[Edit - Cao H] Quy định phạm vi hoạt động - Kiều Tùng (Hoàn)
Chương 7: Hai người xem thi đấu
Sau khi hầu hạ xong chủ nhân, Lý Chiết cảm thấy mỹ mãn đi tắm rửa.Chu Thừa An tính cùng cậu xem bóng đá, cho nên không có rời đi. Lúc Lý Chiết tắm, anh ở trong phòng xem sách ở tủ đầu giường , đó là một quyển tiểu thuyết trinh thám, "Người rỗng" tác phẩm tiêu biểu của John Dickson Carr."Tôi có phải lấy gối đầu lại đây không thưa ngài?" Triệu Trà tiến vào đổi khăn trải giường thấy Chu Thừa An không tính rời đi, thế là hỏi.Chu Thừa An không bị lạ giường, ngủ đâu cũng được, nhưng chắc chắn là gối đầu cần thiết cố định một cái, khi công tác anh đều sẽ mang gối đầu của mình, thói quen cổ quái này ở Chu phủ mỗi người đều biết.Chu Thừa An gật đầu, nếu Triệu Trà không mở miệng, trước khi cô rời đi anh cũng sẽ phân phó. "Cảm ơn."Triệu Trà thu thập phòng xong không lâu sau liền đem tới gối đầu, cô vừa ra ngoài, Lý Chiết từ trong phòng tắm ra tới, nhìn chủ nhân ngồi ở trên giường, sững sờ dừng lại bước chân."Đồng hồ báo thức đã hẹn 2h50." Chu Thừa An đặt xong báo thức, đem đồng hồ điện tử để lại ở tủ đầu giường, thấy cậu đứng im vẫn không nhúc nhích, bất đắc dĩ vẫy tay, "Lại đây ngủ."Lý Chiết máy móc đi qua, xốc lên chăn nằm đến bên người chủ nhân, cậu trừng lớn đôi mắt nhìn trần nhà, đại não quá tải không giải thích được tình huống quỷ dị trước mắt."Không cần suy nghĩ" Chu Thừa An không muốn nhìn đến Lý Chiết ngây ngốc, duỗi tay che khuất đôi mắt từ nãy đến giờ đều không nháy mắt "Ngày mai tôi và em cùng nhau xem thi đấu, mau ngủ."Lông mi chạm vào lòng bàn tay, cậu nghe lời khép lại mắt, Chu Thừa An thu hồi tay, tắt đèn bàn.Xuyên thấu qua mí mắt ánh sang biến mất, trong bóng đêm Lý Chiết nghe được thanh âm vải dệt cọ xát, cảm giác được dưới thân nệm run rẩy, rồi mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.Tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng Lý Chiết không có một tia buồn ngủ, bên tai nghe được hô hấp không phải mình, phía dưới chăn truyền đến nhiệt độ cơ thể một người khác, cảm giác thân mật xa lạ làm cậu bất an.Chủ nhân vì sao đối tốt với cậu như vậy, Lý Chiết vẫn như cũ lăn lộn qua lại mà nghĩ vấn đề này. Cậu biết trong tình huống bình thường một người đối tốt với một người khác có hai loại khả năng, hoặc là có việc cần nhờ, hoặc bởi vì yêu thích. Cậu không cảm thấy chủ nhân có thể từ trên người cậu được cái gì, nhưng nếu nói thích, vậy càng không thể, cậu còn không có ngốc đến cho rằng sẽ có người yêu một con mẫu cẩu, càng không cần phải nói người kia gần như hoàn mỹ Chu Thừa An.Cho nên Lý Chiết càng nghĩ càng không rõ, càng muốn tâm càng hoảng, thật sự tưởng lại gần, ở trong lòng ngực Chu Thừa An cảm thụ cảm giác làm cậu an tâm ấm áp.Nhưng là cậu không có làm như vậy, cậu không xứng làm như vậy."Nếu không ngủ, liền không cần xem thi đấu." Trong phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên lạnh nhạt thanh âm.Lý Chiết sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng."Thực xin lỗi." Phản ứng lại cậu lập tức nói.Chu Thừa An không có lên tiếng nữa, trong phòng an tĩnh đến mức mơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập, phảng phất vừa rồi câu nói kia chỉ là Lý Chiết ảo giác. Nhưng cậu cũng không thể lại tiếp tục, cậu không nghĩ làm trái ý tốt của chủ nhân, tận lực đem đầu óc không suy nghĩ nữa, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Cảm giác được Lý Chiết thả lỏng, Chu Thừa An cũng xoay người ngủ.Bọn họ tư thế ngủ đều thực tốt, lần đầu tiên ngủ chung, mỗi người an ổn nằm nửa giường, không có một chút tứ chi đụng vào, mãi cho đến năm giờ sau, đồng hồ báo thức vang lên."Dậy đi."Có người nhẹ nhàng lay Lý Chiết bả vai, cậu cọ cọ gối đầu, chậm rãi trong tầm mắt xuất hiện một đôi mắt sáng ngời."Chủ nhân." Lý Chiết nhẹ gọi, thanh tỉnh rất nhiều."