Edit Dam My Cham Phong Doi Quyet Thuy Thien Thua
Cố Thanh Bùi nghỉ hai ngày, chỉ ở nhà không đi đâu cả.Chuyện Nguyên Dương khiến anh cảm thấy có hơi phiền lòng, thật sự không muốn nghĩ đến. Binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua cả rồi, anh không tin mình không đối phó được thằng ngốc Nguyên Dương mới chừng hai mươi tuổi.Sáng hôm sau, anh xuống lầu đúng giờ, Nguyên Dương cũng đúng giờ đứng dưới lầu chờ anh. Có điều sắc mặt hắn âm u, vừa mới nhìn đã nổi bão.Ánh mắt Nguyên Dương như chim ưng, khi đôi mắt kia hung tợn nhìn chằm chằm ai đó, sẽ khiến người ta không lạnh mà run.Cố Thanh Bùi cũng là thân phàm xác tục, cũng sợ đau. Nhìn Nguyên Dương giống như đang muốn đánh anh như thế, dù có là đúng ý anh đi chăng nữa thì nói thế nào cũng thật khiếp người.Anh để túi máy vi tính che trước ngực theo bản năng, vừa vặn xe của anh ở ngay bên cạnh khiến anh không tự chủ mà nhích lại gần xe mình hơn, hỏi: "Sao đấy? Ngủ không ngon à?"Nguyên Dương lạnh giọng nói: "Anh giả ngu cái gì hả, là anh giật dây ba tôi đòi tiền tôi chứ gì."Cố Thanh Bùi bày ra vẻ mặt hết sức vô tội: "Hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua nói với Nguyên đổng rằng tốt nhất nên để cho cậu độc lập kinh tế.""Con mẹ nó tôi không độc lập chỗ nào.""Cái này, đây là chuyện của cậu, tôi cũng không rõ lắm. Không biết Nguyên đổng đã làm gì?" Cố Thanh Bùi tỏ vẻ không hiểu, ánh mắt vô cùng thành khẩn."Con mẹ nó anh lại giả bộ nữa!" Nguyên Dương tức giận quát một tiếng: "Tôi đưa hết cho ba rồi đấy, giờ chắc anh vui lắm nhỉ!"Cố Thanh Bùi nháy mắt: "Ồ? Nguyên Dương, tôi thật sự không biết cậu đang nói gì."Trong đầu anh nghĩ thằng nhóc này không chịu kích động được dù chỉ một chút. Đúng như anh nghĩ, chỉ cần Nguyên Lập Giang đòi tiền của hắn, lòng tự ái của hắn chắc chắn sẽ tăng vọt nên sẽ lập tức đưa hết tiền.Cũng bởi nhìn đúng điểm này nên anh mới kêu Nguyên Lập Giang làm như vậy. Không thực sự dạy dỗ Nguyên Dương một chút thì khó mà khiến cho người ta phục. Bài học dành cho Nguyên Dương lần này không nhỏ, đưa tiền trong túi mình cho người khác, dù là ai đi nữa chắc chắn cũng đều thấy khó chịu, chỉ cần nhìn thái độ của Nguyên Dương là biết.Có điều, mình hình như đang lâm vào tình cảnh có chút nguy hiểm. Cố Thanh Bùi nhìn chung quanh một chút, vì còn quá sớm nên trong bãi đậu xe này rất ít người, mà dù có người thì cũng vô ích.Nguyên Dương hừ lạnh nói: "Trong bóng tối thì cái gì cũng dám làm, ngoài sáng thì giả bộ đáng thương. Cố Thanh Bùi, tôi thật muốn bóp chết anh."Cố Thanh Bùi nở nụ cười trấn an: "Nguyên Dương, cậu bình tĩnh một chút. Cậu nghĩ xem, thật ra thì đây cũng là chuyện tốt