ZingTruyen.Store

Edit Dam My Nich Tuu

‼️‼️ Đọc ở web reup có nguy cơ ẻ chảy cao, chỉ đăng trên Wattpad ‼️‼️

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Sau bữa tối, Thẩm Đình Vị đang ngồi xổm trước bát ăn của mèo con đổ thêm đồ ăn cho nó, còn chưa đứng lên đã nghe thấy trong sân có xe đi vào, vẻ mặt của cậu hơi trì trệ, rất nhanh đã giống như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu kêu một tiếng: "Miêu Miêu? Tới ăn cơm nào~"

Khi Liên Quyết vào cửa, Thẩm Đình Vị vừa đứng lên.

Giống như chỉ mới vừa nghe được tiếng động, cậu quay đầu, giương khóe môi lên với Liên Quyết đứng ở cửa: "Chào buổi tối Liên tiên sinh."

Liên Quyết ngước mắt, dừng lại một lát, trả lời: "Chào."

Trên tay Thẩm Đình Vị dính bã vụn thức ăn cho mèo, cảm thấy hơi khó chịu, vốn định đi rửa tay trước, thấy Liên Quyết đi đến phòng bếp, bước chân dừng lại.

"Còn chưa ăn tối sao sao?" Thẩm Đình Vị nhìn hắn.

Liên Quyết nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

Thẩm Đình Vị đứng nguyên tại chỗ mấy giây, mũi chân chuyển hướng, cậu đi vào phòng bếp, nói với Liên Quyết: "Để tôi làm đi."

—— Dù có nói gì đi nữa, sự tỉ mỉ chu đáo trước sau như một này của Liên Quyết khiến Thẩm Đình Vị cảm kích từ tận đáy lòng, cậu đã nói lời cảm ơn quá nhiều lần, nói thêm nữa thì có vẻ dư thừa.

Liên Quyết còn đứng yên không nhúc nhích, không nhìn cậu, cũng không định cảm kích, bình đạm nói: "Không cần."

Thẩm Đình Vị rủ mắt xuống nhìn bàn tay có hơi bẩn của mình, nghĩ một hồi, quyết định dùng cổ tay, cậu chống lên cánh tay của Liên Quyết, định ép buộc đẩy hắn ra khỏi khu bếp.

Liên Quyết không nghĩ rằng cậu lại đột nhiên động thủ, trên mặt có một khoảnh khắc ngây người chưa hoàn hồn lại, tu dưỡng của bản thân nói với hắn cứ tiếp tục lôi kéo là cực kỳ khó coi, thế là chậm chạp nhấc chân lên, nghe theo mà bị Thẩm Đình Vị đẩy ra ngoài.

"Anh có muốn ăn gì không?" Thẩm Đình Vị hỏi hắn, thấy hắn không trả lời, tự mình chủ trương nói: "Nếu như không có, tôi sẽ tùy tiện......"

"Canh đậu phụ cá trích." Liên Quyết chậm rãi mở miệng.

Thẩm Đình Vị hơi ngước mắt lên, nhìn hắn một chút, nói: "Được."

Đã rất muộn, nhưng cũng may Thẩm Đình Vị phát hiện trong tủ lạnh có cá trích đã được xử lý, vậy nên khi làm cũng không tính là quá phiền phức.

Cậu dùng lửa nhỏ với một ít dầu thực vật chiên cá trích đã được ướp gia vị đến khi vàng đều cả hai mặt, thêm vào nước và rượu gia vị, cắt gừng thành sợi rồi cho vào gia vị, khi đậy nắp nồi và chờ nước sôi, lại lục tủ lạnh, lấy nấm hương và thịt ba rọi ra, định làm cho Liên Quyết một món xôi mặn đơn giản.

Cậu cũng từng thử nấu xôi vài lần ở căn nhà lúc trước, nhưng cứ luôn không kiểm soát được, không phải là cơm sánh thì là độ lửa quá nhỏ. Cậu chợt nhớ tới một video ẩm thực nào đó mới xem được trên Weibo hai ngày trước, có đề cập đến bí quyết nấu xôi, cậu vừa thái miếng đậu phụ vào trong nồi canh cá trích, vừa nhớ lại nội dung của video.

Suy nghĩ cả nửa ngày, đành phải đưa ra một kết luận rằng mình đang ở trong giai đoạn 'suy giảm trí nhớ sau khi mang thai', thế là cậu giảm lửa đi, hầm canh trước, chuẩn bị quay về phòng ngủ cầm điện thoại đến.

