[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày
Chương 24-27: Vụ Nổ Cửa Hàng Rượu Beika (Xong)
Chương 24 Vụ Nổ Cửa Hàng Rượu Beika (1)
"Khụ khụ...... Khụ..." Kinomoto Katsura híp mắt phẩy phẩy tay, dù có đeo khẩu trang cũng không thể ngăn được cái mùi khó ngửi xộc vào mũi.
Đây là cửa hàng rượu ở Beika-chō, nửa giờ trước mới xảy ra một vụ nổ bom. Vì xảy ra ở khu vực đông đúc, hơn nữa có người bị thương vong, nên Đội Cảnh sát Hình sự số 3 và Đội Cảnh sát Tội phạm Đặc biệt số 3 hợp sức điều tra vụ án lần này.
Mấy ngày trước Kinomoto Katsura vì lý do sức khỏe đã đổi ca với người khác, vừa lúc đến phiên hôm nay, nên cậu đi theo Thanh tra Megure đến hiện trường.
"Ê a...... Tường đen như mực rồi..." Takagi Wataru đứng giữa một đống tàn tích cháy đen cảm thán một câu.
Kinomoto Katsura nhìn xung quanh một vòng. Sức công phá của quả bom không mạnh lắm, trừ phòng vệ sinh là nơi xảy ra vụ án, các khu vực khác không bị ảnh hưởng quá nhiều.
"Lắp bom ở trong khách sạn lớn, không lẽ là bọn khủng bố?" Là thành viên cũ của Tổ Xử lý Chất nổ, Hagiwara Kenji từng gặp qua đủ loại vụ nổ. Anh bay một vòng quanh đống tàn tích, quan sát một lượt rồi nói ra phỏng đoán của mình.
"Khụ...... Hẳn là không phải lắp ở trong phòng vệ sinh..." Kinomoto Katsura ngồi xổm xuống, chỉ vào một chiếc huy hiệu màu xám xịt trên mặt đất, "Chiếc huy hiệu trên cặp tài liệu này bị cong ra ngoài, không khớp với việc bom được lắp đặt ở phòng vệ sinh."
Morofushi Hiromitsu đang bò trên vai cậu nhìn thoáng qua, đồng tình nói: "Đúng vậy, nếu bom đã được lắp sẵn ở trong phòng vệ sinh, thì chiếc huy hiệu này phải cong về phía miệng cặp, cái này rõ ràng là bị lực tác động từ bên trong chiếc hộp làm cong."
"Lắp đặt ở trong cặp tài liệu... Vậy vụ án này có khả năng là giết người có tính toán." Hagiwara Kenji vẻ mặt nghiêm nghị khoanh tay. Cặp tài liệu có số hiệu cố định chỉ dành cho người nhận được số hiệu đó, hung thủ muốn giết chết người sở hữu cái số hiệu này.
Mùi ở hiện trường vụ án quả thật quá nồng, Kinomoto Katsura nhíu mày đứng dậy, bước nhanh đi ra khỏi khu vực giới nghiêm. Cậu tháo khẩu trang xuống, hít thở không khí trong lành.
"Anh Katsura, các anh đã điều tra ra thân phận người chết chưa ạ?"
Giọng trẻ con non nớt lọt vào tai. Kinomoto Katsura cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cậu bé mặc vest nhỏ vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt xanh dương to chớp chớp, trông vô cùng ngây thơ.
Hagiwara Kenji trên đầu cậu thò ra nhìn thoáng qua cậu bé, sau đó khóe miệng hơi run rẩy, "Sao nó lần nào cũng xuất hiện ở hiện trường vụ án vậy chứ..."
Cậu bé đó chính là Edogawa Conan, người đang đi cùng Mōri Kogorō tham gia buổi họp báo ra mắt tác phẩm mới của trò chơi 《 Thám tử lừng danh Mōri Kogorō Thám tử quán 》.
"Trước đây nó rất sợ cậu mà? Lần này lại chủ động tìm cậu." Morofushi Hiromitsu có chút nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía Conan.
Kinomoto Katsura nhướng mày, cậu đeo lại khẩu trang. Cảm cúm của cậu vẫn chưa khỏi, không thể lây bệnh cho trẻ con.
Cậu khom lưng, mặt mang nụ cười nói: "Không có đâu nha, anh đang chuẩn bị đi xem video giám sát."
Nghe vậy, Conan buồn bã rũ đầu xuống. Cậu vốn cho rằng có thể moi được một chút thông tin liên quan đến Tổ chức kia từ miệng cảnh sát, không ngờ họ còn chưa điều tra ra danh tính người chết.
Conan cúi đầu không hề nhận ra sự thay đổi biểu cảm rõ ràng bất thường của mình đã sớm bị Kinomoto Katsura thu trọn vào mắt.
Người chết này có điều gì đặc biệt sao?
Kinomoto Katsura thầm nghĩ trong lòng. Bị Conan hỏi như vậy, cậu và Hagiwara Kenji cùng Morofushi Hiromitsu bên cạnh tự dưng thấy tò mò hơn.
Mang theo thắc mắc, ba người cùng nhau đi vào phòng điều khiển. May mắn là camera giám sát của cửa hàng rượu Beika không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, nhân viên kỹ thuật đã trích xuất thành công video giám sát trước khi án phát.
Kinomoto Katsura tiến đến trước máy tính nhìn thoáng qua. Khi thấy rõ người trong video, đồng tử cậu đột nhiên co rút, vội vàng kéo video lại một chút, ý đồ xác nhận mình không nhìn lầm.
