Edit Dm Toi Khong Cung Ke Ngoc Noi Chuyen Yeu Duong
Chương 13:Dư Ý trước khi đi ngủ còn mải mê suy nghĩ được chơi đùa máy bay lớn, rí rích rí rích nói ngày mai phải dậy sớm, rốt cuộc đến 9h dì Chu đi gọi thì nhìn thấy Dư Ý còn rút trong ổ chăn vù vù ngủ say, lúc bà kêu dậy người còn đang mơ màng. Chờ Dư Ý rửa mặt xong xuôi, Giang Sở từ lầu hai xuống dưới, liếc mắt một cái chỉ thấy Dư Ý mặc đồ giống hệt quấn bánh chưng, ôm máy bay mô hình tha thiết mong chờ đứng ở cầu thang đợi anh. "Tôi còn tưởng cậu buồn ngủ, không muốn chơi máy bay nữa."Dư Ý liền vội vàng lắc đầu, "Muốn chơi, muốn chơi."Dì Chu nhìn Giang Sở ăn mặc phong phanh, không khỏi nói, "Tiên sinh, bên ngoài trời lạnh, ngài mặc thêm áo đi." Nói rồi bà đem áo khoác cầm trong tay kín đáo đưa cho Dư Ý, Dư Ý hai tay giữ mô hình máy bay, muốn cầm áo đành phải tiến lên, nhìn Giang Sở nói, "Em không, cầm được nhiều đồ như vậy, anh tự, cầm áo của mình đi." Giang Sở liếc mắt nhìn dì Chu đứng bên cạnh đang che miệng cười, ngầm biết dụng ý của dì Chu, vì vậy nhận lấy áo khoác từ trong tay Dư Ý khoát lên khuỷu tay, lúc này mới cùng Dư Ý đi ra khỏi cửa. Dì Chu sáng sớm đã nhờ công nhân dọn tuyết trên mặt đất, lúc này vườn hoa khô mát trống trải, rất thích hợp để chơi máy bay mô hình. Giang Sở bảo Dư Ý đem máy bay để trên mặt đất, gắn pin tốt, sau đó đem bộ điều khiển từ xa đặt vào tay Dư Ý, trong mắt Dư Ý tràn đầy đều là mong đợi. Anh nắm tay Dư Ý, bàn tay phủ lên điều khiển – hành động này thực ra đã vượt quá phạm vi thân mật mà anh có thể tiếp thu, nhưng không biết vì sao anh lại không cảm thấy khó chịu. Giang Sở cầm lấy tay Dư Ý chậm rãi đẩy nút điều khiển, máy bay trên mặt đất cũng theo động tác của họ mà chậm rãi tiến lên, Dư Ý trước nay chỉ chơi máy bay giấy lúc này kinh ngạc đến mở to miệng, hô lên một tiếng kinh ngạc, "Oa!"Từ góc nhìn xuống của Giang Sở, Dư Ý ánh mắt sáng long lanh, khóe môi anh không khỏi hơi cong lên, đột nhiên đem phím đẩy tới, máy bay bắt được tín hiệu lệnh lảo đảo bay lên cách mặt đất. Dư Ý hưng phấn nói, mặc dù có chút ồn ào nhưng Giang Sở không thấy bực bội.Anh gần như là từ phía sau lưng ôm lấy Dư Ý, nắm lấy tay Dư Ý điều khiển máy bay từ xa, máy bay sơn màu đỏ trắng trong vườn hoa bay lượn qua lại, bay qua đầu cành cây trụi lủi, bay qua trụ suối phun, lại thẳng tắp bay lên về phía bầu trời xanh thẳm. "Máy bay, ở trên trời", Dư Ý không chớp mắt nhìn máy bay trên không trung, bởi vì kinh ngạc nên miệng hơi giương lên, nửa ngày mới khép lại, sau lại không nhịn được liền chia sẻ sự vui sướng của mình với Giang Sở, "Giang Sở, máy bay, trên trời."Giang Sở hiếm khi có khoảnh khắc thả lỏng như thế, khuôn mặt lộ ra biểu tình nhu hòa, đpá lại Dư Ý, "Đúng vậy, máy bay ở trên trời, cậu thích không?" "Thích ạ" Dư Ý không chút do dự mà gật đầu, "Em rất thích!"Nói xong, cậu đột nhiên quay đầu lại, chu môi mổ một cái lên mặt Giang Sở, trong ánh mắt ngạc nhiên của Giang Sở, Dư Ý tựa hồ nhớ tới lời anh nói, bộ dáng có chút thẹn thùng, "Chỉ có thể, hôn Giang Sở."Giang Sở mím mím môi, đơn giản cũng không giải thích nữa, nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ, chỉ có thể hôn tôi."Anh dạy Dư Ý chơi một hồi lâu, chờ Dư Ý dần dần hiểu rõ ràng trên dưới phải trái công dụng từng nút lệnh rồi mới buông tay Dư Ý. Dư Ý chính mình cầm bộ điều khiển từ xa, bộ dáng luống cuống, máy bay đụng phải thân cây, lảo đảo sắp rơi, cậu bối rối, hướng Giang Sở cầu viện, "Giang Sở..."Giang Sở lui lại một bước, lắc đầu, "Đây là đồ chơi của cậu, cậu phải tự mình chơi."Máy bay phịch một tiếng va vào trong bụi hoa, rơi xuống, Dư Ý sợ hết hồn, điệu bộ mất mát, "Máy bay, không biết bay, em, không chơi." "Cậu sẽ biết" Giang Sở cổ vũ mà nhìn cậu, đi tới nhặt máy bay đem thả trên mặt đất, "Thử lần nữa đi." Dư Ý nhìn vào mắt Giang Sở, lấy dũng khí bấm điều khiển từ xa.Máy bay đi ra ngoài một đoạn, đung đưa đung đưa muốn bay lên, nhưng lại thiếu chút nữa mới có thể thành công.Dù cho cậu cầu viện Giang Sở như thế