ZingTruyen.Store

Edit Dm Shop Phong Thuy Huyen Hoc Cam Ly Online

Ấn ký Yêu Vương

Lạc Tử Thanh vừa đi, thanh âm ồn ào đã biến mất, trong phòng tức khắc yên tĩnh lại. Ngư Hằng nhìn đám thần công té xỉu lộn xộn trên mặt đất, xoay người lấy ra một bao phấn hoa từ trong ngăn kéo, đi đến cửa. Hắn mở rộng miệng túi phấn, nhìn về phía Lâu Diễn, "Anh đẹp trai, cậu đến thư phòng đợi tôi một chút, lát nữa tôi đến."

"Anh trai, em dẫn đường cho anh." Hạ Lan vẫy vẫy tay với Lâu Diễn.

Lâu Diễn nhìn Ngư Hằng, cũng không hỏi tại sao, cầm bình hoa bể ca lên, đi theo Hạ Lan đến thư phòng.

Sau khi hai người đi vào thư phòng, Ngư Hằng duỗi tay đẩy cửa lớn ra. Gió ấm của mùa hè thổi vào, thổi tung phấn hoa trong túi bay khắp các góc phòng khách, bột phấn lóe ánh sáng bay lả tả cực kỳ giống với bầy trời đầy sao. Ngư Hằng nhìn cái túi đã trống rỗng trong tay, nghĩ thầm, hàng tồn trữ không nhiều lắm, nên đi đến chỗ chị hoa yêu mua thêm một ít. Hắn đóng cửa lại, lấy ra từ gầm bàn một vò rượu lớn, đặt lên bàn, ngồi xuống, lẳng lặng chờ phấn hoa phát huy tác dụng.

Bột phấn hoa vừa rồi Ngư Hằng rải là phấn hoan hỉ đặc chế của bỉ ngạn hoa yêu, có thể xóa bỏ ký ức về yêu quỷ của nhân loại trong trạng thái hoảng sợ. Vài phút sau, từng người nằm trên mặt đất dần tỉnh lại, mọi người nhìn Ngư Hằng, vẻ mặt mê man.

Ông chủ Ngư lập tức biểu diễn kỹ thuật diễn tinh vi khi đi hành tẩu thế gian của mình, đôi mày nhăn lại, không kiên nhẫn nói: "Đã tỉnh rồi thì nhanh chóng rời đi, không thể uống rượu cũng đừng uống, tại sao lại là một ly liền gục thế hả!"

Mọi người vẻ mặt hoang mang.

"Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, nhanh chóng quay về ăn cơm trưa đi, lúc mấy người uống say, tôi đã chọn được người rồi."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn là không nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Còn không đi? Suy nghĩ cái gì đấy? Tôi tốt bụng mời mấy người uống rượu, kết quả người nào người nấy một ly liền gục. Lúc mấy người ngủ ở chỗ của tôi lâu như vậy tôi còn không nỡ đánh thức, đủ tử tế nhỉ?"

Mọi người chỉ nhớ được mình đã đến đây thử nhận việc, còn lại dù làm thế nào cũng nhớ không ra. Nghe thấy Ngư Hằng nói như vậy, lại nhìn thấy vò rượu lớn đặt trên bàn, đúng thật là tin rằng Ngư Hằng mời bọn họ uống rượu, tửu lượng quá yếu nên uống đến đứt phim.

"Nếu đã chọn được người, vậy tôi xin phép đi, cảm ơn rượu của ông chủ, vị rất ngon." Người đàn ông nhỏ gầy mỏ chuột tai khỉ chép chép miệng, xoay người đẩy cửa đi ra.

Ngư Hằng nhịn xuống ham muốn muốn hỏi gã hương vị của rượu là như thế nào.

"Tôi đây cũng nên đi, cảm ơn ông chủ đã mời uống rượu, độ rượu đúng là rất mạnh nha!"

