[EDIT] CÙNG QUÂN HOAN - CẨM Y VI PHU
Chương 13 - Ăn cơm, ngủ, đánh đệ đệ...
Giản Khinh Ngữ mới vừa phát ra chút âm thanh, Anh Nhi đã bị đánh thức, mở mắt ra liền nhìn thấy nàng đang há mồm uống nước. Anh Nhi ngẩn người một chút rồi vội vàng nhắc nhở: "Đại tiểu thư uống chậm một chút, cẩn thận sặc nước."Vừa dứt lời, Giản Khinh Ngữ liền bị sặc, đỡ lấy bàn nhỏ cạnh mép giường, ho kịch liệt. Anh Nhi nhanh chóng chạy qua, một tay đỡ lấy nàng, một tay thì vuốt vuốt lưng nàng.Một khắc sau, Giản Khinh Ngữ mới ngồi trở lại trên giường, rệu rã nhìn về phía Anh Nhi: "... Có mứt hoa quả không?""Có, có, nô tỳ liền đi lấy cho ngài," Anh Nhi chạy như bay ra gian ngoài, cầm đĩa mứt quả trở về, "Nô tỳ biết Đại tiểu thư sợ đắng, nên đã cố ý chuẩn bị rất nhiều mứt quả cho ngài, sợ ngài sau khi tỉnh giấc miệng sẽ bị đắng."Giản Khinh Ngữ cảm ơn nàng, rồi lập tức cầm lấy mứt quả, liên tiếp nhét bảy tám miếng vào miệng, vị đắng trong miệng bấy giờ mới miễn cưỡng tan đi.Anh Nhi nhìn bộ dáng nàng ăn được uống được, hốc mắt lập tức đỏ ửng: "Ngài coi như cũng đã tỉnh lại rồi. Nếu còn không tỉnh, Hầu gia chắc phải tiến cung xin thuốc cho ngài mất.""Xin thuốc?" Giản Khinh Ngữ nghi hoặc ngẩng đầu.Anh Nhi gật gật đầu: "Trong cung có một loại bí dược, chuyên trị những cơn sốt lặp đi lặp lại thế này. Chỉ là bởi vì bí dược khó chế, nên từ trước tới nay không truyền ra ngoài, chỉ có trọng thần bên cạnh Hoàng Thượng mới ngẫu nhiên được ban thưởng mà thôi.""Dược phẩm trân quý như vậy, người không có lập được công trạng gì như phụ thân, e là muốn cầu cũng cầu không được," Giản Khinh Ngữ miễn cưỡng nhếch môi, "May mắn là ta đã có chuyển biến tốt đẹp, không cần phải làm khó ông ta ném đi thể diện."Anh Nhi thấy nàng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, dừng một chút liền cẩn thận nói: "Kỳ thực Hầu gia cũng là quan tâm ngài. Ngài hôn mê đã nhiều ngày, ngài ấy cơ hồ ngày nào cũng tới thăm."Giản Khinh Ngữ nhìn Anh Nhi, khẽ cười một tiếng, im lặng chuyển chủ đề: "Thuốc ta uống là đại phu nhà nào kê vậy? Sao lại đắng chết người thế?""Không thể nào? Lúc nô tỳ đút thuốc cho Đại tiểu thư, còn cố ý bỏ thêm chút lê trắng, dược vị hẳn là phải hơi chua, không quá đắng mới đúng chứ?" Anh Nhi hơi khó hiểu.Giản Khinh Ngữ không nghĩ nhiều: "Có lẽ là do ta quá sợ đắng đi."Anh Nhi gật gật đầu: "Vậy ngày mai nô tỳ lại thêm nhiều lê trắng một chút."Giản Khinh Ngữ buồn cười liếc nàng một cái, nhưng cũng không còn sức lực mà đôi co với nàng nữa.Lại một lần nữa đi vào giấc ngủ, cái cảm giác nửa mơ nửa tỉnh mệt mỏi lúc trước cũng biến mất, Giản Khinh Ngữ cuối cùng cũng thoải mái ngủ được một đêm. Hôm sau khi tỉnh lại, đầu óc nàng cũng không có cảm giác mơ màng nữa. Giản Khinh Ngữ tâm tình không tệ, lười nhác vươn vai, cảm thấy bản thân có lẽ đã khỏe lại rồi.Tin tức nàng tỉnh lại rất mau chóng truyền đến chỗ Ninh Xương Hầu. Còn chưa kịp chờ Giản Khinh Ngữ dùng điểm tâm, Ninh Xương Hầu liền dẫn theo đại phu tới, nàng chỉ đành phải buông đũa xuống trước, để đại phu bắt mạch cho nàng.