ZingTruyen.Store

Edit Cau Khong Lam Phao Hoi Beta Noi Nua

Đỗ Mặc từ trong phòng vệ sinh của khách sạn đi ra , chiếc sơ mi trắng dính chút rượu , cậu lảo đảo đi trên đường . Ánh đèn rực rỡ , hành lang trang trọng xa xỉ không một bóng người , có thể nghe được âm thanh nhàn nhạt mơ hồ từ những ghế lô khác nhau , ồn ào náo nhiệt .

Cậu còn phải trở lại ghế lô , Đỗ Mặc lắc nhẹ đầu. Bọn bạn học đều hâm mộ cậu lấy được vé thực tập sinh offer của Đông Sinh , ai ngờ việc của thực tập sinh chủ yếu là uống rượu tiếp khách. Khó trách người phụ trách Alpha nhìn trúng tuyển hắn --Beta, tùy tiện sai sử, uống nhiều quá cũng không sợ xảy ra chuyện.

Điện thoại vang lên, "Tiểu Đỗ , cậu đang ở đâu vậy , đi WC mà tận nửa ngày chưa ra ?"

"về ngay , về ngay ." Đỗ Mặc nói nhanh , cậu mải chú tâm việc ứng phó với sếp , không để ý chỗ khúc ngoặt xuất hiện một người đàn ông .

Cậu đụng đầu vào người đàn ông phía trước .

Trong nháy mắt , ngay khi Đỗ Mặc đâm vào lồng ngực anh ta liền có vài cánh tay xuất hiện muốn lôi cậu ra.

"Đỗ Mặc?"

Người đàn ông giơ tay ngăn , mấy người đứng sau lập tức ngừng lại.

Đỗ Mặc ngẩng đầu, chớp chớp mắt, mãi mới nhìn rõ được người cậu mới đâm phải là ai

Phùng Dị.

"Tại sao cậu lại ở đây ?"

Đỗ Mặc đang muốn giải thích thì một trận đau đầu ập tới khiến cậu không đứng vững lảo đảo một bước .

Ngực của Phùng Dị rất cứng , đầu cậu đập vào đấy đau vô cùng .

Thoáng nhìn thấy ông chủ Triệu đi đến từ ghế lô , Đỗ Mặc hít sâu một hơi nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Phùng Dị , đứng thẳng thành khẩn nói :" Xin lỗi , xin lỗi anh , tôi không cẩn thận đụng vào anh."

Tay Phùng Dị còn đang vươn ra đỡ Đỗ Mặc bỗng khựng lại giữa không trung .

"Thật xin lỗi vì đã đụng phải anh , tôi còn có chút việc , không quấy rầy anh nữa "

Đỗ Mặc khom lưng thật sâu , ánh đèn ấm áp phủ lên cổ cậu , nói xong mặc kệ Phùng Dị có tâm trạng thế nào liền quay đầu đi.

-

Rời khỏi   Phùng Dị, Đỗ Mặc mới bớt đau đầu  chút.

Cách đó không xa ông chủ  Triệu  không ngừng  xua tay với cậu , cậu cũng chỉ lo bước đến ghế lô nhanh hơn .

Cậu xuyên đến trong sách khi mới lớp 11 , chỉ mới chớp mắt một cái giờ đã là học sinh năm cuối .

Trong sách độ tồn tại của Đỗ Mặc cực kỳ thấp , vì vậy ban đầu cậu không ý thức được việc mình xuyên sách . Sau khai giảng , trong danh sách lớp thấy tên Phùng Dị cậu mới nhớ tới mình từng xem một quyển tiểu thuyết ABO , vai chính bộ truyện chính là Phùng Dị , đồng thời cũng có một vai phụ nhỏ tên là Đỗ Mặc.

Một Beta pháo hôi công cụ hình người  có độ tồn tại thấp đến mức không thể thấp hơn , chỉ  lúc Phùng Dị mới chia tay , mới có cơ hội ngắn ngủi chạy ra trong chốc lát . Về ngoại hình nhân vật này , tác giả hình dung bằng hai câu : Thân thể ốm yếu , làn da tái nhợt .

So với Đỗ Mặc bị đối xử bủn xỉn keo kiệt thì tác giả có thể nói là miêu tả Phùng Dị một cách khoa trương .

