[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày
Chương 139-142: Những bóng đen đan xen (Xong)
Chương 139: Những bóng đen đan xen (13)
Những bước chân vội vã của cảnh sát đã thu hút sự chú ý của những người tham dự triển lãm. Những người gan dạ bắt đầu hỏi thăm khắp nơi xem chuyện gì đã xảy ra.
Ẩn mình trong đám đông, Conan tò mò nhìn xung quanh. Chỉ có những vụ án tương đối nghiêm trọng mới cần huy động nhiều cảnh sát và nhân viên an ninh đến vậy. Thần kinh trinh thám của cậu bé lại bắt đầu rục rịch.
Tiến sĩ Agasa ngước mắt nhìn về phía những cảnh sát đang vội vã: "Hình như là hướng nhà kho."
"Cháu nhớ nhà kho hình như bảo quản một phần tài liệu kỹ thuật..." Conan nhíu chặt mày, trầm tư một lát, "Chẳng lẽ có kẻ muốn đánh cắp những tài liệu kỹ thuật đó?" Mặc dù các tài liệu lưu trữ ở nhà kho phần lớn không đề cập đến công nghệ cốt lõi, nhưng chúng vẫn ghi lại một số thông số dữ liệu quan trọng. Nếu để những kẻ có ý đồ xấu lấy được, có thể sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.
Đúng lúc này, nhân viên y tế vây quanh một chiếc cáng bước ra. Người phụ nữ trên cáng bất động, dường như đã lâm vào hôn mê. Ánh mắt Conan chậm rãi chuyển theo chiếc cáng về phía cổng. Cậu không nhìn rõ mặt người phụ nữ vì các vệ sĩ vây quanh che chắn rất kín, căn bản không thể biết được danh tính của cô ta. Tuy nhiên, sắc mặt căng thẳng của vệ sĩ và nhân viên y tế cho thấy vị nữ sĩ này chắc chắn có thân phận không hề đơn giản.
Nghĩ đến đây, Conan càng tò mò hơn về vụ án ở triển lãm. Cậu chỉ muốn tìm ngay một cảnh sát để hỏi thăm tình hình, nhưng trong số các cảnh sát phụ trách triển lãm hôm nay, chỉ có cảnh sát Kinomoto và cảnh sát Sato là quen thuộc. Hai người họ đều không phải những người dễ bị lừa, đặc biệt là cảnh sát Kinomoto. Conan lặng lẽ thở dài. Giá như có cảnh sát Takagi ở đây thì tốt rồi, chỉ cần hỏi qua loa là có thể moi ra được lời khai.
Từ từ thu hồi ánh mắt đang nhìn chiếc xe cứu thương bên ngoài hội trường, tầm mắt Conan lại vô thức dừng lại ở một nơi khác. Đôi mắt màu xanh lam bỗng nhiên mở to, phản chiếu hình ảnh chiếc ô tô đen bóng, toát ra hơi thở nguy hiểm.
"Ôi chao... Chúng ta không cần bận tâm... Á! Conan—!" Tiến sĩ Agasa vốn định dẫn Conan rời đi, vừa cúi đầu xuống đã thấy Conan không chút do dự xông ra ngoài với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Dường như không nghe thấy tiếng kinh hô của Tiến sĩ Agasa, Conan nhìn chằm chằm chiếc Porsche màu đen tuyền bên ngoài, bước chân không ngừng chạy về phía chiếc Porsche, cuối cùng dừng lại ở một vị trí không quá xa.
Không sai... Chiếc xe này chính là xe của họ!
Conan cẩn thận đánh giá chiếc Porsche trước mắt. Cậu không thể nhìn rõ tình hình bên trong qua cửa kính một chiều. Sự giằng xé nội tâm khiến cậu không biết bước tiếp theo nên hành động như thế nào. Cậu biết một mình tiếp cận Tổ chức Áo đen vô cùng nguy hiểm, nhưng lại khao khát điều tra rõ chân tướng, nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Hai chân không kiểm soát bước về phía trước, khát vọng chân tướng dần chiến thắng lý trí.
"Ưm!"
Gin mặc đồ đen, lạnh lùng, và Vodka chậm rãi bước ra từ hẻm nhỏ. Hắn thờ ơ liếc nhìn đường phố, ngoài chiếc xe cứu thương vừa lướt qua thì không có gì bất thường.
Vodka hoài nghi nhìn Gin dừng bước: "Đại ca, có phát hiện gì sao?"
"Không, không có," Gin khẽ đáp, "Đi thôi... Bọn họ đã xong việc rồi."
"Không tiếp tục truy tra tên đó sao?"
"Hừ... Hắn chắc chắn đã trốn thoát trước rồi. Có lẽ đã phát hiện ra hành tung của chúng ta từ sớm, nên trực tiếp không lộ mặt."
Nói rồi, Gin vươn tay kéo cửa xe, nhanh chóng chui vào chiếc Porsche. Vodka theo sát sau đó bước vào ghế lái. Chiếc Porsche nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương. Conan khó nhọc nuốt nước bọt. Nỗi hoảng sợ tột độ bao trùm toàn thân. Cậu suýt chút nữa đã chạm mặt trực diện với Gin.
