Edit Dm Nuoi Soi Thanh Hoa
*Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Ninh Quyện đã thượng triều rồi.Lục Thanh Tắc cảm thấy có chút tội lỗi khi để một đứa trẻ vị thành niên đi làm nuôi mình.Lo lắng Lục Thanh Tắc sẽ rời đi, Ninh Quyện còn để Trường Thuận ở lại trông chừng y.Dựa theo thông lệ trước đây, y sẽ ở lại trong cung vài ngày, cũng không biết đứa nhỏ này khẩn trương cái gì, dường như lần nào cũng sợ y bỏ chạy.Đêm qua Ninh Quyện ôm y nói chuyện rất lâu, Lục Thanh Tắc lại ngủ ở trên giường của Ninh Quyện.Có lẽ vì ly rượu đó, đến bây giờ thân thể vẫn cảm thấy khó chịu.Lục Thanh Tắc lười biếng nhắm mắt lại, dùng chăn che đầu, định chợp mắt thêm một chút.Cái chợp mắt này, trực tiếp chợp đến khi Ninh Quyện trở lại.Lục Thanh Tắc mơ hồ tỉnh lại, nghe thấy gian ngoài truyền đến tiếng sột soạt, còn có giọng nói trầm thấp chất vấn, hàm chứa sự bất mãn và lạnh lùng: “Chỉ gọi người ăn một miếng rồi đi ngủ, làm việc như vậy sao."Trường Thuận lại bị mắng?Lục Thanh Tắc cảm thấy áy náy bò dậy, khép áo trong lại, đi ra ngoài: “Chỉ là ta lười biếng thôi, trách Trường Thuận làm gì.”Trường Thuận cúi đầu nghe giáo huấn, nghe thấy giọng nói của Lục Thanh Tắc, cảm động nhìn qua, lại bị Ninh Quyện trừng đến rụt cổ lại, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.Cổn miện của Ninh Quyện còn chưa thay, lộ ra vài phần uy nghi của đế vương, ở trước mặt Lục Thanh Tắc, sắc mặt nhanh chóng dịu lại: “Sư phụ ngủ có ngon không? Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”Lục Thanh Tắc gật gật đầu, cố gắng mở mí mắt.Thân thể này bị tổn hại căn bản, buổi sáng tỉnh dậy, đều phải mất rất nhiều thời gian để cơ thể và tinh thần có thể đồng bộ tỉnh lại.Hơn nữa nếu ngủ không đủ sẽ mơ màng, ngủ quên cũng mơ màng.Thấy sắc mặt y ngủ đến ửng đỏ, lại có vẻ bối rối, không còn dáng vẻ dịu dàng thong dong điềm tĩnh gặp biến bất kinh như ngày xưa nữa, Ninh Quyện vừa cảm thấy đáng yêu, lại vừa đau lòng, không khỏi nhìn thêm vài lần, bên tai hơi đỏ lên mới quay đầu đi, thuận tay vặn đầu Trường Thuận ra một chút: “Sư phụ, sau này đừng uống rượu nữa.”Một chén rượu đã mê hoặc thành như vậy, thêm ba ly rượu cạn, mà không ai nói gì, y sẽ ra sao đây?Quá nguy hiểm.Lục Thanh Tắc không hề tự giác, lười biếng đáp lại rồi xoay người đi rửa mặt.Ninh Quyện cũng đi thay thường phục, đợi y cùng nhau dùng bữa trưa.Rời giường lâu như vậy, Lục Thanh Tắc cũng hoàn toàn tỉnh táo, lúc này mới nhớ tới, đêm qua dỗ dành đứa nhỏ, quên hỏi Ninh Quyện mấy ngày trước không vui vì chuyện gì.Ngay cả Trường Thuận cũng không dám nhắc đến với y.Lục Thanh Tắc đang ăn miếng ngó sen xào Ninh Quyện gắp cho y, thuận miệng hỏi xong, sắc mặt Ninh Quyện liền có chút không vui, nhíu mày trừng mắt nhìn Trường Thuận.Trường Thuận yên lặng trong góc đối diện với bức tường, yếu đuối đáng thương và bất lực.Lục Thanh Tắc sao có thể không nhìn thấy, dùng muỗng gõ nhẹ vào vành chén, phát ra một tiếng rõ ràng: “Hung dữ với Trường Thuận làm gì, hắn cũng không nói gì. Nói cho ta biết, có chuyện gì?”Ninh Quyện vẫn còn miễn cưỡng: “Sợ làm bẩn tai sư phụ.”Lục Thanh Tắc nghiền ngẫm một chút, liền đưa ra suy đoán: “Có liên quan đến Thục Vương sao?”Có thể khiến Ninh Quyện cảm thấy nhắc tới thôi cũng ghê tởm, chắc chỉ có Thục Vương Ninh Tông năm đó thèm muốn y mà thôi.Thấy Lục Thanh Tắc đoán được, Ninh Quyện cau mày, không vui nói: “Ninh Tông muốn lấy danh nghĩa mừng thọ vào kinh, bị ta từ chối.”Nhớ tới những gì Ninh Tông phái người đến truyền lại trước khi rời kinh năm đó, mày Ninh Quyện rũ xuống lóe lên một tia sát ý nham hiểm.Nếu không phải hiện tại không thể ra tay giải quyết Ninh Tông, đầu Ninh Tông lúc này đã ở trên thớt.Lục Thanh Tắc lắc đầu: “Ninh Tông không đáng để ý quá nhiều, người cần cẩn thận vẫn là Tĩnh Vương.”So với một kẻ ngu xuẩn như Ninh Tông thì người thấp giọng chờ thời cơ để cắn người một miếng như Tĩnh Vương Ninh Cảnh, mới có thể coi là một mối đe dọa.Ninh Quyện cẩn thận chú ý đến thần sắc của y, thấy y cũng không có bị ảnh hưởng quá nhiều, mới âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm.Lục Thanh Tắc nhận thấy bộ dáng cẩn thận đó của hắn, dở khóc dở cười: “Bị Ninh Tông nhớ thương có chút ghê tởm, nhưng ta là một người đàn ông trưởng thành, cũng không sợ điều này, không cần phải thẩn thận như vậy.”Ninh Quyện há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.Triều đại này nam phong tốt, trước đây cũng có một vài hoàng đế nạp nam phi, ngay cả tục lệ ham muốn đàn ông cũng trở nên phổ biến trong dân gian, thậm chí còn có triều thần đã cưới nam thê.Sao sư phụ lại thoải mái như vậy?Trong lòng hắn không biết làm sao, nhưng thật sự không muốn để Lục Thanh Tắc bị ảnh hưởng nên nuốt lại lời nói, tùy tiện gật đầu.Thôi, dù sao hắn cũng sẽ cẩn thận để mắt tới Lục Thanh Tắc, không để y bị những người đó chạm vào.Sau bữa trưa, Lục Thanh Tắc cùng Ninh Quyện đến thư phòng, đi vào vừa nhìn lên liền phát hiện ra bức tranh làm lễ vật sinh nhật tặng cho Ninh Quyện hôm qua, đã được treo lên.Bức tranh về mai vàng ở trong viện Lục phủ, điểm chút màu đỏ, ngạo tuyết lăng sương*.
