ZingTruyen.Store

[Edit/ĐM] Người Trong Tim Tôi

Chương 163 - Chương đặc biệt 21: Động lòng

gocnhacuamay

Dường như Từ Vọng có khả năng thao túng lòng người.

Những ai quen biết cậu ít nhiều gì đều có chung cảm giác ấy.

Thiện cảm đầu tiên bắt nguồn từ ngoại hình. Từ Vọng có khuôn mặt trẻ con trời sinh, lại cộng thêm xuất thân từ trường cảnh sát. Ánh mắt, đôi mày cậu toát lên khí chất thiếu niên, cử chỉ ngôn từ đều mang vẻ chính trực nghiêm túc. Mỗi khi gặp cậu, các cô gái vừa thấy an tâm vừa sinh lòng thương mến như một người chị. Vì thế, cậu rất được lòng phái nữ.

Xét về năng lực chuyên môn, Từ Vọng cũng cực kỳ xuất chúng. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cậu cũng là người đứng đầu trong các kỳ thi. Gia thế trong sạch, lại còn là con trai của một liệt sĩ – chuyện thi đỗ vào trường cảnh sát là chuyện ván đã đóng thuyền. Thành tích cậu lúc nào cũng đứng top, môn nào cũng là học trò cưng của giáo viên.

Thật lòng mà nói, gọi cậu là đứa con cưng của Thượng đế cũng không phải là lời nói ngoa.

Bản thân đã xuất sắc như thế lại thêm tính cách hoạt bát vui vẻ, đi đến đâu cũng nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Từ Vọng như một kẻ sinh ra để trở thành tâm điểm của đám đông.

Kỳ thực, cuộc đời của cậu khá giống với Tần Vô Vị.

Thậm chí ngay cả chuyện sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, gia nhập đội hình sự, rơi vào hang ổ quái vật trong lúc truy đuổi tội phạm, bị sinh vật biến dị tấn công đến mức trọng thương cận kề cái chết... cũng giống y hệt nhau. Con đường đời của hai người họ gần như trùng khít, Tần Vô Vị từng nhiều lần cảm khái về chuyện này.

Như thể tất cả đều đã được sắp đặt sẵn, trong hư vô tự có định mệnh.

Nhưng Từ Vọng không nghĩ vậy.

Mãi đến rất lâu sau...

Lâu đến mức nào ư? Chắc là khoảng một năm sau đó, khi Từ Vọng liều mạng phấn đấu leo lên cấp A để kề vai chiến đầu với Tần Vô Vị.

Đến tận lúc đó, Từ Vọng mới thừa nhận với anh rằng thật ra tất cả mọi chuyện đều có chủ đích.

Đương nhiên, yếu tố may mắn là điều không thể thiếu — Từ Vọng không thể lường trước được mình sẽ gặp loài biến dị, càng không thể cố tình đánh cược cả mạng sống chỉ để gặp Tần Vô Vị một lần.

Ý của Từ Vọng là: Nhớ mãi không quên, ắt có hồi âm.

Cái liếc mắt thoáng qua trước bức tường danh dự năm nào đã khắc sâu vào lòng cậu một bóng hình không thể xoá nhoà. Từ đó về sau cứ lặp đi lặp lại trong ký ức, không sao quên được.

Thế nên khi Tần Vô Vị tìm thấy cậu trong lúc hấp hối, cậu mới cất tiếng gọi: "Đàn anh".

Tần Vô Vị cũng hết sức kinh ngạc.

Nói thật thì chuyện này quá đỗi kỳ diệu, dung mạo của Tần Vô Vị bây giờ đã khác hẳn năm xưa.

Toàn thân anh trắng nhợt như người mắc bệnh bạch tạng, khác xa tấm ảnh trên tường danh dự ngày ấy. Ấy vậy mà không hiểu sao vừa nhìn là Từ Vọng đã có thể nhận ra ngay.

Thậm chí có một khoảng thời gian rất dài, Tần Vô Vị từng hoài nghi có phải Từ Vọng nhận nhầm người rồi không? Có khi nào nhận lầm em trai anh thành anh không?

Mãi đến khi Từ Vọng thổ lộ... khụ, không phải là tỏ tình, chỉ là thú nhận thôi.