Ngư Hằng phất tay, "Không có chi không có chi, đừng khách khí, đều là bạn bè cả."

"Trách không được tôi cảm thấy đầu choáng váng, thì ra là do uống quá chén." Một người đàn ông trung niên mặc tây trang xoa xoa đầu, đi ra khỏi cửa.

Ngư Hằng nghẹn cười, người anh em, đầu ông đau là do vừa mới đập vào cạnh bàn.

Tất cả mọi người đều lục tục rời đi, Ngư Hằng thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp lại bàn ghế bị đẩy ngã trong phòng khách. Hắn lười nhác vươn vai, buổi sáng đã ngủ không đủ, lại lăn lộn một hồi như vậy, hiện tại cực kỳ mệt mỏi. Như trong thư phòng còn có một người đang chờ, cũng không thể mặc kệ, vừa muốn bước đến thư phòng, còn chưa đi được hai bước, tiếng mở cửa vang lên từ phía sau, thanh âm ấm áp truyền đến: "Xin chào, tôi là Thượng Quan Nam đến từ tiểu đội điều tra phân cục Hàng Châu của Cục trật tự tam giới, làm phiền anh đi cùng tôi một chuyến."

Ngư Hằng ngừng bước chân, đôi mày đang nhăn lại dần dần giãn ra, hắn bày ra một nụ cười sáng lạn, xoay người, "Anh cảnh sát, giữa trời nóng thế này, có muốn uống chút trà không?"

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cả hai bên đều kinh ngạc.

"Anh là . . . Cẩm Lý không có yêu lực kia?" Thượng Quan Nam mở to mắt, vẻ mặt bất ngờ.

Ngư Hằng: " . . . "

Thượng Quan Nam sửa sang lại cảnh phục, ôn hòa nói: "Anh không nhớ rõ sao? Tôi là con dơi kia kìa, chúng ta đã nói chuyện trên xe."

Ông chủ Ngư cong khóe miệng, "Cảnh sát Thượng Quan là một người đẹp như vậy, tôi sao có thể không nhớ rõ?"

"Gọi tôi A Nam là được," Hắn mỉm cười, "Vừa rồi có người nói nhìn thấy quỷ ở chỗ này của anh, có chuyện gì?"

"Ai nói? Đừng nghe tên đó nói bậy bạ." Ngư Hằng rót một ly trà lạnh đưa cho Thượng Quan Nam, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, "Hôm qua dán thông báo tuyển dụng, muốn tìm một người biết bắt quỷ để thêm công việc trong tiệm. Vậy nên cho người giả quỷ khảo nghiệm bọn họ một chút, nào biết một đám người đều yếu tim như vậy."

"Vậy à . . . " Thượng Quan Nam đi lại khắp nơi trong phòng khách, vẫn chưa phát hiện được manh mối, "Anh mở cửa hàng gì?"

"Shop Taobao, phong thủy huyền học Cẩm Lý online, từng nghe qua chưa?"

"Hửm?" Ánh mắt của Thượng Quan Nam sáng lên, đi đến bên cạnh bàn, buông chén trà, ôn hòa nói: "Tôi đã từng mua vài thứ tốt trong tiệm, vẫn luôn muốn gặp ông chủ ngoài đời, không ngờ tới sẽ lại là anh, đúng là duyên phận."

Nghe thấy Thượng Quan Nam nói như vậy, Ngư Hằng liền lên kế hoạch, tiếp tục nói dối: "Tôi chuyên làm đồ vật đổi vận, trong nhà sao có thể có quỷ, nhân viên giả quỷ vừa rồi đang ở thư phòng, A Nam nếu cậu không tin được, tôi gọi cậu ta ra đây cho cậu xem."

Thượng Quan Nam thấy vẻ mặt Ngư Hằng chân thành, bộ dáng không giống như đang nói dối, vội vàng xua tay, "Không cần, tôi đây cũng là ngày đầu tiên đi làm, nghe thấy gió tưởng là mưa, đúng là quấy rầy anh rồi."