*gốc là 傲雪凌霜, thành ngữ TQ dùng để miêu tả một người không sợ sương tuyết hay cái lạnh khắc nghiệt, ẩn dụ một người không tỏ ra sợ hãi yếu đuối trước tấn công đàn áp.Thư phòng hoàng đế, tranh treo đương nhiên đều là kiệt tác.Kỹ năng vẽ tranh của Lục Thanh Tắc xem như không tồi, nhưng đặt trong số những tác phẩm của danh gia, như thể lính mới vào nhầm thôn đại lão, quả là công khai xử tội, thảm không nỡ nhìn.Lục Thanh Tắc trầm mặc ba giây, biết nhất định không thể lay chuyển được Ninh Quyện, chỉ có thể rời mắt, xem như không nhìn thấy: “Đúng rồi, hôm qua khi ta tiến cung, gặp được Tần Viễn An.”Trong kinh có rất nhiều con cháu quý tộc, nhưng ít có tiền đồ, phần lớn đều là tìm việc làm trong bóng tối.Tần Viễn An tướng mạo ưa nhìn, thông thạo binh thư, tỏa sáng rực rỡ trong võ thí, lại bị một đám xấu xí làm cho đặc biệt đẹp trai, là một quả dưa ngon.Đầu ngón tay Ninh Quyện hơi siết chặt.Liền nghe Lục Thanh Tắc không chút cảm xúc nói: “Hắn và Vệ Tiều vẫn còn liên lạc, có vẻ quan hệ không tồi, phái người để mắt tới một chút.”Có thể mượn Vệ Tiều để nhanh chóng thâm nhập vào Vê phủ hay không, còn phụ thuộc vào Tần Viễn An.Đầu ngón tay Ninh Quyện lại thả lỏng, lộ ra ý cười: “Sư phụ yên tâm.”Đứa nhỏ này, cười ngây ngô cái gì vậy?Lục Thanh Tắc nghi hoặc nhìn hắn một cái, tự tay rót một chén trà rồi đẩy qua.Ninh Quyện nhận lấy nếm thử, biểu tình đột nhiên cứng lại.Hắn cúi đầu nhìn nước trà, lộ ra vài phần nghi hoặc.Lục Thanh Tắc ngồi đối diện hắn, thảnh thơi cười nói: “Thấy ngươi gần đây rất tức giận, đặc biệt pha trà hoa cúc cho ngươi, thanh nhiệt. Thế nào, không thích sao?”“...Thích.” Ninh Quyện vội vàng nuốt lại lời thiếu chút nữa đã khoan khoái giáo huấn Trường Thuận ra, để tỏ vẻ mình thật sư thích, lại uống thêm một ngụm lớn.Suýt nữa thì sặc.Lục Thanh Tắc thấy hắn như vậy, đôi mắt cong cong: “Tin tức Giang Hữu đã đến chưa?”Ninh Quyện cau mày: “Đếm ngày, lẽ ra đã đến từ lâu rồi.”Vì phòng Lục Thanh Tắc lại nói hắn rất tức giận, cố nuốt lời trách nhiệm.Cổ đại đường xá xa xôi, Ninh Quyện mật lệnh Trịnh Nghiêu nuôi bồ câu đưa tin không thể bay xa đến như vậy, Lục Thanh Tắc cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều, thật ra bởi vì bồ câu đưa tin mà nghĩ tới chuyện khác: “Hải Đông Thanh hôm qua đâu rồi?”Hải Đông Thanh oai hùng thần tuấn, thiên tính không được huấn luyện, đưa vào trong cung, sẽ có người chuyên môn ngao ưng*.
*gốc là 熬鹰: phương ngữ Bắc Kinh cổ, là một phương pháp huấn luyện chim ưng truyền thống.Cái gọi là ngao ưng, nghĩa là không cho Hải Đông Thanh ngủ, làm tiêu mòn tính khí của nó, sau đó dùng “cú đấm” “dây chạy” “buộc eo” để huấn luyện ra một liệp ưng mất hết tính hoang dã, chỉ còn sự phục tùng.Quá trình này thật sự tàn nhẫn, Lục Thanh Tắc trải qua nền giáo dục hiện đại, chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy không thoải mái.Y đang sống ở thời đại này, tự biết bằng sức lực của bản thân, không thể thay đổi được làn sóng của thời đại.Nhưng đối với một con đại bàng, y không khỏi nghĩ thêm.Suy cho cùng muốn thả tự do một con đại bàng, đơn giản hơn nhiều so với việc để một người được tự do.Ninh Quyện thấy Lục Thanh Tắc trầm mặc, hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt y: “Sư phụ muốn ta thả Đông Hải Thanh đó ra không?”Lục Thanh Tắc hơi do dự, lắc đầu: “Đây là lễ vật của ngươi, đừng hỏi ta.”Y cũng không muốn ỷ vào việc mình là sư phụ của Ninh Quyện, đến để yêu cầu Ninh Quyện làm một cái gì đó.“Đó là được.” Đoán đúng tâm lý của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện lộ ra nụ cười hài lòng: “Ta biết sư phụ là người tốt bụng, không nỡ nhìn Hải Đông Thanh đó chịu ngao ưng đau khổ, nhưng nó được đưa tới từ Mạc Bắc, khắp người đầy vết thương, chờ vết thương lành lại, ta liền thả nó ra.”Lục Thanh Tắc không vui: “Thật sự không cần, nếu ngươi thích thì…” “Sư phụ.” Ninh Quyện ngắt lời y, trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhẹ nhàng bâng quơ, “Người muốn làm gì, ta cũng sẽ làm vì người, chỉ cần người cam tâm, ta sẽ tình nguyện.”“Chỉ là một con đại bàng mà thôi, trong lòng ta, không bằng sư phụ cười với ta một chút.”Giọng điệu thiếu niên nhàn nhạt, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ, ánh mắt quá mức kiên định, Lục Thanh Tắc sửng sốt một lát mới lấy lại tinh thần, không hiểu sao, đối diện với đôi mắt đen nhanh càng thêm sâu thẳm của Ninh Quyện, y lại không thể nói được một câu.Y xoa xoa thái dương, rũ bỏ cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, nghiêm túc nói: “Quả Quả, ta chỉ không muốn ngươi vì bất kỳ kẻ nào mà đưa ra quyết định trái với lý trí và nguyên tắc, ngươi là vua của Đại Tề, tránh làm việc không có nguyên tắc chỉ dựa vào cảm xúc*.”
