ZingTruyen.Store

Edit Cao H Cd Cam Ky Lam Lieu Cha Chong Sau

"Nếu chưa từng quên, vậy chúng ta ôn tập lại thật kỹ, ân?" Trước đây vì bệnh trong người, không tiện nói ra, Cố Duyên Tự một mực không gần nữ sắc. Nhưng giờ thì khác rồi, vừa nhìn thấy mỹ nhân mềm mại quyến rũ này, hắn liền có chút không khống chế được, lúc này tự nhiên tìm cớ giữ tiểu công chúa lại.

"Con... là, phụ thân ~" Tiểu công chúa ủy khuất mong chờ nhìn người đàn ông đang ôm mình, không dám giãy giụa nữa, sợ chọc giận hắn, không biết cha chồng lại muốn làm ra chuyện gì!

May mà, Cố Duyên Tự niệm tình nàng thân kiều thể nhuyễn, sợ mình thao hỏng thân thể nàng, nên chỉ ôm nàng, bắt nàng học thuộc lòng, không làm gì quá đáng. Tiểu công chúa cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo sợ bất an.

Hắn tự nhiên nhận ra nàng đang sợ gì, không khỏi cười thầm trong bụng, nhưng cũng không làm khó nàng nữa. Đợi nàng học thuộc lòng quyển vở nhỏ, hắn xoa đầu nàng, ôn nhu nói: "Nếu mệt mỏi, thì ngủ đi?"

Lúc này tiểu công chúa đang ngủ gà ngủ gật, nghe hắn bảo mình đi ngủ, nàng nhẹ nhàng thở ra, mơ mơ màng màng muốn đứng dậy, hắn liền trực tiếp ôm nàng lên giường nhỏ. "Phụ thân ~" Nàng dụi mắt, gương mặt mê mang nhìn Cố Duyên Tự, "Phụ thân, không phải muốn đi nghỉ ngơi sao?"

"Chúng ta quả thật cần nghỉ ngơi, công chúa." Vì tiểu công chúa đang mặc tẩm y, nên hắn không cởi quần áo nàng mà một bên đặt nàng xuống, một bên cởi áo khoác của mình, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa. "Ngoan, mau nghỉ ngơi đi, đừng mệt chết..."

"Con..." Tiểu công chúa bất đắc dĩ nhìn hắn, vừa thẹn vừa xấu hổ, không dám nói gì thêm, đành tùy ý để hắn ngồi lên giường nhỏ, ôm mình cùng nằm xuống.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Duyên Tự lấy cớ dạy bảo công chúa, ngày ngày ôm nàng trong xe ngựa, gần như cùng ăn cùng ngủ. Còn công chúa và xe ngựa thật sự, hắn đã an bài người thế thân. Người không biết chuyện chỉ cho rằng Nhiếp Chính Vương có thêm sủng phi mới, cũng không bàn tán gì nhiều!

Khổ nhất là Lý Bảo Như, lúc nào cũng bị cha chồng khi dễ, bụng nhỏ mỗi ngày chứa đầy tinh dịch của hắn. Đến ngày đến hành cung, từ trên xe ngựa bước xuống, nàng khoác áo choàng, nhưng bụng vẫn trướng lên, giống như phụ nữ mới mang thai!

"Công chúa, con đi nghỉ ngơi trước đi." Tuy rằng Cố Duyên Tự còn luyến tiếc nàng rời xa mình, nhưng hắn hiện tại phải đi dặn dò với thái giám thủ lĩnh hành cung, tự nhiên không thể mang theo nàng.

Sứ thần Yến Quốc đã đến hành cung từ hai ngày trước. Hôm nay nghe nói Nhiếp Chính Vương mang theo Khang Trữ công chúa Lý Bảo Như đến, tự nhiên không tránh khỏi muốn gặp mặt. Vương gia Yến Quốc vốn phong lưu, thích vui đùa, đang ngắm cảnh bên ao hoa sen, liền thấy một hàng nữ tử thân hình thướt tha, mặc cung trang đi tới. Hắn không khỏi dừng bước, tò mò đánh giá các nàng. Lúc này gió lớn thổi qua, mũ trùm đầu của tiểu công chúa bị vướng vào cành cây, bọn thị nữ vội vàng cẩn thận giúp nàng gỡ xuống, vô tình để lộ gò má phấn nộn như hoa sen mới nở của công chúa cho Túc Vương nhìn thấy, khiến hắn ngây người.

Trên đời này, lại có mỹ nhân dung nhan tuyệt thế đến vậy. Chẳng cần son phấn điểm trang, giờ phút này trong mắt Túc vương, thiên hạ giang sơn đều phai nhạt nhan sắc.

"Ngươu là cái thằng thái giám nào dám nhìn trộm công chúa?" Đỡ công chúa vuốt tóc xong, thấy nhiều người cứ chằm chằm vào nàng, Mật Đào liền khiển trách.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store