ZingTruyen.Store

Edit Cao H Thieu Nu Tiet Sua Tra Hao Manh Manh


Editor: Uniirr

Cô là một hồn phách, nhìn không thấy sờ không được.

Từ đâu tới đây? Nên đi nơi nào? Họ tên là gì? Cô không biết.

Cô chỉ biết từ lúc bắt đầu có ý thức, mình đã ngồi xổm ở góc sân này. Cô đi không được, hằng ngày chỉ có thể phiêu đãng ở đây.

“Chi nha” một tiếng, cửa mở.

Là hắn đến.

Phía trước có một nam tử tên Chung Bách Huyên, là Vương gia, mỗi ngày giờ Thân lại đến chỗ này một canh giờ để luyện chữ.

Cô theo lẽ thường bay tới bên người hắn.

“Quả nhiên ngươi lại tới. Ngươi biết không, hôm nay ta đụng vào cái bàn, không cẩn thận xuyên qua, còn nghĩ rằng sẽ đau. Mỗi ngày ta đều rất nhàm chán, hôm nay ngươi có thể không rời khỏi đây sớm được không?”

Cô liên miên, cằn nhằn một đống lớn, không cẩn thận thổi qua đầu.

Đến khi cô xuyên qua cửa thư phòng đang đóng, mới phản ứng, Chung Bách Huyên không theo kịp.

Cô vội vàng bay chậm vài bước, mới nhìn thấy Chung Bách Huyên dường như đang… nhìn cô?

“Ngươi… nhìn thấy ta sao?”

Cô có chút khẩn trương, thân hình trong suốt vì kích động mà phát run.

Chung Bách Huyên cũng chỉ nhìn chằm chằm phương hướng cô đang đứng trong giây lát, liền rảo bước tiến vào thư phòng.

Cô thất lạc.

“Thì ra không nhìn thấy ta.”

Cô chán nản bay vào thư phòng, nhưng tâm tình cũng không ảnh hưởng.

Ngồi bên cạnh hắn, bồi hắn luyện chữ.

Chung Bách Huyên rất tuấn tú nhưng lúc nào khuôn mặt cũng lạnh lùng, cô lại thấy, hắn như vậy càng mê người. Nói là bồi hắn luyện chữ, còn không bằng nói là xem chữ hắn luyện.

Thật đẹp mắt, đều xem không đủ.

Cô là một hồn phách kỳ quái. Vừa qua giờ Thân, hồn thể lâm vào hôn mê. Đến sáng sớm hôm sau, mới có thể khôi phục ý thức.

Cô lại bắt đầu buồn ngủ. Ánh mắt mông lung nhìn Chung Bách Huyên hôm nay dường như có chút không yên lòng.

“Ta lại buồn ngủ, tạm biệt ngày mai gặp.”

Nói xong cô lại một góc ngồi xuống, chậm rãi mất đi ngũ cảm.

Cô cũng không biết, lúc này, cô đang ở hình dạng trong suốt dần dần biến thành thật thể.

Chung Bách Huyên nhịn một lát, mới buông bút.

Cô đã ngủ.

Hắn sờ sờ ngọc bội bên hông, thứ này quả nhiên hữu dụng, cô có thể hiện hình.

Chung Bách Huyên quỳ một chân xuống trước mặt cô, trên mặt không còn biểu tình âm trầm, mà là si mê nhìn cô.

Đây là Cửu Vi của hắn, khỏe mạnh khoái hoạt.

Dù chỉ là hồn phách, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn.

Hôm nay phương trượng nói với hắn, đáy mắt cuồn cuộn vô tận tình triều.

“Cửu Vi, ngươi đừng trách ta càn rỡ. ” hắn sờ sờ gò má lạnh lẽo của Cửu Vi “Ta chỉ vì muốn ngươi sống lại.”

Chung Bách Huyên vung tay giấy, nghiên mực rơi hết xuống đất, hắn đem Hà Cửu Vi đang ngủ say mềm dịu ôm lấy, đặt lên bàn.

Sắc trời dần tối, Chung Bách Huyên lấy dạ minh châu ra, nguyên bản thư phòng còn mịt mờ chỉ một thoáng sáng như ban ngày.

Ánh sáng chiếu xuống mỹ nhân, mỹ sắc ưu tú. Hắn một lần lại một lần vuốt thân thể của Cửu Vi, không chút hoang mang đem quần áo cô cởi ra.

Thân thể Cử Vi như lúc ban đầu, mềm mại, trắng nõn, khắp nơi đều là dụ hoặc, cơ hồ trong nháy mắt, gậy thịt ngẩng đầu.

Hắn cúi đầu ngậm núm vú, cuốn lưỡi vòng quanh nhũ đảo quanh, có quy luật qua lại, mút vào một ngụm hương thơm. Rất nhanh, lưỡi thịt mềm mại cảm nhận được nước bọt làm ướt núm vú vênh lên.

“Đang ngủ đều có phản ứng, phu nhân là cái bảo bối.”