*gốc là 切忌爱则加诸膝,恶则坠诸渊 thành ngữ TQ, theo baidu có nghĩa là không tuân theo nguyên tắc, hành động theo cảm tính, thái độ yêu ghét người khác hoàn toàn được quyết định bởi sở thích và ghét của mình.Những người chỉ dựa vào yêu ghét của mình để quyết định thái độ đối với người khác, hoặc là trở thành bạo quân, hoặc là trở thành hôn quân.“Sư phụ yên tâm, ta biết mình đang làm gì.” Ninh Quyện cười cười, “Vả lại, ta cũng không thích ngao ưng.”Xóa bỏ bản tính hoang dã, khiến Hải Đông Thanh hung mãnh (hung dữ mạnh mẽ) bướng bỉnh trở nên phục tùng, hắn không thích.Không phải trong bản tính của hắn không có ham muốn chinh phục, đối với thứ hắn không thích, làm như vậy tất nhiên không sao, nhưng một khi thứ hắn thích trở nên như vậy, hắn sẽ mất đi hứng thú.Điều hắn muốn là cam tâm tình nguyện thần phục.Lục Thanh Tắc nửa tin nửa ngờ gật đầu.Vào buổi chiều, Lục Thanh Tắc từ chối đề nghị để người mang Hải Đông Thanh đó đến xem xét của Ninh Quyện, đích thân đi theo Ninh Quyện đến phòng ưng.Hải Đông Thanh gửi đến từ ngàn dặm xa xôi đó bị nhốt trong lồng sắt, đã mệt mỏi đi vào giấc ngủ, hôm qua cách quá xa, hôm nay đến gần, Lục Thanh Tắc mới phát hiện trên người nó đầy vết máu loang lổ, nghĩ đến trên đường đã được ngao ưng thuần hóa — nhưng rõ ràng hiệu quả rất nhỏ.Cho dù vết thương chồng chất, nhưng chim ưng trắng như tuyết này vẫn vô cùng thần tuấn uy vũ.Người nuôi ưng lau mồ hôi: “Bệ hạ, Hải Đông Thanh này tuổi tác tuy nhỏ, nhưng rất hoang dã, tốt nhất không nên đến quá gần để tránh làm tổn thương đến long thể.”Hải Đông Thanh đó cảnh giác mở mắt ra, mắt ưng sắc bén nhìn về phía trước, phát ra tiếng kêu đầy đe dọa.Nhìn thấy Lục Thanh Tắc, Hải Đông Thanh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm y một lúc rồi từ từ nhích gần về phía y.Ninh Quyện cau mày, lập tức muốn chắn trước mặt Lục Thanh Tắc.Lục Thanh Tắc làm một cử chỉ im lặng, gắp chút thịt sống bên cạnh, từ xa đưa vào miệng nó.Người nuôi ưng không khỏi nói: “Đại nhân, Hải Đông Thanh này tính tính rất quật cường, có lẽ đã được huấn luyện trên đường, sẽ không chủ động ăn…”Lời còn chưa dứt, Hải Đông Thanh đó gần như không chút do dự ngậm lấy miếng thịt trong tay Lục Thanh Tắc.Lục Thanh Tắc từ nhỏ đã rất có duyên với động vật, phần lớn động vật đều rất gần gũi với y, lúc đến sở thú, ngay cả sói cũng lăn lộn bán manh ở trước mặt y, đi du lịch núi Càn lăng cùng bạn bè, con khỉ không những không cướp đồ của y mà còn đưa đồ cướp được chia cho y.Không ngờ thay qua một vỏ bọc, thể chất này vẫn còn đó.Khóe mắt y hơi cong, nhìn thấy Hải Đông Thanh cúi đầu ăn, cân nhắc một lúc, cẩn thận vươn tay, muốn thử xem có thể đến gần hơn hay không.Người nuôi ưng lập tức đổ mồ hôi lạnh.Hải Đông Thanh này tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực rất lớn, vị đế sư này lại bệnh tật, dưới ống tay áo rộng lộ ra cổ tay gầy gò, bàn tay mềm mại như ngọc chạm khắc, miệng ưng mà mổ xuống, chỉ sợ ngọc sẽ vỡ vụn ngay tại chỗ!Lấy sự coi trọng của bệ hạ đối với y, đầu hắn ta không phải cũng sẽ rơi cùng sao?Người nuôi ưng theo bản năng nhìn về phía Ninh Quyện, mở miệng muốn khuyên nhủ, nhưng Ninh Quyện lại tùy ý xua tay, nhìn chằm chằm Hải Đông Thanh đó, tay còn lại ở sau lưng làm một cử chỉ, ra hiệu cho thị vệ đi theo bên cạnh — nếu súc sinh này có bất kỳ khả năng nào tổn thương Lục Thanh Tắc, giết ngay lập tức.Tầm mắt mọi người đều tập trung vào tay Lục Thanh Tắc.Bàn tay đó thon dài trắng nõn, mười ngón như ngọc, hoa lệ, mỏng manh và dễ vỡ, như thể đánh rơi liền vỡ.Mọi người trong phòng ưng bất giác nín thở.Ngay sau đó, bàn tay Lục Thanh Tắc thành công chạm vào lông ưng ấm áp, mềm mại đến không ngờ.Hải Đông Thanh vẫn cúi đầu ăn, dường như không để ý tới, tuy không có biểu hiện thân mật, nhưng hoàn toàn không bài xích Lục Thanh Tắc tới gần.Đúng như tưởng tượng.Lục Thanh Tắc suy tư mỉm cười: “Nó có tên không?”Người nuôi ưng nín thở đến mức xanh cả mặt, lúc này cuối cùng cũng yên tâm thở phào: “Không, không có tên… Không ngờ nó lại nguyện ý gần gũi với ngài.”Hắn ta khá có kinh nghiệm, ngay khi nhận được Hải Đông Thanh này, nhìn ra tính nết, liền biết mười phần có đến tám chín phần sẽ ngao ưng thất bại, trong lòng còn lo lắng, nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự chấn động.Lục Thanh Tắc thu hồi tay, suy nghĩ một chút: “Vậy gọi là Tiểu Tuyết đi.”Người nuôi ưng: “...Hả?”Người nuôi ưng ngây ngốc, ngơ ngác nhìn về phía hoàng đế bệ hạ.Tầm mắt Ninh Quyện lại không rơi xuống Hải Đông Thanh đó, mà nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Tắc đang đeo chiếc mặt nạ lạnh lẽo, chỉ nở nụ cười trên môi, như bị nhiễm bệnh, cũng lộ ra ý cười: “Cứ gọi Tiểu Tuyết, nghe sư phụ.”Vì thế nhiều ngày ở trong cung này, Lục Thanh Tắc có thêm một sở thích khác.Ninh Quyện buổi sáng vào triều, y ở phòng ưng, trở về ở