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ trong video mặc áo khoác đồng phục đen, bên trong mặc áo sơ mi màu tím đen. Hắn rất cẩn thận quan sát xung quanh, dường như đang đề phòng ai đó.
Vai phải bị người đột ngột nhéo, tiếng thở dốc bên tai cũng dần nặng nề hơn. Kinomoto Katsura nhíu mày khựng lại, cậu chuyển động tròng mắt liếc nhìn Morofushi Hiromitsu trên vai phải.
Morofushi Hiromitsu không hề nhận ra ánh mắt của Kinomoto Katsura, anh đã bị người đàn ông trong video kinh hãi đến mức không thể nghĩ được nữa.
Quá quen... Làm sao anh có thể không nhận ra người đàn ông này...
Tequila!
Thành viên cấp cao mang mật danh của Tổ chức Áo đen!
Hắn vì sao lại xuất hiện ở đây?! Đang thực hiện nhiệm vụ sao? Nhưng sao lại bị nổ chết chứ?!
Bộ não Morofushi Hiromitsu hỗn loạn. Tổ chức Áo đen sẽ không vì một buổi họp báo trò chơi mà chạy tới khách sạn xem chuyện vui, khách sạn chắc chắn có người đang tiến hành giao dịch với Tổ chức.
Sự im lặng của Kinomoto Katsura và Morofushi Hiromitsu làm Hagiwara Kenji rụt cổ. Kể từ khi nhìn thấy người chết, không khí giữa hai người có vẻ không ổn, nhưng anh lại không dám hỏi nhiều.
Đáng ghét! Hagi muốn biết bí mật của Katsura và Morofushi-chan!
Hagiwara Kenji bực bội vò vò tóc. Cảm giác bị bỏ ngoài cuộc này thật sự quá khó chịu rồi!
"A! Kinomoto-kun! Cậu ở đây à!" Takagi Wataru thò đầu vào phòng điều khiển nhìn thoáng qua, "Nhân viên liên quan của khách sạn cần được hỏi lời khai, nhân lực không đủ, cậu mau ra đại sảnh!"
"Được, tôi tới ngay!" Kinomoto Katsura ngẩng đầu đáp một câu, giao lại máy tính cho nhân viên kỹ thuật rồi rời khỏi phòng điều khiển.
Ba người quay lại đại sảnh, nhân viên khách sạn sớm đã tụ tập ở quầy dịch vụ. Đa số mọi người đều căng thẳng và ngại ngùng đứng trước mặt cảnh sát chấp nhận hỏi lời khai, chỉ có một người vẻ mặt thản nhiên, anh ta đứng phía sau đông đảo nhân viên, lặng lẽ nhìn chằm chằm các cảnh sát đang bận rộn.
"Katsura! Amuro-san kia cũng ở đây!"
Kinomoto Katsura bị tiếng kêu của Hagiwara Kenji làm giật mình. Cậu dừng động tác quan sát khách khứa xung quanh, ngước mắt nhìn lại, quả nhiên thấy người đàn ông nổi bật một cách khác thường trong đám đông.
Furuya Rei cũng thoáng nhìn thấy Kinomoto Katsura đang đi đến từ đằng xa, nhưng anh không biểu lộ ra ngoài, vẫn nhìn chằm chằm đồng nghiệp đang bị hỏi chuyện.
"Amuro-san?"
"Ừm? À... Cậu là... Kinomoto-kun?"
Furuya Rei quay đầu nhìn về phía Kinomoto Katsura. Cuộc sống nằm vùng nhiều năm khiến khả năng diễn xuất của anh càng thêm xuất sắc, vẻ mặt nghi hoặc của anh vừa phải, hoàn hảo đến mức không nhìn ra một chút sơ hở nào.
Kinomoto Katsura cười khẽ một tiếng, "Không ngờ Amuro-san lại có thể nhận ra tôi nhanh như vậy, tôi còn chưa kịp tháo khẩu trang."
"Dù sao Kinomoto-kun có màu mắt rất đặc biệt, giống như chồi non mới nảy mầm trên cành cây đầu xuân, màu xanh nhạt tràn đầy sức sống."
Trong đôi mắt màu xám tím của Furuya Rei ngập tràn ý cười, anh không hề tiếc lời khen ngợi tròng mắt của Kinomoto Katsura. Điều này khiến Kinomoto Katsura sững sờ trong chốc lát, rất ít người hình dung mắt cậu như vậy, trước đây người khác chỉ vì tên cậu mà liên tưởng đến lá phong vàng mùa thu.
"Cảm ơn anh khen." Kinomoto Katsura mắt mày cong lên, nhẹ giọng nói lời cảm tạ, "Amuro-san là nhân viên ở đây sao?"
Furuya Rei gật đầu, có chút buồn rầu nói: "Ai...... Tôi mới vào làm chưa đến một tuần, không ngờ lại xảy ra vụ nổ, thật là xui xẻo..."
"Amuro-san nghỉ việc ở chỗ cũ rồi sao?"
"Ừm, công việc trước đây hơi mệt."
Hai người chẳng coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau. Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu nghiêng đầu lắng nghe trong im lặng. Tuy rằng Morofushi Hiromitsu vẫn còn e dè với Tổ chức Áo đen, nhưng sự xuất hiện của Furuya Rei làm anh bớt lo hơn rất nhiều.
