ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 3: Edogawa Conan

YukikoAiko

Gần đến mùa đông, gió thổi tới dần lạnh hơn, Kinomoto Katsura co cổ áo lại, hơi sương trắng anh thở ra từ từ tan biến.

Hồi tưởng lại chuyện ban ngày hỏi Satō Miwako liên quan đến cảnh sát Matsuda, anh không khỏi thở dài một hơi.

Cảm xúc của Satō Miwako sau đó vẫn luôn rất suy sụp, anh lại không rõ tình hình cụ thể, cho nên cũng không hỏi nhiều, cô ấy dẫn anh đến nơi  Thanh tra Megure làm việc rồi tự mình rời đi.

Kinomoto Katsura vốn định chờ đến khi rảnh rỗi sẽ đi xin lỗi, nhưng kết quả là anh học việc theo sau  Thanh tra Megure cả một ngày, thẳng đến lúc tan sở đều không nhìn thấy Satō Miwako.

Hagiwara Kenji trong ba lô sau khi biết tin về người bạn thanh mai trúc mã cũng mất đi động tĩnh, anh không thể công khai mở ba lô ra giao lưu với Hagiwara Kenji ở Sở Cảnh sát Thủ đô, chỉ có thể quyết định về nhà rồi tính.

"A! Chào buổi tối, Kinomoto tiên sinh!"

Cô gái đi ngược chiều nắm tay một bé trai, cô mỉm cười, nhiệt tình chào Kinomoto Katsura.

Đây là Mori Ran ở gần căn hộ của anh, bố cô bé Mori Kogoro là một thám tử, hiện tại đang kinh doanh một văn phòng thám tử, bất quá nghe nói việc làm ăn không được tốt lắm.

"Chào buổi tối, cô Mori." Kinomoto Katsura đáp lại lễ phép, "Đứa bé này là...?"

Bé trai mặc bộ đồ tây nhỏ màu xanh dương sắc mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào Kinomoto Katsura, trong mắt mang theo một tia địch ý, vẻ mặt hoàn toàn không giống như một đứa trẻ nên có, nhưng nhìn qua rất dựa dẫm vào Mori Ran bên cạnh.

"Một đứa trẻ là người thân của người lớn tuổi hơn, đã nhờ tôi chăm sóc một thời gian."

"Lần đầu tiên gặp à?"

"Đúng vậy! Có lẽ là có duyên đấy!"

Nụ cười của Kinomoto Katsura không hề thay đổi, tròng mắt chuyển động, lại lần nữa nhìn về phía bé trai đang nhìn thẳng lại.

Điều này không giống như là lần đầu tiên gặp mặt, vừa mới thấy anh thì bé không tự giác chắn trước người cô Mori, hoàn toàn là hành động theo bản năng, cứ như đã làm rất nhiều lần rồi, hơn nữa hẳn là không có đứa trẻ nào lại dùng loại ánh mắt này đánh giá một người xa lạ.

Không có tò mò cũng không có sợ hãi, chỉ là dùng một ánh mắt xem xét quan sát anh.

Kinomoto Katsura ngồi xổm xuống, móc ra viên kẹo còn chưa ăn xong từ trong túi, nói: "Chào bé! Bé tên là gì? Anh ở đây có kẹo trái cây, tặng cho bé này!"

"Kō... Edogawa Conan! Anh tên Edogawa Conan!" Conan nhận lấy kẹo trái cây, tim đập kịch liệt, mặt không đổi vẻ nhìn thẳng Kinomoto Katsura.

Tuyệt đối không thể chọc người đàn ông này! Không biết có phát hiện mình nói sai không, Ran quen biết một gã đáng sợ như vậy từ bao giờ!

"Anh tên Kinomoto Katsura, về sau bé có thể gọi anh là anh Katsura!" Kinomoto Katsura giơ tay ra, xoa xoa đầu Conan.

"Vậy Conan nói tạm biệt với Kinomoto tiên sinh, chúng ta về nhà ăn cơm thôi."

"Tạm biệt, anh Katsura!"

"Tạm biệt, Kinomoto tiên sinh!"

"Tạm biệt."

Nhìn theo hai người rời đi, Kinomoto Katsura xoay người tiếp tục đi tới, anh không nói cho Mori Ran biết đứa trẻ kia không ổn, vì đứa trẻ đó không có địch ý với Mori Ran, ngược lại còn rất che chở Mori Ran, cũng không cần lo lắng, anh chỉ rất tò mò tại sao trên người một đứa trẻ lại có nhiều chỗ không phù hợp như vậy.

Bên kia, sự căng thẳng trong lòng Conan dần rút đi, cậu bé tò mò hỏi: "Chị Ran, anh Katsura làm gì thế ạ? Cảm giác thật là lợi hại!"

Cậu bé mới biến thành trẻ con không lâu, kỹ thuật đóng vai còn chưa thành thạo lắm, nhưng miễn cưỡng có thể lừa được cô bạn thanh mai của mình.

"Là cảnh sát đấy! Nghe nói còn là thủ khoa trường cảnh sát đấy!"

Cảnh sát sao? Vậy thì còn đỡ... Nếu như bị người kỳ quái nào đó theo dõi với hình dáng hiện tại của cậu thì phiền phức lắm! Bất quá vẫn phải giữ khoảng cách với người đàn ông này, để tránh lộ thân phận.