cùng Ninh Quyện một lát, lại đi phòng ưng, buổi tối trước khi đi ngủ, còn phải đến phòng ưng một chuyến.Tiểu Tuyết rất cảnh giác, chỉ ăn thịt do Lục Thanh Tắc cho ăn, những người khác cho ăn, đều bị nó coi là quấy rối, đánh chết cũng không ăn một miếng, có ý thức tự quản lý tốt.Có Lục Thanh Tắc ở bên cạnh, ngay cả việc bôi thuốc cho nó cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.Lục Thanh Tắc cũng từ lúc bắt đầu cẩn thận chạm vào cánh một chút, đã có thể sờ đầu, quan hệ dần trở nên thân thiết hơn.So với niềm vui của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện lại không vui như vậy, mỗi lần cùng Lục Thanh Tắc đến phòng ưng, ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm vào Tiểu Tuyết càng thêm mãnh liệt hơn.Một đám điểm tâm vô dụng của phòng ưng, nuôi không tốt con súc sinh này, báo hại sư phụ ngày nào cũng phải đến nhiều lần, thời gian ở cùng hắn đều dành cho lũ chim!Một con chim hỏng thì có gì tốt!Ninh Quyện vô cùng buồn bực, lại cảm thấy ngượng khi bày tỏ mình ghen tị với một con chim nên chỉ có thể cay đắng giữ trong lòng.Nhưng con chim hỏng này cũng không phải là vô dụng.Vì để Tiểu Tuyết phối hợp dùng thuốc, vết thương nhanh chóng hồi phục, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lục Thanh Tắc quyết định tạm thời ở lại trong cung.Bởi vì điều này, sát khí trong lòng Ninh Quyện đã giảm đi một chút.Mặc dù sau khi nhìn lại, trong lòng càng thêm buồn bực — trước đây hắn lăn lộn làm nũng, cầu xin sư phụ ở lại trong cung thêm vài ngày nữa, sư phụ đều sẽ mỉm cười dịu dàng sờ vào đầu hắn, sau đó tàn nhẫn từ chối.Nhưng lần này sư phụ lại có thể ở lại trong cung bởi vì con chim hỏng này!Chẳng lẽ trong lòng Lục Thanh Tắc, con chim này còn quan trọng hơn hắn sao?Bữa tối đêm đó, Lục Thanh Tắc nhìn một bàn toàn điểu yến (tiệc chim) rơi vào trầm tư.Đến lúc đi ngủ, Ninh Quyện không nhịn được mà cọ vào trong lòng ngực Lục Thanh Tắc, ôm y không chịu buông tay.Thời tiết càng ngày càng nóng, Lục Thanh Tắc ghét bỏ đẩy thiếu niên trong lòng ngực: “Ngủ một bên đi, đừng bám lấy ta.”Thiếu niên tuổi này huyết khí phương cương, hỏa khí quá vượng, giống như ngọn lửa tràn đầy sức sống mãnh liệt.Đang vào mùa hè, lại không có điều hòa, dính chặt vào nhau như vậy, quả thực là một thử thách lớn đối với tình thương của cha mà y dành cho Ninh Quyện.Ninh Quyện trầm mặc ba giây, sau đó oa một tiếng sụp đổ: “Sư phụ!”Lục Thanh Tắc buồn ngủ đến mức đầu gật gà gật gù, trở mình, trong mũi hừ một tiếng: “Được rồi, tránh xa ta ra một chút, nói đi.”Lúc ngủ chung vào mùa đông, khen hắn là áo bông nhỏ tri kỷ, chờ đến mùa hè liền trở mặt vô tình, đuổi hắn đi.Sao sư phụ lại như vậy!Hốc mắt Ninh Quyện đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dáng không tim không phổi của Lục Thanh Tắc, bực mình bò sang một bên, rất giống một cô vợ nhỏ bị kẻ phụ bạc bỏ rơi.Nhưng mà Lục Thanh Tắc vẫn bất động, không phản ứng.Ninh Quyện khụt khịt mũi, giọng nói run run: “Sư phụ, con chim đó còn quan trọng hơn ra sao?”Lục Thanh Tắc gần như đã ngủ rồi, mông lưng tự hỏi: Chim? Chim nào? Chim cái quái gì?Ninh Quyện nhìn chằm chằm vào cái gáy vô tình của Lục Thanh Tắc, trừng mắt nhìn nửa ngày, cũng không thấy Lục Thanh Tắc có ý hồi tâm chuyển ý, hốc mắt càng đỏ, trong lòng nhất thời cảm thấy tủi thân, cuối cùng tức giận duỗi tay nắm lấy một góc áo ngủ của Lục Thanh Tắc, siết chặt, ủ rũ nhắm mắt lại.Mặc dù đang tức giận Lục Thanh Tắc đến đau phổi, nhưng mùi mai lạnh lẽo thoang thoảng quanh quẩn bên người, vẫn khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.Ninh Quyện tức giận một mình đủ rồi, cuối cùng cảm thấy hơi mệt mỏi, ý thức dần dần bắt đầu thất thủ.Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy.Màn đêm lặng lẽ trôi qua, màn lụa buông xuống, bao bọc giường Bạt Bộ thành một khoảng không gian nhỏ, sau một hồi sột soạt, Lục Thanh Tắc ghét bỏ hắn quá nóng nhích lại gần một chút.Y trước khi ngủ lại bị đè xuống uống một chén thuốc, ngậm ít mứt hoa quả, mặc dù đã súc miệng, nhưng khi mở miệng hơi thở phảng phất mang theo mùi mứt hoa quả thơm ngọt, một bàn tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giọng nói mang theo cảm giác buồn ngủ: “Cái gì mà chim hay không chim, ngươi là quan trọng nhất. Ngủ đi.”Sau đó quật cường vẽ ra điểm mấu chốt: “Đừng dựa gần quá, thật sự rất nóng.”Cơn buồn ngủ của Ninh Quyện nháy mắt biến mất không còn dấu vết, im lặng mở mắt ra.Lục Thanh Tắc nằm nghiêng đối diện với hắn, lông mi quạ dày và thấp, làm cho màu da rất trắng, trong đêm cũng giống như một mảnh băng tuyết, nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt đặc biệt đẹp, khiến bức vẽ mỹ nhân lạnh lùng này càng thêm tinh xảo.Sợ nóng cũng sợ lạnh.Tiên sinh của trẫm, yếu đuối một chút cũng là lẽ tự nhiên.Cơn giận của Ninh Quyện hoàn toàn tiêu tán, không