Chương 25 Vụ Nổ Cửa Hàng Rượu Beika (2)
Trong lúc hai người trò chuyện, đồng nghiệp xung quanh lần lượt hỏi lời khai các nhân viên đại sảnh tầng một khách sạn vào lúc án phát. Kinomoto Katsura cũng nhớ đến việc chính của mình, cậu lấy ra sổ ghi chép, "Nếu Amuro-san là nhân viên khách sạn, vậy có thể phiền anh trả lời một vài câu hỏi không?"
"Ừm...... Thật lòng mà nói, tôi không phải nhân viên phụ trách đại sảnh, trước và sau khi án phát đều không ở đại sảnh, cho nên tôi không có manh mối hữu dụng nào." Furuya Rei mặt mang vẻ xin lỗi mà cười một chút, "Nếu cảnh sát không tin thì có thể điều tra camera giám sát."
Nghe vậy, tay Kinomoto Katsura đang nắm bút máy dừng lại. Biểu cảm thành thật của Furuya Rei khiến cậu khó mà nghi ngờ, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể tiếc nuối khép lại sổ ghi chép.
Vừa rồi khi xem camera giám sát quả thật không thấy Amuro Tōru, bằng không cũng sẽ không đợi đến khi quay lại đại sảnh mới phát hiện anh ấy làm việc ở khách sạn.
Kinomoto Katsura thở dài một hơi. Các nhân viên khác đều quá căng thẳng, cảm xúc nôn nóng sẽ khiến họ quên đi rất nhiều manh mối quan trọng. Cậu nghĩ Amuro Tōru bình tĩnh tự nhiên có lẽ có thể nhận thấy những chi tiết khó phát hiện, chỉ là không ngờ anh ấy lại không làm việc ở đại sảnh, thật là sai sót.
"Vậy à...... Vậy Amuro-san chỉ có thể chờ chúng tôi xử lý xong vụ án rồi mới có thể rời đi." Kinomoto Katsura thấy vậy cũng không truy hỏi nữa.
"Đúng vậy..." Furuya Rei cũng có chút buồn bực, dù sao chẳng ai thích bị những vụ án kỳ quái làm phiền cuộc sống của mình.
Hơn nữa, nhiệm vụ của anh còn chưa xong.
Furuya Rei im lặng liếc nhìn hiện trường vụ án, trong lòng sớm đã chửi rủa Tổ chức Áo đen mà anh ghét cay ghét đắng thêm một lần nữa, đặc biệt là Gin.
Là nhân viên tình báo của Tổ chức, anh vốn không liên quan gì nhiều đến vụ giao dịch lần này, cũng không biết Gin bị chập dây thần kinh nào, nhất quyết bắt anh và Tequila cùng nhau thực hiện nhiệm vụ này. Nếu hoàn thành suôn sẻ thì thôi, bây giờ thì hỏng rồi, tên Tequila kia lại bị nổ chết thẳng cẳng!
Furuya Rei thầm trợn mắt, hiện tại khách sạn bị cảnh sát bao vây, anh hoàn toàn không có cách nào thoát thân.
Thực ra, người cảm thấy bối rối trước hành động của Tổ chức Áo đen còn có Morofushi Hiromitsu vẫn luôn căng thẳng. Anh không nghĩ ra tại sao Tequila lại dễ dàng bị nổ chết như vậy, anh mới qua đời ba năm, Tổ chức đã trở nên kém cỏi đến thế sao?!
Đúng lúc Morofushi Hiromitsu đang suy nghĩ, Hagiwara Kenji bên cạnh dùng khuỷu tay nhẹ nhàng thúc anh. Anh nghi hoặc nhìn về phía Hagiwara Kenji, chỉ thấy Hagiwara Kenji đang làm mặt quỷ.
Morofushi-chan! Katsura sắp nhận ra rồi!
Hiếm có là Morofushi Hiromitsu lại hiểu được ý Hagiwara Kenji muốn nói. Thế là anh lập tức kiềm chế lại, đồng thời lén lút quan sát biểu cảm của Kinomoto Katsura.
Kinomoto Katsura không nhìn thấy hành động lén lút như ăn trộm của hai người sao?
Đương nhiên là thấy.
Hai người ở ngay bên tai cậu, chỉ cần liếc một cái bằng khóe mắt là có thể thấy rõ hành động của họ, chỉ là cậu hiện tại không có thời gian xử lý. Chờ đến khi vụ án giải quyết xong, cậu sẽ tự tìm thời gian hỏi rõ.
Tiền bối Morofushi tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người kiên nhẫn, đồng thời cũng rất cẩn thận và nhạy bén. Mặc dù luôn hoài nghi trong lòng, anh lại chưa từng biểu hiện quá rõ ràng, nhưng vừa rồi ở phòng điều khiển lại không kiềm chế được mà lộ ra vẻ sợ hãi, điều đó cho thấy anh chắc chắn quen biết người đàn ông áo đen kia, biết đâu chính là người trong tổ chức mà anh ấy nằm vùng trước đây.
Nghĩ đến đây, Kinomoto Katsura nở một nụ cười nhẹ. Không ngờ quanh đi quẩn lại, manh mối quan trọng nhất lại ở ngay bên cạnh cậu, thật là một niềm vui bất ngờ.
Lúc này, Conan bỗng nhiên xuất hiện ở giữa Kinomoto Katsura và Furuya Rei, lớn tiếng hỏi Kinomoto Katsura, "Anh Katsura! Quả bom kia vẫn còn ở trong phòng vệ sinh sao?"
Bốn người đang ôm tâm sự đồng loạt cúi xuống nhìn, chỉ thấy Conan đang ngẩng đầu, vẻ mặt hoàn toàn ngây thơ vô tội.
