Edit Dm Sieu Mau Trong Sinh Mac Than Hoan
Khi Triệu Duệ đang giới thiệu với Minh Dụ rằng "Phí đại sư đã từng làm thợ chụp ảnh cho tạp chí quốc nội đỉnh cấp nào đó", bỗng nhiên nghe đến một thanh âm mang ý cười vang lên: "Từ từ chờ chút, cậu còn nhớ sao? Ta đã quên mất ta là người chụp bộ ảnh kia đâu."Minh Dụ cùng Triệu Duệ quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ khi nào, đối tượng bọn họ đang thảo luận —— Phí Chấn Nam đại sư đã đi tới phía sau Triệu Duệ, cười híp mắt nghe bọn họ nói chuyện.Lúc bấy giờ, studio đã khôi phục nhịp điệu bình thường, nguyên bản Chu Ngụy còn muốn tới đó nói mấy câu, nhưng nhìn thấy Phí đại sư cư nhiên trực tiếp đi đến bên cạnh Minh Dụ, hắn chỉ có thể phẫn hận mà cắn chặt răng, trong lòng cực kì không tình nguyện mà rời đi.Minh Dụ đời trước gặp qua không ít đại sư nhiếp ảnh đỉnh cấp thế giới, phần lớn là người Âu Mĩ, có rất ít là người Hoa. Mà đời này Hoa Hạ phát triển phồn vinh, dựa theo lời Triệu Duệ từng nói, rõ ràng vị Phí đại sư này đã thành công nghiền ép một đám đại sư nhiếp ảnh Âu Mĩ để nằm trong top 10 thế giới.Một vị đại sư nhiếp ảnh danh tiếng như vậy tính cách sao có thể hòa ái dễ gần?Minh Dụ trong mắt lóe lên ý cười, hắn nhẹ gật đầu, cung kính khiêm tốn nói rằng: "Phí đại sư, chào ngài."Phí đại sư kia hiển nhiên cũng không có dáng vẻ "đại sư", cũng chẳng làm giá, nghe Minh Dụ thăm hỏi, ông cười nói: "Vừa nãy nghe bọn họ nói cậu tên Minh Dụ đúng không? Cảm giác của cậu đối với ống kính rất nhạy bén, không cần so cũng biết cậu chẳng thua kém với những siêu mẫu đỉnh cấp kia, không biết lúc cậu khi đi catwalk sẽ như thế nào. Bất quá nhìn năng lực tiếp cận ống kính của cậu, ta cá chắc cậu không sớm thì muộn cũng phải ra mắt một cách hoành tráng ."
Minh Dụ cười nói: "Ngài quá khen rồi."Phí đại sư xua xua tay, cười ha ha nói: "Ta đây là nói thật, bất quá tiểu bằng hữu cậu vẫn phải tiếp tục cố gắng a, cũng không thể lơ là đâu." Dừng một chút, Phí đại sư quét mắt đánh giá Minh Dụ trên dưới một cái, sang sảng nói rằng: "Minh Dụ, ta có chuyện mong cậu đồng ý giúp."Nghe vậy, Minh Dụ phút chốc sửng sốt: "Phí đại sư ngài cứ nói, chỉ cần có thể giúp một tay, tôi chắc chắn sẽ không chối từ."Phí đại sư tán thưởng gật đầu, nói: "Vừa nãy tại thời điểm tiểu La chụp ảnh cho cậu, ta ở một bên cũng chụp mấy bức, hi vọng cậu có thể đồng ý cho ta giữ những hình này." Dừng một chút, Phí đại sư lại bổ sung: "Ta nghĩ quản lý của cậu hẳn là cũng đã nói, trang phục cậu đang mặc trên người là do con gái ta thiết kế rồi chứ nhỉ?"Triệu Duệ cười ngượng sờ đầu một cái, coi như là chấp nhận.Minh Dụ quay đầu liếc mắt nhìn người quản lý bị chọc thủng của mình, vì gã giải thích: "Phí đại sư, chúng ta cũng không có ý tứ kia, tôi cảm nhận được series trang phục này rất tốt, cũng rất có linh khí."Phí đại sư cười sang sảng nói: "Đúng là con gái nhà ta thiết kế, nói ra cũng chẳng có gì. Nàng từ nhỏ cùng ta chụp ảnh khắp nơi, kiến thức tự nhiên cũng không ít, cho nên Minh Dụ a, cậu cũng không cần khen nàng. Bất quá hôm