ZingTruyen.Store

Edit Dan Theo Ba Nhoc Ty Phan Dien Trong Ruong Toi Nao Dong Toan Toc Thu

Chương 18: Dương Miên Miên, bà đây là tìm thấy lương tâm rồi?

Edit by Thanh tỷ

---------------

Bạch Hạo và Bạch Vũ trước đó ngăn cản Bạch Phong không cho cậu bé ăn, dù sao sự khác thường của Dương Miên Miên khiến trong lòng bọn chúng thực sự bất an.

Nhưng Bạch Phong nào sẽ nghe? Căn bản cản cũng cản không được.

Cuối cùng, bọn chúng chỉ có thể bực mình nhìn Bạch Phong từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.

"Cha!"

Nhìn thấy Bạch Minh Mặc trở về, vẻ mặt đang giận của Bạch Vũ lập tức trở nên vui mừng, chạy nhào về phía anh. Nhưng vừa mới tới gần liền nhớ tới vết thương trên người Bạch Minh Mặc, Bạch Vũ kịp thời dừng lại cước bộ của mình.

"Cha, cha mau nhìn Tiểu Phong kìa, thật đáng thất vọng, em ấy hoàn toàn quên mất giống cái ngược đánh mấy con non chúng con như thế nào! Giống cái hào phóng cho em ấy ăn thịt, em ấy liền theo sau giống cái gọi mẹ, con đều không có mặt mũi nào nhìn thẳng."

Nghe con gái cáo trạng, lạnh nhạt trên mặt Bạch Minh Mặc chậm rãi trở nên ôn hòa, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của Bạch Vũ cùng đi vào nhà gỗ.

"Dương Miên Miên là mẹ ruột của các con, thú nhân đều sẽ có lúc phạm sai lầm, chỉ cần biết hối cải, đó chính là điều tốt. Huống hồ ba anh em các con ban đầu vẫn là chui từ trong bụng giống cái ra.

Mặc dù bởi vì nguyên nhân do cha, giống cái thay đổi đối xử với các con không tốt, nhưng bây giờ nếu như giống cái thật lòng muốn sửa đổi, muốn đền bù cho các con, các con thật ra có thể thử tiếp nhận. Nếu như giống cái vẫn tính xấu không đổi như cũ, về sau các con tiếp tục không để ý tới là được."

Nghe Bạch Minh Mặc nói vậy, lông mày Bạch Hạo nhíu càng nhặt.

Cậu tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư dường như so với bất kỳ thú nhân trưởng thành nào còn nặng hơn.

Mà Bạch Vũ thì không hiểu cau mày, ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn cha mình: "Ý của cha là cha cũng muốn tha thứ cho Dương Miên Miên sao? Nếu như cha tha thứ, vậy Tiểu Vũ cũng tha thứ."

Nghe vậy, Bạch Minh Mặc trầm tư.

Anh đã từng vì con non nên mới đồng ý kết làm bạn đời với Dương Miên Miên, anh đối với cô căn bản không có cái loại cảm giác động tình mà giống đực thích giống cái nên có.

Còn bây giờ, hai người đã giải trừ quan hệ bạn đời, anh cảm thấy như một loại giải thoát vậy.

Thế này rất tốt, tương lai nếu Dương Miên Miên có thể tìm được một bạn đời thật lòng với cô, anh cũng sẽ chúc phúc cho cô.

Chứ không phải vì tên Long Khiếu chán ghét cô, cô liền chẳng thèm ngó ngàng tới con non của bọn họ, còn chán ghét bọn chúng.

Giống cái như thế không xứng làm mẹ, con non trước sau đều cần sự che chở của bộ lạc.

"Cha, cha vẫn chưa trả lời con."

Bạch Minh Mặc lâm vào trong suy nghĩ riêng của mình, cánh tay bị Bạch Vũ nhẹ nhàng lay lay, gọi giật trở về.

"Cha và Dương Miên Miên đã giải trừ quan hệ bạn đời, nhưng cha chưa từng hận mẹ con, sao có thể nói tới tha thứ."

Lời này quá phức tạp, Bạch Vũ nghe xong có chút khó lý giải.

Nhưng con ngươi của Bạch Hạo vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ thì khẽ nhúc nhích, cậu hiểu được.

Ý là nói, cha bọn chúng chưa từng thích Dương Miên Miên, tổn thương Dương Miên Miên tạo cho cha, cha căn bản không quan tâm.

Càng không nói đến hận hay không hận, tha thứ hay không tha thứ.

Đến đêm, Dương Miên Miên ở bên cạnh căn nhà gỗ bị sụp của mình dùng lá chuối lót ở dưới đất, phía trên trải lên một tấm da thú làm đệm, dự định cứ như vậy chịu qua một đêm.

Dương Đình tự nhiên không yên tâm để cô ngủ như vậy, bảo cô về nhà ngủ chung với bà.

Nhưng vừa nghĩ tới căn nhà gỗ mà mẹ cô đang ở chung với hai người cha, căn bản nó không dư chỗ để ngủ, cô bị dọa vội vàng từ chối gấp.

"Mẹ không cần đâu, ở trong bộ lạc vẫn rất an toàn, con đắp nhiều thêm hai tấm da thú, ban đêm sẽ không cảm thấy quá lạnh."

Dương Đình sao có thể yên tâm để con gái nhà mình chịu tội như thế? Càng hận nghiến răng Long Khiếu.

"Nếu Long Khiếu còn sống trở về, mẹ phải đi tìm tộc trưởng bảo Long Khiếu tới dựng nhà giúp con mới được. Nhà này của con không phải một hai ngày là có thể dựng xong, cũng không thể luôn ngủ ở bên ngoài chứ?"

Nói đến đây, bỗng dưng hai mắt Dương Đình sáng lên: "Nếu không, hay đêm nay con đi chen chúc nhà gỗ với Bạch Minh Mặc? Hai người các con cũng có thể nhân cơ hội này cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ."

Thật ra ở thời đại này, thú nhân đương nhiên không bảo thủ như nhân loại kiếp trước, nhưng Dương Miên Miên cô làm không được!

Cô muốn công lược trùm phản diện, nhưng trước mắt cô chỉ muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa hai bên mà thôi, cũng không phải trực tiếp ngủ với Bạch Minh Mặc!

Mặc dù dáng dấp của Bạch Minh Mặc nhìn qua rất ngon miệng, nhưng cô sợ khi mình mặt dạn mày dày tìm tới sẽ bị Bạch Minh Mặc một tay đánh bay ra khỏi nhà gỗ!

Ách, mạng nhỏ quan trọng hơn!

Bỗng nhiên trong đầu cô nhảy ra một ý tưởng mới!

Cô lập tức gật đầu với Dương Đình: "Vâng, vậy tối nay con qua đó, mẹ cứ yên tâm trở về ngủ đi."

Thấy Dương Miên Miên nghe lời như thế, không cần bà tốn nhiều nước bọt khuyên nhủ thì Dương Đình vô cùng vui mừng.

"Tốt tốt tốt, chỉ cần con hòa hảo với Bạch Minh Mặc, cái gì mẹ cũng không cần lo lắng."

Đám Dương Đình vừa rời đi, Dương Miên Miên lập tức bắt đầu hành động!

Chỗ tốt duy nhất khi biến thành thú nhân chính là có sức lực thật lớn!

Cô không biết mệt mỏi tìm thức ăn trong nhà gỗ ra, có thể ôm bao nhiêu liền ôm bấy nhiêu, sau đó đi về phía nhà gỗ của Bạch Minh Mặc.

Ba con non và Bạch Minh Mặc ở trong nhà gỗ đang chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ Dương Miên Miên cứ như vậy không có dấu hiệu nào xông vào.

