[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày
Chương 37-44: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (Xong)
Chương 37: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (1)
"À đúng rồi, Katsura, sao cậu lại về sớm thế?"
Lời của Hagiwara Kenji nhắc nhở Kinomoto Katsura. Cậu ấy vội vàng rút điện thoại ra, đưa bức ảnh chụp tờ giấy cho ba người xem.
Người phản ứng trước hết chính là Matsuda Jinpei. Anh ấy nhanh nhẹn giơ tay giật lấy điện thoại, nghiêm túc đọc thông tin trên tờ giấy.
Nhìn những lời nói kiêu căng tột cùng, Matsuda Jinpei nghiến răng nghiến lợi chửi thầm một câu: "Tên khốn này còn sống sao!"
"Katsura, chẳng lẽ đây là...!?" Hagiwara Kenji, người đã biết về bức vẽ phác họa, cũng rất nhanh phản ứng lại. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu dò hỏi.
Chỉ thấy Kinomoto Katsura với vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, hành động đơn giản đó khẳng định suy đoán của anh ấy.
"Lần này tôi nhất định phải bắt được tên này!"
Matsuda Jinpei hung dữ nhìn chằm chằm bức ảnh trong điện thoại. Tuy rằng anh và Hagi đã có được cuộc sống mới, nhưng nỗi đau của bảy năm trước và ba năm trước là những chuyện đã thực sự xảy ra. Những người từng thân thiết không thể gặp lại họ, tất cả những chuyện này đều là nhờ tên khốn này.
Morofushi Hiromitsu sắp xếp thông tin trong ảnh, tự mình lẩm bẩm: "Khung đỡ bóng đỏ như máu... Nó rốt cuộc là địa điểm nào?"
"Xem ra phải biết rõ ý nghĩa của đoạn mật mã này trước thì mới tìm được mấu chốt để phá án."
"Ừm..."
Nghe cuộc đối thoại hơi căng thẳng của ba người, Kinomoto Katsura giơ tay lên, có chút do dự hỏi một câu: "Vì sao phải giải mã mật mã? Không thể trực tiếp tra camera giám sát sao?"
Ba người lập tức đứng sững tại chỗ, ngàn lời vạn tiếng hóa thành một chữ.
"Hả?" x3
Kinomoto Katsura không nói thêm lời vô ích, đứng dậy đi thẳng đến phòng máy tính. Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji thấy vậy liền kéo Matsuda Jinpei đuổi theo.
Chưa kịp để Matsuda Jinpei hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, họ đã ngồi trước bàn máy tính nhìn chằm chằm màn hình đang sáng.
"Người này hôm nay tấn công một viên cảnh sát của Phòng Điều tra số 1." Kinomoto Katsura giải thích chuyện của Shiratori Ninzaburo cho ba người một lần, "Camera giám sát xung quanh nhất định đã chụp được người tình nghi."
Tay anh ấy không ngừng làm việc, bản đồ phân bố camera dần dần trải ra trước mắt. Ba người học viện cảnh sát há hốc miệng, giật mình nhìn chằm chằm vào các biểu tượng camera màu xanh lục rải rác khắp Tokyo.
Matsuda Jinpei khóe miệng co giật: "Ê, thằng nhóc... Mày đang phạm pháp đó nha..."
"Vậy anh có muốn đi tố cáo tôi không?" Kinomoto Katsura cười không chút lo lắng.
Cái tên nhóc thối này! Rõ ràng biết những người khác không thấy được chúng ta!
Nghe vậy, Matsuda Jinpei nghiến răng, vẻ mặt càng thêm hung dữ, nhưng không hề đưa ra ý kiến gì về hành vi tin tặc của Kinomoto Katsura nữa. Anh cũng hiểu rằng, trong tình huống không có sự giúp đỡ của Sở Cảnh sát Tokyo, chỉ có phương pháp này mới có thể có được thông tin hữu ích.
"Jinpei-chan không có tư cách nói người khác đâu nha ~ Cậu trước đây cũng rất nhiều lần không theo luật lệ mà phá án...... Ái ——!"
"Đồ ngốc! Bản chất hoàn toàn không giống nhau được chưa?!"
Morofushi Hiromitsu nhìn hai người lại bắt đầu cà khịa nhau, khẽ thở dài. Ban đầu anh nghĩ Matsuda, người đã sống thêm bốn năm, có thể đứng đắn hơn một chút, không ngờ vừa đụng đến Hagiwara liền trở nên ấu trĩ y như hồi ở học viện cảnh sát.
"Hai cậu...... Có thể nghiêm túc một chút không?"
Giọng điệu thân thiện nhưng lại lộ ra một tia nguy hiểm khiến cơ thể Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji đột nhiên run lên. Hai người nhanh chóng dừng lại, ngồi thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cứ như thể cuộc cãi nhau vừa rồi không phải là của họ.
Thấy bạn thân đã thành thật trở lại, Morofushi Hiromitsu cười tủm tỉm nói: "Katsura, làm phiền cậu nhé."
"À? À...... Được...... Được rồi......" Kinomoto Katsura, người vẫn đang xem trò vui, ấp úng đáp lại Morofushi Hiromitsu.
Oa —— Anh Morofushi hơi đáng sợ đó nha......
Dưới ánh mắt đầy sức ép của Morofushi Hiromitsu, Kinomoto Katsura rất nhanh tìm ra video giám sát khu vực xảy ra vụ nổ.
Trong video, người đi đường qua lại với vẻ mặt bình thản bên cạnh chiếc xe hơi, cho đến khi vụ nổ xảy ra vẫn không xuất hiện người khả nghi.
"Góc độ camera này không ổn." Hagiwara Kenji nhíu chặt mày, chỉ vào chiếc xe hơi trong đoạn giám sát: "Vị trí đầu xe hoàn toàn không chụp được!"
Đối mặt với tình huống như vậy, Kinomoto Katsura chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu: "Khu vực này rất ít camera, chỉ có chiếc camera này chụp được xe hơi của cảnh sát Shiratori."
"Kết quả là vẫn phải giải mã mật mã trên tờ giấy!" Matsuda Jinpei rất khó chịu đấm xuống bàn. Anh ghét nhất loại người trốn sau lưng chơi trò bẩn thỉu này.
Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu cũng đồng thời thở dài một hơi. Dù mật mã đơn giản hay không, họ đều sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, khoảng thời gian này đủ để hung thủ kích nổ vô số quả bom.
Sự thất vọng của ba người dường như không ảnh hưởng đến Kinomoto Katsura, người đang xem đi xem lại đoạn giám sát. Anh ấy không ngừng phóng đại hình ảnh, cho đến khi khuôn mặt của người đàn ông tóc đen đeo kính trong video rõ ràng sau đó mới dừng lại.
"Anh Hagiwara...... Tôi có một linh cảm không tốt lắm......"
Hagiwara Kenji đang buồn bực nghi hoặc nhìn về phía Kinomoto Katsura: "Sao thế?"
"Lúc trước tôi quen biết chị Hagiwara là vì thấy một vụ tai nạn xe cộ, tài xế gây án đến nay vẫn chưa bị bắt." Kinomoto Katsura với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: "Cách đây không lâu, chị Hagiwara và đồng nghiệp của chị ấy đã tìm được chiếc xe tải liên quan bị vứt bỏ, bên trong phát hiện dấu vết thuốc nổ cùng với vật liệu chế tạo bom."
Hagiwara Kenji bỗng chốc siết chặt đôi tay đang vã mồ hôi, cảm giác bất an mãnh liệt dần dâng lên trong lòng.
"Tên tài xế gây án đó đã xuất hiện một lần trong camera giám sát. Tuy rằng hiện tại không có bằng chứng, nhưng tôi cho rằng hung thủ vụ nổ rất có khả năng chính là tên tài xế này."
Lời nói của Kinomoto Katsura giống như sấm sét giáng xuống Hagiwara Kenji. Anh chưa bao giờ tưởng tượng tình cảnh người nhà bị liên lụy vào vụ án nổ bom. Chỉ cần nghĩ đến người nhà thoi thóp ngã xuống giữa đống đổ nát tan hoang, anh liền không thể kìm nén sự hoảng sợ.
Morofushi Hiromitsu cũng đại khái nắm rõ đầu đuôi câu chuyện, chậm rãi phân tích: "Thông tin năm nay đến chậm hơn năm ngoái một tháng, có lẽ là do hắn luôn phải lẩn trốn sự truy bắt của cảnh sát tỉnh Kanagawa."
"Không được! Trước khi chuyện được giải quyết, tuyệt đối không thể để chị ấy lại tham gia điều tra!" Hagiwara Kenji đột nhiên đứng dậy, thần sắc hoảng loạn: "Tên khốn phát điên đó không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu!"
Matsuda Jinpei bên cạnh cũng vô cùng đồng tình gật đầu. Người kia là một ác quỷ không hơn không kém. Hắn hết lần này đến lần khác khiêu khích cảnh sát, rõ ràng đã coi việc tấn công cảnh sát như một loại thú vui.
"Katsura...... Có thể phiền cậu chuyển lời đến chị tôi, bảo chị ấy rời xa vụ án này không?" Hagiwara Kenji vội vàng thỉnh cầu Kinomoto Katsura, người vẫn luôn im lặng.
Hiện tại anh chỉ có thể trông chờ Kinomoto Katsura truyền đạt tin tức đến chị gái, ít nhất là để chị ấy rời xa mối nguy hiểm vô hình này.
"Không thành vấn đề." Kinomoto Katsura đồng ý ngay lập tức. "Chị Hagiwara cũng coi như là tiền bối của tôi, chuyển lời một câu mà thôi."
Hagiwara Kenji lập tức nói lời cảm ơn: "Katsura! Thật sự cảm ơn cậu!"
"Các anh muốn đi cùng không?"
"Đương nhiên!" x3
"Vậy, chúng ta xuất phát ngay bây giờ!"
Sau khi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Kinomoto Katsura dẫn ba người học viện cảnh sát chạy đến Sở Cảnh sát Tokyo tìm Hagiwara Chihaya.