Trong lúc suy nghĩ, Conan đi theo Mori Ran bước vào văn phòng, mùi rượu và tiếng reo hò ầm ĩ ập vào mặt làm cậu bé lập tức xấu hổ, mặc kệ bao nhiêu lần cũng rất nghi ngờ tính chân thật của việc chú Mori từng là hình cảnh, cậu bé co giật khóe miệng, cẩn thận đi về phía Mori Ran, cậu bé không muốn trêu chọc chú Mori say rượu.

Kinomoto Katsura về đến nhà sau khi mệt mỏi ném mình lên giường, nghỉ một lúc lâu mới đứng dậy mở chiếc ba lô đã đóng kín cả ngày.

Nhìn thử, tốt thật, Hagiwara Kenji đang ngủ kiểu chữ X bên trong, nhưng vành mắt hơi đỏ chứng minh anh ấy thật sự đã khóc, chắc là quá mệt nên ngủ rồi, tối qua hình như anh ấy không nghỉ ngơi cả đêm.

Ánh đèn chiếu vào làm Hagiwara Kenji nhăn chặt mày, không mấy tình nguyện mở mắt ra, anh ấy mờ mịt nhìn chằm chằm đèn treo phía trên đầu, vật lộn bò lên, bám vào miệng ba lô mở rộng nhìn ra ngoài.

Lúc này, Kinomoto Katsura vừa lúc bưng bữa tối từ trong nhà bếp ra.

Hagiwara Kenji bản năng dựa về phía anh, Kinomoto Katsura nhận thấy có thứ gì đó đang đến gần liền ngẩng đầu, rồi sau đó nhìn Hagiwara Kenji bay lơ lửng về phía mình.

"Tiền bối Hagiwara, anh đang bay ai..."

Hagiwara Kenji:?!

Nhìn Kinomoto Katsura ngang bằng với mình cuối cùng cũng làm Hagiwara Kenji tỉnh táo lại, anh ấy kinh ngạc cúi đầu, phát hiện hai chân đang trôi nổi giữa không trung, mặt đất cũng rất xa.

Thì ra đôi cánh kia không phải đồ trang trí.

Kinomoto Katsura đặt cà ri trên tay lên bàn, "Ăn bữa tối đi! Tôi làm cà ri!"

Nghe vậy, cơ thể cứng đờ của Hagiwara Kenji bay đến phía trên bàn, anh ấy từ từ hạ xuống, chờ đến khi dưới chân có cảm giác được dẫm lên mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêng đầu muốn nghiên cứu một chút đôi cánh sau lưng, nhưng cái đầu đã khôi phục sự tỉnh táo làm anh ấy nhớ đến tin tức người bạn thanh mai trúc mã đã mất, cánh tay vốn dĩ giơ lên hạ xuống, đôi cánh cũng cụp xuống.

"Tiền bối, anh còn nhớ chuyện trước khi sống lại không?"

"Hình như bị nổ xong thì sống lại..."

Lời nói của Kinomoto Katsura cắt ngang nỗi buồn của Hagiwara Kenji, anh ấy hồi ức một chút chuyện trước khi rơi xuống nhà Kinomoto Katsura, chỉ có cảnh quả bom nổ tung trước mắt, hoàn toàn không có cảm giác gì về bảy năm.

Kinomoto Katsura nuốt một miếng cà ri, nói một cách mơ hồ: "Ừm... Vậy thật là kỳ quái... Tại sao lại đột nhiên sống lại?"

Hagiwara Kenji cố sức ăn cơm cà ri trong đĩa, nghe thấy thắc mắc của Kinomoto Katsura thì ngẩng đầu lên.

"Cậu cũng kỳ quái đấy! Người đã mất sống lại trước mặt cậu mà lại chỉ có chút phản ứng này!"

Lời này làm Kinomoto Katsura cười khan vài tiếng, anh không tiện giải thích với Hagiwara Kenji vì sao mình lại bình tĩnh như vậy, nhiều năm trôi qua, anh cũng không làm rõ được tại sao mình và em trai có thể thấy linh hồn mẹ.

Nếu là di truyền thì tại sao bố và Sakura lại hoàn toàn không có phản ứng?

Kinomoto Katsura cắn chiếc muỗng rối rắm, Hagiwara Kenji đối diện đã ăn hết một nửa cà ri, vì cơ thể thu nhỏ, lượng thức ăn của anh ấy cũng giảm đi rất nhiều, lúc này đã no đến nỗi không nhấc nổi chiếc muỗng, đang dựa vào ly thủy tinh nghỉ ngơi.

"Này... Nếu biết rõ điều kiện sống lại, có phải cũng có thể làm Jinpei-chan sống lại không..."

Ở nơi Hagiwara Kenji không nhìn thấy, bàn tay Kinomoto Katsura nắm chiếc muỗng siết chặt hơn vài phần.

Nếu biết điều kiện sống lại, anh đã sớm...

"Không biết, anh là người đã chết mà sống lại đầu tiên tôi từng thấy."

Nghe vậy, Hagiwara Kenji chỉ có thể bực bội đấm một cái xuống bàn, vốn dĩ muốn biết rõ tình hình gần đây của Jinpei-chan xong rồi lại đi thăm mấy người còn lại, nhưng anh ấy đã không còn dũng khí đi hỏi thăm tin tức của họ nữa.

Anh ấy thật sự sợ hãi nhận được câu trả lời tương tự.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store