mà. Nếu cậu thật sự muốn Nguyên đổng không thể trói buộc cậu, thì cậu thực sự độc lập đi. Đợi đến khi cậu có thể kiếm được nhiều tiền hơn Nguyên đổng, thì ông ấy sẽ không quản được cậu nữa rồi.""Con mẹ nó, anh nghĩ tôi giống như các người à? Cần bao nhiêu đấy tiền có thể mang vào quan tài chắc?" Nguyên Dương nheo mắt nhìn Cố Thanh Bùi: "Họ Cố kia, hôm nay tôi dạy dỗ anh một chút, đừng tưởng tôi cứ chịu đựng anh mãi thì anh có thể vênh váo lên mặt!"Cố Thanh Bùi lùi về sau một bước, không biết Nguyên Dương muốn làm gì.Chỉ thấy Nguyên Dương quay lại chiếc Hummer của mình, lấy một cái búa lớn từ băng ghế sau - là loại búa dùng để đập xi măng trên công trường. Người này thực sự có thể lấy nó từ công trường ra, trên đầu búa còn bọc một lớp bùn thật dày.Cố Thanh Bùi nhịn lại sự thôi thúc muốn nhanh chân bỏ chạy, nhưng quả thật anh đã muốn chạy lắm rồi.Mặc dù Cố Thanh Bùi có thói quen rèn luyện thể lực, nhưng giờ thì dẫu là Schwarzenegger cũng không thể tránh khỏi tên nhóc kia.Nguyên Dương lấy tay ước lượng cây búa, rất nhanh đã cầm thuận tay rồi xách búa đi đến chỗ Cố Thanh Bùi.Cố Thanh Bùi lại lùi một bước về sau, trợn mắt nhìn thẳng Nguyên Dương. Anh không tin Nguyên Dương dám lấy búa đánh anh.Nguyên Dương lập tức giơ bá lên, hung hăng đập xuống xe anh.Rầm một tiếng thật vang, mui chiếc Cayenne Porsche Cố Thanh Bùi vừa mới đổi chưa được hai năm đã lõm xuống một cái hố lớn.Chiếc xe điên cuồng kêu lên, mấy chiếc xe đỗ kế bên cũng vì tiếng vang lớn mà rối rít hú còi khiến cho bảo vệ bãi đậu xe từ đằng xa chạy đến.Sắc mặt Cố Thanh Bùi trầm xuống, lạnh lùng nhìn Nguyên Dương.Khóe miệng Nguyên Dương nhếch lên, hắn khiêu khích cười một tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ bồi thường, tranh thủ lúc tôi còn đền nổi." Nói xong, hắn lại nện thêm một húa lên mặt bên trên cửa xe. Thân xe đẹp đẽ đã hoàn toàn biến dạng."Có điều, tôi chỉ trả chi phí sau khi khấu hao. Nếu anh không hài lòng thì đi tìm ba tôi mà đòi, dẫu sao tôi cũng đưa tiền cho ông ấy cả rồi." Nói xong hắn lại vung thêm một búa.Từng búa kia nện xuống chẳng khác nào đang đập vào mặt Cố Thanh Bùi. Anh nắm chặt quả đấm, lửa giận dâng lên cuồn cuộn trong lòng.Bảo vệ của tiểu khu chạy tới, hô lớn: "Này, anh làm gì đấy!"Nguyên Dương xách búa, quay người trừng mắt khiến mấy bảo vệ kia sợ hãi không dám bước tới.Cố Thanh Bùi giơ tay ra hiệu: "Không sao, các cậu không cần quan tâm.""Tôi, tôi báo cảnh sát nhé.""Không cần." Cố Thanh Bùi lạnh lùng nhìn Nguyên Dương: "Cậu đập đi, tôi sẽ gửi hóa đơn cho Nguyên đổng của cậu.""