[EDIT/BL]Sau Khi Trọng Sinh, Ca Nhi Bị Cả Thế Gian Ghét Bỏ Quyết Đứng Ngoài Cuộc
Chương 2
Hắn đau đến mức mắt tối sầm lại, suýt ngất đi.
Phải cắn chặt môi dưới đến bật máu, hắn mới gắng gượng giữ lại chút lý trí, thều thào nói mấy tiếng, "Ta, ta khi nào, khi nào hại ch·ết người vô tội?"
Tần Tất Hòa khinh miệt nhìn bộ dạng chật vật của hắn, cười lạnh hỏi vặn, "Hòe Khinh Vũ, ngươi quên rồi sao?"
Hòe Khinh Vũ lúc này mới hiểu ra, Tần Tất Hòa làm ra vở kịch này là vì cớ gì.
Hắn vội vàng mở miệng giải thích, nhưng Tần Tất Hòa một chút cũng không nghe, cho rằng hắn đang ngụy biện.
Tần Tất Hòa ngày đêm làm nhục hắn, còn lập một nấm mồ chôn di vật cho Ngôn Thành Bích, ép hắn quỳ trước bài vị Ngôn Thành Bích sám hối.
Mỗi lần t·ra t·ấn hắn đến hơi tàn, Tần Tất Hòa đều sẽ b·óp cổ hắn, kể lể oán hận.
"Đều tại ngươi hại ch·ết Ngôn Thành Bích! Trong lòng ta, Ngôn Thành Bích là em trai thân thiết, là tri kỷ, là bạn học, chứ không chỉ là một thư đồng hèn mọn!
"Ngôn Thành Bích sinh ra làm nô, thân phận tuy thấp hèn, nhưng lại nỗ lực chăm chỉ đến thế, bất kỳ thế gia công tử nào cũng không sánh bằng hắn.
"Ngươi bất luận là tài hoa, tâm tính, hay địa vị trong lòng ta, đều kém xa hắn, cho nên ngươi vì ghen ghét mà g·iết hại hắn, đúng không?!"
Hắn lảm nhảm không ngừng, như thể đã tẩu hỏa nhập ma.
Hòe Khinh Vũ lúc này mới biết, Ngôn Thành Bích khi uống thuốc độc xong, tưởng chừng ch·ết ngay lập tức, nhưng thực tế vẫn cố gắng chống chọi hơi thở cuối cùng.
Hắn oán hận Hoắc Khinh Vũ đã phá hỏng kế hoạch của mình, đổi trắng thay đen, thều thào nói với Tần Tất Hòa rất nhiều lời bôi nhọ Hòe Khinh Vũ, rồi mới tắt thở.
Tần Tất Hòa vẫn luôn coi Ngôn Thành Bích như em trai ruột, khâm phục sự nỗ lực vươn lên của Ngôn Thành Bích, không chút nghi ngờ gì, bởi vậy hắn căm hận Hòe Khinh Vũ đến cực độ.
Từ đó về sau, hắn càng nhìn Hòe Khinh Vũ càng thấy ghê tởm, mỗi khi Hòe Khinh Vũ cười, lòng hận của hắn lại càng thêm sâu.
Hắn đã vô số lần muốn bóp chặt cổ Hòe Khinh Vũ, t·ra t·ấn hắn đến c·hết đi sống lại, bắt hắn phải đền mạng cho Ngôn Thành Bích.
Nhưng hắn không có cơ hội ra tay, bởi vậy vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc phát.
Trên mặt hắn đối với Hòe Khinh Vũ cười hiền lành, ấm áp bao nhiêu, trong lòng hắn hận hắn bấy nhiêu.
Cuối cùng, Hòe Khinh Vũ vì bị vị hôn phu phản bội, bị toàn bộ người ở Thịnh Kinh phỉ nhổ, hắn mới chờ được cơ hội trả thù, lập tức như thiên thần hạ phàm dứt khoát đứng ra, nói muốn cưới hắn.
Hắn cưới hắn, chính là để t·ra t·ấn hắn!
...Thì ra là như vậy.
Tần Tất Hòa quả nhiên là kẻ không biết tốt xấu, điển hình của lấy oán trả ơn!
Mỗi lần bị đ·ánh đến sắp tắt thở, trong lòng Hòe Khinh Vũ lại trào dâng sự hối hận vô hạn.
Hối hận vì đã cứu Tần Tất Hòa!
Hòe Khinh Vũ biết rõ Tần Tất Hòa đối xử với Ngôn Thành Bích tốt đến mức nào.
Tần Tất Hòa coi Ngôn Thành Bích như em trai ruột, tri kỷ, bạn học.
Thế giới này giới tính chia làm nam tử, nam ca nhi, và nữ nhân. Nam ca nhi và nữ nhân đều có thể gả chồng sinh con.