Ngư Hằng thừa thắng xông lên, "Đều là bạn bè thì không cần phải nói cái này, giữa trưa rồi, ở lại ăn một bữa cơm đi?"

Thượng Quan Nam vẫn là bộ dáng ôn hòa không nóng không lạnh, "Cảm ơn, bất quá ở phố Đông còn có một án tử cần xử lý, hôm nay không ăn, hôm nào tôi mời anh."

"Được nha, tôi chờ cậu."

Thượng Quan Nam đứng dậy đi tới cửa, vừa muốn đẩy ra, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Anh còn chưa nói tôi biết tên anh là gì."

Ông chủ Ngư cười tủm tỉm, "Ngư Hằng."

Thượng Quan Nam cười lộ ra đôi răng nanh, "A Ngư, lần sau gặp."

"Lần sau gặp."

Trong thư phòng, Lâu Diễn ngồi bên cạnh bàn, đọc một quyển sách đã bị người lật qua vô số lần, trang sách đều đã hơi hơi cong lên. Hạ Lan ghé vào trên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào một con cá nhỏ màu đỏ vàng trong bể cá pha lên, nhúng ngón tay vào nước khuấy khuấy. Cá chép nhỏ không sợ người là, dù Hạ Lan quậy phá như thế nào nó vẫn nằm dưới đáy bể, cũng không thèm để ý. Hạ Lan bĩu môi, gõ gõ bể cá, cá chép nhỏ lắc lắc cái đuôi, nhảy lên mặt nước cắn ngón tay Hạ Lan.

Hạ Lan: " . . . "

Cửa thư phòng được đẩy ra, ông chủ Ngư mang theo vẻ mặt buồn ngủ đi vào, hắn lập tức bước đến trước mặt Lâu Diễn, ngáp một cái, "Đọc cái gì vậy?"

"Sách của anh."

"Sách của tôi?" Ngư Hằng đang buồn ngủ, đầu óc không được rõ ràng cho lắm, "Sách gì của tôi?"

"Thượng tiên đại nhân ngươi nhẹ chút." Thanh âm của Lâu Diễn bình bình, không có chút phập phồng nào.

Ngư Hằng giật mình, lập tức tỉnh táo.

Cái cái cái gì! Hắn giật lại cuốn sách nhìn xem, nháy mắt cái mặt già đỏ lên. Cuốn <Thượng tiên đại nhân ngươi nhẹ chút> này là viết về chuyện người lớn giữa Lâu Cảnh Đồ và Ngư Ngạn Thù nha, bên trong là các loại xôi thịt, vẫn luôn được hắn giấu kín kẽ, tại sao lại nằm ở thư phòng rồi?!

Tay cầm sách của Ngư Hằng run rẩy, "Cậu, cậu đọc đến đâu rồi?"

"Trang 31."

Trang 31? Trang 31!!!

Ngư Hằng cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy trang 31 đang được mở ra, câu từ diễn tả rõ ràng đến mức khó coi:

"Bảo bối, ta còn muốn nữa." Lâu Cảnh Đồ nhẹ nhàng cắn lên vành tai Ngư Ngạn Thù.

"Ưm ~ Đừng tới, eo người ta còn nhức đây."

"Nhưng mà còn lâu mới đến bình minh." Lâu Cảnh Đồ cầm lấy cánh tay Ngư Ngạn Thù, cả người đều đè lên.

"A, ngươi tốt xấu, nhẹ chút đi, cả ngày toàn là nghĩ những việc này."

"Đương nhiên là chỉ nghĩ tới ngươi, bảo bối."