Đại phu cung kính xem qua mạch tượng của nàng, đứng dậy hành lễ nói: "Cơn sốt của Đại tiểu thư đã lui, lại uống thêm ba bữa thuốc nữa là hoàn toàn hồi phục."Ninh Xương Hầu nghe vậy đột nhiên thở phào một hơi, liên tục gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bản hầu liền cho người theo đại phu đi hốt thuốc.""Hầu gia không cần phải phiền toái, lão phu khi tới đã mang theo dược sẵn." Đại phu nói, rồi từ trong hòm thuốc lấy ra một cái bình sứ, nhẹ nhàng đặt trên bàn, "Dược liệu lúc trước đã bị lão phu luyện thành đan dược, tiện dùng hơn. Chỗ này tổng cộng có chín viên đan dược, mỗi ngày ba viên. Đại tiểu thư nhớ uống thuốc đúng hạn."Giản Khinh Ngữ cầm lấy bình sứ tinh xảo trên bàn, vừa mở ra đã ngửi thấy một mùi đắng nghét. Nàng bỗng dưng nhớ lại giấc mộng mơ mơ hồ hồ tối hôm qua, gương mặt bất chợt nóng lên.Vậy mà nàng lại mơ thấy Lục Viễn đút mình uống thuốc, thật là ngu ngốc. Giản Khinh Ngữ yên lặng bỏ bình thuốc xuống, không chịu thừa nhận chính mình đã có một giấc mộng hoang đường như vậy.Sau khi tiễn đại phu đi, Ninh Xương Hầu lại quay về: "Đã dùng điểm tâm chưa?""Bẩm phụ thân, vẫn chưa." Giản Khinh Ngữ trả lời. Đồ ăn còn bày đầy ở trên bàn, nếu nàng nói đã dùng qua, chỉ sợ ông ta sẽ không tin tưởng.Ninh Xương Hầu gật gật đầu, mất tự nhiên cười cười: "Ta cũng chưa ăn điểm tâm, không bằng cùng nhau dùng bữa đi."Giản Khinh Ngữ đôi mắt khẽ nheo lại, vốn định tùy tiện tìm một lý do để cự tuyệt, nhưng nhớ tới chuyện Anh Nhi nói ông ta đã chuẩn bị tiến cung xin thuốc, nàng lại do dự một chút rồi gật gật đầu: "Vâng ạ."Ninh Xương Hầu thấy nàng đáp ứng, lập tức cười cười ngồi xuống, còn tự mình múc cho nàng một chén canh: "Mấy hôm nay con nên cẩn thận một chút, đừng ỷ vào bây giờ đã có chuyển biến tốt mà làm càn. Đại phu kê thuốc nhất định phải uống đúng hạn, biết chưa?"Vâng ạ." Giản Khinh Ngữ lên tiếng, hai tay tiếp nhận chén canh Ninh Xương Hầu đưa tới, cũng có qua có lại, gắp một đũa rau xanh cho ông ta.Cha con hai người bọn họ đưa đưa đẩy đẩy, nhìn qua cũng có vẻ như một gia đình ấm áp. Một bữa sáng không sai biệt lắm trôi qua, Ninh Xương Hầu đột nhiên nói: "Lần trước yến tiệc xem mắt bị hủy, vi phụ trong lòng vẫn luôn thấy băn khoăn, nghĩ muốn đợi con khỏe hơn một chút rồi tổ chức lại. Con cảm thấy thế nào?"Ninh Xương Hầu nói một hơi thông thuận, có vẻ như đã chuẩn bị từ trước.Giản Khinh Ngữ dừng lại một chút, dịu ngoan nhìn về phía hắn: "Dù con bệnh thành như vậy, nhưng người vẫn không quên vì con suy xét việc hôn nhân. Thật vất vả cho phụ thân quá."Nàng nói những lời này không hề có một tia không vui, nhưng Ninh Xương Hầu nghe xong lại có chút chột dạ, ho một tiếng rồi giải thích: "Ta cũng là muốn tốt cho con thôi, sớm một chút định việc hôn nhân, không chỉ là suy xét cho tương lai của con, mà cũng là vì muốn mau chóng lập mộ chôn di vật cho mẫu thân con.""Phụ thân nếu thật sự là muốn tốt cho nữ nhi, không bằng cứ lập mộ cho mẫu thân trước có được không?" Giản Khinh Ngữ cười khẽ, "Lỡ như sức khỏe của nữ nhi không chống đỡ được, ít ra khi lấy tấm thân chưa cưới gả này tiến nhập phần mộ tổ tiên, cũng có thể có mẫu thân làm bạn.""Nói hươu nói vượn! Con hiện giờ đã khỏe lại, sao lại có thể nói những câu xúi quẩy như vậy chứ!" Ninh Xương Hầu muốn phát hỏa, lại nhìn thấy gương mặt gầy guộc của nàng mà nhịn xuống, "Đại phu nói sức khỏe của con có chuyển biến tốt, con đừng suy nghĩ bậy bạ nữa."Dứt lời, ông ta liền xoay người rời đi.Giản Khinh Ngữ nhìn theo bóng lưng của Ninh Xương Hầu, đáy mắt nổi lên một tia lạnh lẽo."