Nếu không phải cả hai đều là nam nhân thực sự, sự tốt bụng vô tư của Tần Tất Hòa đối với Ngôn Thành Bích, trong mắt người ngoài, đó chính là sự lén lút trao nhận, có bằng chứng về sự mờ ám giữa hai người.
Có thể nói, trong mắt Tần Tất Hòa, Ngôn Thành Bích chính là một bản sao khác của chính hắn.
Biết thế này, lẽ ra hắn đã không nên nhúng tay vào, để Tần Tất Hòa bị chính thư đồng thân cận nhất của mình hủy hoại cả đời!
Nhưng sự việc đã đến nước này, hối hận cũng đã muộn.
Những ngày sau đó, Hòe Khinh Vũ chịu đủ mọi sự sỉ nhục.
Việc hắn bị Tần Tất Hòa t·ra t·ấn nhanh chóng truyền đến tai Tần Thủ Phụ.
Tần Thủ Phụ muốn ngăn cản, nhưng cũng bị Tần Tất Hòa oán hận.
Tần Thủ Phụ vẫn luôn không đồng ý việc Ngôn Thành Bích đọc sách, cho rằng hạ nhân nên có thân phận của hạ nhân, không có tư cách hưởng thụ cùng một nguồn giáo dục như chủ tử.
Bởi vậy, Tần Tất Hòa cảm thấy, Ngôn Thành Bích bị bức t·ử, cũng có phần lỗi của Tần Thủ Phụ.
Ôm mối oán hận nhiều năm như vậy, hắn đối với Tần Thủ Phụ đã sớm không còn tình cha con.
Khi Tần Thủ Phụ chạy đến, muốn ngăn cản hắn ng·ược đ·ãi Hòe Khinh Vũ, hắn nhân cơ hội đoạn tuyệt quan hệ với Tần Thủ Phụ, ngược lại đầu quân dưới trướng đối thủ của Tần Thủ Phụ.
Tần Thủ Phụ không để trong lòng, cho rằng hắn chỉ là nhất thời giận dỗi, không ngờ Tần Tất Hòa và hắn lại làm thật.
Hắn không hề phòng bị, trực tiếp bị chính con trai ruột liên thủ với đối thủ hạ gục.
Tần gia hoàn toàn thất bại, cả nhà Tần gia bị lưu đày, hoặc ch·ết, hoặc làm nô.
Tần Tất Hòa cũng đã chán t·ra t·ấn hắn, liền ném hắn, đang mang thai, vào đám ăn mày, muốn cho đám ăn mày làm nhục hắn đến c·hết.
Trong lúc tuyệt vọng cùng cực, Tống Khâm Ẩn xuất hiện, cứu hắn về.
Hắn đã từng trải qua sự phản bội của thanh mai trúc mã, của vị hôn phu, của Tần Tất Hòa, vốn dĩ không muốn tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Chính Tống Khâm Ẩn đã ôm lấy hắn, người đầy thương tích, cẩn thận che chở, nhẹ nhàng an ủi, nói sẽ chăm sóc hắn thật tốt, còn sẽ coi đứa con trong bụng hắn như con ruột, hắn mới lại nhen nhóm hy vọng sống sót.
Không ngờ, Tống Khâm Ẩn cũng là kẻ lòng lang dạ sói, chưa bao giờ yêu hắn...
Thấy Hòe Khinh Vũ không đau đớn đến c·hết như tưởng tượng, trong mắt Tống Khâm Ẩn lóe lên một tia u ám.
Hắn hung hăng tát Hòe Khinh Vũ mấy cái, thành công nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch kia sưng đỏ không chịu nổi.
Hắn chế nhạo nhìn chằm chằm Hòe Khinh Vũ đang thoi thóp, "Kẻ vong ơn bạc nghĩa? Hòe Khinh Vũ, ngươi giúp ta không có ý tốt, chẳng lẽ còn muốn ta cảm kích ngươi? Ngươi có tư cách gì nói những lời này?
"Ha hả, ngươi nghĩ ta quý trọng việc ngươi đã cứu ta? Nếu có kiếp sau, ta thà vĩnh viễn làm kỹ nữ, cũng không cần ngươi cứu!"
Vừa nói, hắn vừa vung tay, nghiến răng nghiến lợi gọi hạ nhân, "Người đâu, ném hắn về đám ăn mày, cho lũ ăn mày đó hành hạ hắn cho đã đời! Ta muốn hắn sống không bằng c·hết!"
Mấy tên hạ nhân nghe vậy, lập tức xông lên, thô bạo kéo Hòe Khinh Vũ đang nằm dưới đất ra ngoài.