Bàn tay che miệng cậu chỉ nhẹ nhàng buông ra ba phút sau khi chiếc Porsche rời đi, dường như người đó lo lắng chiếc Porsche sẽ quay lại, nên không lập tức buông Conan ra.
"Không cần lảng vảng khắp nơi, cậu bé."
Giọng nói lạnh nhạt và vô tình khiến Conan tỉnh táo ngay lập tức. Cậu nhanh chóng đẩy tay người phía sau ra, đứng dậy và giữ khoảng cách. Trong mắt cậu tràn ngập kinh hãi và hoảng loạn.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác da màu nâu sẫm, bên trong là áo cao cổ che khuất nửa khuôn mặt. Chiếc mũ dệt kim trên đầu che đi phần trán, toàn bộ khuôn mặt chỉ còn lại đôi mắt màu xanh lá đậm lộ ra ngoài, và chiếc hộp đàn Bass sau lưng càng khiến người ta thấy bất an.
Conan mở to mắt, căng thẳng hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đàn ông không lập tức trả lời câu hỏi của Conan. Hắn nhìn chằm chằm Conan rất lâu, cuối cùng khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý.
"Không cần lại tiếp cận những người không liên quan đến cậu," Người đàn ông chậm rãi đứng lên, "Lần sau sẽ không chắc có được vận may tốt như vậy đâu."
Conan im lặng. Cậu không biết lai lịch của người đàn ông, ngay cả khi hắn vừa cứu cậu cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cậu hoàn toàn không có sức lực để chống cự người đàn ông này.
Người đàn ông mặc kệ Conan phản ứng thế nào, tự mình rời đi theo một lối nhỏ khác. Hôm nay hắn không có cơ hội hội họp với Jodie, nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
"Những người đó là người xấu sao?"
Bước chân người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn về phía Conan đã trở nên vô cùng ngây thơ. Tốc độ chuyển đổi khiến người ta líu lưỡi.
"Ai biết được..." Một câu nói không đầu không cuối.
Nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông rời đi, Conan tức giận đấm một cái vào tường. Người này chắc chắn biết chuyện của Tổ chức Áo đen, nhưng lại không phải người cậu có thể dễ dàng trêu chọc.
Đáng ghét! Lần này lại không có được tình báo hữu ích nào!
Trong lòng tuy không cam tâm, nhưng Conan cũng nhận ra sự liều lĩnh của chính mình. Nếu không có người đàn ông kịp thời ra tay, cậu chắc chắn sẽ bị Gin bắt được, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nói đến, chuyện như vậy tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế?
Conan vừa tự vấn trong lòng vừa bước ra khỏi hẻm nhỏ. Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng chiếc Porsche vừa rời đi, sự tiếc nuối và nghi ngờ bò lên trong lòng. Cậu thẫn thờ nhìn chằm chằm cột mốc đường, lẩm bẩm một mình: "Vụ án lần này có liên quan gì đến họ không đây..."
"Conan!" Tiến sĩ Agasa đuổi theo ra gọi Conan từ xa, "Cháu đang làm gì đấy?!"
"Xin lỗi, cháu chỉ thấy thứ gì đó thú vị thôi."
"Cái gì chứ... Cháu thật sự làm chú sợ chết đi được!"
"Cháu sẽ không chạy mất đâu."
Tiến sĩ Agasa và Conan đối đáp nhau, chậm rãi đi về phía hội trường. Trải nghiệm mạo hiểm vừa rồi như một ảo giác.
Khi Tiến sĩ Agasa sắp bước vào hội trường, một nữ nhân viên y tế vội vã bước ra. Tiến sĩ Agasa vô tình va phải cô ta.
"Xin lỗi!" Tiến sĩ Agasa đầy hối lỗi nhìn nhân viên y tế.
Nữ nhân viên y tế lắc đầu: "Không sao, đừng bận tâm."
Nói rồi, cô ta bước chân vội vã rời khỏi hội trường. Trong tay cô ta xách theo một chiếc hộp thuốc. Có lẽ cô ta là nhân viên y tế ở lại giải quyết hậu quả, và bây giờ cần phải một mình chạy về bệnh viện.
Conan đút tay vào túi, liếc nhìn nữ nhân viên y tế, nói: "Thật là vất vả, bọn người kia thật sự vô nhân tính."
"Cháu đang nói gì vậy?" Tiến sĩ Agasa nhất thời không nghe rõ lời Conan nói, cúi đầu hỏi lại.
"Không có gì," Conan vẫy tay, "Chúng ta đi xem vụ án tiếp đi!"
Thấy vậy, Tiến sĩ Agasa bất đắc dĩ nói: "Thật là..."
Nữ nhân viên y tế đã rời đi, xuyên qua cửa kính nhìn bóng lưng Conan, khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Cool Guy.
Chương 140: Những bóng đen đan xen (14)
Chiếc Porsche đen tuyền đậu ổn định ở cổng công viên. Công viên này không quá xa hội trường, đi bộ cũng không mất nhiều thời gian. Tòa nhà cao tầng chắn giữa hội trường và công viên trở thành bức bình phong tốt nhất, cảnh sát khó lòng truy ra được công viên trong chốc lát.
