Edit Dien Tinh Moi Tinh Dau Chi Nam
Edit: NguyenHoaChương 19: Đối Diễn "Chỉ tùy tiện đến liền xem thôi." Phó Văn Thiện có chút cứng đờ mà trả lời.Tạ Vãn Tinh cũng không để ý, vừa rồi y chỉ là thuận miệng hỏi. Lâu lắm rồi y mới xem lại tác phẩm do mình đóng trong thời gian ra mắt, dù sao, khi đó kỹ năng diễn xuất của y còn khá non nớt, hơn nữa đã thuộc lòng cốt truyện nên không thấy có gì bất ngờ. Ngược lại là hồi ức lúc quay phim, có chút thú vị. “Thực ra khi tôi quay bộ phim này là mùa đông, lạnh muốn chết, nhưng vẫn phải mặc quần áo ngắn tay giả vờ là mùa hè,” một bên xem một bên Tạ Vãn Tinh nói, “Có một cảnh nữ chính rơi xuống nước. Tôi cùng nam chính đồng thời nhảy xuống để cứu, nhưng cảnh diễn này xảy ra 3 lần, ngày hôm sau cả 3 chúng tôi đều đến bệnh viện để truyền nước. Khi đó 3 diễn viên chính đều là người mới, không phân biệt gia cảnh, đều rất có mong muốn diễn xuất, lúc truyền nước trong bệnh viện còn muốn đối diễn với nhau. Người đại diện nhanh chóng chụp ảnh đăng lên mạng, thổi bùng một làn sóng tuyên truyền. Một số cư dân mạng cho rằng đây là diễn kịch, một số thì khen bọn họ liều mạng, nhưng bản thân Tạ Vãn Tinh lại tự đánh giá, đây chỉ là phẩm chất cơ bản của một diễn viên. Nghĩ đến đây, y không khỏi lộ ra một chút mỉm cười, cụ thể chỉ là mới ba năm, nhưng lại giống như đã qua thật lâu. "Năm đó anh làm cái gì?" Tạ Vãn Tinh thuận miệng hỏi Phó Văn Thiện, "Đi du học sao?"Y nhớ hình như lúc đó Phó Văn Thiện chưa ra mắt.Phó Văn Thiện lắc đầu, "Không phải. Lúc đó tôi là thực tập sinh ở Hoa Âm." Đây là lần đầu tiên Tạ Vãn Tinh nghe nói, không khỏi kỳ lạ hỏi, "Không phải anh ra mắt ở Xán Vũ sao? Tại sao lại trở thành thực tập sinh ở Hoa Âm?"Phó Văn Thiện gãi gãi mặt, thành thật trả lời: "Lúc đó tôi mới trở về Trung Quốc, gia đình không chấp thuận cho tôi vào giới giải trí. Tôi bất hòa với gia đình, nên tìm một công ty để ký hợp đồng với tư cách là thực tập sinh, thẻ cũng bị đóng băng. Đồ đạc thì chỉ có vài bộ quần áo, may mắn là công ty đã sắp xếp cho một ký túc xá, nếu không sẽ phải ngủ ngoài đường.” Có thể nói là rất nghèo.Tạ Vãn Tinh trở nên hứng thú, cũng ngừng xem TV, ngồi thẳng dậy, háo hức nhìn Phó Văn Thiện, "Tôi còn tưởng gia đình anh rất nuông chiều anh, bằng không cũng sẽ không cho anh làm ca sĩ. Sau đó thì sao? Bọn họ đã đồng ý?”"Nháo một năm thì họ mới đồng ý, kỹ năng nấu ăn cùng dọn dẹp của tôi đều được luyện ra vào lúc đó. Nấu ăn chỉ là sở thích khi đi du học, sau này sống một mình thì tôi mới thực sự phát triển nó.", Phó Văn Thiện nhớ lại một chút, lộ ra ý cười nhẹ: “Hồi đó ở chung cư có bốn đứa con trai, cả đời tôi chưa từng ngủ cùng với ai, một tháng liền ầm ĩ đánh nhau hai lần, thiếu chút nữa bị quản lý công ty cảnh cáo. Nhưng rồi, sau này cũng khá hơn, ở chung hợp nhau hơn”.
