Edit Dammy Tinh Te Gieo Trong Dai Su Ly Tung Nho
Tô Hòa ngủ một giấc tới tận sáng sớm ngày hôm sau.Vũ trụ không phân biệt ngày đêm, nhưng mọi người vẫn theo thói quen dựa vào giờ Trái Đất mà sinh hoạt. Khi Tô Hòa vừa mở mắt, chỉ trong giây lát cậu những tưởng bản thân đã trở lại quê nhà, dưới cơ thể không phải tấm kim loại lạnh lẽo hay cát sỏi lộm cộm, mà là một chiếc nệm mềm mại. Một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp rơi vào mi mắt cậu, cậu tựa như từ thế giới hoang dã một lần nữa quay về xã hội văn minh.Tô Hòa đang ngẩn người chợt phản ứng lại, nơi này không phải Trái Đất mà là Diên Vĩ hạm của Lục Ly. Cậu duỗi người rồi chống tay ngồi dậy, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy chim cắt săn mồi đang đậu ở cửa sổ lẳng lặng nhìn cậu. Cậu có chút xấu hổ mà gật đầu với nó, nhớ rằng tối hôm qua rõ ràng cậu tựa vào mép giường mà ngủ, thức giấc liền biến thành nằm ở trên giường, hẳn là Lục Ly đã tới đây. Cậu cúi đầu nhìn chăn bị áo khoác cọ dơ, cảm giác ngượng ngùng lại càng tăng thêm.Chim cắt bay đến bên cạnh Tô Hòa, nâng một chân lên như muốn bảo Tô Hòa đi theo nó. Nó đem Tô Hòa dẫn tới phòng tắm, bên trong có đồ tắm gội mà Lục Ly đã chuẩn bị. Tô Hòa nhanh chóng tắm qua, học theo cách Hàn Thụy dùng máy tẩy quần áo mà đem quần áo giặt sạch. Cậu nhớ tới lời ông cụ đã từng nói, biện pháp nhanh nhất để thiết lập tình hữu nghị giữa đàn ông chính là cùng nhau lăn lộn. Thứ cậu đã trải qua so với đánh nhau lại càng nguy hiểm hơn, vì vậy tín nhiệm của cậu với Lục Ly cũng tự nhiên mà tăng lên.Trong đầu một chút nghĩ về Lục Ly, một chút lại nghĩ về Hàn Thụy, rất nhanh Tô Hòa đã dọn dẹp xong. Cậu rất có tính tự giác của một vị khách, không có ý định chạy loạn bên ngoài. Chỉ là cậu nhớ tới Hàn Thụy, không biết Lục Ly đã sắp xếp cho Hàn Thụy ở khoang nào? Tối qua y ngủ có ngon hay không? Y cùng ai chạy khỏi Phá Tinh? Tô Hòa cố gắng kết nối với quang não của Hàn Thụy, bên kia vẫn luôn không có phản ứng. Cậu ngẫm nghĩ, rồi khẽ vươn râu tinh thần tìm kiếm Lục Ly.Năng lực của lính gác và dẫn đường có nhiều điểm khác nhau. Ngũ quan phát triển của lính gác có thể giúp họ dễ dàng cảm nhận mọi thứ trong phạm vi tinh thần. Ở trong phạm vi tinh thần, họ không gì không biết, có thể dễ dàng phát hiện một sợi tóc trong góc tường, có thể thể ngửi được mùi vị lưu lại trên quần áo từ hai ngày trước. Nhưng không gì không biết, không đồng nghĩa với việc không gì không làm được, họ không có cách nào xâm nhập vào thế giới tinh thần của người khác, hay trực tiếp truyền đạt tin tức.Ngược lại với năng lực của lính gác, dẫn đường có thể dễ dàng làm được việc mà lính gác không thể. Dẫn đường cường đại không chỉ có thể truyền đạt tin tức trong phạm vi nhất định, mà thậm chí có thể thông qua tinh thần lực