Edit Bhtt Ngua Giu Luong Chau Ha Thien That Li
Editor: Mận (valinn3127)"Ưm..." Triệu Cẩn cử động khó khăn, giọng nói nhẹ như muỗi kêu: "Thần... không sao."Tần Tích Hành lật tay trái đang buông thõng bên người nàng ấy ra, nương theo ánh trăng mà nhìn thấy máu thịt lẫn lộn."Có đau không?"Tần Tích Hành muốn dùng khăn băng bó qua cho nàng ấy chút, nhưng không nhìn ra cái tay này còn chỗ nào nguyên vẹn, thật sự là không có cách gì băng bó.Triệu Cẩn rút tay về, nói nhỏ: "Không việc gì, bồi dưỡng mấy ngày là khỏe."Trong lòng bàn tay Tần Tích Hành trống không, nàng hơi lúng túng và mù mờ, một lát sau nàng hỏi nàng ấy: "Ngươi đứng lên được không? Ta dìu ngươi trở về.""Không sao." Ngoại trừ bàn tay và một nửa xương bướm đằng lưng còn đau, Triệu Cẩn đã hồi phục một ít sức lực, đi đường không thành vấn đề. Nàng nhớ tới chân Tần Tích Hành, ân cần một tiếng: "Thần đã khỏe hơn nhiều, chân công chúa còn đau không? Hay cứ để thần cõng công chúa đi."Nàng vừa nói vừa muốn kéo người lên, Tần Tích Hành lui về sau một bước, lắc đầu từ chối: "Ta cũng đỡ hơn rất nhiều rồi, rõ ràng bản thân ngươi còn bị thương kìa, vải áo trên lưng đều bị cọ rách cả."Triệu Cẩn không cố ép nàng ấy, tự mình nhìn xung quanh một vòng rồi dặn dò: "Vậy thần đi chậm chút, công chúa nhất định phải đi ngay sau thần, đừng để bị lạc. Phương hướng bố cục hành cung, ở chỗ Yến Vương điện hạ thần đã nghe qua đôi chút."Nơi này là mặt bên phía Tây Bắc hành cung, cây rừng nhiều hơn bình thường, nàng lo lắng có sát thú ẩn nấp bên trong, không dám lơ là, tiện tay một nhặt cành cây thô chắc làm côn.Tần Tích Hành đi theo phía sau, tầm mắt không rời khỏi lòng bàn tay trái đầm đìa máu thịt kia của Triệu Cẩn.Nhiều lần nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nghĩ tới bốn chữ "chỉ có kính trọng" mà Triệu Cẩn đã nói, ngàn lời vạn chữ lại hóa thành băng lạnh ngàn năm không sao tan nổi.Chỗ này cách hành cung khá xa, có vẻ yên lặng khác thường, kẽ hở giữa cây trong rừng không đồng đều, gió cũng trở nên sắc nhọn chói tai, khi xuyên qua cành lá tựa như có người đang che mặt khóc nỉ non.Tần Tích Hành không biết do lạnh hay do sợ, đột nhiên nàng run cả người.Mắt Triệu Cẩn nhìn quanh, lúc khóe mắt liếc về phía người bên cạnh, tức thì không nghĩ nhiều, đổi cành cây trong tay phải thành kẹp dưới nách trái, sau đó dùng tay này nắm lấy tay Tần Tích Hành."Công chúa chớ sợ.""