nào anh vẫn quyết tâm muốn Dư Ý tự mình chơi. Nhiều lần như vậy cậu liền như cà tím gặp sương, hoàn toàn ủ rũ, cậu không che giấu tâm tình của mình, không vui thì chính là không vui, ấp úng nói, "Em, không muốn chơi."Giang Sở tựa như có hơi thất vọng, anh chỉ muốn nhìn xem Dư Ý có thể nỗ lực đến mức nào mà không nghĩ rằng cậu nhanh như vậy đã bỏ cuộc. Muốn một người khuyết thiếu trí tuệ tập trung lực chú ý lặp đi lặp lại nhiều lần một chuyện có hơi hà khắc, nhưng Giang Sở vẫn nhịn không được muốn thấy Dư Ý có thể đến được tới bước nào.Anh đối với Dư Ý ôm ấp kỳ vọng."Nếu như cậu có thể thành công khiến máy bay bay ở trên trời mười giây, tôi sẽ dẫn cậu đi ngồi máy bay thật sự."E rằng, cần một chút ngon ngọt mới có thể làm Dư Ý kiên trì. Quả nhiên, Dư Ý vừa nghe xong, nhất thời hứng thú, "Máy bay, thật sự?""Đúng, thời điểm đó cậu cũng có thể bay trên trời, nhưng điều kiện đầu tiên là cậu phải học cách chơi được máy bay điều khiển từ xa trước đã."Dư Ý suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu rõ ràng quan hệ trong đó, cậu có động lực, nắm chặt bộ điều khiển trong tay, "Em, sẽ học." Giang Sở hài lòng sờ sờ đầu của cậu, tóc Dư Ý mềm nhuyễn, có hơi dài, sờ vào không khác gì sờ mèo con chó con, Giang Sở không nhịn được liền xoa nhẹ một cái, thấy đã đến thời gian, nhân tiện nói, "Hôm nay tập tới đây thôi, bây giờ vào trong phòng đi, nếu như không có tôi ở đây cậu cũng phải chăm chỉ tập luyện biết không?"Dư Ý nghe lời gật đầu, có thể thấy được đi máy bay đối với cậu mà nói có lực hấp dẫn rất lớn.Giang Sở ở cùng với Dư Ý cả một buổi sáng, buổi chiều nhất định phải trở về công ty, chuyến này đi anh có rất nhiều công việc phải xử lý, anh dự định ở lại nhà ở cạnh công ty, không phải mười ngày nửa tháng thì không về. Chờ ngày anh trở về chính là ngày nghiệm thu Dư Ý một mình điều khiển máy bay từ xa. Thời điểm đến công ty, Lâm Phục Tuân đem hồ sơ đưa cho Giang Sở xem qua, Giang Sở xem qua , chậm rãi nói, "Anh tìm một giáo viên cho Dư Ý đi, đến Giang trạch, tôi muốn cậu ấy học viết được tên của chính mình," dừng một chút, nhấc tầm mắt lên, "Còn có tên tôi nữa." Lâm Phục Tuân kinh ngạc, nhắc nhở Giang Sở, "Tình huống của Dư Ý tương đối đặc biệt, anh muốn cậu ấy biết chữ có thể có chút ép buộc." Giang Sở cười nói, "Không thử làm sao biết được?"Lâm Phục Tuân không thể làm gì khác hơn là làm theo.Anh làm việc từ trước đến giờ luôn lưu loát, ngày kế liền ở trung tâm người khuyết tật tìm được một giáo viên danh tiếng khá tốt, lúc đưa đến Giang trạch còn làm dì Chu hết hồn.Nghe nói là Giang Sở tìm giáo viên cho Dư Ý, dì Chu vui vẻ ra mặt, "Đọc sách rất tốt, Dư Ý nhà chúng ta tuy đầu óc không linh hoạt lắm nhưng chỉ cần chịu cố gắng nhất định sẽ làm được." Dư Ý hiện tại đang rảnh rỗi, toàn bộ thời gian đều dành hết đi luyện tập điều khiển máy bay, kỷ lục cao nhất hiện tại máy bay ở trên không là bảy giây, chỉ cần ba giây nữa là cậu hoàn thành được mục tiêu mà Giang Sở đề ra.Bởi vậy khi nghe nói muốn bắt cậu bớt chút thời gian luyện tập máy bay đi làm chuyện khác, cậu có chút không vui.Tuy vậy nhưng nghe nói là được đi học, cậu liền hưng phấn, "Đi học, em trai, cũng đi học."Từ khi cậu tới đây đã rất ít khi nhớ về người và việc trong quá khứ, dù sao đó đều là những hồi ức không vui, nhưng bây giờ cậu có thể đi học giống em trai khiến Dư Ý nhảy nhót không thôi. Giáo viên họ Hứa, là người rất có kinh nghiệm dạy học cho những người khuyết tật, sau khi hiểu rõ yêu cầu của khách hàng liền mang Dư Ý vào phòng sách nhỏ. Thật ra Lâm Phục Tuân có chút không ủng hộ đối với việc Giang Sở làm như vậy, Dư Ý tâm lý khuyết thiếu, muốn cậu học một việc phức tạp không nghi ngờ gì là gia tăng cho cậu rất nhiều áp lực không nên có. Giang Sở xưa nay đối với bất kì người nào cũng yêu cầu nghiêm ngặt, anh cũng chỉ có thể tiếp tục quan sát thôi. (Bản edit chỉ được đăng tải ở wordpress và wattpad của editor, ai reup sẽ bị cùi tay.)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store