ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 48-56: Kẻ Đào Tẩu Của Tổ Chức (Xong)

YukikoAiko

Chương 48: Kẻ Đào Tẩu Của Tổ Chức (1)

Tin nhắn điện tử bất ngờ khiến ba anh cảnh sát thay đổi sắc mặt. Họ vội vàng nhổm dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng chạy theo Kinomoto Katsura vào phòng máy tính.

"Anh có thể tra ra người dùng hộp thư đó không?" Matsuda Jinpei giọng trầm hỏi một câu.

Chưa kịp chờ Kinomoto Katsura trả lời Matsuda Jinpei, Morofushi Hiromitsu lên tiếng trước: "Tất cả cách thức liên lạc của Tổ chức đều không có người dùng cố định. Có thể hôm nay là một người, ngày mai lại là một người khác. Thư điện tử của người dùng trước đó đã bị xóa sạch khi họ bàn giao. Những cách thức liên lạc này sau khi dùng một năm cũng sẽ bị hủy bỏ."

"Hộp thư này có lẽ cũng sắp bị hủy bỏ rồi." Kinomoto Katsura chậm rãi thở dài một hơi: "Tôi mất khoảng tháng 1 giải mã thành công, đến bây giờ Tổ chức chỉ dùng có bốn lần."

"Vậy sau đó chẳng phải là phải giải mã hộp thư mới sao, thật phí thời gian quá......" Hagiwara Kenji chu môi, khẽ kêu ca nói.

Kinomoto Katsura chỉ có thể chịu mà nhún vai. Anh ấy cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian để giải mã hộp thư mới, nhưng đây là nguồn tin tức trực tiếp nhất. Hiện tại vẫn không thể từ bỏ những thứ đó.

Trong lúc trò chuyện, cửa sổ hộp thư số 1 đã hiện ra thành công. Tin nhắn điện tử mới kia đang yên lặng nằm trong hòm thư đến, nhưng không có dấu hiệu chưa đọc. Xem ra đã có người đọc tin nhắn này rồi.

【Từ Miyano Akemi: Sau khi có được 1 tỷ tiền Nhật, hãy cho tôi và em gái tôi rời khỏi Tổ chức. 】

Miyano Akemi? Sao lại cảm giác đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó nhỉ?

Morofushi Hiromitsu có chút lạ lẫm mà sờ cằm. Anh ấy chăm chú nhìn vào người gửi tin nhắn điện tử, tự vấn cảm giác quen thuộc không tên trong lòng.

"Người này hình như muốn rời khỏi Tổ chức." Matsuda Jinpei vẻ mặt khó hiểu hỏi một câu: "Hóa ra Tổ chức Áo Đen lại tử tế như vậy, lại có thể dễ dàng cho người đi?"

Lời Matsuda Jinpei ngắt ngang suy nghĩ của Morofushi Hiromitsu. Anh ấy hết nói nổi mà nói: "Sao mà được chứ...... Tổ chức Áo Đen nếu mà dễ tính như vậy thì đã không phải là tổ chức tội phạm xuyên quốc gia khiến tất cả cơ quan điều tra đau đầu rồi......"

Chỉ cần ai từng tiếp xúc với Tổ chức Áo Đen đều biết cách thức làm việc của Tổ chức. Họ chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ phản bội nào. Việc muốn rời khỏi Tổ chức toàn vẹn lại càng là chuyện hão huyền.

"Vậy người này vì sao còn tin chuyện nhảm nhí của Tổ chức Áo Đen?" Hagiwara Kenji nhíu mày, "Đây chẳng phải là quá vội vàng tự mình tìm đến cái chết sao?!"

Ngón tay Kinomoto Katsura nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn, khẽ đoán rằng: "Trừ khi cô ấy có lý do buộc phải rời khỏi Tổ chức."

Matsuda Jinpei lại nhìn tin nhắn điện tử một lần, nói: "1 tỷ tiền Nhật...... Đây chắc là yêu cầu để rời khỏi Tổ chức, chẳng qua có thể là chiêu trò của Tổ chức."

"1 tỷ tiền Nhật cũng không phải ít ỏi gì......" Hagiwara Kenji gãi đầu: "Muốn một lần kiếm được nhiều tiền như vậy thì chỉ có thể đi cướp ngân hàng."

Lời vừa thốt ra, ba người còn lại cùng lúc nhìn về phía Hagiwara Kenji, cái nhìn khiến Hagiwara Kenji đều có chút ngượng ngùng.

Morofushi Hiromitsu ôm trán thở dài: "Nếu quả thật cướp ngân hàng thì cũng không dễ điều tra, ngân hàng ở Nhật Bản rất nhiều."

"Phố Beika."

"A?"

"Mục tiêu của họ là ở Phố Beika."

Lời Kinomoto Katsura khiến ba anh cảnh sát ngạc nhiên, nhưng họ nhanh chóng hiểu ra. Kinomoto Katsura còn có thể xâm nhập vào hộp thư của Tổ chức, việc tra một cái vị trí không phải chuyện nhỏ sao?!

Hagiwara Kenji vui mừng hỏi: "Người này hiện tại đang ở Phố Beika sao?"

Kinomoto Katsura gật đầu xác nhận với Hagiwara Kenji. Anh ấy cho hiển thị vị trí mạng không dây Miyano Akemi dùng khi gửi tin nhắn điện tử: "Cô ấy đã gửi tin nhắn điện tử ở một quán ăn tại Phố Beika. Cho nên mục tiêu hành động của cô ấy rất có khả năng là một ngân hàng nào đó ở Phố Beika."

Tuy rằng Phố Beika cũng không nhỏ, nhưng ít nhất đã biết hướng đi sơ bộ rồi.

"Katsura, anh sẽ xem xét chuyện này chứ?"

Morofushi Hiromitsu có chút phân vân nhìn Kinomoto Katsura. Anh ấy không muốn bỏ qua bất cứ mẩu tin tức nào liên quan đến Tổ chức Áo Đen. Hagiwara và Matsuda chắc chắn cũng sẽ tham gia, nhưng hiện tại chỉ dựa vào năng lực của họ thì rất khó tự mình xem xét.

Kinomoto Katsura nhếch mày, cười nói: "Vì sao lại không xem xét? Tổ chức Áo Đen khó khăn lắm mới có một lần ra tay. Nếu để cho nó trôi qua trong im lặng thì quả thật rất uổng."

Hơn nữa Miyano Akemi này chắc là có vai trò quan trọng đối với Tổ chức Áo Đen. Nếu không Tổ chức Áo Đen sẽ không để cô ấy yên ổn mà đặt điều kiện với Tổ chức.

Có lẽ có thể moi được một số bí mật của Tổ chức Áo Đen từ miệng cô ấy......

Nghe vậy, Morofushi Hiromitsu nhẹ nhõm thở ra. Kinomoto Katsura bằng lòng xem xét thì có thể giải quyết nhiều rắc rối không cần thiết.

Matsuda Jinpei đưa mu bàn tay lên sau gáy: "Vậy khi nào chúng ta ra tay?"

Kinomoto Katsura ngước đầu suy nghĩ: "Tôi còn hai ngày nghỉ phép, chắc có thể xem xét xong phần lớn ngân hàng." Anh ấy nói: "Nếu hai ngày này không có gì thì sau đó tôi chỉ có thể nhờ các anh."

"Không thành vấn đề!" x3

Vừa nói xong, màn hình hộp thư trên máy tính liền biến mất sạch sẽ, cứ như thể chưa từng hiện diện vậy.

Kinomoto Katsura vẻ mặt bình thản nhìn màn hình hộp thư biến mất. Anh ấy nhẹ nhàng nhấn phím tắt, loại bỏ hộp thư này khỏi chương trình theo dõi.

"Chuyện này là sao?"

"Có người mới vào hộp thư này, cho nên tôi tự động thoát ra."

"Họ sẽ tra ra Katsura không?" Hagiwara Kenji có chút bồn chồn nhìn máy tính.

Kinomoto Katsura mắt cong lên, sau đó nhẹ nhàng cười: "Không sao cả, khi thoát ra tôi đã xóa sạch mọi dấu vết. Hơn nữa, tôi đã chỉnh sửa chút ít địa chỉ IP của mình. Cho dù họ bắt đầu nghi ngờ, kẻ gặp rắc rối trước tiên cũng là Cục Tình báo Trung ương hay Cục Điều tra Liên bang."

Nhìn vẻ mặt thích thú của Kinomoto Katsura khi thấy người khác gặp nạn, ba anh cảnh sát khóe miệng giật giật. Không ngờ Kinomoto Katsura còn có một mặt tinh nghịch như vậy.

"Thôi, cũng muộn rồi." Kinomoto Katsura vươn vai đứng lên: "Tôi nên đi chuẩn bị bữa tối."

Hagiwara Kenji xoa bụng, tự lẩm bẩm: "Bữa trưa còn chưa tiêu xong."

"Cái gì mà bữa trưa chưa tiêu xong...... Rõ ràng là vì ăn nhiều trái cây!" Matsuda Jinpei nghiến răng chỉ vào người bạn lớn lên cùng nhau bên cạnh bàn trái cây: "Tôi có ăn được mấy miếng trái cây đâu!"

Kinomoto Katsura chịu thua cười: "Vậy bữa tối chúng ta ăn gì đây?"

Morofushi Hiromitsu đề nghị: "Sandwich thì sao? Katsura vừa làm bánh mì lát nướng mà?"

"Anh Hagiwara và anh Matsuda có chấp nhận sandwich không?"

"Tôi không ý kiến."

"Tôi cũng vậy."

Chốt món ăn cuối cùng xong, Kinomoto Katsura cầm cái tạp dề đi vào phòng bếp. Morofushi Hiromitsu cũng đi theo ngay sau đó.

"Anh giúp chú." Morofushi Hiromitsu bay bên cạnh Kinomoto Katsura. Anh ấy khá thạo việc bếp núc, sandwich cũng là món ăn anh ấy làm giỏi nhất. Trước đây anh ấy còn dạy Zero làm. Việc giúp một tay hoàn toàn không có gì phải bàn.

Thấy thế, Kinomoto Katsura cũng không từ chối. Anh ấy đưa thịt giăm bông trong tay sang trước mặt Morofushi Hiromitsu: "Vậy nhờ anh chuẩn bị chút thịt giăm bông, theo thói quen của anh là được. Nếu có vấn đề gì thì nói cho tôi."

"Được."

Chương 49: Kẻ Đào Tẩu Của Tổ Chức (2)

Ngân hàng ở Phố Beika không nhiều lắm, nhưng nếu xem xét kỹ tất cả cũng sẽ tốn nhiều thời gian. Kinomoto Katsura cùng ba anh cảnh sát trong hai ngày đã điều tra liên tục mười mấy tiệm ngân hàng, cuối cùng chẳng có được gì.

"Không hề có điều gì khác lạ." Hagiwara Kenji hút một ngụm nước trái cây: "Có khi nào hướng đi xem xét của chúng ta có gì sai không?"

Kinomoto Katsura tựa vào tựa lưng ghế dài thở dài một tiếng. Anh ấy từ từ nói: "Nhưng bây giờ chỉ có cướp ngân hàng mới có thể mau chóng kiếm được 1 tỷ tiền Nhật chứ......"

"Vậy có khi nào đó là một mục đích dài hạn không?" Matsuda Jinpei nhíu chặt mày, đặt ra một giả thiết khác: "Nếu là mục đích dài hạn thì không cần cướp ngân hàng."