Ừm." Tần Tích Hành cúi đầu khẽ trả lời, không giãy ra.Mặc dù đoạn đường này âm u nhưng an toàn một cách lạ thường. Sắp đến phụ cận Thánh An cung, nơi mà có thể trông thấy ánh sáng, bất chợt có tiếng người quát: "Ai đó!"Triệu Cẩn nhận ra người này là trợ thủ bên cạnh Trần Tham - Lí Uy, lập tức đáp lại: "Là ta, Triệu Hoài Ngọc."Sau khi Lí Uy nheo mắt xác nhận, cuống cuồng chạy mấy bước qua: "Hầu gia, xem như ngài trở về rồi!"Triệu Cẩn xác định ở đây đã là chỗ an toàn, theo bản năng muốn buông tay, nhưng nàng cử động hai lần, Tần Tích Hành đều không buông ra.Lí Uy nào có chú ý tới mấy động tác nhỏ này giữa hai nàng, chỉ chăm chăm nhìn mặt Triệu Cẩn, nói một mạch: "Vũ Lâm quân bao vây bãi săn! Bọn chó chết trời đánh này!""Gì cơ?" Triệu Cẩn bị lời hắn nói làm cho chấn động, nhìn Tần Tích Hành một cái, động tác trên tay cũng ngừng, hỏi lại lần nữa: "Ngươi vừa nói cái gì?""Hoàn toàn chính xác!" Lí Uy nói: "Khiêm Vương tạo phản! Phó Huyền Bính đã sai Vũ Lâm quân bao vây chân núi, Hoa tướng quân và Trấn Bắc Vương dẫn người doanh một đang ngăn cản ở chân núi, cũng không biết hiện tại ra sao. Thánh thượng vừa mới sai người phá vòng vây cầu viện quân phòng giữ Hiệp Châu gần đây, nhưng không biết hiện giờ đã lên đường chưa.""Phụ hoàng thì sao?" Tần Tích Hành hỏi."Thánh thượng và mấy vị điện hạ, vương gia đều đang ở trong Thánh An điện, không có gì đáng ngại.""Chúng ta tới Thánh An điện trước." Tần Tích Hành kéo Triệu Cẩn đi, Triệu Cẩn ho khan một tiếng: "Công chúa, người buông tay trước đã."Ngón tay Tần Tích Hành khẽ động, cuối cùng Triệu Cẩn rút tay ra, lại nghe nàng ấy nói: "Ngươi chớ nói chuyện tối nay ra ngoài."Triệu Cẩn vừa nghĩ là biết nàng ấy đang lo lắng gì, đáp: "Công chúa yên tâm, thần một chữ cũng sẽ không nói."Trong Thánh An điện chật kín dòng dõi hoàng tộc và vài trọng thần, bọn họ nghe quân do thám đến báo, người người đều thấp thỏm lo âu."Thánh thượng!" Quân do thám lại tới, gấp ga gấp gáp kể tình hình dưới chân núi: "Quân phản loạn sắp vượt qua đầm Tam Thu."Trong điện vốn chỉ có âm thanh khe khẽ xì xào, nhưng sau khi quân do thám vừa báo tình hình mới nhất xong, toàn bộ Thánh An điện như nước sôi đổ vào dầu, nổ tung.Tần Hữu hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình, sợ tới mức giọng cũng run rẩy: "Phụ hoàng, giờ... giờ... giờ phải làm sao? Bọn chúng sắp áp sát tiếp cận đầm Tam Thu rồi!"Có người hỏi quân do thám: "Hoa tướng quân và Trấn Bắc Vương thì sao? Bọn họ cũng không chống đỡ được ư?"Quân do thám vừa mới bị tiếng huyên náo của họ ngắt lời, bây giờ bèn nói tiếp: "Hoa tướng quân đang bị cầm chân ở sườn núi phía Đông, Trấn Bắc Vương thì tận lực bảo vệ phòng tuyến ở chân núi."Trần Tham xin chỉ thị: "Thánh thượng, thần có thể giúp Trấn Bắc Vương bảo vệ đầm Tam Thu.""Không được, không được, không được!" Tần Hữu quả quyết lắc đầu: "Người có thể lãnh binh ở đây chỉ có một mình ngươi, nếu ngươi không coi giữ Thánh An điện, vạn nhất bọn chúng thật sự đánh tới..."Sở Đế sa sầm mặt, Tần Hữu không dám nói nốt câu sau, chỉ có thể cứng rắn ra lệnh cho Trần Tham: "Tóm lại ngươi không thể đi!"Anh Vương nói: "Nhưng lúc này Trấn Bắc Vương đang cần người tương trợ, nếu không kịp thời tới đó, chỉ sợ bọn chúng thật sự sẽ áp sát đến đây!"