"Ưm ~ A ~ Mạnh lên ~ Thật sướng ~"

" . . . "

Lúc này ông chủ Ngư nóng cả hai bên má, ánh mắt mơ hồ, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn muốn tìm một cái khe đất để chui vào. Nếu cho hắn kể chuyện cười người lớn trước mặt mọi người, hắn chắc chắn có thể đĩnh đạc mặt không đỏ tim không đập mà kể, khiến mọi người cười lăn cười bò. Nhưng bị một người đàn ông, lại còn là một người đàn ông đẹp trai như vậy, phát hiện ra mình đang đọc sách cấm đam mỹ, không hiểu sao, da mặt dù làm thế nào cũng không dày lên nổi.

"Đây, đây là . . . " Ngư Hằng cười cười, giả vờ bình tĩnh, "Sách này không phải của tôi, đây là từ đâu ra? A! Tôi biết rồi, chắc chắn là do Lão Bạch lần trước đến đây quên mang đi, thật là, tại sao lại vứt bừa bãi thế chứ!"

Đối mặt với ông chủ tự hỏi tự đáp, Lâu Diễn cũng không chen ngang, ngược lại còn phối hợp diễn xuất, "Tôi biết không phải của anh."

"Cậu thật sự tin rằng không phải của tôi?"

Lâu Diễn thành thật gật đầu.

"Nhân viên tốt, cơm trưa cho cậu thêm cái đùi gà!" Ngư Hằng cười gượng đi ra ngoài, "Để tôi ném sách đi đã, sẽ quay lại nhanh thôi."

"Được." Khóe miệng Lâu Diễn nhẹ cong.

Ngư Hằng chạy từ từ đến phòng ngủ, cất sách cho kĩ, lại rửa mặt bằng nước lạnh, sau khi xác định màu đỏ trên mặt mình đã biến mất hết mới vòng tới vòng lui quay lại thư phòng. Hạ Lan vẫn đang tập trung chơi đùa với cá chép nhỏ, căn bản không biết vừa rồi đã xảy ra một màn xấu hổ thế nào.

"Khụ, sách đã bị tôi ném vào thùng rác."

"Đã biết." Lâu Diễn nói.

"Vậy . . . trở lại chuyện chính, tôi ở đây không có phòng dư cho cậu ở, thư phòng là của Hạ Lan, phòng ngủ tôi có thể coi là lớn, nhưng . . . "

"Tôi không ngại."

Ngư Hằng: ???

"Chỉ có một cái giường . . ." Ngư Hằng nghĩ nghĩ, cái giường đơn của mình cũng không phải là không đủ để nhét hai người nào, nhưng mà đây là giữa mùa hè, hai người đàn ông ngủ chung, quá nóng.

"Có thể nằm chung, tôi không kén chọn."

Ngư Hằng: ???

"Dưới mặt đất cũng có thể nằm ngủ . . . "

"Tôi có bệnh." Ý là, y không thể nằm ngủ trên mặt đất.

" . . . "

Ngư Hằng cũng không muốn ngủ dưới mặt đất, căn nhà này ẩm ướt quanh năm, đêm khuya thường xuyên có gián bò tới bò lui dưới đất nữa.

"Được rồi, cứ ở tạm trước đã." Ông chủ Ngư cuối cùng cũng là khuất phục, "Chờ ngày mai lên phố, mua cho cậu cái giường, tiền mua sẽ trừ trong tiền lương cậu được chứ?"

"Được."

" . . . " Đồng ý cũng thật là sảng khoái.

Nhắc tới tiền, Ngư Hằng bỗng nhiên nhớ tới hai thỏi vàng sáng rực rỡ mà trước đó Lâu Diễn đã ném cho Lạc Tử Thanh, nghi hoặc, "Tôi thấy cậu rất có tiền nha, ở thời đại này người có được vàng thỏi cũng không nhiều lắm."

"Trước kia có tích trữ."

"Vậy tại sao cậu lại nói hoa và cá là toàn bộ gia sản của mình? Tôi còn tưởng cậu nghèo đến mức không có gì ăn, mới đến chỗ tôi nhận việc làm."

