Edit Dm Sau Khi Tieu Ac Ma Bi Ta Linh Nuoi Nhot
Edit: Ôn KỷNgày hôm sau, tiểu ác linh chưa bao giờ ngủ nướng lại ngủ một mạch tới khi mặt trời lên cao.U Tiểu Dạ trước nay trưa có ở qua phòng tốt như vậy, hơn nữa lần này lại là ở nhà đại ác ma, biết có đại ác ma ở đây, vô luận là thiên sư nào đến đây cũng vô pháp làm gì được cậy, cho nên một giấc ngủ này ngủ đến vô cùng thoải mái.Lại tùy tiện ở trong không khí ăn mấy ngụm cảm súc tiêu cực coi như là bữa ăn sáng, U Tiểu Dạ rời giường đi sang phong bên cạnh gõ cửa, xem Ninh Tiểu Tuyết đã dậy hay chưa, muốn cùng hắn ở phụ cần tìm nhà mới.Nếu những thiên sư đó đã không còn ở gần nhà Ninh Sùng, chính mình là quản gia của đại ác ma sao có thể ở xa được chứ.Nhưng gõ cửa liên tiếp hai căn phòng, U Tiểu Dạ cũng không có được đáp lại.Ôm một bụng đầy hoang mang, U Tiểu Dạ tiền đi xuống cầu thang.Khi U Tiểu Dạ đi xuống đến phòng khách, thì nhìn thấy Ninh Sùng cùng Ninh Tiểu Tuyết đang ở chỗ ánh sáng tăm tối nhất, không biết đang nói cái gì, chờ đến khi U Tiểu Dạ hoàn toàn từ cầu thanh đi xuống, Ninh Tiểu Tuyết cũng không nói gì nữa, đi đến ghế sô pha mà chiếm cứ chỗ Ninh Sùng hay ngồi, đầu chôn sâu vào phần lông xù dưới chân.''Tỉnh'' Ninh Sùng hơi hơi ngước mắt nhìn U Tiểu Dạ, ngữ khí vẫn âm lãnh như trước.U Tiểu Dạ vội vàng gật đầu.Hôm nay tâm trạng của Ninh Sùng vẫn không tốt như cũ, sắc mặt trắng bệch giống như giấy trắng, cổ cùng mu bàn tay cũng có thể thấy rõ mạch máu như ẩn như hiện dưới lớp gia.So với loại suy yếu trước đây, hôm nay trên người đại ác ma càng nhiều thêm một tằng mệt mỏi.''Tiên sinh, ngài không thoải mái sao? ''''Không sao, nếu muốn tìm nhà mới, liền sớm một chút đi ''Ninh Sùng ra lệnh đuội khách rõ ràng như vậy, U Tiểu Dạ tự nhiên cũng biết được có điều không ổn nên cũng không hỏi nhiều, ngược lại bay tới bên sô pha, đẩy đẩy Ninh Tiểu Tuyết đang cuộn tròn trên sô pha.''Đi thôi, đi tìm nhà mới ''Ninh Tiểu Tuyết ồm ồm mà đáp lại một tiếng, ngay sau đó nghiêng mặt đi không cho U Tiểu Dạ nhìn thấy mặt của mình, bước nhanh chạy ra đại sảng.U Tiểu Dạ vội vàng cầm theo ô nhỏ mà đuổi theo ''Ngươi làm sao vậy, không có việc gì chứ? ''''Ta, ta thì có thể có chuyện gì chứ, hỏi nữa cũng là không có việc gì cả '' Ninh Tiểu Tuyết không ngưng lại mà vội vàng dùng toàn lực chạy vội, không để U Tiểu Dạ đuổi kịp chính mình.''Ngươi khóc sao? ''U Tiểu Dạ nhạy bén nhận ra trong thanh âm của Ninh Tiểu Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở.''Không có! ''Ninh Tiểu Tuyết lập tức lớn tiếng phản bác, nói xong còn hít hít cái mũi.U Tiểu Dạ ''.......''Quả nhiên là cãi nhau.Nhưng Ninh Tiểu Tuyết là một con mèo ngốc như vậy sao tự nhiên lại cùng đại ác ma cãi