"Cậu hỏi cái này để làm gì?" Kinomoto Katsura mặt không đổi sắc, thậm chí vươn tay xoa xoa đầu Conan, "Đây không phải là chuyện trẻ con nên biết đâu."
"Em hỏi giúp chú Mori, chú ấy nói có thể giúp chú ấy phá án."
Kinomoto Katsura khẽ nhếch lông mày, cười cợt nhìn chằm chằm Conan, chậm rãi nói: "Ai —— Ông Mori hỏi à ——"
Âm cuối được cố tình kéo dài cùng giọng điệu mỉa mai khiến Conan run cả người. Khoảng thời gian gần đây không đụng phải Kinomoto Katsura, dẫn đến cậu có chút tự mãn, suýt nữa quên mất chuyện Kinomoto Katsura trước đây có thể đã thấy cậu dùng máy thay đổi giọng phá án rồi.
"A ha ha ha...... Nếu...... Nếu không có manh mối...... Em về trước đây!" Conan cười xấu hổ, ấp úng nói một câu rồi quay người chạy đi.
Conan không có được câu trả lời đương nhiên sẽ không chịu bỏ cuộc như vậy, cậu quay thẳng sang hướng Takagi Wataru. So với chỗ Kinomoto Katsura, Takagi Wataru quả thực quá dễ bắt chuyện.
Lần sau cậu vẫn nên hỏi Thanh tra Megure và cảnh sát Takagi đi...... Người kia đáng sợ quá......
Conan khóc không ra nước mắt nhìn Takagi Wataru trước mặt biết gì nói nấy, trong lòng thầm thề không bao giờ dò hỏi Kinomoto Katsura nữa.
Furuya Rei thấy tất cả mọi chuyện nhăn mày, "Cậu bé này như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cảnh sát đều không để ý sao?"
Làm việc tại Tổng cục Cảnh sát, Furuya Rei đặc biệt bất mãn với hành vi của Sở Cảnh sát Đô thị. Một đám cảnh sát Sở Cảnh sát Đô thị lại mặc kệ một đứa trẻ sáu bảy tuổi chạy lung tung ở hiện trường vụ án, thậm chí còn kể cả vụ án và manh mối cho cậu bé nghe.
"Đứa nhỏ này cũng không phải một lần hai lần rồi, có quản cũng vậy thôi." Kinomoto Katsura bất lực nhún vai, không coi lời trách móc của Furuya Rei là gì.
Conan đang mải suy nghĩ không chú ý đến ánh mắt của hai người. Cậu sắp xếp những manh mối đạt được trước mắt, xâu chuỗi manh mối với những người có mặt, sự thật càng ngày càng gần cậu, nụ cười của cậu cũng dần tươi sáng hơn.
Nhìn chằm chằm nụ cười vô cùng tự tin kia, Kinomoto Katsura lặng lẽ cất sổ và bút máy, kiên nhẫn chờ đợi Mōri Kogorō suy luận.
Morofushi Hiromitsu nghi hoặc nhìn Kinomoto Katsura đang chán nản, "Không hỏi lời khai tiếp sao?"
"Đứa bé đó lộ ra nụ cười kia có nghĩa là sắp kết thúc rồi, Hagi và Katsura đều thấy nhiều lần rồi!" Hagiwara Kenji chen tới, bất lực xua xua tay.
"À?"
"Cứ chờ xem."
Khoảng chưa đến năm phút, Mōri Kogorō vẫn luôn trộn lẫn trong đám cảnh sát không hiểu vì sao lại run rẩy vài cái, sau đó ánh mắt mê man dựa vào tường ngồi sụp xuống.
" Thanh tra Megure, tôi đã biết hung thủ là ai!"
Động tác quen thuộc, lời thoại quen thuộc, ngay cả giọng điệu cũng không có gì thay đổi.
Kinomoto Katsura và Hagiwara Kenji đồng thanh thở dài, thấy nhiều ngược lại thấy nhạt nhẽo.
Morofushi Hiromitsu thì vô cùng khó hiểu, anh vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Kinomoto Katsura và Hagiwara Kenji.
Thấy thế, Hagiwara Kenji bay đến giữa không trung tìm kiếm một lát, xác nhận vị trí xong kéo Morofushi Hiromitsu đi vào một góc khuất của khách sạn. Chỉ thấy Conan đang cầm nơ thay đổi giọng, phân tích vụ án rành mạch rõ ràng.
Tức khắc, Morofushi Hiromitsu vô cùng kinh ngạc, anh trừng lớn mắt nhìn qua lại giữa Conan bình tĩnh tự nhiên và Mōri Kogorō tưởng chừng như hôn mê.
Không phải?! Sao bây giờ ngay cả phá án cũng có người gian lận? Lại còn là trẻ em lao động!
Chương 26 Vụ Nổ Cửa Hàng Rượu Beika (3)
"Sự kiện lần này không phải là tấn công khủng bố, mà là giết người có tính toán trước, và kẻ gây án đang ở trong số những người này!"
Lập tức, những khách hàng và nhân viên tụ tập ở đại sảnh la hét ầm ĩ. Họ vẻ mặt nghi ngờ quan sát những người xung quanh, sợ hãi kẻ gây án đột nhiên vọt ra khỏi đám đông.
Thanh tra Megure vội vàng bước tới một bước, hớt hải hỏi: "Chú Mōri, anh đã biết kẻ gây án là ai rồi sao?"
"Đúng vậy! Kẻ gây án chính là —— Anh Takeshita!"