nay đến đây, ta là muốn đem bộ trang phục này đi."Nghe lời này, Minh Dụ thoáng sững sờ: "Đem bộ trang phục trên người tôi đi?"Phí đại sư thở dài: "Cậu có phát hiện hay không, trong series phục trang chủ đề thanh xuân cao bồi này, chỉ có thân quần áo trên người cậu tương đối không hợp?"Minh Dụ nhẹ nhàng gật đầu: "Có một chút.""Con gái nhà ta thiết kế bộ trang phục này xong, ta liền trực tiếp nói cho nàng biết, đây là bộ quần áo tốt nhất trong cái series thiết kế nhưng cũng không thuộc chủ đề của nó. Nàng lại quan niệm rằng: 'Bản thân thiết kế trang phục, mục đích chính là để thật nhiều người mặc đẹp.' thế nhưng ta nghĩ cậu cũng rõ ràng, series quần áo này đối với người mặc yêu cầu tương đối cao, đến người mẫu chuyên nghiệp cũng khó có thể biểu hiện hoàn mỹ."Nghe lời này, Minh Dụ híp mắt lại ——Đây chính là ánh mắt đại sư đỉnh cấp thế giới, thực sự cay độc sắc bén.Minh Dụ khẽ cười nói: "Cho nên, ngài là muốn đem bộ trang phục này đi để chứng minh cho con gái ngài sao?"Ai ngờ Phí đại sư lại cười lắc đầu, nói: "Cũng không phải, bộ trang phục này là lẫn bên trong series thiết kế kia, không cẩn thận bị đưa tới « Thời Ngu Phong Thượng ». Thực ra ta lúc đầu dự định là đem bộ quần áo này đến gặp một người bạn cũ, nhờ hắn mặc giúp rồi chụp vài tấm đem về cho đứa con bướng bỉnh kia xem." Dừng một chút, Phí đại sư lại nói: "Lẽ nào tiểu bằng hữu cậu không phát hiện, bộ trang phục này so với cậu hơi lớn một chút?"Quả thật khi Minh Dụ mặc bộ quần áo này vào hắn thực có điểm kỳ quái, làm sao thân quần áo này so với hắn lớn hơn nhiều. Thế nhưng hắn cũng chỉ cho là bên tạp chí đang gây khó dễ hắn, lại không nghĩ rằng trang phục này là được làm theo kích thước của người khác, bất quá ——Vóc dáng của người này thật sự rất tốt nha...Ý nghĩ ca ngợi thoáng lướt qua trong đầu Minh Dụ, lại nghe Phí đại sư tiếp tục nói: "Cậu đối với quần áo xử lý rất phù hợp, mặc dù kích thước có chút không đúng, vậy mà còn có thể lợi dụng các nếp gấp cùng kẹp tối màu, xử lý đến không chê vào đâu được. Nếu như không nhìn thấy cậu biểu hiện trước màn ảnh kia, Minh Dụ, ta thật sự cho rằng cậu cùng congái ta giống nhau, đều là nhà thiết kế.""Cảm ơn ngài khích lệ.""Cậu thật sự rất giỏi, cho nên ta mới muốn giữ lại hình cậu, trực tiếp đem tấm hình này cho nha đầu bướng bỉnh nhà ta xem một chút, để nàng biết được sai lầm của mình. Như vậy cũng không cần làm phiền bạn cũ kia của ta, cũng không cần nợ y một món nợ ân tình, nợ ân tình y thực sự chẳng tốt chút nào !"Minh Dụ: "(。_。)"Giống như ý thức được bản thân vừa nói lỡ , Phí đại sư thu liễm nụ cười, từ tập danh thiếp bên trong lấy ra một tấm card một bên trắng một bên thiếp vàng đưa cho Minh Dụ, nói: "Tiểu bằng hữu, cậu ngày hôm nay giúp ta một chuyện, nếu có chuyện gì bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm ta."Minh Dụ cũng không làm ra vẻ mà tiếp nhận danh thiếp, khiêm tốn cười: "Phí đại sư, có thể giúp được ngài là vinh hạnh của tôi."Hai người lại nói vài câu nói, Minh Dụ liền đem trên bộ y phục trên người thay