Nghe vậy, Morofushi Hiromitsu mím môi lắc đầu: "Không khả thi lắm. Nếu muốn rời khỏi Tổ chức thì sẽ không kéo dài quá lâu."

Tổ chức Áo Đen làm việc nhanh chóng, dứt khoát. Một kẻ muốn rời khỏi Tổ chức thuộc diện khác biệt. Họ sẽ không dành quá nhiều kiên nhẫn cho kẻ khác biệt đó. Việc cho phép đặt ra yêu cầu có lẽ đã là sự nhân nhượng lớn nhất rồi.

"Vậy...... Cứ tiếp tục tìm?"

"Làm tới đâu hay tới đó. Nếu quả thật không có lối nào thì chỉ có thể chịu đen thôi."

Họ và Tổ chức Áo Đen quá chênh lệch về tin tức. Tất cả mọi thứ chỉ có thể nhờ vận may mà tiến lên. Vận may tốt thì có thể tra được thông tin có ích. Còn không may thì chỉ có thể bỏ cuộc.

Kinomoto Katsura chán nản cho tay vào túi quần đi trên đường về chung cư. Ngày mai anh ấy còn phải dậy sớm đi làm, cho nên việc tìm kiếm hôm nay tạm thời dừng lại. Anh ấy trước đây đã xin nghỉ quá nhiều, sau này không biết bao giờ mới có thể nghỉ ngơi được.

"Ngày mai chúng ta bắt đầu tìm từ đâu?"

"Theo thứ tự mà tìm tiếp, nếu không dễ bị rối."

"Làm chung sao? Cảm giác không được việc lắm nhỉ......"

Ba anh cảnh sát tập trung lại bàn bạc kế hoạch xem xét ngày mai. Sau khi Kinomoto Katsura đi làm, anh ấy chỉ có thể trông cậy vào họ để tiếp tục tìm kiếm.

Nghe ba người trò chuyện, Kinomoto Katsura nhếch mày. Bước chân anh ấy dần dần chùng lại, cuối cùng dừng trước một cửa hàng đồ điện tử. Ba anh cảnh sát chưa kịp hiểu ra thì lạ lùng quay đầu nhìn anh ấy.

Hagiwara Kenji nghiêng đầu gọi: "Katsura?"

Kinomoto Katsura nhìn thoáng qua cửa hàng đồ điện tử, ra dấu cho ba anh cảnh sát cùng anh ấy đi vào xem. Tuy rằng họ đều cảm thấy hơi bối rối, nhưng vẫn bước theo Kinomoto Katsura.

Kinomoto Katsura nhìn lướt qua đồng hồ thông minh trên kệ kính, sau đó ngẩng đầu hỏi nhân viên bán hàng: "Xin hỏi có đồng hồ gọi điện cho trẻ con không?"

"Có ạ. Anh mua cho em trai hay em gái ạ?"

"Đại khái là vậy...... Có loại nào rẻ hơn một chút không? Cỡ cũ một chút cũng không sao, chỉ cần có thể gọi được là được."

Theo yêu cầu của Kinomoto Katsura, nhân viên bán hàng nhanh chóng đem ra một chiếc đồng hồ điện thoại gọi được cho trẻ con. Kiểu dáng nhỏ gọn, dễ đeo, giá cũng vừa túi tiền, sẽ không gây ra gánh nặng quá lớn.

Sau khi chắc chắn đồng hồ ổn, Kinomoto Katsura không hề đắn đo mua ba cái đồng hồ gọi điện, đồng thời còn làm ba chiếc sim điện thoại. Việc làm của anh ấy khiến ba anh cảnh sát bên cạnh kinh ngạc há hốc mồm.

Hagiwara Kenji vừa bước ra khỏi cửa hàng đồ điện tử liền ghé sát tai Kinomoto Katsura, hiếu kỳ hỏi: "Katsura, anh mua nhiều đồng hồ trẻ con như vậy làm gì?"

Vừa nghe, Kinomoto Katsura khẽ cười: "Cho các anh đó...... Khi các anh tách ra tìm kiếm thì có thể giữ liên lạc."

Ba anh cảnh sát ngỡ ngàng. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng Kinomoto Katsura sẽ dụng tâm chuẩn bị thiết bị liên lạc chỉ để họ tiện tìm kiếm.

"Katsura...... Cảm ơn cậu......" Morofushi Hiromitsu trong lòng có chút xúc động. Tuy nói là cùng hợp tác, nhưng Kinomoto Katsura vẫn luôn cố hết sức giúp đỡ.

"Mục tiêu của chúng ta là như nhau. Kết quả xem xét của các anh đối với tôi cũng rất có ích. Có cho đi mới có nhận lại."

Kinomoto Katsura bình thản phẩy tay. Anh ấy thực sự không bận tâm mức độ cho đi này. Anh ấy đi làm sẽ mất phần lớn thời gian, hoàn toàn không có cách nào tìm kiếm Tổ chức Áo Đen. Ba anh xuất hiện đã giải quyết vấn đề rất tốt rồi.

Ba anh cảnh sát nhìn nhau, từ lúc đầu nghi ngờ lẫn nhau lại đến bây giờ cùng nhau phá án. Kinomoto Katsura vẫn luôn cư xử nhún nhường và lịch sự, chưa bao giờ vì lời nói gay gắt của họ mà nổi giận. Trong thâm tâm, anh ấy là một người hiền lành, tử tế, có tình có nghĩa.

"Xin lỗi cậu, trước đây tôi đã nói chuyện với cậu như vậy......" Matsuda Jinpei nhớ lại những lời đã nói với Kinomoto Katsura khi vừa sống lại. Anh ấy có chút hối lỗi mà xin lỗi Kinomoto Katsura.

Kinomoto Katsura nhếch môi cười, nói: "Không sao đâu. Lúc đó chúng ta mới gặp nhau lần đầu. Việc không tin ngay tôi là phản ứng của người bình thường."

Thấy thế, Matsuda Jinpei cũng nhẹ nhõm thở ra. Sau đó bốn người nhìn nhau cười, lại lần nữa đi về hướng chung cư.

Sáng hôm sau, Kinomoto Katsura đã rời khỏi chung cư từ sớm đến Sở Cảnh sát Thủ đô.

Khi đi ngang qua một quán cà phê ấm cúng và giản dị, Kinomoto Katsura dừng lại. Anh ấy từ từ đẩy cửa kính ra, sau đó nhìn một cái đã thấy Amuro Toru đang xay hạt cà phê tỉ mỉ ở quầy.

Tiếng chuông vang lên ở cửa khiến Furuya Rei ngẩng đầu nhìn thoáng qua từ lúc đang bận. Anh ấy thấy Kinomoto Katsura thì có chút bất ngờ gọi: "Kinomoto-kun?"

"Chào buổi sáng, anh Amuro."

"Chào buổi sáng. Vết thương trên tay lành ra sao rồi?"

"Không có gì đáng lo cả, đã lên da non rồi."

Kinomoto Katsura giơ hai tay đã tháo băng lên. Vết sẹo ở lòng bàn tay tuy có chút gớm ghiếc, nhưng đã không còn đau buốt như trước nữa.

Nhìn người trẻ cười bỏ ngoài tai, Furuya Rei chịu thua lắc đầu, nói nhỏ: "Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Nếu vết sẹo lỡ bị rách, chú sẽ đau đấy."

Kinomoto Katsura gật đầu cho biết đã hiểu. Sau đó anh ấy cúi xuống lật menu trên quầy. Quán cà phê này có rất ít món phụ kèm theo, chỉ có một hai món ngọt có thể ăn đỡ. Nếu mở ở khu vực thương mại sầm uất thì có lẽ cũng không kiếm được nhiều tiền.

"Ừm...... Bây giờ có cà phê đen không?" Kinomoto Katsura nghĩ một lát rồi chọn một loại cà phê phổ biến.

Nghe vậy, Furuya Rei khẽ cười. Anh ấy lắc nhẹ bột cà phê đã xay xong: "Thật trùng hợp, vừa vặn ở đây có nguyên liệu mới."

Cùng với tiếng máy pha cà phê vận hành, Kinomoto Katsura ngồi xuống ở chỗ gần quầy. Mùi cà phê thơm nguyên chất lan tỏa từ khu vực pha chế, hương vị chua nhẹ khiến đầu óc còn mơ màng buổi sáng tỉnh táo hơn hẳn.

Nhìn bóng dáng bận rộn sau quầy, Kinomoto Katsura luôn cảm thấy thái độ của Amuro Toru đối anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, khi trò chuyện với anh ấy có một cảm giác xa lạ không tên, nhưng hôm nay lại rất khác. Anh ấy rất gần gũi, giống như đối xử với bạn bè thật sự.

"Ừm...... Cảm giác này cũng không tồi......"

Nghĩ vậy, Kinomoto Katsura nhếch môi, khẽ cười, khiến Furuya Rei sau quầy lạ lùng nhìn anh ấy một cái.

Chương 50: Kẻ Đào Tẩu Của Tổ Chức (3)

Trời đã sáng, ánh nắng chiếu thẳng xuống, xuyên qua cửa kính rọi vào ngân hàng. Matsuda Jinpei bay vòng quanh sảnh chính Ngân hàng Yotsubishi ở Phố Beika. Anh ấy chăm chú nhìn chằm chằm khách hàng và nhân viên ra vào ngân hàng, không bỏ sót bất cứ điểm khác lạ nhỏ nhất nào.

"Cụ ơi, cụ muốn gửi tiền phải không?"

"Vâng...... Đúng vậy, nhưng tôi không biết nên làm sao......"

"Cháu giúp cụ nhé!"

Cuộc đối thoại ấm áp, giản dị lọt vào tai, Matsuda Jinpei quay đầu nhìn sang. Cô nhân viên ngân hàng mặc váy đồng phục màu tím than đang dẫn một người già đã lớn tuổi đi đến chỗ gửi tiền. Dưới cặp kính gọng vuông màu bạc là đôi mắt tràn ngập nụ cười hiền hậu. Cô trông là một cô gái rất dễ gần. Tên cô ấy được ghi trên bảng tên cài áo —— Hirota Masami.

Cảnh tượng đẹp đẽ, yên bình khiến sự bực bội trong lòng bay biến hơn nửa. Họ trong vòng một tuần đã tìm kiếm toàn bộ ngân hàng ở Phố Beika, thậm chí còn xem xét lại nhiều lần một số ngân hàng khá khả nghi. Họ sợ sẽ lỡ cuộc cướp của Tổ chức, nhưng chẳng tìm được gì.

Thời gian gần đây, Kinomoto Katsura làm việc rất bận. Anh ấy ban ngày đều ở Sở Cảnh sát Thủ đô giải quyết đủ mọi vụ án, nhưng cũng theo dõi xem có vụ cướp nào xảy ra không. Chẳng qua vẫn luôn không có thông tin hữu ích nào.

Cái Tổ chức Áo Đen này phiền phức đến mức đáng ghét!

Matsuda Jinpei chu môi vẻ mặt khó chịu, sau đó nhìn lên màn hình lớn trong ngân hàng xem giờ. Bây giờ đã gần 11 giờ rưỡi trưa. Anh ấy đã hẹn Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji 12 giờ sẽ quay về chung cư. Chờ ăn xong bữa trưa sẽ lại tiếp tục tìm kiếm.

"À...... Nghỉ tay đã!" Matsuda Jinpei cố sức vươn vai: "Ăn xong bữa trưa rồi đi xem xét ba tiệm ngân hàng còn lại."