Thú nhận rằng thực ra cậu không quen biết anh, chỉ từng nhìn thấy ảnh anh một lần năm ấy. Thú nhận rằng trong lúc sốt cao hấp hối, đầu óc mơ hồ, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cậu đã theo bản năng nắm lấy tay đối phương, gọi anh là "đàn anh".

Thú nhận rằng cậu cố gắng làm nhiệm vụ là để nhanh chóng thăng cấp, để được vào cùng đội với anh, để có tư cách đứng bên cạnh anh, để báo đáp anh.

Là thú nhận, không phải tỏ tình.

Tần Vô Vị tự nhắc nhở bản thân không biết bao nhiêu lần.

Anh biết rõ Từ Vọng thích mỉm cười với tất cả mọi người. Đôi mắt cậu như có ánh sáng, tính cách lại như chú cún con, lúc nào cũng thích quấn quýt theo người khác.

Anh là ân nhân cứu mạng của cậu ấy, việc cậu muốn đi theo anh, lấy lòng anh đều là chuyện bình thường. Chẳng qua là vì muốn báo ân mà thôi.

...Nhưng Tần Vô Vị không biết rằng, khi một người cảm thấy người khác giống cún con và mặc nhiên cho phép họ bám theo mình cả ngày thì đồng nghĩa với việc bức tường phòng bị trong lòng cũng đang dần sụp đổ.

Hết cách rồi.

Chưa từng yêu đương bao giờ thì làm sao mà biết được chứ?

"Cái tên độc thân từ trong trứng này làm sao hiểu nổi mấy chiêu trò của con cáo già tình trường đó."

Lục Chấp đánh giá như vậy.

"Cáo già... tình trường?" Giang Diệu thắc mắc hỏi lại.

Thật ra cấu trúc câu này không có gì phức tạp, chỉ là cậu không hiểu "cáo già tình trường" nghĩa là gì mà thôi.

"Khụ... không có gì không có gì. Xin lỗi em, anh lỡ lời nói bậy." Lục Chấp hơi ngượng, xoa đầu cậu ra hiệu đừng học theo, từ này không hay.

Giang Diệu cái hiểu cái không gật đầu, không hỏi gì thêm nữa.

...Tóm lại, Lục Chấp nhìn thấu hết mấy chiêu trò Từ Vọng giở ra với Tần Vô Vị. Tuy anh cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm yêu đương... nhưng người ta thường nói người ngoài cuộc thì tỉnh táo mà!

Hơn nữa, giờ anh cũng đâu phải là không có tí kinh nghiệm gì!

Anh đã có Giang Diệu rồi!

Lục Chấp không thân với Từ Vọng nhưng anh biết rõ cậu ta xuất thân từ trường cảnh sát, bối cảnh gia đình cũng rất đáng tin.

Tính cách thằng nhóc đó cũng không tệ. Biết điều, ngoan ngoãn, chịu khó, quan trọng nhất là... hình như cậu ta đã đơn phương Tần Vô Vị nhiều năm.

Lục Chấp từng nghe đến chuyện bức tường danh dự, lúc biết vụ ấy anh cũng thấy khá bất ngờ.

Tuy nghe cứ như tiểu thuyết hay phim ảnh gì đấy nhưng ngẫm lại thì cũng hợp lý.

Dù gì thì Tần Vô Vị cũng rất điển trai. Mấy chuyện bạch tạng hay không cũng chỉ là rào cản tâm lý của cậu ta thôi, Lục Chấp thấy không ảnh hưởng gì đến ngoại hình. Anh cũng thường hay nghe mấy đồng nghiệp nữ mặt đỏ tim đập vụng trộm bàn tán về Tần Vô Vị.

Cậu em trai song sinh Tần Vô Cấu là "hoàng tử bé" của Bộ Thanh lọc, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ ai ai cũng mến, nói là cục cưng của bên đấy cũng chẳng sai.

Chẳng qua chỉ là Tần Vô Vị không vượt qua được rào cản trong lòng mình mà thôi.

Lục Chấp cảm thấy như thế cũng rất tốt.

Có người không sợ lời lẽ lạnh lùng của cậu ta, bất chấp thái độ xa cách vẫn vui vẻ ngốc nghếch tiến lại gần, không sợ bị tổn thương.

Tốt lắm.