kìm lòng nổi mà mỉm cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm y hồi lâu, kiềm chế bản thân, không được vươn tay quấy nhiễu y.Trong lòng cứ nhai đi nhai lại câu nói mơ màng “ngươi là quan trọng nhất” của Lục Thanh Tắc, càng nhai trong lòng càng thấy ngọt ngào, thứ trong lòng ngực không biết cố gắng mà nhảy không ngừng, khiến hắn không tài nào nhắm mắt đi vào giấc ngủ, cả người tràn đầy tinh lực không có nơi nào để trút.Tiếng hít thở gần trong gang tấc ngược lại càng ngày càng đều đều.Lục Thanh Tắc đã chìm vào giấc mộng say.Ninh Quyện đột nhiên có một cảm giác thôi thúc, hơi khẩn trương liếm môi, ngập ngừng gọi nhỏ: “Sư phụ?”Lục Thanh Tắc ngủ rất sâu, không có phản ứng.Ninh Quyện rất thích tên tự của Lục Thanh Tắc.Thế nhưng những người khác có thể gọi tên tự tùy ý, còn hắn thì không, nếu hắn gọi, chính là không tôn trọng sự phụ.Nhưng hắn chỉ muốn được gọi tên tự của Lục Thanh Tắc.Người bên cạnh ngủ rất sâu, không hề hay biết.Đánh thức một ngày trăng sáng, chiếu sáng cõi lòng đầy băng tuyết của ta.Nửa đêm không ai hay biết, lông mi của vị hoàng đế trẻ khẽ run lên, tim đập như trống, trầm giọng gọi tên tự nóng bỏng in sâu trong lòng: “Hoài Tuyết.”Cho dù không nhận được phản hồi, trong lòng Ninh Quyện cũng sinh ra vài phần thỏa mãn.Nhưng sớm thôi, sự thỏa mãn này lại biến thành sự trống rỗng lớn hơn nữa.Trái tim mới vừa rồi còn cảm thấy thỏa mãn dường như sụp đổ, tham lam đòi hỏi, ngoại trừ việc gọi tên ra, tựa hồ còn có thể làm được điều gì đó khác, để tỏ rõ sự độc nhất giữa họ.Cuộc sống đầy những ham muốn khó thể lấp đầy, luôn mong muốn nhiều hơn nữa.Lần này hắn muốn gọi tên Lục Thanh Tắc, vậy lần sau hắn sẽ muốn cái gì đây?Ninh Quyện siết chặt tay, theo bản năng không dám nghĩ nhiều tới chuyện đó, nhắm mắt lại.Chiều ngày hôm sau, trinh thám chờ đã lâu cuối cùng cũng gió bụi dặm trường vào cung, mang đến tin tức về Giang Hữu.—----------------------------------------Tác giả có lời muốn nói:Lục Thanh Tắc (tự nhận đã giải quyết được vấn đề): Đừng lo lắng gì hết, khò khò ngủ ngon.Ninh Quyện: (lật qua) (lật lại) (càng nghĩ càng thấy tủi thân) (cắn chăn) (rên rỉ) (bắt đầu đăng một đoạn văn ngắn lên vòng bạn bè) Lục Thanh Tắc hôm sau tỉnh dậy: ? Xảy ra chuyện gì?
—(@Ttradaosatac)
Ta nói nó cưng gì đâuuu á, đọc xong chương này mới thấy Quyện Quyện đúng với dáng vẻ thật của đứa trẻ mười bảy đến cả một con chim cũng ghen tị:>>
*gốc là 傲雪凌霜, thành ngữ TQ dùng để miêu tả một người không sợ sương tuyết hay cái lạnh khắc nghiệt, ẩn dụ một người không tỏ ra sợ hãi yếu đuối trước tấn công đàn áp.Thư phòng hoàng đế, tranh treo đương nhiên đều là kiệt tác.Kỹ năng vẽ tranh của Lục Thanh Tắc xem như không tồi, nhưng đặt trong số những tác phẩm của danh gia, như thể lính mới vào nhầm thôn đại lão, quả là công khai xử tội, thảm không nỡ nhìn.Lục Thanh Tắc trầm mặc ba giây, biết nhất định không thể lay chuyển được Ninh Quyện, chỉ có thể rời mắt, xem như không nhìn thấy: “Đúng rồi, hôm qua khi ta tiến cung, gặp được Tần Viễn An.”Trong kinh có rất nhiều con cháu quý tộc, nhưng ít có tiền đồ, phần lớn đều là tìm việc làm trong bóng tối.Tần Viễn An tướng mạo ưa nhìn, thông thạo binh thư, tỏa sáng rực rỡ trong võ thí, lại bị một đám xấu xí làm cho đặc biệt đẹp trai, là một quả dưa ngon.Đầu ngón tay Ninh Quyện hơi siết chặt.Liền nghe Lục Thanh Tắc không chút cảm xúc nói: “Hắn và Vệ Tiều vẫn còn liên lạc, có vẻ quan hệ không tồi, phái người để mắt tới một chút.”Có thể mượn Vệ Tiều để nhanh chóng thâm nhập vào Vê phủ hay không, còn phụ thuộc vào Tần Viễn An.Đầu ngón tay Ninh Quyện lại thả lỏng, lộ ra ý cười: “Sư phụ yên tâm.”Đứa nhỏ này, cười ngây ngô cái gì vậy?Lục Thanh Tắc nghi hoặc nhìn hắn một cái, tự tay rót một chén trà rồi đẩy qua.Ninh Quyện nhận lấy nếm thử, biểu tình đột nhiên cứng lại.Hắn cúi đầu nhìn nước trà, lộ ra vài phần nghi hoặc.Lục Thanh Tắc ngồi đối diện hắn, thảnh thơi cười nói: “Thấy ngươi gần đây rất tức giận, đặc biệt pha trà hoa cúc cho ngươi, thanh nhiệt. Thế nào, không thích sao?”“...Thích.” Ninh Quyện vội vàng nuốt lại lời thiếu chút nữa đã khoan khoái giáo huấn Trường Thuận ra, để tỏ vẻ mình thật sư thích, lại uống thêm một ngụm lớn.Suýt nữa thì sặc.Lục Thanh Tắc thấy hắn như vậy, đôi mắt cong cong: “Tin tức Giang Hữu đã đến chưa?”Ninh Quyện cau mày: “Đếm ngày, lẽ ra đã đến từ lâu rồi.”Vì phòng Lục Thanh Tắc lại nói hắn rất tức giận, cố nuốt lời trách nhiệm.Cổ đại đường xá xa xôi, Ninh Quyện mật lệnh Trịnh Nghiêu nuôi bồ câu đưa tin không thể bay xa đến như vậy, Lục Thanh Tắc cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều, thật ra bởi vì bồ câu đưa tin mà nghĩ tới chuyện khác: “Hải Đông Thanh hôm qua đâu rồi?”Hải Đông Thanh oai hùng thần tuấn, thiên tính không được huấn luyện, đưa vào trong cung, sẽ có người chuyên môn ngao ưng*.