ra, đưa trực tiếp cho Phí đại sư đem đi. Theo lời Phí đại sư nói, ông định tìm một ít người thường, để bọn họ mặc bộ quần áo này rồi chụp vài tấm, nói cho nữ nhi nhà ông biết rằng thân trang phục này hoàn toàn không có "tính phổ biến".Nhìn bóng lưng đi xa của Phí đại sư, Triệu Duệ cảm khái nói: "Không nghĩ tới, Phí đại sư Phí Chẩn Nam danh tiếng hiển hách, cư nhiên tính cách lại gần gũi thân thiện như vậy . Tôi cho rằng những đại sư như thế, hầu hết tính tình đều cổ quái ."Nghe lời này, Minh Dụ khẽ mỉm cười: "Anh Triệu, cha mẹ thời điểm đối mặt với con gái mình, phần lớn đều vô cùng nhẫn nại. Phí đại sư vì con gái mình hối hả ngược xuôi, không ngại cực khổ, còn phải nợ ân tình, em nghĩ... Ông là một ngươi cha rất 'đạt tiêu chuẩn'."Sau khi nhờ chị Lâm tẩy trang, nhiệm vụ chụp ảnh hôm nay cũng coi như hoàn thành, hai người lái xe rời đi. Trên xe, Minh Dụ chẳng chút phòng bị gì ,nhắm mắt ngủ say tại ghế phó lái .Tối hôm qua vì nghiên cứu nội dung của « Thời Ngu Phong Thượng », Minh Dụ thức đến 12 giờ. Vì bảo đảm chất lượng giấc ngủ, hắn đời trước trong gian khó luyện ra kĩ năng, bảo đảm khi mệt mỏi nhắm mắt liền có thể ngủ. Do vậy nên chỉ cần đặt lưng xuống giường, hắn ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.Mà sáng sớm hôm nay lại phải chạy đến tổng bộ « Thời Ngu Phong Thượng », giằng co cả ngày. Bây giờ gần chạng vạng, Minh Dụ từ sớm đã mệt đến mức không còn sức nói chuyện , hắn miễn cưỡng chịu đựng tới lúc lên xe, cuối cùng mới có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.Dừng lại một cái đèn đỏ, Triệu Duệ nhìn dáng dấp mệt mỏi của người mẫu nhỏ nhà mình, không khỏi cười bất đắc dĩ, sau đó từ trong xe lấy ra một cái chăn mỏng,cẩn thận đắp lên người Minh Dụ."Cậu mới 17 tuổi thôi đã nỗ lực như vậy , tương lai cậu sẽ ngày càng tốt đẹp."Quả cầu tròn xoe dần ngả cam lúc hoàng hôn lặng lẽ lặn xuống phía cuối đường chân trời, ánh nắng chiều đỏ bừng mỹ lệ đem toàn bộ bầu trời nhuộm đẫm thành một vương quốc nơi có những áng mây ráng đỏ duy mỹ, diễm lệ tột cùng.Chiếc xe thương vụ màu trắng chạy trên đường cao tốc đế đô, rất nhanh liền biến mất trong dòng xe cộ đông đúc, mà ở một nơi khác của đế đô, một nam nhân cao to đĩnh bạt đứng trước cửa sổ khổng lồ sát đất, mị mị con ngươi nhìn biển xe không dứt dưới lầu, không biết đang suy nghĩ điều gì."Vậy đấy, lần này cũng không cần phiền cậu giúp ta chụp vài tấm nữa, tuy rằng người ta chỉ là một tiểu người mẫu không nổi danh, thế nhưng ảnh chụp không tồi, ta thấy có đủ cảm giác chênh lệch như vậy là được rồi ."Nghe thấy lời này, cánh môi mỏng của nam nhân câu lên, hài hước cười nhẹ nói: "Cho nên nói, ngài Phí cũng không cần nợ tôi ân tình nữa sao?"Phí đại sư không chút che dấu mà cười ha ha: "Không sai, nếu ta mà nợ cậu một món ân tình. Ái chà, đây tuyệt đối là một chuyện cực kì đáng sợ. Nếu tiểu bằng hữu kia có thể chụp tốt như vậy liền không phiền đến cậu, ta cũng không phải nợ cậu nhân tình, chuyện này không phải vẹn toàn đôi bên sao?"Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp từ tính của nam nhân, mặc dù là đang cười, thế nhưng Phí đại sư chẳng hiểu sao lại rùng mình, có loại dự cảm xấu ập vào mặt.Quả nhiên đúng như dự đoán! Giây sau, Phí đại sư lại nghe nam nhân kia nói: "Thế nhưng ngài Phí, vì ngài mà hôm nay tôi từ chối một lời mời tham dự show thời trang, ngài nói , phải làm sao bây giờ?"Nam nhân ngữ khí bằng phẳng, trong giọng mang ý cười, thế nhưng đối với Phí lão quen biết y mà nói, thế mà có chút lạnh đến rùng cả người.Phí đại sư cẩn thận mà suy tư chốc lát, sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt, kinh hãi hỏi: "Cậu đừng nói với ta là show thời trang mùa thu Croka tổ chức tại Milan đấy nhé ?! Chờ chút, cậu từ khi nào lại tiếp loại show này? Cậu không phải hơn nửa năm nay không nhận show nữa sao? Lần trước nhận show cũng là nhãn hiệu của chính cậu mà?!"Đầu dây bên kia điện thoại, nam nhân bình tĩnh vững vàng đáp: " Croka mời tôi, làm khách VIP.""...""Tôi từ chối lời mời, khiến Croka rất thương tâm, là bạn tốt của hắn, tôi cũng rất khó xử.""..."Thằng nhóc Croka kia mà cũng biết hai chữ "Thương tâm" viết như thế nào sao?!!"Tôi nghĩ, hẳn là cần phải giành một thời gian để đền bù lại tình bằng hữu giữa chúng tôi, mà điều này sợ là tốn rất nhiều sức lực.""..."Đánh rắm! Cậu chỉ cần ngoắc ngoắc tay, thằng nhóc Croka thối vô lương tâm kia không phải liền tung ta tung tăng chạy tới sao ?! So với Husky còn muốn nhanh hơn! ! !"Ngài Phí, ngài nói phải làm sao bây giờ?""..."Còn biết dùng đến kính ngữ, cậu cũng thử nói xem chuyện này phải làm thế nào bây giờ...Sớm biết cuối cùng vẫn bị nam nhân âm hiểm lại còn giảo hoạt này dọa dẫm, lúc trước nên để y chụp cả một bộ ảnh luôn ! ! !Ôm tâm tư hối hận gần chết, Phí đại sư đành thuận theo mà trả một ân tình, sâu sắc cảm thán "Ta sao lại có thể kết giao với một tên bạn vong niên* như thế" rồi một lần cảm nhận cái gọi là hối· hận · muốn · chết.*bạn vong niên là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.
Qua cánh cửa sổ khổng lồ sạch sẽ của cao ốc Muse, ánh dương sáng lạn đem mọi nội thất bên trong chiếu rọi đến rực rỡ.Dưới ánh chiều dương, nam nhân ưu nhã tuấn mỹ hệt như một vị thần, cười nhạt nhìn xuống cả tòa đế đô. Ngón tay y thon gầy nhẹ nhàng vuốt ve vỏ ngoài điện thoại di động, Tịch Trạch thoáng híp đôi mắt phượng, như than thở mà thấp giọng chậm rãi nói: "Minh Dụ sao?"
Minh Dụ cười nói: "Ngài quá khen rồi."Phí đại sư xua xua tay, cười ha ha nói: "Ta đây là nói thật, bất quá tiểu bằng hữu cậu vẫn phải tiếp tục cố gắng a, cũng không thể lơ là đâu." Dừng một chút, Phí đại sư quét mắt đánh giá Minh Dụ trên dưới một cái, sang sảng nói rằng: "Minh Dụ, ta có chuyện mong cậu đồng ý giúp."Nghe vậy, Minh Dụ phút chốc sửng sốt: "Phí đại sư ngài cứ nói, chỉ cần có thể giúp một tay, tôi chắc chắn sẽ không chối từ."Phí đại sư tán thưởng gật đầu, nói: "Vừa nãy tại thời điểm tiểu La chụp ảnh cho cậu, ta ở một bên cũng chụp mấy bức, hi vọng cậu có thể đồng ý cho ta giữ những hình này." Dừng một chút, Phí đại sư lại bổ sung: "Ta