Chương 38: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (2)
Nhìn Tháp Tokyo dưới ánh nắng mặt trời, Hagiwara Chihaya khẽ nhấp một ngụm ca cao nóng trong ly. Cô lặng lẽ dựa vào xe hơi chờ đợi đồng nghiệp chưa trở về.
Sau khi nộp báo cáo cho Phòng Điều tra số 1, họ rất nhanh cử hai cảnh sát thuộc Tổ Chuyên án Tội phạm Đặc biệt cùng cô đi điều tra tung tích tài xế gây án.
"Cô Hagiwara, vào xe ngồi một lát đi!" Một viên cảnh sát đi cùng thò đầu ra: "Hôm nay khá lạnh đó!"
"Không cần, trong xe ngột ngạt quá, tôi muốn hít thở không khí bên ngoài." Hagiwara Chihaya lịch sự từ chối ý tốt của viên cảnh sát.
Cuộc đối thoại ngắn gọn lọt vào tai người đàn ông đang trốn trong hẻm. Hắn dùng ánh mắt độc địa nhìn chằm chằm Hagiwara Chihaya đang ôm cà phê ở xa.
Hagiwara...... Tên cảnh sát bảy năm trước......
Có lẽ ánh mắt của người đàn ông quá rõ ràng, Hagiwara Chihaya dường như cảm nhận được điều gì đó, cô quay đầu nhìn về phía con hẻm dưới bóng tối. Một bóng dáng quen thuộc khiến cô chú ý.
"Tôi giống như thấy tên tài xế đó!"
"Hả? Cái gì?! Này! Cô Hagiwara —— chờ...... chờ một chút ——"
Hagiwara Chihaya dứt khoát đưa cà phê cho đồng nghiệp, sau đó mặc kệ lời khuyên can của đồng nghiệp, không hề quay đầu lại mà đuổi vào con hẻm. Con hẻm hẹp và tối tăm vô cùng, cô chỉ có thể dựa vào cảm giác né tránh đồ vật và rác rưởi chất đống trong ngõ nhỏ.
Không biết đã đuổi theo bao lâu, Hagiwara Chihaya cuối cùng cũng thấy người đàn ông nhanh chóng bỏ chạy ở khúc quanh tiếp theo. Cô khẽ cắn răng, hét lớn: "Mày, tên khốn này! Đứng lại cho tao ——!"
Người đàn ông dường như bị tiếng gào giận dữ làm kinh hãi, chỉ thấy hắn loạng choạng một chút rồi hoảng hốt chạy vào một con đường tắt khác.
Hagiwara Chihaya không chút do dự đuổi theo. Nhưng ngay khoảnh khắc cô bước vào đường tắt, một tia sáng lạnh từ trên đầu nhanh chóng rơi xuống, lực đạo lớn đến mức có thể nghe thấy tiếng gió khẽ rít.
Không kịp né tránh, Hagiwara Chihaya lập tức giơ tay đón đỡ. Cơn đau truyền đến từ cánh tay khiến cô không tự chủ được rên lên một tiếng, nhưng nỗi đau cũng không khiến cô lơi lỏng. Cô ngay lập tức nhấc chân đá vào bụng người đàn ông trong khoảnh khắc tiếp được đòn tấn công. Người đàn ông không kịp phòng bị liền trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Hagiwara Chihaya thở hồng hộc ôm cánh tay bị thương: "Gây tai nạn bỏ chạy, chế tạo chất nổ trái phép, lại còn tấn công cảnh sát...... Thằng nhóc mày gan thật không phải vừa đâu!"
Nói rồi, cô rút còng tay từ bên hông, chuẩn bị bắt người đàn ông về quy án.
Ai ngờ, khi Hagiwara Chihaya sắp bắt được hắn, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên. Một quầng sáng màu tím xanh chói lòa chợt lóe lên trước mắt. Hagiwara Chihaya chỉ cảm thấy cơ thể tê liệt, sau đó liền toàn thân vô lực ngã xuống.
Người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn ôm bụng đứng dậy, hắn nhấc chân đá một cú vào Hagiwara Chihaya đang trong trạng thái nửa mê man, cười nhạo: "Ha hả a...... Còn ngu ngốc hơn cả tên cảnh sát bảy năm trước!"
Bảy năm trước...... Kenji......
Lời nói của người đàn ông khiến Hagiwara Chihaya nhớ đến người em trai đã sớm qua đời. Cô cũng hiểu rằng người đàn ông này dường như có liên hệ rất lớn đến cái chết của em trai cô.
Nhưng đã quá muộn, giờ phút này cô chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi cái chết đến.
Khi Kinomoto Katsura xách máy tính xách tay đuổi đến Sở Cảnh sát Tokyo, Hagiwara Chihaya đã sớm cùng người của Phòng Điều tra số 1 ra ngoài điều tra tung tích tài xế gây án.
"Khu biệt thự Asai?"
"Đúng vậy, căn cứ vào camera giám sát và lời kể của nhân chứng, tên tài xế đó gần đây hình như vẫn luôn lảng vảng ở đó."
Nghe vậy, lòng Hagiwara Kenji càng thêm nôn nóng. Khu biệt thự Asai chính là nơi anh bị hại bảy năm trước, chuyện này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Matsuda Jinpei hiển nhiên cũng nhận ra điểm này, anh đút tay vào túi quần, thầm chửi một câu: "Tên tài xế này chắc chắn là tên khốn đó, nếu không sẽ không lảng vảng gần khu biệt thự Asai!"
Đúng lúc Kinomoto Katsura tính toán hỏi thêm một ít chuyện liên quan đến hành động, tiếng bước chân dồn dập phía sau thu hút sự chú ý của anh ấy. Anh ấy hơi nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai viên cảnh sát với vẻ mặt hoảng loạn đang chạy nhanh tới.
Trong đó một viên cảnh sát tìm thấy trưởng quan Tổ Chuyên án Tội phạm Đặc biệt, lắp bắp nói: "Hô...... Hagiwara...... Cô Hagiwara đã mất tích trong lúc truy đuổi tội phạm!"
OÀNH ——!
Ngay lập tức, đầu óc Hagiwara Kenji trống rỗng, chỉ còn tin tức chị gái mất tích quanh quẩn bên tai.
"Hagi! Tỉnh táo lại!!" Matsuda Jinpei lắc mạnh bạn thân thuở nhỏ đang loạng choạng, cố gắng kéo cậu ấy ra khỏi sự hoảng loạn: "Cậu cái bộ dạng quỷ quái này thì làm sao tìm lại được chị Chihaya?!"
Lời kêu gọi của bạn thân cũng không làm Hagiwara Kenji bình tĩnh lại. Anh vẫn vẻ mặt buồn bã, nói năng lộn xộn: "Nếu tên ác quỷ đó đã biết chị ấy là chị tôi thì làm sao bây giờ? Hắn khẳng định sẽ không bỏ qua chị ấy, hắn......"
"Bốp ——!"
Một cái tát bất ngờ cắt ngang lời lẩm bẩm của Hagiwara Kenji. Hành động của Matsuda Jinpei khiến Morofushi Hiromitsu, người ban đầu đang cùng Kinomoto Katsura nghe cảnh sát thuật lại sự việc, giật mình. Anh vội vàng tiến lên can ngăn.
"Matsuda! Hai cậu sao lại đánh nhau nữa rồi?!"
"Tên ngốc này không đánh không tỉnh táo!"
Nghe tiếng quát của bạn thân thuở nhỏ, Hagiwara Kenji ngơ ngác che má phải. Những suy nghĩ hỗn loạn dần được thu hồi theo cơn đau ập đến. Tỉnh táo lại, anh tiến lên ôm chặt Matsuda Jinpei đang bực bội.
"Jinpei-chan...... Cảm ơn......"
Lời cảm ơn truyền đến bên tai làm cơn giận của Matsuda Jinpei dịu xuống. Anh vờ hung dữ nhéo một cái vào eo Hagiwara Kenji, chọc cho Hagiwara Kenji kêu đau một tiếng.
Morofushi Hiromitsu với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai người đã hòa hoãn. Anh nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem ra không cần anh phải giải quyết mâu thuẫn.
Trong lúc hai người đùa giỡn, Kinomoto Katsura đã hiểu rõ toàn bộ sự việc. Anh ấy với vẻ mặt nghiêm trọng quay lại bên cạnh ba người học viện cảnh sát, nhẹ giọng nói: "Không có thông tin hữu ích nào, chỉ biết chị Hagiwara mất tích ở con hẻm gần Tháp Tokyo."
"Tháp Tokyo...... Nhóc con, cậu có thể lấy được camera giám sát gần đó không?" Matsuda Jinpei lập tức nghĩ đến đối sách, anh ngẩng đầu hỏi Kinomoto Katsura.
Kinomoto Katsura giơ chiếc máy tính xách tay trong tay, nhẹ giọng nói: "Xem ra anh Matsuda có hơi coi thường tôi rồi."
Họ nhanh chóng rời khỏi Sở Cảnh sát Tokyo và chọn một quán cà phê gần đó. Kinomoto Katsura ngồi xuống một vị trí tương đối khuất, anh ấy mở máy tính kết nối mạng, trong vòng hai phút đã tìm được camera giám sát xung quanh Tháp Tokyo.
Bốn người vây quanh trước máy tính, xem xét từng khung hình camera giám sát, không bỏ sót bất kỳ chi tiết hữu ích nào.
"Chị tôi lao ra! Con hẻm này có camera không?!"
"Tên đàn ông đeo kính kia!"
Theo video không ngừng chuyển động, nguyên nhân Hagiwara Chihaya mất tích dần trở nên rõ ràng. Tất cả bằng chứng đều cho thấy tài xế chính là hung thủ vụ nổ năm đó!
"Kinomoto-kun?"
Tiếng gọi đột nhiên vang lên khiến Kinomoto Katsura theo bản năng ấn xuống phím tắt. Toàn bộ camera giám sát trên màn hình biến mất, thay vào đó là giao diện xem tin tức.
Anh ấy với vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía người tới, chỉ thấy Amuro Toru, người mới gặp hôm qua, đang bưng khay, cười tủm tỉm nhìn anh.