“Vậy bạn cùng phòng của anh cũng đã ra mắt sao?” Tạ Vãn Tinh hỏi lại, y rất không hài lòng với việc Phó Văn Thiện không nói trọng điểm, nhẹ nhàng đụng vào Phó Văn Thiện, “Anh còn chưa nói tại sao lại chuyển công ty.” Nói đến đây, nụ cười trên mặt Phó Văn Thiện có chút nhạt đi. Anh mơ hồ đề cập: "Một người bạn cùng phòng đã ra mắt, còn hai người kia đã ngừng hoạt động trong giới giải trí, không liên lạc với nhau. Tôi không muốn ở lại Hoa Âm vì một số chuyện, vừa lúc quan hệ với gia đình đã hoà hoãn hơn nên đã trả tiền vi phạm hợp đồng, một lần nữa kí với Xán Vũ."Tạ Vãn Tinh thực sự thất vọng với khả năng kể chuyện của Phó Văn Thiện.Đang kịch bản về một công tử nghèo túng khắc khổ phấn đấu, lại được anh kể một cách điềm tĩnh như vậy.Y bĩu môi, trở lại ổ chăn lần nữa, cũng không xem video, quay lưng về phía Phó Văn Thiện xem điện thoại, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng sau khi y chơi một lúc, Phó Văn Thiện cũng dán lại đây, không nói gì chỉ khoác tay qua eo y.Ngón tay đang chơi điện thoại của Tạ Vãn Tinh không khỏi chậm lại. Hơi thở ấm áp của Phó Văn Thiện phả vào gáy y, có chút ngứa ngáy, cũng có chút quyến rũ. Nhưng cuối cùng họ cũng chẳng làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ cả đêm, trước khi đi ngủ, ngoài cửa sổ bỗng nổi cơn mưa rào, ào ào rơi xuống những cây chuối ngoài sân cùng cửa sổ, lại có chút ý vị gì đó nhẹ nhàng khó tả.. · Ngày hôm sau, mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, vừa vặn Phó Văn Thiện không có việc làm nên ở lại nhà của Tạ Vãn Tinh không đi ra ngoài.Tạ Vãn Tinh ngồi trên sàn ghi nhớ kịch bản, Phó Văn Thiện ngồi viết lời bài hát bên cạnh, hai người đều bận rộn với công việc của mình, lại có bầu không khí yên tĩnh hài hòa.
Vào buổi tối, thậm chí Phó Văn Thiện còn tự pha trà sữa, với thái độ nếm thử, Tạ Vãn Tinh chỉ nháp một ngụm, nhưng chỉ một ngụm, y đã phải kinh ngạc."Dựa vào cái gì a, anh làm ca sĩ cái gì, đi mở quán trà sữa còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn," Tạ Vãn Tinh không kìm được mà nhấp thêm một ngụm, ly trà sữa này còn có caramel bên trên, nhìn cũng biết lượng calo sẽ bùng nổ, y vừa uống vừa khổ sở nói: "Sắp vào đoàn rồi, béo lên thì thế nào đạo diễn phải mắng tôi quá". Nhưng vừa nói, y lại nhìn vào trong nồi, "Anh đang làm món ngon gì vậy?"Phó Văn Thiện nấu món bít tết tiêu đen, đã có thể ra khỏi nồi, anh bày bít tết ra đĩa đưa cho Tạ Vãn Tinh, "Ăn đi thôi, trong lò nướng còn có món tráng miệng, ăn tối xong lại ăn."
