ZingTruyen.Store

[Edit/Đam] Cuộc sống sau khi kết hôn của tổng tài mèo lớn

Chương 32: Thăng chức rồi

AchlysDo

Đỗ Nhược Ngu hơi bối rối, sau đó nghe một tiếng 'phụt' bên cạnh.

Đỗ Nhược Ngu nghiêng đầu trợn mắt nhìn Sư Diệc Quang, nói: "Anh cười."

Sư Diệc Quang đổi mặt trong một giây, mặt không thay đổi nói: "Không, tôi không cười."

Hàn Dung trên giường sofa không còn sức lực chôn đầu trở lại, lầm bầm: "Hai người ồn ào quá đấy."

Đỗ Nhược Ngu vội vàng nói: "Xin lỗi, bọn tôi đi ra ngoài."

Hàn Dung nói: "Thôi, dù sao tôi cũng không ngủ được nữa."

Cô đứng trên giường sofa, lúc này Đỗ Nhược Ngu mới nhìn rõ, mõm của cô nhọn hơn chó một chút, răng nanh hơi lộ ra nhìn rất sắc nhọn, hơn nữa hai bên có lông dài, mắt nhỏ dài mà sắc sảo, ánh mắt hung dữ thuộc về động vật ăn thịt.

Thật ra thì... Nói là Samoyed không bằng nói rằng Husky trắng đi.

Đương nhiên là nhìn thông minh, uy vũ hơn Husky nhiều.

Cuối cùng Đỗ Nhược Ngu cũng nhận ra, hét to: "Hoá ra là chó sói!"

Hàn Dung quả thật muốn khóc, nói: "Vẫn là thư ký Đỗ tốt nhất, có thể nhìn ra tôi là chó sói."

Đỗ Nhược Ngu ngạc nhiên nhìn cô, chó sói trắng, nhìn khá đẹp trai đó.

"Chó sói núi tuyết, giờ rất là hiếm gặp." Sư Diệc Quang ở bên cạnh nói.

Đỗ Nhược Ngu nghe hắn nói chuyện thì hơi tức giận: "Tại sao anh lại lừa tôi nói rằng chị Dung Dung là chó?"

Hàn Dung cào cào giường sofa mà Sư Diệc Quang dùng để nghỉ ngơi, bất mãn: "Em biết là anh giở trò mà."

Sư Diệc Quang không hề hối lỗi, còn nói với Đỗ Nhược Ngu: "Không phải chính cậu cũng nhìn nhầm hả?"

Đó là do bị anh lừa đó!

Đỗ Nhược Ngu thở phì phò nhìn Sư Diệc Quang, lại nói: "Chị Dung Dung thật sự là em gái của anh à?"

Từ bao giờ mà sư tử và chó sói lại là họ hàng vậy?

Sư Diệc Quang đáp: "Là thật đó, bên nhà mẹ tôi cũng là sư tử. Năm đó mẹ của nó, cũng là dì tôi, vì thèm khát sắc đẹp của ba nó nên nhất định phải gả cho họ nhà chó."

Lượng tin tức hơi lớn rồi nha... cậu phải tiêu hoá một chút đã.

Đỗ Nhược Ngu ngơ ngác bắt trọng điểm: "Cái gì là thèm khát sắc đẹp vậy?"

Hàn Dung cướp lời: "Chính là ngoại hình rất đẹp trai. Ba tôi là chó sói tuyết thuần chủng, đẹp lắm đó nha! Là đẹp trai kiểu vừa nhìn một cái là không thể nhìn nhầm thành chó."

Vậy là tiêu chuẩn đẹp trai hay không là nhìn có giống chó hay không hả?

Thật ra thì ngoại hình của Hàn Dung rất đẹp, chắc là thừa hưởng tướng mạo của ba mình, mọi người đều nói con gái giống ba mà.

Có điều mặc dù cô cũng là chó sói lớn xinh đẹp nhưng... thật sự vẫn hơi giống chó.

"Cậu có biết vì sao lại giống chó không?" Sư Diệc Quang rảnh rang nói, "Cũng là vì ngoại hình quá tròn trịa đấy."

Hàn Dung chợt nhảy xuống khỏi giường, gào một tiếng, lao như một cái bóng trắng đến cắn ống quần của Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang nhăn mày: "Đừng có mà chảy nước miếng lên quần của anh, thích cắn người còn không nhận mình là chó."

Đỗ Nhược Ngu thấy Hàn Dung không cắn mạnh, cảm thấy tổng tài bị cắn cũng không sao, hỏi tiếp: "Ra là sư tử có thể kết hôn cùng chó sói à?"