Trên thực tế, Tần Vô Vị cũng dần mềm lòng với Từ Vọng.

Ví dụ cụ thể thì Lục Chấp cũng không nói rõ được. Có lẽ là giọng nói không còn lạnh lùng cứng nhắc như trước? Hoặc có đôi khi vành tai lại ửng hồng?

Tóm lại, Lục Chấp cảm nhận rõ được rằng Tần Vô Vị đang yêu.

Yêu đến mức nào thì anh không biết nhưng chắc chắn là đã rung động rồi.

Tốt. Thật sự rất tốt.

Tần Vô Vị xứng đáng gặp được một người tốt, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm tươi đẹp trong những năm tháng tuổi trẻ.

Nhưng hình như bản thân Tần Vô Vị... lại chưa nhận ra điều này.

"Về rồi à?" Lục Chấp tình cờ bắt gặp Tần Vô Vị trong đại sảnh Bộ Thi hành.

Khỏi phải nói, Từ Vọng cũng bám riết bên cạnh.

"Chào đội trưởng Lục." Từ Vọng ló đầu ra từ sau lưng Tần Vô Vị, lễ phép chào hỏi.

Hai người họ vừa hoàn thành xong nhiệm vụ còn Lục Chấp và Giang Diệu thì đang chuẩn bị lên đường.

Lục Chấp nhìn lướt qua Tần Vô Vị, thấy đối phương không bị thương gì bèn thuận miệng hỏi thăm: "Ổn cả chứ?"

Tần Vô Vị: "Ổn, hai người cũng nhớ cần thận."

Lục Chấp mỉm cười đáp lại, nắm tay dẫn Giang Diệu rời đi.

Tần Vô Vị quay người nhìn theo bóng lưng họ.

Hai người này đi làm nhiệm vụ mà chẳng khác gì đang đi dạo.

Rõ ràng nhiệm vụ lần này thuộc cấp thảm hoạ khu vực. Nếu là Tần Vô Vị đảm nhiệm, anh sẽ phải lên kế hoạch điều tra, do thám tình hình trước đó cả tháng. Lúc hành động còn phải tập hợp đội ngũ, cả bọn phối hợp ăn ý mới có thể hoàn thành được mấy nhiệm vụ nghiêm trọng như vậy.

Giữa người với người đúng là có khoảng cách.

Tần Vô Vị đã mắc kẹt ở cấp A quá lâu, mãi vẫn không thể tiến thêm được bước nào.

Trong khi đó, tốc độ trưởng thành của Từ Vọng lại nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Mức độ tương thích thiên phú trung bình của cậu lên tới 92%, tuy không bằng 95% của Giang Diệu nhưng cũng đã vượt xa con số trung bình của những người thi hành bình thường.

Nếu Tần Vô Vị là đại diện của sự chăm chỉ thì những người như Từ Vọng và Giang Diệu chính là đại diện của thiên tài, dùng thiên phú tát thẳng vào mặt họ.

Chỉ vài tháng sau khi gia nhập Cục Quản Lý, Từ Vọng đã thăng từ cấp F lên cấp B, bắt đầu đi theo Tần Vô Vị thực hiện các nhiệm vụ cấp cao.

Chẳng bao lâu sau nhờ vào biểu hiện xuất sắc, cậu lại được thăng lên cấp A.

Thậm chí Tần Vô Vị còn nghĩ: nếu không phải vì quan tâm đến cảm xúc của anh thì có lẽ giờ này Từ Vọng đã đi thử sức với nhiệm vụ cấp S rồi.

Nhưng Từ Vọng lại vui vẻ vẫy đuôi bày tỏ: S hay không S cũng không có gì quan trọng, em chỉ cần được ở bên đàn anh là đủ rồi.

Phát ngôn kinh điển của trà xanh.

Đương nhiên, Tần Vô Vị không hề nhận ra.

Nghe xong, anh chỉ lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi quay mặt đi.

Vành tai anh đỏ ửng, trong lòng không ngừng tự nhủ nhắc nhở bản thân: Từ Vọng cười với ai cũng thế, cười với ai cũng thế, cười với ai cũng thế.

Có lẽ Từ Vọng thực sự hoạt bát thân thiện với tất cả mọi người nhưng việc chủ động đề nghị massage là thứ chỉ dành riêng cho một mình Tần Vô Vị.