Lời này vừa nói ra, Takeshita Hironobu đang trốn trong đám đông biến sắc mặt. Mồ hôi lạnh từ thái dương chậm rãi rơi xuống, nhưng anh ta vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh đối diện với ánh nhìn của cảnh sát, đồng thời lớn tiếng phản bác: "Đừng có đùa, tôi và người chết còn chưa từng gặp mặt, sao có thể có cơ hội dùng bom giết chết anh ta?"
"Vừa rồi cảnh sát Takagi nói cho tôi ở hiện trường vụ án có một chiếc huy hiệu bị uốn cong ra ngoài do vụ nổ, vì vậy có thể phán đoán được quả bom kia không phải được đặt sẵn trong phòng vệ sinh, mà là ở trong cặp tài liệu. Như vậy, chìa khóa nằm ở chiếc cặp tài liệu này.
Số hiệu của người chết là 98, còn số hiệu của tôi và Ran lần lượt là 96 và 100. Số 98 đáng lẽ phải nằm giữa chúng tôi, nhưng lúc đó, người xếp giữa chúng tôi phải là Anh Nakajima, Anh Takeshita, và Anh Ueda. Nói cách khác, 98 tuyệt đối không phải là số hiệu của người chết!"
Đoạn suy luận chặt chẽ này khiến Morofushi Hiromitsu đang ở giữa không trung kinh ngạc đến không nói nên lời. Anh lắc đầu, không thể tưởng tượng mà lẩm bẩm một mình: "Mới ba năm thôi mà, thế giới lại thay đổi nhiều đến như vậy..."
Anh trước đây còn chưa tin lắm những gì Hagiwara nói, nhưng tận mắt chứng kiến thì anh không thể không thừa nhận cậu bé tên Conan này cực kỳ có năng khiếu về mặt trinh thám. Đối mặt với án mạng vẫn bình tĩnh, phân tích vụ án cũng có trình tự. Ước chừng người lớn cũng khó lòng đạt đến trình độ này của cậu bé.
Hagiwara Kenji tỏ vẻ hiểu chuyện vỗ vỗ vai Morofushi Hiromitsu. Lúc đó, anh cũng có suy nghĩ y hệt Morofushi-chan, vốn tưởng rằng chỉ là không theo kịp thời đại, bây giờ mới phát hiện hình như ngay cả trí thông minh cũng không theo kịp.
"Ai..." (×2)
Hai người than ngắn thở dài bay về bên cạnh Kinomoto Katsura.
"Trăm nghe không bằng một thấy, thám tử lừng danh Mōri Kogorō quả thực lợi hại như lời đồn." Furuya Rei thật lòng khen ngợi màn suy luận trước mắt. Đối với vị thám tử lừng danh nổi tiếng gần đây này, anh vẫn có nghe nói, dù sao ông ấy đã giúp cảnh sát giải quyết rất nhiều vụ án, có tác dụng lớn đến trật tự xã hội.
Kinomoto Katsura không lên tiếng, nhìn về phía vị trí Conan đang trốn, không biết là nhớ đến chuyện gì, cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Chim đầu đàn bị bắn."
Furuya Rei khựng lại, anh có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy Kinomoto Katsura rũ mi mắt, đôi mắt tươi sáng tối sầm xuống, biểu cảm trên mặt khiến người ta khó mà nắm bắt.
Đối với câu nói không đầu không đuôi này của Kinomoto Katsura, trong lòng Furuya Rei tràn đầy do dự.
Lần trước anh gặp Kinomoto Katsura ở trường cấp 2 Teitan xong liền đi lật xem lại tư liệu của cậu.
Thành tích các môn của Kinomoto Katsura từ cấp hai đến cấp ba đều không được coi là quá xuất sắc. Giải thưởng trong các cuộc thi máy tính hình như cũng không phải do cậu đóng góp chính. Mặc dù cậu là thủ khoa trường cảnh sát năm nay, nhưng khoảng cách với người đứng thứ hai cũng không quá lớn.
Lời nói này của cậu chẳng lẽ là vì ghen tị với Mōri Kogorō ư?
Nhưng... cậu ấy không giống một người hay ghen tị.
"Cái gì chứ... Cậu chính là thủ khoa trường cảnh sát đấy!" Hagiwara Kenji có chút không phục véo tóc Kinomoto Katsura, "Hơn nữa, lần trước Katsura ở Nagano không phải cũng nổi bật lắm sao?!"
Morofushi Hiromitsu cũng gật gật đầu. Anh nhớ lại vụ án giết người hàng loạt ở Nagano mà Hagiwara Kenji kể trước đây. Màn phối hợp phá án của Kinomoto-kun và anh trai anh thể hiện vô cùng hoàn hảo, giải quyết hai vụ án chưa đầy một ngày quả thật được coi là rất nổi bật.
Đúng vậy... Gần đây cậu ấy hơi quá đáng rồi...
Nghe tiếng oán giận bên tai, Kinomoto Katsura không đáp lời. Cậu lặng lẽ nhìn về phía Mōri Kogorō đằng trước, tay trái đặt sau lưng vô thức che lại cánh tay phải.
"Cho nên, chiếc cặp tài liệu của Anh Nakajima thực ra đã bị đổi hai lần."
Lúc này, phần suy luận của Mōri Kogorō ngắt lời suy nghĩ của mấy người. Furuya Rei không tiếp tục suy xét ý nghĩa trong lời nói của Kinomoto Katsura nữa, mà chuyển sự chú ý trở lại màn trinh thám này. Dù sao bây giờ biết rõ nguyên nhân cái chết của Tequila mới là việc quan trọng, bằng không anh không biết phải báo cáo công việc với Gin như thế nào.