Sư Diệc Quang kì quái nhìn cậu: "Sao lại không được, tôi và cậu cũng kết hôn rồi mà."

Đỗ Nhược Ngu hơi ngạc nhiên, cảm thấy hơi nóng mặt.

Sư Diệc Quang cũng phát hiện ra lời này có chút không đúng, ho khan.

"Phì." Hàn Dung nhả ống quần Sư Diệc Quang ra, nói, "Hai người phiền quá đấy! Cái không khí hồng phấn này là cái gì vậy hả? Đừng có ngược cẩu."

Hàn Dung nhìn về phía Đỗ Nhược Ngu, nói: "Không phải lo, gen biến thành động vật của chúng tôi rất mạnh. Sau này em bé mà hai người sinh ra nhất định là sư tử."

Đỗ Nhược Ngu: "..."

Nghĩ xa quá vậy!

Sư Diệc Quang lên tiếng tiếp lời Hàn Dung: "Nếu hai bên cùng là động vật thì đứa trẻ là gì sẽ phải dựa vào vận may. Sau khi dì và chú kết hôn, sinh ra Hàn Dung, kết quả là chó soi, bên ngoại của tôi rất không vui."

Hàn Dung cũng không vui, nói: "Chó sói tốt lắm đó."

Sư Diệc Quang gật đầu một cái: "Quả thật là rất tốt, có lúc rất là tiện." Hắn nói với Đỗ Nhược Ngu, "Tất cả chó trong công ty không có ai có mũi thính như nó đâu."

Đỗ Nhược Ngu ngồi xổm xuống, nhìn Hàn Dung.

Vì là động vật trên núi cao so với mặt nước biển, lông của sói tuyết rất dày, Hàn Dung ngồi bẹp xuống đất, đuôi đặt bên cạnh cơ thể, nhìn lại Đỗ Nhược Ngu.

Nhìn đẹp một cách lạnh lùng, nhưng thật ra là một tiểu thư chó sói đuôi to hiền lành.

Đỗ Nhược Ngu mỉm cười nói: "Vậy nên chị Dung Dung đã tìm được USB nhờ mùi của nhóm đồng nghiệp kia."

Trên mặt sói tuyết lờ mờ nổi lên màu đỏ ửng, cô nói: "Hôm qua cô ta khóc quá là phiền, cho nên tôi mới đi tìm thôi, hơn nữa cô ta xịt loại nước hoa mùi cỏ tươi mà tôi ghét nhất, trên USB cũng có, ngửi một cái là tìm thấy liền."

Cô nói nói, vẫn không nhịn được mà than phiền: "Cả toà nhà đều có mùi của cô ta, chắc là bình thường cũng đi khắp nơi buôn chuyện cho nên mới mất chút thời gian thôi."

Đỗ Nhược Ngu nói: "Vừa rồi người bị hại gửi lời cảm ơn cô."

Hàn Dung nâng nâng móng vuốt, ghét bỏ: "Tôi không tìm không phải vì cô ta. Nếu USB này bị mất, các phòng ban bên dưới sẽ lại bận rộn, tôi làm vì tất cả mọi người."

Quả nhiên là có một nửa dòng máu họ mèo, vẫn có chút kiêu ngạo, Đỗ Nhược Ngu thấy rõ nhưng không bóc mẽ, chỉ cười thôi.

Sư Diệc Quang nhìn một người một chó, đột nhiên nói: "Cậu cứ nhìn chằm chằm vào đuôi của nó, có phải là rất muốn sờ đuôi không?"

Đỗ Nhược Ngu hơi cứng lên một chút.

Tổng tài lại bắt đầu rồi!

Mặc dù đúng là có ngứa tay chút xíu như vậy, nhưng không cần phải nói ra đâu.

"Không được sờ." Sư Diệc Quang xị mặt, lành lạnh nói, "Nó là chó sói cái."

AI ngờ Hàn Dung lại tuỳ tiện nói, "Em không ngại đâu, quan hệ của em với thư ký Đỗ rất là tốt."

Sư Diệc Quang trợn mắt nhìn cô, kết quả là Hàn Dung mặc kệ sắc mặt của anh họ, xoay người hào phóng khoe cái đuôi ra.

Ồ, đuôi to lông xù trắng tinh.

Đỗ Nhược Ngu ngẩng lên nhìn Sư Diệc Quang. Tổng tài đang sầm mặt, ánh mắt băng lạnh quan sát cậu.