Đừng có lấy ba tôi ra hù dọa tôi, mẹ nó nếu ông đây lại để cho anh hung hăng càn quấy thì ngày mai anh sẽ cưỡi lên đầu tôi luôn chứ gì."Có vẻ như Nguyên Dương đã đập đã đời rồi, phát tiết toàn bộ căm hận của hắn đối với Cố Thanh Bùi lên chiếc xe vô tội kia khiến một chiếc xe tốt như thế bị đập thành sắt vụn. Bảo vệ đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngơ ngác.Cố Thanh Bùi xanh mặt đứng nhìn bên cạnh, từ từ điều chỉnh lại tâm trạng bản thân.Mặc dù Nguyên Dương đập từng búa lên xe nhưng quả thật cũng có chút tác dụng ra oai với anh, khiến cho anh phải điều chỉnh sách lược đối phó với Nguyên Dương lại một chút, không dám ép quá chặt nữa.Dù cho anh có chắc chắn được việc Nguyên Dương có động thủ với mình hay không thì anh cũng không thể mạo hiểm như thế. Dẫu sao thì khi thấy một chiếc xe bền chắc cứ vậy mà bị đập nát trước mắt mình, ai cũng không dám nghĩ đến chuyện nếu cái búa kia rơi xuống người mình sẽ có hậu quả gì.Mặc dù trong mắt anh Nguyên Dương rất non nớt, quá dễ bị kích động, nhưng dùng chiêu giết gà dọa khỉ còn dùng thành thạo hơn cả lời nói. Cái kiểu hành xử lưu manh này người bình thường không thể nào học nổi. Một chiêu này của Nguyên Dương quả thực có hiệu quả không tồi.Cả người Nguyên Dương đầy mồ hôi rồi mới thỏa thuê mà vứt cây búa đi. Hắn cởi áo khoác âu phục, vạt áo sơ mi bên trong đã hơi ướt. Hắn phủi bụi trên tai, từ trên cao nhìn xuống Cố Thanh Bùi: "Cố tổng, đi làm thôi?"Cố Thanh Bùi nhìn đồng hồ đeo tay: "Cậu trễ mất hai mươi phút. Hôm nay là thứ hai nên kẹt xe rất ghê, nếu chúng ta đi trễ thì cậu phải trả tiền phạt đi muộn cho cả hai người đấy."Nguyên Dương hừ một tiếng, cười nói: "Anh cảm thấy trừ tiền lương của tôi như thế là có tác dụng hả?"Dù sao xe cũng đã đập rồi, Cố Thanh Bùi lười giả vờ với hắn, nheo mắt cười một tiếng: "Đúng, nếu cậu cảm thấy vô dụng thì hiển nhiên cậu vẫn chưa trả hết tiền."Đầu ngón tay Nguyên Dương gần như chọt vào mũi anh: "Tôi nói đưa thì tôi sẽ đưa, không giữ lại cái gì hết. Có cái khổ nào mà tôi chưa nếm chứ, không có tiền thì nhằm nhò gì."Cố Thanh Bùi cười lạnh nói: "Thật là một anh chàng thuần khiết, để tôi nhìn xem tháng này cậu sẽ sống thế nào đây. Trước đó đã nói rồi đấy, nếu có gan thì đừng có mà đi mượn tiền mấy người bạn giàu sang phú quý kia của cậu.""Ông đây xưa nay chưa mượn tiền ai bao giờ, sơn hào hải vị tôi ăn được thì bánh bao cứng như đá tôi cũng ăn được." Nguyên Dương híp mắt, vỗ lên mặt Cố Thanh Bùi: "Có điều, họ Cố à, hai sườn núi chúng ta sẽ vẫn phải dính vào nhau."Cố Thanh Bùi nhìn hắn, bên ngoài cười nhưng bên trong thì không.Hôm nay là thứ hai, theo yêu cầu của Cố Thanh Bùi, tám giờ rưỡi sẽ bắt đầu họp như thường lệ, các quản lý nhân viên sẽ báo cáo công việc.Sau khi báo cáo xong, đến phiên Cố Thanh Bùi phát biểu tổng kế và nói về yêu cầu công việc tuần này. Anh vừa mở miệng đã liền nói: "Trước khi bố trí công việc, tôi sẽ công bố một thông báo xử phạt." Anh cầm một tờ văn kiện, đọc: "Liên quan đến việc xử phạt đồng chí Nguyên Dương."