Là con cháu Thế gia , dáng dấp  như thiên thần cao quý ,  siêu Alpha cấp S với tin tức tố bá đạo mạnh mẽ lãnh khốc mà ưu nhã , hương vị của Vodka cùng sự cháy bùng của ngọn lửa tạo thành hương vị tin tức tố khiến ngàn người say mê như điếu đổ , dễ như trở bàn tay khiến các Omega chưa bị đánh dấu châm mềm , đông đảo Omega thậm chí Beta phải động lòng.... Nếu chỉ dùng một từ miêu tả " anh tuấn " cho khuôn mặt ấy , là một loại khinh nhờn

Mặc kệ việc Đỗ Mặc đã đọc qua truyện gốc , trong lòng biết đây là một hải vương siêu cấp , lúc đối mặt với gương mặt của  Phùng Dị không thể không cảm khái một câu : Không hổ là nam chính sảng văn  , ông trời thật ưu ái hắn.

Đồng thời cảm ơn  ông trời phóng xuống cho cậu một con ngựa, không để cậu  xuyên thành Omega. Thân là Beta cậu  còn khó có thể kháng cự mị lực của Phùng Dị , nếu cậu  xuyên thành Omega......

Đỗ Mặc rùng mình, không dám suy nghĩ.

Có chút  đáng sợ.

Nghe nói tháng trước cách vách chuyên nghiệp có một  Omega ở quán bar cùng Phùng Dị nhìn vừa mắt đi ra ngoài thuê phòng, nửa đêm đã bị xe cứu thương lôi đi, cũng chưa  đến sáng ngày hôm sau.

Ông chủ Triệu  nhiệt tình dào dạt mà  đi lên đón , Đỗ Mặc vừa muốn nói chuyện, lại thấy ông chủ Triệu  đi qua  mình, "xin chào cậu Phùng  , cậu Phùng  buổi tối tốt lành."

Đỗ Mặc ngốc xoay người, cứng đờ  đi theo ông chủ Triệu gật đầu , "...... cậu Phùng tốt lành "

Ômg chủ Triệu  tươi cười xán lạn, "Cậu Phùng có đang vội không , cùng nhau uống một chén? Bên trong chính là giám đốc Trương  cùng cậu Tống tổng, ngài hẳn là quen biết ."

Phùng Dị đảo mắt nhìn Đỗ Mặc ông chủ  Triệu vài vòng ,  cuối cùng lúc Đỗ Mặc đau đầu  chịu không nổi nói: "Không được, hôm nay hẹn người, lần sau đi."

Đỗ Mặc lúc này mới thấy người đi cùng Phùng Dị , có một bóng người không giống người thường, đứng ở phía sau Phùng Dị , bị Phùng Dị che  đến kín mít.

Lúc đụng vào hắn , tầm mắt của cậu vừa vặn bị lồng ngực rộng lớn của Phùng Dị ngăn trở , lúc này cách xa  mới thấy phía sau  Phùng Dị  có một Omega. Vị Omega này mặc quần áo đơn giản mà sang trọng , gương mặt thanh nhã như tranh thủy mặc , thoạt nhìn qua dáng người gầy yếu nhưng mang trong mình một đôi mắt sáng ngời , mặt mày toát ra vẻ kiên nghị .

Thì ra  là như thế này, khó trách cậu  đau đầu.

Đỗ Mặc bừng tỉnh. Cậu cũng mò mẫn thật lâu mới phát hiện, một khi cậu hành sự không phù hợp cốt truyện gốc , vi phạm mệnh lệnh Phùng Dị  hoặc là ngăn trở Phùng Dị trở thành  hải vương, làm ra hành động không phù hợp với tính cách của Đỗ Mặc trong truyện gốc , cậu sẽ bị đau đầu . Làm trái càng nghiêm trọng đầu sẽ càng đau .

Vị Omega nàu lớn lên hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Phùng Dị . Căn cứ vào kinh nghiệm mấy năm nay của cậu , lúc này trong truyện gốc Phùng Dị tám phần là đã này nọ nọ kia với cậu Omega phía sau , bây giờ cậu thòi ra đây là chướng mắt hắn , bảo sao đau đầu .

Ông chủ Triệu cùng Phùng Dị hàn huyên, Đỗ Mặc ở trong lòng tính toán Phùng Dị

Ủa vị Omega này trong truyện gốc óc tên họ không nhỉ .

Thứ lỗi cho chiếc não vỉa hè này của cậu , nhớ không ra , Phùng Dị thật sự quá nhiều cá . Dùng phương pháp loại trừ suy nghĩ một lát , Đỗ Mặc đoán người này là đối tượng tình một đêm điên đảo cùng Phùng Dị .

Đối tượng tình một đêm còn tốt , tự biết trao thân không trao tâm , tự Phùng Dị xử lý được không cần xài Đỗ Mặc . Hơn nữa Phùng Dị cũng là người hào phóng , không khắt khe với bất kì người nào từng quan hệ với hắn , kể cả không phát sinh quan hệ , hắn cũng sẽ kêu cấp dưới đưa vài món đồ , lưu lại ấn tượng tốt , thuận tiện để lần tới làm này nọ .