Nhìn Dương Miên Miên đặt một sọt thịt vào trong nhà gỗ, Bạch Minh Mặc không hiểu trực tiếp ngồi dậy, đang chuẩn bị hỏi cô muốn làm cái gì, Dương Miên Miên xoay người chạy.

Nghĩ đến có thể Dương Miên Miên đem thịt tới cho bọn họ ăn, Bạch Minh Mặc thu tầm mắt lại, tiếp tục nằm xuống.

Ai ngờ nằm xuống không bao lâu, khi Bạch Minh Mặc đang chuẩn bị vào giấc ngủ thì chợt lại bị một trận tiếng bước chân nhiễu loạn tâm thần.

"Cô làm gì đấy?"

Bạch Minh Mặc lạnh giọng hỏi, ai dè Dương Miên Miên căn bản không để ý tới anh, đặt xong lại quay người rời khỏi nhà gỗ, lần nữa chạy đi.

Bạch Minh Mặc: "???"

Lần này, tới Bạch Hạo và Bạch Vũ hoàn toàn không còn ý định ngủ nữa, vẻ mặt mờ mịt nhìn cửa nhà gỗ.

Ba người bọn họ có cảm giác, Dương Miên Miên sẽ còn quay lại!.

Quả nhiên, Dương Miên Miên lại tới.

Lần này vẫn là đặt một cái sọt thịt vào trong nhà gỗ, còn cô thì xoay người tiếp tục chạy đi lần nữa.

Lượng thịt của một con trâu không nhẹ, dù sao đây là thế giới thú nhân, khổ người của dã thú nơi này đều lớn.

Sau khi Dương Miên Miên chuyển hết thịt và da thú tới mới dừng lại, không chạy đi nữa.

Nhà gỗ không lớn, bị đồ đạc của Dương Miên Miên chất cho có phần chật chội.

Bạch Phong là đứa bé vô ưu vô lo, sớm đã say giấc, nhưng hai con non cùng Bạch Minh Mặc bị Dương Miên Miên làm cho tâm thần có chút không tập trung, cơn buồn ngủ sớm đã chạy mất.

"Dương Miên Miên, bà đây là tìm thấy lương tâm rồi? Trước đây, thịt của bà không phải đều cầm đi lấy lòng Long Khiếu cùng những giống cái có thể tới gần nói chuyện với Long Khiếu sao? Giờ bà lại muốn làm gì?"

Lời này không phải Bạch Minh Mặc hỏi, là Bạch Hạo vẻ mặt nghiêm túc ở bên cạnh Bạch Minh Mặc hỏi.

Nhìn sắc mặt thối của nhóc con kia, trong lòng Dương Miên Miên phát sầu.

Cô đã như này rồi còn không thể đổi lấy một cái bản mặt hòa nhã của bọn chúng ư?

"Mắng đi, muốn mắng thế nào thì mắng thế ấy. Trước kia là đầu óc mẹ bị nước vào mới đi theo đuổi Long Khiếu. Mà nói tới, đây không hoàn toàn là trách nhiệm của mẹ."

Nói rồi, Dương Miên Miên nhìn thẳng về phía Bạch Minh Mặc, cánh môi run run, trong mắt nhiễm lên sự tủi thân sâu sắc.

Bạch Minh Mặc chưa từng thấy dáng vẻ này của Dương Miên Miên, có điều, da mặt dày của Dương Miên Miên anh đã sớm được lĩnh giáo qua, nhưng không nghĩ tới tính tình của cô có thể thay đổi nhanh chóng như vậy.

"Các con chỉ biết trách mẹ, các con cho rằng cha các con là giống đực tốt ư? Kết thành bạn đời với cha các con, coi như sinh hạ được ba con non các con, cha các con cũng chưa từng nhìn tới mẹ. Mấy năm này, chẳng lẽ trong lòng mẹ không khổ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store