Matsuda Jinpei từ từ vẫy đôi cánh sau lưng, sau đó chầm chậm bay đến cửa chính ngân hàng. Chưa kịp anh ấy chạm vào cánh cửa lớn thì đã có người kéo cửa ra trước một bước.

"Thật tình! Rõ đã hẹn hôm nay đến ngân hàng gửi tiền công thám tử, mà bố lại có thể ngủ quên!"

"Chị Ran, đừng bực nữa. Em...... Chúng ta có thể ngày mai lại đến gửi tiền......"

Mori Ran nắm chặt tay, bừng bừng nổi giận bước ra khỏi Ngân hàng Yotsubishi. Đằng sau Conan vội vàng chạy theo chị ấy, miệng còn liên tục dỗ dành Mori Ran đang giận dữ. Cậu bé trông vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Nhìn hai người dần dần đi mất, Matsuda Jinpei xoa xoa cằm. Anh ấy trước đây từng gặp Mori Ran và Conan vài lần. Hagi còn kể rõ cho anh ấy nghe về "thành tích làm việc như người lớn" của cậu bé tên Conan. Sau khi nghe xong, trong lòng anh ấy chỉ có một cảm nghĩ —— cậu bé này thật quái lạ.

Bất quá, điều anh ấy thích thú nhất vẫn là máy đổi giọng hình nơ mà người bạn lớn lên cùng nhau hay kể. Nghe thì là một món đồ hay ho. Nếu có thể mở ra xem kết cấu bên trong thì tuyệt vời. Chỉ là hiện tại anh ấy dùng dụng cụ quá khó, có lẽ phải tháo ra ít nhất mấy ngày mới có thể hiểu rõ cách thức hoạt động của máy đổi giọng.

"Thôi...... Dù sao cũng không có được máy đổi giọng......"

Quên đi mọi điều nghi ngờ và hối tiếc trong lòng, Matsuda Jinpei vút nhanh bay về phía chung cư. Anh ấy hiện tại chỉ muốn mau chóng về ăn bữa trưa. Anh ấy sắp chết đói rồi.

Kể từ khi quen dùng cánh, thời gian anh ấy quay về chung cư giảm đi khá nhiều. Khoảng chừng chỉ mất hơn 20 phút là đã đến ban công chung cư.

Lý do anh ấy quay về ban công chính là vì Kinomoto Katsura cảm thấy không thể làm sợ hàng xóm xung quanh. Tuy người thường không thể thấy ba anh cảnh sát, nhưng nếu để họ ra vào chung cư bằng cửa chính, người khác sẽ thấy cánh cửa chung cư lúc đóng lúc mở, y như có ma. Cho nên Kinomoto Katsura đã dành cửa ban công cho ba anh cảnh sát, để họ ra vào chung cư từ đó.

"Mừng anh về, Jinpei-chan!" Hagiwara Kenji nhìn thoáng qua Matsuda Jinpei vừa mở cửa bước vào: "Hôm nay sao lại về muộn thế?"

Matsuda Jinpei ngáp dài một cái, uể oải nói: "Tôi quên xem giờ. 11 giờ rưỡi tôi mới nhận ra."

Anh ấy đậu xuống bàn cơm, vươn tay kéo đĩa cơm cà ri Kinomoto Katsura làm sẵn từ sáng trước mặt, sau đó ăn ngấu nghiến.

Morofushi Hiromitsu bay ra từ phòng máy tính, ngồi bên cạnh Matsuda Jinpei hỏi nhỏ: "Matsuda, hôm nay anh có tìm được manh mối nào quan trọng không?"

Matsuda Jinpei nuốt cơm cà ri trong miệng, sau đó chịu thua hết sức lắc đầu: "Xong —— chẳng có gì cả!"

Nghe vậy, Morofushi Hiromitsu có chút thất vọng cúi đầu. Anh ấy và Hagiwara hôm nay cũng không có gì đáng kể. Tất cả ngân hàng đều không hề có bất cứ điều gì khác lạ.

Hagiwara Kenji ngả người xuống sô pha, hai tay gối đầu, khẽ thốt lên: "Sở Cảnh sát Thủ đô gần đây cũng không hề tiếp nhận vụ án cướp số lượng lớn nào." "Ai...... Có lẽ chúng ta thật sự không có may mắn đó......"

Trong khoảng thời gian này, họ gần như đã tìm khắp tất cả ngân hàng ở Phố Beika, nhưng Miyano Akemi dường như bốc hơi khỏi trần đời. Cô ấy hoàn toàn không có dấu hiệu muốn đi cướp ngân hàng. Vậy hiện tại chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra: hoặc mục tiêu của Miyano Akemi không ở Phố Beika hoặc cô ấy đã tìm ra cách khác để kiếm 1 tỷ tiền Nhật, hoặc Tổ chức Áo Đen đã âm thầm xử lý Miyano Akemi.

"Ai......" x3

Ba người đồng thanh thở dài một tiếng. Họ giờ đã mệt cả người lẫn tinh thần. Việc cứ đi lòng vòng không có mục đích mà tìm quả thật quá thử thách sự kiên nhẫn của một người.

Khoảng thời gian nghỉ ngơi sau bữa trưa, ba anh cảnh sát tựa vào sô pha bàn bạc nghiêm túc kế hoạch buổi chiều.

"Kế hoạch giữ nguyên?"

"Các anh muốn đổi chỗ không?"

"Thôi vậy. Tôi hiện tại đường đã quen hết rồi. Đổi chỗ còn phải nhớ lại đường đi, phiền phức quá."

Thấy Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji không có ý kiến gì, Morofushi Hiromitsu cũng không còn hỏi thêm nữa. Ba người cứ thế im lặng hơn 10 phút, cho đến khi đồng hồ vang lên tiếng chuông báo thì mới khó khăn tỉnh táo lại.

Morofushi Hiromitsu vội vàng lấy ra đồng hồ gọi điện trong túi. Trên mặt hiện người gọi đến là Kinomoto Katsura đang đi làm ở Sở Cảnh sát Thủ đô. Anh ấy nhấn nút nghe và mở loa ngoài. Giọng Kinomoto Katsura truyền ra từ đồng hồ.

"Anh Morofushi, các anh đã đi chưa?"

"Vẫn chưa. Có chuyện gì vậy?" Morofushi Hiromitsu cùng Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji bên cạnh lạ lùng nhìn nhau. Giọng Kinomoto Katsura rất trầm, dường như có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với họ.

Ở đầu dây bên kia, Kinomoto Katsura đứng bên cửa sổ không có người đi qua. Anh ấy ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xăm, sau đó nói nhỏ: "Hộp thư của Miyano Akemi mới có động tĩnh mới. Tôi kiểm tra mạng không dây cô ấy dùng. Vị trí hiển thị là Ngân hàng Yotsubishi ở Phố Beika."

"Ngân hàng Yotsubishi?!" Matsuda Jinpei trợn tròn hai mắt ngay lập tức. Anh ấy hốt hoảng kêu lên: "Tôi vừa sáng đã ở Ngân hàng Yotsubishi rồi, nhưng không thấy điều gì khác lạ!"

Nghe Kinomoto Katsura và Matsuda Jinpei nói, Hagiwara Kenji nhíu chặt mày, đoán rằng: "Họ có phải định bắt đầu ra tay không?"

Chương 51: Kẻ Đào Tẩu Của Tổ Chức (4)

Trong phòng nghỉ của Ngân hàng Yotsubishi ở Phố Beika, người phụ nữ ngồi trên ghế dài cau mày, trông đầy ưu tư. Cô ấy siết chặt chiếc điện thoại di động, các khớp ngón tay hơi trắng vì quá dùng sức.

Tin nhắn điện tử gửi đi hơn hai mươi phút trước đến nay vẫn chưa có hồi đáp. Trước đó Gin đã nói rằng sau khi chuẩn bị xong hành động thì gửi tin tức đến hộp thư đã chỉ định, anh ta sẽ nói cho cô ấy địa điểm giao dịch cuối cùng. Chỉ cần có được 1 tỷ tiền Nhật thì sẽ để cô ấy và em gái cô ấy rời khỏi Tổ chức.

Không sai, người phụ nữ chính là Miyano Akemi, người dùng tên giả Hirota Masami vì 1 tỷ tiền Nhật.

Miyano Akemi nhắm mắt lại, khẽ thở dài một hơi. Cô ấy thực ra rất rõ ràng rằng cuộc giao dịch lần này e rằng khó mà bình an, nhiều khó khăn hơn là may mắn. Gin là một người cực kỳ lãnh đạm. Anh ta là một thanh kiếm sắc của Tổ chức. Người trong Tổ chức đều nói rằng Gin cực kỳ ghét kẻ phản bội. Một người như vậy làm sao có thể dễ dàng buông tha cô ấy và em gái cô ấy muốn rời khỏi Tổ chức?

Tuy rằng cô ấy đúng thật đã từng có ý muốn rời khỏi Tổ chức, nhưng cô ấy cũng hiểu rõ kết cục của việc phản bội Tổ chức. Nhưng hiện tại Tổ chức đã công khai đưa chuyện này ra ngoài, cô ấy cũng chỉ có thể bị động mà nhận nhiệm vụ.

Nếu quả thật có điều kỳ diệu, cô ấy nhất định sẽ mang em gái cô ấy bay cao chạy xa, mãi mãi thoát khỏi Tổ chức Áo Đen đáng sợ, u ám.

"Đing!"

Tiếng chuông bất ngờ ngắt suy nghĩ của Miyano Akemi. Một tin nhắn điện tử hoàn toàn mới đang yên lặng nằm trong hộp thư. Cô ấy hít sâu một hơi, đưa ngón tay nhấn mở tin nhắn điện tử. Nội dung tin nhắn điện tử lập tức hiện ra trước mắt.

【Từ Vodka: Sau khi thành công, đem 1 tỷ tiền Nhật đến kho hàng phía đông Phố Beika để giao dịch . 】

Nhìn địa điểm trong tin nhắn điện tử, Miyano Akemi từ từ cúi người, úp đầu vào giữa hai tay. Cô ấy nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, sau đó tự lẩm bẩm: "Anh à...... Tạm biệt......"

Cùng lúc đó, Kinomoto Katsura đang ăn bữa trưa đột nhiên cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên dữ dội. Anh ấy lạ lùng lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy hộp thư của Miyano Akemi mới được thêm vào chương trình theo dõi một tuần trước lại có động tĩnh mới.

Kinomoto Katsura thay đổi sắc mặt. Anh ấy nhanh chóng ăn xong hộp cơm, sau đó mang theo ba lô có máy tính xách tay đi ra khỏi văn phòng. Anh ấy tìm một góc ít người qua lại, sau đó lập tức mở máy tính xâm nhập vào hộp thư của Miyano Akemi. Sau khi đọc kỹ, anh ấy phát hiện tin nhắn điện tử mới là chỉ dẫn địa điểm giao dịch cuối cùng của 1 tỷ tiền Nhật.

Kho hàng phía đông Phố Beika?

Xung quanh kho hàng phía đông rất ít người qua đường đi lại. Đây là một nơi giao dịch tuyệt vời, nhưng cũng có thể là một hiện trường án mạng ẩn giấu và xa xôi.

Kinomoto Katsura không phân vân quá lâu về nội dung tin nhắn điện tử. Anh ấy nhanh chóng nhập mật mã tra ra vị trí mạng không dây mà hộp thư Miyano Akemi sử dụng đang liên kết.

Kết hợp với bản đồ chung của Phố Beika, vị trí Miyano Akemi hiện ra ngay lập tức. Đồng thời phỏng đoán của Kinomoto Katsura và ba anh cảnh sát cũng được chứng thực.