... Đại tiểu thư?" Anh Nhi lo lắng gọi nàng một tiếng.Giản Khinh Ngữ hoàn hồn: "Ta không có việc gì, mang thuốc đến đây cho ta." Lời nói ban nãy của nàng cũng chỉ là để bức phụ thân lập mộ mà thôi, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phí hoài bản thân mình. Nếu đã được đưa tới trên cõi đời này, nàng dù sao cũng phải sống cho thật tốt.Giản Khinh Ngữ lấy một viên đan dược từ trong bình sứ ra ăn vào, ngay lập tức bị đắng đến mặt mày nhăn nhó. Nếu không nhờ Anh Nhi nhanh tay lẹ mắt nhét một miếng mứt tắc vào miệng nàng, Giản Khinh Ngữ quả thực hận không thể nhổ thuốc ra ngay tại chỗ."... Đắng quá! Còn phải ăn thêm mấy lần nữa hả?""Hồi Đại tiểu thư, còn ít nhất tám lần nữa."Giản Khinh Ngữ đầu cũng muốn phình ra, cảm thấy thế gian này thật ra cũng chẳng còn gì đáng để lưu luyến nữa.'Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ' chính là câu nói thích hợp nhất để hình dung tình cảnh hiện tại của Giản Khinh Ngữ. Cũng may thuốc viên của đại phu kia hiệu quả cực tốt, dùng một lần đã thấy hữu hiệu. Đợi khi ăn hết chín viên đan dược, Giản Khinh Ngữ đã hoàn toàn hồi phục như lúc ban đầu.Anh Nhi thấy dược hiệu tốt như vậy, lại tới tìm đại phu lần nữa, nghĩ muốn xin thêm hai ngày thuốc để đảm bảo một chút. Thế như đại phu kia lại hàm hàm hồ hồ không chịu kê đơn, nên chuyện này cũng chỉ đành từ bỏ.Bệnh qua một trận, rất nhiều chuyện đều có cảm giác như đã trôi qua mấy đời, đợi cho đến khi Ninh Xương Hầu lại lần nữa nhắc tới chuyện yến tiệc xem mắt, Giản Khinh Ngữ mới bất giác nhận ra mình đã lâu không nghĩ tới Lục Viễn.Từ lần gặp mặt trước đó đến nay đã non nửa tháng, hắn vẫn luôn không tới tìm nàng tính sổ, hẳn là không phát hiện ra tấm khăn trải giường kia, cho nên... nàng thật sự an toàn rồi sao?"Khinh Ngữ, Khinh Ngữ!"Giản Khinh Ngữ hoàn hồn, nhìn Ninh Xương Hầu đang nhăn mặt nhíu mày, ngừng một chút rồi nói: "Chuyện của nữ nhi, phụ thân cứ an bài là được.""Nếu con không có ý kiến, liền quyết định yến hội kia ba ngày sau sẽ tổ chức. Vừa đúng vào ngày hưu mộc của các quan viên, người tới cũng có thể nhiều hơn một chút." Ninh Xương Hầu chậm rãi nói.Giản Khinh Ngữ mím môi, rũ mắt đáp ứng.Sau khi rời khỏi chủ viện, Giản Khinh Ngữ tâm tình không vui, liền đơn giản quyết định không trực tiếp trở về biệt viện mà một mình hướng tới hoa viên đi dạo. Bất tri bất giác đã đến lúc chạng vạng, thời tiết dường như mát mẻ hơn một chút, Giản Khinh Ngữ vừa tản bộ vừa ngắm hoa, tâm tình cuối cũng cũng có chút tốt lên. Đáng tiếc là tiến vào được một lát, nàng liền nhìn thấy Giản Chấn đang chống quải trượng chậm rì rì luyện tập đi lại. Giản Khinh Ngữ không