Chương 39: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (3)
Tuy rằng Sở Cảnh sát Tokyo không điều tra ra kẻ chủ mưu vụ nổ ở cửa hàng rượu Beika, nhưng để đảm bảo, tổ chức vẫn cử Furuya Rei đến giám sát gần Sở Cảnh sát Tokyo một thời gian.
Và Furuya Rei vui vẻ nhận nhiệm vụ lần này. Anh rất thích giám sát cảnh sát của Sở Cảnh sát Tokyo, vì đây vốn là trách nhiệm của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia.
Chỉ là không ngờ ngày đầu tiên đổi công việc liền đụng phải Kinomoto Katsura.
"Anh Amuro, anh...... lại đổi công việc à?" Kinomoto Katsura liếc nhìn chiếc tạp dề màu đen trên người Furuya Rei cùng ly cà phê nóng hổi trên khay, có chút do dự hỏi một câu.
Từ khi quen biết anh Amuro, anh ấy hình như đã đổi ba công việc......
Furuya Rei xấu hổ gãi gãi mặt, nói: "Ha...... Ha ha...... Công việc trước đều không quá vừa ý, cho nên đổi sang công việc cần thiết hơn."
Thật ra Furuya Rei cũng khá cạn lời. Anh phải thường xuyên đổi công việc để hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức, vốn dĩ không phải là chuyện gì hiếm lạ, nhưng bị cùng một người bắt gặp hai lần thì là lần đầu tiên.
"Kinomoto-kun hôm nay có đi làm không?" Furuya Rei giả vờ vô tình hỏi một câu, "Vết thương trên tay cậu hình như còn chưa lành hẳn......"
Nghe vậy, Kinomoto Katsura không chút để ý quơ quơ đôi tay đang bó băng gạc: "Chỉ là nhìn qua có vẻ nặng thôi, đã không còn ảnh hưởng từ lâu rồi."
"Vậy cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, lỡ bị nhiễm trùng thì không hay."
"Tôi sẽ chú ý."
Hai người tự nhiên và hòa nhã trò chuyện khiến Matsuda Jinpei, lần đầu tiên gặp Furuya Rei sau khi sống lại, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Hồi ở học viện cảnh sát, số lần anh cãi nhau với Furuya Rei đếm không hết mười ngón tay, trong ấn tượng của anh, Furuya Rei luôn là một bộ dạng chính trực, anh vẫn là lần đầu tiên thấy khuôn mặt ôn hòa này của Furuya Rei.
Ôi —— tên khốn tóc vàng này cái biểu cảm này thật là ghê tởm!
Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji thì thấy nhiều thành quen, hơn nữa hiện tại điều quan trọng nhất không phải là Furuya Rei.
Kinomoto Katsura nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường phía sau Furuya Rei, phát hiện anh ấy đã vào quán cà phê hơn ba mươi phút, nói cách khác Hagiwara Chihaya mất tích đã sắp được một giờ.
"Xin lỗi, anh Amuro, hôm nay tôi có chút việc gấp." Kinomoto Katsura lập tức đứng dậy, mặt mang vẻ xin lỗi mà cười với Furuya Rei: "Chúng ta hôm khác nói chuyện, tạm biệt!"
Nói rồi, anh ấy nhét máy tính xách tay vào ba lô, vội vàng rời khỏi quán cà phê. Ba người học viện cảnh sát biết rõ nguyên nhân cũng vội vàng đi theo.
Khi đi ngang qua Furuya Rei, Hagiwara Kenji nói khẽ một câu: "Tiểu Furuya, lần sau lại đến thăm cậu......"
Nhìn chằm chằm bóng lưng Kinomoto Katsura rời đi, Furuya Rei khẽ nhíu mày. Anh vừa rồi đặc biệt chú ý màn hình máy tính xách tay của Kinomoto Katsura, ngoài tin tức gần đây ra không còn gì khác.
Nhưng trước đó, Kinomoto Katsura dường như đã đóng lại một phần mềm nào đó không thể để người khác thấy.
"Được, được, tôi hiểu rồi!"
"Cảnh sát Takagi, có chuyện gì vậy?"
"Điện thoại của Thanh tra Megure, ông ấy nói Kinomoto-kun cung cấp manh mối quan trọng, hơn nữa vụ án lần này cần phải điều tra chung với một vụ án khác."
"Điều tra chung?"
"Đúng vậy, chị gái của viên cảnh sát Hagiwara kia đã mất tích trong quá trình phá án, dường như có liên quan đến kẻ đặt bom này."
Hagiwara?!
Họ tên quen thuộc làm Furuya Rei đột nhiên hoàn hồn khỏi nghi ngờ, anh kinh ngạc nhìn về phía Takagi Wataru và Conan đang nói chuyện ở cửa, đồng tử hơi run lên một chút.
Conan và Takagi Wataru là nhóm người sớm nhất phát hiện ra tờ giấy kia. Việc điều tra của họ cũng đang tiến triển tốt, ngày càng gần chân tướng.
"Anh Katsura không phải đang nghỉ phép sao?"
Conan với vẻ mặt ngây thơ, trong lòng lại vô cùng khó hiểu. Kinomoto Katsura từ đầu đến cuối đều không tham gia điều tra, sao đột nhiên lại nắm giữ manh mối quan trọng?
Takagi Wataru không biết nên trả lời câu hỏi của Conan như thế nào, anh gãi gãi đầu, nói: "Tôi cũng không biết, nhưng Thanh tra Megure nói manh mối của cậu ấy chắc chắn sẽ có ích."
Nói rồi, anh lấy bức ảnh Thanh tra Megure gửi tới, chuẩn bị đưa cho Conan xem.
"Hai vị đến dùng bữa sao?" Lúc này Furuya Rei đột nhiên đẩy cửa kính quán cà phê ra, khuôn mặt hiền lành nhìn Takagi Wataru và Conan đang nói chuyện, "Tôi thấy hai cậu đứng ở cửa lâu lắm rồi."
"A! Anh là anh trai hôm qua!" Conan nhìn Furuya Rei đột nhiên xuất hiện, kinh hô một tiếng.
Hôm qua khi vụ nổ xảy ra ở bãi đỗ xe, Furuya Rei hành động nhanh hơn một số cảnh sát, Conan cũng là sau khi anh hành động mới phản ứng lại, cho nên ấn tượng khá sâu sắc.
Hơn nữa vẻ ngoài của Furuya Rei cũng rất khó làm người ta quên.
Furuya Rei giả vờ nghi hoặc đánh giá Conan trước mặt, mỉm cười nói: "Nhóc là...... Conan?"
"Vâng, cháu tên là Edogawa Conan!"
"Chào nhóc, tôi tên là Amuro Toru."
Takagi Wataru nghi hoặc nhìn Furuya Rei, dò hỏi: "À...... Anh hình như là bạn của Kinomoto-kun?"
"Cũng xem như vậy...... Các anh tìm Kinomoto-kun sao? Cậu ấy mới rời quán cà phê không lâu, nhìn qua còn khá vội vàng......" Furuya Rei lịch sự đáp lại Takagi Wataru, sau đó không để lộ dấu vết dò hỏi tin tức: "Gặp phải vụ án nào khó giải quyết sao?"
Takagi Wataru ngây ngốc không hề có bất kỳ cảnh giác nào, anh gãi đầu, giải thích với Furuya Rei: "Đúng là có chút khó giải quyết, kẻ gây án năm đó đã gây ra hai vụ đánh bom làm chấn động toàn bộ Sở Cảnh sát Tokyo, vụ án lần này cũng không ngoại lệ."
"Hai vụ đánh bom? Nghiêm trọng như vậy sao?!"
"Đúng vậy, dường như có hai viên cảnh sát thuộc Đội Gỡ Bom đều chết trong vụ nổ."
Hai viên cảnh sát Đội Gỡ Bom...... Hagiwara và Matsuda!
Bàn tay Furuya Rei rũ bên người bỗng chốc nắm chặt, các khớp xương nổi lên màu trắng nhợt nhạt. Đôi mắt màu tím xám ban đầu sáng ngời dần dần tối sầm xuống, không còn thấy chút ấm áp nào như lúc trước.
"Anh Amuro?" Conan nhìn Furuya Rei rõ ràng vẫn mang theo nụ cười, nhưng không khí xung quanh lại vô cùng quỷ dị, cậu bé khẽ gọi một tiếng.
Tiếng gọi của đứa trẻ làm Furuya Rei đang chìm trong suy nghĩ nhanh chóng hoàn hồn, anh lộ ra một nụ cười thân thiện, nói: "Nếu các anh còn muốn điều tra vụ án, vậy tôi không quấy rầy nữa, nhất định phải chú ý an toàn."
Nói xong, Furuya Rei liền quay người đi vào quán cà phê, chỉ còn Takagi Wataru và Conan ở lại nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu vì sao người đàn ông lại đột nhiên bỏ dở chủ đề.
"Thôi, cảnh sát Takagi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi ga tàu điện ngầm điều tra đi!"
"Ừm...... Được rồi......"
Tuy rằng có chút hoang mang, nhưng hai người không dừng lại lâu. Họ còn cần đi điều tra địa điểm có khả năng bị đặt bom.
Conan và Takagi Wataru rất nhanh rời khỏi đó, ánh mắt vẫn luôn quan sát họ cũng theo đó biến mất.
Ba phút sau
Furuya Rei đội mũ lưỡi trai màu trắng, khoác áo khoác màu đen, mặt mang nụ cười đẩy cửa bước ra: "Danh sách đồ cần mua nhiều quá, vẫn là tôi đi mua sắm đi!"
"Thật là phiền anh, anh Amuro."
Furuya Rei chào tạm biệt chủ cửa hàng rồi lập tức quay người, sau đó bước nhanh đuổi theo hướng Conan và cảnh sát Takagi vừa rời đi. Vẻ mặt ấm áp ban đầu cũng lập tức u ám xuống.