Ừm" Chu Thừa An xuống giường.Lý Chiết cũng nhanh đứng dậy xỏ giày. Chủ nhân tuy rằng không nói rõ, nhưng hiển nhiên là vì bồi cậu mới có thể vào rạng sáng dậy xem thi đấu, dưới loại tình huống này nếu cậu chậm chạp hẳn là không nên.Đi qua an tĩnh hành lang, Chu Thừa An mang Lý Chiết đi đến phòng điện ảnh."Uống cái gì?" Lý Chiết mở TV, Chu Thừa An mở ra tủ lạnh nhìn "Bia?"Trước kia Lý Chiết tửu lượng không phải thực tốt, như thế nhiều năm không luyện qua chỉ sợ cũng sẽ không có cái gì tiến bộ, bất quá xem trận bóng vẫn là uống bia tương đối có bầu không khí, chỉ uống một lon hẳn là không say đi."Vâng" Lý Chiết tiếp nhận lon sắt lạnh lẽo, "Cảm ơn chủ nhân."Chu Thừa An đem đồ ăn trong tủ lạnh lấy ra bỏ vào khay đồ ăn vặt, đi đến sô pha dựa gần Lý Chiết ngồi xuống, thuận tay đem khay để trên bàn trà.Nhìn cái khay, Lý Chiết áy náy, thân là tính nô cậu nên là hầu hạ chủ nhân, nhưng bởi vì cậu trì độn, vô luận là trên giường vẫn là trong sinh hoạt thường ngày đều là chủ nhân phục vụ vì cậu.Cậu biểu tình ảm đạm vừa thấy chính là lại suy nghĩ linh tinh, Chu Thừa An thực không thích thói quen này của cậu."Muốn ăn chính mình lấy, không cần nhìn chằm chằm vào, không muốn xem thi đấu?""A, thực xin lỗi."Lý Chiết từ trong khay tùy tiện cầm một túi đồ ăn vặt nắm chặt trong tay, hoảng loạn ngồi thẳng thân thể nhìn TV.Chu Thừa An yên lặng thở dài, mở ra bia uống một ngụm.Trong TV, trận đấu đã đến phân đoạn hát quốc ca, màn ảnh lướt qua mặt từng cầu thủ, trong đó ngẫu nhiên xuất hiện vài gương mặt Lý Chiết quen thuộc, nhưng đa số đều xa lạ.Đội Đức từng làm bạn với Lý Chiết trong thời kỳ thiếu niên, nếu nói là đội bóng thích nhất, không bằng nói là tín ngưỡng của cậu, mỗi một cầu thủ bối cảnh cậu đã từng thuộc như lòng bàn tay, nhưng hôm nay......"Đều không quen biết......" Lý Chiết lẩm bẩm nói.Chu Thừa An duỗi tay xoa gáy cậu.Không tiếng động an ủi làm Lý Chiết dễ chịu rất nhiều, nhịn không được dùng sức dán vào lòng bàn tay bị bia làm lạnh.Cậu cực độ khát vọng tứ chi tiếp xúc, lúc trước Chu Thừa An liền mơ hồ nhận thấy được bây giờ chắc chắn lên. Anh đem bia để trên bàn trà, đem cậu ôm vào trong lòng. Quả nhiên, Lý Chiết cứng một chút, lúc sau dán vào lòng anh.Trong TV trọng tài thổi còi bắt đầu trận đấu.Nhìn đến đồng phục màu trắng quen thuộc chạy trên mặt cỏ màu xanh lục, Lý Chiết nháy mắt dâng lên kích động, tuy thiếu niên đã từng vẻ mặt ngây ngô hiện tại tay áo mang phù hiệu đội trưởng, tuy sân bóng đại đa số gương mặt đều xa lạ khiến cậu thương cảm, tuy cậu không phải là cậu trước kia, đây vẫn là đội Đức, cậu nhiệt tình yêu thương đội Đức.Lý Chiết cứ như vậy tìm về cảm giác thời niên thiếu, hai mắt cậu gắt gao nhìn màn hình, trái tim cũng nhảy lên mỗi lần sắp sút vào gôn đội Đức.Nhìn bộ dáng cậu tập trung làm Chu Thừa An thả lỏng lại, anh vốn đang lo lắng thi đấu sẽ gợi lên cho cậu hồi ức không tốt, hiện tại xem ra hẳn là sẽ không.Trước khi ngủ lăn lộn qua lại đoán không được tâm tư chủ nhân giờ phút này Lý Chiết chính là vì đội Đức tiền đạo mắc lỗi mà tức giận không thôi, không còn công phu loạn tưởng.Khó được nhìn đến trên mặt cậu xuất hiện biểu tình phẫn nộ, Chu Thừa An ánh mắt lộ ra ý cười, cậu cuối cùng cũng có một ít hứng thú, quay đầu nhìn TV.Hai người liền như thế dựa sát vào nhau xem thi đấu, nửa trận đầu đội Đức chiếm hết ưu thế, Lý Chiết khẩn trương đều đem bia làm nóng lên. Lúc nghỉ giữa hiệp, Chu Thừa An cảm thấy đói, từ khay lấy một