Edit Dan Phi Bat Dan Phi Long Van Nghien
"Cậu hai, cháu về tắm rửa thay quần áo, trước bữa tối sẽ lại đến.""Được rồi, mau đi đi, nhưng tối đừng trở lại nữa, cháu đã ở đây với cậu hai ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt." Phòng y tế trong trại giam này không như những phòng giam khác, bởi người nhà có thể ở lại và chăm sóc tù nhân. Ở trong này, chỉ mỗi cái giường thôi cũng cần dùng tiền để đổi cái mới, hơn nữa nếu như lúc trước Đan Phi không liều mạng kiếm tiền, thì bây giờ cũng không thể ở trong đây lâu đến vậy.Đan Phi không nói gì, cố gắng đứng lên như bình thường. Mãi đến khi cửa đóng lại, cậu mới bước một bước qua phải, rồi từ từ khuỵu xuống. Chỉ vài bước ngắn ngủi cũng đủ khiến cả người cậu đổ mồ hôi lạnh, thì làm sao cậu còn dám nghĩ đến chuyện trở lại, điều này khiến lòng cậu phát run.Đan Phi vội vàng đến đây, nên cũng không mang theo thứ gì. Bây giờ, điện thoại thì hết pin, mưa lại càng lúc càng lớn...Tìm thấy vị sĩ quan cảnh sát quen thuộc, Đan Phi liền hỏi anh ta về các điều kiện và thủ tục để đưa tù nhân ra ngoài điều trị, sau đó mới nặng nề lê bước rời khỏi nhà giam.Trời càng lúc càng tối, quanh đây vốn không có xe qua lại. Hơn nữa, với tình trạng hiện tại, Đan Phi căn bản không thể đến được nhà ga gần đây nhất. Nhưng điều đáng ghét nhất chính là đi chưa được bao xa, mưa liền trút xuống như thác.Đan Phi không quay trở lại mà vẫn bước tiếp về phía trước. Mưa như trút nước, nước mưa nhanh chóng thấm vào, khiến quần áo cậu ướt sũng. Từng giọt, từng giọt dọc theo mái tóc lăn vào mắt, nhưng dường như Đan Phi không có cảm giác gì, cậu chỉ theo bản năng tiến về phía trước. Con đường phía trước giống như không có điểm dừng, bất kể cậu có cố gắng thế nào cũng không tới được điểm kết thúc. Cậu không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, nhưng cũng không thể từ bỏ. Ít nhất, cậu phải đưa cậu hai ra khỏi nơi đó, cậu không được phép bỏ cuộc. Đã bao nhiêu năm trôi qua, cậu hai luôn phải chịu đựng vì cậu, nếu không có cậu hai, cậu sớm đã chết rồi.Không chịu thua bản thân, Đan Phi cố gắng di chuyển bằng chân trái. Dân cư ở đây vốn đã rất thưa thớt, chưa kể còn có trận mưa này... dường như giữa trời đất này chỉ có mình cậu. Cảm giác cô đơn là như thế nào? Rốt cuộc, cậu cũng cảm nhận được, chỉ là nó quá đau đớn.Ngay lúc đó, một chiếc Land Rover màu đen xuất hiện, nó lao xuyên qua màn mưa và chậm rãi tiến về phía cậu.Lúc này, ý thức của Đan Phi đã trôi đi rất xa, cậu căn bản không cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Mãi đến khi giọng nói của Lưu Trấn Đông truyền vào trong tai, cậu mới lấy lại được ý thức."Đan Phi, lên xe."Đan Phi giật mình, ngơ ngác nhìn Lưu Trấn Đông, dường như cậu không biết đây là mơ hay là sự thật.Nhìn khuôn mặt trắng bệch dưới mưa, Lưu Trấn Đông hung hăng đá vào vô lăng rồi kéo người lên xe, sau đó không nói gì liền lột quần áo của Đan Phi ra.