Ngữ khí Lâu Diễn bình đạm: "Tiền tài là vật ngoài thân."

" . . . "

Ngư Hằng cảm thấy người trước mắt mình cũng thật là thần kỳ, rõ ràng trầm mặc ít lời, nhưng mỗi một câu nói ra đều có thể khiến hắn nghẹn họng.

"Đúng rồi, cậu vừa rồi nói mình có bệnh? Bệnh gì?"

"Không có gì."

"Hửm?" Ông chủ Ngư đảo mắt, "Vậy cậu có khỏe mạnh không?"

"Không."

"Vậy thì không được rồi, công việc trong tiệm tôi chính là rất cần sự khỏe mạnh. Đưa tay lại đây, tôi xem cho cậu một chút."

Lâu Diễn không động đậy, Ngư Hằng liền chủ động kéo tay y. Tay Lâu Diễn rất xinh đẹp, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt đến gọn gàng sạch sẽ, da tay mềm mại. Ngư Hằng ấn ngón tay lên mạch đập của y, một lát sau, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.

Mạch tượng của Lâu Diễn rất yếu ớt, là mạch tượng của người bệnh tật ốm yếu quanh năm.

"Năm Đinh Sửu, tháng Đinh Dậu, ngày Quý Mão, giờ Mùi, cậu là mệnh đồng tử*?"

                         *Người mang mệnh đồng tử thân thể từ nhỏ đã yếu nhược, vận trình không bằng phẳng, thông thường không thọ, sống tới 18 tuổi không nhiều, sống quá 48 tuổi nhất định phát sinh bệnh tật khiến cả ngày sống nhờ thuốc men. Nhưng bù lại, mệnh đồng tử lại mang đến cho chủ nhân bản tính thông minh hơn người, tài trí xuất sắc, tinh thần nổi trội và có cơ hội để nổi danh, trở thành vĩ nhân, người tài ba xuất chúng, người nổi tiếng.

Lâu Diễn không nói gì.

Ngư Hằng ở nhân gian trăm năm, đã đọc qua rất nhiều thứ, đặc biệt tinh vi ở phương diện phong thủy huyền học đoán mệnh, trước kia nhàn rỗi không có gì làm, đã học từ một giáo sư già con người.

"Nhìn phản ứng này của cậu, cậu biết mình là mệnh đồng tử?" Ngư Hằng thu tay lại, nhìn chằm chằm vào Lâu Diễn.

"Biết."

Ngư Hằng thở dài, bỗng nhiên có chút đồng tình với Lâu Diễn, vậy mà lại là mệnh đồng tử. Hắn mới vừa tính ra, Lâu Diễn sống không qua 23 tuổi. Nhưng hiện tại y đã 21 tuổi. Ngư Hằng cũng không định tiếp tục đề tài này, nói cho một người biết khi nào người đó sẽ chết, không hợp với lẽ thường của Thiên Đạo, cũng quá mức tàn nhẫn.

"Sợi tơ hồng trên cổ cậu, là trời sinh đã có sao?" Ngư Hằng chỉ vào đường cong màu đỏ tinh tế như vẽ trên cần cổ trắng bệch của Lâu Diễn.

"Trời sinh." Lâu Diễn trả lời.

"Trời sinh à . . . " Ngư Hằng lâm vào trầm tư.

Người có mệnh đồng tử, hơn phân nửa là thần tiên trên bầu trời chuyển thế, hạ phàm lịch kiếp, con đường dưới nhân thế nhiều chông gai, trải qua bệnh tật ốm yếu, trắc trở, khi rời khỏi nhân thế rồi mới có thể được phong vị lần nữa. Một bộ phận người có mệnh đồng tử có thể thông linh thấy quỷ, nhưng người có thể thấy và bắt quỷ lợi hại như Lâu Diễn đây, Ngư Hằng vẫn là lần đầu tiên thấy được. Dân gian đồn đãi, người có mệnh đồng tử từ khi sinh ra đã có vết bớt, bớt trên tay chính là tiểu quan trên trời, bớt trên đầu chính là đại quan, vậy ở trên cổ thì sao? Ngư Hằng bỗng nhiên rất tò mò đời trước của Lâu Diễn là chức vụ gì trên trời.