Conan dựa vào cây cột, ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Lần đầu tiên là Anh Takeshita đổi thành chiếc cặp tài liệu có bom. Lần thứ hai là Anh Nakajima và người chết âm thầm đổi số hiệu, sau đó đổi thành chiếc cặp tài liệu của người chết."
"Khoan... Khoan đã!" Takagi Wataru kêu lên một tiếng, "Nói cách khác Anh Takeshita muốn giết không phải người chết, mà là..."
"Không sai! Mục tiêu thật sự của Anh Takeshita thực ra là Anh Nakajima!"
Nghe vậy, Hideaki Nakajima đang ôm chặt chiếc hộp mở to hai mắt. Anh ta không thể tin nhìn về phía Takeshita Hironobu. Đôi mắt ẩn dưới cặp kính của Takeshita Hironobu tối sầm khó hiểu.
Morofushi Hiromitsu mặt mày nhăn nhó ho mạnh một tiếng. Lời nói của Conan suýt nữa làm anh sặc nước bọt. Anh không tài nào ngờ được cái chết của Tequila hoá ra chỉ là một sự tai nạn, Tổ chức chắc chắn sẽ tức chết mất.
Furuya Rei bên cạnh hít sâu một hơi. Anh vươn tay ấn vào thái dương đang đập thình thịch. Cái chết lơ là như thế này thật sự khó mà nói hết, nếu không phải đã nằm vùng trong Tổ chức 5 năm trời, hơn nữa hiểu rõ thủ đoạn tàn nhẫn của Tổ chức, anh còn suýt nghi ngờ Tổ chức Áo đen có phải là tổ chức tội phạm giả mạo hay không.
"Nếu ông Mōri đã khẳng định tôi là kẻ gây án, vậy ông có bằng chứng gì không?"
"Bằng chứng chính là chiếc chìa khóa bỏ quên lại ở hiện trường. Tôi nghĩ nó hẳn là có thể mở được chiếc cặp tài liệu trong tay anh. Hơn nữa, nếu kiểm tra tất cả cặp tài liệu của mọi người sẽ phát hiện chỉ thiếu chiếc cặp của anh, bởi vì nó đã vỡ nát rồi."
Lời nói của Conan đã kết thúc hành vi phạm tội của Takeshita Hironobu. Takeshita Hironobu cười khổ một tiếng, kể cho mọi người nghe về ân oán giữa anh ta và Hideaki Nakajima.
Nghe xong toàn bộ quá trình, Thanh tra Megure sững sờ một chút, ông ấy kịp thời lên tiếng hỏi: "Vậy Anh Nakajima vì sao lại trao đổi số hiệu với người chết?"
Lời vừa nói ra, Hideaki Nakajima run rẩy cả người. Anh ta cúi đầu che đi vẻ mặt bồn chồn, tay ôm cặp tài liệu chậm rãi siết chặt.
"Tôi nghĩ..." Ánh mắt Conan đột nhiên trở nên sắc bén hơn, "Câu trả lời nằm ở trong cặp tài liệu trên tay anh ta."
Cảnh sát của Đội Cảnh sát Tội phạm Đặc biệt số 3 lập tức tiến lên yêu cầu kiểm tra chiếc hộp của Hideaki Nakajima. Ai ngờ Hideaki Nakajima không chịu giao cặp tài liệu. Trong lúc xô đẩy, chiếc cặp tài liệu vô tình bị mở ra, đống tiền mặt chất chồng bên trong cũng rớt xuống khỏi chiếc cặp bị phá vỡ.
"A!" Hideaki Nakajima vội vàng quỳ rạp xuống đất gom lại đống tiền mặt bị rơi, nhưng hành vi như vậy quả thực là bịt tai trộm chuông.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Thanh tra Megure vẻ mặt nghiêm túc hơn, "Vì sao lại có nhiều tiền mặt đến vậy?!"
Hideaki Nakajima quỳ ngồi dưới đất, run rẩy đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm của các cảnh sát. Cuối cùng anh ta chỉ đành ấp úng kể lại toàn bộ chuyện mình giao dịch bí mật với một Tổ chức không rõ tên, giúp họ thu thập danh sách các lập trình viên nổi tiếng trên thế giới, và cũng tiết lộ địa điểm giao dịch cuối cùng của Tổ chức.
Toà nhà Dai Kuro! (Đại Hắc Cao Ốc)
Conan cắn răng một cái, nhấc chân chạy thẳng về phía cửa lớn khách sạn. Toà nhà Dai Kuro hơi xa nơi này, cần phải nhanh chóng đến đó, bằng không bọn người kia chắc chắn sẽ bỏ trốn.
Chưa kịp đến gần cửa lớn, cơ thể cậu bé đột nhiên bay lên. Trên đầu truyền đến giọng nói quen thuộc, "Vụ án chưa hoàn toàn kết thúc, hiện tại chưa thể rời đi."
Conan ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kinomoto Katsura đang cúi đầu cười tủm tỉm nhìn cậu. Cậu bé vội vàng giãy giụa, lớn tiếng nói: "Buông tôi ra! Tôi có chuyện rất quan trọng!"
Kinomoto Katsura không để ý đến yêu cầu vô lý của Conan. Cậu quay người như không có việc gì, đôi mắt liếc nhanh chiếc Porsche đen vút qua khỏi cửa sổ một cách không để lại dấu vết.
