Edit Dm Sau Khi Tieu Ac Ma Bi Ta Linh Nuoi Nhot
Edit: Ôn KỷTrong bóng đêm tăm tối, U Tiểu Dạ cầm ô nhỏ mà lơ lửng ở phía trước.Cờ chiêu hồn - Ninh Tiểu Tuyết với chiếc đuôi dài đang loạng choạng ở phía sau, một linh một mèo cùng nhau nói chuyện.Ninh Tiểu Tuyết ''Ngươi nói xem, bài kia chơi cũng có chút vui, chúng ta ngày mai còn chơi tiếp sao? ''U Tiểu Dạ trợn tròn mắt nhỏ ''Ngươi cảm thấy vui sao? ''Tiểu hắc miêu thua cả buổi chiều muốn ngày mai gỡ gạc lại, U Tiểu Dạ cũng không có đoán được suy nghĩ của Ninh Tiểu Tuyết.Cậu cũng đã từng gặp qua người chơi thua nhiều đến nỗi tức giận mà lật bàn bỏ đi, vốn tưởng rằng Ninh Tiểu Tuyết cũng có tính tình như vậy, lại không nghĩ tới hắn thua bài nhiều như vậy cũng không tức giận.U Tiểu Dạ nghĩ như vậy, đang muốn cổ vũ hắn vài câu, liền nghe Ninh Tiểu Tuyết nói tiếp ''Đặc biệt là thời điểm đoạt địa chủ, các người đều không đoạt lại ta, chỉ cần bản địa chủ bất tử, các ngươi chung quy đều là nông dân!!''Ninh Tiểu Tuyết nói đến đây liền cười rộ lên, thập phần hung ác mà nói lên lời thoại lúc mình đi cọ cơm nghe được ở phim truyền hình.U Tiểu Dạ ''.......''Có hay không có một khả năng, đấu địa chủ không phải quan trọng là đoạt địa chủ, mà là thắng bài hay không?Trong bóng đêm tối tăm cả hai về tới ống xi măng ở quảng trường, một linh một miêu thu tập một chút liền đi ngủ.Bời vì gió đêm hơi lạnh, U Tiểu Dạ bung ô ra che ở một đầu ống xi măng, mượn ô này che đậy chút chút xương gió hiu quạnh, Ninh Tiểu Tuyết thấy hàng động như vậy của U Tiểu Dạ liền để lộ ra cái bụng đầy lông mền mại, dầy đặc lông tơ, ngữ khí không quá tình nguyện ''Này, nếu ngươi lạnh, có thể ngủ ở gần ta, bất quá ta nói trước không được sờ trôm ta''''Thật sự có thể chứ?'' Đôi mắt của U Tiểu Dạ sáng lấp lánh, thập phần mong chờ.Ninh Tiểu Tuyết dời đi tầm mắt, miệng không buông tha người ''Đương, đương nhiên, bổn đại gia so với ngươi càng mạnh hơn nhiều, khẳng định là muốn chiếu cố một cái phế vật như ngươi ''''Cảm ơn! '' U Tiểu Dạ tự động xem nhẹ hai từ 'Phế vật' đôi mắt nhỏ cười đến cong thành hình bán nguyệt, ngay sau đó bay nhanh về phía chiếc bụng mền mại đầy lông, ấm áp mà ôm lấy, tiểu ác linh phát ra một âm thanh cảm thán đầy thoải mái, đầu nhỏ cọ cọ vào tiểu hắc miêu khiến đấm lông mền giống như sóng nước mà chuyển động.Bóng đêm dần tăm tối hơn trước, một linh một mèo dựa vào nhau mà ngủ thiếp đi.Tiểu ác linh đầu nằm trên cái bụng mền mại của tiểu hắc miêu, cái đuôi của mèo nhỏ vòng qua người tiểu ác linh.Sáng sớm hôm sau, sương mù chưa tan, U Tiểu Dạ bị một trận âm thanh vang dội đánh thức.Cậu giẫy giụa từ trên chiếc bụng mền bò dậy, thò đầu ra khỏi ống xi măng mà xem xét nơi phát ra âm thanh.Chỉ thấy đường nhỏ ở khu đất trống bên ngoài khu dân cư, bốn người mặc trang phục kỳ quái tay cầm pháp khí, một đường quan sát tình huống phụ cận xung quanh, đồng thời trong miệng còn niệm kinh văn.Chỉ là khi nhìn thấy người của thiên sư U Tiểu Dạ liền cảm thấy tình hình không ổn, cũng may cậu cùng Ninh Tiểu Tuyết chốn ở ống xi măng này vị trí khá thấp, nếu không vòng quan xem căn bản sẽ không phát hiện tung tích của họ.Thật cận thận nhìn hướng đi của bốn người này, lại qua mấy phút sau, lại có một nhóm người không sai biệt lắm bốn người vừa nẫy từ nơi không xa đi tới.Quan sát mấy chục phút, mắt thấy một đám lại một đám người ăn mặc kỳ dị đi qua, tỷ như hòa thượng cùng đạo cô, đạo trượng cùng ni cô cũng có, U Tiểu Dạ rốc cuộc cũng không ngồi yên được.Hôm nay Hoài Thành rốc cuộc là phát sinh đại sự gì à? Chọc đến nhiều người tu hành như vậy đi tuần tra, vẫn là lần đầu tiên thấy nhiều trận thế lớn như vậy.U Tiểu Dạ dù có suy nghĩ trăm nghìn lần cũng nghĩ không ra, cuối cùng vẫn là quyết định đánh thức Ninh Tiểu Tuyết đang ngủ ngon lành chuẩn bị công tác chuyển nhà. Loại tuần tra mức độ như vậy, mặc dù hôm nay không có bị phát hiện, nhưng ngày mai thì sao, chung quy vẫn sẽ có một ngày sẽ sớm bị phát hiện ra.Tiểu hắc miêu vừa tỉnh dậy mở to hai đôi mắt, hướng U Tiểu Dạ dò hỏi tình huống, Ninh Tiểu Tuyết nghe song liền lập tức bừng tỉnh, tỏ vẻ nếu không thì đến nhà đại ác ma tránh tạm.U Tiểu Dạ do dự một lát, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Ninh Tiểu Tuyết.Một linh một mèo trốn đông trốn tây, gặp được một con đường không rõ tình huống phía trước, liền để tiểu ác linh cầm ô đi phía trước dò đường, xác nhận sau khi an toàn liền để tiểu hắc miêu đuổi theo, dựa theo hướng này mà đi, một linh một mèo trốn đông trốn tây đi đến trước nhà đại ác ma cũng đã là 12 giờ.Mà kỳ quái nhất chính là, mọi hôm đều có người đề phòng ở gần nhà đại ác ma, mà hôm nay lại không có lấy một bóng người, khắp nơi yên tĩnh. Còn không đợi U Tiểu Dạ nghĩ xem có phải hay không có bẫy gì hay không, tiểu hắc miêu trực tiếp chạy tới trước cửa lớn, tiểu ác linh lời nói mắc ở cổ họng, do dự chính mình có phải hay không nên lớn tiếng gọi đại ác ma ra cứu lấy tiểu hắc miêu, cũng may mọi nơi vẫn yên tĩnh như cũ, cũng không có người tu hành mai phục hay gì cả.U Tiểu Dạ thở phào nhẹ nhõm, tay nhỏ vỗ vỗ lên ngực mền mại trắng trẻo, đem lời nói định nói ra lại nuốt ngược vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store