nghĩ quản lý của cậu hẳn là cũng đã nói, trang phục cậu đang mặc trên người là do con gái ta thiết kế rồi chứ nhỉ?"Triệu Duệ cười ngượng sờ đầu một cái, coi như là chấp nhận.Minh Dụ quay đầu liếc mắt nhìn người quản lý bị chọc thủng của mình, vì gã giải thích: "Phí đại sư, chúng ta cũng không có ý tứ kia, tôi cảm nhận được series trang phục này rất tốt, cũng rất có linh khí."Phí đại sư cười sang sảng nói: "Đúng là con gái nhà ta thiết kế, nói ra cũng chẳng có gì. Nàng từ nhỏ cùng ta chụp ảnh khắp nơi, kiến thức tự nhiên cũng không ít, cho nên Minh Dụ a, cậu cũng không cần khen nàng. Bất quá hôm nay đến đây, ta là muốn đem bộ trang phục này đi."Nghe lời này, Minh Dụ thoáng sững sờ: "Đem bộ trang phục trên người tôi đi?"Phí đại sư thở dài: "Cậu có phát hiện hay không, trong series phục trang chủ đề thanh xuân cao bồi này, chỉ có thân quần áo trên người cậu tương đối không hợp?"Minh Dụ nhẹ nhàng gật đầu: "Có một chút.""Con gái nhà ta thiết kế bộ trang phục này xong, ta liền trực tiếp nói cho nàng biết, đây là bộ quần áo tốt nhất trong cái series thiết kế nhưng cũng không thuộc chủ đề của nó. Nàng lại quan niệm rằng: 'Bản thân thiết kế trang phục, mục đích chính là để thật nhiều người mặc đẹp.' thế nhưng ta nghĩ cậu cũng rõ ràng, series quần áo này đối với người mặc yêu cầu tương đối cao, đến người mẫu chuyên nghiệp cũng khó có thể biểu hiện hoàn mỹ."Nghe lời này, Minh Dụ híp mắt lại ——Đây chính là ánh mắt đại sư đỉnh cấp thế giới, thực sự cay độc sắc bén.Minh Dụ khẽ cười nói: "Cho nên, ngài là muốn đem bộ trang phục này đi để chứng minh cho con gái ngài sao?"Ai ngờ Phí đại sư lại cười lắc đầu, nói: "Cũng không phải, bộ trang phục này là lẫn bên trong series thiết kế kia, không cẩn thận bị đưa tới « Thời Ngu Phong Thượng ». Thực ra ta lúc đầu dự định là đem bộ quần áo này đến gặp một người bạn cũ, nhờ hắn mặc giúp rồi chụp vài tấm đem về cho đứa con bướng bỉnh kia xem." Dừng một chút, Phí đại sư lại nói: "Lẽ nào tiểu bằng hữu cậu không phát hiện, bộ trang phục này so với cậu hơi lớn một chút?"Quả thật khi Minh Dụ mặc bộ quần áo này vào hắn thực có điểm kỳ quái, làm sao thân quần áo này so với hắn lớn hơn nhiều. Thế nhưng hắn cũng chỉ cho là bên tạp chí đang gây khó dễ hắn, lại không nghĩ rằng trang phục này là được làm theo kích thước của người khác, bất quá ——Vóc dáng của người này thật sự rất tốt nha...Ý nghĩ ca ngợi thoáng lướt qua trong đầu Minh Dụ, lại nghe Phí đại sư tiếp tục nói: "Cậu đối với quần áo xử lý rất phù hợp, mặc dù kích thước có chút không đúng, vậy mà còn có thể lợi dụng các nếp gấp cùng kẹp tối màu, xử lý đến không chê vào đâu được. Nếu như không nhìn thấy cậu biểu hiện trước màn ảnh kia, Minh Dụ, ta thật sự cho rằng cậu cùng congái ta giống nhau, đều là nhà thiết kế.""Cảm ơn ngài khích lệ.""Cậu thật sự rất giỏi, cho nên ta mới muốn giữ lại hình cậu, trực tiếp đem tấm hình này cho nha đầu bướng bỉnh nhà ta xem một chút, để nàng biết được sai lầm của mình. Như vậy cũng không cần làm phiền bạn cũ kia của ta, cũng không cần nợ y một món nợ ân tình, nợ ân tình y thực sự chẳng tốt chút nào !"Minh Dụ: "(。