Gin ném mẩu thuốc lá đang hút ra ngoài. Vodka ở ghế lái cảnh giác quan sát người đi đường xung quanh, đề phòng xảy ra biến cố. Hai người lặng lẽ chờ đợi Herres và đồng bọn rút lui an toàn khỏi hội trường.
Việc Gin tham gia hành động lần này xét cho cùng chỉ là để truy tìm tung tích của Akai Shuichi. Mặc dù đã phát hiện dấu vết khả nghi của Akai Shuichi lui tới, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Khả năng cảnh giác của hắn rất mạnh. Trước đây, khi thân phận bại lộ, hắn đã trốn thoát dưới sự truy đuổi kép của Rum và Herres. Bắt được hắn không phải là chuyện dễ dàng.
"Cạch."
Cửa ghế sau bật mở theo tiếng, Herres được ngụy trang kín mít bước vào chiếc Porsche. Hắn giơ tay tháo khẩu trang và kính râm. Những thứ này là đạo cụ mà Vermouth đã chuẩn bị từ trước. Ở một mức độ nhất định, chúng có thể che giấu một số đặc điểm quan trọng. Mặc dù không bằng việc Vermouth tự tay dịch dung, nhưng cũng có thể đóng vai trò ngụy trang.
Theo sát sau đó, Vermouth kéo cửa ghế phụ, thong thả chui vào xe, trông có vẻ tâm trạng không tồi.
"Thật là... Toàn bộ việc nặng đều là tôi và Tennessee làm," Herres khó chịu oán trách, "Cô và Bourbon chỉ là đi dạo một chuyến ở triển lãm thôi."
Vermouth khẽ cười một tiếng, giơ tay lật mặt nạ dịch dung trên mặt, "Cảm giác không tồi, lần sau tiếp tục." Nhiệm vụ của Tổ chức luôn đến đột ngột. Mỗi lần đều phải dọn dẹp tàn cuộc để tránh lộ tình báo quan trọng. Vermouth chưa bao giờ tự nhận mình là một thành viên làm tròn bổn phận của Tổ chức. Có thể tranh thủ thời gian trong lúc làm nhiệm vụ cũng có thể coi là một hình thức nghỉ phép trá hình.
Đối diện với lời trêu chọc của Vermouth, Herres bất lực bĩu môi, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ và không phục, giống như một thanh niên mới lớn chưa trải sự đời. Chắc chắn không ai nghĩ rằng hắn chính là kẻ hành động bừa bãi, tàn nhẫn độc ác tại triển lãm công nghệ vừa rồi.
"Biểu cảm của ngươi thật ghê tởm," Gin liếc nhìn Herres, "Trông có vẻ thiếu đòn hơn trước."
Lời vừa dứt, Herres ngay lập tức thu lại biểu cảm vi phạm hình tượng của mình, thong thả chỉnh lại khẩu trang và kính râm, cười nhạt: "Gặp một tiểu hài tử thú vị, tôi chỉ nhất thời hứng thú bắt chước biểu cảm của cậu bé mà thôi."
"Tiểu hài tử thú vị?" Vermouth hỏi một câu như vô tình, trong mắt lóe lên một tia sáng khó nhận thấy.
Herres lười biếng dựa người ra sau: "Ừm... Tôi cảm thấy khá thú vị..."
Mặc dù không nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, nhưng thần thái vội vã bỏ chạy của đứa trẻ đó và thần thái trò chuyện của người lớn rất khác nhau. Có một cảm giác kỳ lạ như đã từng gặp vậy. Thú vị, nhưng cũng chỉ là một màn xen kẽ nhỏ trong nhiệm vụ thôi.
"Ngươi cũng thật nhàn rỗi."
Vermouth quan sát qua kính chiếu hậu thấy thần sắc hờ hững của Herres, không có vẻ gì là quá hứng thú, cô lặng lẽ thu lại ánh mắt, như không có chuyện gì mà châm chọc một câu. Herres không mấy bận tâm, nhún vai một cái. Vermouth cũng không phải lần đầu châm chọc hắn.
Vermouth im lặng nhìn những chiếc xe và người đi đường qua cửa sổ, ngón tay thon dài khẽ gõ trên đùi, không biết đang suy nghĩ gì.
Quay đầu nhìn về phía Gin đang im lặng, Herres khẽ hỏi: "À đúng rồi, chuyện Akai Shuichi thế nào?"
"Dường như đã cao chạy xa bay trước rồi," Gin vô cảm đáp lại, "Hôm nay sẽ không có kết quả."
"Vậy tôi cũng không có tình báo dư thừa nào có thể cung cấp cho ngươi," Herres bất đắc dĩ nhún vai. Hắn đã giả chết thoát khỏi FBI được một thời gian, rất khó để lấy được tình báo quan trọng, càng đừng nói đến Akai Shuichi với hành tung bất định.