Ngân hàng Yotsubishi ở Phố Beika rất có khả năng chính là mục tiêu cuối cùng của Miyano Akemi!

Kinomoto Katsura vội vàng đóng máy tính. Anh ấy đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại đồng hồ của Morofushi Hiromitsu. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Anh Morofushi, các anh đã đi chưa?"

"Vẫn chưa, có chuyện gì vậy?"

Thấy ba anh cảnh sát vẫn chưa bắt đầu tìm kiếm buổi chiều, Kinomoto Katsura lập tức nói nhỏ, sau đó thông báo tất cả tin tức mới có được cho ba anh cảnh sát ở đầu dây bên kia.

Lúc này, Matsuda Jinpei ở đầu dây bên kia kinh ngạc nói: "Tôi vừa sáng đã ở Ngân hàng Yotsubishi rồi, nhưng không thấy điều gì khác lạ!"

Hồi tưởng lại tình hình cụ thể của Ngân hàng Yotsubishi, Matsuda Jinpei rất khẳng định ánh mắt mình không có vấn đề. Tất cả mọi người trong ngân hàng đều vô cùng bình thường. Ngược lại là anh ấy cái gã sống lại này tương đối không bình thường.

"Họ còn chưa bắt đầu hành động. Chắc chắn đã tiến hành ngụy trang nhất định." Morofushi Hiromitsu đưa ra phỏng đoán dựa vào kinh nghiệm hai năm làm việc ngầm của mình. Anh ấy trước đây vì hoàn thành nhiệm vụ Tổ chức liền sẽ ngụy trang thành những người khác nhau, sau đó ẩn nấp bên cạnh mục tiêu chờ thời cơ hành động.

Hagiwara Kenji xoa xoa đầu, do dự hỏi: "Vậy ba người chúng ta chiều nay đều đi Ngân hàng Yotsubishi sao?"

Kinomoto Katsura suy nghĩ một hồi rồi đưa ra ý kiến của mình: "Không, anh Morofushi một mình đi tìm kiếm Ngân hàng Yotsubishi là được. Anh và anh Matsuda tiếp tục đi tìm kiếm những ngân hàng khác, đề phòng tình huống bất ngờ." Tuy rằng Miyano Akemi đã sử dụng hộp thư ở Ngân hàng Yotsubishi, nhưng trước khi sự kiện xảy ra, họ không thể dồn hết tất cả vào Ngân hàng Yotsubishi.

"Tôi?" Morofushi Hiromitsu vẻ mặt ngạc nhiên, anh ấy chần chờ chỉ vào mình: "Tôi một mình đi tìm kiếm Ngân hàng Yotsubishi?"

Kinomoto Katsura khẽ "Ừm" một tiếng. Anh ấy nhìn lâu những xe cộ đi lại bên dưới, nói: "Anh làm việc ngầm trong Tổ chức hai năm, chắc chắn là có sự hiểu biết nhất định về phong cách làm việc của thành viên Tổ chức. Có lẽ anh có thể tìm thấy Miyano Akemi đang ngụy trang ở Ngân hàng Yotsubishi."

Nghe xong lời Kinomoto Katsura nói, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei cũng rất đồng tình gật đầu. Hai người họ đều không quen thuộc Tổ chức Áo Đen, có đôi khi hoàn toàn không thể nhận ra thành viên Tổ chức đang ngụy trang.

"Tôi biết rồi, Ngân hàng Yotsubishi cứ giao cho tôi." Morofushi Hiromitsu hiểu ý Kinomoto Katsura, anh ấy lập tức đồng ý với sự sắp xếp này.

Cuối cùng, Kinomoto Katsura dặn dò Morofushi Hiromitsu một câu: "Nếu họ có hành động thì lập tức gọi điện thoại thông báo cho tôi. Tôi sẽ báo cáo trực tiếp cho Thanh tra Megure."

"Tôi hiểu."

Nói xong, Kinomoto Katsura liền ngắt điện thoại ngay. Thời gian nghỉ trưa đã gần kết thúc, anh ấy cần phải mau chóng quay lại văn phòng. Vạn nhất bị người nhìn thấy anh ấy đang làm việc riêng thì sẽ bị trừ lương!

Ba anh cảnh sát trong chung cư cũng đã chuẩn bị xong đồ đạc. Họ chắc chắn đồng hồ của mình đều có thể duy trì liên lạc bình thường sau đó chia nhau đi đến ngân hàng mình tìm kiếm.

"Quả nhiên rất quái lạ......" Matsuda Jinpei ở giữa đường không biết nhớ tới điều gì, anh ấy đột nhiên thốt lên một câu.

Hagiwara Kenji người đi cùng anh ấy một đoạn đường lạ lùng nhìn lại: "Jinpei-chan, cái gì rất quái lạ?"

"Chính là cậu bé tên Conan mà cậu nói trước đây đó!" Matsuda Jinpei quay đầu nhìn về phía người bạn lớn lên cùng nhau: "Cậu bé ấy sáng nay cũng ghé qua Ngân hàng Yotsubishi!"

Anh ấy vốn dĩ còn không quá tin lời Hagiwara Kenji nói: Rằng cậu bé kia chỉ cần xuất hiện thì nhất định có vụ án xảy ra, giống như họ sống lại vậy, không hợp lý.

Hagiwara Kenji dang tay ra, chịu thua mà nói: "Tôi đã nói rồi mà...... Cậu bé kia thật sự cực kỳ thần kỳ. Nói không chừng lần này cũng là công lao của cậu bé ấy."

"Có chút đáng thương. Cảm giác cái thể chất này có chút tồi."

"Tôi cũng cảm thấy vậy......"

Đổi lại là họ e rằng sẽ phát điên ngay lập tức. Mỗi ngày đều gặp vụ án gì đó thật đáng sợ! Điều này chẳng phải tương đương với việc mỗi ngày đều phải làm thêm giờ sao?!

Hơn nữa, làm không xong còn có người sẽ nói xấu sau lưng. Xét cho cùng, cái thể chất này thật sự là...... Rất giống Tử Thần.

Hồi tưởng lại tất cả thành tích phá án của Conan mà người bạn lớn lên cùng nhau giới thiệu, Matsuda Jinpei muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: "Tâm lý cậu bé ấy thật tốt."

Chương 52: Kẻ Đào Tẩu Của Tổ Chức (5)

Morofushi Hiromitsu đến Ngân hàng Yotsubishi đã là khoảng 1 giờ chiều. Anh ấy lượn lờ quanh ngân hàng một vòng. Thành viên Tổ chức Áo Đen rất có khả năng đang giám sát hướng đi của Miyano Akemi trong bóng tối. Anh ấy cần phải loại bỏ sự nghi ngờ của tình hình xung quanh trước, nói không chừng còn sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Sau khi chắc chắn không có điều bất thường, Morofushi Hiromitsu từ từ bay vào sảnh chính Ngân hàng Yotsubishi qua cửa sổ không đóng. Khoảng thời gian này số người đến xử lý công việc cũng không quá nhiều. Anh ấy chỉ đơn giản nhìn lướt qua liền tìm ra tất cả mọi người trừ nhân viên ngân hàng.

Anh ấy quan sát kỹ từng người một, nhưng khí chất và hành vi của những người này đều không giống người từng ở trong Tổ chức Áo Đen cho lắm.

Để đề phòng tình huống bất ngờ, Morofushi Hiromitsu dừng lại ở sảnh hơn mười phút. Những người này sau khi xử lý xong công việc liền lập tức rời khỏi Ngân hàng Yotsubishi, có thể loại bỏ sự nghi ngờ của họ.

Morofushi Hiromitsu nhìn quanh một vòng trong sảnh làm việc, nhanh chóng liền tìm thấy lối đi dành cho nhân viên ẩn sau quầy. Nếu người xử lý công việc không có vấn đề, vậy Miyano Akemi rất có khả năng là nhân viên Ngân hàng Yotsubishi. Anh ấy cần phải đi xem xét danh tính của nhân viên ngân hàng.

Vừa lúc lúc này, một nhân viên ngân hàng mở cửa đi thông lối đi dành cho nhân viên. Anh ấy bay nhanh đi theo, len vào ngay khoảnh khắc cửa sắp đóng lại.

Vì bay quá nhanh, Morofushi Hiromitsu nhất thời không phanh lại, xoay vài vòng giữa không trung mới chậm rãi dừng lại. Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei nếu mà thấy cái dáng vẻ hoảng hốt của anh ấy vừa rồi, e rằng sẽ cười nhạo một trận thật to.

Lắc lắc cái đầu choáng váng, Morofushi Hiromitsu cẩn thận đánh giá lối đi dành cho nhân viên chật hẹp. Trên tường hơi ố vàng treo quy tắc làm việc của nhân viên ngân hàng và bảng tôn vinh nhân viên xuất sắc.

Đúng lúc Morofushi Hiromitsu chuẩn bị xem bảng tôn vinh nhân viên xuất sắc, cửa phòng nghỉ bên cạnh bị người từ bên trong đẩy ra. Anh ấy suýt nữa đụng vào mặt tiền phòng nghỉ bằng sắt đối diện.

Morofushi Hiromitsu vội vàng xông đến một bên. Anh ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng nghỉ cửa mở rộng. Nhân viên ngân hàng vừa đẩy cửa vừa lúc đi ra. Anh ấy đối diện ngay với người này.

Miyano Akemi hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh tốt trạng thái của mình, sau đó nở một nụ cười ôn hòa. Cô ấy hoàn toàn không biết rằng một loạt hành vi bất thường của mình sớm đã bị người thu vào tầm mắt tất cả.

Mọi hành động của người phụ nữ khiến Morofushi Hiromitsu khẽ nhíu mày. Anh ấy đánh giá khuôn mặt người phụ nữ một lượt. Trong đầu hiện lên một cảm giác quen thuộc không tên. Anh ấy dường như đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu đó.

Lúc này, Miyano Akemi vừa lúc xoay người đi về phía sảnh làm việc. Gương mặt thoáng qua khiến đồng tử Morofushi Hiromitsu đột nhiên co rút lại. Anh ấy phản ứng lại lập tức đuổi theo Miyano Akemi phía trước.

Khốn kiếp...... Miyano Akemi là bạn gái của Rye mà! Anh ấy làm sao lại quên mất chứ?!

Khi làm việc ngầm trong Tổ chức, Morofushi Hiromitsu làm tay bắn tỉa và thường xuyên cùng Rye thực hiện nhiệm vụ. Do đó ít nhiều gặp Miyano Akemi đến tìm Rye vài lần. Nhưng lúc đó anh ấy không biết Rye là thăm viên Cục Điều tra Liên bang, cũng không có bất cứ mối bận tâm nào đến đời sống tình cảm của anh ta. Cho nên họ rất ít trao đổi về Miyano Akemi, thậm chí đến tên cô ấy cũng không nhớ rõ cho lắm.

"Đồ ngốc nhà tôi......" Morofushi Hiromitsu thầm chửi một tiếng. Anh ấy giơ tay tự vỗ lên đầu: "Lại mắc lỗi ngay lúc này!"

Anh ấy nếu mà sớm một chút nhớ tới chuyện Miyano Akemi thì đã không lãng phí nhiều thời gian tìm kiếm như vậy!

Morofushi Hiromitsu chăm chú đi theo Miyano Akemi đến sảnh làm việc. Nếu hiện tại đã tìm thấy Miyano Akemi, vậy tiếp theo liền phải đặc biệt chú ý hành tung của cô ấy.