Một bên nhũ hoa bị liếm đến tỏa sáng, bên kia cũng không vắng vẻ. Chung Bách Huyên cầm nhũ hoa kéo kéo, nhũ tuyết giống như một nụ hoa, kéo thành đủ loại hình dạng.

Chung Bách Huyên đành phải véo cằm cô, mới có thể đem lưỡi vào trong càn quét, cằm bị véo tạo vết đỏ làm cho hắn đau lòng. Thể chất Cửu Vi của hắn vẫn mềm mại như vậy.

Lúc này ngón tay lặng yên tìm đến hoa cốc không người hỏi thăm qua, hai ngón tay kích thích, đóa hoa khẽ nhếch, lộ ra mị thịt hơi khép mở, huyệt thịt mấp máy, Chung Bách Huyên vừa định móc vào, lại có dâm dịch chảy ra.

“Loạn huyệt của phu nhân thật là quá nhỏ.”

Không người đáp lại. Hắn bẻ hai chân Cửu Vi ra, đem môi áp lên hộ khẩu, hô hấp của cô có chút hỗn loạn .

“Chậc chậc… Nhấp… Chậc…”

Nước miếng cùng hoa dịch va chạm trong không gian yên tĩnh có chút đột ngột, lưỡi linh hoạt trong miệng huyệt liếm láp, khó khăn lắm mới chen chúc đi vào.

Nó bắt chước tần suất rút chọc của gậy thịt, đầu lưỡi có thể duỗi đến cái gì liền hướng tới liếm một chút, như cùng hoa huyệt chơi trốn tìm một dạng, bắt đến liền hút một ngụm.

Nước càng ngày càng nhiều.

Đầu lưỡi Chung Bách Huyên rời khỏi, thời điểm rời khỏi động khẩu còn bị mị thịt giữ lại một chút, gợi lên một sợi chỉ bạc, hắn không tiếng động mà cười, chống đỡ đứng lên, ấn núm vú sưng đỏ một cái.

Quả nhiên, bụng Cửu Vi bắt đầu co rút run rẩy, dâm thủy trào ra khỏi hoa huyệt, ẩm ướt một bên bàn.

Mẫn cảm cực điểm.

Thời điểm tới.

Chung Bách Huyên đem chân Cửu Vi treo lên bờ vai của hắn, bộ mông bởi vì độ cao không đủ mà hướng về phía trước nhún lên.

Hắn cầm gậy thịt thô to vận sức chờ phát động, ước chừng lớn thêm hai vòng, cọ cọ ở khe tối nhập khẩu, hướng vào bên trong đi, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, gậy thịt đã bị nuốt nửa căn.

“A thực căng!”

Cảm giác quy đầu bị lá chắn mỏng chắn ngang, hắn bóp chặt eo nhỏ, một đâm mà vào, toàn căn cắm!

“Ách…” Cửu Vi đau đến co rúm lại, nhíu mi khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn, hô nhỏ ra tiếng.

Gậy thịt vừa cắm vào hoa huyệt, tựa như bị ngàn vạn cái miệng lôi kéo, có xu thế vách hang dời núi lấp biển hướng gật thịt xâm nhập đè ép, gậy thịt gặp khó khăn.

“Phu nhân vẫn kẹp chặt như vậy, vi phu làm sao có thể quên được ?”

Cửu Vi nước ý nồng đậm, rất nhanh liền cảm nhận sâu sắc khi bị phá thân. Cô không tự giác bắt đầu vặn vẹo, chân ngọc căng thẳng, vài giọt nước dâm mỹ xẹt qua khe mông, còn có dòng nước lạch tạch tí tách chảy xuống.

Đây là loạn huyệt mà hắn từng làm qua vô số lần! Đợi nhiều năm như vậy rốt cục cũng đợi được!

Chung Bách Huyên chuyển động thắt lưng, hướng tới hoa huyệt bao bọc phân thân bắt đầu tận lực mà làm.

Thanh âm ma sát “Phốc phốc phốc phốc” là hai túi tinh hoàn đong đưa phát ra tiếng “Đùng đùng đùng”.

“Ách… Ha a… A…” Cửu Vi phát ra thanh thở gấp cơ hồ không thể nghe thấy, gậy thịt của Chung Bách Huyên phấn khởi, gậy thịt sưng lớn vài phần, nặng nề mà hướng hoa tâm nắn bóp.

“Phu nhân lại gọi ta một tiếng phu quân được không?”

Xuất khẩu vẫn là tiếng rên rỉ. Chung Bách Huyên cũng không nổi giận, mỗi lần vào hoa tâm liền hỏi một lần, ánh mắt đắm chìm trong dục vọng.

Kiều mị động lòng người, thật muốn cả đời thao cô trong ngực vĩnh viễn không chia lìa.

Lần va chạm này hắn lại hỏi.

“Phu nhân lại gọi ta một tiếng phu quân được không?”

“Phu quân?” Hình như có một tiếng ưm tiêu tán trong không khí.