"Đói bụng rồi, để tôi gọi cơm hộp, cậu muốn ăn gì?" Ngư Hằng nhìn về phía Lâu Diễn.

"Anh ăn gì?"

"Tôi? Tôi ăn cá, còn cậu?"

Ngư Hằng thân là cá chép mà lại thích ăn cá, món hấp, món kho, ngâm đường dấm, món nào cũng nuốt được.

"Ăn giống anh."

"Cũng được, tôi đi gọi cơm, Hạ Lan không ăn cá, chính tôi ăn lại không hết. Cũng may có cậu tới, có thể ăn phụ tôi, khỏi lãng phí."

"Được." Trong mắt Lâu Diễn ẩn giấu ý cười.

Bởi vì Hạ Lan chỉ ăn cánh hoa, nhiều năm qua trên bàn cơm vĩnh viễn chỉ có một mình Ngư Hằng. Lúc trước ông chỉ Ngư cũng không để ý đến loại chuyện này, đối với hắn, một hay nhiều người ăn vẫn là như nhau, cơm vẫn là chén cơm đó, đồ ăn vẫn là bàn đồ ăn đó. Nhưng hôm nay, khi trên bàn cơm nhiều thêm một người, Ngư Hằng vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt. Loại khác biệt này phải hình dung như thế nào đây? Cụ thể một chút, chính là ăn nhiều thêm một chén cơm so với ngày thường.

Có người đẹp để ngắm, cho nên ăn cơm cũng ngon hơn nhỉ?

Ông chủ Ngư nghĩ.

Khi ăn cơm xong đã sắp 3 giờ chiều, bởi vì buổi tối còn phải làm việc, Ngư Hằng tắm rửa một cái, trở về phòng ngủ bù.

Cuộc sống của Lâu Diễn rất đơn giản, tưới nước cho hoa, cho cá ăn và đi khắp trời Nam đất Bắc để tìm người. Nhưng hôm nay đã tìm được người rồi, Lâu Diễn cũng chỉ có hai việc để làm.

. . . .

Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng.

Ngư Hằng vẫn như ngày thường, ngồi trong thư phòng chế tác vật phẩm đổi vận. Hạt mầm xanh nhỏ Hạ Lan vốn quen ngủ sớm dậy sớm hôm nay lại hiếm khi không ngủ, đang ngáp ngắn ngáp dài chơi đùa với cá chép nhỏ trong bể pha lê, nhưng cá chép nhỏ vẫn là không thèm để ý đến cậu.

"Ông chủ, cá của anh Lâu thật lạnh lùng, em dù làm thế nào nó cũng không để ý tới em."

"Có thể nó sợ người lạ." Ngư Hằng đang xỏ một chuỗi lắc tay đổi vận đào hoa.

"Không biết nữa . . . A, đúng rồi ông chủ, hồi sáng anh có nói anh Lâu là mệnh đồng tử, đó nghĩa là gì?"

Ngư Hằng đang trong thời điểm hoàn thành, không rảnh để giải thích cho Hạ Lan, "Hàng cao nhất của kệ sách có một cuốn bìa trắng, tự lấy xem."

Hạ Lan bĩu môi, trên đầu chậm rãi mọc ra một sợi dây leo xanh biếc. Sợi dây leo càng ngày càng dài, lắc lư vươn về phía trên kệ sách, cuối cùng cuốn lấy quyển sách bìa trắng mà Ngư Hằng đã nói, lấy nó xuống dưới. Cậu mở sách ra, tìm thấy phần giải thích về 'mệnh đồng tử', đọc từng câu chữ: "Một, người có mệnh đồng tử sẽ đẹp hơn so với người thường. Cái này nói đúng, anh Lâu đúng là rất đẹp."