thôi miên lính gác, mạnh mẽ khống chế lính gác đó. Tuy nhiên, dưới tình huống dẫn đường chưa từng xâm nhập thế giới tinh thần của đối phương, thì cũng giống như lính gác, sẽ không có cách nào cảm nhận được tin tức cụ thể của người đó.Tỷ như hiện tại Tô Hòa đang muốn tìm kiếm Hàn Thụy, trong phạm vi cảm quan của cậu, tất cả mọi người đều là những điểm sáng lập lòe, cậu không thể nào phán đoán được ai là Hàn Thụy, chỉ có thể tìm Lục Ly trước tiên. Có lẽ là do Lục Ly cùng cậu 100% tương thích, cậu không cần cố gắng tìm kiếm vẫn có thể dễ dàng phân biệt được đâu là Lục Ly, chính là điểm sáng rực rỡ nhất, lớn nhất và ấm áp nhất. Tô Hòa đem suy nghĩ của mình truyền tới, cậu lo rằng sẽ ảnh hưởng công việc của Lục Ly nên liền nhanh chóng thu hồi râu tinh thần...Phòng chỉ huy, Thẩm Thận hướng Lục Ly báo cáo tình huống dân chạy nạn ở khoang đáy.Khi Diên Vĩ hạm rời Phá Tinh đã từ phế tích cứu ra tổng cộng 412 người, trong đó 107 người chuyển giao cho Trầm Mặc Đoàn. 107 người này không phải là chuyển giao tự do, mà Lục Ly lấy thù lao từ Trầm Mặc Đoàn, phí cứu viện của một người tương ứng với một vạn tín dụng điểm. Xét đến số tiền này hẳn sẽ do Trang tướng quân bỏ ra, Lục Ly còn hào phóng mà trừ đi số lẻ. Mặc kệ Trang Vĩ làm cách nào đi lên chiếc tinh hạm may mắn còn tồn tại của Trầm Mặc Đoàn, hắn đã mạo hiểm thay Trang Vĩ che giấu hành tung, thu chút thứ tốt chính là điều hiển nhiên. Hắn còn chưa đem toàn bộ hơn 400 người trên Diên Vĩ hạm đưa qua đã là phần nào nể mặt Trang tướng quân.Lục Ly lướt qua bảng thống kê của Thẩm Thận, bên trên ghi lại kỹ càng tỉ mỉ thân phận của dân chạy nạn ở khoang đáy. Đương nhiên cả Lục Ly hay Thẩm Thận, ai cũng không hoàn toàn tin tưởng. Dù sao quân đội Liên Bang cũng sẽ tới, đến lúc đó đem những người này chuyển giao ra ngoài liền ổn. Cho dù bên trong những người này có bao nhiêu người là sát nhân, tội phạm buôn lậu, thì vấn đề xác minh thân phận cũng là việc đau đầu của quân đội Liên Bang.Điều hắn quan tâm chính là "Hiện nguồn năng lượng còn bao nhiêu?"Đừng nhìn Lục Ly tối hôm qua mới từ trong túi Trang Vĩ kiếm lời một trăm vạn tín dụng điểm, số tiền này có cũng như không có. Lục Ly dựa vào nó mà hướng mấy tinh hạm may mắn còn tồn tại mua một lượng đá năng lượng. Đám người này đều là chạy trốn chật vật, ai cũng không thừa đá năng lượng, vô cùng đáng thương mà đưa một phần cho Lục Ly, cũng vì vậy mới vừa đủ duy trì hệ thống vũ khí và sinh hoạt của Diên Vĩ hạm, còn những thứ khác thì không đủ. Diên Vĩ hạm buộc phải tìm một tiểu hành tinh để bám vào, chờ quân đội Liên Bang tới cứu viện.Thẩm Thận nói: "Ngoại trừ năng lượng dự trữ cho hệ thống vũ khí, hẳn là có thể duy trì hệ thống sinh hoạt thêm 1 khoảng thời gian."Lục Ly nhướng mày, "Chúng ta không có đắc tội Quân Đoàn 4 nhỉ?"Quân