Chương 40: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (4)
Camera giám sát không phải là công cụ toàn năng để phá án. Ở khu phố sầm uất, camera sẽ được người ta thường xuyên sửa chữa, nhưng những nơi ít người qua lại thì rất hiếm khi được quản lý. Theo thời gian, những chiếc camera này cũng sẽ dần hỏng hóc, thậm chí bị người khác cố tình phá hoại.
Camera giám sát tại địa điểm Hagiwara Chihaya mất tích chính là trường hợp như vậy.
Vì thiếu camera giám sát, Kinomoto Katsura đành phải chạy đến Tháp Tokyo để tìm manh mối. Anh cùng ba anh học viện cảnh sát ghé thăm tất cả các cửa hàng gần khu vực mất tích, mong rằng có thể có được một ít tin tức có ích.
"À chà... Tôi đã thấy người này rồi..." Bà chủ tiệm bánh mập mạp ôm điện thoại, nheo mắt cẩn thận nhìn kỹ một hồi.
"Thật sao?!" Kinomoto Katsura vội vàng hỏi bà ấy: "Bà có nhớ lần cuối cùng gặp hắn ta là ở đâu không?"
Bà chủ ôm tay suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Ừm... Hắn ta hình như mới rời đi khoảng mười phút trước..."
Mười phút?
Kinomoto Katsura nhíu mày. Hagiwara Chihaya mất tích đã hơn một giờ, tên đeo kính lẽ ra phải rời đi cùng chị ấy sau khi gây án, vì cảnh sát đi cùng đã lục soát khắp con hẻm mà không hề phát hiện ra bóng dáng chị ấy.
Nhưng bà chủ lại nói đã gặp tên đeo kính mười phút trước. Hắn ta vẫn luôn không rời khỏi Tháp Tokyo sao?
"Vì sao hắn ta còn lảng vảng ở hiện trường gây án?" Morofushi Hiromitsu có chút thắc mắc tựa cằm: "Nơi này sắp bị cảnh sát bao vây rồi..."
Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei cũng hoang mang nhìn nhau.
Trong khu vực quản lý của Sở Cảnh sát Tokyo mà lại có người bắt cóc một cấp trên cảnh sát, thật sự là đang sỉ nhục họ. Sở Cảnh sát Tokyo không thể nào bỏ mặc, hiện tại gần Tháp Tokyo chắc chắn có rất nhiều cảnh sát mặc thường phục đang đi lại khắp nơi.
Kinomoto Katsura nói lời cảm ơn bà chủ rồi rời khỏi tiệm bánh. Anh ấy cùng ba anh học viện cảnh sát đi vào một quán ăn chuẩn bị xem lại video giám sát.
Quả thực đúng như lời bà chủ nói, tên đeo kính mười phút trước đúng là đã đi ngang qua tiệm bánh một lần, trang phục cũng không có chút thay đổi nào.
"Tên khốn này hít thuốc nổ nhiều quá hả?" Matsuda Jinpei cười nhạo một tiếng: "Hoàn toàn không coi cảnh sát ra gì!"
Kinomoto Katsura nhìn chằm chằm video giám sát trước mắt, khẽ đáp lời: "Cái chết của anh và anh Hagiwara chính là chất xúc tác tốt nhất."
Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji cùng cứng đờ. Hai người nhìn nhau rồi hiểu ý nhau mà thở dài một tiếng.
Sống sót bảy năm dưới sự truy bắt của Sở Cảnh sát Tokyo, trong thời gian đó lại khiến hai cảnh sát tinh nhuệ Đội Gỡ Bom hy sinh khi làm nhiệm vụ, tên hung thủ chắc khoe khoang đến mức sắp bay lên trời rồi.
Nhìn hành động rất cẩn thận của tên đeo kính trong video giám sát, Kinomoto Katsura đột nhiên sững lại. Anh ấy vội vàng làm chậm tốc độ phát video, lần này đến lần khác so sánh ánh mắt của tên đeo kính ở các vị trí khác nhau, phát hiện hắn luôn cố ý hay vô tình đều ngước lên trên nhìn.
Trên trời có thứ gì sao?
Nghĩ vậy, Kinomoto Katsura cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nhìn một vòng vẫn không thấy thứ gây chú ý nào. Anh ấy đành tiếc nuối thu lại ánh mắt.
Lúc này, Tháp Tokyo cao vút bỗng nhiên lướt qua trước mắt. Ánh mắt anh ấy cứng đờ dừng lại trên thân tháp màu trắng và đỏ đan xen. Mẩu giấy chứa tin tức kia cũng chợt lóe lên trong đầu.
Khung đỡ bóng phủ đầy máu...... Khung đỡ bóng đỏ như máu......
"Cái hộp sắt màu đỏ leo lên phía trước."
Lời tự nói khe khẽ thu hút ba anh học viện cảnh sát. Họ cùng nhìn về phía Kinomoto Katsura đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giây tiếp theo, Kinomoto Katsura tỉnh táo lại vội vàng mở camera giám sát xung quanh Tháp Tokyo. Hành động của anh ấy khiến ba anh học viện cảnh sát kinh ngạc, họ lập tức vây quanh lại.
"Katsura, có chuyện gì vậy?!"
"Bom có thể được lắp đặt ở thang máy Tháp Tokyo!"
Vừa dứt lời, trong video giám sát ba ngày trước đã xuất hiện tên đeo kính mặc quần áo làm việc. Hắn ung dung đi ra từ Tháp Tokyo, dáng vẻ thư thả, trên mặt dường như còn mang theo một nụ cười đắc ý.
"Cần phải tìm bom ngay lập tức!" Morofushi Hiromitsu kinh hô một tiếng: "Khoảng thời gian này là lúc khách du lịch đông nhất, nếu quả bom này kích nổ, hậu quả sẽ khôn lường!"
Tháp Tokyo là công trình kiến trúc nổi tiếng để ngắm cảnh, mỗi ngày đều có người đến đây dùng ống nhòm nhìn toàn bộ Tokyo, thang máy lại càng là phương tiện chuyên chở người quan trọng.
Kinomoto Katsura tự nhiên cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc. Anh ấy lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Thanh tra Megure, kể lại tất cả những suy đoán của mình một lần.
"Được, tôi lập tức liên hệ Đội Gỡ Bom. Cậu cũng phải chú ý an toàn cho chính mình!"
"Tôi hiểu rồi."
Cúp điện thoại xong, Kinomoto Katsura lập tức lấy ra một chiếc điện thoại dự phòng từ trong túi máy tính, đưa cho Hagiwara Kenji.
"Katsura, cái này......?" Hagiwara Kenji thật cẩn thận ôm điện thoại, nhất thời không hiểu ý của Kinomoto Katsura.
"Việc tìm bom chắc chắn sẽ gây sự chú ý của hung thủ. Tình thế của chị Hagiwara cũng sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Chúng ta cần phải tìm thấy hung thủ trước khi cảnh sát tới, và xác định vị trí của chị Hagiwara." Kinomoto Katsura không ngẩng đầu lên mà thu dọn đồ đạc, đồng thời bình tĩnh giải thích cho ba người: "Tuy rằng đã xác định đại khái phương hướng, nhưng phạm vi tìm kiếm vẫn quá lớn, chúng ta cần phải chia nhau hành động."
"Chia nhau hành động?"
"Đúng vậy, tôi chỉ tra được hắn trốn vào một con hẻm không có camera giám sát. Những con đường tắt này thông ra bốn phía, rất khó biết rõ hướng đi của hắn."
Nghe vậy, Morofushi Hiromitsu khẽ gật đầu: "Chúng ta cần chia thành hai tổ, sau đó tìm kiếm tung tích hắn ta từ các hướng khác nhau."
"Nhưng điện thoại nặng quá à...... Không có tai nghe sao?" Hagiwara khẽ than phiền một câu, sau đó bị Matsuda Jinpei vỗ nhẹ vào đầu. Anh đành tạm thời chấp nhận công cụ liên lạc cồng kềnh này.
Thấy ba anh học viện cảnh sát không phản đối, Kinomoto Katsura đứng lên: "Tôi đi hướng nam tìm xem, hướng bắc xin nhờ các anh."
"Cậu một mình à?" Matsuda Jinpei vẻ mặt nghi hoặc: "Cậu đến lúc đó đừng đánh bại tên khốn đó không nổi nha......"
Kinomoto Katsura có chút do dự chỉ vào đôi tay run rẩy của Hagiwara Kenji: "So với tôi, cảm giác các anh yếu hơn ai... Các anh cầm điện thoại đều có chút khó khăn..."
"Thằng nhóc thối! Mày coi thường ai đó?!" Matsuda Jinpei bị chọc tức đến thái dương giật thình thịch. Nếu không có Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji ở bên cạnh can ngăn, anh chắc có thể trực tiếp đấm một cú.
Kinomoto Katsura cười thầm một chút, sau đó xách ba lô lên, nói: "Thôi, tôi đi trước. Nếu có tin tức thì gọi điện cho tôi."
"Tạm biệt!"
"Katsura, chú ý an toàn."
"Cút nhanh đi!"
Những lời tạm biệt đặc sắc khiến Kinomoto Katsura suýt bật cười, tâm trạng căng thẳng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Chương 41: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (5)
Kinomoto Katsura ngước mặt lên thở dài trên ghế đá công viên. Ban đầu anh nghĩ sau khi chia nhau hành động sẽ giảm bớt được một ít việc cần làm, không ngờ xung quanh có quá nhiều cửa hàng và con hẻm, đến bây giờ anh mới tìm kiếm được một nửa.
"Vẫn nên tìm thời gian cập nhật một chút chức năng bản đồ đi......"
Lúc anh thiết kế bản đồ giám sát hoàn toàn không nghĩ đến việc thiết lập chức năng tìm kiếm mục tiêu chỉ định, hơn nữa lúc đó kỹ thuật nhận dạng khuôn mặt còn chưa được áp dụng rộng rãi. Sau này bận rộn, anh ấy liền quên thêm chức năng mới.
"Tháp Tokyo vừa mới xảy ra vụ nổ!"
"Trời ạ! Xảy ra chuyện gì?!"
"Nghe nói thang máy có một quả bom!"
Cuộc đối thoại của người đi đường ngang qua làm Kinomoto Katsura giật mình hoảng sợ. Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi ngờ không yên nhìn bóng dáng họ rời đi.