Đi ra khỏi phòng bếp, Liên Quyết đã không còn ở trong phòng khách, chắc là về phòng tạm thời nghỉ ngơi trước.

Thẩm Đình Vị đi lên lầu lấy điện thoại, vừa mới lên đến lầu hai, đã nghe thấy Liên Quyết dùng một giọng nói bình tĩnh trước sau như một để nói chuyện với người nào đó.

Thẩm Đình Vị phản ứng một chút, chắc là Liên Quyết đang gọi điện thoại.

Cậu không có đam mê tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, bước chân không hề dừng lại, tiếp tục đi đến cuối hành lang, lại phát hiện giọng nói của Liên Quyết càng lúc càng rõ ràng, thậm chí ngay cả tiếng hắng giọng rất nhẹ xen lẫn trong lúc nói chuyện cũng bị cậu nghe được rất rõ ràng. 

Lòng cậu thấy nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã biết được nguyên nhân.

Cậu nhìn cánh cửa đóng lại của căn phòng sát vách mình, mà giọng nói của Liên Quyết đang truyền ra từ trong căn phòng ngủ này.

Trong phòng truyền ra một tiếng vang 'cùm cụp' nhỏ.

Thẩm Đình Vị hơi dừng một chút, giọng nói trầm thấp mà mơ hồ đột nhiên cách rất gần, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người ở bên trong kéo ra.

Liên Quyết cởi chiếc áo vest đã mặc khi bước vào cửa, áo sơ mi trắng phong phanh ở trên người chăm chú phác hoạ ra hình dáng của cơ bắp, chiếc khuy ở cổ áo còn chưa cởi ra, cà vạt lại mất đi hình dáng trang nghiêm ngay ngắn của lúc trước, lỏng lẻo treo ở trên cổ. Hắn một tay cầm điện thoại, tay kia còn đang duy trì động tác mở cửa, vì vậy mà ngậm điếu thuốc mới vừa châm lửa ở trong miệng.

Làn khói trắng lượn lờ trên ngọn lửa đỏ tươi khiến Liên Quyết hơi híp mắt lại, thấy rõ Thẩm Đình Vị đang đứng ở cửa, hắn gần như là ngay lập tức lấy điếu thuốc ở trong miệng xuống, quay đầu, nhíu mày dùng ánh mắt tìm thứ gì đó. Có lẽ là không thể tìm thấy đồ để dập tắt điếu thuốc ở trong tầm mắt, tiếp đó dứt khoát đóng cửa phòng lại.

Liên Quyết vẫn bóp điếu thuốc, hắn đè lên cổ họng có hơi đau, cầm điện thoại đứng bên cạnh cửa sổ lần nữa.

Dư Mạn ở đầu bên kia điện thoại nói: "Vài ngày trước Ninh Tuyết gọi điện thoại đến cho Lão Trần không ít lần, Lão Trần giận vài lần, món đồ được xem như bảo bối mua về từ đợt đấu giá lần trước cũng bị đập rồi, ta đoán chừng Ninh Tuyết đã nói đến chuyện của con."

Thật ra Liên Quyết cũng không bất ngờ.

Sớm chiều ở chung 15 năm cũng đủ để hắn hiểu rõ con người của Trần Trữ Liên, dựa trên tính cách bụng dạ hẹp hòi của Trần Trữ Liên, tuyệt đối không thể tha thứ cho 'con chó' mình tự tay nuôi lớn lại cắn mình một cái sau khi được mình nuôi dưỡng. Tố cáo hắn tội tham ô, chỉ là muốn tự tay đưa hắn vào tù, thuận tiện lấy về lại toàn bộ những 'ban ơn' đã cho đi.

Vốn cho rằng đây là một trận đánh ác liệt, cuối cùng lại là sau một khoảng thời gian lập án và điều tra, bởi vì không đủ chứng cứ, rất nhanh đã thả một Liên Quyết nguyên vẹn ra ngoài. Nếu như chỉ là muốn kìm hãm kinh tế của hắn trong giai đoạn này, ra oai phủ đầu với hắn, điều này thực sự là không hợp lẽ thường.

Trong lòng Liên Quyết rất rõ ràng, người duy nhất có thể ảnh hưởng đến trong lúc này không ai khác ngoài Trần Ninh Tuyết, mặc dù ngoài miệng Trần Trữ Liên không đề cập đến, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra ông yêu thương cô con gái độc nhất này biết bao nhiêu.

Sau khi cúp điện thoại, Liên Quyết cân nhắc rất lâu, mở điện thoại tìm wechat của Trần Ninh Tuyết.