Đoàn 4 là quân đoàn đóng giữ gần đây nhất, ngày hôm qua khi nhận được báo cáo của Diên Vĩ hạm đã phái ra một đại quân đi Phá Tinh trước tiên. So với việc cứu viện cho Diên Vĩ hạm, tiêu diệt vương thú đương nhiên càng quan trọng hơn một chút. Cứu viện quân của Diên Vĩ hạm, hẳn phải đợi sau khi Quân Đoàn 4 kết thúc chiến sự ở Phá Tinh.Hai người bốn mắt đối nhau, đồng thời nghĩ đến một khả năng đáng sợ. Thẩm Thận không quá chắc chắn, "Lần trước ở Trung tâm Quân bộ, tướng quân cãi nhau với Khải Luân tướng quân có tính là đắc tội không?"Lục Ly yên tâm "Chỉ là cãi nhau mà thôi, Khải Luân tướng quân đại nhân đại lượng* sẽ không để ý."*Đại nhân đại lượng – 大人有大量 – : người có tấm lòng bao dung lớn, không chấp tiểu nhânThẩm Thận nhắc nhở yếu ớt "Ờm... Ồn ào đến mức khá nghiêm trọng, thiếu chút nữa đánh nhau" Tuy nhiên hắn khẳng định lại rất nhanh, "Chỉ là thiếu chút nữa, với lại nếu đánh nhau thật, cũng là Khải Luân tướng quân đè tướng quân mà đánh."Lục Ly: "......"Tuy rằng suy nghĩ như vậy có chút xấu xa, nhưng hy vọng Khải Luân tướng quân nể tình việc khí thế ông áp đảo hơn mà không cố ý kéo dài thời gian cứu viện cho Diên Vĩ hạm. Lục Ly đang muốn nói tiếp, biểu tình đột nhiên dao động, đồng thời lộ ra một nụ cười khổ. Đúng là Tô Hòa vừa tỉnh dậy liền muốn tìm Hàn Thụy. Lục Ly giao quyền chỉ huy cho Thẩm Thận, chuẩn bị tự mình đi giải thích chuyện của Hàn Thụy cho Tô Hòa.Hắn vừa đi, đám người trong khoang chỉ huy liền nháy mắt với nhau, drama bắt đầu bay đầy trời."Rốt cuộc lão đại cùng dẫn đường có chuyện gì vậy? Hai người còn chưa kết hợp."Giang Ba uể oải mà ngáp một tiếng, "Chẳng lẽ là nhóc dẫn đường còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu."Tối hôm qua chính mắt hắn nhìn lão đại trở về phòng, nghĩ đến việc dẫn đường cũng ở bên trong, cả một đêm hắn kích động không ngủ được. Hắn vốn cho rằng lão đại sẽ cùng dẫn đường kết hợp, Diên Vĩ hạm bọn họ rốt cuộc cũng có thể phá tan lời nguyền chó độc thân. Ai ngờ sáng sớm nhìn thấy lão đại, abc xyz gì đó đều không có phát sinh, Giang Ba vì vậy mà buồn bực nửa ngày.Du Sâm không nặng nhẹ đáp lại một câu, "Vì sao không phải là lão đại 'không được'?"Diên Vĩ hạm lập tức chết lặng, một đám người biểu tình vặn vẹo, ánh mắt quái lạ mà trừng Du Sâm. Liêu Khải nghẹn cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng, hắn hướng Du Sâm làm khẩu hình, "Khoai sọ nhỏ, cậu, xong, đời!"Du Sâm: "......"Một lũ không nghĩa khí!Khúc ngoặc hành lang bên ngoài, bước chân Lục Ly khẽ khựng lại, thấp giọng cười mắng một câu, "Đám hỗn đản này!"