Bom đã bị kích nổ sao?!
Kinomoto Katsura vội vàng đeo ba lô lên, sau đó hết sức chạy về phía Tháp Tokyo.
Lúc này, Takagi Wataru và Conan đang ở trong thang máy Tháp Tokyo đối mặt với một quả bom điều khiển bằng thủy ngân.
"Bom điều khiển bằng thủy ngân?"
"Một loại thiết bị kích nổ, quả cầu thủy ngân bên trong đụng vào thiết bị kích nổ sẽ nổ, hơn nữa uy lực của quả bom này đủ để phá hủy toàn bộ Tháp Tokyo."
Takagi Wataru lộ vẻ khó xử, nghiêm túc suy nghĩ đối sách: "Xem ra chỉ có thể chờ Đội Gỡ Bom đến cứu chúng ta......"
Conan vẫn bất động nằm úp trên nóc thang máy, khẽ nói một câu: "Chỉ sợ không thể làm được. Bên cạnh quả bom có máy nghe trộm, hung thủ hẳn là đang nghe lén động tĩnh của chúng ta ở đâu đó. Hắn ta nếu nghe được tiếng Đội Gỡ Bom giải cứu sẽ kích nổ bom."
"Vậy...... Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ còn lại một cách, để cháu gỡ bom."
Lời lớn mật của Conan khiến Takagi Wataru đứng sững tại chỗ. Anh há hốc miệng, nghi hoặc kêu một tiếng: "Hả?"
Kinomoto Katsura cũng không biết trong thang máy đã xảy ra chuyện gì. Giờ phút này anh ấy đang cố sức chạy đến Tháp Tokyo, đồng thời giơ điện thoại gọi điện vào chiếc điện thoại dự phòng trong tay ba anh học viện cảnh sát.
"Katsura, cậu tìm thấy chưa?!" Giọng Hagiwara Kenji kích động truyền đến từ đầu dây bên kia. Anh ấy cho rằng Kinomoto Katsura đã tìm thấy hung thủ.
Kinomoto Katsura thở dốc đáp lại: "Hộc...... Tháp Tokyo...... Hộc...... Bom bị kích nổ...... Tôi đang chạy về phía đó......"
Nghe vậy, ba người bên kia giật mình hoảng sợ. Matsuda Jinpei trực tiếp giật lấy điện thoại: "Sao đột nhiên lại kích nổ? Hắn ta nhận ra hành động của cảnh sát à?!"
"Hộc...... Cảnh sát hình như không có chạy tới...... Hộc......"
Trong lúc nói chuyện, Kinomoto Katsura cũng chạy đến Tháp Tokyo. Anh ấy chống đầu gối, thở hổn hển nhìn xung quanh một vòng, phát hiện xung quanh không có bóng dáng xe cảnh sát nào, cho nên hẳn là không phải hành động của Sở Cảnh sát Tokyo đã khiến tên đeo kính kích nổ bom.
"Có thể có người phát hiện quả bom trước." Morofushi Hiromitsu ghé vào bên cạnh điện thoại, bình tĩnh xem xét động cơ của hung thủ.
Lúc này, Kinomoto Katsura đang ở dưới Tháp Tokyo cũng thấy Sato Miwako với vẻ mặt căng thẳng ở đằng xa. Điều này cũng gián tiếp xác nhận lời của Morofushi Hiromitsu.
Kinomoto Katsura không lập tức gặp mặt Sato Miwako. Hung thủ có thể kích nổ bom trong thời gian ngắn cho thấy hắn ta nhất định đang quan sát ở gần đó. Nếu chủ động nói chuyện với Sato Miwako chắc chắn sẽ bị hung thủ chú ý, hành động kế tiếp cũng sẽ vì thế mà bị cản trở.
Bất quá, hung thủ ở gần đó thì dễ xử lý!
Tìm được một chỗ khá kín đáo xong, Kinomoto Katsura nhanh chóng mở camera giám sát xung quanh. Anh ấy xem xét tất cả camera có thể quan sát tình hình Tháp Tokyo.
Trải qua một hồi tìm kiếm, Kinomoto Katsura cuối cùng cũng phát hiện mục tiêu trên cầu vượt quốc lộ cách đó không xa.
Tên đeo kính mang tai nghe màu đen ung dung dựa vào thành cầu vượt. Hắn với vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Tháp Tokyo ở xa, trong tay còn cầm một chiếc điều khiển từ xa cỡ nhỏ. Đó chính là cỗ máy giết người đang nắm giữ sinh mệnh của hàng ngàn người.
"Các anh, tôi tìm thấy hắn ta rồi." Kinomoto Katsura chuyển thông tin này cho ba anh học viện cảnh sát đang lặng lẽ chờ đợi: "Nhưng tôi hiện tại không thể lại gần, trên tay hắn ta có thiết bị điều khiển từ xa kích nổ bom."
Tháp Tokyo chắc vẫn còn một quả bom nữa, nếu không tên đeo kính sẽ không dừng lại quan sát. Hơn nữa, vừa rồi Sato Miwako nhìn qua cũng rất hoảng loạn, có thể có người quen đang ở gần quả bom.
"Katsura, cậu cứ ở lại Tháp Tokyo giám sát hành động của hắn ta, ba anh em chúng ta đi tìm chị Hagiwara."
Morofushi Hiromitsu khẽ dặn dò một câu. Kinomoto Katsura hiện tại là người duy nhất nắm được tung tích của tên đeo kính, anh ấy cần phải ở lại hiện trường vụ án theo dõi hướng đi của hắn ta, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghe vậy, Kinomoto Katsura lo lắng hỏi một câu: "Việc cần làm rất lớn, thật sự không thành vấn đề sao?"
"Thằng nhóc, đừng lo lắng linh tinh, ba anh em chúng ta có thể nhìn được nhiều hơn từ trên cao." Matsuda Jinpei nhếch khóe miệng, cười đáp lại Kinomoto Katsura: "Cậu cứ theo dõi tên khốn đó cho tốt là được!"
"Không sai! Chúng tôi cũng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ học viện cảnh sát, việc còn lại cậu cứ an tâm giao cho chúng tôi đi!"
Hagiwara Kenji nắm chặt tay. Họ nhất định sẽ tìm thấy chị gái trước khi cảnh sát tới!
Giọng điệu kiên quyết của ba người khiến Kinomoto Katsura không biết nói gì. Anh ấy nhìn tên đeo kính kiêu ngạo trong camera giám sát, khẽ thở dài: "Vậy xin nhờ các anh, nhất định phải chú ý an toàn."
"Không thành vấn đề!" x3
Ba anh học viện cảnh sát với vẻ mặt quyết tâm, thật ra trong lòng cũng vô cùng sốt ruột. Vị trí quả bom còn có thể phán đoán được qua mật mã gợi ý, nhưng tìm kiếm Hagiwara Chihaya thì giống như mò kim đáy biển.
Morofushi Hiromitsu nhíu chặt mày, bình tĩnh phân tích: "Hung thủ hẳn là sẽ không giấu cô Hagiwara ở khu phố sầm uất."
"Đúng vậy, chúng ta đi tòa nhà bỏ hoang gần đó xem trước. Đi lòng vòng không mục đích chỉ sẽ lãng phí thêm nhiều thời gian hơn." Hagiwara Kenji cũng rất đồng tình với lời Morofushi Hiromitsu, đồng thời đưa ra ý kiến của mình.
Họ cần phải tìm thấy Hagiwara Chihaya trước khi cảnh sát thực hiện hành động truy bắt. Một là để đảm bảo an toàn cho Hagiwara Chihaya, hai là để cảnh sát không bị uy hiếp mà bắt được hung thủ.
Ba người đã thống nhất nhanh chóng hành động. Tháp Tokyo là công trình kiến trúc mang tính biểu tượng, cho nên tòa nhà bỏ hoang xung quanh cũng không nhiều.
"Hôm nay xui xẻo thật!"
"Sao thế?"
"Tao đi ngang qua khu chung cư bỏ hoang phía tây bị một chiếc kim băng hình ngôi sao thiếu một góc dọa cho té ngã một cái..."
"Hết chỗ nói...... Mày lại bị kim băng dọa sợ..."
Học sinh cấp ba tan học tranh cãi ồn ào trên đường phố. Họ bực bội than phiền những chuyện xui xẻo trên đường đi học. Cuộc đối thoại của họ khiến Hagiwara Kenji đi ngang qua tự nhiên dừng lại.
Thiếu góc...... Kim băng hình ngôi sao?
"Hagi?" Matsuda Jinpei thấy bạn thân thuở nhỏ không theo kịp, anh quay đầu gọi một tiếng, chỉ thấy Hagiwara Kenji đang ngây người nhìn hai học sinh cấp ba đã đi xa.
Morofushi Hiromitsu cũng nhận ra sự khác thường của Hagiwara Kenji: "Hagiwara, sao thế?"
"Phía tây! Chị gái tôi ở khu chung cư bỏ hoang phía tây!" Hagiwara Kenji đột nhiên quay người, ôm điện thoại xông lại.
Matsuda Jinpei vội vàng giữ chặt Hagiwara Kenji kích động không rõ lý do, dò hỏi: "Cậu chắc chắn không?!"
"Tuyệt đối không sai!" Hagiwara Kenji ôm chặt chiếc điện thoại trong lòng, giọng điệu vô cùng kiên định: "Chiếc kim băng thiếu góc mà cậu học sinh cấp ba nhắc đến kia chính là...... Vật để lại của tôi."
Chương 42: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (6)
Khi lên đại học, Hagiwara Kenji thường đeo một số đồ trang sức nhỏ sáng lấp lánh để tham gia các hoạt động kiểu hội bạn bè, nhưng đều là đồ trang sức chất lượng bình thường, có thể đeo một lần rồi bỏ xó trong ngăn kéo.
Chiếc kim băng hình ngôi sao màu tím kia là món đồ chơi nhỏ anh mới nhặt được từ quán vỉa hè khi mới tốt nghiệp. Hagiwara Chihaya lúc đó còn vô cùng chê bai cách phối màu kỳ quái của chiếc kim băng.