Ở trong lòng, Sở Đế cũng cân nhắc mức độ thiệt hơn giữa hai bên, hắn nhìn quanh điện một vòng, một đám người đông đảo dường này mà không một ai có thể đứng ra gánh vác.Góc Đông Bắc trong điện có đặt một thanh hoành đao sơn đen toàn thân, Sở Đế nhìn chằm chằm giây lát, lòng hạ quyết tâm."Trẫm - ""Thần xin chiến trận này!"Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ ngoài điện, mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, thấy Triệu Cẩn và Tần Tích Hành bước qua cửa điện vào.Hàn Dao kinh ngạc thốt lên: "Hầu gia!"Tần Hữu trước tiên là sững sờ, rồi ngay lập tức mừng rỡ, nhào qua hỏi: "A Cẩn, ngươi tìm được A Hành rồi à? Tìm được ở đâu?" Y nói xong, lại mang theo chút quở trách nhìn Tần Tích Hành: "Muội chạy đi đâu thế? Muội có biết A Cẩn sốt ruột muốn chết không?""Muội - " Tần Tích Hành vốn muốn phản bác, nhưng nghe y nói Triệu Cẩn lo lắng tột cùng, nàng lại thấy tự trách không nói lên lời."Nhưng ngươi... Trên người ngươi là có chuyện gì xảy ra đây?" Tần Hữu trợn mắt há mồm nhìn Triệu Cẩn: "Còn có tay ngươi nữa này... Không phải hai người chạy thoát từ đám quân làm phản đó chứ?"Mọi người lặng lẽ thảo luận, Triệu Cẩn gắng gượng chắp tay hành lễ với Sở Đế. Nàng không có thời gian nói rõ nguyên nhân bản thân nhếch nhác, sau khi lấy lệnh bài điều động Nha Nam ra, lặp lại lời vừa nói một lần nữa: "Thần lấy lệnh bài điều động Nha Nam của Thánh thượng mà thỉnh cầu, nguyện giúp Thánh thượng dẹp yên loạn này."Vẻ mặt Tần Tiêu nghi ngờ: "Với dáng vẻ hiện tại của ngươi làm sao dẹp loạn?"Sở Đế hỏi: "Trong hành cung không có binh lực dư thừa, ngươi có thượng sách gì?"Triệu Cẩn hỏi lại: "Thánh thượng, có bản đồ địa hình của bãi săn Đông Hoàn không ạ?"Sở Đế ra hiệu bằng mắt, lập tức có hoạn quan mang bản vẽ đến.Tần Hữu vội ghé sát, truy vấn: "A Cẩn, ngươi có cách sao?"Trong lúc Triệu Cẩn xem xét bản đồ địa hình với tốc độ thần tốc, ngự y đi theo đã xử lý xong vết thương trên tay trái nàng. Suốt quá trình, Triệu Cẩn vẫn nhìn bản đồ chăm chú, chỉ có lúc rửa vết thương và bôi thuốc, nàng mới khẽ rít và nhíu mày một cái.Tần Tích Hành nhìn thấy, quan tâm nói: "Vết thương trên tay ngươi mới được băng bó cẩn thận.""Chờ thêm chút nữa thì đúng là bỏ lỡ thời cơ." Triệu Cẩn nhìn bản đồ, hỏi Trần Tham: "Phó Huyền Bính đóng quân ở đâu?" "Khoảng chỗ này." Trần Tham đến bên cạnh nàng, tay chỉ vào một chỗ: "Đây là miệng núi Đông Lâm, là phía Tây Nam bãi săn. Hiện giờ, Trấn Bắc Vương đang canh giữ ở chân núi, kiên cường chống chọi trực diện. Còn Hoa tướng quân bị một bộ phận quân phản loạn cầm chân ở sườn đông, chỗ ấy là đường cùng, không có cách nào lên núi."Bãi săn Đông Hoàn chính là dựa vào núi Đông Lâm mà xây lên, Triệu Cẩn nhìn kỹ nơi Trần Tham nói, sau đó mở rộng tầm mắt ra ngoài, chỉ vào một chỗ trên bản vẽ: "Nơi này."Tần Hữu nhìn hỏi: "Nơi này không phải là sườn Bách Trượng à?"Chỉ có Hàn Dao hiểu ý của nàng, chủ động nói: "Hầu gia, để ta đi chỗ này cho."Ánh mắt Triệu Cẩn nhìn hắn kiểu đợi chút đừng vội, nàng hỏi Trần Tham: "Trần chỉ huy sứ, nếu từ đây xuống núi, mất bao lâu?"Trần Tham đáp: "Nhiều nhất là một khắc đồng hồ, nhưng địa thế sườn Bách Trượng quá hiểm, không có đường nào đi được. Hầu gia, chẳng lẽ ngài muốn... đi từ đây?"Triệu Cẩn không trả lời hắn mà nói với Sở Đế: "Thần chắc chắn bảo vệ Thánh thượng chu toàn, chỉ là thần cần ít nhất một nửa người của doanh hai Nha Nam."Tần Tiêu nói tranh vào: "Lần này người doanh hai Nha Nam theo tới không đến một ngàn, ngươi muốn mang hơn một nửa đi, ngươi có bảo đảm những người còn lại nhất định giữ được Thánh An cung không? Triệu Cẩn, ngươi có mấy cái đầu dám bảo đảm hả? Huống hồ quân phản loạn ngoài kia có năm ngàn người, ngươi chỉ với vài trăm người làm sao địch nổi!""Vậy hiện tại Thái tử ca ca có cách gì hay hơn không?" Tần Tích Hành đột nhiên lên tiếng, trong mắt nàng chứa nỗi căm ghét nhè nhẹ, rất là không vui nói: "Đầm Tam Thu sắp thất thủ, huynh còn keo kiệt chút binh trước mắt này, lẽ nào làm thinh cố thủ trong này thì quân phản loạn không đánh tới sao?"Tần Tiêu bị nàng chất vấn đến mức hơi sững sờ, sau đó là ngạc nhiên vô cùng trước thái độ của nàng, có phần khó hiểu: "Muội tin hắn?""Muội tin." Lời lẽ Tần Tích Hành hùng hồn, thậm chí còn dưới chân còn xê dịch đến bên Triệu Cẩn một chút.Khi nàng vừa dứt lời, Triệu Cẩn hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái."Con nhóc A Hành." Anh Vương gọi nàng một tiếng rồi nói: "Đây không phải là vấn đề tin hay không tin, mà cần cân nhắc tới dự tính xấu nhất. Quân làm phản dưới chân núi có năm ngàn, Triệu hầu ngươi chỉ dẫn hơn năm trăm người thì có tác dụng gì? Đây không phải là lấy trứng chọi đá à?"Triệu Cẩn bình tĩnh nói: "Nếu bên ngoài thật sự có năm ngàn Vũ Lâm quân thì sao đến mức lúc này mới lộ diện? Trước đó còn không có ai mảy may phát hiện ra? Đây chẳng qua là Phó Huyền Bính phô trương thanh thế mà thôi, theo như thần thấy, Vũ Lâm quân bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ hai ngàn.""