"Massage?" Tần Vô Vị vô thức nhíu mày.

"Ừ... thư giãn cơ bắp ấy mà?" Lúc Từ Vọng mỉm cười, đôi mắt cậu sẽ cong lên, nụ cười trong sáng rạng rỡ như cậu em năng động nhà hàng xóm.

"Không cần." Tần Vô Vị dứt khoát từ chối.

Tiếp xúc với đối phương lâu vậy rồi, Từ Vọng cũng biết Tần Vô Vị hơi mắc chứng ám ảnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc cơ thể với người khác.

Thế là Từ Vọng lấy ra một chiếc khăn massage từ đâu đó như đang làm ảo thuật.

"Em sẽ dùng cái này để lót!" Từ Vọng làm động tác trải khăn, nghiêm túc giải thích: "Em sẽ không chạm trực tiếp vào anh đâu. Em chỉ massage đầu, vai và cánh tay thôi. Đàn anh đừng hiểu lầm, không phải mấy cái kiểu massage kỳ lạ kia đâu..."

Tần Vô Vị: "..."

Cậu tưởng tôi đang nghĩ đến cái kiểu "massage kỳ lạ" nào?

Nét mặt Tần Vô Vị có hơi bối rối, anh nhíu mày đáp: "Không cần đâu. Cậu cũng mệt rồi, đi nghỉ đi."

"Dạ..." Từ Vọng cũng không cố thuyết phục thêm, cậu cụp mắt, cái đuôi vô hình sau lưng cũng theo đó mà ủ rũ cụp xuống.

Không nghi ngờ gì nữa, nếu cậu có đuôi, chắc chắn bây giờ cái đuôi ấy đang buồn bã lết vòng vòng dưới đất.

Trông thật đáng thương làm sao.

Thấy cậu uể oải đến thế, Tần Vô Vị thầm nghĩ làm nhiệm vụ đâu có thấy mệt mỏi gì đâu, chỉ mới bị từ chối message thôi mà đã buồn bã thế kia rồi à?

Anh bất giác lên tiếng dò hỏi: "Sao cậu biết massage vậy? Học ở đâu thế?"

"Trường cảnh sát." Chó con nhạy bén bắt được tín hiệu anh dao động, đôi mắt sáng rực lên: "Trường cảnh sát huấn luyện cường độ cao nên cơ bắp rất hay nhức mỏi. Em học vài cách thư giãn cơ, massage sơ sơ này nọ. Tự massage, massage cho bạn học, siêu hiệu quả luôn. Lúc đó sau mỗi buổi huấn luyện là có cả đống người xếp hàng nhờ em..."

"Cậu không thấy mệt à?" Tần Vô Vị nhìn Từ Vọng qua cặp kính râm.

"Không mệt, có kỹ thuật mà anh. Lúc đầu em chưa biết dùng lực nên hơi tốn sức, luyện nhiều rồi thì quen..." Từ Vọng vừa nói vừa làm ra vài động tác massage, trông có vẻ khá chuyên nghiệp: "Với lại mấy bác sĩ Đông y còn massage cả ngày được mà. Sau này em mới hiểu, nắm được kỹ thuật thì chẳng thấy mệt gì cả, toàn dựa vào kỹ xảo này nọ thôi."

"..." Tần Vô Vị im lặng lắng nghe.

Nói thật, lòng anh đã bắt đầu dao động.

"Đàn anh, thử một chút thôi được không?" Từ Vọng thừa thắng xông lên, đẩy anh vào phòng nghỉ, hai mắt cậu sáng rực: "Đàn anh, thử một chút thôi mà!"

Lên đến cấp bậc này rồi, mỗi người thi hành sẽ có một phòng nghỉ riêng, đặc biệt là một người mắc chứng ám ảnh sạch sẽ như Tần Vô Vị.

Tất nhiên, Từ Vọng cũng có phòng riêng nhưng cậu gần như không bao giờ dùng đến.

Lúc nào cậu cũng quấn quýt bên Tần Vô Vị. Tần Vô Vị là một kẻ cuồng việc, thế là cậu cũng cuồng việc theo như thể chẳng cần thời gian riêng cho bản thân, không có nhu cầu cá nhân gì khác.

