ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 103: Chấp niệm của cha mẹ

YukikoAiko

"Hửm..."

Kinomoto Katsura vẻ mặt mơ màng nhìn chằm chằm Date Wataru và Natalie trên bàn trà. Cậu hơi không rõ tình hình.

Date Wataru và Natalie hai người ngồi thẳng co quắp trên bàn trà, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt cầu cứu ba người bên cạnh, kỳ vọng ba người có thể giúp giải quyết bầu không khí xấu hổ này. Tim họ đều sắp nhảy ra ngoài rồi.

"Katsura, cậu đã chạm vào thứ gì ở Sở Cảnh sát Tokyo vậy?" Hagiwara Kenji nghi hoặc hỏi, "Tại sao cô Natalie lại hồi sinh cùng?"

Nghe vậy, Kinomoto Katsura buồn rầu gãi gãi mặt, "Tôi sáng nay có chạm vào sổ tay cảnh sát và nhẫn kim cương của tiền bối Date một chút. Lúc đó thật sự bị hoa mắt một chút. Vốn nghĩ chỉ có tiền bối Date hồi sinh thôi..."

Dựa theo tình hình hiện tại, một phần chấp niệm của Natalie có lẽ đã bám vào chiếc nhẫn cầu hôn, dù sao chỉ có vật đó là có liên hệ trực tiếp với Natalie. Sổ tay cảnh sát là dụng cụ làm việc của Date Wataru, mối liên hệ hẳn là không lớn.

"Anh Kinomoto, tôi và Wataru nghe nói việc hồi sinh người khác sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của anh. Không biết sự xuất hiện của hai chúng tôi có gây nguy hại gì cho anh không?" Ánh mắt Natalie lo lắng nhìn Kinomoto Katsura. Cô và Date Wataru không hy vọng mình trở thành gánh nặng của Kinomoto Katsura, nếu không thật có lỗi với anh ấy.

Date Wataru lập tức gật đầu, nói: "Đúng vậy, sức khỏe là quan trọng nhất, ngàn vạn lần đừng để bị ảnh hưởng vì chúng tôi."

"Không sao đâu, lần này không có ảnh hưởng quá lớn." Kinomoto Katsura nhẹ giọng trấn an hai người, "Từ khi hồi sinh tiền bối Matsuda, sự ảnh hưởng đến tôi dường như ngày càng nhỏ."

Cậu trước đây hồi sinh Hagiwara Kenji và Morofushi Hiromitsu còn có cảm giác mệt mỏi, sau đó hồi sinh tiền bối Matsuda thì gần như chỉ choáng váng một phút là không còn bất kỳ khó chịu nào. Lần này lại còn nhẹ nhàng hơn trước nữa.

Nghe vậy, Date Wataru và Natalie đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù chưa quen với Kinomoto Katsura, nhưng họ vẫn rất biết ơn cậu ấy. Vì vậy, việc nghe rằng không có trở ngại gì cũng coi như là yên tâm rồi.

Kinomoto Katsura mím môi, do dự nói: "Ừm... Gia đình tiền bối Date hiện giờ vẫn khỏe mạnh, cuộc sống khá yên ổn và tốt đẹp. Còn về cô Natalie... Cha mẹ cô đã qua đời vì tai nạn xe cộ một năm trước..."

Đây là tin tức Takagi Wataru và Satō Miwako xác định được sau khi muốn đi thăm cha mẹ Natalie. Họ liên lạc với người ta thì được biết là họ không may gặp tai nạn xe cộ khi đến nhận lãnh thi thể con gái một năm trước. Không những chưa kịp nhìn con gái, mà còn mất cả mạng sống.

"Cái chết của họ có liên quan đến cái chết của em, đúng không?" Natalie dường như đã sớm biết chuyện này, cô run rẩy giọng, từng câu từng chữ hỏi Kinomoto Katsura.