Đại khái là trong lúc làm việc Nguyên Dương vô cớ rời khỏi vị trí hai lần, phạt ba trăm đồng cảnh cáo.Ngồi bên cạnh anh là tổng thanh tra kế toán - Lưu tổng. Lưu tổng nhịn không được liếc nhìn báo cáo trong tay Cố Thanh Bùi, phát hiện đó là bản thông báo hội nghị chứ không phải văn kiện xử phạt. Lưu tổng không khỏi nhìn Nguyên Dương một cái, chẳng biết sao thằng nhóc này lại đi đắc tội sếp lớn rồi.Sau khi Cố Thanh Bùi đọc xong thì cười khanh khách nhìn Nguyên Dương: "Tiểu Nguyên, công ti có tổ chức kỉ luật, bất kỳ người nào cũng không được vi phạm, nếu không thì đều phải chịu xử phạt tương ứng. Mong rằng mọi người ngồi ở đây đều lấy đó làm gương."Nguyên Dương lạnh lùng nhìn anh.Lúc này, Cố Thanh Bùi mới bắt đầu bố trí công việc cho tuần mới.Sau khi tan họp, chuyện đầu tiên Cố Thanh Bùi làm là gọi điện tố cáo với Nguyên Lập Giang.Chuyện tố cáo này rất có kỹ xảo. Đầu tiên, không thể chủ động nhắc đến chuyện tố cáo mà là nói chuyện khác, sau đó thông qua ám chỉ để đối phương chủ động nhắc đến sự kiện đó, thế là mình cứ vậy tố cáo trôi chảy mà thôi.Vì thế, đầu tiên Cố Thanh Bùi dành hơn mười phút đề nói về vấn đề món nợ với Nguyên Lập Giang, báo cáo tình hình một chút rồi nói đến tinh thần diện mạo các thứ của công ti. Cuối cùng Nguyên Lập Giang cũng không nhịn được mà hỏi tình hình Nguyên Dương, hỏi chuyện mình đã lấy hết tài sản của hắn rồi, hắn có phản ứng gì không.Cố Thanh Bùi chậm rãi thở dài: "Có chút phản ứng, suy cho cùng vẫn là trẻ con, kích động một chút có thể hiểu được.""Cái gì? Nó làm cái gì rồi?"Cố Thanh Bùi nói qua loa: "Không có gì, chẳng qua là xung động mà thôi, sau này cậu ấy sẽ hiểu nỗi khổ của ngài mà.""Cuối cùng nó đã làm cái gì? Không phải động thủ với cậu chứ?"Cố Thanh Bùi lại úp úp mở mở mấy câu rồi mới kể chuyện "khó xử" xảy ra hồi sáng sớm, chuyện Nguyên Dương đã xách búa đập xe hắn cho Nguyên Lập Giang nghe, hơn nữa còn bổ sung: "Nguyên đổng, thực ra cũng chẳng có gì. Tôi có bảo hiểm, vừa vặn cũng muốn đổi xe. Ngài phải hiểu cậu ấy vừa thay đổi hoàn cảnh sống, nhất thời khó mà thích ứng được nên để cậu ấy phát tiết một chút cũng tốt mà...""Thằng khốn!" Đầu dây bên kia, Nguyên Lập Giang tức giận không chịu được.Cố Thanh Bùi lại khuyên đôi câu rồi mới cúp điện thoại. Trong lòng anh đã thoải mái hơn nhiều, nở nụ cười thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store