*gốc là 熬鹰: phương ngữ Bắc Kinh cổ, là một phương pháp huấn luyện chim ưng truyền thống.Cái gọi là ngao ưng, nghĩa là không cho Hải Đông Thanh ngủ, làm tiêu mòn tính khí của nó, sau đó dùng “cú đấm” “dây chạy” “buộc eo” để huấn luyện ra một liệp ưng mất hết tính hoang dã, chỉ còn sự phục tùng.Quá trình này thật sự tàn nhẫn, Lục Thanh Tắc trải qua nền giáo dục hiện đại, chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy không thoải mái.Y đang sống ở thời đại này, tự biết bằng sức lực của bản thân, không thể thay đổi được làn sóng của thời đại.Nhưng đối với một con đại bàng, y không khỏi nghĩ thêm.Suy cho cùng muốn thả tự do một con đại bàng, đơn giản hơn nhiều so với việc để một người được tự do.Ninh Quyện thấy Lục Thanh Tắc trầm mặc, hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào mắt y: “Sư phụ muốn ta thả Đông Hải Thanh đó ra không?”Lục Thanh Tắc hơi do dự, lắc đầu: “Đây là lễ vật của ngươi, đừng hỏi ta.”Y cũng không muốn ỷ vào việc mình là sư phụ của Ninh Quyện, đến để yêu cầu Ninh Quyện làm một cái gì đó.“Đó là được.” Đoán đúng tâm lý của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện lộ ra nụ cười hài lòng: “Ta biết sư phụ là người tốt bụng, không nỡ nhìn Hải Đông Thanh đó chịu ngao ưng đau khổ, nhưng nó được đưa tới từ Mạc Bắc, khắp người đầy vết thương, chờ vết thương lành lại, ta liền thả nó ra.”Lục Thanh Tắc không vui: “Thật sự không cần, nếu ngươi thích thì…” “Sư phụ.” Ninh Quyện ngắt lời y, trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhẹ nhàng bâng quơ, “Người muốn làm gì, ta cũng sẽ làm vì người, chỉ cần người cam tâm, ta sẽ tình nguyện.”“Chỉ là một con đại bàng mà thôi, trong lòng ta, không bằng sư phụ cười với ta một chút.”Giọng điệu thiếu niên nhàn nhạt, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ, ánh mắt quá mức kiên định, Lục Thanh Tắc sửng sốt một lát mới lấy lại tinh thần, không hiểu sao, đối diện với đôi mắt đen nhanh càng thêm sâu thẳm của Ninh Quyện, y lại không thể nói được một câu.Y xoa xoa thái dương, rũ bỏ cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, nghiêm túc nói: “Quả Quả, ta chỉ không muốn ngươi vì bất kỳ kẻ nào mà đưa ra quyết định trái với lý trí và nguyên tắc, ngươi là vua của Đại Tề, tránh làm việc không có nguyên tắc chỉ dựa vào cảm xúc*.”
*gốc là 切忌爱则加诸膝,恶则坠诸渊 thành ngữ TQ, theo baidu có nghĩa là không tuân theo nguyên tắc, hành động theo cảm tính, thái độ yêu ghét người khác hoàn toàn được quyết định bởi sở thích và ghét của mình.Những người chỉ dựa vào yêu ghét của mình để quyết định thái độ đối với người khác, hoặc là trở thành bạo quân, hoặc là trở thành hôn quân.“Sư phụ yên tâm, ta biết mình đang làm gì.” Ninh Quyện cười cười, “Vả lại, ta cũng không thích ngao ưng.”Xóa bỏ bản tính hoang dã, khiến Hải Đông Thanh hung mãnh (hung dữ mạnh mẽ) bướng bỉnh trở nên phục tùng, hắn không thích.Không phải trong bản tính của hắn không có ham muốn chinh phục, đối với thứ hắn không thích, làm như vậy tất nhiên không sao, nhưng một khi thứ hắn thích trở nên như vậy, hắn sẽ mất đi hứng thú.Điều hắn muốn là cam tâm tình nguyện thần phục.Lục Thanh Tắc nửa tin nửa ngờ gật đầu.Vào buổi chiều, Lục Thanh Tắc từ chối đề nghị để người mang Hải Đông Thanh đó đến xem xét của Ninh Quyện, đích thân đi theo Ninh Quyện đến phòng ưng.Hải Đông Thanh gửi đến từ ngàn dặm xa xôi đó bị nhốt trong lồng sắt, đã mệt mỏi đi vào giấc ngủ, hôm qua cách quá xa, hôm nay đến gần, Lục Thanh Tắc mới phát hiện trên người nó đầy vết máu loang lổ, nghĩ đến trên đường đã được ngao ưng thuần hóa — nhưng rõ ràng hiệu quả rất nhỏ.Cho dù vết thương chồng chất, nhưng chim ưng trắng như tuyết này vẫn vô cùng thần tuấn uy vũ.Người nuôi ưng lau mồ hôi: “Bệ hạ, Hải Đông Thanh này tuổi tác tuy nhỏ, nhưng rất hoang dã, tốt nhất không nên đến quá gần để tránh làm tổn thương đến long thể.”Hải Đông Thanh đó cảnh giác mở mắt ra, mắt ưng sắc bén nhìn về phía trước, phát ra tiếng kêu đầy đe dọa.Nhìn thấy Lục Thanh Tắc, Hải Đông Thanh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm y một lúc rồi từ từ nhích gần về phía y.Ninh Quyện cau mày, lập tức muốn chắn trước mặt Lục Thanh Tắc.Lục Thanh Tắc làm một cử chỉ im lặng, gắp chút thịt sống bên cạnh, từ xa đưa vào miệng nó.Người nuôi ưng không khỏi nói: “Đại nhân, Hải Đông Thanh này tính tính rất quật cường, có lẽ đã được huấn luyện trên đường, sẽ không chủ động ăn…”Lời còn chưa dứt, Hải Đông Thanh đó gần như không chút do dự ngậm lấy miếng thịt trong tay Lục Thanh Tắc.Lục Thanh Tắc từ nhỏ đã rất có duyên với động vật, phần lớn động vật đều rất gần gũi với y, lúc đến sở thú, ngay cả sói cũng lăn lộn bán manh ở trước mặt y, đi du lịch núi Càn lăng cùng bạn bè, con khỉ không những không cướp đồ của y mà còn đưa đồ cướp được chia cho y.Không ngờ thay qua một vỏ bọc, thể chất này vẫn còn đó.Khóe mắt y hơi cong, nhìn thấy Hải Đông Thanh cúi đầu ăn, cân nhắc một lúc, cẩn thận vươn tay, muốn thử xem có thể đến gần hơn hay không.Người nuôi ưng lập tức đổ mồ hôi lạnh.Hải Đông Thanh này tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực rất lớn, vị đế sư này lại bệnh tật, dưới ống tay áo rộng lộ ra cổ tay gầy gò, bàn tay mềm mại như ngọc chạm khắc, miệng ưng mà mổ xuống, chỉ sợ ngọc sẽ vỡ vụn ngay tại chỗ!Lấy sự coi trọng của bệ hạ đối với y, đầu hắn ta không phải cũng sẽ rơi cùng sao?Người nuôi ưng theo bản năng nhìn về phía Ninh Quyện, mở miệng muốn khuyên nhủ, nhưng Ninh Quyện lại tùy ý xua tay, nhìn chằm chằm Hải Đông Thanh đó, tay còn lại ở sau lưng làm một cử chỉ, ra hiệu cho thị vệ đi theo bên cạnh — nếu súc sinh này có bất kỳ khả năng nào tổn thương Lục Thanh Tắc, giết ngay lập tức.Tầm mắt mọi người đều tập trung vào tay Lục Thanh Tắc.Bàn tay đó thon dài trắng nõn, mười ngón như ngọc, hoa lệ, mỏng manh và dễ vỡ, như thể đánh rơi liền vỡ.Mọi người trong phòng ưng bất giác nín thở.Ngay sau đó, bàn tay Lục Thanh Tắc thành công chạm vào lông ưng ấm áp, mềm mại đến không ngờ.Hải Đông Thanh vẫn cúi đầu ăn, dường như không để ý tới, tuy không có biểu hiện thân mật, nhưng hoàn toàn không bài xích Lục Thanh Tắc tới gần.Đúng như tưởng tượng.Lục Thanh Tắc suy tư mỉm cười: “Nó có tên không?”Người nuôi ưng nín thở đến mức xanh cả mặt, lúc này cuối cùng cũng yên tâm thở phào: “Không, không có tên… Không ngờ nó lại nguyện ý gần gũi với ngài.”Hắn ta khá có kinh nghiệm, ngay khi nhận được Hải Đông Thanh này, nhìn ra tính nết, liền biết mười phần có đến tám chín phần sẽ ngao ưng thất bại, trong lòng còn lo lắng, nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự chấn động.Lục Thanh Tắc thu hồi tay, suy nghĩ một chút: “Vậy gọi là Tiểu Tuyết đi.”Người nuôi ưng: “...Hả?”Người nuôi ưng ngây ngốc, ngơ ngác nhìn về phía hoàng đế bệ hạ.Tầm mắt Ninh Quyện lại không rơi xuống Hải Đông Thanh đó, mà nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Tắc đang đeo chiếc mặt nạ lạnh lẽo, chỉ nở nụ cười trên môi, như bị nhiễm bệnh, cũng lộ ra ý cười: “Cứ gọi Tiểu Tuyết, nghe sư phụ.”Vì thế nhiều ngày ở trong cung này, Lục Thanh Tắc có thêm một sở thích khác.Ninh Quyện buổi sáng vào triều, y ở phòng ưng, trở về ở cùng Ninh Quyện một lát, lại đi phòng ưng, buổi tối trước khi đi ngủ, còn phải đến phòng ưng một chuyến.Tiểu Tuyết rất cảnh giác, chỉ ăn thịt do Lục Thanh Tắc cho ăn, những người khác cho ăn, đều bị nó coi là quấy rối, đánh chết cũng không ăn một miếng, có ý thức tự quản lý tốt.Có Lục Thanh Tắc ở bên cạnh, ngay cả việc bôi thuốc cho nó cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.Lục Thanh Tắc cũng từ lúc bắt đầu cẩn thận chạm vào cánh một chút, đã có thể sờ đầu, quan hệ dần trở nên thân thiết hơn.So với niềm vui của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện lại không vui như vậy, mỗi lần cùng Lục Thanh Tắc đến phòng ưng, ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm vào Tiểu Tuyết càng thêm mãnh liệt hơn.Một đám điểm tâm vô dụng của phòng ưng, nuôi không tốt con súc sinh này, báo hại sư phụ ngày nào cũng phải đến nhiều lần, thời gian ở cùng hắn đều dành cho lũ chim!Một con chim hỏng thì có gì tốt!Ninh Quyện vô cùng buồn bực, lại cảm thấy ngượng khi bày tỏ mình ghen tị với một con chim nên chỉ có thể cay đắng giữ trong lòng.Nhưng con chim hỏng này cũng không phải là vô dụng.Vì để Tiểu Tuyết phối hợp dùng thuốc, vết thương nhanh chóng hồi phục, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lục Thanh Tắc quyết định tạm thời ở lại trong cung.Bởi vì điều này, sát khí trong lòng Ninh Quyện đã giảm đi một chút.Mặc dù sau khi nhìn lại, trong lòng càng thêm buồn bực — trước đây hắn lăn lộn làm nũng, cầu xin sư phụ ở lại trong cung thêm vài ngày nữa, sư phụ đều sẽ mỉm cười dịu dàng sờ vào đầu hắn, sau đó tàn nhẫn từ chối.Nhưng lần này sư phụ lại có thể ở lại trong cung bởi vì con chim hỏng này!Chẳng lẽ trong lòng Lục Thanh Tắc, con chim này còn quan trọng hơn hắn sao?Bữa tối đêm đó, Lục Thanh Tắc nhìn một bàn toàn điểu yến (tiệc chim) rơi vào trầm tư.Đến lúc đi ngủ, Ninh Quyện không nhịn được mà cọ vào trong lòng ngực Lục Thanh Tắc, ôm y không chịu buông tay.Thời tiết càng ngày càng nóng, Lục Thanh Tắc ghét bỏ đẩy thiếu niên trong lòng ngực: “Ngủ một bên đi, đừng bám lấy ta.”Thiếu niên tuổi này huyết khí phương cương, hỏa khí quá vượng, giống như ngọn lửa tràn đầy sức sống mãnh liệt.