậy?"
"Người mặc đồ trắng là học sinh của quận học, họ đến đây cơ bản là tìm một nơi yên tĩnh để làm bài tập. Những người còn lại có lẽ đang chép sách." Hoàng Tụng cười giải thích, "Một số sách chưa được bán trên kệ, nếu khách muốn sở hữu thì chỉ có thể chép tay."
Chu Mặc chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy."
Đi đến cửa sổ nhìn ra cảnh bên ngoài, Chu Mặc thầm nghĩ môi trường bên trong thư các thật tốt. Trang trí nhã nhặn, sắp xếp ngăn nắp, không chỉ có cửa sổ kính sáng sủa sạch sẽ mà bàn ghế cũng thoải mái dễ chịu.
Nếu nhà hắn gần đây, e rằng cũng sẵn lòng thường xuyên đến đây giết thời gian.
Sau khi ra khỏi khu vực đọc, Hoàng Tụng dẫn Chu Mặc đi bằng lối đi nội bộ của người làm lên tầng hai, trên đường đi giới thiệu: "Tòa nhà chính của thư các được chia thành ba khu vực theo tầng. Tầng một là khu sách thông thường và khu vực đọc, là khu vực duy nhất mở cửa cho người dân."
"Tầng hai là khu vực làm việc của thư cục Mật Dương và các bộ phận khác trong thư các. Những cuốn sách ở tầng dưới đều được tạo ra ở đây."
"Tầng ba là nơi lưu giữ chuyên biệt, tức là khu vực kho sách mà ngài sẽ đến tham quan. Bên trong cất giữ cổ tịch thiện bản, tài liệu, bản đồ, bản vẽ, địa phương chí. Cần có sự phê chuẩn của quan phủ mới được phép tiến vào."
Mục đích chính của Chu Mặc khi đến đây chính là tham quan môi trường kho sách, nên dù hắn rất hứng thú với việc chế tác sách khâu chỉ, Hoàng Tụng cũng không dám dẫn hắn đi thăm quan khu làm việc ở tầng hai, mà trực tiếp dẫn lên tầng ba.
Dọc theo cầu thang gỗ lên đỉnh lầu, nhìn thấy trước mắt là hai cánh cửa gỗ bị khóa, phía trên đề ba chữ "Tàng thư thất".
Bên cạnh cửa có một không gian nhỏ, bên trong có một lão giả trông coi.
Lão giả đeo chiếc kính kẹp mũi một bên, đang cúi đầu chăm chú sao chép chữ trên một cuộn thẻ tre sang giấy.
Hoàng Tụng đi đến bậu cửa sổ của gian nhỏ, trình bày mục đích đến và đưa văn bản phê duyệt của quan phủ ra cho lão giả.
Nghe vậy, lão giả tạm thời đặt công việc đang làm xuống, lấy ra một cuốn sổ để họ đăng ký.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, lão giả thu cuốn sổ lại, chậm rãi đứng dậy, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Mãi đến khi ông bước ra khỏi gian nhỏ, Chu Mặc đối mặt với ông, mới kinh ngạc nhận ra mình lại quen biết vị lão giả này.
Đối phương tên là Lý Trung, xuất thân từ sĩ tộc bản địa của Hưng quận. Khi Chu Mặc còn là Bí thư lang, Bí thư giám lúc bấy giờ chính là vị Lý tiên sinh này.
Lúc đó do là quan hệ cấp trên cấp dưới, Chu Mặc và ông không giao lưu gì nhiều, nhưng lão giả quả thực đã chỉ dạy cho hắn rất nhiều kiến thức về phân loại và quản lý kho sách. Thái độ làm việc tận tâm, cẩn thận của đối phương đặc biệt để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Chỉ tiếc là khi dời đô, Lý Trung vì tuổi đã cao nên không thể theo về phương nam.
Chu Mặc vốn nghĩ vị tiền bối này đã về hưu an hưởng tuổi già, không ngờ ở cái tuổi này, đối phương lại nhận lời mời của thư các, một mình âm thầm quản lý kho sách ở đây.
Không hiểu sao, trong lòng Chu Mặc dâng lên một niềm cảm động.
Hắn cung kính hành lễ với Lý Trung, nói rõ thân phận của mình.