Cả ngày cứ dính lấy Tần Vô Vị, mãi mà không biết chán.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Hiệu ứng vịt con à?

Như chú vịt con vừa chui ra khỏi vỏ, bản năng của nó khiến nó bám theo vật chuyển động đầu tiên mà nó nhìn thấy.

Tần Vô Vị đã cứu Từ Vọng khi cậu đang hấp hối, cho cậu một cuộc đời mới. Thế nên Từ Vọng mới quấn anh, phụ thuộc vào anh như vịt con vụng về lạch bạch vỗ cánh theo mẹ.

Cũng bởi thế nên Tần Vô Vị mới dung túng cho cậu đến vậy.

Tốt lắm.

Lục Chấp nói, cậu càng lúc càng giống một con người.

Hai người ở bên nhau, tốt lắm.

Thật vậy sao?

Đôi mắt ẩn sau cặp kính râm của Từ Vọng khẽ cụp xuống.

Quả thật kể từ khi quen Từ Vọng, bản thân anh... đã thay đổi.

Ít nhất, giờ đây anh không còn khước từ thiện ý của người khác như trước nữa.

...Cuối cùng, Tần Vô Vị vẫn nằm lên giường massage.

Anh còn không biết cái giường này xuất hiện trong phòng nghỉ của mình từ bao giờ...

"Em mua đó!" Từ Vọng tự hào vỗ ngực: "Chuyên nghiệp không? Ga giường mới tinh luôn đấy, em còn đem đi khử trùng nữa! Đảm bảo với anh là cực kỳ sạch sẽ luôn!"

Tần Vô Vị: "..."

Sạch thật.

Mùi xà phòng, mùi thuốc khử trùng, mùi nắng, thậm chí còn phảng phất... mùi tia cực tím.

Không biết tên nhóc này đã mang ga đi khử trùng bao nhiêu lần.

Hừ.

Đúng là anh mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nhưng đó chỉ là một chút... chỉ một chút mà thôi.

Anh không yếu đuối đến mức đấy!

Dù vậy, thứ mùi sạch sẽ ấm áp toả ra từ ga giường và khăn massage vẫn khiến anh cảm thấy dễ chịu.

Lực tay của Từ Vọng truyền qua lớp khăn... cũng khá ổn.

...Buồn ngủ quá.

Tần Vô Vị không ngờ mình lại buồn ngủ nhanh đến vậy.

Có lẽ là vì thật sự mệt mỏi.

Hoặc cũng có thể là vì quá thoải mái.

Tay Từ Vọng rất ấm, nghe nói nhiệt độ cơ thể của con trai cao hơn con gái một chút.

Không biết nữa, Tần Vô Vị chưa từng nắm tay con gái bao giờ.

Bàn tay ấy vừa ấm áp lại vừa mạnh mẽ, đầu ngón tay massage với lực vừa phải, từ từ xoa bóp từng huyệt đạo. Ngón tay di chuyển quanh mắt rồi đi qua thái dương, đến đỉnh đầu và gáy. Tần Vô Vị cảm thấy kinh mạch như được khai thông, mao mạch trên mặt giãn nở, toàn thân thả lỏng.

"...Phù..."

Anh khẽ thở dài một hơi.

"Đàn anh." Giọng Từ Vọng hơi khàn, như âm thanh vọng lại từ hang động xa xôi.

Như có thứ gì khẽ chạm vào màng nhĩ.

"Đàn anh, ngủ một lát đi." Từ Vọng nói khẽ: "Có việc em sẽ gọi anh dậy."

Giọng cậu rất dịu dàng.

Nhưng tiếng nói ấy lại khiến toàn thân Tần Vô Vị căng lên.

...Kỳ lạ.

Tần Vô Vị không biết phải giải thích thế nào, chỉ thấy cơ thể đột ngột siết chặt.

Không được tự nhiên cho lắm.

Anh cố gắng thả lỏng, không muốn Từ Vọng phát hiện.

Không phải Từ Vọng massage không tốt mà ngược lại là vì tay nghề của cậu quá tốt, Tần Vô Vị mơ màng buồn ngủ, suýt chút nữa đã thiếp đi.