Tạ Vãn Tinh ôm đĩa bít tết có màu sắc cùng mùi thơm hấp dẫn kia, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Trước khi Phó Văn Thiện đến nhà, trong tủ lạnh của y chỉ có các loại rau, trái cây và sữa. Nhưng kể từ khi Phó Văn Thiện đến, mọi lúc mọi nơi mở tủ lạnh ra thì luôn đầy, y vô cùng nghi ngờ cái thân hình hoàn hảo mà mình đã duy trì từ khi ra mắt này sẽ bị hủy trên tay Phó Văn Thiện. Nhưng y cắt một miếng thịt bò, bỏ vào miệng, lại cảm thấy đáng giá, ăn xong rồi lại nói tiếp. ·Tạ Vãn Tinh đã ăn hết miếng bít tết một cách tội lỗi và từ chối món tráng miệng với ý chí cao nhất. Sau bữa tối, y thay đổi suy nghĩ, trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, cầm kịch bản luyện tập thêm mấy lần.Phó Văn Thiện còn xung phong nhận việc bồi y đối diễn một lúc, đóng vai hoàng đế luôn ngoáy cằm, Tạ Vãn Tinh nghi ngờ gia hỏa này là cố tình. Lúc đầu, y nghĩ Phó Văn Thiện đối diễn với y chỉ để cho vui, nhưng hai lần về sau, y kinh ngạc phát hiện, thật ra kỹ năng diễn xuất của Phó Văn Thiện không tệ. Mặc dù không thể so sánh với loại chính quy như họ, nhưng để đạt tiêu chuẩn thì không thành vấn đề. "Khi còn là thực tập sinh, công ty đã cho tham gia các lớp diễn xuất trong một thời gian dài," Phó Văn Thiện không ngẩng đầu lên giải thích, "Sau đó, thiếu chút nữa tôi đã không thể ra mắt với tư cách là ca sĩ vì kỹ năng diễn xuất của mình. Đây cũng là lý do chấm dứt hợp đồng, tôi không thích diễn xuất."Sau khi nghe điều này thì Tạ Vãn Tinh trợn tròn mắt, nếu một đám diễn viên trẻ không diễn được nghe thấy lời này, chắc là tức giận đến muốn đánh người quá.Ông trời ban thưởng cho đồ ăn nhưng vị đại gia này không những không ăn mà còn một chân đá đi tỏ vẻ khinh thường.Phó Văn Thiện nhìn kịch bản thêm vài lần, nghiền ngẫm cảm xúc, chờ lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt anh trở nên lạnh nhạt cùng nghi ngờ. Anh dùng một tay nhéo cằm Tạ Vãn Tinh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của y, nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn Tinh, như đang đánh giá và kiểm tra y. Hơi thở của Tạ Vãn Tinh trở nên rối loạn trong giây lát. "Ngươi là thanh đao của trẫm, trẫm trọng dụng ngươi bởi vì ngươi sắc bén, rút ra khỏi vỏ là thấy máu." Phó Văn Thiện cúi người lại gần, khóe miệng rõ ràng nhếch lên, nhưng không có nụ cười nào trong đôi mắt anh," Nhưng một thanh đao mà có tư tình, thì sẽ trở nên cùn, gỉ sắt, cuối cùng chỉ có thể bị vứt bỏ.”(Đang nói theo lời kịch bản nên mình để "ta-ngươi" nha.)Tạ Vãn Tinh mím môi, y mặc kệ để tâm mình chìm đắm vào kịch bản, trở thành một thống lĩnh đặc sứ thân bất do kỵ trong triều đình cổ đại. Trên mặt y không có nhiều biểu cảm, không có sợ hãi, cũng không có vội vàng bày tỏ lòng trung thành với hoàng thượng.Y giống như một vũng nước sâu, phía dưới là sóng ngầm mãnh liệt, tối tăm, nhưng ngoài mặt chỉ có tâm như khô mộc.