Vài phút sau, Morofushi Hiromitsu ánh mắt kỳ lạ nhìn Miyano Akemi thân thiện đối đãi mọi người, giọng điệu ôn hòa. Cô ấy từ lúc bắt đầu đã rất kiên nhẫn đối xử với những người có khó khăn, cố gắng hết sức giúp họ giải quyết vấn đề. Khí chất trên người hoàn toàn không liên quan gì đến Tổ chức Áo Đen.

Cô ấy là một cô gái hiền lành......

Những lời Rye miêu tả về Miyano Akemi trước đây dần dần hiện lên trong đầu. Lúc đó Morofushi Hiromitsu hoàn toàn không tin lý do biện hộ như vậy. Người trong Tổ chức Áo Đen có thể có mấy người tốt chứ. Người tốt thật sự e rằng đều là người làm việc ngầm của các cơ quan điều tra lớn.

Hiện tại nghĩ lại, Rye có lẽ cũng không sai. Miyano Akemi có khả năng thật sự không quá giống người trong Tổ chức.

Nhưng phương pháp cô ấy muốn có được 1 tỷ tiền Nhật thông qua cướp ngân hàng vẫn là hành vi vi phạm pháp luật. Nếu trong quá trình cướp vô tình gây ra mạng người, vậy bất kể bản tính cô ấy như thế nào cũng không thể được tha thứ.

Morofushi Hiromitsu vuốt cằm lẩm bẩm tự nói: "Nói đến Rye đi đâu rồi?"

Nếu Miyano Akemi có ý muốn rời khỏi Tổ chức, Rye làm thăm viên Cục Điều tra Liên bang vừa lúc có thể đưa cô ấy vào chương trình bảo vệ nhân chứng. Anh ấy và Miyano Akemi tình cảm không tồi, chắc không phải việc gì khó khăn.

Trong lúc suy nghĩ, Miyano Akemi vẫn luôn làm xong công việc ngân hàng một cách trôi chảy, chuyên nghiệp đến mức người hoàn toàn không thể nhận ra cô ấy là một người sắp cướp ngân hàng.

Morofushi Hiromitsu đậu trên ghế ở sảnh làm việc lặng lẽ nhìn Miyano Akemi đang bận rộn. Miyano Akemi hôm nay rất có khả năng sẽ không tiến hành cướp bóc. Xét cho cùng, Tổ chức Áo Đen vừa mới thông báo địa điểm giao dịch cuối cùng. Anh ấy hiện tại chỉ là muốn chờ Miyano Akemi tan tầm đi theo cô ấy để tìm kiếm đồng bọn hay không, tiện thể biết rõ chỗ ở hiện tại của cô ấy.

Hơn hai giờ sau, nhân viên ngân hàng đón thời gian tan tầm. Miyano Akemi đã thay đồng phục làm việc từng người tạm biệt đồng nghiệp sau đó nhanh nhẹn rời khỏi Ngân hàng Yotsubishi. Morofushi Hiromitsu thấy thế lập tức nhổm dậy đuổi theo. Anh ấy theo sát Miyano Akemi phía trước không rời.

Ong——!

Điện thoại đồng hồ trong túi đột nhiên rung lên. Morofushi Hiromitsu vội vàng lấy ra đồng hồ và bắt máy.

"Anh Cảnh sát, bên anh có tình hình gì không?"

Nghe giọng uể oải của Matsuda Jinpei ở đầu dây bên kia, Morofushi Hiromitsu nói nhỏ: "Tôi tìm thấy Miyano Akemi rồi. Cô ấy là nhân viên Ngân hàng Yotsubishi."

"Cái gì? Anh nói là sự thật sao?!" Matsuda Jinpei kinh hô một tiếng: "Anh tìm thấy cô ấy bằng cách nào?"

Nghe vậy, Morofushi Hiromitsu có chút ngượng ngùng mà gãi đầu: "Ách...... Thực ra tôi từng gặp cô ấy ở Tổ chức trước đây, chỉ là không nhớ ra......"

"Thôi được...... Đúng rồi, cô ấy buổi chiều có điều gì bất thường không?" Matsuda Jinpei chịu thua thở dài một hơi, sau đó hỏi về hành tung của Miyano Akemi buổi chiều ở ngân hàng.

"Tạm thời không có. Tôi tính trước tiên tìm hiểu một chút chỗ ở và những người thường lui tới của cô ấy."

"Có cần tôi và Hagi giúp không?"

"Không cần. Tôi biết rõ xong sẽ quay về chung cư."

Morofushi Hiromitsu nói nhỏ từ chối sự giúp đỡ của Matsuda Jinpei. Anh ấy hôm nay chỉ là tìm hiểu sơ bộ về Miyano Akemi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Hoàn toàn không cần thiết phải kêu Hagiwara và Matsuda đi thêm một chuyến nữa.

Trong lúc trò chuyện, Miyano Akemi phía trước đã chui vào xe hơi. Tiếng động cơ cũng theo đó vang lên.

Chương 53: Kẻ Đào Tẩu Của Tổ Chức (6)

Dưới ánh đêm, Kinomoto Katsura đứng ở Sở Cảnh sát Thủ đô cố sức vươn vai, sau đó mệt mỏi ngáp một cái. Anh ấy lấy điện thoại di động ra từ trong túi nhìn thoáng qua nhật ký cuộc gọi buổi chiều, phát hiện ba anh cảnh sát vẫn luôn không gọi điện thoại đến.

Lập tức, Kinomoto Katsura có chút lo lắng mà nhăn mày. Tuy nói là tìm kiếm vô cùng đơn giản, nhưng khó tránh khỏi sẽ không xảy ra tình huống bất ngờ. Nếu họ thật sự gặp chuyện thì cũng không ai có thể giúp đỡ kịp thời.

"Tít tít——"

Tiếng còi ô tô vang dội ngắt suy nghĩ của Kinomoto Katsura. Anh ấy chuyển tầm mắt khỏi điện thoại di động, sau đó nhìn về phía chiếc Mazda màu trắng tuyền từ từ lái đến trước mặt. Kính chắn gió một chiều bên trái dần dần hạ xuống, trước mắt anh ấy hiện ra một gương mặt quen thuộc.

Nhìn người đàn ông trong xe vẻ mặt tươi cười, Kinomoto Katsura lạ lùng gọi một tiếng: "Anh Amuro?"

"Chào buổi tối. Kinomoto-kun mới tan tầm sao?" Furuya Rei tựa vào cửa sổ xe nhẹ giọng hỏi thăm Kinomoto Katsura.

Bởi vì hôm nay quán cà phê mới nhập một lô vật tư, cho nên Furuya Rei bận rộn cho đến hơn 7 giờ mới tan tầm. Không ngờ trên đường quay về vừa lúc thấy Kinomoto Katsura đi ra từ Sở Cảnh sát Thủ đô. Chuyện vụ án bom nổ khiến anh ấy thay đổi không ít cách nhìn về Kinomoto Katsura. Cho nên không cần thiết lại đối xử với Kinomoto Katsura giống như đối xử với Tổ chức nữa. Vì thế liền vô cùng thân thiện dừng lại và chào hỏi Kinomoto Katsura.

"Đúng vậy. Anh Amuro cũng mới tan tầm sao?"

"Ai...... Hôm nay công việc quán cà phê khá nhiều, khiến tôi lại muốn đổi việc......" Furuya Rei giả vờ phiền muộn mà cảm thán một câu, trông dường như thật sự đang nghĩ đến việc đổi việc.

Nghe vậy, Kinomoto Katsura khẽ cười, nói đùa: "Nếu lại đổi việc đi thì sẽ không có công việc nào phù hợp với anh Amuro nữa."

"Ha ha ha...... Vậy tôi sắp trở thành người thất nghiệp lang thang rồi!" Furuya Rei bị lời Kinomoto Katsura nói chọc cười, vì thế cũng nói đùa về mình: "Đúng rồi, chú định quay về bằng cách nào? Có cần tôi đưa chú một đoạn không?"

"Không cần. Tôi và anh Amuro chắc không tiện đường. Tôi đi tàu điện ngầm quay về là được." Kinomoto Katsura nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Furuya Rei.

Furuya Rei bình thản phẩy tay, nói: "Không sao, sẽ không trì hoãn quá lâu. Tôi lái xe cũng khá nhanh."

Thấy thế, Kinomoto Katsura có chút do dự hỏi một câu: "Thật sự sẽ không ảnh hưởng đến anh Amuro sao?"

Furuya Rei lập tức lắc đầu cho biết không có ảnh hưởng. Anh ấy gần đây không có nhiệm vụ Tổ chức Áo Đen cần hoàn thành. Bản báo cáo của Kazami cũng phải ba ngày nữa mới có thể trình cho anh ấy. Cho nên anh ấy hiện tại thật sự rất rảnh rỗi. Việc đưa một người về nhà hoàn toàn không có vấn đề. Hơn nữa anh ấy cũng có thể tìm hiểu một số tình hình Sở Cảnh sát Thủ đô từ việc trò chuyện. Các mặt đều sẽ không có tổn thất.

"Vậy làm phiền anh."

"Mau lên xe đi!"

Kinomoto Katsura đi vòng đến bên phải mở cửa xe ngồi xuống. Furuya Rei trên ghế lái chắc chắn anh ấy đã thắt dây an toàn sau đó khởi động ô tô. Chiếc Mazda màu trắng tuyền lập tức biến mất tại chỗ.

Cảm giác đẩy mạnh mẽ khiến Kinomoto Katsura trên ghế lái phụ mở to hai mắt. Anh ấy không nhịn được tăng thêm lực nắm vào tay vịn bên cạnh, sợ bị hất bay ra ngoài ngay lập tức.

Lần trước anh ấy có cảm giác này là khi trải nghiệm kỹ năng lái xe của anh Hagiwara. Tuy rằng anh Amuro có thu liễm hơn một chút so với anh Hagiwara, nhưng đối với người không thạo lái xe mà nói vẫn là có chút quá kích thích.

Cái tốc độ này...... Thảo nào không trì hoãn thời gian......

Nhìn khung cảnh lùi nhanh trước mắt, Kinomoto Katsura không tự chủ nhắm mắt lại. Trong lòng đã có chút hối hận vì đã lên xe của Furuya Rei.

Furuya Rei qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Kinomoto Katsura không dám mở to mắt. Anh ấy bỗng nhiên cười lớn. Kinomoto Katsura trước đây đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng đều bình thản và ung dung. Đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Kinomoto Katsura. Dáng vẻ này quả thật giống một người trẻ mới vào xã hội hơn.

"Anh Amuro...... Tôi nghe thấy rồi, anh đang cười tôi đó......" Kinomoto Katsura nhắm mắt lại, đầy oán niệm mà tố cáo Furuya Rei thích thú khi thấy người khác gặp nạn bên cạnh.

Furuya Rei lập tức giữ lại khóe miệng đang nhếch lên, nghiêm túc biện hộ cho mình: "Kinomoto-kun, chú đang nói cái gì vậy? Tôi không cười đâu nhé!"

Kinomoto Katsura hoàn toàn không tin mà chu môi. Anh ấy rõ ràng vừa mới nghe thấy tiếng cười mà. Anh Amuro lại còn không muốn thừa nhận. Lần sau nhất định phải tìm cơ hội chia sẻ năng lực một chút với anh Hagiwara, sau đó để anh Amuro chiêm ngưỡng kỹ năng lái xe của anh Hagiwara.