Vermouth cong môi cười, trêu ghẹo nói: "Lẽ ra ngươi nên leo cao hơn một chút khi còn ở FBI, có lẽ sẽ tiện lợi hơn." Thân phận nằm vùng của Herres trong FBI không cao, chỉ có thể coi là nhân viên liên lạc bình thường, rất ít khi được tiếp xúc với những đại án. Vì thế hắn chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc với các vụ án của Tổ chức Áo đen.
"Nhân vật nhỏ sống trong kẽ hở mới là lựa chọn tốt nhất," Herres mỉm cười nhìn về phía dòng xe cộ phía trước, "Họ sẽ không tốn công sức đi điều tra một nhân viên liên lạc chết vì một tai nạn bất ngờ đâu." Chính vì không tham gia vào cuộc điều tra về Tổ chức Áo đen, cái chết của hắn không gây ra bất kỳ sự nghi ngờ nào. FBI sẽ không nghĩ rằng một nhân viên liên lạc nhỏ bé, không liên quan, lại là một trong những kẻ chủ mưu phá hoại hành động của họ.
"Đúng rồi, đây là tài liệu về máy phân tích dược phẩm." Herres vừa nói vừa lấy chiếc camera loại nhỏ trong túi ra. Hắn không mang theo tài liệu gốc của máy phân tích, việc thiếu tài liệu sẽ định hướng điều tra của cảnh sát. Ảnh chụp tốt hơn tài liệu gốc rất nhiều.
Gin châm thêm một điếu thuốc: "Cứ giao cho Rum là được."
"Ừm... Rum khi nào sẽ nghiên cứu máy phân tích dược phẩm?"
"Không biết, không liên quan đến ta."
Cuộc đối thoại bên trong chiếc Porsche dừng lại ở đây, nhất thời rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng động cơ thỉnh thoảng rung lên.
Morofushi Hiromitsu vẫn luôn lắng nghe nheo mắt lại. Cuộc đối thoại của ba người tuy không dài nhưng thông tin cung cấp rất quan trọng. Anh muốn ở lại trong xe thêm một thời gian nữa, xem liệu có thể nghe được thêm tình báo nào không.
So với sự yên bình quỷ dị bên trong chiếc Porsche, Furuya Rei ở bên kia lại có phần khổ sở hơn. Anh vô cùng khó hiểu tại sao cấp dưới của Herres lại phải ngồi xe anh để rút lui.
Tennessee im lặng ngồi ở ghế phụ. Chiếc khẩu trang trên mặt đã được tháo ra, vết sẹo ở mắt lộ ra ngoài, trông anh ta là một người ít nói và lạnh lùng.
Furuya Rei không chủ động bắt chuyện. Anh và Tennessee không thân thiết, nói quá nhiều càng dễ mắc lỗi. Theo quan sát của anh, Herres rất tin tưởng Tennessee. Hai người hẳn đã cộng tác với nhau nhiều năm. Một thành viên trung thành với cấp trên như vậy quả thực là lần đầu tiên anh thấy.
Tê... Tại sao lại luôn cảm thấy trước đây mình đã từng gặp Tennessee nhỉ?
Bỗng nhiên, Furuya Rei cảm thấy mặt Tennessee có một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Anh vừa lái xe với vẻ mặt không đổi sắc vừa tự hỏi đã từng nhìn thấy Tennessee ở đâu. Trong những năm gần đây, những người mà anh nhớ rõ hầu hết đều liên quan đến Tổ chức Áo đen. Nhưng Tennessee lại hành động cùng Herres. Herres đã ra nước ngoài bảy năm trước, anh hẳn là không có cơ hội chạm trán với Tennessee trước đó.
"Ngươi gia nhập Tổ chức cách đây 5 năm à?" Tennessee bất chợt thốt ra một câu khiến Furuya Rei giật mình.
Furuya Rei bình tĩnh đáp: "Gần như là vậy."
"Ngươi trước đây có mối quan hệ không tốt lắm với Akai Shuichi?"
"Hắn có vẻ hơi quá kiêu ngạo, có thể là thân phận FBI đã cho hắn sự tự tin đó."
Về lời đánh giá đối với Akai Shuichi, Furuya Rei không nói sai. Năng lực của Akai Shuichi cố nhiên là xuất chúng, nhưng luôn cho người ta cảm giác cao ngạo khó gần. Thời điểm mới gia nhập Tổ chức, tâm lý anh chưa hoàn toàn thay đổi, vì vậy đặc biệt chướng mắt phương pháp làm việc của Akai Shuichi.
"Thảo nào... Nghe nói hai người các ngươi đều tỏ ra rất vội vã khi truy đuổi Scotch, xem ra ngươi là vì tranh công với Akai Shuichi," Tennessee nói bằng giọng điệu bình thản.
Nghe được lời này, Hagiwara Kenji vốn đang im lặng xem náo nhiệt khóe miệng nhếch lên: "Thiết... Quả nhiên là đang gài bẫy tiểu Furuya."
Người của Tổ chức Áo đen từng người từng người đều tâm đen đến đáng sợ.