Kinomoto Katsura hoang mang nhìn Natalie, hiển nhiên không đoán trước được Natalie lại biết sự thật đằng sau. Cậu vốn định giấu giếm một thời gian, dù sao không ai có thể bình thản chấp nhận chuyện như vậy.

Sự im lặng ngay lập tức khiến Natalie hiểu rõ mọi chuyện. Cô đau buồn che mặt, nước mắt rơi xuống qua kẽ ngón tay, "Thì ra... Thì ra đều là sự thật... Tất cả là lỗi của em..."

"Natalie..." Date Wataru nhẹ nhàng ôm lấy Natalie đang đau khổ. Anh không biết nên an ủi bạn gái mình thế nào, chỉ có thể im lặng ở bên cô ấy.

Kinomoto Katsura và ba người còn lại cũng không lên tiếng quấy rầy Natalie. Mất đi cha mẹ đối với mỗi người đều là một nỗi đau lớn. Khóc lóc có lẽ là phương pháp giải tỏa tốt nhất.

Rất lâu sau, tiếng khóc của Natalie dần dần yếu đi. Cô chậm rãi ngẩng đầu, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nói nhỏ: "Xin lỗi, để mọi người thấy bộ dạng thất thố như vậy."

"Không sao đâu, khóc lóc là một phương pháp giải quyết rất tốt." Kinomoto Katsura nhẹ giọng trấn an Natalie, "Chỉ là... Cô Natalie tại sao lại biết chuyện của cha mẹ mình?"

Cha mẹ Natalie qua đời sau khi cô ấy xảy ra chuyện, theo lý mà nói không thể nào biết sự thật về cái chết của cha mẹ mình mới phải.

Natalie cười khổ một chút, "Em gặp cha mẹ trước khi tỉnh lại. Họ dặn em đừng tự trách vì cái chết của họ."

Kinomoto Katsura và bốn người cảnh sát đều sững sờ, vẻ mặt dần dần trở nên kinh ngạc. Natalie sau khi hồi sinh lại gặp được cha mẹ đã hồi sinh... Thật sự quá bất ngờ.

Tại sao lại xảy ra tình huống này?

Suy nghĩ một lát, Kinomoto Katsura sờ sờ cằm, phỏng đoán: "Có lẽ có liên quan đến chấp niệm. Cha mẹ cô Natalie không được nhìn thấy con gái trước khi chết, nên chấp niệm của họ chính là cô Natalie."

"Có lý đấy, sự hồi sinh của cô Natalie đã làm chấp niệm trước khi chết của họ tan biến." Morofushi Hiromitsu gật đầu đồng ý. Đây là phỏng đoán phù hợp nhất với tình huống hiện tại.

Natalie che ngực, ngơ ngác nói: "Em là chấp niệm của cha mẹ..."

"Natalie, cha cô và bác cô không hề trách em. Họ nhất định hy vọng em có thể sống tốt." Date Wataru nhìn chằm chằm đôi mắt Natalie, "Em không sai, người sai là anh."

Date Wataru hiểu rõ nguồn cơn của mọi bi kịch là anh. Nếu anh không xảy ra chuyện, tất cả chuyện sau đó đều sẽ không xảy ra.

Natalie sẽ không thắt cổ tự tử, cha mẹ cô ấy sẽ không gặp tai nạn.

"Không, sai rồi chính là sai rồi. Em bốc đồng làm liên lụy đến cha mẹ, đó là sự thật không thể thay đổi." Natalie nhẹ giọng phản bác. Cái chết của cha mẹ chính là trách nhiệm của cô, cô sẽ không né tránh.

Lần này, cô sẽ mang theo mong đợi của cha mẹ để sống tốt.

Nhìn thấy Natalie giải tỏa được khúc mắc thành công, Kinomoto Katsura và bốn người cảnh sát nhìn nhau cười.