Dường như gặp đèn xanh đèn đỏ, tốc độ xe chậm rãi giảm xuống. Kinomoto Katsura cũng cuối cùng có cơ hội mở to mắt hòa hoãn một chút.

Furuya Rei như không có chuyện gì hỏi một câu: "Gần đây Sở Cảnh sát Thủ đô có vụ án nào rất quan trọng không?" "Chú trông rất mệt mỏi ở cửa vừa rồi."

Kinomoto Katsura chịu thua thở dài một hơi, nói: "Không có. Cấp trên thấy tay của tôi còn chưa lành hẳn, cho nên sắp xếp tôi đi sắp xếp một số hồ sơ. Mỗi ngày đối mặt với tư liệu dày đặc thật sự rất đau khổ......"

Tuy rằng anh ấy thích nghiên cứu và phát triển các loại chương trình và phần mềm bằng máy tính, nhưng là mỗi ngày so sánh tư liệu giấy và tư liệu điện tử thật sự rất phiền phức.

"Ra là vậy à......" Thấy không moi được thông tin hữu ích gì từ miệng Kinomoto Katsura, Furuya Rei nói nhỏ đáp một câu. Trong lòng cũng bỏ đi ý định tìm hiểu thông tin.

Đúng lúc Kinomoto Katsura đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, một bóng dáng nhỏ bé, quen mắt từ từ bay qua trên không dòng xe cộ. Anh ấy vội vàng ghé vào cửa sổ cẩn thận nhận ra.

Anh Morofushi?!

Trong mắt Kinomoto Katsura tràn đầy sự kinh ngạc. Hiện tại đã là khoảng 8 giờ tối. Anh Morofushi lại có thể còn đang lảng vảng bên ngoài. Ngân hàng Yotsubishi chẳng phải nên tan tầm rồi sao? Anh ấy làm sao còn chưa về chung cư?

Furuya Rei một bên nhận thấy sự bất thường của Kinomoto Katsura, anh ấy có chút lạ lùng nhìn về phía Kinomoto Katsura: "Kinomoto-kun, có chuyện gì vậy?"

Kinomoto Katsura vẻ mặt xấu hổ gãi đầu: "Không có gì...... Tôi vừa rồi hình như thấy một người quen, cho nên có chút hào hứng......"

"Vậy chú muốn đi chào hỏi không?"

"Không cần. Anh ấy đã đi xa rồi."

Anh ấy thực ra cũng rất muốn xuống xe đi tìm anh Morofushi, nhưng là vạn nhất bị anh Amuro thấy anh ấy đuổi theo không khí mà gọi, anh ấy e rằng sẽ bị xem là người tâm thần.

Hơn nữa hướng anh Morofushi rời đi rõ ràng là chuẩn bị quay về chung cư, chắc không cần quá lo lắng.

Đèn xanh ngã tư đường dần dần sáng lên. Furuya Rei một lần nữa khởi động ô tô, chẳng qua lần này anh ấy không tăng tốc lao đi ngay lập tức. Anh ấy có chút lo lắng Kinomoto Katsura sẽ nôn ra ngoài ngay lập tức.

Kinomoto Katsura cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của tốc độ xe. Anh ấy hơi mang ơn mà nhìn thoáng qua Furuya Rei: "Cảm ơn anh, anh Amuro."

"Không sao. Tốc độ này sẽ tốt hơn một chút." Furuya Rei mắt cong lên.

Cứ như vậy, chiếc Mazda màu trắng tuyền chở hai người đi đều về hướng chung cư.

Chương 54: Tổ Chức Người Bỏ Trốn (7)

Nhìn bầu trời đêm lấp lánh vô vàn sao, Hagiwara Kenji càng thêm bực dọc mà xoa xoa đầu: "Hiromitsu-chan sao vẫn chưa về vậy?!"

Matsuda Jinpei khẽ "Chậc" một tiếng. Cậu ấy và người bạn từ thuở nhỏ đã ở trên ban công gần hơn nửa tiếng, nhưng vẫn không chờ được Morofushi Hiromitsu quay lại. Thậm chí gọi điện cũng không nhận được bất cứ lời đáp nào. Cả hai đều không khỏi lo lắng trong lòng.

Hagiwara Kenji quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: "Hay là chúng ta đi tìm anh ấy đi? Đã tám giờ rồi, Katsura cũng sắp tan làm về nhà!"

Lời vừa dứt, Morofushi Hiromitsu đang bay lượn trên trời đã lọt vào tầm mắt của hai người. Anh ấy giơ tay lên, thều thào mà nói: "Tôi về rồi......"

"Hiromitsu-chan!"

"Anh Cảnh sát!"

Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đồng thanh kêu lên một tiếng. Họ vội vàng tiến lên đỡ Morofushi Hiromitsu sắp bay ngã xuống. Nhìn Morofushi Hiromitsu mệt mỏi đến mức sắp kiệt sức, hai người nghi ngờ mà nhìn nhau một cái.

Morofushi Hiromitsu vừa bước vào phòng khách liền chôn mặt vào gối ôm trên ghế sô pha. Cả người tỏa ra vẻ rũ rượi. Hai người bạn từ thuở nhỏ từ từ vây lại, sau đó nhẹ nhàng chọc vào người anh ấy một chút.

Matsuda Jinpei có chút tò mò hỏi một câu: "Anh Cảnh sát, sao anh mệt mỏi đến như vậy? Chẳng lẽ việc Miyano Akemi rất nghiêm trọng sao?"

Morofushi Hiromitsu không đáp ngay. Anh ấy hít sâu một hơi, vô cùng mệt mỏi nói: "Không phải...... Tôi chỉ là đơn thuần đuổi theo xe đến mức hết sức......"

Đuổi theo xe?

Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei không hiểu gì, nhất thời không rõ ý Morofushi Hiromitsu. Điều tra hành tung Miyano Akemi sao lại liên quan đến việc đuổi theo xe?

Morofushi Hiromitsu đang úp mặt than thở một hơi, sau đó chậm rãi kể ra trải nghiệm mạo hiểm khiến thân thể và tinh thần kiệt quệ buổi chiều.

Lúc ấy anh ấy vừa khéo đang gọi điện thoại với Matsuda, do đó hoàn toàn không để ý thấy Miyano Akemi đã chui vào xe hơi. Chỉ đến khi tiếng động cơ vang lên mới kịp phản ứng, sau đó xe hơi liền ngay lập tức lái khỏi bãi đậu xe. Anh ấy ngắt điện thoại ngay và đuổi theo.

Nhưng anh ấy không có tài năng bay lượn hăng hái như Hagiwara, cho nên nửa đoạn đường đầu chỉ có thể đi theo sau xe hơi hít khói xe. Nếu không phải vừa khéo gặp đèn giao thông ở ngã tư, anh ấy e rằng còn phải tốn vài phút mới có thể đuổi kịp xe hơi của Miyano Akemi.

Sau đó, chuyện xui xẻo nhất xảy đến.

Bởi vì Miyano Akemi đã đóng hết tất cả cửa sổ xe, anh ấy chỉ có thể dùng sức bám chặt vào khe hở bên ngoài xe để giữ thân thể ổn định, mặc cho gió lao tới trước mặt, thổi đến mức anh ấy hoàn toàn không mở nổi mắt. Tay nắm khe hở càng đau nhức vô cùng. Khi anh ấy tới nơi cần đến thì đã rối bời đến mức tìm không ra phương hướng rồi.

Nghe trải nghiệm tìm kiếm vô cùng "mạo hiểm" của người bạn tốt, hai người bạn từ thuở nhỏ cúi đầu không chút biểu cảm, sau đó vai của họ rung nhẹ lên, tiếng cười nghẹn lại rầu rĩ cũng dần dần tràn ra từ trong miệng.

"Ha ha ha ha ha! Hiromitsu-chan, cậu thật quá thảm!" Hagiwara Kenji cười đến mức ngã ngửa ra sau một cái: "Tuy rằng có chút xin lỗi...... Nhưng tôi vẫn muốn cười một lúc trước đã! Ha ha ha ha!"

Matsuda Jinpei ôm bụng, run rẩy mà vỗ vỗ lưng Morofushi Hiromitsu, nói: "Khụ ừm...... Không sao, cậu cũng biết hướng đi của Miyano Akemi rồi, không thiệt...... Phốc —— ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười nhạo báng hết đợt này đến đợt khác bên tai khiến Morofushi Hiromitsu tức giận mà vung tay loạn xạ sang bên cạnh một hồi. Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji bị đánh trúng không những không dừng cười, ngược lại càng cười càng lớn tiếng.

"Cạch."

Lúc này, Kinomoto Katsura tan làm quay về mở cửa chung cư. Đối mặt với hai người bạn từ thuở nhỏ cười đến mức đứng thẳng không nổi, cậu ấy bất đắc dĩ mà nói: "Tuy rằng người khác không nghe thấy giọng các anh, nhưng cũng xin hãy tiết chế một chút."

Kinomoto Katsura quăng ba lô trong tay lên ghế sô pha, sau đó cả người mất sức mà ngả lên ghế sô pha. Gối ôm mềm mại khiến cậu ấy hoàn toàn thả lỏng, sự mệt mỏi trên người cũng tan đi rất nhiều.

"Hôm nay công việc cũng rất mệt sao?"

"Cũng không hẳn...... Chỉ là đi một chuyến xe bay, có chút khó chịu......"

Tuy rằng Amuro-san đã khôi phục tốc độ bình thường ở nửa đoạn đường sau, nhưng cảm giác buồn nôn do việc đua xe trước đó khó lòng tan đi trong chốc lát, khiến dạ dày của cậu ấy đến tận bây giờ vẫn không quá thoải mái.

Nghe tới xe bay, Hagiwara Kenji lập tức hứng thú. Anh ấy nhanh chóng trèo lên vai Kinomoto Katsura, hớn hở mà hỏi: "Xe bay? Chẳng lẽ Khoa điều tra một có cao thủ lái xe?!"

Kinomoto Katsura lắc đầu, sau đó thở dài một hơi: "Có cao thủ, nhưng không phải người của Khoa điều tra một...... Là Amuro-san...... Anh ấy quá giỏi, hoàn toàn không thể nhận ra anh ấy là một người sẽ đua xe."

Amuro?

Tiểu Furuya?

Anh ấy học đua xe từ khi nào?

Hagiwara Kenji lập tức sững sờ tại chỗ. Tiểu Furuya trước đây ở trường cảnh sát hoàn toàn không có kinh nghiệm đua xe. Anh ấy còn nhớ rõ vẻ căng thẳng của tiểu Furuya lần đầu tiên lái xe tốc độ cao. Không ngờ anh ấy lại nắm vững kỹ năng này sau bảy năm.

Kinomoto Katsura nhìn thoáng qua Morofushi Hiromitsu đang nằm bất động, cậu ấy duỗi tay đẩy gối ôm dưới người Morofushi Hiromitsu: "Anh Morofushi, tôi vừa mới thấy anh trên đường. Hôm nay sao về muộn như vậy, Ngân hàng Yotsubishi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"

"Không có ngoài ý muốn, tôi tìm được Miyano Akemi thành công rồi, chỉ là trên đường xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nhỏ không đáng kể."

"Chuyện ngoài ý muốn nhỏ?"

Chưa kịp để Morofushi Hiromitsu đáp lời Kinomoto Katsura, Matsuda Jinpei liền kể lại đầy đủ việc anh ấy gặp phải buổi chiều một lần nữa, khiến Hagiwara Kenji bên cạnh lại bắt đầu cười lớn.