"Hai, bệnh tật ốm yếu . . . " Hạ Lan nghĩ nghĩ, "Vóc dáng của anh Lâu tuy rằng rất cao, nhưng thoạt nhìn, hình như có chút đặc điểm của người có bệnh!"

"Ba, thông minh . . . Anh Lâu đúng thật nhìn rất thông minh."

"Bốn, có khả năng thấy quỷ . . . Anh Lâu có thể!"

"Năm, tuổi thọ không dài . . . " Hạ Lan nhăn mày, "A?"

"Sáu, có khuynh hướng đồng tính, có dục vọng mạnh . . . " Hạt đậu tinh nhỏ nghi hoặc lần nữa, "Khuynh hướng đồng tính là cái gì? Dục vọng? Cái gì là dục vọng?"

"Phựt ——" Chuỗi lắc tay trong tay Ngư Hằng đứt đoạn.

"Tiểu Lan, nhóc nên đi ngủ rồi." Ngư Hằng nhắc nhở.

"Đúng là em có chút mệt, cá nhỏ ngủ ngon." Hạ Lan biến thành một hạt đậu xanh, nhảy vào chậu hoa, trước khi chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: "Ông chủ, anh nói xem anh Lâu còn có thể sống được bao lâu?"

Ngư Hằng buông lắc tay, nhìn ánh sáng của đèn điện ngoài cửa sổ, trong lòng vậy mà có chút cảm khái, "Tiểu Lan, em và anh đều là yêu, không nên quá hiểu biết về con người, sống hoặc chết, chỉ là phương thức tồn tại khác nhau mà thôi."

. . . .

Vội vàng làm xong đơn cuối cùng, đã là đêm khuya. Ngư Hằng tắm rửa xong, tròng lên một cái áo ba lỗ rộng thùng thình, trở lại phòng ngủ. Từ khi sáng tiểu tỷ tỷ bị Lâu Diễn bắt đi, ông chỉ Ngư đã mất đi một cái đèn tự động chiếu sáng như vậy. Hắn mở di động, nương theo ánh đèn đi đến mép giường, chăn đã được trải ra, Lâu Diễn ngủ ở ngoài rìa, tư thế ngủ đúng quy đúng củ, đôi mắt đẹp nhắm chặt, đầu tóc mềm mại có chút lộn xộn. Ngư Hằng đã buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, cũng không có tinh lực đi suy nghĩ cái khác, ngã mình lên giường, lập tức ngủ say sưa.

Vài phút sau, Lâu Diễn mở bừng mắt, ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Ngạn Thù."

Người bên cạnh đã tiến vào trạng thái ngủ say, tư thế hình chữ X, vẫn không nhúc nhích.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu từ ngoài cửa sổ vào phòng, Lâu Diễn nhẹ nhàng lật người Ngư Hằng qua, xốc ngực hắn lên, lộ ra sống lưng bóng loáng trắng nõn.

"Ngạn Thù." Lâu Diễn vươn bàn tay về phía sau lưng Ngư Hằng, khi ngón tay sắp tiếp xúc với làn da, năm con cá chép đỏ vàng tương giao hiện ra trong nháy mắt, phát sáng, bơi lội xung quanh sau lưng Ngư Hằng.

Đôi mày Lâu Diễn hơi cau lại.

Một bóng dáng màu đỏ tiến vào từ cửa sổ, người nọ kinh ngạc đầy mặt, "Sao có thể? Ấn ký Yêu Vương sao có thể vẫn còn!"

———————————————————-

Lời tác giả:

Tuy rằng tuổi thọ công có hạn, nhưng mà sẽ không ngược đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store