Chương 27 Vụ Nổ Cửa Hàng Rượu Beika (Hết)
Conan không hề chú ý đến chiếc Porsche đen kỳ lạ kia. Cậu vẫn đang ngoan cường chống lại sự giam giữ của Kinomoto Katsura, nhưng ở lứa tuổi trẻ con hiện tại, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của Kinomoto Katsura.
"A! Conan!" Mōri Ran chú ý đến hai người kêu lên một tiếng, "Em vừa rồi chạy đi đâu thế?"
Mōri Ran đỡ Conan từ tay Kinomoto Katsura, có chút lo lắng nhìn cậu bé. Conan cười gượng một tiếng, ngoan ngoãn nói: "Em... Em vừa rồi ở chỗ quầy máy tính của khách sạn..."
"Thật không?" Mōri Ran vẻ mặt nghi ngờ. Vẻ mặt chột dạ của Conan quá rõ ràng, cô không thể không hỏi lại một lần nữa.
Conan vội vàng gật gật đầu, ý đồ làm Mōri Ran tin cậu.
Sự tương tác thú vị của hai người khiến Kinomoto Katsura bên cạnh bật cười. Để không cho Conan tiếp tục xấu hổ, cậu chủ động giải thích: "Đứa bé này vừa rồi chơi máy tính ở chỗ quầy của khách sạn, tôi vừa lúc thấy, thế nên tôi đưa thằng bé lại đây."
"Vậy à..." Mōri Ran thở phào nhẹ nhõm. Cô còn tưởng rằng Conan lại chạy đến chỗ nào nguy hiểm, đứa bé này lần nào cũng thích chạy lung tung ở hiện trường vụ án, bị ba đánh nhiều lần như vậy mà vẫn không chừa.
"Thật sự cảm ơn anh, cảnh sát Kinomoto."
"Không có gì." Kinomoto Katsura xua xua tay, đồng thời nhìn về phía Conan đang trừng mắt cá chết, "Lần sau đừng có chạy lung tung nữa, lỡ gặp phải người xấu thì không tốt đâu."
Anh mới chính là kẻ xấu lớn nhất! Nếu không phải anh... Tôi đã sớm ngồi trên taxi đi đến Toà nhà Dai Kuro rồi!
Conan oán hận lên án hành vi bạo lực của Kinomoto Katsura trong lòng. Kế hoạch hoàn hảo tiếp cận Tổ chức bí ẩn kia bị người đàn ông này phá hỏng một cách khó hiểu, cậu bây giờ lại lần nữa mất đi manh mối.
Cậu càng nghĩ càng giận, cuối cùng chỉ đành ngẩng đầu trừng mắt nhìn bóng lưng Kinomoto Katsura đang đi xa, còn giơ tay vẫy vẫy, trông có vẻ thật sự rất muốn đánh nhau với Kinomoto Katsura một trận.
"Ha ha ha... Thằng bé giận rồi!" Hagiwara Kenji cười không kiêng nể, "Nó chắc chắn càng ghét Katsura hơn!"
Morofushi Hiromitsu bên cạnh cũng che miệng cười thầm một tiếng, còn Kinomoto Katsura thì vẻ mặt không sao cả nhún vai, cậu chẳng hề bận tâm có bị Conan ghét hay không.
"Vậy danh sách này bây giờ chắc là đang ở trong cặp tài liệu của Anh Takeshita..." Thanh tra Megure vuốt cằm suy tư một lát, "Chú Takagi, mở chiếc hộp ra xem."
"Rõ!"
Takagi Wataru lớn tiếng đáp một câu, nhanh chóng lấy chiếc cặp tài liệu bị Takeshita Hironobu đặt trên mặt đất, dùng chìa khóa thu được từ hiện trường vụ án mở cặp tài liệu ra.
Bên trong cặp tài liệu xếp ngay ngắn một đống đĩa mềm và USB. Xem ra danh sách nhân viên mà Hideaki Nakajima thu thập được rất nhiều, lại còn có cả đĩa mềm từ những năm tháng xa xưa.
"Tất cả tài liệu đều ở đây sao?"
"Họ còn bảo tôi chuẩn... chuẩn bị cả bản giấy... Ở cốp xe... Xe tôi đậu ở bãi đỗ xe lộ thiên..."
Thanh tra Megure đỡ trán thở dài một hơi. Ông ấy quay người nhìn về phía Kinomoto Katsura, "Chú Kinomoto, cháu đi kiểm tra cốp xe anh ta một chút."
"Vâng."
Kinomoto Katsura gật đầu, nhận lấy chìa khóa xe từ tay Hideaki Nakajima, đi về phía bãi đỗ xe lộ thiên phía sau khách sạn.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, trong đầu Kinomoto Katsura hiện lên chiếc Porsche vụt qua ngoài cửa sổ cùng với việc Hideaki Nakajima nhắc đến Toà nhà Dai Kuro. Cậu chậm rãi nhăn mày, bước chân cũng chậm lại.
Nếu địa điểm giao dịch cuối cùng là Toà nhà Dai Kuro khá xa cửa hàng rượu Beika, vậy người của Tổ chức kia vì sao sau khi giao dịch thất bại lại cố ý lái xe đi ngang qua cửa khách sạn?
Kinomoto Katsura mang theo nghi ngờ tiến gần đến xe của Hideaki Nakajima. Số xe đậu ở bãi đỗ xe lộ thiên không nhiều, Hideaki Nakajima chắc là cũng khá chột dạ, anh ta đậu xe ở một góc, xung quanh không có chiếc xe nào khác.
Ấn nút trên chìa khóa xe, xe khẽ kêu một tiếng. Kinomoto Katsura vươn tay ấn nút mở cốp xe, cửa cốp xe dần dần nhấc lên trên.