(cây khô)Lông mi y chớp động, bình tĩnh nhìn hoàng đế một hồi, mới rũ mắt xuống, tựa hồ như nhận thua, trong giọng nói mang theo một tia thê lương nói: "Thần, ghi nhớ kỹ."Rõ ràng khuôn mặt y không chút biểu cảm, cứng ngắc đến mức gần như hờ hững, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự tuyệt vọng vô tận, hàng mi khẽ chớp lại giống như một nhát dao khắc vào tim người.Tâm Phó Văn Thiện gần như mềm trước ánh mắt của y.Anh thầm nghĩ, cái này thì hoàng đế nào mà chịu nổi, có một đặc sứ quyến rũ như vậy, bị y nhìn một cái như vậy, minh quân cũng thành hôn quân. Cảnh này kết thúc ở đây, cảnh tiếp theo là ở Ngự Hoa Viên.Tạ Vãn Tinh nhanh chóng bắt đầu, y cầm kịch bản lên đọc lại vài lần, cố gắng tìm lại cảm xúc của mình. Nhưng tay của Phó Văn Thiện không rời khỏi cằm của Tạ Vãn Tinh.Anh cúi người bóp cằm Tạ Vãn Tinh, ép y ngẩng đầu lên, tay hơi dùng lực, nhưng nụ hôn rơi xuống lại nhỏ vụn cùng ôn nhu. Trước khi Tạ Vãn Tinh định thần lại, Phó Văn Thiện đã ôm y vào lòng, kịch bản trong tay y rơi xuống đất, phát ra một tiếng thanh thúy.Một bên Phó Văn Thiện hôn Tạ Vãn một bên hỏi y: "Hoàng đế này có phải quá tàn nhẫn hay không, gặp một đặc sứ như anh mà chỉ để xử lý vụ án?"(Câu gốc: "这皇帝是不是太暴殄天珍了,遇上你这样的特使处统领,居然只让你办案?”)Tạ Vãn Tinh bị hôn đến thở hổn hển, tay của Phó Văn Thiện đã bắt đầu cởi quần áo y.Y đau đầu mà suy nghĩ xem mình nên dừng lại để ngày mai thuận lợi khởi hành hay để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Đây thực sự là một nan đề mang tính thế kỷ."Đặc sứ không xử lý vụ án còn có thể làm gì khác?” Tạ Vãn Tinh khàn giọng hỏi, “Đừng có tự thêm diễn cho chính mình.”Phó Văn Thiện cởi quần của Tạ Vãn Tinh, ném chúng xuống đất, anh nhấc chân Tạ Vãn Tinh lên, mỉm cười với y, đôi mắt anh sáng ngời, nhưng nụ cười này có chút nham hiểm, có một loại xấu xa không thể diễn tả được, nhưng khiến người ta ngứa ngáy."Đương nhiên là làm ấm giường," anh nói. ·Tạ Vãn Tinh không biết giường có ấm không.Dù sao, thì sàn nhà ấm áp, và y là người đã sưởi ấm nó. Khi Tạ Vãn Tinh từ trên mặt đất chống tay ngồi dậy, y phát hiện bầu trời bên ngoài đã chuyển từ chạng vạng sang tối đen như mực. Mặc kệ khắp người đầy dấu vết, y cũng không vội vào phòng tắm tắm rửa, việc đầu tiên y làm là chỉ vào mũi Phó Văn Thiện nói: “Anh về nhà đi, hiện tại, ngay lập tức, ngay lập tức." Khá vô tình.Phó Văn Thiện tự giác đuối lý, sờ mũi áy náy, cũng không phản kháng. Bây giờ thanh tỉnh lại, anh cũng cảm giác mình quá mức, vừa rồi Tạ Vãn Tinh khóc, nhưng anh không có dừng lại.Xác thực rất xúc sinh. Thấy anh trầm mặc, Tạ Vãn Tinh cười lạnh một tiếng, chống eo đứng lên, không thèm quay đầu lại đi vào phòng tắm. · Đêm đó, Phó Văn Thiện bị Tạ Vãn Tinh tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà, anh phải đi bộ trên con đường dài hàng chục mét trở về nhà mình.Mà sáng sớm hôm sau, thậm chí Tạ Vãn Tinh còn không chào hỏi, trực tiếp kéo vali lên máy bay.
Y ngồi trên máy bay, đeo mặt nạ hơi nước, nhắm mắt dưỡng thần, qua một đêm, eo vẫn còn hơi nhức, dù nằm thế nào cũng cảm thấy không ổn.Một bên y than ngắn thở dài, một bên cảm thấy mình quả thực là tạo nghiệt mà, bạn giường nhà khác chỉ là đòi tiền, còn bạn giường nhà mình là muốn mạng mà. Thực sự rất khó để nói ai thiệt hơn ai.Hết chương 19.