May thay, Từ Vọng đang chuyển ghế. Có vẻ như phần massage đầu đã xong, tiếp theo sẽ là tay. Tần Vô Vị thầm thở phào, nhân lúc Từ Vọng thay khăn, anh nhanh chóng điều chỉnh cơ bắp, cố đẩy cảm giác kỳ lạ kia ra khỏi đầu.

Massage tay cũng như massage đầu, vừa phải, dễ chịu.

Tần Vô Vị lại thả lỏng cơ thể.

Rồi anh cảm nhận được... một ánh nhìn.

Anh không mở mắt, thực ra anh sắp ngủ thật rồi.

Nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt của Từ Vọng. Dù cậu đang tập trung vào chỗ message nhưng thi thoảng cậu lại nhìn lên mặt anh.

Đang xác nhận mình ngủ chưa à?

Nhưng sao lại có cảm giác... tiêu điểm của ánh mắt là đôi môi?

Tần Vô Vị không muốn phản ứng nhưng anh vẫn không kìm được cảm giác bồn chồn trong lòng, đôi môi vô thức mím lại.

Chắc chắn cậu ấy đã nhìn thấy rồi.

Dù đã nhìn thấy nhưng Từ Vọng vẫn không nói gì như chẳng hề hay biết.

Tần Vô Vị cảm thấy cơ thể mình lại căng lên một cách vi diệu.

Tâm trạng cũng vậy.

"..." Từ Vọng thở rất đều, nhịp tim cũng cực kỳ bình thường.

Bỗng dưng Tần Vô Vị lại ghét cay ghét đắng thính giác phi thường của mình. Vì nó mà bây giờ anh có thể nhận biết trạng thái sinh lý của Từ Vọng, từ đó đoán ra cảm xúc của cậu ấy.

...Phiền chết đi được.

Cảm nhận cảm xúc của cậu ta làm cái quái gì?

Tần Vô Vị không khỏi bực bội.

Nhưng bề ngoài anh vẫn ra vẻ bình thản, vờ như mình đang ngủ say.

Từ Vọng tiếp tục massage cho Tần Vô Vị. Làm xong một cánh tay, cậu đổi sang cánh tay còn lại.

Không thể không nói, kỹ thuật massage của Từ Vọng rất chuyên nghiệp. Cậu bắt đầu từ vai, cổ rồi từ từ di chuyển xuống dưới, xoa bóp đến tận đầu ngón tay.

Đến cuối, một tay cậu đỡ lấy tay Tần Vô Vị, tay kia dùng phần thịt gần lòng bàn tay cùng ngón cái và ngón trỏ kẹp ngón tay anh, ép xuống từ gốc đẩy dần lên.

Lúc đầu sẽ có cảm giác mạch máu bị chặn lại, không thể lưu thông nhưng khi đầu ngón tay đẩy lên, mạch máu bị chèn ép từ từ mở ra, máu cũng theo đó mà lưu thông.

Dòng máu nóng hổi ùa khắp cánh tay.

Cảm giác... rất lạ.

Đặc biệt là lúc cuối, khi hai đốt ngón tay Từ Vọng trượt đến đầu ngón tay anh, trượt qua móng, ép chặt rồi buông ra, phát ra một tiếng "bụp".

Ma sát da thịt, đốt ngón tay cứng cáp, áp lực vừa phải, hơi ẩm từ nhiệt cơ thể toả ra.

Rất... rất kỳ.

Thực sự rất kỳ.

Tần Vô Vị chưa bao giờ trải qua cảm giác này.

"..." Anh lại mím môi.

...Không được.

Sắp xong rồi. Anh nên... đi ngủ.

Ừ, ngủ đi!

Tần Vô Vị cố gắng đè nén suy nghĩ "không biết khả năng cảm nhận của cậu ấy đã luyện đến mức nào rồi, không biết Từ Vọng có nghe thấy nhịp tim mình không".

Quá kỳ, thực sự quá kỳ.

Anh cảm thấy hôm nay mình cứ suy nghĩ lung tung như bị giảm SAN.

Nhưng thiết bị di động lại không hề báo động.

Tuy rằng nhịp tim không ổn định nhưng diễn xuất của Tần Vô Vị vẫn cực kỳ hoàn hảo.

Anh thở đều, lồng ngực nhấp nhô ổn định, tư thế nằm thư giãn như đang ngủ say.

Diễn rất giỏi.

Một lúc sau, Từ Vọng ngừng tay.