Lịch sử nói chuyện cuối cùng vẫn còn dừng ở trên dấu chấm than màu đỏ kia vào hai tháng trước, hắn nhấn vào ảnh đại diện của Trần Ninh Tuyết, nhìn thấy hình ảnh mới tăng thêm ở trong album ảnh xem trước.

Trần Ninh Tuyết không biết đã kéo hắn ra khỏi sổ đen từ khi nào.

Hắn hơi suy xét, cảm thấy trực tiếp gửi tin nhắn qua thì không phải là một cách tốt. Nếu là trước đây thì còn được, hiện tại ở giữa hai người có thứ gì đó bị đâm thủng hoàn toàn ở trong cảnh tượng xấu xí, sự thân thiết đã được xây dựng qua nhiều năm không khỏi thiếu đi vài phần, lại tăng thêm rất nhiều sự xa cách vô hình.  

Liên Quyết nghĩ đi nghĩ lại, nhấn vào vòng bạn bè của cô, thích một cái plog* du lịch mới nhất của cô, sau đó để điện thoại xuống, đi vào phòng tắm để tắm rửa.

*Một photoblog là một hình thức của blog trong đó tập trung vào hình ảnh và chia sẻ thay vì văn bản.

Đến khi hắn tắm xong đi xuống từ trên lầu, Thẩm Đình Vị đang đặt đồ ăn vừa nấu xong lên trên bàn, hắn không có tự giác đi qua giúp đỡ, lấy cái ly đi rót nước trước.

Thẩm Đình Vị lại về phòng bếp, lúc Liên Quyết cúi đầu ấn vào máy lọc nước nghe thấy tiếng lò vi sóng quay và làm nóng.
 
Hắn đứng ở trước máy lọc nước chậm rãi uống một ly nước, Thẩm Đình Vị đã đi ra từ trong phòng bếp, cầm tờ khăn giấy lau tay.

"Nấu cơm xong rồi." Thẩm Đình Vị nói với hắn.

Dường như rất sợ Liên Quyết sẽ nói cảm ơn với cậu, ngay khi Liên Quyết động đậy bờ môi, chuẩn bị nói chuyện đã đi trước một bước mà nói: "Tôi lên lầu nghỉ ngơi trước."

Liên Quyết đặt ly nước lên chiếc bàn ở cạnh máy lọc nước, không nhìn gương mặt trông dịu ngoan của cậu nữa, cúi đầu lấy chiếc điện thoại đã rung lên hai lần của mình, vừa nhàn nhạt nói một câu: "Ngủ ngon."

Thẩm Đình Vị cũng nói với hắn: "Ngủ ngon."

- Có cơ hội thì tới chơi, anh.

- Cho phép anh mang theo người nhà.

Liên Quyết nhìn chằm chằm hai tin nhắn wechat có thái độ tự nhiên này, diễn dịch hàm ý được biểu đạt ở trong hai câu này của cô, qua thật lâu, trả lời một câu: Được.

Cất điện thoại, đi đến trước bàn ăn, bàn tay kéo thành ghế của Liên Quyết đột nhiên dừng ở trong không trung.

Tiếp đó, hắn cầm lên người gỗ nhỏ đã cảm thấy rất ngu ngốc ngay từ cái nhìn đầu tiên đồng thời trông rất giống với Thẩm Đình Vị ở trên bàn.

Người gỗ nghiêng đầu, hai tay giơ lên cao cao khỏi đỉnh đầu, dùng một tư thế có hơi quái dị nâng lên một tờ giấy ghi chú. Nhìn vào câu chữ không tính là ngay ngắn ở phía trên, không khó để suy đoán quỹ đạo lòng dạ của Thẩm Đình Vị khi viết chữ. 

Giấy ghi chép rất nhỏ, ở giữa được viết bằng nét chữ đoan trang diễm lệ gần như chiếm cả một tờ giấy: Hút thuốc ít lại.

Có thể là cảm thấy câu nói này quá gượng gạo, hoặc là quá không tự nhiên, thế là lại bổ sung thêm một dòng ở góc trái phía trên cùng: Nếu như cổ họng bị đau. 

Về sau lại bổ sung thêm một chữ 'đi' ở sau 4 chữ 'hút thuốc ít lại', cùng với một icon rất ngu ngốc.

Hắn cụp mắt xuống, trên bàn ngoại trừ bữa tối ra, còn để một ly nước lê bốc lên hơi nóng.

[ Nếu như cổ họng bị đau, hút thuốc ít lại đi ^^]

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

U là chòiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store