"Nhắc mới nhớ, Katsura, cậu làm sao biết nhiều tin tức như vậy?" Hagiwara Kenji nghi hoặc hỏi. Kinomoto Katsura hẳn là sẽ không chuyên môn đi điều tra chuyện của Date Wataru và Natalie, không ai biết người hồi sinh sau này sẽ là ai.

"Tiền bối Takagi là học trò của tiền bối Date, nên anh ấy thường xuyên đi thăm gia đình tiền bối Date." Kinomoto Katsura trả lời đúng sự thật câu hỏi của Matsuda Jinpei, "Anh ấy và tiền bối Satō chuẩn bị đi Hokkaido viếng thăm cô Natalie và cha mẹ cô ấy vào kỳ nghỉ cuối tuần."

Takagi Wataru và Satō Miwako bận rộn vì vụ án du thuyền suốt một tuần, vừa hay nhân dịp kỳ nghỉ cuối tuần vừa viếng thăm vừa thư giãn.

Tuy nhiên, một đống cảnh sát ở Sở Cảnh sát Tokyo có lẽ sẽ bao vây Takagi Wataru, dù sao việc đi chơi riêng với bông hoa của Sở Cảnh sát Tokyo thật sự quá đáng ghét.

Nghe được tên Takagi Wataru, Date Wataru nhếch môi cười, nói: "Ha ha ha... Xem ra tôi phải cảm ơn Takagi thật nhiều!"

"Lớp trưởng, cậu ấy mà nghe được lời cảm ơn của anh sẽ ngất xỉu đấy..." Matsuda Jinpei vô ngữ nửa rũ mi mắt, để lộ đôi mắt cá chết.

Hagiwara Kenji một tay ôm lấy vai Date Wataru, trêu chọc: "Sư phụ đã mất tái hiện nhân gian vì ai, tôi cảm thấy rất đáng xem!"

"Tôi cảm thấy sau khi xảy ra chuyện như vậy, chúng ta nên lo lắng xem Katsura và chúng ta có bị kéo đi làm nghiên cứu không thì hơn?" Morofushi Hiromitsu bất đắc dĩ dang hai tay ra. Việc hồi sinh vẫn là quá vượt quy định.

Bốn người dường như quay về thời kỳ ở trường cảnh sát. Họ tụ tập bên nhau trò chuyện đủ thứ chuyện đâu đâu, vui vẻ và giản dị.

Kinomoto Katsura lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại của bốn người. Cậu không có nhiều bạn bè ở trường cảnh sát, hơn nữa mối giao tình giữa họ cũng không sâu, nên rất thích bầu không khí ở bên nhau của bốn người này.

"À đúng rồi, Katsura." Morofushi Hiromitsu ngẩng đầu nhìn về phía Kinomoto Katsura, "Tin tức của cậu đã giao thuận lợi cho Zero chưa?"

"Ừm, tôi gấp tờ giấy viết tin tức thành ngàn hạc giấy đưa cho tiền bối."

"Ngàn hạc giấy? Furuya có thể nhận ra bên trong có tin tức sao?"

"Chắc là được, tờ giấy đó rất mỏng, hơn nữa lại là màu hồng nhạt. Chỉ cần ánh đèn chiếu vào là có thể phát hiện bên trong có chữ viết."

Ngàn hạc giấy màu hồng nhạt?

Cặp đôi yêu nhau duy nhất ở đây lặng lẽ nhìn nhau một cái. Biểu cảm của hai người đều hơi kỳ lạ.

"Cái... Anh Kinomoto, anh không phải nảy sinh tình cảm khác với Furuya đấy chứ?" Date Wataru ấp úng hỏi.

Kinomoto Katsura sững sờ, khó hiểu nhìn về phía Date Wataru, "Hả?"

Natalie bên cạnh nói nhỏ giải thích: "Ngàn hạc giấy màu hồng nhạt đại diện cho tình yêu đẹp đẽ, lãng mạn. Thông thường đều được dùng để bày tỏ tình yêu với người mình thầm mến."

"Ài? Ái——?!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store