ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 101: Đồng đội mới

YukikoAiko

Nước sôi nóng hầm hập dần dần hòa tan bột cà phê trong ly. Trong phòng trà nước tràn ngập mùi chua chát. Bất cứ ai ngửi được mùi vị này đều sẽ tỉnh táo hẳn lên.

"Oa... Tôi cảm thấy tỉnh táo ngay lập tức!" Takagi Wataru véo véo mũi. Các phân tử cà phê trong không khí kích thích thần kinh, xua tan mọi cơn buồn ngủ và mệt mỏi.

Kinomoto Katsura lắc lắc cái ly, nghi hoặc hỏi: "Mọi người trông có vẻ rất mệt, tuần trước nhiều vụ án lắm sao?"

"Chúng tôi căn bản không có thời gian để giải quyết các vụ án khác." Satō Miwako bưng ly nước đi vào phòng trà nước, "Vụ án du thuyền rắc rối quá đỗi."

Kinomoto Katsura tò mò hỏi: "Đã điều tra xong rồi sao?"

Nghe vậy, Takagi Wataru lập tức mô tả toàn bộ quá trình điều tra tuần trước. Kinomoto Katsura cũng đại khái hiểu rõ tình hình.

Dựa theo lời kể của Mari Saori, bốn năm trước Hasegawa Hiroya cùng ba người khác không may bị lật thuyền khi đi biển chơi. Cha mẹ cô tình cờ đi ngang nên đã cứu họ.

Ai ngờ, trên đường trở về, họ lại gặp bão lớn. Hasegawa Hiroya và nhóm người kia hối hả bỏ chạy, cướp đi tất cả thiết bị cứu sinh. Cha mẹ cô vì không thể thoát thân mà chết ngoài biển khơi, xương cốt cũng không còn.

Kinomoto Katsura khẽ nhíu mày, hỏi: "Tại sao Mari Saori lại biết quá trình chi tiết như vậy?"

Takagi Wataru dang hai tay ra, "Cô ấy nói nửa năm trước đã nghe lén được Hasegawa Hiroya và Katō Akiya nói chuyện, nên mới biết được sự thật năm đó."

Satō Miwako bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Hasegawa Hiroya dường như cố ý để cô ấy nghe được sự thật năm đó, mượn tay cô ấy để trừ khử ba người còn lại."

"Hắn còn muốn tất cả khách cùng nhau hiến tế nữa chứ!" Kinomoto Katsura cười nhạo một tiếng, "Đúng là đáng giận tột cùng."

"Tuy Mari Saori giết người là có tội, nhưng tôi cảm thấy Hasegawa Hiroya chết cũng không hẳn là oan ức." Satō Miwako giơ tay che miệng, nói khẽ một câu.

Đối với lời càu nhàu của Satō Miwako, Kinomoto Katsura và Takagi Wataru gật đầu đồng ý. Thân phận của họ là cảnh sát, nên buộc phải xử lý công bằng mỗi vụ án, nhưng trong thâm tâm họ cũng có phán đoán và đánh giá riêng của mình.

"Cạch."

Một tiếng đánh rơi khàn khàn khiến ba người chú ý. Họ cùng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên sàn nhà nằm lăn một cuốn sổ tay cảnh sát đang mở.

Takagi Wataru khom lưng nhặt lên cuốn sổ tay cảnh sát trên mặt đất, "À... May mà không bị rơi ở bên ngoài..."

Theo động tác phủi bụi của Takagi Wataru, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh chậm rãi rơi ra khỏi sổ tay cảnh sát. Ánh mắt của Kinomoto Katsura cũng dừng lại ở chiếc nhẫn trên mặt đất.

Thấy Takagi Wataru không để ý đến chiếc nhẫn kim cương, Kinomoto Katsura ngồi xổm xuống, giơ tay nhặt lên chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên mặt đất.

Ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn chạm vào tay, mắt Kinomoto Katsura đột nhiên hoa lên. Cảm giác choáng váng mỏng manh đến mức hầu như có thể bỏ qua đã khiến cậu sững sờ tại chỗ.

Cái cảm giác này...

Kinomoto Katsura chậm rãi giơ chiếc nhẫn lên, hỏi: "Tiền bối Takagi, đây là nhẫn kim cương của anh sao?"

"À? À! Không phải! Không phải!" Takagi Wataru vội vàng lắc đầu, trên mặt tràn đầy hoảng loạn. Đôi mắt anh thường xuyên liếc sang Satō Miwako bên cạnh, "Cái này... Cái này hình như là nhẫn kim cương của tiền bối Date..."

"Tiền bối Date... Anh nói là Date Wataru sao?" Satō Miwako nhìn thăm dò chiếc nhẫn kim cương. Kiểu dáng không quá lỗi thời, phỏng chừng là mới mua trong vài năm gần đây.

Takagi Wataru gật đầu mạnh, nói: "Đúng vậy, tôi luôn giữ cuốn sổ tay cảnh sát của tiền bối Date, hy vọng có thể trở thành cảnh sát giống như anh ấy!"