...Hắn gõ vài tiếng rồi mở cửa, Tô Hòa đang cùng chim cắt lớn bám ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài vũ trụ. Một mầm cây chỉ có hai chiếc lá non nhỏ ở trên đỉnh đầu chim cắt nhảy tới nhảy lui, chơi vô cùng vui vẻ."Hàn......" Tô Hòa hưng phấn quay đầu lại, ngẩn người, không tìm được bóng dáng Hàn Thụy ở phía sau Lục Ly.Lục Ly đóng cửa lại, đến gần Tô Hòa, "Cậu đang nhìn gì vậy?"Tô Hòa đè xuống nghi hoặc về Hàn Thụy, nói: "Hình như Diên Vĩ hạm vẫn luôn không di chuyển." Từ cửa sổ nhìn ra, khắp nơi xung quanh đều là thiên thạch nổi lơ lửng, Tô Hòa không cảm giác được sự chuyển động của Diên Vĩ hạm, dường như nó đã dừng ở một chỗ thật lâu.Lục Ly khẽ 'ừ' một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tô Hòa, nói: "Đá năng lượng dự trữ của tinh hạm không đủ, giữa hệ thống động cơ và hệ thống sinh hoạt thì chỉ có thể lựa chọn một cái, nên chúng ta đành chờ cứu viện của Liên Bang."Tô Hòa nghĩ đến những tinh hạm nhỏ đã rời đi, đồng tình mà nhìn hắn, hỏi: "Có phải Quân đội Liên Bang rất nghèo hay không?"Lục Ly sửng sốt, nét mặt giãn ra nở nụ cười. Diện mạo hắn anh tuấn, khi cười rộ lên rất có sức hút, khó mà khiến người khác sinh ra ác cảm. Sau khi Lục Ly cười liền ăn ngay nói thật, "Không phải quân đội Liên Bang rất nghèo, mà là tôi nghèo."Tô Hòa: "......"Cậu có chút xấu hổ nhìn Lục Ly, cứng ngắc xoay chuyển đề tài, "Đúng rồi, Hàn Thụy đâu?"Lục Ly thành khẩn xin lỗi, "Hôm qua công việc quá nhiều, tôi quên đón Hàn Thụy lại đây." Tô Hòa nghe vậy trợn to mắt. Lục Ly trong lòng mềm nhũn, tiếp tục nói: "Hàn Thụy vẫn an toàn trên tinh hạm đó, bên trong có người tôi quen biết, tôi đã nhờ họ để ý cậu ấy."Tô Hòa nhíu mày "Nhưng tôi đã cố liên hệ với Hàn Thuỵ từ sáng sớm mà không được."Lục Ly nghĩ lại, Trang tướng quân vì che đậy dấu vết, tất nhiên là sẽ khống chế liên lạc từ bên ngoài. Hắn bảo đảm với Tô Hoà "Chờ khi nào quân đội Liên Bang tới, chúng ta sẽ đi tìm Hàn Thụy."Tô Hòa gật đầu, khẽ ngẫm nghĩ, rồi lại nói với Lục Ly: "Cảm ơn anh". Dù sao cũng là cậu nhờ Lục Ly, hơn nữa Lục Ly còn cứu cậu một mạng. Tô Hòa cảm thấy Lục Ly bận rộn như vậy, ngẫu nhiên quên một số việc cũng không có gì lạ.Lục Ly ân cần hỏi "Đói bụng không? Tôi mang cậu đi ăn cơm."..Hai người đi dọc hành lang thật dài tới tầng thượng của Diên Vĩ hạm. Người thiết kế tinh hạm đã cố ý đặt nhà ăn ở vị trí đuôi cánh, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan vũ trụ mà không vướng góc chết nào. Lúc trước khi Lục Ly mua Diên Vĩ hạm lười cải tạo lại, nên bình thường nơi này cũng chính là địa điểm dùng cơm.Thời điểm cả hai tới nhà ăn người cũng không quá nhiều, vài tên lính gác loi choi nhìn thấy Tô Hoà liền miệng huýt sáo vang. Bởi vì có thuốc quấy nhiễu, những lính gác này không cảm nhận được pheromone trên người Tô Hoà, nhưng có thể làm lão đại tự mình đưa đón, ngoài dẫn đường nhỏ ra thì còn ai vào đây nữa.Đổng Minh từ trong đống táo trên bàn lựa ra một quả to nhất, đỏ nhất, cười hề hề mà đưa cho Tô Hoà "Ăn táo chứ?""