Hòe Khinh Vũ bị ném không thương tiếc vào đám ăn mày. Những tên ăn mày đó không màng hắn toàn thân bê bết máu, tất cả đều mắt đỏ ngầu lao tới, điên cuồng xé rách quần áo hắn.
Hòe Khinh Vũ tuyệt vọng và nghẹn ngào kinh hô, muốn gọi thư đồng trước kia của mình, cũng là hộ vệ của hắn, "Li Tinh!"
Thế nhưng, không có chút động tĩnh nào.
Hắn lòng như tro nguội nhắm mắt lại.
Lại là như vậy!
Li Tinh thân là hộ vệ của hắn, vào thời khắc cần bảo vệ hắn nhất, vĩnh viễn đều vắng mặt!
Lần trước hắn bị Tần Tất Hòa ném vào đám ăn mày, muốn gọi Li Tinh đến bảo vệ, cũng là như vậy.
Nếu không phải Tống Khâm Ẩn cứu hắn, hắn nhất định sẽ bị đám ăn mày đó làm nhục đến c·hết.
Xong việc hắn hỏi Li Tinh, Li Tinh lại thành thật nói rằng Tần gia bị thua, Tần Uyển Thư cũng bị giáng làm nô, không biết đi đâu, hắn nhất thời lo lắng, bởi vậy đã không nghe thấy tiếng kêu cứu.
Tần Uyển Thư là con trai của Tần Thủ Phụ, là một nam ca nhi, tính cách kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, được mệnh danh là minh châu của Thịnh Kinh. Trong kinh không biết bao nhiêu công tử thích hắn.
Li Tinh cũng đã sớm quỳ gối dưới trướng Tần Uyển Thư, ban đầu, hắn muốn trở thành hộ vệ của Tần Uyển Thư.
Hòe Khinh Vũ mới đến Tần gia, không biết điều đó, vô tình chọn Li Tinh.
Kể từ đó, Li Tinh ở bên cạnh Hòe Khinh Vũ, nhưng lòng lại luôn vướng bận Tần Uyển Thư. Mỗi khi Hòe Khinh Vũ gặp nguy hiểm, Li Tinh đều có việc không ở đó.
Hòe Khinh Vũ vốn thiện lương, chưa bao giờ trách tội Li Tinh, chỉ cảm thấy hổ thẹn với Li Tinh, cho rằng là lỗi của mình, khiến hắn không thể ở bên cạnh Tần Uyển Thư.
Kết quả lần này cận kề cái c·hết, Li Tinh lại không ở đó!
Hòe Khinh Vũ không dám mất đi sợi rơm cứu mạng duy nhất này, tóm tắt lại một tiếng: Hòe Khinh Vũ xuất thân ăn mày, bơ vơ không nơi nương tựa, nhưng lại mềm lòng cứu vài người.
Những người này cuối cùng hoặc là đạt đến địa vị tối cao, hoặc là lên ngôi hoàng đế.
Nhưng điều đầu tiên họ làm sau khi có được quyền lực là sỉ nhục, trả thù hắn một cách tàn bạo, và lăng trì xử t·ử hắn.
Sau khi trọng sinh, Hoắc Khinh Vũ khoanh tay đứng nhìn.
Thanh Lãnh Quý công tử một sớm sa cơ lỡ vận, bị bán vào lầu xanh, bán đấu giá đêm đầu tiên?
Không cứu! – Đời trước hắn đã tiêu hết tiền bạc, gánh món nợ khổng lồ để chuộc hắn ra, nhưng lại bị hắn ném vào đám ăn mày chịu đủ mọi sự sỉ nhục.
Đời này ta mặc kệ ngươi người đầy mồ hôi, chịu đủ sỉ nhục!
Thiên Tài Dưỡng huynh sắp bị thư đồng thân cận hạ độc, vắng mặt trong kỳ thi đình, làm phật ý Thánh Thượng, cả đời hủy hoại trong một sớm?
Không cứu! – Đời trước hắn đã ngăn cản thư đồng, sau thư đồng vì hổ thẹn mà t·ự s·át. Sau khi dưỡng huynh đỗ Trạng Nguyên, lại cho rằng hắn ép ch·ết thư đồng, tâm địa độc ác, nên đã sỉ nhục hắn bằng mọi cách...
➹---➹
-Beta lần 1
-Mọi người đừng hỏi vì sao cứ đến cuối chap lặp lại nhiều phần tóm tắt như vậy, vì tui cũng không biết. Bản qt trên wikidich nó vậy mọi người ạ🤡
-Phát hiện thấy sai tên nhân vật, gốc là Hòe thành Hoắc, Li thành Lý nên tui đã sửa lại. Và cũng phát hiện thêm bộ này gọi tên nhân vật nhiều quá, tui cũng sẽ check lại bản QT/convert trên wikidich xem đúng như vậy không, nếu không thì tui sẽ sửa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store