Nghe thấy giọng nói của hắn, Lý Trung mới nhận ra hắn.
Hiếm khi gặp lại hậu bối từng cùng làm việc, lão giả lộ ra nụ cười vui mừng, từ từ nói: "Dời đô đã hơn bốn năm, không ngờ ngươi và ta còn có thể gặp lại ở Mật Dương. Hôm nay ngươi đến đây, có việc quan trọng gì sao?"
Chu Mặc gật đầu, thành thật trả lời: "Có một lô sách quý, ta từ Hành Xuyên hộ tống đến, muốn hiến tặng cho thư các."
Nghe nói kho sách đến từ Hành Xuyên, lão giả dường như hiểu ra điều gì, vuốt râu cảm thán một câu "Thiện tai", rồi dùng chìa khóa mở cánh cửa kho sách.
Bên trong tầng ba vô cùng tĩnh mịch, tuy cũng có lắp cửa sổ kính, nhưng đều kéo rèm, môi trường tương đối kín, hơn nữa vì diện tích bên trong sâu rộng, lại chất đầy giá sách, ánh sáng vô cùng mờ ảo.
Bên trong kho sách cấm đốt nến, để tiện cho việc tham quan, Lý Trung kéo rèm cửa sổ ở nơi khuất nắng lên một chút, để ánh sáng tự nhiên có thể lọt vào bên trong.
Mượn ánh sáng lờ mờ, Chu Mặc lại gần một giá sách, phát hiện những cuốn sách được lưu trữ ở đây đều được đặt trong các hộp đựng làm bằng bìa cứng và vải gấm. Các cuộn giấy, thẻ tre cũng được bọc trong túi gấm có kích thước phù hợp, trên giá còn đặt các loại hương liệu phòng chống côn trùng, được bảo quản hết sức cẩn thận.
Thực ra, ngay khi biết Lý Trung là người quản lý kho sách, Chu Mặc đã an tâm về môi trường lưu trữ của thư các.
Có vị tiền bối từng làm Bí thư giám ở đây, những điển tịch đó nhất định sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Và lúc này, sau khi đích thân khảo sát thực tế, hắn càng hoàn toàn yên lòng.
So với Bí phủ không người quản lý trong cung thành Tốn Dương, kho sách của thư các này tự nhiên khiến người ta yên tâm hơn.
Sau khi ra khỏi kho sách, Chu Mặc liền đưa ra quyết định, sẽ hiến tặng tất cả kho sách mình mang từ Hành Xuyên đến đây.
Đồng thời, có lẽ là do được tiền bối cảm hóa, hắn cũng nảy sinh ý định muốn vào làm việc tại thư các.
Ý nghĩ này đạt đến đỉnh điểm khi hắn biết được từ Hoàng Tụng rằng phòng làm việc của hai tòa soạn đều được đặt trong một kiến trúc khác trong khuôn viên thư các.
Chu Mặc vốn luôn thích đọc báo và rất ngưỡng mộ quan điểm, kiến giải mà một vị Lâm Xuyên tiên sinh đăng trên báo. Hắn biết Lâm Xuyên tiên sinh chính là chủ biên của báo văn học, do đó càng muốn ở lại làm việc tại thư các, hy vọng có thể nhân cơ hội này kết giao với người bạn tinh thần này.
Với ý định này, khi bước ra khỏi thư viện, Chu Mặc liền bày tỏ ý muốn của mình với Hoàng Tụng.
Hoàng Tụng trước khi đến đã nhận được nhắc nhở từ thượng cấp, tốt nhất là nên giữ lại nhân tài này làm việc tại Mật Dương. Lúc này đương nhiên là đồng ý ngay, nói rằng sẽ báo cáo ý kiến của hắn lên sứ quân.
Thế là nửa tháng sau, cùng với việc cựu Bí thư thừa "không hẹn mà tới" trở thành phó quán trưởng thư các Mật Dương, thư các đã tiếp nhận hết thùng này đến thùng khác những cuốn sách quý giá. Người làm của thư cục tầng hai bỗng trở nên vô cùng bận rộn.
Nhưng sự kiện quan trọng như vậy, ngoại trừ người làm trong thư các, lại không có mấy người quan tâm, chỉ vì có những sự kiện lớn hơn đang chiếm lấy sự chú ý của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store