muốn phá hư tâm tình đi dạo của mình, nên suy nghĩ một lát rồi chuẩn bị chuyển sang một hướng khác tiếp tục tản bộ.Tuy nhiên vừa mới quay đầu lại, phía sau liền truyền đến thanh âm lạnh lùng của Giản Chấn: "Dã nha đầu từ Mạc Bắc tới đây đúng là không hiểu quy củ, thấy người cũng không biết chào hỏi một tiếng mà đã bỏ đi."Giản Khinh Ngữ nhướng mày, quay đầu nhìn về phía hắn: "Nghe nói lúc ta bệnh, ngươi đặc biệt đến thăm ta hả?"Không ngờ nàng đột nhiên nhắc tới việc này, Giản Chấn sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần đột nhiên xù lông: "Ngươi đắc ý cái gì! Ta là bởi vì không muốn thiếu nợ ngươi thôi! Ngươi tới thăm ta một lần, ta tới thăm lại ngươi một lần. Hiện tại chúng ta huề nhau, về sau ta vẫn sẽ tiếp tục chán ghét ngươi!"Huề nhau a, Giản Khinh Ngữ quét mắt liếc hắn một cái, rồi tiếp tục bỏ đi.Nhưng Giản Chấn lại không biết điều mà lấn tới: "Không hiểu quy củ đúng là không hiểu quy củ, nói đi là đi. Ta cho ngươi đi rồi sao?"Giản Khinh Ngữ lại lần nữa dừng bước chân, hít sâu một hơi rồi xoay người, lập tức bước tới trước mặt hắn hành lễ: "Vầy được chưa?""... Gì?" Giản Chấn không phản ứng lại kịp."Chào hỏi đó. Không phải người muốn ta làm vậy sao?" Giản Khinh Ngữ thong thả nói.Giản Chấn không nghĩ nàng thật sự là tới đây hành nửa cái lễ với mình. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải ứng đối thế nào, đang định nói gì đó, liền nghe Giản Khinh Ngữ kiên nhẫn nhắc nhở: "Tới phiên ngươi.""... Có ý tứ gì?""Thì chào hỏi đó, ta thân là tỷ tỷ, hướng ngươi hành lễ trước, là đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi. Hiện tại tới phiên ngươi. Nam tử đáp lễ thế nào, chắc ngươi không cần ta dạy cho ngươi chứ?" Giản Khinh Ngữ chớp mắt nhìn hắn, phảng phất như thực sự đang đợi hắn đáp lễ, "Nhớ làm cho đúng tiêu chuẩn, đừng có để thua kém dã nha đầu tới từ Mạc Bắc như ta đó nha."Người cùng thế hệ chỉ cần hành nửa lễ với nhau, nữ tử hành lễ thì phải uốn gối, còn nam tử thì là hai tay ôm quyền cúi người chào, đều là những động tác cực kỳ đơn giản. Nhưng tiền đề là người hành lễ phải có tứ chi khỏe mạnh, chứ không phải những người què quặt cần dùng đến quải trượng chống đỡ mới có thể đứng thẳng người.Giản Chấn đương nhiên biết là Giản Khinh Ngữ đang bắt bẻ mình, liền tức giận đến mặt mũi đỏ gay: "Ta bị thương thành như vậy, làm sao hành lễ với ngươi được chứ?!"Tên này không có ý muốn trực tiếp quỵt nợ, mà ý đồ muốn giảng đạo lý với nàng à? Nhìn cũng có chút đáng yêu đấy. Nhưng đáng yêu thì đáng yêu, tiểu hỗn đản như hắn nếu không giáo huấn một chút, sợ là tính tình về sau sẽ càng lúc càng trầm trọng.Giản Khinh Ngữ nhìn hoa viên bốn về vắng lặng, khóe môi giương lên, cười gian: "Ta có thể giúp ngươi a."Giản Chấn dâng lên một cỗ dự cảm không tốt: "Ngươi muốn làm cái..."Còn chưa dứt lời, Giản Khinh Ngữ liền dùng một chân đá quải trượng của hắn. Giản Chấn ngay lập tức mất thăng bằng, ngã chổng vó xuống bồn hoa, cái chân còn chưa kịp hồi phục ngay tức khắc bị đau đến mặt mũi hắn trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store