Đại khái là ông chủ  Triệu  khó có cơ hội được gặp công tử Phùng gia  trong truyền thuyết , tình nguyện  giới liêu cũng không muốn để Phùng Dị rời đi.

Trường hợp này không đến lượt Đỗ Mặc  nói chuyện. Ông chủ  Triệu  cùng Phùng Dị hàn huyên một lúc , Đỗ Mặc ở phía sau ông chủ  Triệu  âm thầm đánh giá bạn bè của  Phùng Dị , cố gắng nhớ ra miêu tả của từng người để đối xử cho tốt , hóa giải đau đầu.

Cậu không có can đảm đứng ra trước mặt  nhóm người nói, " ông chủ Triệu chúng ta đi về trước đi", hoặc là "cậu Phùng chúng tôi xin phép đi trước " lời nói kiểu ấy ,  đặc biệt là khi nhận ra trong đó có vài người .

Bạn bè của Phùng Dị  đều là Alpha, không phú thì quý. Trong mắt đám con ông cháu tra A , Beta chỉ là công cụ hình  người có thể tùy ý sai sử, Omega là đối tượng có tiềm năng phát triển cùng bọn họ . Bọn họ mạnh mẽ duy trì Omega bình quyền vận động, cổ vũ Omega rời khỏi  gia môn đi ra  xã hội -- trên đường cái xuất hiện nhiều Omega,  bọn họ cơ hội cũng nhiều.

Xét thấy trong truyện gốc miêu tả về Đỗ Mặc  quá ít,cậu  rất khó suy đoán tính cách chân thật của  Đỗ Mặc trong truyện , mấy năm nay cùng Phùng Dị ở chung chỉ tuân thủ nghiêm ngặt một câu: nói nhiều sai nhiều , nói ít sai ít , khôhg nói không sai .

Bởi vậy, Đỗ Mặc cân nhắc lợi hại, lựa chọn làm một con rùa đen rút đầu. Dù sao Phùng Dị luôn  phải đi, ông chủ Triệu  dù sao cũng phải trở lại  ghế lô tiếp tục chiêu đãi giám đốc Trương cùng cậu nhỏ Tống tổng. Chỉ là đến lại nhiều nhẫn một lát...... Thu hồi tầm mắt lại ,  Đỗ Mặc không cẩn thận lại quét ánh mắt tới  Phùng Dị.

Khoác lên mình bộ tây trang không  cà vạt , áo sơ mi đen bên trong còn không thắt vài nút áo .

A, hải vương này đẹp vãi chưởng .

Thế nào là  mặt người dạ thú, chính là người trước mắt đây !

Giây tiếp theo, Đỗ Mặc hô hấp cứng lại, trái tim bất an mà kinh hoàng lên.

Phùng Dị cũng đang nhìn cậu .

!

A , rình coi bị phát hiện rồi !

Đỗ Mặc ánh mắt nhanh chóng liếc đi chỗ khác ,  rũ mắt xem gạch, mặt ngoài giả vờ như không có gì sảy ra , kỳ thật đầu bắt đầu đau muốn nứt ra .

Căn cứ vào truyện gốc , Đỗ Mặc xác thật không nên ở chỗ này. Cậu đáng lẽ phải ở trong văn phòng viết báo cáo , phải ở phòng họp nghe hội thảo , phải bồi lãn đạo đi công tác khảo sát đối tượng đầu tư ...... Tóm lại, không nên  ở khách sạn bồi rượu.

Cậu là công cụ hình người Beta pháo hôi không sai, nhưng đối với truyện gốc sinh ra cảm tình hỗn loạn trong sinh hoạt Phùng Dị mà nói .  Hằng ngày trong  công việc  Đỗ Mặc là một người khá  ưu tú.

Beta-- dù sao cũng là công cụ hình người Beta  có thể lưu lại bên cạnh tiểu công tử Phùng gia nhiều năm, toàn bộ Đông Thành thậm chí là toàn bộ tinh cầu  Parsingen , cũng  chỉ có một mình cậu .

Trong truyện gốc Đỗ Mặc thành tích ưu tú, đi học khoa tài chính ở đại học Đông Thành , còn phụ tu tâm lý học, hơn nữa vẫn luôn là toàn hệ tiền tam.