Kinomoto Katsura dở khóc dở cười mà nhìn Morofushi Hiromitsu rũ rượi, sau đó cậu ấy nhẹ giọng an ủi: "Xin lỗi, các anh vất vả trong khoảng thời gian này."

"Không sao, tôi chỉ là quá mệt, nghỉ ngơi một lát thì sẽ ổn thôi." Morofushi Hiromitsu khẽ lắc đầu, sau đó hướng Kinomoto Katsura nở một nụ cười.

Matsuda Jinpei suy nghĩ một lát sau hỏi thăm Morofushi Hiromitsu: "Nói đến, Miyano Akemi sau khi tan làm có hành động gì không?" Việc đùa giỡn là đùa giỡn, chuyện Tổ chức Áo Đen mới là chính sự.

Morofushi Hiromitsu lật người lại. Anh ấy nhìn trần nhà nói: "Không có, cô ấy vào chung cư sau liền không hề đi ra nữa. Tôi ở xung quanh cũng không tìm thấy người đáng ngờ."

Hagiwara Kenji thuận miệng hỏi một câu: "Cô ấy không có đồng bọn sao? Một người có thể cướp được 1 tỷ Yên?"

Kinomoto Katsura bất đắc dĩ cười: "Một người thì không thể cướp ngân hàng được đâu. Điều đó chẳng khác gì tự tìm chết."

Miyano Akemi chắc chắn có đồng bọn giúp cô ấy cướp ngân hàng. Nếu hiện nay đã có được địa điểm giao dịch cuối cùng, thì cô ấy tiếp theo nhất định sẽ bàn bạc với đồng bọn làm thế nào để lấy 1 tỷ Yên từ ngân hàng đi.

Trong lúc suy nghĩ, Kinomoto Katsura liếc đồng hồ một cái. Thấy thời gian đã muộn, vì thế liền ngồi dậy, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi chuẩn bị bữa tối trước. Sau khi ăn tối xong lại tiếp tục thảo luận về chuyện Miyano Akemi."

"oK!" x3

Chương 55: Tổ Chức Người Bỏ Trốn (8)

Sau bữa tối thoải mái nhưng ngắn ngủi, bốn người cùng ngồi ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi, đồng thời nghiêm túc nghe những điều Morofushi Hiromitsu nhìn thấy và nghe thấy.

Morofushi Hiromitsu ngậm ống hút, nghiêm túc nhớ lại tất cả chuyện xảy ra buổi chiều: "Nơi ở hiện tại của Miyano Akemi là một khu chung cư gần ga Beika. Tôi cảm giác có một khoảng cách rất xa giữa nó và Ngân hàng Yotsubishi." "Cô ấy dường như là sống một mình. Tôi không thấy có người nào khác bước vào chung cư."

Lập tức, Matsuda Jinpei nhăn mày, vẻ mặt băn khoăn hỏi: "Tin nhắn cô ấy gửi cho Tổ chức trước đây chẳng phải có nhắc đến em gái sao? Em gái cô ấy không ở cùng cô ấy?"

"Ừm...... Đồ đạc bài trí trong chung cư trông đều là phần của một người, chắc không có người ở chung với Miyano Akemi."

Hagiwara Kenji đột nhiên mở to hai mắt: "Vậy em gái cô ấy có thể ở đâu?! Sẽ không còn trong tay Tổ chức Áo Đen chứ?!"

Nghe vậy, Kinomoto Katsura nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê trong ly, sau đó nghiêm túc mà nói: "Có lẽ việc cướp 1 tỷ Yên cũng không phải nhiệm vụ Miyano Akemi chủ động nhận. Có thể là Tổ chức dùng em gái uy hiếp cô ấy buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Bằng không Miyano Akemi cũng sẽ không đưa ra ý muốn rời khỏi Tổ chức trong tình huống em gái cô ấy bị kiểm soát."

Đối với phỏng đoán của Kinomoto Katsura, ba người trường cảnh sát gật đầu cho biết đồng ý. Nếu Miyano Akemi trong khi biết Tổ chức đang nắm sinh mạng của em gái mình mà còn dám công khai chống đối, thì quả thực là ngốc đến mức tột cùng.

Matsuda Jinpei ngẩng đầu: "Việc tiếp theo nên làm gì bây giờ? Báo cảnh sát ngay sao?"

Morofushi Hiromitsu lắc đầu, nói: "Chuyện Miyano Akemi dính líu tới Tổ chức Áo Đen, cần thiết phải chuyển giao bí mật cho Cục Công an mới được."

Lời này vừa nói ra, ba người cùng nhìn về phía Kinomoto Katsura đang chậm rãi uống cà phê. Ánh mắt tràn đầy mong đợi khiến Kinomoto Katsura vô ý sặc một cái. Cậu ấy vội vàng rút một tờ giấy ăn lau miệng.

Morofushi Hiromitsu ngẩng đầu nhìn thẳng Kinomoto Katsura, sau đó hỏi giọng trầm: "Katsura, cậu có cách nào khiến cảnh sát công an chú ý tới chuyện này không?"

Kinomoto Katsura có chút buồn rầu mà nhíu mày, từ tốn nói: "Tôi thật sự có cách thông báo cảnh sát công an, nhưng có thể sẽ khiến cảnh sát chìm của công an rơi vào tình thế vô cùng khó khăn......"

Đối mặt với nỗi lo không tên của Kinomoto Katsura, ba người trường cảnh sát cúi đầu suy nghĩ một lát sau liền ngay lập tức hiểu rõ vấn đề.

Một khi Tổ chức Áo Đen phát giác hành động của cảnh sát công an, ý nghĩ đầu tiên của họ chắc chắn là trong Tổ chức có người chìm của công an. Cho nên cảnh sát công an mới có thể kịp thời ra tay phá rối kế hoạch của họ.

Cứ như vậy, cảnh sát chìm của công an rất có thể sẽ lâm vào nguy hiểm.

Nghĩ đến Furuya Rei vẫn còn đang làm việc trong Tổ chức, ba người trường cảnh sát đồng thời im lặng xuống. Họ không thể đem mạng sống của người bạn thân ra đánh cược.

Sau một lúc, ánh mắt Kinomoto Katsura chợt lóe, cậu ấy chậm rãi mở lời nói: "Nếu Miyano Akemi muốn thoát khỏi Tổ chức, vậy hãy tìm cách khiến cô ấy chủ động hợp tác với chúng ta để đánh lừa Tổ chức Áo Đen. Sau đó lại để cảnh sát công an tham gia một cách bí mật."

Hagiwara Kenji: "Sử dụng Miyano Akemi?"

Morofushi Hiromitsu: "Phối hợp với chúng ta?"

Matsuda Jinpei: "Đánh lừa Tổ chức Áo Đen?"

Rõ ràng từng chữ đều biết, nhưng khi chúng ghép lại với nhau liền trở nên vô cùng lạ lẫm.

Đối mặt với nhóm ba người trường cảnh sát đầy băn khoăn, Kinomoto Katsura nở một nụ cười bí ẩn.

Ánh đêm tĩnh mịch khiến Miyano Akemi càng cảm thấy cô đơn. Cô ấy lẳng lặng nhìn vào bức ảnh chụp chung duy nhất với em gái trên điện thoại di động. Hai chị em ôm chặt lấy nhau, trên mặt đều mang nụ cười vui vẻ.

Shiho......

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt em gái, nụ cười của Miyano Akemi dần dần trở nên xót xa. Cô ấy suýt quên lần gặp mặt với em gái lần trước là khi nào rồi.

"Xè......"

Tiếng dòng điện rất nhỏ ngắt ngang suy nghĩ của Miyano Akemi. Cô ấy thu điện thoại di động lại, nghi ngờ nhìn về phía máy tính để bàn đang phát ra tiếng động.

Màn hình vốn dừng ở giao diện màn hình nền nhấp nháy vài cái sau trở nên đen kịt hoàn toàn. Miyano Akemi không thực sự thành thạo xử lý vấn đề máy tính. Cô ấy di chuyển con chuột trong tầm tay, ý muốn tìm thấy biểu tượng thoát giao diện.

【 Chào cô, Hirota Masami...... Không đúng...... Tôi nên gọi cô là...... Miyano Akemi......】

Dòng chữ in đậm màu trắng bất ngờ xuất hiện khiến Miyano Akemi giật mình. Cô ấy không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm nội dung dòng chữ, hai tay rũ xuống bên người không tự chủ mà run rẩy lên.

【 Xin hãy đưa ra câu hỏi của cô trong vòng năm phút. 】

Dòng chữ dần dần thay đổi, bên dưới lại hiện ra một khung nhập văn bản kỳ lạ.

Miyano Akemi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô ấy suy nghĩ một lát sau từ từ ngồi xổm xuống, sau đó vươn tay nắm lấy dây nguồn dưới bàn, chuẩn bị ngắt nguồn điện máy tính ngay lập tức.

【 Miyano tiểu thư, tuyệt đối đừng rút dây nguồn nhé ~ Cô cũng không muốn bị bại lộ kế hoạch cướp 1 tỷ Yên cũng như mối quan hệ của cô với Tổ chức, đúng không? 】

Dòng chữ thay đổi lại lần nữa khiến Miyano Akemi không thể kiểm soát mà ngã ngồi xuống đất. Mồ hôi lạnh nhỏ chảy xuống theo thái dương. Cô ấy vẻ mặt sợ hãi mà nhìn dòng chữ trên màn hình.

【 Chỉ còn ba phút 53 giây thôi nhé ~ Quá thời gian thì tôi sẽ nói chuyện của cô cho cảnh sát ~】

Miyano Akemi hít sâu một hơi. Cô ấy từ trên sàn nhà chậm rãi bò lên, sau đó ngồi lại trên ghế.

Trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý, Miyano Akemi mím chặt môi. Cô ấy thao tác chậm rãi gõ bàn phím, từng chữ xuất hiện ở khung văn bản.

【 Anh vì sao lại biết những chuyện này? 】

【 Ừm...... Đây là điều bí mật. 】

【 Anh là ai? 】

【 Người dân có lòng tốt. 】

Nhìn câu trả lời cực kỳ qua loa trong máy tính, Miyano Akemi có chút cạn lời mà dừng thao tác, cô ấy cảm thấy người này dường như đang trêu chọc cô ấy.

【 Anh còn đang làm cho Tổ chức Áo Đen sao? 】

【 Không liên quan đến cô. 】

Miyano Akemi nhíu mày lại, sau đó lập tức hồi đáp vấn đề. Cô ấy không quá sẵn lòng bàn luận chuyện này với người lạ.

【 Nếu Miyano tiểu thư không muốn hợp tác thì chúng ta có lẽ sẽ rất khó trao đổi về sự hợp tác tiếp theo. 】

Hợp tác?

Người này muốn hợp tác với ai?

Tổ chức Áo Đen sao?

Miyano Akemi vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn cuộc đối thoại trong máy tính. Bản thân cô ấy hoàn toàn không có điểm gì có thể khiến người khác chủ động đưa ra sự hợp tác. Cô ấy theo bản năng cho rằng người này chắc chắn là muốn nói chuyện hợp tác với Tổ chức Áo Đen.

【 Với tài năng của anh, nếu muốn hợp tác với Tổ chức có thể trực tiếp liên hệ họ, hoàn toàn không cần thiết phải thông qua tôi để tiếp xúc Tổ chức. 】

【 Không, tôi đứng ở phía đối lập với Tổ chức, tuyệt đối sẽ không hợp tác với họ. Tôi là đang nói chuyện hợp tác với cô, Miyano tiểu thư muốn thoát khỏi Tổ chức. 】

Miyano Akemi ngỡ ngàng. Người này biết nhiều hơn cô ấy tưởng tượng. Anh ta không chỉ hiểu rõ hành động tiếp theo của cô ấy, lại còn biết ý muốn thoát ly Tổ chức của cô ấy.