Chương 141: Những bóng đen đan xen (15)
Sự cố đột ngột đã làm xáo trộn kế hoạch của triển lãm. Ban tổ chức đã kịp thời điều chỉnh, và đưa ra lời giải thích mang tính chính thức cho những người tham quan.
Mặc dù trong lòng vẫn tràn đầy tò mò và nghi hoặc, nhưng đa số mọi người đều không muốn rước họa vào thân, nhanh chóng dẹp bỏ tâm tư tìm tòi, đám đông tụ tập dần giải tán, tiếng bàn tán cũng theo đó tiêu tan.
"Không có tài liệu nào bị mất sao?"
"Đúng vậy, đã rà soát một lần rồi."
Sato Miwako bất đắc dĩ thở dài một hơi. Kẻ tấn công là một nhóm người thông minh và cẩn thận, rất có khả năng đã dùng phương pháp khác để có được bản sao của tài liệu. Như vậy, họ vừa đạt được mục đích, lại vừa có thể cản trở việc điều tra tiếp theo của cảnh sát, vẹn cả đôi đường.
Nghe được lời này, Date Wataru ghé sát lại, giải thích với Kinomoto Katsura: "Họ chụp ảnh, không mang đi tài liệu gốc."
Kinomoto Katsura gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Anh biết rõ Tổ chức Áo đen sẽ không tay không rút lui, và cảnh sát cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng Tổ chức đến hội trường chỉ để du lịch một ngày. Chẳng qua, việc điều tra sau này sẽ trở nên rất phiền phức.
"Tsk, rõ ràng đã đặt bom rồi mà," Matsuda Jinpei bất lực châm chọc hành động của Tổ chức Áo đen, "Công tác dọn dẹp thật sự đúng chỗ."
"Tổ chức Áo đen chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc, công tác kết thúc chắc chắn sẽ không để lại sơ hở nào." Natalie, sau thời gian dài rèn luyện, cách nói chuyện ngày càng giống một cảnh sát điều tra vụ án.
Về điều này, Kinomoto Katsura không đưa ra ý kiến. Anh khẽ giơ tay hoạt động vai, xác nhận vết thương ở cánh tay sẽ không ảnh hưởng đến hành động, rồi đứng dậy, chuẩn bị đến bệnh viện xem tình trạng của Giáo sư Lawrence.
"Tiền bối Sato, tôi đi bệnh viện một chuyến."
Sato Miwako gật đầu, quan tâm nhìn vết thương của Kinomoto Katsura: "Được, anh đi bệnh viện kiểm tra vết thương đi, đừng để nhiễm trùng. Vừa hay cảnh sát Chiba cũng muốn đi hỏi thăm tình trạng của Cô Lawrence, anh đi cùng cậu ấy đến bệnh viện luôn đi!" Vết thương của Kinomoto Katsura chưa được xử lý chuyên nghiệp, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra một lần. Đồng thời cũng có thể thăm Sally · Lawrence.
Nghe vậy, Kinomoto Katsura không nán lại hội trường nữa, đứng dậy cùng cảnh sát Chiba đi về phía cổng chính.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cổng, Kinomoto Katsura thoáng thấy một bóng hình hơi quen thuộc. Chiếc mũ dệt kim và hộp đàn Bass kết hợp gợi lên ký ức lúc trước.
Đây là lần thứ ba.
Đôi mắt màu xanh lá đậm ẩn dưới chiếc mũ của người đàn ông đối diện với đôi mắt màu xanh nhạt đầy quan sát của Kinomoto Katsura. Nhưng hai người nhanh chóng dời ánh mắt đi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Rất giống. Tiền bối Morofushi từng nhắc đến nhân viên điều tra của FBI.
Lặng lẽ ghi nhớ đặc điểm của người đàn ông, Kinomoto Katsura nhìn thẳng đi theo cảnh sát Chiba lên xe cảnh sát. Những chuyện còn lại chờ tiền bối Morofushi và tiền bối Hagiwara trở về rồi từ từ nghiên cứu.
Khi hai người đến Bệnh viện Tổng hợp Beika, ca phẫu thuật của Sally · Lawrence mới kết thúc khoảng mười phút. Cô vẫn còn trong trạng thái hôn mê, chỉ có thể giao tiếp với trợ lý của cô ta.
"Đưa đến tương đối nhanh, bác sĩ đã kịp thời tiến hành rửa ruột, độc tố không ảnh hưởng đến cơ thể, chẳng qua cần tịnh dưỡng một thời gian. Giáo sư tạm thời không thể hợp tác với cảnh sát để điều tra," Trợ lý thông báo tình trạng sức khỏe của Sally · Lawrence cho hai người.
Kinomoto Katsura cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt rồi. Chúng tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, cụ thể xem họ sắp xếp thế nào."
Trợ lý gật đầu tỏ vẻ hiểu. Đồng thời, cô ta cũng gửi lời cảm ơn đến Kinomoto Katsura. Nếu Kinomoto Katsura không đuổi kịp đến nhà kho, thuốc độc và bom đã sớm lấy mạng Sally · Lawrence.
"Cảnh sát Kinomoto, anh đi kiểm tra vết thương đi, tôi đợi anh ở sảnh."