Chung Bách Huyên sửng sốt, cô như trước nhíu mi nhắm mắt ẩn nhẫn, khẽ nhếch miệng vừa nãy quả thật gọi hắn, là hai chữ mà hắn muốn nghe!

Cho dù bị hắn không ngừng thăm dò cũng đáp trả, Chung Bách Huyên cũng vì thế nhiệt huyết sôi trào, dưới thân tốc độ nhanh hơn, lực đạo hung mãnh, chen chúc trong mị thịt.

Điên cuồng tiến lên mấy trăm lần, Chung Bách Huyên mới bắn tinh dịch, bị cao trào đánh úp kích thích, hắn gầm nhẹ ra tiếng.

“A a a a a! Cửu Vi!”

Tinh dịch nóng bỏng bắn vào tử cung, rung rung linh hồn.

Chung Bách Huyên ôm chặt Cửu Vi không muốn buông tay, hắn khàn khàn rầm rì —— “Cửu Vi, ngươi nhất định phải ‘Tỉnh’ lại, Huyên ca ca rất nhớ ngươi.”

Sáng ngày hôm sau, cô đúng giờ tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức. Nhất là giữa hai chân, hình như là bị cái gì đâm qua.

Nhưng cô là hồn thể, nhìn không thương tích gì, chỉ có thể cảm thụ được loại thường xuyên đau.

Chẳng lẽ là cô sắp bị địa phủ triệu hồi? Loại đau đớn này là dấu hiệu?

Nhất thời cô không biết nên vui hay nên buồn.

Cũng không sao. Dù gì cô cũng là hồn phách không có ký ức.

Địa phủ không có mặt trời, địa phủ không có hoa, địa phủ không có… Không có Chung b
Bách Huyên.

Lại càng không muốn rời khỏi.

Vẫn làm một hồn phách an an tĩnh tĩnh ở sân này phơi nắng đi, như vậy cũng tốt.

Loại đau đớn này duy trì năm ngày, mới chậm rãi biến thành cảm giác bủn rủn vô lực.

Cô âm thầm nghĩ, mình quả nhiên là đặc biệt, không chỉ ban ngày có thể lui tới, ban đêm buồn ngủ, còn không nhìn thấy địa phủ triệu hồi trừng phạt.

Mình thật sự rất lợi hại! Cô vì thế cao hứng cả một ngày, gặp được Chung Bách Huyên cũng om sòm không ít, líu ríu nói không ngừng, nói nhiều chính là năng lực của mình.

Bất quá…

Cô cẩn thận hỏi —— “Chung Bách Huyên, ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao? Ngươi vừa mới… cười.”

Chung Bách Huyên giương nhẹ khóe miệng, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Cô quả thật thấy được! Cô vòng quanh hắn.

“Ngươi có thể nghe được? Ngươi có thể nghe được! Ta nhìn thấy! Ngươi cười! Ngươi để ý ta nha! Chung Bách Huyên nha!”

Nàng kêu thật nhiều, Chung Bách Huyên vẫn không có phản ứng.

Giống là bị người hắt thau nước lạnh, cô suy sụp ở trước mặt Chung Bách Huyên, hồn thể trong suốt xuyên qua hắn cùng cán bút, tung bay trên bàn đè nặng trang giấy.

“Vì sao không để ý ta? Ta… Ta rất cô độc a.”

Chung Bách Huyên dừng lại, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cô.

Cô “Cọ” một chút liền đến trước mặt hắn, mặt kề sát mặt, cơ hồ sắp xuyên qua thân hắn, mặt hồng thấu.

“Ngươi thấy ta! Ngươi nghe được lời ta nói!”

Chung Bách Huyên trong lòng thầm nghĩ ôm lấy cô, hôn môi cô, hung hăng thao, trên mặt lại không chút biểu tình hồi đáp.

“Ta có thể nhìn thấy ngươi, nghe được ngươi nói. Lại như thế nào?”

Cô giật mình, nụ cười biến mất.

Đúng vậy, lại như thế nào?

Cô thất lạc muốn đi ra ngoài hít thở không khí, lại nghe đến phía sau Chung Bách Huyên nói.

“Ta có biện pháp làm ngươi sống lại, ngươi có muốn thử không?”

Không chút do dự đáp.

“Muốn!”

“Mặc kệ như thế nào đều phải thử?”

“Đúng!” So sánh một tiếng thanh thúy, câu nói kế tiếp phá lệ hoang vắng.

“Ta cảm thấy ta đang đợi một người, lại đều đợi không được hắn. Một người thật sự rất cô độc, ta sợ hắn không đến, ta đã biến mất.”

Chung Bách Huyên áp chế dục vọng trong cơ thể mình, hắn kích động run rẩy, ngữ khí bình tĩnh.

“Chờ ngươi sống lại, sẽ nghĩ ra. Người kia, cũng sẽ xuất hiện.”

Cô ngây người một lát, không khí lưu động, cô bay tới trước mặt hắn.

“Rốt cuộc làm sao ta mới có thể sống lại?”

“Ân ái.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store