Đỗ Nhược Ngu cắn răng, sờ sờ thật nhanh lên đuôi Hàn Dung, nói: "Tôi chỉ sờ một cái thôi."

Oa, sờ thật sướng, vừa mềm lại vừa thích, đuôi thật dính tay quá đi.

Sư Diệc Quang muốn tức đến bùng nổ tại chỗ.

Hàn Dung cười, nói: "Tôi không ở đây ăn thức ăn cho chó nữa đâu. Thư ký Đỗ, lần sau tôi sẽ lén cho cậu sờ lông, hôm nay tôi về trước, xin nghỉ một ngày!"

Nói xong cô nhảy lên một cái, mượn lực từ bệ cửa sổ, chui ra ngoài.

...Cô ấy thường ra khỏi phòng làm việc của tổng tài như vậy sao?

Bảo sao nhiều lần chỉ nhìn thấy cô đi vào chứ không thấy đi ra.

Đỗ Nhược Ngu chỉ chỉ vào cửa sổ, ngạc nhiên nói: "Đây là trên tầng cao mà."

Sư Diệc Quang không đáp lại cậu mà ôm cậu lên, đặt cậu xuống giường sofa, đè lên không để cậu cử động.

"Sư tổng..." Đỗ Nhược Ngu chân tay luống cuống nhìn Sư Diệc Quang.

"Đã nói là không cho phép nghĩ về động vật rồi." Sư Diệc Quang ở trên cao đè cậu, nói.

Đỗ Nhược Ngu có chút vô tội: "Nhưng tôi rất thích động vật." Cậu cười dịu dàng, nói, "Động vật cũng rất gần gũi với tôi."

Sư Diệc Quang căm tức nói: "Chính là điểm này mới khiến cho người ta tức giận."

Hàn Dung cũng thích, con thỏ họ Đinh kia cũng thích, người trong công ty đều thích cậu ấy, thậm chí không thể nói xấu sau lưng cậu ấy.

Đến cả Bùi Lăng cũng thế, mới gặp mấy lần đã anh dâu trước anh dâu sau, vô cùng thân thiết.

Đỗ Nhược Ngu chăm chú nhìn hắn, khoé miệng vểnh lên, hỏi: "Tại sao vậy?"

Sư Diệc Quang nhăn mày: "Tại sao cái gì?"

Đỗ Nhược Ngu từ từ nói: "Tôi hỏi anh, tại sao anh lại thấy tức giận?"

Sự Diệc Quang bị cậu hỏi lại, suy nghĩ một chút, chỉ nghĩ rằng cứ sờ chó mèo khác thì thà rằng...

Sư Diệc Quang bị suy nghĩ của mình doạ sợ, nghĩ một lúc lại vô cùng nóng nảy, nói: "Dù sao thì cũng không cho phép, không cho phép sờ vào động vật."

Đỗ Nhược Ngu bị hắn đè, đúng ra là đang ở trong tình huống bất lợi nhưng vẫn cười không dứt.

Sư Diệc Quang bị cậu cười thì lại càng nổi nóng, cuối cùng cũng buông cậu ra, chuyển sang nói chuyện công việc "Nghiêm túc đi, nãy cậu cũng nghe rồi đó, tôi muốn chuyển trợ lý Hàn đi, công việc của cô ta do cậu đảm nhiệm."

Cặp anh em họ này cũng thật kì lạ, ở chỗ riêng tư rồi mà vẫn gọi nhau là tổng tài và trợ lý. Lúc này Đỗ Nhược Ngu mới nghiêm mặt thẳng người, bật dậy trên giường sofa, hỏi Sư Diệc Quang: "Vừa nãy tôi cũng muốn nói chuyện này, anh thật sự muốn tôi thay thế chị Dung Dung sao?"

Sư Diệc Quang không hiểu sao cậu lại hỏi vậy, nói: "Cậu không muốn mấy cái như thăng chức sao?"

Đỗ Nhược Ngu vội vàng lắc đầu: "Muốn chứ."

Công việc có thể tiếp xúc với công ty quản lý, có người đàn ông vì sự nghiệp nào không muốn chứ. Nếu như làm tốt, nói không chừng về sau còn có thể trở thành giám đốc bộ phận giống như chị Dung Dung nữa.

Đỗ Nhược Ngu nói ra băn khoăn của mình: "Nếu như tôi đi theo làm trợ lý của anh, vậy những công việc văn phòng trước kia cũng không có sức để làm nữa."

Còn mấy công việc vụn vặn như bưng trà rót nước, ghi chép có thể sẽ phải tìm một người khác làm.