Sau này, chiếc kim băng đó đã theo anh đến Sở Cảnh sát Tokyo. Chiếc kim băng vốn được làm bằng kim loại kém chất lượng nên sau vài lần va chạm đã bị gãy mất một góc ngôi sao. Cuối cùng, nó bị Hagiwara Kenji quên trong tủ.
Cho đến khi Hagiwara Chihaya đến nhận vật để lại của anh, chiếc kim băng này mới lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
"Chị gái tôi lại vẫn giữ chiếc kim băng đó..." Hagiwara Kenji lộ ra một nụ cười khổ sở. Năm đó chị ấy là người chê bai chiếc kim băng nhất, không ngờ chị ấy lại giữ gìn nó suốt bảy năm.
Thấy Hagiwara Kenji tâm trạng không vui, Matsuda Jinpei đang bay thò qua khẽ chạm vào anh ấy, an ủi: "Thôi, đừng buồn nữa. Chị Chihaya còn đang chờ thằng em hư hỏng đến cứu chị ấy đó!"
Hagiwara Kenji không phục phản bác lời trêu chọc của bạn thân thuở nhỏ: "Hagi không phải thằng em hư hỏng!"
"Không nhanh lên nữa thì thật sự muốn biến thành thằng em hư hỏng rồi!" Morofushi Hiromitsu dẫn đường phía trước cười mắng một câu.
Một chọi hai, Hagiwara Kenji không có chút phần thắng nào. Anh ấy bĩu môi, sau đó hết sức vẫy cánh, bay nhanh vượt qua Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei phía trước.
Nhìn Hagiwara Kenji nhanh nhẹn phía trước, Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei lộ ra một nụ cười bất lực. Người thích đua xe mà có cánh thì cũng không có gì lạ (ám chỉ Hagiwara bay rất nhanh).
Cứ thế, ba anh học viện cảnh sát dùng thời gian ngắn nhất chạy đến khu chung cư bỏ hoang phía tây.
Đây là một khu chung cư ba tầng, nhìn qua đã bị bỏ hoang rất lâu. Tường loang lổ dưới ánh hoàng hôn càng thêm cũ nát, cửa kính của tòa nhà cũng phủ đầy bụi bặm.
Morofushi Hiromitsu rất nhanh tìm thấy chiếc kim băng rơi bên lề đường. Anh đưa nó cho Hagiwara Kenji.
Sau một hồi kiểm tra, Hagiwara Kenji cũng xác nhận đó chính là chiếc kim băng hình ngôi sao thiếu góc của mình. Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua khu chung cư ba tầng: "Chị gái tôi hẳn là đang ở trong một căn phòng nào đó ở phía này."
"Một tòa nhà nhỏ xíu lại có nhiều phòng như vậy, thảo nào bị bỏ hoang!" Matsuda Jinpei nhìn thoáng qua cửa sổ san sát nhau, lặng lẽ than thở một câu.
Morofushi Hiromitsu cũng hơi đau đầu. Anh thở dài nói: "Chúng ta mỗi người một tầng, như vậy sẽ nhanh hơn."
"Không thành vấn đề!" x2
Ba người phối hợp ăn ý lập tức hành động. Họ cẩn thận kiểm tra từng phòng của tầng mình phụ trách, không bỏ sót bất kỳ manh mối nhỏ nào.
Tốc độ kiểm tra của Morofushi Hiromitsu nhanh hơn hai người kia không ít. Hai năm cuộc sống nằm vùng đã giúp khả năng hành động của anh được cải thiện rất nhiều.
Khi sắp đến căn phòng thứ ba đếm ngược, một mùi hôi thối quen thuộc xộc vào mũi. Đồng tử Morofushi Hiromitsu co lại. Anh ấy vội vàng xông vào. Vừa bay vào, anh ấy đã nhìn thấy Hagiwara Chihaya bị trói chặt chân tay ngã bên cửa sổ.
"Hagiwara! Matsuda! Tôi tìm thấy rồi!"
Vừa dứt lời, hai cái đầu nhỏ từ tầng một và tầng hai đồng thời thò ra. Họ với vẻ mặt kinh ngạc vui mừng bay về phía Morofushi Hiromitsu.
"Chị gái!"
Bộ dạng Hagiwara Chihaya bị thương ở đầu chảy máu khiến Hagiwara Kenji kinh hô một tiếng. Anh xông lên hết sức gỡ bỏ sợi dây trói Hagiwara Chihaya, sau đó giơ tay che lại vết thương vẫn đang rỉ máu. Máu ấm áp trên đầu ngón tay làm hốc mắt anh dần đỏ hoe.
"Âm thanh gì vậy?" Âm thanh nhỏ bé và quen thuộc khiến Matsuda Jinpei cảnh giác. Anh dỏng tai lên cẩn thận phân biệt hướng âm thanh, sau đó ngẩng đầu nhìn lên giá sắt rỉ sét trong phòng.
Ánh sáng đỏ mờ ảo xâm nhập qua các tầng của giá sắt khiến Matsuda Jinpei chú ý. Anh từ từ bay lên. Vật thể sáng lên dần lộ rõ hình dạng, cơ thể Matsuda Jinpei cũng cứng đờ giữa không trung.
"Katsura! Chúng tôi tìm thấy cô Hagiwara rồi!" Morofushi Hiromitsu lúc này đã gọi điện cho Kinomoto Katsura: "Cô ấy đang ở khu chung cư bỏ hoang ba tầng phía tây!"
Lúc này, Kinomoto Katsura đang đeo ba lô, lặng lẽ theo dõi tên đeo kính thầm thở phào một hơi. Anh ấy khẽ nói: "Được, tôi lập tức báo cho Thanh tra Megure. Khoảng hơn mười phút là họ có thể tới khu phía tây."
Chỉ cần có thể cứu Hagiwara Chihaya, vậy kế hoạch của hung thủ xem như đã thất bại hơn nửa. Ít nhất trong tay hắn ta đã không còn lợi thế để uy hiếp cảnh sát nữa.
"Không kịp rồi......"
Lời thì thầm khe khẽ lọt vào tai Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji. Họ nghi hoặc ngẩng đầu, cùng nhìn về phía Matsuda Jinpei đang sững sờ giữa không trung.
"Jinpei-chan?" Bạn thân thuở nhỏ đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến lòng Hagiwara Kenji căng thẳng. Anh ấy luôn có một linh cảm chẳng lành.
Matsuda Jinpei hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Ở đây có một quả bom...... Chỉ còn lại bảy phút......"
"Cái gì?!"
Morofushi Hiromitsu kinh hô một tiếng, vội vàng ôm điện thoại xông đến bên cạnh Matsuda Jinpei. Đồng hồ đếm ngược đỏ tươi ngay lập tức đập vào mắt. Tiếng tích tắc ban đầu mờ ảo cũng trở nên rõ ràng lạ thường.
Hagiwara Kenji đang giúp Hagiwara Chihaya cầm máu không thể đi lên xem xét tình hình quả bom, chỉ có thể sốt ruột hô: "Nếu kích thước quả bom không lớn, chúng ta có thể dời nó đi trước, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chị gái!"
"Không được! Đây là bom thủy ngân, thủy ngân đụng phải thiết bị kích nổ là xong rồi!" Matsuda Jinpei với vẻ mặt nghiêm túc bác bỏ ý kiến của Hagiwara Kenji.
Cuộc đối thoại của ba người lọt hết vào tai Kinomoto Katsura. Anh ấy, tốt nghiệp cùng học viện cảnh sát, tự nhiên cũng từng nghe nói về bom thủy ngân. Thiết bị thủy ngân đặc biệt này luôn là điểm yếu của Đội Gỡ Bom.
Tuy rằng Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji là cảnh sát tinh nhuệ trước kia của Đội Gỡ Bom, nhưng trong tay họ không có bất kỳ công cụ gỡ bom nào. Gỡ một quả bom hẹn giờ dùng thủy ngân trong vòng năm phút quả thực là chuyện hoang đường.
"Các anh có thể di chuyển cô Hagiwara không?"
"Không được, bảy phút thì ngay cả phòng cũng không ra khỏi!"
Sự khác biệt lớn về hình thể giữa họ và Hagiwara Chihaya khiến đề nghị của Kinomoto Katsura thất bại ngay cả khi chưa áp dụng hành động.
Tiếng tích tắc không ngừng vang lên bên tai khiến Hagiwara Kenji càng thêm nôn nóng. Anh liên tục vỗ vào má Hagiwara Chihaya, cố gắng đánh thức chị gái đang hôn mê.
"Chị...... Làm ơn...... Làm ơn chị mau tỉnh lại......" Hagiwara Kenji nức nở cầu xin: "Nơi này nguy hiểm lắm...... Mau tỉnh lại đi mà......"
Anh hết lần này đến lần khác nâng cánh tay Hagiwara Chihaya lên, mong mình có thể cõng chị gái ra khỏi khu chung cư, nhưng mỗi lần đều bị cánh tay chị ấy đè xuống.
"Hagiwara......"
Sự kiên trì không ngừng nghỉ của Hagiwara Kenji khiến Morofushi Hiromitsu xúc động. Anh bay lên trước kéo Hagiwara Kenji ra khỏi dưới cánh tay chị ấy, sau đó giúp anh ấy cùng nhau di chuyển Hagiwara Chihaya. Còn Matsuda Jinpei thì tìm kiếm khắp nơi những vật dụng có thể hỗ trợ di chuyển Hagiwara Chihaya, nhưng kết quả đều không như mong muốn.
Thất bại liên tiếp khiến Hagiwara Kenji bất lực quỳ rạp xuống đất. Anh ấy mang theo tiếng khóc nức nở, cầu xin: "Katsura...... Một chút ma lực cũng được, cho tôi có thể mang chị gái chạy đi...... Tôi không muốn nhìn chị gái chết đi......"
Kinomoto Katsura ở đầu dây bên kia sững lại. Anh ấy dường như thấy chính mình bất lực quỳ bên giường bệnh của mẹ bảy năm trước.