Tần Vô Vị cực kỳ tự tin vào khả năng kiểm soát cơ thể của mình, anh điều chỉnh hơi thở và nhịp tim về mức hợp lý. Hơn nữa massage xong, cơ bắp và khớp xương đều được thư giãn. Mệt mỏi được xoa dịu, cơn buồn ngủ bao phủ lấy cơ thể như ngọn thuỷ triều êm ái.

Nếu không phải vì Từ Vọng vẫn đang ngồi bên cạnh, có lẽ anh đã ngủ thật rồi.

...Từ Vọng đang làm gì vậy?

Thế mới nói... có đôi khi Tần Vô Vị ghét cay ghét đắng khả năng cảm nhận phi thường của mình...

Anh cảm nhận được ánh nhìn.

Anh cảm nhận được ánh mắt của người đó đang dạo quanh cơ thể anh.

Mặt, môi, tai, cổ.

Xương quai xanh, ngực, bụng...

Chân.

Từ trên xuống dưới, từng chút từng chút một

Như một con chó lớn lông xù nóng hổi, nó áp mình lên người anh, dùng cái mũi ướt át cọ cọ khắp cơ thể.

...Kỳ quá.

Ngón chân Tần Vô Vị ẩn trong đôi giày bất giác co quắp lại.

Anh không biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ và mất khống chế giống như thế này.

Ánh mắt Từ Vọng dạo quanh khắp cơ thể anh.

Tần Vô Vị đang nhắm mắt giả vờ ngủ say, lẽ ra anh không thể biết chuyện này mới đúng nhưng thú thật, cảm giác đó quá rõ ràng.

Tần Vô Vị không hiểu cậu ta đang nhìn cái gì, cơ thể mình có gì đáng nhìn đâu chứ?

Mãi đến khi... ánh mắt Từ Vọng dừng trên đôi môi anh.

Hơi thở gấp gáp.

Trái tim Tần Vô Vị khẽ đập một nhịp.

Thịch.

Anh nhắm mắt, cố để mình thư giãn trông như đang ngủ nhưng ánh mắt Từ Vọng lại như hoá thành thực thể, dính lên người anh.

Vuốt ve đôi môi anh.

...Định làm gì đấy?

Kỳ quá.

Cậu ta muốn... hôn mình sao?

Trong lúc mình đang ngủ?

Tần Vô Vị nghe thấy tiếng tim đập, nghe thấy tiếng thở tăng tốc, mọi thứ như nóng rực lên.

--- Của anh và của Từ Vọng.

Ánh nhìn trên môi như có hình thù.

Như có hình thù. Như đầu ngón tay ấm áp, khẽ đè lên môi.

Tần Vô Vị sắp không nhịn được bật dậy luôn rồi.

Nhưng Từ Vọng chỉ yên lặng ngắm nhìn thế thôi, cậu không làm gì môi anh cả.

Cậu nhẹ nhàng nâng tay anh lên, cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay của Tần Vô Vị.

Tần Vô Vị thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ "thì ra vẫn chưa massage xong". Đúng lúc anh đắm chìm vào suy nghĩ ấy, Từ Vọng bất chợt cúi đầu xuống, ghé sát lại gần.

Chụt.

Cậu khẽ hôn lên đầu ngón tay anh.

Tần Vô Vị: "..."

Trái tim anh đập loạn xạ.

Cuối cùng Tần Vô Vị cũng xác nhận được rồi – thì ra Từ Vọng thích anh.

Hóa ra tất cả mọi thứ đều có chủ đích từ trước.

Cái gì mà ở trường cảnh sát thường xuyên massage cho người khác, cái gì mà anh là ân nhân cứu mạng em muốn báo đáp... toàn là nói dối.

Tần Vô Vị đã chuẩn bị tinh thần, nếu Từ Vọng dám làm gì nhân lúc anh ngủ, anh sẽ bật dậy đấm cậu một cái.

Nhưng điều Tần Vô Vị không biết là tên cáo già tình trường này sẽ không làm những điều vượt giới hạn khiến anh phản cảm.

Cáo già chỉ dám cẩn thận nắm tay anh, lén hôn lên đầu ngón tay.

Chụt.

Như chim non mổ nhẹ, như chó con dùng chiếc mũi ướt át đẩy một cái khe khẽ.