Đan Phi cuối cùng cũng phục hồi lại ý thức, cậu trợn mắt nhìn bộ dạng thô bạo của Lưu Trấn Đông, sợ hãi hỏi: "Anh làm gì vậy?"Lưu Trấn Đông tiếp tục cởi quần áo của Đan Phi, dịu dàng nói: "Thay đồ ướt, tránh cảm lạnh.""Tôi tự làm." Đan Phi tuy có chút không tự nhiên, nhưng vẫn làm theo lời của Lưu Trấn Đông. Cậu còn muốn đi thăm cậu hai, cậu không thể bị bệnh.Lưu Trấn Đông cởi áo của mình, tính mặc vào cho Đan Phi. Nhưng khi vừa ngước mắt lên, mặt hắn liền cau lại, mắt thì tối sầm.Không phải là nói quá, nhưng làn da của Đan Phi thật sự... trắng mướt như ngọc, đừng nói đây là cơ thể của một người đàn ông, mà ngay cả cơ thể của người phụ nữ cũng không thể trắng tới như vậy, nhìn thấy liền muốn...Đan Phi giả vờ không thấy sự khác thường của Lưu Trấn Đông, cầm lấy cái áo rồi khoác vào. Cái áo rộng hơn một cỡ mang theo nhiệt độ cơ thể của Lưu Trấn Đông, khiến cơ thể lạnh như băng của cậu ấm hơn rất nhiều.Sau khi bật chế độ sưởi ấm, Lưu Trấn Đông không lập tức cho xe chạy, vì hắn không nhịn được mà nhìn vành tai đỏ ửng của Đan Phi. Cơ thể trắng mịn được bao phủ dưới lớp lông, thoạt nhìn giống như chú mèo con, thật đáng yêu.Không khí trong xe bỗng chốc trở nên mờ ám, Đan Phi buồn bực nhắm mắt lại. Quần lót của cậu đã ướt sũng, ngồi đây quả thật rất khó chịu, nhưng cậu không muốn Lưu Trấn Đông chú ý đến nó, nên không dám động đậy.Lưu Trấn Đông là ai chứ? Với đôi mắt sắc như đại bàng, thì chuyện này sao có thể giấu được hắn. Chỉ là hắn biết có người da mặt mỏng, nên cũng không nói gì.Đan Phi cũng không hỏi Lưu Trấn Đông tại sao đến nơi này. Vì cậu biết một người có thể ngang nhiên lái chiếc Land Rover đi vào trong đoàn, thì thế nào cũng có quan hệ rất rộng. Nếu anh ta muốn tìm hiểu chuyện của cậu, thì thật sự không khó.Đan Phi đoán cũng không sai, chẳng qua chỉ mới hai ba ngày, Lưu Trấn Đông dù có tra được cái gì, cũng không thể quá tỉ mỉ, rõ ràng. Trước mắt, Lưu Trấn Đông cũng chỉ biết Đan Vân hiện tại đang ở trong nhà giam, chuyện của Đan Phi và Đan Vân có liên quan đến Tiền gia và họ bị Tiền gia hại. Với lại, hắn chỉ biết thêm một chuyện nữa, đó là hai ngày trước Đan Vân bị thương, nên Đan Phi đến thăm.Sau khi đi được một đoạn, Lưu Trấn Đông dừng xe trước một siêu thị và xuống mua đồ. Đan Phi nhân cơ hội này cử động mông để xua tan cái cảm giác vải dính ở mông. Tiếc là, cậu cử động nửa ngày cũng không thấy thoải mái, ngược lại còn thấy khó chịu hơn.Một lát sau, Lưu Trấn Đông quay về với một cái túi to, rồi trực tiếp đưa nó cho Đan Phi.Đan Phi cầm lấy mới biết biết bên trong có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa còn có một cái hộp... có hai chiếc quần lót nam màu trắng ở bên trong.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Đan Phi lấy một ổ bánh mì ra ăn, còn quần lót thì coi như không nhìn thấy. Lưu Trấn Đông không muốn để Đan Phi khó chịu nữa, nên kéo Đan Phi xuống ghế sau rồi nói: "Tôi đi mua thuốc lá", sau đó lại bước vào siêu thị.Đan Phi ngậm bánh mì trong miệng và bắt đầu thay quần. Không ai biết lúc này cậu đang nghĩ gì trong đầu. ~~end chương 10~~ mau ủng hộ nha ~~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store