Chương 43: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (7)
Lời cầu xin trong tiếng khóc thút thít yếu ớt và hỗn loạn. Kinomoto Katsura có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Hagiwara Kenji. Anh ấy đã từng giống hệt Hagiwara Kenji, nhìn sinh mạng của người thân trôi đi ngay trước mắt, nhưng lại bất lực.
"Làm ơn...... Katsura......"
Kinomoto Katsura mơ hồ rũ đầu xuống. Anh ấy không biết nên vận dụng ma lực trên người như thế nào. Cho đến nay, tất cả phép màu đều xảy ra im hơi lặng tiếng, anh ấy dường như chỉ là một trạm năng lượng.
Nếu mình thật sự dùng được ma pháp...... Vậy xin hãy cho anh Hagiwara năng lực cứu người thân đi......
Lúc này, cùng với tiếng tích tắc của đồng hồ đếm ngược, dưới chân Hagiwara Kenji đột nhiên hiện ra một vòng tròn pháp thuật màu vàng kim. Trong vòng tròn pháp thuật, ba khung vuông xen kẽ vào nhau vây quanh mặt trời. Thông tin về mặt trăng tròn ở phía đông, còn giữa mặt trời lại có ba chiếc lá màu vàng kim.
Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei bị gió do vòng tròn pháp thuật tạo ra làm cho ngã nghiêng ngả. Họ chỉ có thể cố gắng bám vào đồ vật bên cạnh để giữ thăng bằng.
Hagiwara Kenji ở trung tâm vòng tròn pháp thuật nhắm chặt hai mắt, cơ thể chậm rãi bay lên. Đôi cánh nhỏ nhắn phía sau đột nhiên biến thành cánh chim màu trắng thuần to lớn. Bóng dáng anh ấy dần biến mất dưới cánh chim.
Đợi đến khi cánh chim lại lần nữa dang rộng ra, Hagiwara Kenji với dáng người thẳng tắp từ giữa không trung hạ xuống. Anh ấy chậm rãi mở đôi mắt đỏ tía. Chiếc áo khoác dài màu trắng mờ có in hoa văn cây mây màu vàng kim trên người anh ấy bay phấp phới theo gió.
"Hộc...... Hagiwara......"
Morofushi Hiromitsu sững sờ nhìn Hagiwara Kenji đã trở lại hình dáng bình thường. Còn Matsuda Jinpei bên cạnh đã sớm kinh ngạc đến không nói nên lời trước cảnh tượng huyền ảo trước mắt.
Hagiwara Kenji không nói lời vô nghĩa. Anh ấy dứt khoát cúi người bế Hagiwara Chihaya đang hôn mê, đồng thời giơ tay nắm lấy Matsuda Jinpei và Morofushi Hiromitsu, sau đó vẫy cánh chim lao ra ngoài cửa sổ.
Cùng với tiếng cửa kính vỡ vụn, đồng hồ đếm ngược của quả bom cũng dần về không.
Kinomoto Katsura không biết chuyện trong khu chung cư. Anh ấy vừa mới choáng váng đến mức đứng không vững, may mắn kịp thời đỡ lấy cột điện bên cạnh, nếu không anh ấy đã phải trước mặt mọi người quỳ xuống cầu xin rồi.
Chờ anh ấy tỉnh táo lại, một tòa nhà nào đó ở xa đã bị bao phủ trong biển lửa hừng hực. Tiếng nổ điếc tai nhức óc vang lên cũng làm anh ấy đứng sững tại chỗ.
"Các anh......" Kinomoto Katsura khẽ lẩm bẩm một câu. Cảnh tượng tương tự dần hiện lên trước mắt: cùng khoảng cách, cùng vụ nổ, biển lửa thiêu rụi hết thảy.
Tiếng rè rè của dòng điện vang lên bên tai. Kinomoto Katsura lúc này mới phát hiện điện thoại không bị cắt đứt đột ngột vì vụ nổ.
"Ách...... Dừng lại...... Hagi...... Nôn......" Truyền đến mơ hồ từ đầu dây bên kia là tiếng than nhẹ khó chịu của Matsuda Jinpei. Anh ấy nghe có vẻ sắp nôn ra rồi.
"Katsura! Tôi cứu chị gái ra rồi!" Giọng nói kích động của Hagiwara Kenji cũng vang lên: "Không chỉ trở lại hình dạng ban đầu, hơn nữa cánh cũng trở nên to và xinh đẹp hơn!"
Nghe vậy, Kinomoto Katsura mất sức tựa vào cột điện. Anh ấy cúi đầu nhìn bàn tay đầy mồ hôi của mình, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm. Cơ thể căng thẳng của anh ấy cũng dần thả lỏng.
Giờ phút này, tên đeo kính vô cùng đắc ý ngắm nhìn biển lửa ở xa. Số phận của cô cảnh sát từ đầu đến cuối đều là đi đến cái chết.
Kế tiếp...... Đến lượt các người! Tất cả hãy hóa thành tro tàn đi!
Tiếng nổ trong dự đoán mãi không vang lên. Tên đeo kính nghi ngờ cầm lấy ống nhòm quan sát tình hình bên trong Tháp Tokyo. Trong miệng hắn ta còn tự lẩm bẩm: "Chuyện gì thế này? Vì sao không nổ? Không được, phải dùng điều khiển từ xa......"
"Buổi tối tốt lành, ngài."
Lời chào ôn hòa khiến tên đeo kính đột nhiên quay người. Người thanh niên mặc áo khoác lông vũ màu xanh nước biển đang cười khúc khích nhìn hắn ta, trong tay còn cầm một quyển sổ tay cảnh sát.
Nhìn người thanh niên cảnh sát trước mặt, tên đeo kính không những không sợ, lại còn chế giễu nói: "Vừa nhìn đã biết là cảnh sát mới, dám hành động một mình! Xem ra phải cho các người cảnh sát tự mãn này một bài học!"
Nói rồi, hắn ta liền định ấn điều khiển từ xa kích nổ tất cả bom.
Kinomoto Katsura bất đắc dĩ nhìn chằm chằm tên đeo kính ngông cuồng tự đại. Anh ấy giơ điện thoại đang mở loa ngoài. Giọng Thanh tra Megure truyền ra từ điện thoại. Anh ấy nghiêm túc từng chút một vạch trần kế hoạch của tên đeo kính.
"...... Bom ở Tháp Tokyo và trường Trung học Teitan đều đã được gỡ bỏ an toàn."
"Gỡ bỏ thì sao?!" Tên đeo kính cười phá lên: "Các người vẫn cứ hy sinh một người cảnh sát giống như hai lần trước thôi!"
Lời này khiến Thanh tra Megure ngay lập tức im lặng. Tuy rằng Sở Cảnh sát Tokyo sớm đã phái người chạy đến khu phía tây xảy ra vụ nổ, họ cũng vô cùng hy vọng cảnh sát Hagiwara có thể bình an vô sự, nhưng mức độ nổ mạnh như vậy gần như không thể có người sống sót được.
Tên đeo kính cố chấp không tỉnh ngộ đột nhiên quay người, nhảy xuống từ cầu vượt trước mặt mọi người. Sau đó hắn ta ngã nặng xuống nóc một chiếc xe hơi. Hắn ta chịu đựng đau đớn nhảy xuống xe, chạy vào con hẻm bên cạnh.
Sato Miwako biết được tin hung thủ nên đã đến cầu vượt, vừa lúc thấy tên đeo kính nhanh chóng lách vào con hẻm trước mặt. Cô ấy không chút do dự đuổi theo vào.
Thấy thế, Kinomoto Katsura lập tức chạy lên, một tay chống vào thành cầu vượt rồi nhảy xuống, tiếp đất vững chắc trên nóc một chiếc xe hơi khác, sau đó đuổi theo hướng tên đeo kính và Sato Miwako rời đi.
Sato Miwako dường như vẫn luôn có ám ảnh về cái chết của anh Matsuda. Nếu không có người ngăn cản, cô ấy có thể sẽ mất hết lý trí.
Tên đeo kính vô cùng quen thuộc với con hẻm gần đó. Tuy rằng phía trước không có đường đi, nhưng hắn ta biết bên cạnh còn có một lối rẽ. Đây là thời cơ tốt để thoát khỏi cảnh sát.
Thế nhưng, ngay lúc hắn ta sắp bước vào ngã rẽ thì người nấp trong bóng tối lộ ra nanh vuốt. Tên đeo kính chỉ cảm thấy má phải đột nhiên ăn một cú đấm mạnh, sau đó người đánh lén lại vặn gãy cánh tay hắn ta, đồng thời đá mạnh vào bụng hắn một cú tàn nhẫn.
Các đòn tấn công liên tiếp khiến tên đeo kính không kiểm soát được mà ngã ngửa ra sau. Phía sau, Sato Miwako cũng vọt tới, giương súng lục. Thù hận khiến cô ấy mất hết khả năng phán đoán. Cô ấy giờ phút này chỉ muốn kết liễu người đàn ông tội ác tày trời này.
"Cảnh sát Sato! Không được!"
Người nói chuyện chính là Takagi Wataru cùng chạy theo Kinomoto Katsura. Anh ấy tiến lên giữ chặt Sato Miwako đang kích động, và giật lấy khẩu súng trên tay cô ấy. Để Sato Miwako hoàn toàn bình tĩnh, Takagi Wataru thậm chí đã tát cô ấy một cái.
Ngay sau đó, Kinomoto Katsura thầm giơ ngón cái lên vì Takagi Wataru. Dám đánh "bông hoa" của Sở Cảnh sát Tokyo, cảnh sát Takagi vô cùng dũng cảm.
Thấy Takagi Wataru đã ngăn lại Sato Miwako thành công, Kinomoto Katsura cũng lấy ra chiếc còng tay mượn được từ sau thắt lưng, vòng qua hai người đi đến bên cạnh tên đeo kính. Nhưng vết thương trên mặt và cánh tay có hình dạng kỳ lạ của tên đàn ông lại làm anh ấy nhíu mày.
Những vết thương này là chuyện gì vậy?