"Được, làm phiền anh."
Tuy là vết thương do súng bắn, nhưng không phải là vết thương xuyên thấu. Hơn nữa, máu đã ngừng chảy ngay tại hội trường. Bác sĩ rất nhanh chóng sát trùng và băng bó, cuối cùng chỉ dặn Kinomoto Katsura đi lấy một ít thuốc là không còn vấn đề gì lớn.
Xách theo một đống dược phẩm trong tay, Kinomoto Katsura vừa xem điện thoại vừa đi về phía đại sảnh.
"Ê, Katsura, vết thương trên cánh tay cậu là sao vậy?" Matsuda Jinpei liếc thấy một vết thương khác trên cùng cánh tay anh đang bị thương, trong lòng có chút hoài nghi.
Date Wataru cũng tò mò nhìn sang: "Tớ cũng thấy."
"Ừm... Hồi trước nghịch ngợm quá, bị ngã từ cầu thang xuống, cánh tay không cẩn thận bị cắt trúng..."
Nghịch ngợm?
Ba người do dự đánh giá Kinomoto Katsura với vẻ mặt bình thản. Từ "nghịch ngợm" này không hợp với hình tượng của Kinomoto Katsura cho lắm.
Kinomoto Katsura giữ nguyên vẻ mặt nhìn thoáng qua đồng hồ: "Tiền bối Morofushi và tiền bối Hagiwara có lẽ sắp phản hồi về hội trường rồi. Chúng ta đi gặp họ trước đi."
Khoảng cách từ lúc sự cố xảy ra đã hơn ba giờ. Tổ chức Áo đen đã sớm rời xa hiện trường. Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji không có công cụ liên lạc nên sẽ không truy đuổi quá lâu.
"Hagi và ông già Rei (Furuya Rei) lại không mang đồng hồ..." Matsuda Jinpei mắt cá chết nhỏ giọng trách móc hai người.
Natalie nhớ lại: "Tôi rõ ràng thấy Ngài Morofushi cầm đồng hồ mà?"
"Đánh rơi rồi?" Date Wataru nhỏ giọng đoán.
Kinomoto Katsura không chút do dự vạch trần hai người: "Tiền bối Morofushi cầm chiếc đồng hồ hết pin của tiền bối Hagiwara."
Matsuda Jinpei & Date Wataru & Natalie: "......" Thôi được rồi.
Việc đi đi lại lại giữa hội trường và bệnh viện mất khoảng một giờ. Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji quả thực đã quay trở lại hội trường trước, hai người đang trao đổi những tình báo thu được.
"Tennessee thử Zero (Furuya Rei) sao?"
"Có nhắc riêng đến cậu, tớ cảm giác tiểu Furuya đều muốn đè bẹp Tennessee rồi."
Hagiwara Kenji khó chịu chép miệng. Đáng lẽ nên nắm vài sợi tóc để trả thù một chút, thật là đáng tiếc.
Morofushi Hiromitsu chống cằm thẫn thờ, lẩm bẩm một mình: "Tại sao chứ... Herres và Tennessee tại sao lại bắt đầu nhắm vào Zero..." Zero đã ở Tổ chức 5 năm. Herres và Tennessee không có lý do gì để đột nhiên nghi ngờ anh. Họ chắc chắn đã bỏ sót một điểm mấu chốt nào đó.
"Nói đến, Katsura lúc đó nhìn Tennessee có vẻ hơi kỳ lạ," Hagiwara Kenji hoang mang gãi đầu, "Không biết tại sao lại đột nhiên ném một chiếc bộ đàm về phía Tennessee?"
Morofushi Hiromitsu đang suy nghĩ hoàn hồn: "Không xảy ra chuyện gì chứ?!"
"Không, chỉ làm rớt kính râm của Tennessee thôi."
Morofushi Hiromitsu nhíu chặt mày. Katsura sẽ không làm những việc thừa thãi. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, việc liều lĩnh làm vậy chắc chắn là đã phát hiện ra manh mối quan trọng.
"Tennessee có đặc điểm nào tương đối... nổi bật không?" Morofushi Hiromitsu thăm dò hỏi Hagiwara Kenji.
Hagiwara Kenji sững sờ, vuốt cằm hồi tưởng lại ngoại hình của Tennessee: "Đặc điểm... Có một vết sẹo trên mắt, có dấu bị bỏng... Ừm... Đúng rồi, tay phải thiếu ngón trỏ!"
Bị bỏng, thiếu ngón tay...!
Morofushi Hiromitsu đột nhiên kinh hãi, đôi mắt mở to hết cỡ. Phản ứng quá lớn khiến Hagiwara Kenji cũng trở nên nghiêm túc theo.
"Làm sao vậy? Nghiêm trọng lắm sao?"
"Shimamura Tomohisa! Tennessee chính là Shimamura Tomohisa!"
Hagiwara Kenji đứng đờ ra một giây, sau đó biến sắc, kinh hô thành tiếng: "Hắn không phải đã chết rồi sao?!"