"Tít... Tít..."
Tiếng kêu thanh thoát cực kỳ có quy luật khiến đồng tử Morofushi Hiromitsu đang nằm sấp trên vai Kinomoto Katsura co rút lại.
Tiếng này là...
Trong đại sảnh, Conan vẻ mặt nghiêm túc đứng cạnh Mōri Ran. Cậu bé đang suy nghĩ làm thế nào để moi được thông tin liên quan đến Tổ chức từ miệng cảnh sát.
Còn Furuya Rei trong đám đông thì rũ mắt đọc xong thư điện tử do Gin gửi đến. Anh thản nhiên nhét điện thoại vào túi, quay đầu nhìn về hướng bãi đỗ xe lộ thiên.
"Phanh ——!"
Ánh lửa chói mắt đột nhiên nổ tung trước mắt Furuya Rei. Anh kinh ngạc trừng lớn hai mắt, rồi không chút do dự xông ra ngoài. Conan vẫn luôn vùi đầu suy nghĩ cũng phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
Khói đen bao phủ chiếc xe của Hideaki Nakajima. Trong không khí phủ đầy hơi thở của ngọn lửa. Furuya Rei và Conan thở hổn hển nhìn khắp bốn phía.
"Kinomoto-kun!"
"Anh Katsura!"
Hai người vội vàng kêu gọi, ý đồ xác nhận Kinomoto Katsura đi lấy tài liệu bình an vô sự.
"Khụ! Khụ khụ!" Tiếng ho khan yếu ớt truyền đến từ hướng đối diện đám cháy. Furuya Rei và Conan lờ mờ thấy một bóng người chậm rãi bò đứng dậy. Hai người vội vàng chạy tới.
Kinomoto Katsura kéo khẩu trang vướng víu xuống, lắc lắc đầu bị choáng váng do vụ nổ. Trong đôi mắt màu xanh lục lam tràn đầy sự mơ hồ.
Sau khi hoàn hồn, cậu mới thoát khỏi sự tra tấn của tiếng ù tai. Cậu dùng tay bị trầy xước chống xuống đất chậm rãi đứng dậy, nhưng cảm giác chóng mặt còn sót lại vẫn khiến cậu lảo đảo một chút. May mắn Furuya Rei và Conan đã kịp thời đỡ cậu.
"Không sao chứ? Kinomoto-kun?!"
"Lòng bàn tay toàn là máu, hẳn là do lúc nãy ngã xuống cọ xát với mặt đất." Conan vừa phân tích vừa lấy khăn giấy từ túi ra lau bụi tro trên tay Kinomoto Katsura, để tránh vết thương bị nhiễm trùng.
Furuya Rei vẻ mặt phức tạp nhìn Kinomoto Katsura đang tái nhợt. Anh không nghĩ Tổ chức lần này lại lớn gan đến vậy, dám lấy đi tài liệu ngay dưới mí mắt cảnh sát, lại còn tiện tay đặt một quả bom. Lúc nãy trong tin tức họ hoàn toàn không hề nói về chuyện này, chỉ bảo anh tìm cơ hội rời khỏi cửa hàng rượu Beika.
Mặc dù trước mắt anh vẫn còn nhiều nghi ngờ với Kinomoto Katsura, nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ phủ nhận tất cả trước khi điều tra rõ ràng.
Kinomoto Katsura nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không sao. Cậu cúi đầu tìm kiếm Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu bị thổi bay. Vừa rồi vì đang mải nghĩ chuyện, nên cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng hẹn giờ của bom, chỉ là sau khi tiền bối Morofushi hét lớn, cậu đã theo phản xạ nhào ra ngoài.
Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji bị quán tính thổi bay ra ngoài, lúc này đang nằm sấp dưới gầm xe của một chiếc xe hơi khác. Hai người run rẩy đứng dậy, sau đó nhanh chóng bay ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Kinomoto Katsura bình an vô sự, cả hai đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Morofushi-chan, may mà cậu phát hiện bom kịp thời..." Hagiwara Kenji mất sức dựa vào người Morofushi Hiromitsu, "Tớ và Katsura hoàn toàn không kịp phản ứng..."
Nhưng Morofushi Hiromitsu căn bản không nghe Hagiwara Kenji nói gì, lúc này anh đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đôi tay mình.
Anh... Hình như cảm nhận được cơn đau do đôi tay bị trầy xước...
Nhưng tay anh không hề bị thương.
Morofushi Hiromitsu ngẩng đầu nhìn về phía Kinomoto Katsura, liếc một cái liền phát hiện vết máu trên tay cậu.
"Hagiwara... Lúc đó cậu chuyển giao năng lực có cảm giác gì không?" Morofushi Hiromitsu khẽ giọng hỏi Hagiwara Kenji bên cạnh.
Vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyển giao năng lực giữa anh và Kinomoto-kun, nhưng nếu chỉ đơn thuần là chuyển giao năng lực, vì sao cảm giác của Kinomoto-kun lại phóng ra trên người anh?
Hagiwara Kenji nghi hoặc nhìn thoáng qua Morofushi Hiromitsu, không biết vì sao bạn thân đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng anh vẫn thật thà trả lời: "Thì... Có cảm giác mình từng lái xe vậy."
Nghe lời Hagiwara Kenji nói, Morofushi Hiromitsu sững người, anh vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía đôi tay mình, trong lòng sinh ra nghi ngờ đối với giả thuyết chuyển giao năng lực trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store