......" Tô Hòa, quả táo này chính là do cậu bán cho Diên Vĩ hạm. Cậu nghẹn cười nhận lấy nó, cho dù không dò ra râu tinh thần, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự thân thiện từ trên người lính gác này.Bởi vì Tô Hòa đến đây, đám lính gác cơm nước xong xuôi vốn nên phải rời đi lại sấn tới bên cạnh cậu cùng Lục Ly. Bất chấp sự có mặt của Tô Hoà, đám người điên cuồng nháy mắt với Lục Ly "Lão đại, cố lên!"Lục Ly bất đắc dĩ, cảnh cáo bọn họ không được hù dọa Tô Hòa.Khi đám đông còn nhốn nháo náo nhiệt vô cùng, quang não của Lục Ly đột nhiên sáng lên, gương mặt nghiêm túc của Ngụy Na xuất hiện, "Lão đại, vừa rồi kiểm tra đo lường đã phát hiện ra một cơn lốc không gian, đang lấy vận tốc siêu ánh sáng đánh úp về phía chúng ta."Một đám người: "......"Lục Ly liền bật dậy, "Tôi lập tức chạy về phòng chỉ huy." Hắn nhìn Tô Hoà tay còn đang cầm bữa sáng mà ánh mắt mờ mịt, không yên lòng khi để một mình cậu ở lại đây "Cậu về phòng trước rồi ăn tiếp nhé."Tô Hòa ngoan ngoãn gật đầu.Đối diện Diên Vĩ hạm, một luồng năng lượng cuồng bạo thổi quét kéo đến, vũ trụ u ám tựa như nhấc lên sóng to gió lớn. Tốc độ của cơn lốc quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới gần tiểu hành tinh mà Diên Vĩ hạm neo đậu. Lục Ly bất chấp hệ thống vũ khí, ra lệnh toàn lực bổ sung năng lượng, cố gắng hết sức thoát khỏi sự lôi kéo của cơn lốc không gian.Giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình ở trong cơn lốc cuốn lấy, Diên Vĩ hạm bắt đầu rung lắc dữ dội. Tô Hòa thiếu chút nữa đã ngã văng, cậu nắm chặt trụ giường, bộ rễ của Renault từ vách tường dò ra, mềm nhẹ mà quấn lấy Tô Hòa, giúp cậu cố định lại thân thể.Một nửa Diên Vĩ hạm đã bị cuốn vào cơn lốc, ánh mắt Lục Ly lướt qua phạm vi cơn lốc trên màn hình ảo, dứt khoát nói: "Quay đầu, đi vào khu vực cơn lốc."Không một ai nghi ngờ quyết định của hắn, Thẩm Thận lập tức đem quân lệnh này truyền xuống.Lục Ly đỡ đài chỉ huy để đứng vững, tiếp tục nói: "Di chuyển theo phương hướng của cơn lốc, không cần đối nghịch với nó."Mục tiêu của Diên Vĩ hạm là mắt bão*.*Mắt bão: một khu vực có điều kiện thời tiết hầu như yên bình, với vị trí nằm tại trung tâm của các xoáy thuận nhiệt đới cường độ mạnh.__Lục Ly nhẫn nại, suy nghĩ muốn tránh né Tô Hòa, nhưng Tô Hòa ôm vô cùng chặt, mà bản năng của hắn dường như cũng không kiên định đến mức buộc phải rời khỏi. Lục Ly cảm nhận được ngọn lửa dục vọng trong cơ thể đang dần bùng cháy, từng chút thiêu rụi lý trí hắn. Hắn cọ xát gần gũi cảm thụ hơi thở của Tô Hòa, tựa như có hương hoa nhẹ nhàng vờn quanh. Hô hấp của hai người đan xen, nhu cầu kết hợp tăng vọt như con sóng thần phá vỡ đập nước...Đây là một loại hình phạt ngọt ngào mà tàn khốc.__ Lâu rồi mới gặp lại!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store