【EDIT/Đam mỹ】Chú mèo đen của nữ phù thủy
Chương 5
Hai ngày trôi qua trên bụng Charles lại nhiều thêm không ít thịt. Tối nào cậu cũng trộm sờ hoặc nhịn không được mà dùng ngón tay đâm đâm phần bụng không có tí mỡ thừa nào của Richard mà cảm khái, tên chó săn này dáng người thật tốt. Đương nhiên thỉnh thoảng Richard sẽ không để yên cho Charles sờ bụng mà sẽ sờ lại. Nhưng Charles tính tình rất táo bạo, chỉ cần Richard đặt tay vò bụng của Charles cậu liền cắn vào tay hắn cảnh cáo. Mỗi đêm Charles đều để cho Richard sờ tai của cậu, làm như vậy tương đối dễ ngủ.
Tình tình của Richard rất tốt. Ngay cả khi Charles mắng hắn, cắn hắn hoặc bất ngờ lao vào phòng tắm dùng vòi sen xịt nước vào người hắn hắn cũng không tức giận. Bởi vì hắn biết tâm tư Charles hệt như một đứa trẻ vậy nhất định phải dỗ dành mới tốt. Richard luôn luôn suy nghĩ như vậy, hắn quyết định cố gắng lừa Charles vào tay mình.
Đúng vậy, Richard vẫn luôn thích Charles chỉ là vẫn luôn không nói ra. Từ ngày đầu tiên hắn bước chân vào nhà hắn liền thích cái thái độ ngạo mạn, vô lễ của gia hoả này. Richard rất thích rất thích bụng thịt của Charles. Ngay cả khi gia hoả này tính tình táo bạo hơn những con mèo khác cũng không quan trọng, hắn vẫn cứ thích. Chỉ là những lời này hắn chưa từng nói với Charles, nếu để Charles biết được chắc chắn sẽ ngẩng cao cái cằm kiêu ngạo và lắc lắc cái đuôi, cảm thấy rằng hắn thích cậu là chuyện hiển nhiên.
Cuối cùng hắn vẫn hướng Charles tỏ tình. Bất quá chuyện này có chút không thuận lợi, ở giữa còn phát sinh ra khúc nhạc dạo ngắn.
.
.
.
.
.
.
Hôm nay phù thuỷ vẫn chưa về nhà, Charles ở trong phòng phù thuỷ lục lọi đồ vật. Cậu nhớ rõ trước kia phù thuỷ có một chiếc bình nhỏ xinh đẹp chứa nước thuốc mà hồng phấn. Cậu vẫn luôn muốn nhìn kĩ nó nhưng phù thuỷ giấu cái bình kia rất kín không cho Charles đụng vào. Charles từng lén lút đi tìm thế nhưng luôn bị phù thuỷ bắt được. Hiện tại nhân lúc phù thuỷ không có nhà Charles muốn tìm cái bình nhỏ kia.
Tìm đông tìm tây thiếu điều muốn giở luôn cái phòng của phù thuỷ lên mà vẫn không thấy. Cuối cùng Charles đói bụng bèn cụp tai, kéo đuôi vào phòng bếp tìm Richard. Thơm quá, Charles khịt khịt mũi, đi đến bên cạnh Richard nhìn nồi canh thịt. Không tốt a chỉ cần ngửi thấy mùi này eo Charles liền mềm nhũn. Cậu ghé vào sau lưng Richard cọ a cọ, thậm chí còn meo meo kêu lên.
"Có chuyện gì với cậu vậy?" Richard để mui canh xuống, quay người nhìn thoáng qua Charles. Hắn bây giờ bị cọ đến nổi sợ không khống chế được mình mà bổ nhào vào con mèo ngạo mạn này.
"Thơm quá". Charles ngửi thấy mùi thịt trong nồi, đỏ mặt hỏi: "Khi nào tôi có thể ăn?"
"Nhanh qua bên kia ngồi". Richard bảo Charles ngồi xuống ghế chờ. Lần này Charles rất ngoan, không nói gì, nằm gục trên bàn chờ ăn cơm.
Rất nhanh Richard liền bưng nồi canh thịt lên. Đêm đó Charles đem toàn bộ canh trong nồi uống sạch, không chừa lại giọt nào. "Món canh hôm nay cùng mấy ngày trước hương vị không giống nhau". Charles ăn no bụng bưng bát nói một câu.
"A, tôi cho thêm một ít đồ vào. Lúc nãy tìm thấy trong tủ một thứ gì đó giống như gia vị nên cho vào luôn."
Charles tò mò ngẩng đầu hỏi hắn là cái gì, Richard trả lời đó là một cái bình thuỷ tinh có chất lỏng màu hồng phấn, rất thơm nên liền cho thêm vào. Nói xong hắn còn lấy cái bình ra đưa cho Charles xem, đó chính là cái bình mà Charles mất một ngày để tìm. Trong lòng không khỏi vui vẻ mà cầm khư khư cái bình trong tay. Mặc dù bên trong trống rỗng nhưng không quan hệ cậu chính là muốn cái bình này. Charles nghĩ thật tốt, cậu sau này muốn đem sữa bò tươi mà cậu thích nhất đổ vào trong cái bình này, mỗi ngày đều ngắm.
Trời vừa tối chuyện tồi tệ đã xảy ra. Sau khi Charles uống xong canh thịt liền xảy ra phản ứng. Nửa đêm một mực ôm lấy Richard mà cọ khiến hắn không ngủ được. Hắn đứng dậy xem xét tình hình thì giựt nảy mình. Con mèo nhỏ này hai mắt ngập nước, chóp mũi đỏ ửng uỷ khuất nhìn mình. Dáng vẻ chực chờ sắp khóc lớn quả thật đem hình tượng đó giờ toàn bộ đánh tan. Hiện tại Charles vô cùng mê người, Richard có chút chịu không nổi.
"Richard." Charles im lặng ngồi trên mặt đất, quần áo trên người đã sớm cởi ra hết, trần trùng trục ngồi trước mặt Richard. Kẹp hai chân lại, lỗ tai và đuôi thi thoảng lắc lắc.
Richard lập tức ngồi dậy. "Làm sao vậy?" Hắn hỏi. Nghĩ thân thể Charles không thoải mái liền đem chăn khoác lên người cậu nhưng lập tức lại bị Charles kéo xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store