【 Anh tính hợp tác như thế nào? 】

【 Tôi có hơn năm phần mười chắc chắn giúp cô sống sót bình an từ tay Tổ chức. Điều kiện tiên quyết là cô cần thiết phải nói cho tôi tất cả những chuyện có liên quan đến Tổ chức mà cô biết. 】

Chương 56: Tổ Chức Người Bỏ Trốn (Kết Thúc)

Nhìn máy tính lâu không có động tĩnh, ngón tay Kinomoto Katsura gõ bàn một cách có nhịp điệu, phát ra tiếng "cộc cộc" trong trẻo. Ba người trường cảnh sát bên cạnh thì nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt.

Lúc ấy Kinomoto Katsura vừa mới bắt đầu đưa ra ý muốn hợp tác với Miyano Akemi, họ vốn còn có chút khó hiểu. Muốn hợp tác liền sẽ có tiếp xúc trực tiếp với Miyano Akemi, nhưng như vậy liền sẽ dẫn đến sự chú ý của Tổ chức Áo Đen.

Ai ngờ, Kinomoto Katsura lại có thể điều khiển từ xa máy tính Miyano Akemi, và cấy vào máy tính cô ấy một không gian trò chuyện giống như phòng tối. Họ cứ như vậy trao đổi với Miyano Akemi.

Sau một hồi trao đổi đơn giản, Kinomoto Katsura trực tiếp đưa ra ý tưởng hợp tác. Nhưng Miyano Akemi dường như không quá cảm thấy hứng thú với việc hợp tác, cho đến tận bây giờ vẫn không đáp lời.

Hagiwara Kenji có chút bối rối mà nhìn màn hình: "Chúng ta có phải quá trực tiếp không? Cô ấy hoàn toàn không có phản ứng......"

Matsuda Jinpei bĩu môi, hoàn toàn không thèm để ý mà nói: "Cô ấy và chúng ta vốn không quen biết, nói mấy lời vô ích nhiều làm gì? Nói nhiều thì sai nhiều, chi bằng trực tiếp cho thấy ý đồ của mình."

Morofushi Hiromitsu gật đầu cho biết đồng tình: "Không sai, chỉ cần đến mức cần thiết là được." Tình báo họ nắm giữ hiện giờ cũng không nhiều lắm, nói quá nhiều ngược lại dễ dàng bị bại lộ, cho nên không cần thiết phải quanh co với Miyano Akemi.

Nếu Miyano Akemi chấp nhận điều kiện hợp tác, thì họ liền thử giúp cô ấy thoát khỏi nguy hiểm. Nếu không cũng chỉ có thể bỏ qua ý tưởng hợp tác, tìm lối khác mà đi.

【 Xin lỗi, tôi đối với sự hợp tác không có hứng thú. 】

Miyano Akemi trầm mặc không nói cuối cùng cũng có phản ứng, chẳng qua tin tức gửi đến lại khiến bốn người có chút thất vọng.

Thấy thế, Kinomoto Katsura tiếc nuối mà thở dài một hơi. Cậu ấy ngả cả người về phía sau: "Ai...... Kết quả là không hỏi được thông tin gì......"

Tuy rằng cậu ấy đã chuẩn bị tâm lý cho sự thất bại, nhưng khi nhìn thấy sự từ chối hợp tác vẫn có chút thất vọng nhỏ.

Thực ra Kinomoto Katsura đối với việc giúp Miyano Akemi thoát khỏi nguy hiểm thật sự không có quá nhiều hứng thú. Miyano Akemi ở Tổ chức Áo Đen lâu như vậy, cậu ấy không thể tin rằng cô ấy chưa từng chạm vào mặt tối của xã hội.

Nhưng Miyano Akemi dù sao cũng là người từng ở Tổ chức Áo Đen, cô ấy chắc chắn cũng hiểu biết một số chuyện. Nói không chừng có thể có được thông tin không ngờ từ miệng cô ấy. Cho nên cậu ấy mới đưa ra kế sách này. Hơn nữa cái gọi là thoát khỏi nguy hiểm cũng chỉ chẳng qua là chuyển giao Miyano Akemi cho cảnh sát công an.

【 Xem ra Miyano tiểu thư tính kiên trì kế hoạch của chính mình......】

【 Điều này không phải tôi có thể quyết định. 】

Kinomoto Katsura và ba người trường cảnh sát ngẩn ra, sau đó vẻ mặt phức tạp mà nhìn dòng chữ trong màn hình. Xem ra Miyano Akemi cũng hiểu rõ rằng Tổ chức Áo Đen sẽ không dễ dàng buông tha cô ấy.

【 Vậy tôi liền không làm phiền Miyano tiểu thư, cũng xin cô đừng tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài, vô cùng cảm ơn. 】

【 Tôi không có nhàm chán như vậy. 】

Sau khi nhận được hồi đáp, Kinomoto Katsura nhanh chóng ngắt kết nối. Nếu Miyano Akemi đã từ chối hợp tác, cậu ấy cũng không cần thiết phải tiếp tục dây dưa với cô ấy nữa.

Matsuda Jinpei có chút cạn lời mà kêu lên: "Cậu cũng quá tin tưởng cô ấy rồi đó? Lại có thể hoàn toàn không sợ cô ấy tiết lộ sao?!"

Kinomoto Katsura bất đắc dĩ nhún vai: "Sợ chứ...... Nhưng có thể làm sao bây giờ được đâu?" "Nhưng điều này vốn dĩ là nguy hiểm không thể tránh khỏi trong kế hoạch."

Kinomoto Katsura đã dự đoán trước một kết quả tương tự trước khi hành động. Nhưng cậu ấy cảm thấy Miyano Akemi hiện giờ hoàn toàn không thể tiết lộ bí mật. Tổ chức Áo Đen đa nghi dùng hết thủ đoạn muốn diệt trừ cô ấy, nhất thời sẽ không tin lời biện minh của cô ấy. Còn về cảnh sát...... Làm ơn, chính cậu ấy là cảnh sát, vì sao lại sợ cô ấy tiết lộ bí mật cho cảnh sát chứ?

Morofushi Hiromitsu ngẩng đầu nhìn về phía Kinomoto Katsura, nghi ngờ hỏi thăm: "Katsura, tin nhắn cậu nhận được sáng sớm là ai gửi cho Miyano Akemi vậy?"

"Ừm...... Tôi nhớ là...... Vodka?"

Morofushi Hiromitsu sắc mặt đột nhiên thay đổi. Sự thay đổi của anh ấy cũng khiến Hagiwara Kenji chú ý. Anh ấy nhẹ nhàng chạm vào Morofushi Hiromitsu một cái: "Hiromitsu-chan, có chuyện gì vậy?"

"Vodka tuy là thành viên mật danh cấp cao của Tổ chức, nhưng anh ta hoàn toàn phục tùng một thành viên mật danh khác —— Gin."

"Gin...... Tên này từng xuất hiện trong tin nhắn bắt được trước đó."

Morofushi Hiromitsu gật đầu, anh ấy tiếp tục nói: "Gin có địa vị rất cao trong Tổ chức. Anh ta phụ trách đều là những nhiệm vụ quan trọng, thông thường sẽ không nhúng tay vào nhiệm vụ nhỏ."

Kinomoto Katsura sắc mặt nghiêm túc, cậu ấy nói nhỏ tiếp lời Morofushi Hiromitsu: "Nhưng anh ta lần này lại nhúng tay vào chuyện Miyano Akemi......"

Nếu đúng như lời Morofushi Hiromitsu nói, Miyano Akemi có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tổ chức Áo Đen rất coi trọng sự tồn tại của cô ấy, thậm chí phái thành viên có địa vị rất cao tới kết liễu cô ấy.

Matsuda Jinpei nhìn chằm chằm trần nhà, trong miệng sắp xếp lại tất cả thông tin: "Nếu Miyano Akemi thật sự rất quan trọng, Tổ chức Áo Đen chắc sẽ không tốn công giết chết cô ấy, nói cách khác......"

Hagiwara Kenji lập tức giơ tay lên, thay người bạn từ thuở nhỏ nói ra phỏng đoán: "Tuy rằng cô ấy biết điều bí mật, nhưng cái chết của cô ấy sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn đến những bí mật đó!"

Đây quả thật là tình huống phù hợp nhất có thể đoán ra hiện tại. Nhưng vì sao Tổ chức Áo Đen trước đây không trực tiếp giải quyết Miyano Akemi, ngược lại kéo dài cho đến hiện tại mới nảy sinh ý định sát hại?

Morofushi Hiromitsu đang suy tư bỗng nhiên lóe lên một tia sáng trong đầu, anh ấy đã quên một chuyện quan trọng nhất, đó chính là bạn trai của Miyano Akemi —— Rye.

Nếu danh tính thành viên FBI của Rye bị lộ, thì Tổ chức Áo Đen sẽ không tiếp tục giữ lại Miyano Akemi từng có quan hệ với anh ta.

Tê...... Khoan đã, không đúng à...... Vậy vì sao Tổ chức Áo Đen lại muốn giữ lại cô ấy trước khi Rye gia nhập Tổ chức, cô ấy có ảnh hưởng gì đến bí mật của Tổ chức đâu?

Morofushi Hiromitsu lại lần nữa lâm vào mơ hồ, anh ấy ôm tay, mày nhíu chặt vào nhau, trông vô cùng buồn rầu.

Kinomoto Katsura đột nhiên lên tiếng, lời cậu ấy nói khiến ba người trường cảnh sát kinh ngạc nhìn qua: "Có lẽ...... Em gái của Miyano Akemi mới là điểm mấu chốt."

Kinomoto Katsura ánh mắt sâu sắc, cậu ấy ngẩng đầu nhẹ giọng phân tích: "Từ điều kiện Miyano Akemi đưa ra có thể thấy cô ấy ở Tổ chức chỉ có em gái là người thân duy nhất." "Tổ chức có thể là dùng cô ấy để kiềm chế em gái cô ấy. Miyano Akemi thực ra là một con tin của Tổ chức."

Nghe vậy, Morofushi Hiromitsu phấn khích vỗ tay một cái: "Không sai, nói như vậy liền giải thích được tất cả!"

Tổ chức Áo Đen trước đây lợi dụng sinh mạng Miyano Akemi để ép em gái cô ấy đi hoàn thành một nhiệm vụ nào đó. Nhưng Miyano Akemi sau này lại có quan hệ với thành viên chìm của FBI, hơn nữa có ý muốn mang em gái thoát khỏi Tổ chức, cho nên Tổ chức mới có thể quyết định diệt trừ cô ấy.

Sau khi mọi chuyện được sắp xếp rõ ràng, Morofushi Hiromitsu lập tức nói phỏng đoán trong lòng cho Kinomoto Katsura và hai người bạn từ thuở nhỏ.

Hagiwara Kenji gãi gãi mặt, vô cùng cạn lời mà cảm thán một câu: "Ách...... Hiromitsu-chan, nhóm của cậu hơi quá chính trực rồi đó?" "Lại có thể toàn bộ đều là người chìm!"

Morofushi Hiromitsu chớp chớp mắt to, cười gượng vài tiếng: "Ha...... Ha ha...... Dường như cũng đúng nhỉ......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store