Được rồi." Sở Đế lên tiếng: "Theo Hoài Ngọc đề xuất đi, trẫm cũng tin hắn."Trần Tham thấy vậy, chắp tay chờ lệnh: "Thánh thượng, thần tình nguyện theo Hầu gia tiêu diệt quân làm phản."Triệu Cẩn cũng nói: "Thánh thượng, thần cần Trần chỉ huy sứ tương trợ." Nàng đưa mắt liếc nhìn Hàn Dao một cái, lại nói: "Hàn Dao là phó tướng của thần, cũng từng theo thần lên chiến trường, không kém hơn cấm quân doanh một. Thần để hắn ở lại đây, Thánh thượng yên tâm.""Hầu gia!" Hàn Dao quýnh lên: "Ta - "Triệu Cẩn nhanh chóng ra hiệu bằng mắt cho hắn, quay đầu nói với Trần Tham: "Ngươi chọn ra mười người có thân thủ tốt, đầu óc lanh lợi giúp ta. Số còn lại, ngươi dẫn toàn bộ đi."Trong điện lập tức xôn xao một khu, Trần Tham càng trợn tròn mắt hơn, không chắc chắn mà hỏi: "Hầu gia, ngài... ngài chỉ cần mười người?"Triệu Cẩn chỉ chỉ trên bản đồ địa hình, nói: "Khiêm Vương chưa từng lãnh binh, lúc này chỉ có thể trấn thủ trong doanh trại. Chỗ Phó Huyền Bính hạ trại cách sườn Bách Trượng chỉ có hai dặm, các ngươi phân tán sự chú ý của hắn từ phía trước, ta dẫn người theo sườn Bách Trượng trực tiếp ra phía sau hắn. Chỉ cần khống chế được Khiêm Vương, Phó Huyền Bính sẽ không còn lợi thế."Ánh mắt Sở Đế thoáng thay đổi, nhưng chỉ mím môi một cái chứ không nói gì.Tần Tiêu lại chất vấn lần nữa: "Sườn Bách Trượng chỉ là một vách núi thẳng đứng, ngươi điên rồi chăng? Ngươi định làm sao từ đây xuống dưới?"Triệu Cẩn nói: "Không theo lẽ thường mới có thể ra bất ngờ đánh thắng. Chính bởi vì là vách núi thẳng đứng, không ai có thể đặt chân đến nơi này, cho nên Phó Huyền Bính mới dám hạ trại ở gần đó. Thứ nhất, chỗ này gần bãi săn tiện bề khống chế. Thứ hai, sơn khẩu là chỗ khó công, nếu muốn đánh chính diện, phần thắng của hắn lớn hơn. Thứ ba, hắn cảm thấy phía sau là đường cùng, sẽ không có người sống từ trên trời rơi xuống chặn đường sống của hắn, hơn nữa người bình thường cũng không có can đảm này. Cho dù là có viện quân đến, cũng chỉ có thể gắng gượng chống chọi trực diện với hắn."Mọi người đều trầm mặc, Triệu Cẩn lại nói với Trần Tham: "Hoa tướng quân bị hắn giữ chân ở sườn Đông, lúc hai phe đang giằng co, ngươi dẫn theo người doanh hai đi viện trợ."Trần Tham không hiểu: "Hoa tướng quân chỉ là bị cầm chân, hiện giờ vẫn có khả năng đánh trả, trước mắt người cần viện trợ nhất... không phải là Trấn Bắc Vương sao?"Triệu Cẩn nói: "Bọn chúng giữ chân Hoa tướng quân ở sườn Đông cũng là do Trấn Bắc Vương rất khó xơi. Ngươi vừa mới nói, sườn Đông là đường cùng, không lên núi được, vì lẽ đó bọn chúng mới chặn Hoa tướng quân riêng ở đó, rút nhiều nhân lực hơn sang đối phó Trấn Bắc Vương. Nếu như viện trợ cho Trấn Bắc Vương, chẳng khác nào cũng cầm chân bọn chúng ở chân núi, như vậy chẳng phải là hai bên đều rơi vào thế giằng co liên tục sao? Do đó, hiện giờ ngươi phải tới sườn Đông kéo Hoa tướng quân ra."Trần Tham vẫn lo lắng