"Nhưng chiếc nhẫn kim cương này là sao?"

"Hình như là nhẫn đính hôn của tiền bối Date. Anh ấy từng nhắc đến một lần, nhưng tôi chưa từng để ý..."

Kinomoto Katsura nghiêm túc lật xem sổ tay cảnh sát. Trừ nét chữ của Takagi Wataru còn có nét chữ của một người khác, hẳn là chữ viết của Date Wataru.

Ở tầng giữa của lớp bìa sau có giữ lại một tấm ảnh. Trên đó là một người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt xanh nhạt cười khúc khích nhìn về phía ống kính.

Người hồi sinh lần này... Hẳn là tiền bối Date...

Ánh mắt Kinomoto Katsura lóe lên. Cảm giác choáng váng vừa rồi đã từng xuất hiện một lần khi hồi sinh Matsuda Jinpei. Lúc đó cậu chạm vào bản phác thảo của tên tội phạm đặt bom, lần này là chạm vào nhẫn kim cương của Date Wataru.

Cùng lúc đó, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei vốn dĩ đang chơi game cùng Kero ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm một thú bông nhỏ bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh.

"Lão Cảnh, lại có người mới!" Matsuda Jinpei vội vàng buông tay cầm chơi game trong tay, lớn tiếng gọi Morofushi Hiromitsu đang ra ngoài uống nước.

Hagiwara Kenji rút một hai tờ khăn giấy, dùng sức lau đi vết máu và tro bụi trên mặt thú bông. Một khuôn mặt quen thuộc dần dần lộ ra.

"Ban... Lớp trưởng?!"

Tiếng kinh hô này khiến Matsuda Jinpei và Morofushi Hiromitsu ở cửa sững người. Họ nhanh chóng bay đến, cả hai đồng loạt đánh giá Date Wataru đang nhắm chặt hai mắt.

"Đúng là Lớp trưởng thật..." Matsuda Jinpei mở to hai mắt, thở dài cảm thán một câu.

Lúc này, mí mắt Date Wataru khẽ động một chút, sau đó chậm rãi mở mắt. Ba khuôn mặt ngay lập tức xâm nhập vào tầm nhìn. Anh dừng lại một giây rồi lại nhắm mắt lại.

"Ảo giác... Ảo giác..."

Thấy vậy, Hagiwara Kenji không chút khách khí vỗ vào mặt Date Wataru. Cảm nhận được đau đớn, Date Wataru đột nhiên ngồi bật dậy. Anh trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn ba người, mở miệng ấp úng nửa ngày cũng chưa nói được một câu nào.

"Không tệ, trông có vẻ rất tỉnh táo." Morofushi Hiromitsu gật gật đầu, xác định Date Wataru không có vấn đề lớn.

"Các cậu... Các cậu..." Date Wataru nhìn quét qua lại ba người, "Thiên sứ nhất định phải trông như thế này sao?!"

Hagiwara Kenji dang hai tay ra, bất đắc dĩ nói: "Lớp trưởng, điểm chú ý của anh kỳ lạ quá đấy... Oái! Tại sao việc đầu tiên khi trở về đều là đánh Hagi vậy?!"

Có lẽ là để trừng phạt Hagiwara Kenji, cũng có lẽ là để trả thù cái tát vừa rồi, Date Wataru không chờ Hagiwara Kenji nói xong đã nắm tay đấm vào đầu cậu.

Matsuda Jinpei sờ sờ cằm, "Khá có cảm giác nghi thức đấy."

"Jinpei-chan, cậu vô tình quá..."

"Cảm ơn lời khen."

Lờ đi cặp bạn thân từ nhỏ như kẻ ngớ ngẩn, Morofushi Hiromitsu kiên nhẫn giải thích tình huống hiện tại cho Date Wataru. Biểu cảm của Date Wataru không khác gì Matsuda Jinpei trước đó.

"Hơi... Hơi thần kỳ quá mức..." Date Wataru chớp chớp mắt, "Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh Kinomoto này thật nhiều."

Nói xong, Date Wataru hơi mất mát rũ mi mắt. Mặc dù có được cuộc sống mới, nhưng anh không còn cách nào gặp lại Natalie nữa.

Nhìn Date Wataru thở ngắn than dài, Hagiwara Kenji lén lút hỏi: "Lớp trưởng có phải đang nhớ bạn gái không?"

"Có lẽ vậy, tình cảm của họ tốt như thế, chắc chắn sẽ đau lòng." Morofushi Hiromitsu hơi tiếc nuối cảm thán một câu.

"Cái... Xin hỏi..."

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ ngoài cửa. Bốn người chợt quay đầu nhìn sang, trên mặt tràn đầy căng thẳng và cảnh giác.

Ánh mắt chạm đến thú bông nhỏ bên khung cửa, Date Wataru không thể tin được mà bò dậy. Anh xoa xoa mắt, muốn nhìn kỹ hơn một chút.

"Na... Natalie!"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store