_。)"Giống như ý thức được bản thân vừa nói lỡ , Phí đại sư thu liễm nụ cười, từ tập danh thiếp bên trong lấy ra một tấm card một bên trắng một bên thiếp vàng đưa cho Minh Dụ, nói: "Tiểu bằng hữu, cậu ngày hôm nay giúp ta một chuyện, nếu có chuyện gì bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm ta."Minh Dụ cũng không làm ra vẻ mà tiếp nhận danh thiếp, khiêm tốn cười: "Phí đại sư, có thể giúp được ngài là vinh hạnh của tôi."Hai người lại nói vài câu nói, Minh Dụ liền đem trên bộ y phục trên người thay ra, đưa trực tiếp cho Phí đại sư đem đi. Theo lời Phí đại sư nói, ông định tìm một ít người thường, để bọn họ mặc bộ quần áo này rồi chụp vài tấm, nói cho nữ nhi nhà ông biết rằng thân trang phục này hoàn toàn không có "tính phổ biến".Nhìn bóng lưng đi xa của Phí đại sư, Triệu Duệ cảm khái nói: "Không nghĩ tới, Phí đại sư Phí Chẩn Nam danh tiếng hiển hách, cư nhiên tính cách lại gần gũi thân thiện như vậy . Tôi cho rằng những đại sư như thế, hầu hết tính tình đều cổ quái ."Nghe lời này, Minh Dụ khẽ mỉm cười: "Anh Triệu, cha mẹ thời điểm đối mặt với con gái mình, phần lớn đều vô cùng nhẫn nại. Phí đại sư vì con gái mình hối hả ngược xuôi, không ngại cực khổ, còn phải nợ ân tình, em nghĩ... Ông là một ngươi cha rất 'đạt tiêu chuẩn'."Sau khi nhờ chị Lâm tẩy trang, nhiệm vụ chụp ảnh hôm nay cũng coi như hoàn thành, hai người lái xe rời đi. Trên xe, Minh Dụ chẳng chút phòng bị gì ,nhắm mắt ngủ say tại ghế phó lái .Tối hôm qua vì nghiên cứu nội dung của « Thời Ngu Phong Thượng », Minh Dụ thức đến 12 giờ. Vì bảo đảm chất lượng giấc ngủ, hắn đời trước trong gian khó luyện ra kĩ năng, bảo đảm khi mệt mỏi nhắm mắt liền có thể ngủ. Do vậy nên chỉ cần đặt lưng xuống giường, hắn ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.Mà sáng sớm hôm nay lại phải chạy đến tổng bộ « Thời Ngu Phong Thượng », giằng co cả ngày. Bây giờ gần chạng vạng, Minh Dụ từ sớm đã mệt đến mức không còn sức nói chuyện , hắn miễn cưỡng chịu đựng tới lúc lên xe, cuối cùng mới có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.Dừng lại một cái đèn đỏ, Triệu Duệ nhìn dáng dấp mệt mỏi của người mẫu nhỏ nhà mình, không khỏi cười bất đắc dĩ, sau đó từ trong xe lấy ra một cái chăn mỏng,cẩn thận đắp lên người Minh Dụ."Cậu mới 17 tuổi thôi đã nỗ lực như vậy , tương lai cậu sẽ ngày càng tốt đẹp."Quả cầu tròn xoe dần ngả cam lúc hoàng hôn lặng lẽ lặn xuống phía cuối đường chân trời, ánh nắng chiều đỏ bừng mỹ lệ đem toàn bộ bầu trời nhuộm đẫm thành một vương quốc nơi có những áng mây ráng đỏ duy mỹ, diễm lệ tột cùng.Chiếc xe thương vụ màu trắng chạy trên đường cao tốc đế đô, rất nhanh liền biến mất trong dòng xe cộ đông đúc, mà ở một nơi khác của đế đô, một nam nhân cao to đĩnh bạt đứng trước cửa sổ khổng lồ sát đất, mị mị con ngươi nhìn biển xe không dứt dưới lầu, không biết đang suy nghĩ điều gì."Vậy đấy, lần này cũng không cần phiền cậu giúp ta chụp vài tấm nữa, tuy rằng người