Đang vào mùa hè, lại không có điều hòa, dính chặt vào nhau như vậy, quả thực là một thử thách lớn đối với tình thương của cha mà y dành cho Ninh Quyện.Ninh Quyện trầm mặc ba giây, sau đó oa một tiếng sụp đổ: “Sư phụ!”Lục Thanh Tắc buồn ngủ đến mức đầu gật gà gật gù, trở mình, trong mũi hừ một tiếng: “Được rồi, tránh xa ta ra một chút, nói đi.”Lúc ngủ chung vào mùa đông, khen hắn là áo bông nhỏ tri kỷ, chờ đến mùa hè liền trở mặt vô tình, đuổi hắn đi.Sao sư phụ lại như vậy!Hốc mắt Ninh Quyện đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dáng không tim không phổi của Lục Thanh Tắc, bực mình bò sang một bên, rất giống một cô vợ nhỏ bị kẻ phụ bạc bỏ rơi.Nhưng mà Lục Thanh Tắc vẫn bất động, không phản ứng.Ninh Quyện khụt khịt mũi, giọng nói run run: “Sư phụ, con chim đó còn quan trọng hơn ra sao?”Lục Thanh Tắc gần như đã ngủ rồi, mông lưng tự hỏi: Chim? Chim nào? Chim cái quái gì?Ninh Quyện nhìn chằm chằm vào cái gáy vô tình của Lục Thanh Tắc, trừng mắt nhìn nửa ngày, cũng không thấy Lục Thanh Tắc có ý hồi tâm chuyển ý, hốc mắt càng đỏ, trong lòng nhất thời cảm thấy tủi thân, cuối cùng tức giận duỗi tay nắm lấy một góc áo ngủ của Lục Thanh Tắc, siết chặt, ủ rũ nhắm mắt lại.Mặc dù đang tức giận Lục Thanh Tắc đến đau phổi, nhưng mùi mai lạnh lẽo thoang thoảng quanh quẩn bên người, vẫn khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.Ninh Quyện tức giận một mình đủ rồi, cuối cùng cảm thấy hơi mệt mỏi, ý thức dần dần bắt đầu thất thủ.Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy.Màn đêm lặng lẽ trôi qua, màn lụa buông xuống, bao bọc giường Bạt Bộ thành một khoảng không gian nhỏ, sau một hồi sột soạt, Lục Thanh Tắc ghét bỏ hắn quá nóng nhích lại gần một chút.Y trước khi ngủ lại bị đè xuống uống một chén thuốc, ngậm ít mứt hoa quả, mặc dù đã súc miệng, nhưng khi mở miệng hơi thở phảng phất mang theo mùi mứt hoa quả thơm ngọt, một bàn tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giọng nói mang theo cảm giác buồn ngủ: “Cái gì mà chim hay không chim, ngươi là quan trọng nhất. Ngủ đi.”Sau đó quật cường vẽ ra điểm mấu chốt: “Đừng dựa gần quá, thật sự rất nóng.”Cơn buồn ngủ của Ninh Quyện nháy mắt biến mất không còn dấu vết, im lặng mở mắt ra.Lục Thanh Tắc nằm nghiêng đối diện với hắn, lông mi quạ dày và thấp, làm cho màu da rất trắng, trong đêm cũng giống như một mảnh băng tuyết, nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt đặc biệt đẹp, khiến bức vẽ mỹ nhân lạnh lùng này càng thêm tinh xảo.Sợ nóng cũng sợ lạnh.Tiên sinh của trẫm, yếu đuối một chút cũng là lẽ tự nhiên.Cơn giận của Ninh Quyện hoàn toàn tiêu tán, không kìm lòng nổi mà mỉm cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm y hồi lâu, kiềm chế bản thân, không được vươn tay quấy nhiễu y.Trong lòng cứ nhai đi nhai lại câu nói mơ màng “ngươi là quan trọng nhất” của Lục Thanh Tắc, càng nhai trong lòng càng thấy ngọt ngào, thứ trong lòng ngực không biết cố gắng mà nhảy không ngừng, khiến hắn không tài nào nhắm mắt đi vào giấc ngủ, cả người tràn đầy tinh lực không có nơi nào để trút.Tiếng hít thở gần trong gang tấc ngược lại càng ngày càng đều đều.Lục Thanh Tắc đã chìm vào giấc mộng say.Ninh Quyện đột nhiên có một cảm giác thôi thúc, hơi khẩn trương liếm môi, ngập ngừng gọi nhỏ: “Sư phụ?”Lục Thanh Tắc ngủ rất sâu, không có phản ứng.Ninh Quyện rất thích tên tự của Lục Thanh Tắc.Thế nhưng những người khác có thể gọi tên tự tùy ý, còn hắn thì không, nếu hắn gọi, chính là không tôn trọng sự phụ.Nhưng hắn chỉ muốn được gọi tên tự của Lục Thanh Tắc.Người bên cạnh ngủ rất sâu, không hề hay biết.Đánh thức một ngày trăng sáng, chiếu sáng cõi lòng đầy băng tuyết của ta.Nửa đêm không ai hay biết, lông mi của vị hoàng đế trẻ khẽ run lên, tim đập như trống, trầm giọng gọi tên tự nóng bỏng in sâu trong lòng: “Hoài Tuyết.”Cho dù không nhận được phản hồi, trong lòng Ninh Quyện cũng sinh ra vài phần thỏa mãn.Nhưng sớm thôi, sự thỏa mãn này lại biến thành sự trống rỗng lớn hơn nữa.Trái tim mới vừa rồi còn cảm thấy thỏa mãn dường như sụp đổ, tham lam đòi hỏi, ngoại trừ việc gọi tên ra, tựa hồ còn có thể làm được điều gì đó khác, để tỏ rõ sự độc nhất giữa họ.Cuộc sống đầy những ham muốn khó thể lấp đầy, luôn mong muốn nhiều hơn nữa.Lần này hắn muốn gọi tên Lục Thanh Tắc, vậy lần sau hắn sẽ muốn cái gì đây?Ninh Quyện siết chặt tay, theo bản năng không dám nghĩ nhiều tới chuyện đó, nhắm mắt lại.Chiều ngày hôm sau, trinh thám chờ đã lâu cuối cùng cũng gió bụi dặm trường vào cung, mang đến tin tức về Giang Hữu.—----------------------------------------Tác giả có lời muốn nói:Lục Thanh Tắc (tự nhận đã giải quyết được vấn đề): Đừng lo lắng gì hết, khò khò ngủ ngon.Ninh Quyện: (lật qua) (lật lại) (càng nghĩ càng thấy tủi thân) (cắn chăn) (rên rỉ) (bắt đầu đăng một đoạn văn ngắn lên vòng bạn bè) Lục Thanh Tắc hôm sau tỉnh dậy: ? Xảy ra chuyện gì?
—(@Ttradaosatac)
Ta nói nó cưng gì đâuuu á, đọc xong chương này mới thấy Quyện Quyện đúng với dáng vẻ thật của đứa trẻ mười bảy đến cả một con chim cũng ghen tị:>>
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store