“Vậy bạn cùng phòng của anh cũng đã ra mắt sao?” Tạ Vãn Tinh hỏi lại, y rất không hài lòng với việc Phó Văn Thiện không nói trọng điểm, nhẹ nhàng đụng vào Phó Văn Thiện, “Anh còn chưa nói tại sao lại chuyển công ty.” Nói đến đây, nụ cười trên mặt Phó Văn Thiện có chút nhạt đi. Anh mơ hồ đề cập: "Một người bạn cùng phòng đã ra mắt, còn hai người kia đã ngừng hoạt động trong giới giải trí, không liên lạc với nhau. Tôi không muốn ở lại Hoa Âm vì một số chuyện, vừa lúc quan hệ với gia đình đã hoà hoãn hơn nên đã trả tiền vi phạm hợp đồng, một lần nữa kí với Xán Vũ."Tạ Vãn Tinh thực sự thất vọng với khả năng kể chuyện của Phó Văn Thiện.Đang kịch bản về một công tử nghèo túng khắc khổ phấn đấu, lại được anh kể một cách điềm tĩnh như vậy.Y bĩu môi, trở lại ổ chăn lần nữa, cũng không xem video, quay lưng về phía Phó Văn Thiện xem điện thoại, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng sau khi y chơi một lúc, Phó Văn Thiện cũng dán lại đây, không nói gì chỉ khoác tay qua eo y.Ngón tay đang chơi điện thoại của Tạ Vãn Tinh không khỏi chậm lại. Hơi thở ấm áp của Phó Văn Thiện phả vào gáy y, có chút ngứa ngáy, cũng có chút quyến rũ. Nhưng cuối cùng họ cũng chẳng làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ cả đêm, trước khi đi ngủ, ngoài cửa sổ bỗng nổi cơn mưa rào, ào ào rơi xuống những cây chuối ngoài sân cùng cửa sổ, lại có chút ý vị gì đó nhẹ nhàng khó tả.. · Ngày hôm sau, mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, vừa vặn Phó Văn Thiện không có việc làm nên ở lại nhà của Tạ Vãn Tinh không đi ra ngoài.Tạ Vãn Tinh ngồi trên sàn ghi nhớ kịch bản, Phó Văn Thiện ngồi viết lời bài hát bên cạnh, hai người đều bận rộn với công việc của mình, lại có bầu không khí yên tĩnh hài hòa.
Vào buổi tối, thậm chí Phó Văn Thiện còn tự pha trà sữa, với thái độ nếm thử, Tạ Vãn Tinh chỉ nháp một ngụm, nhưng chỉ một ngụm, y đã phải kinh ngạc."Dựa vào cái gì a, anh làm ca sĩ cái gì, đi mở quán trà sữa còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn," Tạ Vãn Tinh không kìm được mà nhấp thêm một ngụm, ly trà sữa này còn có caramel bên trên, nhìn cũng biết lượng calo sẽ bùng nổ, y vừa uống vừa khổ sở nói: "Sắp vào đoàn rồi, béo lên thì thế nào đạo diễn phải mắng tôi quá". Nhưng vừa nói, y lại nhìn vào trong nồi, "Anh đang làm món ngon gì vậy?"Phó Văn Thiện nấu món bít tết tiêu đen, đã có thể ra khỏi nồi, anh bày bít tết ra đĩa đưa cho Tạ Vãn Tinh, "Ăn đi thôi, trong lò nướng còn có món tráng miệng, ăn tối xong lại ăn."