hộp sắt.Mở ra hộp cầm một miếng bánh quy bỏ vào miệng, Chu Thừa An lại lấy ra một miếng đưa tới miệng Lý Chiết, cậu đang tập trung xem bình luận viên phân tích hiệp 1, ánh mắt chậm rãi chuyển qua anh.Chu Thừa An hỏi: "Không muốn ăn?"Lý Chiết chậm chạp lắc đầu, hé miệng đem bánh quy ăn, không biết vì cái gì gương mặt trở nên đỏ ửng."Cảm ơn chủ nhân."Rời khỏi chỗ kia chỉ muốn người khác ghê tởm, mặt cậu so với khi mới gặp càng thêm anh tuấn, Chu Thừa An không muốn làm cậu không được tự nhiên, di chuyển ánh mắt sang TV.Bánh quy có chút khô, Lý Chiết mở bia thử uống một ngụm, hương vị chua chua hòa tan vị ngọt trong miệng.Vài phút sau, hiệp hai bắt đầu, hai đội bóng đổi vị trí cho nhau, đội Đức vẫn ưu thế hơn, nhưng không đá vào gôn đội bạn. Tiền đạo lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội tốt, Chu Thừa An đưa bao tay dùng một lần cho Lý Chiết đang buồn bực, giúp cậu bóc cánh vịt ôm gần một giờ trong tay.Lo lắng xem trận đấu làm Lý Chiết quên ngại ngùng, cậu không ý thức được là chủ nhân lại phục vụ cậu, xem đều không xem liền cầm lấy cánh vịt gặm. Ăn tự nhiên liền phải uống, Chu Thừa An không ngừng đưa đồ ăn vặt kết quả là lon bia của cậu thực mau thấy đáy, giống như trước kia cồn dễ dàng ảnh hưởng não cậu, làm cậu không giống ngày thường cố kỵ thân phận."Như thế nào như vậy!" Lý Chiết kêu to, một cầu thủ đội Đức ở vùng cấm bị thương nhưng trọng tài không thổi phạt."Đội kia cố tình sao?" Chu Thừa An không biết quy tắc."Đúng vậy, trọng tài rõ ràng thấy được." Lý Chiết quay đầu tức giận nói. Gương mặt cậu so với lúc ăn bánh quy còn đỏ hơn, Chu Thừa An duỗi tay sờ sờ, nóng."Không nên như vậy, giải thế giới mà mắc sai lầm kiểu này chắc sau này sẽ không được làm trọng tài những trận quan trọng đâu." Trong TV bình luận viên cũng kích động đánh giá sai lầm của trọng tài."Đúng vậy." Cậu tức giận bất bình mà phụ họa, lại hơi nôn nóng lẩm bẩm, "Trận này không thể thua, vòng loại đang là Brazil."Đây mới là chân chính Lý Chiết, Chu Thừa An ý thức được, cậu ngay thẳng rộng rãi cùng người anh quen thuộc nặng nề nhút nhát khác nhau quá lớn, lớn đến làm anh cảm thấy khó chịu xưa nay chưa từng có."Nước Đức không thắng được Brazil?" Lúc này đổi lại là Chu Thừa An khát vọng đụng vào, tay anh đến phía dưới áo ngủ của Lý Chiết, nhẹ nhàng vuốt ve nóng lên làn da."Đương nhiên không phải, nhưng sẽ đá hơi vất vả, trận đấu kéo dài ảnh hưởng đến trận đấu tiếp thể lực hồi không kịp." Lý Chiết phân tích, đối với thân thể bị vuốt ve không có nửa điểm phản ứng."Tôi hiểu được." Chu Thừa An gật đầu.Chu Thừa An thực thực tế, anh không phải người sẽ tự lừa mình dối người, anh biết hiện tại chưa có biện ở thời điểm thanh tỉnh cậu trở lại dạng này, tựa như biết cảm tình của mình đối với Lý Chiết không đơn giản chỉ là đơn thuần đồng tình. Đối với hai việc này, thái độ của anh là giống nhau, đó chính là tiếp thu. Nếu đã bắt đầu để ý, vậy đem loại này để ý thành hành động, anh có điều kiện làm Lý Chiết sống tốt, tuy không thể đem những người kia hủy diệt toàn bộ, ít nhất có thể bảo đảm tương lai vô ưu.Lúc Chu Thừa An chuyên tâm suy nghĩ, trận đấu kết thúc, đội Đức cùng đội Nhật Bản bằng điểm, lọt vào tám đội trong trận tứ kết. Lý Chiết chán nản nhìn trên sân cỏ cầu thủ trao đổi áo, quay người lại vùi vào trong lòng chủ nhân."Không vui?" Chu Thừa An để tay ở trên lưng Lý Chiết."Dạ." Lý Chiết muộn thanh đáp, mang theo hơi thở đầy mùi bia phun ở gáy Chu Thừa An.Chu Thừa An không am hiểu an ủi, chỉ có thể nghiêng đầu hôn thân trán cậu."Trở về ngủ đi." Anh nói, lại không có buông tay ôm cậu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store