Chương 142: Những bóng đen đan xen (Kết thúc)
May mắn thay, những người bình thường không nghe thấy cuộc đối thoại của Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu. Tiếng kinh hô không kiểm soát đó chắc chắn sẽ thu hút một đám người chú ý.
Đoàn người của Kinomoto Katsura vừa bước vào hội trường đã dựa vào tiếng kêu thất thanh mà tìm được vị trí của Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu. Biểu cảm há hốc mồm của cả hai khiến Kinomoto Katsura nhướn mày một chút, trong lòng có chút tò mò về nội dung cuộc trò chuyện.
"Katsura, các cậu đã về rồi, vết thương thế nào?"
Chú ý thấy đoàn người của Kinomoto Katsura, Morofushi Hiromitsu dừng lại, chậm rãi bước đến gần, vừa nói vừa kiểm tra vết thương trên cánh tay của Kinomoto Katsura. Lúc Herres tấn công nhà kho, anh vẫn luôn hành động bên cạnh Vermouth, hoàn toàn không biết gì về tình hình ở nhà kho. Phải đến khi hội hợp với Hagiwara, anh mới biết Katsura bị thương do súng.
Kinomoto Katsura cười cười không chút bận tâm, thậm chí còn vẫy vẫy cánh tay: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
"Vết thương nhỏ cũng là thương, không được xem nhẹ!" Matsuda Jinpei đột nhiên trừng mắt liếc một cái, "Hãy quan tâm một chút đến cơ thể của mình đi!"
Bốn người còn lại tán đồng gật đầu. Cơ thể của Kinomoto Katsura vốn đã suy yếu đi không ít do ma pháp sinh mệnh, hơn nữa còn tồn tại rất nhiều nguy hiểm chưa biết, vì vậy tuyệt đối không thể xem thường bất kỳ vết thương nào.
Nghe vậy, Kinomoto Katsura rụt cổ lại, thận trọng trả lời: "Ai da... Tớ biết rồi..."
"Đúng rồi, vừa nãy hai người đang nói chuyện gì vậy?" Ánh mắt Matsuda Jinpei chuyển hướng về Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji. Biểu cảm kinh ngạc lúc trước của hai người đương nhiên không thoát khỏi mắt anh.
"À... Cái này..."
"Chúng tôi cho rằng Tennessee là Shimamura Tomohisa đã chết bất đắc kỳ tử hai năm trước."
Ai?!
Morofushi-chan lại trực tiếp nói ra!
Hagiwara Kenji hoảng sợ nhìn Morofushi Hiromitsu đang nghiêm trang bên cạnh. Shimamura Tomohisa được coi là kẻ thù của Katsura, điều này quá trắng trợn rồi.
Đối diện với sự nghi hoặc của Morofushi Hiromitsu, Kinomoto Katsura đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nhẹ, nói: "Quả thực có khả năng này. Vẫn cần điều tra thêm một bước."
Có lẽ phản ứng của Kinomoto Katsura quá mức bình thản, năm người lo lắng về trạng thái tâm lý của anh. Dẫu sao, Shimamura Tomohisa là một trong những kẻ thủ ác hại chết Takizawa Akiye, không nên bình tĩnh như vậy.
Date Wataru vỗ vai Kinomoto Katsura, nhẹ giọng an ủi: "Buồn bã hay tức giận thì cứ nói ra đi, không cần kìm nén trong lòng."
"Nói thế nào nhỉ... Tức giận thì chắc chắn là có..." Kinomoto Katsura đút hai tay vào túi, giọng điệu bình thản, "Nhưng nghĩ kỹ lại, Tổ chức Áo đen bảo toàn cho một gián điệp không phải là chuyện khó khăn, Shimamura Tomohisa xuất hiện lại cũng không có gì kỳ lạ."
Nhìn thấy kẻ thù mà không tức giận không phải là phản ứng của một người bình thường. Chỉ là Kinomoto Katsura biết rõ kẻ địch mà anh đối mặt không phải là một tổ chức tội phạm thông thường, tuyệt đối không thể vì sự nổi giận nhất thời mà tự bại lộ mình trong phạm vi tầm nhìn của kẻ địch.
Anh không đơn độc, không thể liên lụy những người vô tội.
Nghe được lời này, năm người thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười, sự lo lắng trong lòng dần biến mất.
Kinomoto Katsura liếc nhìn đồng hồ, nói: "Những chuyện còn lại đợi sau khi trở về rồi nói. Còn hơn một giờ nữa mới tan ca."
Chắc chắn sẽ có người tiếp tục điều tra chuyện nhà kho. Chỉ là hiện tại cần phải đảm bảo Triển lãm Quốc tế kết thúc thuận lợi, các nhân viên liên quan cũng phải tiếp tục công việc.
Đến khi Kinomoto Katsura chính thức tan ca, trời đã tối sầm từ lâu. Anh đã vất vả cả ngày, đồng nghiệp đều nghe nói về chuyện anh dũng cảm chiến đấu với kẻ bắt cóc nên đã xung phong ôm lấy phần việc của anh.
Tuy nhiên, sau khi quay lại hội trường, Kinomoto Katsura không phải trải qua công việc nặng nhọc nào. Anh luôn ở trong phòng họp tạm thời tiến hành thuật lại vụ án, cung cấp manh mối cho cảnh sát.