Tạ Vãn Tinh ôm đĩa bít tết có màu sắc cùng mùi thơm hấp dẫn kia, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Trước khi Phó Văn Thiện đến nhà, trong tủ lạnh của y chỉ có các loại rau, trái cây và sữa. Nhưng kể từ khi Phó Văn Thiện đến, mọi lúc mọi nơi mở tủ lạnh ra thì luôn đầy, y vô cùng nghi ngờ cái thân hình hoàn hảo mà mình đã duy trì từ khi ra mắt này sẽ bị hủy trên tay Phó Văn Thiện. Nhưng y cắt một miếng thịt bò, bỏ vào miệng, lại cảm thấy đáng giá, ăn xong rồi lại nói tiếp. ·Tạ Vãn Tinh đã ăn hết miếng bít tết một cách tội lỗi và từ chối món tráng miệng với ý chí cao nhất. Sau bữa tối, y thay đổi suy nghĩ, trở thành một diễn viên chuyên nghiệp, cầm kịch bản luyện tập thêm mấy lần.Phó Văn Thiện còn xung phong nhận việc bồi y đối diễn một lúc, đóng vai hoàng đế luôn ngoáy cằm, Tạ Vãn Tinh nghi ngờ gia hỏa này là cố tình. Lúc đầu, y nghĩ Phó Văn Thiện đối diễn với y chỉ để cho vui, nhưng hai lần về sau, y kinh ngạc phát hiện, thật ra kỹ năng diễn xuất của Phó Văn Thiện không tệ. Mặc dù không thể so sánh với loại chính quy như họ, nhưng để đạt tiêu chuẩn thì không thành vấn đề. "Khi còn là thực tập sinh, công ty đã cho tham gia các lớp diễn xuất trong một thời gian dài," Phó Văn Thiện không ngẩng đầu lên giải thích, "Sau đó, thiếu chút nữa tôi đã không thể ra mắt với tư cách là ca sĩ vì kỹ năng diễn xuất của mình. Đây cũng là lý do chấm dứt hợp đồng, tôi không thích diễn xuất."Sau khi nghe điều này thì Tạ Vãn Tinh trợn tròn mắt, nếu một đám diễn viên trẻ không diễn được nghe thấy lời này, chắc là tức giận đến muốn đánh người quá.Ông trời ban thưởng cho đồ ăn nhưng vị đại gia này không những không ăn mà còn một chân đá đi tỏ vẻ khinh thường.Phó Văn Thiện nhìn kịch bản thêm vài lần, nghiền ngẫm cảm xúc, chờ lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt anh trở nên lạnh nhạt cùng nghi ngờ. Anh dùng một tay nhéo cằm Tạ Vãn Tinh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại của y, nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn Tinh, như đang đánh giá và kiểm tra y. Hơi thở của Tạ Vãn Tinh trở nên rối loạn trong giây lát. "Ngươi là thanh đao của trẫm, trẫm trọng dụng ngươi bởi vì ngươi sắc bén, rút ra khỏi vỏ là thấy máu." Phó Văn Thiện cúi người lại gần, khóe miệng rõ ràng nhếch lên, nhưng không có nụ cười nào trong đôi mắt anh," Nhưng một thanh đao mà có tư tình, thì sẽ trở nên cùn, gỉ sắt, cuối cùng chỉ có thể bị vứt bỏ.”(Đang nói theo lời kịch bản nên mình để "ta-ngươi" nha.)Tạ Vãn Tinh mím môi, y mặc kệ để tâm mình chìm đắm vào kịch bản, trở thành một thống lĩnh đặc sứ thân bất do kỵ trong triều đình cổ đại. Trên mặt y không có nhiều biểu cảm, không có sợ hãi, cũng không có vội vàng bày tỏ lòng trung thành với hoàng thượng.Y giống như một vũng nước sâu, phía dưới là sóng ngầm mãnh liệt, tối tăm, nhưng ngoài mặt chỉ có tâm như khô mộc.