như cũ: "Nhưng Trấn Bắc Vương bên ấy thật sự còn kiên trì nổi sao?"Triệu Cẩn chỉ vào chỗ Trình Tân Hòa trên bản đồ, khẳng định: "Bãi săn Đông Hoàn là cao điểm, chỉ cần cấm quân giữ vững phòng tuyến này, quân phản loạn sẽ không tấn công được. Còn nữa, không nên xem thường tướng biên thùy, những kẻ man di kia còn khó đối phó hơn đám quân quản loạn này nhiều. Nếu ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có thì Trình Tân Hòa uổng cái danh Trấn Bắc Vương."Trần Tham nửa tin nửa ngờ, tức thì chỉ có thể nghe nàng sai phái, chọn mười người để lại cho nàng, còn mình dẫn những người còn lại vội vàng rời đi."Báo - " Quân do thám vội chạy vào trong điện, đang muốn báo cáo quân tình dưới núi với Sở Đế, Sở Đế trực tiếp chỉ Triệu Cẩn: "Báo hết cho Hoài Ngọc nghe."Quân do thám lập tức nói: "Trấn Bắc Vương đã bắt giữ vài đội trưởng địch, bây giờ hơi chiếm thế thượng phong."Mặt mọi người lộ vẻ mừng rỡ, thần sắc Triệu Cẩn lại không thay đổi, nói với hắn: "Tiếp tục thăm dò."Quân do thám đáp lời rồi đi, không bao lâu sau, một quân do thám khác quay về báo cáo: "Hầu gia, Trần chỉ huy sứ đã đến sườn Đông.""Tiếp tục thăm dò." Triệu Cẩn ngước mắt nhìn đồng hồ cát một chút, lại cụp mắt nhìn bản đồ địa hình.Người ở trong điện lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng chém giết rít gào đinh tai nhức óc dưới chân núi, ai nấy hoảng loạn, sợ quân làm phản cứ như vậy mà tấn công lên.Tần Tiêu không giữ được bình tĩnh mà giục hỏi Triệu Cẩn: "Chẳng phải ngươi muốn từ sườn Bách Trượng xuống dưới sao? Còn đang chờ gì nữa?"Sở Đế có lẽ đoán được sách lược của nàng, hỏi: "Ngươi đang chờ Hoa Triển Tiết thoát vây?""Vâng." Triệu Cẩn giải thích: "Khiêm Vương và Phó Huyền Bính đều hiểu trận vây núi này không thể quá lâu, bằng không đợi viện quân Thánh thượng vừa đến, bọn họ thua không nghi ngờ, nên bọn họ mong tốc chiến tốc thắng. Bọn họ hiểu rõ đặc điểm của Hoa tướng quân nhưng hoàn toàn không quen Trấn Bắc Vương, bởi vậy mới không thể không vây Hoa tướng quân riêng một bên, thậm chí lấy ra nhiều binh lực hơn để đối phó Trấn Bắc Vương.Nói chung, bọn họ đều cho rằng trong hành cung chỉ có Trần chỉ huy sứ là có thể dùng được. Vì thế, khi hắn dẫn người đi viện trợ, Phó Huyền Bính sẽ cảm thấy toàn bộ quân phòng vệ bãi săn đều ra trước mặt hắn rồi, lúc này, hắn càng buông lơi cảnh giác. Vừa rồi thần nghe bên ngoài có một vài giọng nói không giống nhau, nên thần suy đoán Hoa tướng quân sắp phá vòng vây. Chỉ cần Hoa tướng quân và Trấn Bắc Vương tụ họp lại, thế thì trận đối đầu này sẽ dài hơn, Phó Huyền Bính không rảnh chú ý đến phía sau, thần muốn chờ chính là thời khắc này."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store