Đại học Đông Thành  có tiếng là căn cứ của phe  bảo thủ  , hiệu trưởng là thành viên trung tâm của phái bảo thủ , hàng năm lôi kéo Alpha chủ nghĩa tối thượng đại kỳ, điên cuồng kêu gọi khôi phục Alpha quân quyền chế độ. Trung tâm chuyên nghiệp xưa nay không thu Omega cùng Beta, cá biệt văn khoa chuyên nghiệp  vì Beta  ưu tú mở ra, tỷ như trong truyện gốc Đỗ Mặc; đến nỗi tuyển nhận Omega chuyên nghiệp...... Chỉ có hộ lý học. Hiệu trưởng cho rằng việc này trợ giúp Omega lý giải cho chức trách của bọn họ, thực hiện tốt nghĩa vụ sinh con và phục vụ cho Alpha.

Dần dà, Omega ghi danh đại học Đông Thành  càng ngày càng ít, trừ khi phụ huynh trong nhà là người cuồng nhiệt phái bảo thủ ủng hộ.

Cứ việc đại học Đông Thành kỳ thị Beta và  Omega, nhưng phải thừa nhận một điều , đại học Đông Thành là đại học hàng đầu của tinh cầu Parsingen , hàng năm đều  xếp top năm các đại học đứng đầu , học sinh không cần biết là giới tính nào , mỗi người đều là tinh anh.

Đỗ Mặc không biết tại sao cậu trong nguyên tác muốn  ghi danh đại học Đông Thành, nhưng cậu biết vì sao cậu tới đại học Đông Thành -- thành tích quá kém, chỉ có thể ôm đùi Phùng Dị  đi cửa sau.

Trước đây cậu là học sinh khối khoa học tự nhiên còn được khen là học bá , nhắc tới học tập chưa từng ngán bố con thằng nào . Đáng tiếc , cậu xuyên sách , lại là bối cảnh tinh tế tương lai  , tri thức hồi ở Lam tinh không sài được.

Đỗ Mặc sợ. Cậu nghĩ tới chuyển thành chính trị học một loại lý luận chương trình học, rất nhanh cậu  ý thức được ở  phương diện này yêu cầu bổ sung  càng nhiều -- lịch sử của tinh cầu Parsingen so Lam Tinh khá dài , sở đề cập đến lãnh thổ quốc gia cổ xưa  Lam Tinh. Kêu  cậu trong hai năm  học xong, tiêu hóa mấy thứ này, có khi làm Phùng Dị đổi tính còn khó hơn .

Cũng may cậu là đàn em của Phùng Dị , lão đại ca trong phương diện tình cảm là tra Alpha, nhưng việc chiếu cố tiểu đệ thì rất đáng khen.Thấy trước mắt không phải thư đọc , Phùng Dị nhẹ nhàng đắc ý   lấy giấy thông báo trúng tuyển của đại học Đông Thành ném vào mặt Đỗ Mặc .

Lúc ấy Đỗ Mặc muốn phát điên , sớm biết rằng có thể dựa Phùng Dị đi cửa sau để vào đại học Đông Thành, cậu việc gì phải thức khuya dậy sớm khổ học hai năm.

Nhưng cậu không hỏi , sợ Phùng Dị phát hiện ra việc Đỗ Mặc đã bị thay thế vởi người khác .

Chịu đựng cơn đau đầu, Đỗ Mặc chân chó mà thu hồi thư thông báo trúng tuyển. Cậu suy đoán đây là sự trừng phạt của hệ thống vì đã ooc , vi phạm ý tưởng của Đỗ Mặc trong nguyên tắc --Việc "Hệ thống " không nói chuyện hay tuyên bố nhiệm vụ với cậu , Đỗ Mặc coi như bị đau đầu là do hệ thống chỉnh hành vi của cậu .

Đỗ Mặc đến giờ vẫn không hiểu tại sao Phùng Dị lại giữ lại một beta bên cạnh , có lần còn nghi ngờ rằng Phùng Dụ có hệ thống bắt anh phải cho cậu đi cửa sau , nếu không thì sao đường đường là một Alpha cấp S lại quan tâm đến một Beta đến đại học còn thi trượt ?

Suy nghĩ bảo thủ lý chí : Ý nghĩa tồn tại của Beta -- vì Alpha và Omega mà phục vụ.

Trở lại ghế lô, Đỗ Mặc bỗng nhiên nhận được tin nhắn :

Phùng Dị: 【 Lúc nào xong ? 】

Nhìn mấy vị lãnh đạo uống đến vui vẻ hăng hái , Đỗ Mặc thở dài , nhắn lại [ Không biết nữa ]

------------DFY--------------
Umi : hầy , chắc kèo mỗi tuần 1 chap nha cạ nhà

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store