Nói cách khác, có thể Sư Diệc Quang sẽ có một thư ký mới.

Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy có chút... là lạ.

Đương nhiên cậu biết mình không thể vĩnh viễn làm thư ký, nhưng vẫn không mong ngày này lại tới nhanh như vậy.

"Vậy cho cậu thêm một trợ lý nữa." Sư Diệc Quang hoàn toàn không coi đây là một chuyện phải suy nghĩ.

"Hả?" Mắt kính của Đỗ Nhược Ngu trượt đến chóp mũi.

"Thư ký của tôi hay của cậu thì nội dung công việc cũng không thay đổi." Dù sao thì trợ lý và thư ký vốn nhập nhằng không rõ, "Sau này sẽ cử thêm cho cậu một trợ lý, dùng người như thế nào thì tuỳ cậu sắp xếp."

Sư Diệc Quang nghĩ đến một người, nói: "Vậy thì chọn con thỏ đó đi. Dù sao thì tôi thấy cậu ta cũng chỉ làm chút việc vặt trong phòng làm việc, đi theo cậu có thể học hỏi được cái gì đó."

Đỗ Nhược Ngu lại nghệt ra: "Thỏ nào cơ?"

"Là con thỏ lăn xuống núi với cậu đấy."

Lúc này Đỗ Nhược Ngu mới hiểu hắn đang nói về đồng nghiệp Tiểu Đinh, hoá ra cậu ta chính là con thỏ đó, nghĩ kì thì cũng đúng, chỉ là sau đó cậu cũng không nghĩ tới hướng này.

Vì vậy dưới sự sắp xếp của tổng tài, công việc liên quan đến nhân viên tiến hành thay đổi.

Hàn Dung đúng là được thăng chức, làm giám đốc bộ phận kế hoạch. Mặc dù công việc của Đỗ Nhược Ngu có thay đổi, nhưng đối với bên ngoài vẫn là thân phận thư ký tổng tài, tương đương với không điều động gì, mà Đinh Tuấn Thông biến thành trợ lý của Đỗ Nhược Ngu.

Bố cục của phòng làm việc của tổng tài cũng sủa lại một chút, vốn là không gian làm việc của thư ký kiểu mở bị đóng lại, biến thành một phòng làm việc, bên trong bày hai cái bàn làm việc, Đỗ Nhược Ngu và Đinh Tuấn Thông mỗi người một cái.

Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang một tay sắp xếp các thay đổi thì nghĩ, hoá ra Sư tổng rất coi trọng lần hợp tác với nhà họ Vương này nên mới chuẩn bị nhiều việc như vậy.

Thật ra thì nói là hợp tác, không bằng nói là vật lộn đi, vì thái độ như gặp phải quân địch của Sư Diệc Quang, khiến cho Đỗ Nhược Ngu cũng có chút mong đợi.

Sau khi đợt thăng chức bụi trần lắng đọng, nhóm chat đại thảo nguyên cũng nói đến chuyện này.

Đại thảo nguyên thăng chứ quý.

Bùi meo meo: "Chúc mừng bầy chó của chúng ta thăng quan!"

Ảnh hậu: "Chó cái đầu anh ấy! Sao anh rảnh vậy hả? Ngày nào cũng chat chit trong nhóm, có phải anh có vấn đề rồi hay không, không đi đóng phim đi."

Bùi meo meo: "Hừ, đến khi tôi bận rộn biến mất, đừng có mà nhớ nhung."

Ảnh hậu: "Yên tâm là chẳng có ai thèm nhớ đâu. Lần này thư ký Đỗ cũng coi như thăng chức, công việc thay đổi, tiền lương cũng tăng thêm."

Lâm đại giác: "Chúc mừng chúc mừng."

Bùi meo meo: "Sư tử ngốc là đang muốn vũ trang cho vợ, phải rèn vợ mình thành người vợ tài đức."

Ảnh hậu: "Từ lúc mới vào làm thư ký Đỗ đã rất giỏi rồi nhé."

Ảnh hậu: "Năm đó cậu ấy là sinh viên đào tạo quản lý thông qua tuyển dụng trực tiếp của trường, thi viết cũng đứng thứ nhất, công ty muốn đào tạo trở thành nhân viên dự trữ. Kết quả là ngày đầu tiên đi làm đã bị Sư tổng cắt đứt, túm thẳng đến phòng làm việc tổng tài để làm thư ký."

Bùi meo meo: "... Hoá ra, là lừa vợ đến ha!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store