Ai mà nỡ từ chối cử chỉ thân mật, nhỏ bé, đáng thương... biểu hiện của tình cảm không thể kiềm chế này chứ?

Hỏng rồi.

Bề ngoài Tần Vô Vị đã ngủ say nhưng nội tâm thì hoảng loạn vô cùng.

Anh không biết phải xử lý chuyện này thế nào.

Đã giả vờ ngủ đến mức này rồi... giờ phải làm sao đây?

Không xong rồi. Cậu ấy có nghe thấy tiếng tim mình đập không? Tai mình có đỏ không?

...Nếu bị phát hiện đang giả vờ ngủ thì sao!!!

Làm sao bây giờ!!!

...Không sao, có thể gọi Vô Cấu đến, bảo nó dùng [Quên lãng] là được.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tần Vô Vị bỗng thay đổi một cách vi diệu.

Không hiểu là gì. Nhưng mà...

— Có thể, nhưng không cần thiết.

[Quên lãng].

Tần Vô Vị từ từ bình tĩnh lại, cơ thể vẫn nằm yên không động đậy.

Thật ra đó chỉ là trong suy nghĩ của anh mà thôi. Từng cử chỉ nhỏ như môi khẽ mím, ngón tay co quắp đều đã rơi vào mắt người kia.

— Đáng yêu quá.

Đáng yêu quá, đàn anh.

Từ Vọng nắm chặt tay anh, không nhịn được siết nhẹ.

Mặt mày cậu ánh lên niềm hân hoan khó tả.

Đáng yêu quá. Đàn anh.

Em hôn anh một cái nữa có được không?

Từ Vọng thầm cầu xin.

Tất nhiên, cậu không nhận được phản hồi từ kẻ đang giả vờ ngủ.

Không phản hồi thì coi như đồng ý.

Từ Vọng cúi đầu, nhắm mắt lại, hôn lên ngón tay anh.

Lần này, cậu hôn ở gốc ngón tay.

Hôn lên ngón áp út, sát bên lòng bàn tay. Khớp xương nhô lên của đàn anh đẹp quá.

Tay đàn anh đẹp quá.

Vừa đẹp lại vừa đáng yêu.

Nếu cầu hôn anh, em sẽ đeo nhẫn lên đây.

...Nghe có vẻ hơi xa vời.

Nhưng cũng không phải là không thể.

Nụ hôn này không giống nụ hôn lần trước, lần này không chỉ là một cái chạm nhẹ.

Đôi môi ấm áp khẽ cọ xát từng chút một. Như đoán chắc đối phương sẽ không tỉnh giấc lại như đang tinh nghịch cá cược, cá xem liệu đối phương có chịu không nổi, mở mắt ngay lúc này hay không.

Câu trả lời là không.

Vẫn đang giả vờ.

...Đáng yêu quá.

Từ Vọng suýt tí nữa thì bật cười thành tiếng.

Trái tim chìm trong hạnh phúc, cảm giác viên mãn chưa từng có lấp đầy lồng ngực.

— Cả đời này cậu chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.

Từ Vọng vui vẻ nghĩ.

Yêu anh quá.

Em muốn mãi mãi được ở bên anh.

Đàn anh.

Từ Vọng hôn lên ngón tay anh, nỉ non trong say đắm.

Lời thì thầm không thành tiếng như có hình thù, dịu dàng cào nhẹ lên màng nhĩ.

Gốc ngón tay Tần Vô Vị ngứa ngáy, hai tai nóng bừng.

Rõ ràng là không nghe thấy gì nhưng từ đầu ngón tay, anh cảm nhận được tình cảm của người kia.

— Yêu anh lắm, đàn anh.

Chúng ta mãi mãi ở bên nhau có được không?

Đàn anh.

---

Lời tác giả:

Giải thích một chút, mốc thời gian của các chương đặc biệt cũng bị xáo trộn. Chương này xảy ra trước khi Tần Vô Vị nhập viện vì vậy nên Lục Chấp mới có suy nghĩ kiểu "hai người họ ở bên nhau cũng tốt".

Nhân tiện khẳng định luôn: phần miêu tả nội tâm của con cáo già kia chính là suy nghĩ thật của cậu ta, độc thoại nội tâm thì sẽ không nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store