nhau cái gì? U Tiểu Dạ thật sự nghĩ không ra nổi.Chẳng lẽ là bởi vì đại ác ma không cho hắn mua đồ gì sao?''Xin bớt giận, ngươi có việc gì không vui thì có thể nói với ta, một chút nữa ta mua giăm bông cho ngươi? '' U Tiểu Dạ thử thăm dò cùng an ủi Ninh Tiểu Tuyết.Ninh Tiểu Tuyết quay đầu lại, nguyên bản đôi mắt lục sắc mang một mảnh đỏ đậm, nhìn qua không giống mèo đen chút nào, có chút giống mắt của thỏ, ngữ khí hung hăng ''Không có chuyện gì cả, con không phải do hắn không muốn sống nữa nên ta định tìm cho hắn một nơi phong thủy tốt an táng thôi sao! ''U Tiểu Dạ ''......'' Này đều tức giận đến nói không thành lời còn gì.''Ta bảo hắn đi cắn nuốt ác linh khéo dài mạng sống thêm mấy năm, đừng chết nhanh như vậy, kết quả hắn lại không muốn.....Sống thêm mấy năm nữa chẳnh lẽ không tốt sao! Huống hồ ác linh cũng không phải thứ tốt lành gì! ''Ninh Tiểu Tuyết tức dận đến nỗi giọng nói cũng mang theo hơi thợ gấp, như một cục than đen đang nhe răng múa vuốt, chiếc đuôi phía sau cũng dựng thẳng lên.Bị đánh giá là thứ ác linh không tốt lành gì U Tiểu Dạ ''......''Ninh Tiểu Tuyết giờ mới nhận thức được lời nói của mình có chút không ổn, vội bổ sung lời nói ''Ta không phải nói ngươi, ta nói là nhưng ác linh khác trừ ngươi ra. Hơn nữa ngươi lại nhỏ bé như vậy, còn chưa chắc đã đủ nhét khẽ răng của Ninh Sùng! ''U Tiểu Dạ: Một chút đều không thấy an ủi chút nào cả.Cậu bỗng nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Ninh Tiểu Tuyết, Ninh Tiểu Tuyết hẳn là muốn bắt cậu để bồi bổ cho đại ác ma nhỉ, nguyên lai ác linh lại có tác dụng bồi bổ cho đại ác ma.Vậy mỗi ngày cậu đều lượn lờ qua lại trước mặt đại ác ma, chẳng phải là rất giống một món điểm tâm biết đi sao?Đại ác ma chẳng phải là mỗi ngày đều nhịn xuống để không ăn mất cậu sao, có thể nói là phi thường khắc chế.''Tiên sinh hắn.....Khi nào sẽ chết '' U Tiểu Dạ nghe thấy âm thanh của chính mình đang run rẩy.''Thật nhanh, có lẽ là không đến tháng sau đi ''Ninh Tiểu Tuyết vừa nói song, U Tiểu Dạ cảm thấy trái tim của mình trong khoảng khắc này như bị một chiếc xiên cá đẫm xuyên qua, lôi kéo qua lại nhưng lại chẳng thể rút ra được, cứ vậy mà nghiền nát trái tim cậu, sự đau đớn dần lan rông toàn thân câu.Toàn thân thể cậu như bị vùi vào hầm băng, đến nỗi xuýt chút nữa cậu cũng không thể duy trì trạng thái đang lơ lựng của mình, giống như có một quả ta đang đeo nặng trong lòng cậu.''Ngươi như thế nào lại không đi nữa rồi? '' Ninh Tiểu Tuyết quay đầu lại nhìn về phía U Tiểu Dạ.''Không có việc gì, đi thôi '' U Tiểu Dạ miễn cưỡng cười còn khó coi hơn cả khóc.
****************
Ôn Kỷ: Bù chương hôm qua nha~~Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store