ta chỉ là một tiểu người mẫu không nổi danh, thế nhưng ảnh chụp không tồi, ta thấy có đủ cảm giác chênh lệch như vậy là được rồi ."Nghe thấy lời này, cánh môi mỏng của nam nhân câu lên, hài hước cười nhẹ nói: "Cho nên nói, ngài Phí cũng không cần nợ tôi ân tình nữa sao?"Phí đại sư không chút che dấu mà cười ha ha: "Không sai, nếu ta mà nợ cậu một món ân tình. Ái chà, đây tuyệt đối là một chuyện cực kì đáng sợ. Nếu tiểu bằng hữu kia có thể chụp tốt như vậy liền không phiền đến cậu, ta cũng không phải nợ cậu nhân tình, chuyện này không phải vẹn toàn đôi bên sao?"Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp từ tính của nam nhân, mặc dù là đang cười, thế nhưng Phí đại sư chẳng hiểu sao lại rùng mình, có loại dự cảm xấu ập vào mặt.Quả nhiên đúng như dự đoán! Giây sau, Phí đại sư lại nghe nam nhân kia nói: "Thế nhưng ngài Phí, vì ngài mà hôm nay tôi từ chối một lời mời tham dự show thời trang, ngài nói , phải làm sao bây giờ?"Nam nhân ngữ khí bằng phẳng, trong giọng mang ý cười, thế nhưng đối với Phí lão quen biết y mà nói, thế mà có chút lạnh đến rùng cả người.Phí đại sư cẩn thận mà suy tư chốc lát, sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt, kinh hãi hỏi: "Cậu đừng nói với ta là show thời trang mùa thu Croka tổ chức tại Milan đấy nhé ?! Chờ chút, cậu từ khi nào lại tiếp loại show này? Cậu không phải hơn nửa năm nay không nhận show nữa sao? Lần trước nhận show cũng là nhãn hiệu của chính cậu mà?!"Đầu dây bên kia điện thoại, nam nhân bình tĩnh vững vàng đáp: " Croka mời tôi, làm khách VIP.""...""Tôi từ chối lời mời, khiến Croka rất thương tâm, là bạn tốt của hắn, tôi cũng rất khó xử.""..."Thằng nhóc Croka kia mà cũng biết hai chữ "Thương tâm" viết như thế nào sao?!!"Tôi nghĩ, hẳn là cần phải giành một thời gian để đền bù lại tình bằng hữu giữa chúng tôi, mà điều này sợ là tốn rất nhiều sức lực.""..."Đánh rắm! Cậu chỉ cần ngoắc ngoắc tay, thằng nhóc Croka thối vô lương tâm kia không phải liền tung ta tung tăng chạy tới sao ?! So với Husky còn muốn nhanh hơn! ! !"Ngài Phí, ngài nói phải làm sao bây giờ?""..."Còn biết dùng đến kính ngữ, cậu cũng thử nói xem chuyện này phải làm thế nào bây giờ...Sớm biết cuối cùng vẫn bị nam nhân âm hiểm lại còn giảo hoạt này dọa dẫm, lúc trước nên để y chụp cả một bộ ảnh luôn ! ! !Ôm tâm tư hối hận gần chết, Phí đại sư đành thuận theo mà trả một ân tình, sâu sắc cảm thán "Ta sao lại có thể kết giao với một tên bạn vong niên* như thế" rồi một lần cảm nhận cái gọi là hối· hận · muốn · chết.*bạn vong niên là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.
Qua cánh cửa sổ khổng lồ sạch sẽ của cao ốc Muse, ánh dương sáng lạn đem mọi nội thất bên trong chiếu rọi đến rực rỡ.Dưới ánh chiều dương, nam nhân ưu nhã tuấn mỹ hệt như một vị thần, cười nhạt nhìn xuống cả tòa đế đô. Ngón tay y thon gầy nhẹ nhàng vuốt ve vỏ ngoài điện thoại di động, Tịch Trạch thoáng híp đôi mắt phượng, như than thở mà thấp giọng chậm rãi nói: "Minh Dụ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store