"Bản ghi chép của anh đã được nộp lên rồi. Trên đường chú ý an toàn, người của Sở Cảnh sát Đô thị sẽ chú ý tình hình xung quanh. Về nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cần có quá nhiều gánh nặng."
"Rõ rồi."
Kinomoto Katsura và Sato Miwako vẫy tay từ biệt. Một ngày làm việc cuối cùng cũng khép lại.
Sau khi trở về chung cư, Hagiwara Kenji ném mình xuống giường, phát ra một tiếng thở dài: "A... Công việc gì mà mệt mỏi nhất..."
"Ha, lần sau cậu có thể thỉnh giáo tên kim mao khốn nạn (Furuya Rei) một chút. Tên đó trông có vẻ rất thích công việc!"
"Không cần, tiểu Furuya quá toàn năng."
"Tsk! Làm việc trong Tổ chức mà vẫn trộn ra được một thân bản lĩnh!"
Trong lúc hai người đối thoại, Morofushi Hiromitsu và Date Wataru đi ra ban công quan sát tình hình bên ngoài. Xung quanh chung cư lờ mờ có cảnh sát mặc thường phục đang tuần tra.
Date Wataru cảm thán: "Ừm... Sở Cảnh sát Đô thị rất coi trọng sự kiện lần này."
"Lần này là Triển lãm mang tính quốc tế, Sở Cảnh sát Đô thị không thể nào bỏ mặc. Katsura đã chạm trán trực diện với Herres, Tennessee, cậu ấy là nhân chứng quan trọng, không thể có bất kỳ sơ suất nào, tự nhiên sẽ được Sở Cảnh sát Đô thị coi trọng."
Morofushi Hiromitsu bất đắc dĩ nhún vai. Khoảng thời gian này có lẽ sẽ bị chú ý nhiều, mau chóng quen thì tốt hơn.
"Katsura, không ăn tối trước sao?"
Giọng hỏi thăm kéo suy nghĩ của bốn người lại. Họ cùng nhìn về phía Kinomoto Katsura đang ở phòng khách.
Kinomoto Katsura nắm lấy tay nắm cửa phòng máy tính, nói: "Tớ muốn kiểm tra camera theo dõi gần hội trường."
"Theo dõi? Cậu có phải đã phát hiện ra điều gì không?!" Hagiwara Kenji bay ra khỏi phòng ngủ, mong chờ hỏi Kinomoto Katsura.
"Có thể là vị tiên sinh FBI kia."
Morofushi Hiromitsu khựng lại, sau đó kinh ngạc nhìn Kinomoto Katsura: "Rye?!"
"Chưa xác định, chỉ có thể thử xem có thể lấy được theo dõi ở giao lộ đó không."
Kinomoto Katsura gãi gãi mặt, dẫn đầu đi vào phòng máy tính. Năm người theo sát sau đó, nhanh chóng đi đến trước máy tính ngồi xuống.
"Ngài Morofushi không phải nói vị nhân viên điều tra FBI kia rất giỏi sao?" Natalie nghi hoặc nghiêng đầu, "Hắn hẳn là sẽ không chọn lộ trình có theo dõi chứ?"
"Trừ khi hắn là một kẻ ngu xuẩn."
"Ô oa... Jinpei-chan châm chọc thật là không nể tình chút nào."
Hagiwara Kenji bất lực liếc nhìn người bạn thanh mai trúc mã (osananajimi) mắt cá chết bên cạnh.
Lúc này, Kinomoto Katsura đang nhìn chằm chằm màn hình chống cằm, thở dài một hơi: "Sự thật chứng minh vị tiên sinh FBI này không phải là kẻ ngu xuẩn. Theo dõi ở giao lộ đó đã bị hỏng rồi, nơi Tổ chức Áo đen dừng lại cũng không để lại theo dõi."
"Cả hai bên đều rất thông minh." Date Wataru đưa ra một đánh giá rất thích đáng cho đối thủ.
Morofushi Hiromitsu vẫn luôn im lặng đột nhiên giơ tay chỉ vào một chiếc camera theo dõi bị kẹp ở bên trong.
"Cái này, có thể xem được không?"
Kinomoto Katsura suy tư một chút, sau đó di chuyển chuột nhấn mở video theo dõi ở giữa.
Khởi đầu là cảnh người đi đường qua lại rất bình thường. Xe của Tổ chức Áo đen và tiên sinh FBI đều không đi ngang qua chiếc camera này.
Mãi cho đến khi video buổi chiều dần hiện ra, trên màn hình xuất hiện một chi tiết không thích hợp.
Một bóng dáng nhỏ bé xâm nhập vào phạm vi theo dõi. Cậu bé lảng vảng một lúc ở vị trí khá gần chiếc Porsche, thậm chí có ý định tiến lên phía trước, chỉ là cậu bé còn chưa kịp bước một bước đã bị một đôi tay cứng rắn kéo ra khỏi phạm vi theo dõi.
"Uy... Người này không phải..."
"Conan."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store