(cây khô)Lông mi y chớp động, bình tĩnh nhìn hoàng đế một hồi, mới rũ mắt xuống, tựa hồ như nhận thua, trong giọng nói mang theo một tia thê lương nói: "Thần, ghi nhớ kỹ."Rõ ràng khuôn mặt y không chút biểu cảm, cứng ngắc đến mức gần như hờ hững, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự tuyệt vọng vô tận, hàng mi khẽ chớp lại giống như một nhát dao khắc vào tim người.Tâm Phó Văn Thiện gần như mềm trước ánh mắt của y.Anh thầm nghĩ, cái này thì hoàng đế nào mà chịu nổi, có một đặc sứ quyến rũ như vậy, bị y nhìn một cái như vậy, minh quân cũng thành hôn quân. Cảnh này kết thúc ở đây, cảnh tiếp theo là ở Ngự Hoa Viên.Tạ Vãn Tinh nhanh chóng bắt đầu, y cầm kịch bản lên đọc lại vài lần, cố gắng tìm lại cảm xúc của mình. Nhưng tay của Phó Văn Thiện không rời khỏi cằm của Tạ Vãn Tinh.Anh cúi người bóp cằm Tạ Vãn Tinh, ép y ngẩng đầu lên, tay hơi dùng lực, nhưng nụ hôn rơi xuống lại nhỏ vụn cùng ôn nhu. Trước khi Tạ Vãn Tinh định thần lại, Phó Văn Thiện đã ôm y vào lòng, kịch bản trong tay y rơi xuống đất, phát ra một tiếng thanh thúy.Một bên Phó Văn Thiện hôn Tạ Vãn một bên hỏi y: "Hoàng đế này có phải quá tàn nhẫn hay không, gặp một đặc sứ như anh mà chỉ để xử lý vụ án?"(Câu gốc: "这皇帝是不是太暴殄天珍了,遇上你这样的特使处统领,居然只让你办案?”)Tạ Vãn Tinh bị hôn đến thở hổn hển, tay của Phó Văn Thiện đã bắt đầu cởi quần áo y.Y đau đầu mà suy nghĩ xem mình nên dừng lại để ngày mai thuận lợi khởi hành hay để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn. Đây thực sự là một nan đề mang tính thế kỷ."Đặc sứ không xử lý vụ án còn có thể làm gì khác?” Tạ Vãn Tinh khàn giọng hỏi, “Đừng có tự thêm diễn cho chính mình.”Phó Văn Thiện cởi quần của Tạ Vãn Tinh, ném chúng xuống đất, anh nhấc chân Tạ Vãn Tinh lên, mỉm cười với y, đôi mắt anh sáng ngời, nhưng nụ cười này có chút nham hiểm, có một loại xấu xa không thể diễn tả được, nhưng khiến người ta ngứa ngáy."Đương nhiên là làm ấm giường," anh nói. ·Tạ Vãn Tinh không biết giường có ấm không.Dù sao, thì sàn nhà ấm áp, và y là người đã sưởi ấm nó. Khi Tạ Vãn Tinh từ trên mặt đất chống tay ngồi dậy, y phát hiện bầu trời bên ngoài đã chuyển từ chạng vạng sang tối đen như mực. Mặc kệ khắp người đầy dấu vết, y cũng không vội vào phòng tắm tắm rửa, việc đầu tiên y làm là chỉ vào mũi Phó Văn Thiện nói: “Anh về nhà đi, hiện tại, ngay lập tức, ngay lập tức." Khá vô tình.Phó Văn Thiện tự giác đuối lý, sờ mũi áy náy, cũng không phản kháng. Bây giờ thanh tỉnh lại, anh cũng cảm giác mình quá mức, vừa rồi Tạ Vãn Tinh khóc, nhưng anh không có dừng lại.Xác thực rất xúc sinh. Thấy anh trầm mặc, Tạ Vãn Tinh cười lạnh một tiếng, chống eo đứng lên, không thèm quay đầu lại đi vào phòng tắm. · Đêm đó, Phó Văn Thiện bị Tạ Vãn Tinh tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà, anh phải đi bộ trên con đường dài hàng chục mét trở về nhà mình.Mà sáng sớm hôm sau, thậm chí Tạ Vãn Tinh còn không chào hỏi, trực tiếp kéo vali lên máy bay.
Y ngồi trên máy bay, đeo mặt nạ hơi nước, nhắm mắt dưỡng thần, qua một đêm, eo vẫn còn hơi nhức, dù nằm thế nào cũng cảm thấy không ổn.Một bên y than ngắn thở dài, một bên cảm thấy mình quả thực là tạo nghiệt mà, bạn giường nhà khác chỉ là đòi tiền, còn bạn giường nhà mình là muốn mạng mà. Thực sự rất khó để nói ai thiệt hơn ai.Hết chương 19.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store