Chương 44: Vụ án mất tích của Hagiwara Chihaya (Kết thúc)
Đứng giữa dòng người đông đúc, Furuya Rei giống như một người ngoài cuộc nhìn cảnh sát qua lại xử lý hậu quả vụ nổ. Hung thủ mặt đầy vết thương không hề có chút hối hận nào, thậm chí bất chấp đau đớn trên người mà khiêu khích cảnh sát. Hắn ta nhiều lần nhắc đến Hagiwara Chihaya không rõ tung tích, dùng cái chết của cô ấy để chế giễu sự bất lực và giả dối của Sở Cảnh sát Tokyo.
Furuya Rei đột nhiên siết chặt nắm đấm. Đôi mắt hai màu tím xám dưới vành mũ lạnh lùng nhìn chằm chằm hung thủ đang bị áp giải lên xe cảnh sát. Lẽ ra vừa nãy nên phế hết tay chân hắn ta luôn, làm hắn ta đau đến mức không nói nên lời.
Lúc này, một viên cảnh sát tròn trịa dùng sức rẽ đám đông, hưng phấn chạy đến bên cạnh Thanh tra Megure. Anh ấy thở hồng hộc dồn dập, nói đứt quãng: "Không sao...... Cô ấy không sao......"
"Chú em Chiba, cậu đang nói gì vậy?"
"Hộc...... Vị cảnh sát Hagiwara kia...... Vẫn còn sống!"
Ngay lập tức, tất cả mọi người ở đó mở to hai mắt. Thanh tra Megure càng túm lấy vai cảnh sát Chiba: "Thật sao?! Nhưng nơi đó không phải đã......"
"Thật mà! Cảnh sát Hagiwara còn sống, cô ấy hiện tại đã được đưa đến bệnh viện!" Cảnh sát Chiba chắc chắn gật đầu: "Cảnh sát Hagiwara không ở tầng lắp đặt bom, cảnh sát tổ trọng án thứ ba đã tìm thấy cô ấy ở tầng một an toàn nhất!"
Nghe vậy, các cảnh sát đang chìm trong đau buồn đồng loạt reo hò. Không có gì khiến người ta vui mừng hơn việc bình an vô sự!
Furuya Rei rất chú ý đến cảnh sát nên anh ấy đã chú ý đến cảnh sát Chiba ngay từ lúc xông vào đám đông. Sau đó, tin tức Hagiwara Chihaya bình an vô sự từng chữ không sót lọt vào tai anh ấy.
"Hagiwara...... Cậu nghe thấy không? Chị gái cậu còn sống......" Furuya Rei lẩm bẩm: "Kết thúc rồi...... Tên khốn đó cũng sẽ chịu trừng phạt của pháp luật...... Hagiwara, Matsuda, các cậu có thể yên nghỉ......"
Anh ấy nhìn cảnh sát và người đi đường đang cười nói vui vẻ trước mắt rồi cười khẩy một chút. Anh ấy quay người, ngược dòng người bước vào bóng tối vô tận.
Trong khóe mắt Kinomoto Katsura thoáng qua bóng dáng lạc lõng kia, nhưng chỉ dừng lại một chớp mắt rồi thu lại ánh mắt. Anh ấy lúc này càng quan tâm hơn đến vết thương xuất hiện khó hiểu trên người hung thủ.
Lúc đó, anh ấy và cảnh sát Takagi bám sát phía sau cảnh sát Sato. Nếu là cảnh sát Sato đánh hung thủ thành cái bộ dạng ghê người đó, họ không thể nào không thấy.
Nói cách khác, có người mai phục ở ngã rẽ con hẻm từ trước, chờ đến khi hung thủ vừa bước vào lối rẽ đã tấn công mục tiêu.
Trong khoảng thời gian ngắn mà gây thương tích nặng cho hung thủ im hơi lặng tiếng như vậy, người này thân thủ cũng khá tốt.
"Thật lợi hại......"
Kinomoto Katsura khẽ cười một tiếng, sau đó anh ấy đút tay vào túi quần tựa vào xe cảnh sát, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm có.
Lúc này, ba anh học viện cảnh sát cũng từ khu phía tây quay về Tháp Tokyo. Họ xuyên qua đám đông đi đến bên cạnh Kinomoto Katsura.
"Anh Hagiwara không trở lại hình dạng ban đầu sao?" Kinomoto Katsura kỳ lạ nhìn thoáng qua Hagiwara Kenji kích thước thú nhồi bông: "Sao lại biến trở lại thành thế này rồi?"
Nghe vậy, Hagiwara Kenji vốn đang tươi cười liền xụ mặt xuống. Anh ấy chán nản rũ đầu, nói: "Chuyển đến nơi an toàn xong liền biến trở lại......"
Lúc đó, anh ấy vốn định mang chị gái, Jinpei-chan và Morofushi-chan chuyển đến nơi an toàn hơn, ai ngờ vừa lao ra khỏi phòng tầng 3 liền cảm thấy cơ thể mất sức, cuối cùng chỉ có thể sắp xếp chị gái ở phòng tầng một an toàn nhất.
"Có thể may mắn thoát nạn cứu được cô Hagiwara là tốt lắm rồi." Morofushi Hiromitsu vỗ vai Hagiwara Kenji. Tuy rằng quá trình có chút rắc rối, nhưng cuối cùng cũng may mắn thoát nạn cứu được Hagiwara Chihaya.
Matsuda Jinpei tức giận đạp bạn thân thuở nhỏ một cái: "Nếu để cậu vẫn luôn duy trì hình dáng bình thường, cậu chắc còn có thể trực tiếp đi so tốc độ với máy bay luôn!"
"Anh Hagiwara sao không đi cùng cảnh sát Hagiwara đến bệnh viện?" Kinomoto Katsura nghiêng đầu hỏi một câu.
Hagiwara Kenji gãi gãi mặt, cười nói: "Điện thoại dự phòng hết pin rồi. Chúng tôi lo không liên lạc được với cậu, cho nên liền tính quay về một chuyến trước. Chờ cậu đồng ý rồi mới đi bệnh viện thăm hỏi chị gái."
Để không gây thêm những phiền phức không cần thiết cho Kinomoto Katsura, họ cảm thấy báo cáo một chút trước khi hành động vẫn tốt hơn.
"Thật ra không cần quay về hỏi ý kiến tôi đâu." Kinomoto Katsura bất đắc dĩ cười một chút: "Muốn đi thì cứ đi, tôi sẽ không ngăn các anh đâu."
"Vậy chúng tôi bây giờ có thể đi bệnh viện không?"
"Đương nhiên, tôi đi cùng các anh."
Sau khi giải thích nguyên do với Thanh tra Megure và được đồng ý, Kinomoto Katsura gọi một chiếc taxi, cùng ba anh học viện cảnh sát cùng đi đến bệnh viện nơi Hagiwara Chihaya đang ở.
*
Hagiwara Chihaya tỉnh lại khi đã là khoảng 10 giờ tối. Cô ấy vừa mở mắt liền thấy bố mẹ Hagi đang ngồi ở thành giường. Trên mặt họ đều là vẻ lo lắng căng thẳng.
"Bố, mẹ......"
Tiếng gọi yếu ớt khiến mẹ Hagi lập tức đứng lên. Bà ấy nắm lấy tay con gái, nức nở nói: "Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?!"
"Không thoải mái nhất định phải nói cho chúng tôi biết nha......" Bố Hagi đau lòng nhìn con gái tái nhợt.
Hagiwara Chihaya chậm rãi lắc đầu. Cô ấy nắm ngược lại tay mẹ Hagi, khẽ an ủi bố mẹ Hagi: "Con không sao, chỉ là đầu hơi choáng. Đừng lo lắng......"
Lời Hagiwara Chihaya nói khiến hốc mắt bố mẹ Hagi đỏ hoe. Họ vừa biết được con gái bị thương phải nằm viện liền vội vàng từ tỉnh Kanagawa chạy đến. Sau khi biết được ngọn ngành từ miệng cảnh sát, họ càng cảm thấy rùng mình. Ác quỷ hại chết con trai họ bảy năm trước lại hướng móng vuốt về phía con gái.
"Tên hung thủ hại chết Kenji và Jinpei......"
"Cảnh sát đã bắt được rồi. Kenji và Jinpei cũng có thể yên nghỉ."
Tin tức này khiến Hagiwara Chihaya khẽ nở nụ cười. Tuy rằng toàn bộ quá trình cô ấy không giúp gì, thậm chí gây thêm nhiều phiền phức cho cảnh sát, nhưng có thể nghe được hung thủ bị bắt là đủ rồi.
Lúc này, bố Hagi từ trong túi sờ ra một vật sáng lấp lánh. Ánh mắt Hagiwara Chihaya ngay lập tức bị thu hút: "Bố, chiếc kim băng kia có phải là......?"
"À...... Chính là vật để lại của Kenji mà con trước đây mang về từ Sở Cảnh sát Tokyo." Bố Hagi đáp một tiếng rồi đưa kim băng cho Hagiwara Chihaya: "Nghe nói là phát hiện ra nó ở bên cạnh con."
Vuốt ve chiếc kim băng hình ngôi sao trong tay, trong mắt Hagiwara Chihaya lộ ra một tia hoài niệm. Đây là thứ cô ấy tìm thấy trong tủ đựng đồ của em trai khi đến Sở Cảnh sát Tokyo thu dọn vật để lại. Cô ấy trước đây còn rất chê bai chiếc kim băng này.
Không ngờ thật sự có người chú ý đến chiếc kim băng này. Lúc đó cô ấy cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nghĩ đến đây, Hagiwara Chihaya vội vàng hỏi: "Đúng rồi, có biết ai đã cứu con không? Chờ vết thương khỏi nhất định phải đi cảm ơn người ta!"
Bố mẹ Hagi ngay lập tức sửng sốt. Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là mẹ Hagi với vẻ mặt khó xử đáp lời: "Chúng ta cũng không biết. Người đó dường như rời đi ngay sau khi cứu con. Cảnh sát cũng không có bất kỳ manh mối nào."
"Vậy à......" Hagiwara Chihaya tiếc nuối thở dài: "Làm việc tốt không để lại danh tính...... Cậu ấy là người tốt......"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store